B.A.D. [1] Mayuzumi hôm nay cũng ăn sô cô la [Hoàn thành]
Câu chuyện II - Phần 05
4 Bình luận - Độ dài: 2,070 từ - Cập nhật:
Câu chuyện II - Phần 05
-----
Mayuzumi mở tung cánh cửa trượt.
“Tìm thấy rồi, ông già”, cô nói. “Tôi tìm thấy thứ làm ông phát điên rồi”.
Yuusuke và tôi đi theo vào trong. Yujirou đang nằm trên futon, mặt hốc hác, song khi thấy Mayuzumi, ông vội ngồi dậy.
“À. Tuyệt quá”.
Giọng ông vô cùng yếu ớt. Tông giọng cầu xin làm tôi cảm thấy cay đắng. Tôi liếc nhìn chiếc hộp Yuusuke đang ôm, đó là một chiếc hộp nhựa có lót giấy báo bên trong. Âm thanh lục cục giống như có những con vật nhỏ phát ra từ bên trong. Yujirou không để ý thấy.
Yuusuke đang nở một nụ cười méo mó.
“Trước hết, tai của ông không hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Sau khi bị một con chó nuốt, có người đã lấy nó đi. Người đó đã bảo quản tai của ông và liên tục cho tai ông nghe tiếng cười điên loạn. Như thế này này”.
Mayuzumi chỉ vào chiếc hộp sau lưng. Yuusuke gật đầu rồi mở nắp hộp với một nụ cười mỉm.
Yujirou nuốt nước bọt và tôi thở dài.
Một cái tai trắng đang nổi như một miếng bông gòn trong một lọ chứa đầy dung dịch formalin. Có hai cái đầu lâu bên cạnh; một lớn và một nhỏ. Đó là đầu lâu người.
Ngay khi Yujirou hét lên, đầu lâu cười tiếng của một người phụ nữ.
Lóc cóc. Lóc cóc.
Tôi bịt tai lại, cố gắng che đi tiếng hét của Yujirou và tiếng cười.
Cảm giác vô cùng kinh tởm.
-----
“Phải. Tôi đã đuổi theo con chó đang hấp hối đó và rạch bụng nó ra. Tôi lật nó lại và mổ bụng nó khi nó vẫn còn sống. Khi mổ cái bụng vẫn còn đang đập, tôi đã tìm thấy tai cha tôi nằm trong dịch vị, máu và chất nôn. Tôi ngay lập tức bảo quản nó trong formalin. Tôi đã chôn xác con chó xuống đất. Đầu lâu của Asako và Aki bắt đầu nói chuyện trước đó rồi, cơ mà họ không thể nói rõ ràng như trong chuyện. Tất cả những gì họ có thể làm là phát ra những âm thanh đơn lẻ và cười. Tôi thực sự muốn cho cha tôi xem, nhưng tôi lo rằng ông ta sẽ làm gì đó với họ. Tôi cảm thấy rất tiếc. Ý là, họ có thể cười các kiểu, nên để như vậy thì tiếc thật. Khi đang băn khoăn không biết nên làm gì thì tôi có được cái tai đó. Việc xem cha tôi phát điên rất buồn cười, tôi gần như chết cười. Nhưng mà, sao cô nhận ra vậy?”
Mắt Yuusuke mở to. Lời giải thích của cậu rất dài song lại đơn giản. Giống như câu chuyện kể về cuộc đời cha cậu.
Sau khi Asako và Aki chết, cậu đã lấy phần xương mình muốn từ xác họ. Cậu lôi ruột họ ra vì cậu muốn xương sườn và xương chậu. Cậu cũng lấy đi đầu lâu, loại bỏ nhãn cầu, mũi và nhiều da và thịt nhất có thể. Đó là một công việc khó, song cậu đã câu được chút thời gian bằng cách bảo một người hầu thân cận rằng cậu muốn từ biệt họ. Trong khi người hầu để cậu một mình với hai cái xác, cậu đã cẩn thận lấy xương ra và mang đi.
Để bảo quản. Như là một lời nhắc nhở về gia đình quý giá.
Sau khi đào phần xương đã chôn và các mẫu vật người đã chuẩn bị xong, có chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Đầu lâu bắt đầu nói.
Mayuzumi nhún vai. “Ai cũng sẽ nhận ra nếu họ biết cậu đã lấy đi đầu của hai người họ. Với lại, cậu cũng có một hộp sọ chó trên kệ. Cậu nói con chó cuối cùng nhà nuôi đã bị đập vỡ đầu. Tôi đoán đó là sọ con chó chết không thấy xác. Và, manh mối quan trọng nhất là đêm qua. Chúng tôi đã nghe thấy tiếng cười mà đáng lẽ chỉ có cha cậu mới có thể nghe thấy”.
Tôi nghĩ về chuyện hỗn loạn đêm qua. Có một tiếng cười the thé lẫn với tiếng hét. Lúc tôi quay lại thì thấy Yuusuke đang đứng trong khu vườn trắng.
Những gì chúng tôi nghe thấy đêm qua phát ra từ phía ngoài.
“Tiếng cười phát ra từ khu nhà phụ”, Mayuzumi nói tiếp. “Khi tới để xem cha cậu đau khổ, cậu đã để cửa mở”.
“À, ra vậy”.
Yuusuke mỉm cười, như thể hài lòng với câu trả lời. Không tỏ ra một tí hoảng loạn nào, cậu nhìn vào trong hộp. Cậu vuốt ve cái đầu lâu nhỏ như thể đang vuốt ve đứa em gái. Cậu quan sát đầu lâu cười với niềm vui từ tận đáy lòng.
“Tôi muốn hỏi một câu”, Mayuzumi nghiêm túc nói.
Yuusuke nghiêng đầu. “Là gì vậy?”
“Tôi không quan tâm tới hài cốt. Mối hận thù sâu đậm của họ khiến cho họ có thể nói. Tuy nhiên, cái tai lại là chuyện khác. Thông thường, một cái tai khi mà bị cắt ra sẽ trở thành một miếng thịt bình thường. Nó không thể truyền âm thanh tới cơ thể. Lý do duy nhất khiến nó có thể là vì linh hồn cũng được bảo quản trong nó. Đó không phải là chuyện có thể làm chỉ bằng cách nhúng vào formalin. Đây hoàn toàn khác với bảo quản cá”.
Đôi mắt đen nheo lại như mắt mèo. Giọng cô rất lạnh lùng.
“Cậu làm kiểu gì vậy?”
Yuusuke cười khúc khích. “Tôi sẽ nói sau. Cô muốn cho cha tôi xem cái này, phải chứ? Đi nào”.
“…Cậu chắc chứ?” Tôi xen vào dù không muốn. Tôi chỉ định đứng ngoài nhìn.
Yuusuke nhún vai. “Không sao đâu. Tôi bắt đầu thấy chán rồi. Với lại, cho ông ta xem nghe có vẻ hay đấy”.
Cậu cười nhe răng, trông giống như một cái đầu lâu cười.
Mong cầu điều xui rủi xảy đến với người ta ghét.
Mayu-san, thế này là bình thường à?
Tôi định hỏi, song cô gái trước mặt ngậm chặt miệng.
-----
Yujirou hét lên, lùi lại rồi ngã ngửa. Yuusuke mỉm cười giơ cái hộp ra. Cái tai trắng bệch rung động. Đầu lâu cười to, tiếng răng lóc cóc vang vọng liên hồi.
Một tiếng cười the thé và một tiếng cười ngây thơ.
“Nào, ông già. Sao lại sợ thế?”
Giọng của một chàng trai trẻ lẫn vào.
“Đ-Đấy là gì?!”
“Ông đang nói gì vậy? Asako-san và Aki-chan đấy. Nhìn kỹ đi. Thấy không? Là do ông nên họ mới trông như thế này”.
Lóc cóc. Lóc cóc. Lóc cóc.
Đầu lâu cười như thể khẳng định. Mắt mở to, Yujirou lùi xa hơn. Yuusuke đi theo, từ từ nhấc cái đầu lâu lên khỏi hộp và giơ ra trước mặt ông già. Ông ta hét lên và che mặt lại, song Yuusuke không dừng tay. Cậu liên tục dụi phần xương vào mặt ông già.
Mất hứng thú, Mayuzumi quay mặt đi khỏi cảnh tượng méo mó.
“Ông có câu trả lời rồi đấy. Chúng tôi về đây”, cô lạnh lùng nói rồi xoay người. Ngạc nhiên bởi hành vi của cô, tôi theo bước.
“M-Mayuzumi-sama!” Yujirou gọi.
Mayuzumi quay lại. “Ông cầu xin tôi tìm ra nguồn gốc tiếng cười. Nguồn gốc đang ở ngay trước mặt ông rồi. Họ không cắn đâu. Tôi chắc chắn ông có thể tự mình xử lý. Xét cho cùng, ông có tay chân mà. Hài cốt thì không thể cử động”.
Má Yujirou run rẩy. Ông nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu, rồi đột nhiên, như thể đang rũ bỏ nỗi sợ, ông nắm lấy tay Yuusuke.
“Y-Yuusuke. Đ-Đưa cho tao. T-T-Tao sẽ đập nát nó!”
Yuusuke có vẻ hơi ngạc nhiên. Cậu im lặng một vài giây.
“Được, cơ mà ông sẽ chết đấy”, cậu trai nói bằng giọng vô cảm.
Bầu không khí kêu răng rắc.
Ác ý từ từ ngấm vào, làm tôi ngạt thở. Tôi nới lỏng cổ áo. Mồ hôi lạnh chảy xuống lưng.
Mắt Yujirou trố ra. “Mày nói cái gì?” Ông hỏi bằng giọng căng thẳng.
Yuusuke nghiêng đầu ngây thơ. “Ông có thể đập vỡ đầu lâu của họ nếu muốn. Nếu ông làm thế, tôi cũng sẽ đập vỡ đầu ông”.
“M-Mày nghĩ mày t-thoát được tội à?”
“Không. Tôi chắc chắn sẽ bị bắt. Nhưng thế thì làm sao? Ông có thể chạy và trốn ở bất cứ đâu ông muốn, cơ mà tôi sẽ dành phần đời còn lại tìm kiếm để có thể đập vỡ đầu ông. Nếu ông giết Asako-san và Aki-chan lần nữa, tôi sẽ giết ông. Tôi ở lại để có thể trả thù cho họ. Tôi thỏa mãn khi cho ông nghe tiếng cười của họ. Nếu bị bắt, không ai sẽ chăm sóc cho hài cốt của họ. Tuy nhiên, nếu ông không muốn chịu đựng thì tôi sẽ giết ông. Tôi thề. Bất kể ra sao”.
Giọng cậu rất hờ hững. Yuusuke không đe dọa. Cậu chỉ đang tuyên bố sự thật. Vài giây sau, toàn thân Yujirou bắt đầu run rẩy. Đôi má nhăn nheo ướt đẫm lệ.
Ông đã hiểu, hiểu cảm giác vô vọng mà không có nơi đâu chạy trốn, cảm giác khiến ta muốn treo cổ.
Mỉm cười, Yuusuke vỗ vai ông già. “Ít nhất thì hãy cố chịu đựng tiếng cười, nhé?”
Nghiêng đầu, Yuusuke bật cười.
Hai cái đầu lâu cười cùng cậu. Một người phụ nữ, một đứa trẻ và một cậu trai, tất cả đều cười không ngớt.
Như thể gia đình ba người đang có một khoảng thời gian tuyệt vời.
-----
Mayuzumi và tôi bước đi dưới trời tuyết. Từ dinh thự ở đằng xa, tiếng cười và tiếng khóc tiếp tục vang lên. Như thể để thoát khỏi những âm thanh đó, tôi đi theo chiếc ô đỏ đằng trước. Chiếc ô phản chiếu ánh nắng, làm chói mắt tôi. Không giống khi ở khu vườn trắng, bầu trời đã bắt đầu trở nên quang đãng, trong xanh. Hơi ấm dịu nhẹ chạm vào làn da buốt cóng của tôi.
Tuyết đã ngừng rơi.
Bầu không khí vẫn còn lạnh và nặng nề.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân tới gần từ đằng sau. Tôi quay lại thì thấy Yuusuke đang thở hổn hển.
“A, may là bắt kịp”, cậu nói. “Xin lỗi vì cha tôi còn không thể tiễn hai người đi”.
“Tôi không để bụng đâu”, Mayuzumi trả lời.
Làm sao ông ta có thể tiễn chúng tôi đi trong tình cảnh đó? Dù vậy, Yuusuke vẫn cúi đầu một lần nữa và xin lỗi.
“Còn một điều nữa tôi muốn nói”, cậu nói. “Tôi đã không thể nói lúc nãy. Đó là về tai của cha tôi”.
Cái tai vẫn tiếp tục tiếp nhận âm thanh dù đã bị đứt. Một miếng thịt chết liên kết với cơ thể chính.
Mayuzumi nheo mắt lại.
“Một anh chàng tôi quen đã nói cho tôi cách làm qua điện thoại. Anh ấy cũng bảo chăm sóc kỹ hai cái đầu lâu. Khi nói cho anh ấy rằng tôi đã lấy đầu lâu của họ, anh ấy nói rằng nếu họ có mối hận thù sâu đậm thì họ sẽ bắt đầu hát vào một ngày nào đó. Anh ấy bảo hãy đợi tới lúc họ bắt đầu hát để trả thù. Anh ấy nói ba người chúng tôi sẽ có thể cười cùng nhau lần nữa. Qua một thời gian sau thì tôi có được tai của cha tôi”.
“…Người đó là ai vậy?” Mayuzumi hỏi, giọng nhỏ kỳ lạ.
Yuusuke cũng hạ giọng thành tiếng thì thầm. “Mayuzumi Asato”.
Mắt tôi mở to. Tầm nhìn tôi chao đảo như thể bị đấm và tôi cảm thấy bụng mình đau nhói. Từ trung tâm, một cơn đau âm ỉ từ từ lan rộng. Kìm nén nỗi đau, tôi nhìn bóng lưng trước mặt mình.
“Anh trai của cô”.
Cô gái đứng dưới chiếc ô đỏ không nói gì cả.
Hình như tôi nghe thấy tiếng tuyết sụp.
4 Bình luận