B.A.D. [1] Mayuzumi hôm nay cũng ăn sô cô la [Hoàn thành]
Câu chuyện I - Phần 06
0 Bình luận - Độ dài: 1,721 từ - Cập nhật:
Câu chuyện I – Phần 06
-----
“Giờ chúng ta đã biết lý do cô ta yêu cầu chúng ta đi tìm người chị”, cô nói tiếp. “Lý do cô ta lại nghĩ chị mình sẽ lại tự tử khi cô ta nhìn thấy các miếng nội tạng của người chị gái. Khi biết rằng cơ thể của chị gái mình biến mất và quay lại, cô ta có lẽ cảm thấy rằng chị gái đang cố gắng thoát khỏi mình. Cô ta muốn tự tay giết chị mình trước khi toàn bộ cơ thể của người chị rơi xuống hết và được cảnh sát xác định là tự tử. Cô ta sợ người chị lặp lại nỗ lực tự tử bất thành”.
“Cô nói rằng cô ta nói với cô rất ít về vụ tự tử của chị gái mình. Cô ta không thích nói với người ta rằng chị gái tự tử, vì điều đó sẽ có nghĩa là nói với họ chị cô tự chọn cái chết khi mà thực ra không phải. Cô ta đã tự tay giết chị gái. Chị gái tôi là của tôi, cô ta nghĩ vậy. Cô ta biết sự thật, nhưng không thể chịu đựng được khi người ta nghĩ khác. Nếu tình hình tiếp diễn, chị gái cô ta sẽ thực sự thoát khỏi tay cô ta. Vậy nên là cô ta chắc chắn phải giết chị gái mình”.
Tôi muốn giết chị gái mình.
Bởi vì tôi yêu chị ấy.
Giờ khi nghĩ kỹ lại, có gì đó không ổn với lời cô ta nói. Hai câu đó mâu thuẫn với nhau. Không hợp logic. Một chút cũng không.
“Cô ấy sẽ lại tự tử. Lần này thì là thật. Vậy nên cô ta phải giết chị mình trước khi chị mình tự tử thành công. Việc người chị tự tử là cách phản bội lớn nhất và tồi tệ nhất”.
Một dạng tình yêu điên cuồng.
Tôi thở dài. Tôi cảm thấy khó thở, như thể bị bóp cổ. Cách suy nghĩ quá trẻ con, dính lấy người khác tới nỗi ta cảm thấy như thể họ thuộc về mình.
Giết ai đó không khiến họ thuộc về ta. Đó tương tự như đập vỡ một con búp bê xuống sàn. Tại sao cô ta không thể hiểu điều đó?
“Ngu dốt là hạnh phúc, Odagiri-kun. Giống như khi ăn sô cô la, não ta sẽ giải phóng những chất hóa học khiến ta cảm thấy tốt”.
Có lẽ với Kazue là hạnh phúc, song với người chị thì chắc chắn là ngược lại. Tôi nhìn chằm chằm Yukiko đang thẫn thờ nhặt đồng 100 yên.
“…Chúng ta làm gì đây?” Tôi hỏi, trong giọng có chút cảm giác vô vọng.
Chúng ta sẽ nói với Kazue sao?
“Chỉ có một việc”, Mayuzumi thản nhiên trả lời. “Đây”.
Cô ấy bước về phía Yukiko mà không chút do dự và đứng bên cạnh. Tuy nhiên, Yukiko không thể thấy cô ấy. Bộ trang phục lộng lẫy của Mayuzumi còn không lọt vào đôi mắt mờ đục. Đột nhiên, Mayuzumi đưa tay ra và giật lấy thứ gì đó từ bàn tay phát sáng mờ của Yukiko.
Đó là đồng 100 yên dính máu.
Giây sau, mặt Yukiko cử động. Mắt cô từ từ tập trung vào Mayuzumi. Cái miệng trống rỗng mở ra.
“A…”
Mayuzumi dùng đầu ngón tay búng đồng xu. Nó xoay tròn rồi biến mất vào trong bóng tối. Sau đó, cô ấy lại búng tay như một ảo thuật gia và một đồng 100 yên mới xuất hiện.
“Đây. Dùng đồng này”, cô nói, giơ đồng xu ra cho Yukiko.
Chuyện này thật vô lý.
Yukiko nghiêng đầu sang bên. Sau một hồi im lặng, cô nhận lấy đồng xu mới toanh và nhét vào máy. Số trên màn hình chuyển từ hai mươi thành một trăm hai mươi. Tất cả đèn đỏ đồng loạt sáng lên. Cô thản nhiên chọn soda ăn kiêng. Tôi suýt hỏi đó có phải thứ cô ấy thực sự muốn, song đã cản bản thân lại. Không có thứ đồ uống nào xứng đáng với ngần ấy thời gian cô đã bỏ ra. Với một tiếng bụp, lon nước rơi xuống khe. Cô cúi xuống và nhặt lên. Có tiếng pop khi cô mở nắp và thứ nước có ga sủi bọt.
Yukiko nghiêng lon. Nước giải khát có ga tuồn vào cổ họng khô khốc.
Khoảnh khắc tiếp theo, mắt cô mở to… và cô biến mất.
“…Hở?”
Không bối rối khi Yukiko đột nhiên biến mất, Mayuzumi ngẩng đầu, hướng mắt về phía tòa nhà. Tôi cũng nhìn theo và rồi tôi thấy một điều. Có thứ đang vụt qua bầu trời xanh và đang rơi thẳng xuống đất. Đôi tay của nó giơ ra, như thể đang chờ đợi một cái ôm. Cô ấy trông như một con chim khi bộ váy trắng tung bay trong gió. Ngay trước khi đập thẳng xuống vỉa hè, cô ngẩng đầu.
Hình như chúng tôi chạm mắt trong một khoảnh khắc.
Thịt xương đập mạnh xuống đất. Màu giống dầu từ từ loang lổ tới chân tôi.
Xác của Yamashita Yukiko đã rơi xuống ngay trước mắt tôi.
-----
Vài ngày sau, tôi nhận được một cuộc gọi. Tôi đoán họ sẽ gọi sớm hơn, song có lẽ họ đã cảm thấy bàng hoàng. Tôi không muốn đi, cơ mà Mayuzumi đã đưa ra mệnh lệnh nghiêm là phải đi nếu họ gọi. Tôi chuẩn bị tinh thần cho những chuyện có thể xảy ra. Tôi đoán họ sẽ lại gọi tôi tới ngôi nhà đó, nhưng khách hàng đã chọn tòa nhà bỏ hoang làm nơi gặp mặt. Trời vẫn nóng như thường lệ. Từ dưới chân những tòa nhà, tôi có thể thấy bầu trời xanh ở đằng xa.
Kazue đã tới trước và đang đợi tôi. Cô ta đang ngơ ngác nhìn chằm chằm lên tòa nhà mà chị gái cô đã nhảy khỏi.
Bộ váy trắng múa lượn trong bóng tối của tòa nhà. Cảnh tượng gợi tôi nhớ tới cái cảnh ngày hôm nọ. Tuy nhiên, Kazue vẫn sống sờ sờ. Sự tức giận rỉ ra từ khắp các ngóc ngách trên cơ thể, sự tức giận mà cô ta không thèm che giấu.
“…Tại sao?” Cô hỏi.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì”.
“Đừng giả ngu với tao. Tao biết là do bọn mày!” Cô hét lên, cái lưỡi đỏ ướt thò ra từ miệng. “Bọn mày đã làm gì đó với chị gái của tao!”
Ánh mắt hung dữ đâm vào da thịt tôi. Bài báo vài ngày trước hiện lên trong đầu tôi. Nạn nhân của một vụ tự tử, nói chính xác là tự tử bất thành đã biến mất khỏi bệnh viện và qua đời vì rơi từ trên cao xuống. Là người thân của nạn nhân, Kazue chắc hẳn đã được liên lạc về chuyện này. Có lẽ đám tang đã được tổ chức. Bị thúc ép bởi cơn thịnh nộ của cô ta, tôi lấy ra một phong bì từ trong túi áo ngực. Đó là khoản tiền cô ta đã trả trước.
“Chúng tôi sẽ trả lại khoản tiền đã thanh toán. Chúng tôi không thể hoàn thành yêu cầu. Tôi chân thành xin lỗi”.
“Xin lỗi? Thế thôi à? Này, xin lỗi chẳng thoát được đâu. Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, tao sẽ không bao giờ yêu cầu bọn mày giúp!” Giọng cô ta tràn ngập sự giận dữ.
Tôi cúi đầu đáp lại. “Tôi thực lòng xin lỗi. Dù cô đã làm gì với chị gái mình, xin hãy chấp nhận lời chia buồn chân thành của chúng tôi. Sếp tôi cũng có lời nhắn nhủ gửi tới cô”.
Mồ hôi chảy dài xuống gáy tôi như thác. Mỗi lần nhớ lại lời nhắn, tôi lại cảm thấy choáng váng, tự hỏi rằng có thực sự cần nói cho cô ta không. Một nỗi sợ trẻ con dâng lên trong lòng, song chẳng có đường thoát. Lùi lại lúc này cũng chẳng giải quyết được vấn đề; chuyện sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn.
Đã làm thì làm cho tới.
“Cô yêu chị gái mình. Cô muốn cô ấy. Cô ấy quan trọng với cô. Tôi biết cảm xúc của cô, nhưng mà…”
Tiếng sô cô là bị nghiền nát vang vọng trong đầu. Thanh sô cô la tan chảy trông giống nội tạng thò ra từ bụng.
“Nếu ai đó muốn nhảy lầu thì cô nên để họ nhảy”.
Kazue ngơ ngác đứng im lặng, mắt mở to, cơ thể bất động như một con búp bê. Tôi cúi đầu và bước đi. Đột nhiên, tôi rùng mình và theo bản năng quay lại. Một bóng người màu trắng xóa nhảy vào vòng tay tôi. Tôi cảm thấy sốc ở bụng và cơn đau dữ dội cùng cảm giác nóng rát lan khắp người. Những giọt máu rơi xuống vỉa hè nóng và bốc hơi. Tôi sợ hãi nhìn xuống và thấy một lưỡi dao dày đang đâm vào bụng mình. Kazue đang cười khúc khích. Mỗi nhát dao đâm phát ra âm thanh khó chịu, đầu dao xoáy sâu vào da thịt.
Đau. Đau vãi.
Nhưng trên hết, tôi không thể tin rằng có một con dao đã đâm vào bụng mình. Tôi tưởng tôi hiểu cô ta hung ác như nào, song tôi không bao giờ ngờ cô ta sẽ làm tới mức này. Tại sao cô ta lại dùng một con dao? Cô ta có thể đập vào đầu tôi như cách cô ta làm khi giết người chị. Cô ta có thể dùng súng điện như một người phụ nữ. Tuy nhiên, trong tất cả lựa chọn có thể chọn, cô ta lại chọn đâm vào bụng tôi.
Tại sao lại phải đâm vào bụng tôi?
Có thứ ngọ nguậy trong bụng tôi, thứ mà tôi không muốn nghĩ tới. Một cơn đau âm ỉ khác với cơn đau dữ dội lan tỏa khắp vùng bị đâm. Nụ cười trên mặt Kazue trở nên méo mó và biểu cảm cô ta biến thành vẻ sợ hãi.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi mất đi ý thức.


0 Bình luận