B.A.D. [1] Mayuzumi hôm nay cũng ăn sô cô la [Hoàn thành]
Câu chuyện I - Phần 02
5 Bình luận - Độ dài: 1,910 từ - Cập nhật:
Câu chuyện I – Phần 02
-----
Tôi dừng đoạn băng và tua lại. Căn phòng có máy lạnh trong căn hộ như là thiên đường so với bên ngoài. Mayuzumi đang ngồi trên ghế sofa. Chẳng hiểu sao cô lại đang mặc một chiếc áo khoác trắng bên ngoài chiếc váy gothic lolita, có một bảng tên ghim trên ngực.
Mayuzumi Azaka.
“Cô nghĩ sao, Mayu-san?” Tôi hỏi. “Với lại, làm ơn hãy mua một cái máy ghi âm kỹ thuật số. Thời nay không ai dùng băng ghi âm nữa. Tôi cũng không muốn bỏ tiền của mình ra để mua băng trắng đâu”.
“Khá thú vị, anh không nghĩ vậy sao? Giọng nói, câu chuyện… Tất cả đều rất bệnh hoạn”.
Lờ mình hả? Tôi nhìn cô ấy với đôi mắt nhắm hờ. Mayuzumi cầm cốc lên uống sô cô la nóng và rót thêm cốc thứ hai từ bình, tôi không biết cô ấy có để ý ánh mắt của mình hay không. Một mùi hương ngọt nồng lan tỏa khắp không khí.
“Cô dừng uống được không?” Tôi nói. “Với lại, chúng ta có thể gọi đây là một yêu cầu không vậy? Tôi nghĩ cô ta chỉ bị ảo tưởng”.
“Ảo tưởng sao? Có lẽ anh có thể gọi vậy, cơ mà tôi nghĩ có chút khác. Có gì đó không ổn với cách cô ta suy nghĩ”. Cô uống cốc thứ hai và rót cốc thứ ba. Mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong căn phòng. “Khi nhắc tới sở thích, chủ đề mà khả năng cao có thể gây xung đột là đồ ăn, Odagiri-kun. Sự khác biệt trong gu ăn uống có thể dễ dàng gây ra rạn nứt trong mối quan hệ. Tôi hiểu. Anh muốn tôi dừng ăn đồ ngọt vì anh không thích mấy món đó. Tuy nhiên, nếu không uống sô cô la, tôi sẽ chết. Việc nhượng bộ với nhu cầu của tôi là việc mà một chàng trai tốt làm”.
E rằng tôi là người tin ai ai cũng đều không tốt đẹp[note76567].
Tôi giữ suy nghĩ đó trong đầu và từ bỏ.
“Rồi, tôi hiểu rồi”, tôi nói. “Vậy cách cô ta suy nghĩ không ổn ở chỗ nào?”
“Giờ tôi chưa nói với anh được. Anh sẽ phải đợi thêm một khoảng thời gian”.
“Được. Đằng nào thì cô cũng sẽ nói. Chúng ta đang tiếp nhận yêu cầu của cô ta à?”
“Có lẽ là vậy. Anh là một người thông minh, Odagiri-kun. Anh luôn luôn làm đúng như những gì tôi muốn anh làm. Vấn đề là, anh không biết lợi ích của việc bị kiềm chế”.
Tôi cũng không muốn biết. Thở dài, tôi đứng dậy. Mayuzumi bấm nút chạy máy ghi âm và giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ bắt đầu phát ra từ thiết bị.
Bởi vì tôi yêu chị ấy. Vậy nên tôi phải giết chị ấy.
Nghe những lời lẽ đáng ngại , Mayuzumi mỉm cười. “Phục cổ là một cái hay. Bất tiện đảm bảo đa dạng”. Một nụ cười méo mó nở trên môi cô. “Không biết cái nào tốt hơn, thiếu tiện nghi hay đơn điệu?”
Mayuzumi không còn nhìn tôi nữa. Cô nằm xuống trong khi vẫn còn mặc chiếc áo khoác trắng.
“Tôi thì thích đơn điệu”, tôi lẩm bẩm rồi rời khỏi phòng.
Ngay khi bước ra khỏi cửa, ánh nắng mùa hè và sự im lặng trái ngược ập vào tai tôi.
Thành phố Nago, tỉnh Aichi. Tòa nhà chung cư này tọa lạc ở một thành phố lớn với dân số hơn hai triệu người. Dù nằm ở một góc của khu dân cư cao cấp, nơi đây không có ai ở ngoại trừ một người. Trên tầng năm, ở căn hộ duy nhất có người sinh sống có treo một tấm biển lạ.
Văn phòng thám tử tâm linh Mayuzumi.
Nếu chính bản thân không làm việc ở đây, tôi sẽ chỉ tay vào tấm biển và cười.
-----
Mayuzumi Azaka-một thám tử mười bốn tuổi và là sếp của tôi. Cô ấy chưa từng thực sự nhận được bất kỳ yêu cầu hợp pháp nào. Luôn luôn là những câu chuyện đáng ngờ, mà xét theo tấm biển trên tường thì có thể hiểu được. Mayuzumi còn không phải một thám tử tư chính thức. Cô ấy chưa nộp bất kỳ giấy đăng ký hành nghề nào. Thành ra là, không ngạc nhiên lắm khi cô không nhận được bất cứ yêu cầu nào. Thực ra, nếu cô ấy nhận được một yêu cầu thì sẽ rất là kỳ lạ.
Nhưng chẳng hiểu sao, cô ấy thi thoảng sẽ nhận được những yêu cầu và tất cả đều hết sức kỳ quái giống như lần này.
Tìm người chị gái không thể chết của tôi để tôi có thể giết chị ấy.
Chỉ nhớ tới những gì cô ta yêu cầu thôi đã khiến đầu tôi đau.
Tôi lại tự nguyền rủa bản thân vì phải làm việc cho Mayuzumi. Tôi dựa lưng vào ghế tàu mềm mại và thở dài. Trong quá khứ, tôi không hề dính dáng gì tới cô ấy. Nếu không có chuyện gì xảy ra với tôi, tôi đã đi học đại học rồi.
Đột nhiên, tầm nhìn của tôi tối sầm lại. Cảm thấy buồn nôn, tôi bịt miệng. Tôi không nên nghĩ về chuyện đó nữa. Tôi lắc đầu và định thần lại. Tôi nên coi đây là lần cuối tôi nghĩ về chuyện mà tôi không thể thay đổi.
Kìm nén cơn đau quặn ở bụng, tôi nhắm mắt. Tôi lên một chuyến tàu điện ngầm khác để tới địa điểm cần tới. Sẽ nhanh hơn nếu đi taxi, cơ mà tôi phải tự bỏ tiền túi. Vì có mức lương bèo bọt, lối sống xa xỉ là kẻ thù của tôi. Sau khi phí thời gian, tôi tới ngôi nhà được chỉ định. Có một mùi hôi thối trong không khí. Tôi nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài mặc váy đang vẫy tay.
Một chiếc váy màu trắng tinh. Một bộ trang phục mà tôi chỉ thấy trong phim và tranh vẽ.
Khi tôi tới gần người phụ nữ, cô nở một nụ cười hoàn hảo. Làn da trắng xinh đẹp tỏa ra một bầu không khí điên loạn. Khi cúi đầu đáp lại, tôi tỏ ra cảnh giác hơn. Một người phụ nữ tự phụ như sếp của tôi-Mayuzumi thì không đáng tin. Bài học này tôi đã tự mình chiêm nghiệm.
“Tôi xin lỗi”, tôi nói. “Cuộc thảo luận với sếp của tôi kéo dài hơn dự kiến. Mong là cô không phải đợi quá lâu”.
“Không. Anh đến đúng giờ”, cô trả lời. “Cảm ơn vì đã tiếp nhận yêu cầu của tôi. Nếu các anh không tiếp nhận thì tôi không biết phải làm thế nào”. Mắt cô ngấn lệ.
Tôi nhớ lại thông tin của người phụ nữ trong đầu.
Yamashita Kazue, hai mươi lăm tuổi. Cha mẹ đã chết trong một vụ tai nạn giao thông cách đây năm năm. Cô sống với chị gái. Hiện tại cô đang điều hành một cửa hàng hoa do cha mẹ để lại. Người chị gái đang làm việc cho một công ty bảo hiểm lớn, song đã nhảy lầu tự tử một tháng trước. Tuy nhiên, trước khi được xác nhận là đã chết, cô đã biến mất khỏi bệnh viện. Kazue nói rằng các cơ quan nội tạng trong chuỗi sự việc gần đây là của chị gái mình. Cô đã yêu cầu chúng tôi tìm người chị gái để cô có thể giết chị gái mình một lần và mãi mãi.
Khi tôi gọi và bảo rằng chúng tôi sẽ tiếp nhận yêu cầu, cô đã rất vui và khăng khăng mời tôi tới nhà. Cô nói cô muốn cho tôi xem những bức ảnh.
Tôi liếc nhìn ra sau Kazue và nuốt nước bọt. Có hàng chục túi rác chất đống ở lối vào. Rác hóa lỏng đang chảy ra từ những chỗ quạ đã mổ. Vụn đồ ăn phân hủy nhanh dưới mặt trời mùa hè. Có vẻ đây là nguồn cơn của mùi hôi thối. Trong vườn, cỏ dại đã mọc cao tới thắt lưng. Thật khó tin là có người sống ở đây. Như thể là họ đã hoàn toàn bỏ bê những việc cần làm.
Có lẽ do sốc trước vụ tự tử của chị gái hoặc ít nhất là do việc chị cô cố gắng tự tử đã gây ra chấn thương tâm lý cho cô.
Tôi liếc nhìn cô và cô mỉm cười. Vẻ mặt của cô không có dấu hiệu điên rồ nào.
Méo mó vì hoàn hảo.
“Mời anh vào”, cô nói.
“C-Cảm ơn”.
Không thấy xấu hổ vì căn nhà bừa bộn, Kazue thong thả bước về phía trước, đôi chân thon dài dẫm lên đống rác. Đôi xăng đan trắng bị dính bẩn, song cô không quan tâm và mở cửa ra.
“Xin lỗi vì đống lộn xộn”.
Một mùi hôi thối xộc vào mũi tôi. Tôi nhìn xuống và thấy vô số đôi giày tràn ngập lối vào. Là người luôn luôn dọn dẹp những đôi giày Mayuzumi ném lung tung, tôi muốn dọn hết tất cả, song tôi kìm lại ham muốn và bước tới trước.
Đột nhiên, tôi cảm thấy có ánh mắt từ phía sau lưng. Tôi quay người, cơ mà không thấy ai. Sau khi nhìn quanh một hồi, tôi tiến vào ngôi nhà rồi nhận ra một điều.
Có hai đôi giày mỗi loại. Như thể có hai người mua cùng một thứ.
“Lối này”.
Kazue di chuyển như một con ma và tôi đi theo. Cô dẫn tôi tới một căn phòng có tình trạng tốt hơn căn bếp tôi thoáng thấy trên đường đi. Đây có lẽ là nơi cô sống, điều này làm tôi cảm thấy lạnh gáy, như thể có vô số con côn trùng đang bò khắp người.
Những bức ảnh của một người phụ nữ đang cười dán khắp những bức tường, một người phụ nữ có khuôn mặt rất giống với Kazue. Không giống như Kazue có làn da trắng bệch, nụ cười của người phụ nữ rạng rỡ và làn da của cô rám nắng khỏe mạnh. Cô có nét tương đồng với Kazue, song trông rõ ràng là người khác. Còn có cả những bức ảnh dưới sàn. Cảm giác như đang nhìn vào một chiếc kính vạn hoa được làm từ những bức ảnh chân dung.
“Mời anh ngồi”. Kazue chỉ vào hai tấm đệm trên sàn.
Ngồi trên đó nghĩa là ngồi lên mặt chị cô. Tôi thực sự có thể ngồi lên đó không?
“Có chuyện gì sao?”
“Không. Không có gì”. Tôi miễn cưỡng ngồi xuống và Kazue cũng vậy.
Cô gập đôi chân trắng và ngồi quỳ. “Cảm ơn rất nhiều vì đã tiếp nhận yêu cầu của tôi”, cô nói.
“Không, cảm ơn vì đã nhờ chúng tôi. Tôi không biết chúng tôi có thể giúp không, nhưng chúng tôi sẽ dốc hết sức”.
Kazue lại nở một nụ cười hoàn hảo. Mọi thứ cô nói và làm có vẻ không thực. Giống như cô đang giấu một thứ gì đó bên dưới lớp da mỏng.
Điều đó làm tôi khó chịu.


5 Bình luận