Web Novel - Chính Truyện (415 - 500)
447 - Nói chuyện thật nghiêm túc
6 Bình luận - Độ dài: 1,442 từ - Cập nhật:
Trans: Vinh Lê
Edit: Not Serenin
*****
Sau khi tự hủy bằng chính cái trò đáng xấu hổ mà tôi bày ra, tôi đã bỏ chạy ngay lập tức.
Sau đó tôi chạy thục mạng trong khi cố tìm một nơi càng ít người càng tốt…và rồi tìm được một nơi trông giống như một quảng trường nhỏ có thể dừng lại để nghỉ chân.
[...Haahaa…xin lỗi em, Isis-san. Tự nhiên lại bế em như vậy…]
[...không sao đâu…nhưng…em không nặng sao…Kaito.]
[Hoàn toàn không đâu, anh còn thấy bất ngờ khi em nhẹ đến mức đó đó.]
Theo phản xạ, tôi xin lỗi Isis-san vì tự dưng bế em ấy theo kiểu công chúa, nhưng Isis-san thay vì trách mắng tôi lại quay ra lo lắng cho tôi.
Và tất nhiên, Isis-san thực sự rất nhẹ… đến mức ngay cả tôi, một người yếu đuối cũng có thể bế em ấy chạy mà. Đó không phải ẩn dụ gì đâu, em ấy thực sự rất nhẹ luôn.
Bởi vì…Isis-san trông như chỉ có 30kg thôi. Có lẽ bởi em ấy thường không ăn gì cả nên cơ thể em ấy có nhẹ hơn so với mọi người chăng?
Mà dù sao thì, đến được đây thì chắc mọi chuyện cũng ổn rồi. Nghĩ vậy, tôi định bụng đặt Isis-san, người vẫn trên tay tôi xuống trong khi tự nhủ nên tránh xa những nơi chúng tôi vừa đi qua, nhưng bất chợt, Isis-san vòng tay qua sau gáy tôi.
[...Kaito…anh có thể…giữ nguyên như này…thêm một chút được không?]
[...Đ-được chứ!]
[...Cảm ơn anh…Kaito…Em yêu anh.]
Isis-san đưa mặt lại gần cổ tôi và tỏ vẻ như một nàng công chúa đầy hư hỏng một cách dễ thương, trong khi vẫn nằm trong vòng tay tôi.
Tôi tiếp tục bế em ấy một lúc, và khi em ấy thỏa mãn, tôi mới từ từ đặt em ấy xuống mặt đất.
[...V-Vậy chúng ta cùng đi dạo quanh đây nhé, mặc dù không nhiều nhưng cũng có vài cửa hàng ở quanh đây đó.]
[...Vâng.]
Trong khi xấu hổ vì những gì đã xảy ra trước đó, tôi nắm lấy bàn tay của Isis-san và dẫn em ấy đến một quầy hàng gần chỗ chúng tôi.
Mặc dù khu vực này nằm ngoài con phố chính và không có quá nhiều người qua lại, nhưng ở đây vẫn có vài quầy hàng nhỏ.
Và khi tôi đi ngang qua một cửa hàng phụ kiện nhỏ, thì đột nhiên chúng tôi bị gọi lại.
[Oyaa, đúng là một cặp đôi dễ thương mà! Tôi hiện đang có vài phụ kiện có lẽ sẽ hợp….Fugyaaa!?]
Tôi ngay lập tức đấm vào mặt “trang phục nhồi bông hình con bò” đang vẫy gọi tôi.
[C-Chờ đã, Kaito-san!? Lúc nãy, không còn là genkotsu “gõ đầu” nữa mà là Guuban “đấm” rồi đó!? Dạo này anh đối xử với em hơi bị tệ quá rồi đấy? Alice-chan là bạn gái dễ thương của anh mà!?]
[...Có nói thế thì cũng… mà em đang làm cái gì ở đây vậy? Không phải em đang sửa bãi chiến trường do em và Megiddo-san gây ra sao hả?]
[Iya, đó là vấn đề của Alice-bản thể mà, nó thì liên quan đến em “người bán hàng Alice-chan số 86” chứ.]
[T-Thế à...]
Tôi bất ngờ trước lời nói của cái tên ngốc mặc đồ con bò… Alice bản sao trước mặt, nhưng kệ nó đi.
Mà nói sao nhỉ, làm sao mà Alice sẽ bỏ qua cơ hội kiếm tiền này được chứ…tôi cũng không bất ngờ lắm khi em ấy chuẩn bị một số phân thân để tự bày hàng.
Nhưng cái con số 86 đằng sau tên em ấy khiến tôi cực kỳ khó chịu. Không thể nào có tận 86 Alice đang rải rác quanh thành phố đâu nhỉ? N-Nhỉ…
[...Shalltear…thứ hợp với bọn tôi…là gì vậy?]
[Fufufu, là cái này đó.]
[...Cái gì…vậy?]
[Nó là một vật phẩm cổ xưa được mang đến từ thế giới khác.]
Thứ mà Alice lấy ra là…một tấm bùa cầu may được bán ở các đền thờ và mấy thứ tương tự. Mà, chúng đúng là đồ từ thế giới khác, nhưng…ở đây chẳng có vị thần nào liên quan đến lá bùa đó cả, đúng không? Thế chẳng phải nó không mang lại may mắn gì cả sao?
[Nếu mà cô sở hữu thứ này… cô sẽ “hạnh phúc với người yêu” hơn nữa đó.]
…Trên đó viết là “Làm ăn phát đạt” mà?
[Cái!?…T-Tôi mua!]
[...Isis-san.]
[Hơn nữa, nếu cô mua thêm quả cầu pha lê này thì hiệu quả đó sẽ tăng lên “gấp ba lần” đó!]
[...C-Cái đó… tôi cũng sẽ mua!]
[Cảm ơn rất nhiều vì đã mua hàng. Vậy để tui tính giá nhé…]
Cái con số gấp ba đó dựa vào đâu ra thế? Không, đó không phải vấn đề tôi phải quan tâm bây giờ…
[...Alice. Để anh nói một chút?]
[...Ể?]
[Nếu em nói dối và khiến Isis-san ngây thơ mua một món đồ với giá cao thì…anh sẽ “dừng nói chuyện với em một thời gian” nhé.]
[Isis-san, tôi lỡ c-cầm nhầm mất rồi! Nó là một trò đùa thôi! Isis-san và Kaito-san không cần thứ như này đâu!! Dù không có cái này thì, hai người cũng đã tràn đầy hạnh phúc rồi đó!! Không cần nghĩ về nó nữa đâu.]
[...Ể?…Nhưng mà…]
Khi Alice nghe tôi nói vậy, em ấy ngay lập tức hoảng loạn thấy rõ dũ vẫn đang mặc bộ đồ nhồi bông đó, rồi em ấy ngay lập tức đập quả cầu pha lê xuống đất khiến nó vỡ tan.
[Cái này hình như là đồ giả! Nên tui không thể bán nó được! Tui không thể bán nó cho cô được!]
[... Tràn ngập hạnh phúc…cùng với Kaito của tôi…]
[Nhân tiện! Gần đây, tui đang có một “búp bê Kaito-san với tỉ lệ 1/5” đóa!]
Hình như tôi vừa nghe thấy một thứ mà bản thân không thể cho qua được, nhưng trước khi tôi kịp làm gì thì một núi đồng vàng trắng xuất hiện trên quầy hàng.
Tất nhiền, người lấy ra tầm 1000 đồng vàng trắng đó chính là…
[TÔI MUA! Tôi sẽ lấy hết!!]
[Iya, đây là nguyên mẫu nên chỉ có cái này thôi… và giá thì là 3000R, nên làm ơn cất đống vàng trắng đó đi.] [note85289] [note85290]
[...Uu…vậy thì…lấy cho tôi cái đó.]
[Vâng vâng, của cô đây.]
[...Cảm ơn cô…còn tiền thừa thì…tôi không cần.] [note85291]
Isis-san định mua hết hàng hóa của Alice với cái giá khủng khiếp, nhưng khi nghe rằng chỉ có một sản phẩm, em ấy đã nhận lấy nó và đưa cho Alice một đồng vàng trắng.
Em ấy vừa mua một món đồ giá 30000 yên với giá 10 triệu yên…Nè, Isis-san, không phải em không có đồng tiền với mức giá nhỏ hơn đồng vàng trắng đâu nhỉ?
Không, chuyện đó thì sao cũng được. Chuyện quan trọng bây giờ là con gấu bông mang hình dạng của tôi kìa.
Tôi bây giờ không thể lấy nó khỏi Isis-san, người đang ôm chặt nó bằng cả hai tay được, nhưng tôi nghĩ mình nên giải quyết thứ tội lỗi đã tạo ra chúng.
[...Alice…tý nữa anh và em sẽ “tâm sự” một chút nhá.]
[...Ể?]
[Em chuẩn bị tinh thần để seiza đi.]
[...Ể?]
Thưa Bố, Mẹ——con không biết nên nói sao nữa, chỉ cần Alice xuất hiện thì mọi thứ luôn trở nên hỗn loạn. Dù con nghĩ đó là một điểm quyến rũ của em ấy, nhưng để nói đến việc tạo ra gấu bông với hình dạng của con thì—con nghĩ bọn con cần có một cuộc trò chuyện nghiêm túc rồi.
*****
<Lời bạt>
Serious-senpai Mk-II: […Fu, fufufu…mị làm được rồi…mị đã làm được rồi! Con nhỏ ??? đáng ghét kia sau khi bị ả dồn vào chân tường, mị đã đánh thức sức mạnh tiềm ẩn của chính mình…Đúng vậy, mị đã tiến hóa!! Sức mạnh thể chất của mị đã tăng gấp 1.5 trước đây, còn sức mạnh và phòng thủ thì đã tăng gấp đôi! Hơn thế nữa sự Nghiêm Túc của mị đã tăng gấp 3 lầnnnn!!! Thời khắc của mị cuối cùng cũng đã đến rồi!(+1) Mị không còn sợ bất cứ thứ gì nữa! (+1) Fuu…mị nghĩ chương tiếp theo mà trở nên nghiêm túc thì cũng không phải vấn đề đâu nhỉ? (+1)]
~Thông số~
Serious-senpai Mk-II
HP: 150.000.000 (x1.5)
Sức tấn công: 100 (x2)
Sức phòng thủ 100 (x2)
Độ nghiêm túc: 3 (x3)
6 Bình luận
anw tfnc
không tem kịp rồi :)))