B.A.D. [1] Mayuzumi hôm nay cũng ăn sô cô la [Hoàn thành]
Câu chuyện I - Phần 05
3 Bình luận - Độ dài: 1,919 từ - Cập nhật:
Câu chuyện I – Phần 05
-----
“Cô ấy đã không thể mua được nước. Một lon cũng không, dù có hàng tá lựa chọn. Riêng tôi sẽ chọn ca cao. Không biết cô ấy định mua gì nhỉ?” Cô ấy suy nghĩ về vấn đề. Đôi mắt cô phản chiếu ánh sáng từ máy bán hàng tự động sáng lên như mắt mèo. “Con người thường bị ràng buộc bởi những lý do đơn giản và đó cũng là lý do khiến ta bị giết”.
“Cô nói gì cơ?” Tôi hỏi lại.
Mayuzumi nở một nụ cười độc ác. Tôi hối hận vì đã hỏi, song đã quá muộn.
“Đó là lý do cô ấy ở đây”.
“Mayuzumi vung chiếc ô giấy. Với một tiếng tách, một bông hoa đỏ nở rộ. Cảnh tượng trước mắt tôi thay đổi như thể sân khấu đã được thay thế và một người phụ nữ có mái tóc đen dài xuất hiện trước máy bán hàng tự động. Khuôn mặt cô rất quen, song không giống như trong những bức ảnh, đường viền của toàn bộ cơ thể cô đang khẽ dao động. Cô ngồi xổm xuống, lấy đồng xu 100 yên từ trong khe trả tiền và nhét vào máy. Tuy nhiên, đồng xu quay trở lại. Cô lại ngồi xổm xuống và lặp lại hành động… liên tục.
“Đây là thứ gì?” Tôi hỏi.
“Thô lỗ quá”, Mayuzumi trả lời. “Thứ này có tên và đó là Yamashita Yukiko. Cô ấy đã trở thành một linh hồn chưa siêu thoát. Cô ấy đã ở đây từ lần đầu chúng ta tới. Tuy nhiên, anh có vẻ đã không nhận ra. Anh đã hiểu chưa, Odagiri-kun? Cô ấy ở đây vì một lý do rất đơn giản và rõ ràng”.
Tôi cuối cùng cũng hiểu ý Mayuzumi đang muốn nói.
Con người bị ràng buộc bởi những lý do đơn giản. Cô ấy không thể rời khỏi cái máy bán hàng tự động vì cô ấy không thể mua được một lon nước.
Có lý. Cô ấy đứng trước máy bán hàng tự động để mua một lon nước, song vì chưa hoàn thành mục đích, cô ấy chưa thể rời.
Nhưng đồng thời nghe cũng thật vô lý.
“Từ từ đã. Cô ấy bị ràng buộc ở đây vì mỗi lý do đó thôi sao? Không, trước đó, nếu Yamashita Yukiko thật ở đây thì những miếng nội tạng đó là gì? Nếu cô ấy ở đây thì những miếng nội tạng đó là của ai?”
“Những miếng nội tạng đó cũng là của Yamashita Yukiko”, cô trả lời thẳng thừng và hất cằm về phía Yukiko. “Đây là linh hồn còn đó là thể xác”.
Yukiko lại ngồi xổm trước khe trả tiền. Mayuzumi bất ngờ gập ô lại và vung xuống lưng Yukiko. Một vệt đỏ đập vào đầu Yukiko. Tuy nhiên, chiếc ô vụt qua người cô và đập vào máy bán hàng tự động cứng cáp.
“Cô ấy đã bị đánh như thế này và làm rơi đồng 100 yên. Cú đánh đã tách linh hồn cô ấy ra và khiến cơ thể của cô ấy ngưng hoạt động. Cái cơ thể không hồn của cô ấy đã bị đưa lên tầng thượng của một tòa nhà và đẩy xuống. Phần thân xác đã bị thương nặng, nhưng linh hồn thì vẫn ở lại đây”.
Cô ấy lại hướng đầu chiếc ô màu đỏ lên trời. Khi ngước lên, hình như tôi thấy một hình bóng màu đen dưới nền trời xanh trong một khoảnh khắc. Có người đang nhìn xuống, song hình bóng của họ nhanh chóng trở nên mờ nhạt và biến mất.
Đó có phải là cơ thể mà chúng ta được yêu cầu tìm không?
“Chính xác”, Mayuzumi nói. “Cơ thể của cô ấy đang lang thang trong một cõi nằm giữa thế giới này và thế giới bên kia. Cái cơ thể không hồn của cô ấy đã rời khỏi bệnh viện và quay trở lại với linh hồn của mình. Tuy nhiên, cơ thể cô ấy đã thất bại. Hậu quả là, nó đang rơi xuống từng phần một”.
Cơ thể mất tích đang quay trở lại từng phần một. Nó đang rơi từng bộ phận một để quay trở lại với linh hồn.
“Sao mà có thể được?”
“Một con người bình thường sẽ không thể làm vậy. Cơ thể không hồn của cô ấy sẽ ngưng hoạt động và linh hồn sẽ bị bỏ lại đây mãi mãi. Tuy nhiên, có người đã giúp đỡ cơ thể của cô ấy, cho mượn sức mạnh để làm những gì cơ thể cô ấy muốn”.
Sống lưng tôi ớn lạnh. Lợi dụng ham muốn của con người để gây nên một hiện tượng không thể nào xảy ra. Chuyện này làm tôi nhớ lại quá khứ. Tuy nhiên, trước khi tôi kịp hỏi, Mayuzumi đã nói tiếp.
“Nhưng vì bị buộc phải làm chuyện mà đáng lẽ ra không thể, cơ thể của cô ấy đã không thể quay trở lại với linh hồn đúng cách. Vậy nên nó đang quay trở lại từng phần một. Chuyện mà đáng lẽ ra phải là một vụ tự tử bình thường lại biến thành mớ hỗn độn này. Bây giờ, vấn đề đây, Odagiri-kun. Cô ấy đã định làm gì trước khi mất đi linh hồn? Đoán xem”, cô giục.
Tuy nhiên, tôi không đời nào biết được. Tôi giơ tay đầu hàng.
Mayuzumi mỉm cười. “Yamashita Yukiko muốn tự tử”.
“Hả?”
Cô ấy đã bị giết, nhưng vẫn quay trở lại để tự tử?
“Đó chắc hẳn là lý do mà khách hàng muốn giết cô ấy lần nữa. Cô ta biết chị mình xa lánh mình. Một người càng sống ký sinh thì họ càng nhạy cảm, sợ vật chủ rời bỏ họ. Trong thời gian đó, người chị đã phạm sai lầm trong công việc. Tin đồn về chị gái dĩ nhiên tới tai cô ta. Đó là lúc cô ta nhận ra một điều. Đây là cơ hội duy nhất và hoàn hảo mà cô ta có để giết chị mình và ngụy tạo cho trông giống một vụ tự tử”.
Hình ảnh của Kazue hiện lên trong tâm trí tôi. Cô ta đang giấu gì đó đằng sau vẻ mặt ngây thơ-một mặt hung bạo, độc ác cười nhạo người khác với hàm răng nhe ra.
“Khách hàng của chúng ta đã đi theo Yamashita Yukiko và đánh vào đầu cô ấy khi cô ấy ngồi xổm xuống để lấy đồng xu 100 yên từ máy bán hàng tự động. Sau đó, cô ta đã đẩy cô ấy xuống khỏi tầng thượng của một tòa nhà bỏ hoang và ngụy tạo cho giống một vụ tự tử. Chuyện diễn ra suôn sẻ bất ngờ. Thực ra là quá suôn sẻ”.
Đúng. Đáng lý thì sẽ không thành. Nếu không có hoàn cảnh xung quanh cái chết của Yukiko thì vụ việc đó đã không được coi là tự tử.
“Giải quyết chuyện cá nhân. Chia tay với bạn trai. Một lá thư tuyệt mệnh chưa gửi và yếu tố quyết định: Yamashita tới một tòa nhà bỏ hoang để làm gì?”
Tại sao cô ấy lại mất công tới chỗ này khi mà cô không có việc gì ở đây?
“Cô ấy định tự tử bằng cách nhảy lầu”, Mayuzumi nói thêm.
Đồng xu rơi xuống với một tiếng keng. Yukiko mắt trống rỗng lại ngồi xổm xuống.
“Người em gái chỉ đẩy nhanh cái chết của cô ấy. Tuy nhiên, giờ cô ấy không thể chết vì cô ấy không thể chấp nhận rằng mình đã chết, dẫn tới một hiện tượng kỳ lạ như vậy xảy ra. Cơ thể của Yamashita Yukiko biến mất khỏi bệnh viện và cố gắng quay trở lại tòa nhà bỏ hoang. Tuy nhiên, linh hồn vẫn chưa nhận ra rằng nó đã bị tách khỏi cơ thể. Mất đi định hướng, cơ thể không thể thành công quay về. Nói cách khác, nó đã thất bại”. Mayuzumi lắc đầu tiếc nuối.
“Liên quan tới chuyện này, đây chắc hẳn là do anh ta”, cô nói tiếp. “Anh ta là loại sinh vật sẽ cho người khác thứ họ muốn nếu anh ta nghĩ chuyện đó thú vị. Đáng tiếc là, không thể tìm ra bất kỳ dấu vết nào của anh ta nữa, giống với lần của anh. Anh còn nhớ không?”
Tôi nuốt nước bọt. Bụng tôi đột nhiên bắt đầu đau. Tôi cúi xuống, kìm lại cơn buồn nôn. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Tiếng mưa vang lớn trong tai tôi. Tôi đấm vào bụng mình để bình tĩnh lại, song ảo giác vẫn không biến mất.
Trong tầm nhìn mờ nhạt của tôi, Mayuzumi nói, “Không, quên những gì tôi hỏi đi. Không đời nào anh quên được”.
Cô ấy vẫy tay, Nhìn bàn tay trắng trẻo của cô đung đưa như một con bướm, tôi đứng dậy. Sự im lặng bao trùm.
“Tôi có thể hỏi một câu không?” Tôi hỏi, cố gắng gạt bỏ cảm giác khó chịu vừa rồi. Tôi không muốn cô ấy thấy bất cứ sự yếu đuối nào từ tôi.
“Đương nhiên rồi. Anh có thể hỏi tôi tùy ý. Câu hỏi rất có giá trị. Dù ngu ngốc thế nào, tôi sẽ không bao giờ nói với anh là chúng vô nghĩa”.
“Tại sao cô ấy không thể siêu thoát? Tôi biết, cô ấy đã chết bất ngờ, cơ mà một người muốn tự tử lại quá cố chấp thì thật khó tin”.
Dù cô tự ý nhảy lầu hay cô bị ném khỏi một tòa nhà, kết cục vẫn vậy-cô ấy chết.
Mayuzumi mỉm cười. “Vậy để tôi hỏi anh, Odagiri-kun. Anh có muốn chết khi khát không? Riêng tôi thì muốn ăn chút sô cô la trước khi chết”.
Tôi vắt óc. Nếu tôi là cô ấy ư? Tôi muốn chết trong căn hộ giá rẻ, không thoải mái nhưng an toàn của mình sau khi hút một điếu. Quên sô cô la đi. Hơn nữa, nếu thấy một chiếc ô màu đỏ ở khóe mắt, tôi sẽ không thể ra đi thanh thản.
Dù gì đi nữa, tôi cũng thấy khó tin.
Cô ấy đi trên một con đường vào mùa hè. Đầu giờ chiều nhiệt độ đang ở mức đỉnh, cô đứng trước máy bán hàng tự động khi đang khát. Cô cho đồng 20 yên vào trước rồi đến đồng 100, song nó quay trở lại. Bất mãn vì không thể mua được một lon nước, cô nhặt đồng xu lên rồi đột nhiên bất tỉnh.
“Phải. Cô ấy đã không được uống lon nước cuối cùng của mình”, Mayuzumi nói.
Vì mỗi lý do đó thôi sao?
Chiếc ô xoay tròn. Mayuzumi lấy ra một thanh sô cô la từ trong túi xách và xé lớp giấy gói bằng răng.
“Cô ấy muốn tự tử, nhưng kế hoạch của cô không may bị phá hủy”, cô ấy nói khi cho sô cô la vào miệng. “Và đúng vào lúc tệ nhất có thể. Làm sao cô ấy có thể siêu thoát chứ? Cô ấy không thể chấp nhận cái chết bất ngờ của mình là bị ai đó giết. Vậy nên là cô ấy liên tục quay trở lại, cố gắng tự tử hết lần này tới lần khác”.


3 Bình luận