B.A.D. [1] Mayuzumi hôm nay cũng ăn sô cô la [Hoàn thành]
Câu chuyện II - Phần 02
1 Bình luận - Độ dài: 1,903 từ - Cập nhật:
Câu chuyện II - Phần 02
-----
“Được rồi, đi nào”.
Cô ấy đứng dậy và tôi theo gót. Tôi nghĩ cô ấy sẽ đi chào hỏi gia đình khách, song không phải. Mayuzumi quay trở lại cửa trước và hướng ra vườn. Tôi bối rối đi theo, cảm thấy thỏa mãn với tiếng tuyết kêu lạo xạo dưới chân. Cái lạnh ngấm vào da. Khu vườn được nhuộm màu xám và trắng. Đó là một cảnh tượng tuyệt đẹp, song phổi tôi tê dại và nhức vì khí lạnh.
“Này, Mayu-san. Sao chúng ta lại ra vườn thế?”
“Như tôi đã nói, chúng ta sẽ đi chào hỏi. Có người chúng ta nên chào hỏi trước”.
Mayuzumi đang cầm chiếc ô màu đỏ như thường lệ. Bên dưới cơn mưa trắng, màu đỏ rực làm bỏng mắt tôi, tông màu tương phản làm tôi nhớ tới máu.
Tôi có linh cảm không lành.
Mayuzumi dừng bước gần một cái cây thông lớn. Là điểm nhấn của khu vườn rộng, nó đứng ở nơi dễ thấy nhất. Mayuzumi nhìn lên trên cành cây với đôi mắt say mê, mơ màng
Tách.
Rắc.
Tiếng chiếc ô gập lại và cành cây nứt gãy phát ra gần như đồng thời. Tuy nhiên, cành cây thực sự vẫn y nguyên. Hai đôi chân trắng bệch lặng lẽ lủng lẳng trước mắt. Tôi ngước lên. Phân và nước tiểu rỉ xuống đất. Cái cổ bị kéo giãn và sưng phù đung đưa trong không trung, cái đầu nghiêng hẳn sang một bên. Có lẽ là do lạnh, cơ mà nước da trông không giống da người.
Khi nhìn cục thịt cứng và lạnh ngắt, suy nghĩ duy nhất chạy qua đầu là nó trông nặng nề thế nào. Tôi ghét bản thân vì suy nghĩ đó.
Tay tôi di chuyển để tìm một điếu thuốc, song tôi ngăn bản thân lại. “Cái gì đây?” Tôi hỏi.
“Rõ ràng quá rồi còn gì, đúng không? Cảnh như này rất hiếm thấy”.
Nhãn cầu lòi ra khỏi cái xác cứng đờ với vẻ đau đớn. Cái lưỡi xanh sưng phù thè ra từ miệng trông như có một sinh vật đang cố bò ra từ cổ họng. Tuyết đang rơi xuống khuôn mặt sưng và chân tay đang đung đưa. Tôi tránh nhìn cơ thể nhỏ hơn đang treo bên cạnh.
Tôi không muốn thấy xác của một đứa trẻ treo cổ hay nhìn vào nỗi đau đớn trên mặt chúng.
“…Tự tử à?”
“Chính xác hơn thì là bị ép tự tử đôi. Thấy đứa trẻ đó chứ? Tội nghiệp thật. Cô bé trông như còn không hiểu rằng mình đã chết. Đây là vợ hai của ông già Saga Yujirou, Asako-san còn đây là Aki-chan. Tôi nghe nói người vợ đầu tiên đã chết vì bệnh tật. Ông ta đã lấy người vợ hiện tại-thứ ba này ngay sau khi người vợ hai chết”.
Mayuzumi lại giơ ô lên và mỉm cười.

“Cô ấy chắc hẳn căm hận ông ta lắm”, cô nói thêm. To hơn tiếng thì thầm một chút, giọng cô nghe như mật ngọt rót vào tai tôi. “Sự thật là, cô ấy đang ám ông ta”.
Rắc.
Hai cái xác lặng lẽ đung đưa. Tuy nhiên, ngay khi Mayuzumi xoay ô, hai cái xác biến mất hoàn toàn mà không để lại dấu vết. Tuyết tiếp tục rơi và cây thông đứng trong im lặng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Đi thôi. Tôi nói chúng ta sẽ đi chào hỏi, cơ mà đây giống như đang tưởng niệm hơn. Tôi chỉ muốn cho anh thấy họ thôi. Tôi đã thấy cảnh tượng này từ trong phòng. Tuy nhiên, những gì chúng ta thấy ở đây là hình ảnh trong quá khứ, kiểu như một vết tích. Thực ra, nó chẳng có gì đặc biệt cả”.
Chiếc ô đỏ liên tục xoay tròn. Đó là thứ duy nhất còn lại sau khung cảnh kinh dị.
“Tiếng cười phát ra từ đâu?” Cô nói tiếp bằng giọng như hát.
Có lẽ từ miệng cô đấy.
Tôi nuốt lại lời định nói.
Mayuzumi đi đằng trước, không ngoảnh lại. Đột nhiên, cô dừng lại như thể nhận thấy gì đó.
“Ô?”
Tôi nhìn qua chiếc ô. Có người đang mặc một chiếc áo mưa phủ kín đầu để tránh tuyết. Một khuôn mặt gầy, xương xẩu ló ra qua khe hở chiếc áo nhựa màu đen trông giống túi rác. Phần tóc mái dài, luộm thuộm che đi khuôn mặt, song nhìn kỹ thì thấy đường nét điển trai giống một con búp bê.
Nhưng mà, ngoại hình họ chẳng phải vấn đề.
“Xin chào”. Chàng trai khoảng mười sáu mỉm cười và cúi chào.
Trong tay cậu là xác một con quạ.
-----
“Đấy là sở thích của tôi”.
Chúng tôi được đãi trà, một thứ thức uống phù hợp với cơ thể đang lạnh cóng của tôi. Con quạ chết thoáng hiện trong tâm trí và tôi chần chừ đưa tay cầm lấy tách.
Không giống nhà chính, khu nhà phụ nằm ở góc vườn có thiết kế mang phong cách phương Tây. Căn phòng có máy sưởi và sàn gỗ, có một chiếc giường gấp và ở góc có một chiếc bàn.
Những mẫu vật bằng xương được xếp trên kệ.
Có chuột chũi và cá. Có những khúc xương hơi ngả màu. Bên trên có một con quạ đang dang rộng đôi cánh và hộp sọ một con chó phát ra ánh sáng mờ mờ.
“Tuyệt quá. Cậu tự mình làm à?” Mayuzumi hỏi.
“Phải. Cơ mà, tôi không phải dân chuyên. Khá dễ nếu ta thử làm. Mẹo là loại bỏ càng nhiều nội tạng và da càng tốt rồi cắt ra và chôn xương xuống đất. Đó là một phương pháp đơn giản, nhưng nếu có đủ thời gian, ta có thể có được xương sạch. Nếu ta đào lên quá sớm, nội tạng sẽ chảy ra và thành phẩm sẽ rất xấu. Với cá, ta có thể ngâm trong formalin. Nếu bảo quản trong khi chúng vẫn còn sống thì mẫu vật sẽ rất đẹp”.
Cậu trai đang mỉm cười tươi. Có vẻ cậu đã hoàn toàn bỏ bê việc chăm sóc bản thân, song cậu biết cách hòa nhập với người khác. Phớt lờ họ, tôi nhìn chằm chằm vào tách trà.
“À, Odagiri-san. Mời anh dùng trà”, cậu trai nói. “Không sao đâu. Tôi rửa tay rồi”.
“Cứ kệ tôi đi. Chỉ là tôi không khát”.
Cậu trai cười. “Anh không cần phải giấu đâu. Tôi hiểu. Anh không muốn dùng trà do người vừa cầm một con động vật chết đãi. Tuy nhiên, tôi vẫn phải tỏ ra hiếu khách”.
Cậu đang mỉm cười. Không như với Mayuzumi, giọng cậu rất hời hợt khi nói chuyện với tôi. Có lẽ cậu không tôn trọng tôi nhiều. Tôi mệt mỏi cầm tách lên. Chất lỏng nóng thiêu đốt cổ họng lạnh giá. Sau khi uống cạn, mắt cậu trai mở to.
“Anh khá dữ đấy chứ. À, anh không cần phải dùng kính ngữ với tôi. Giọng điệu lịch sự không hề hợp với anh đâu. Nếu nhầm thì cho tôi xin lỗi, cơ mà anh đang cố tỏ ra lịch sự à?”
Tôi nuốt nước bọt. Tôi chỉ cần đưa ra một câu trả lời mơ hồ là được, song lời nói không thoát ra.
Mayuzumi đã từng nói với tôi như vậy.
“Tôi không nghĩ cách nói chuyện đó hợp với anh tí nào đâu”, cô nói trong khi xoay chiếc ô.
Lúc đó mình đã nói gì với cô ấy? Khi tôi giữ im lặng, Mayuzumi mỉm cười. HIếm khi cảm thấy suy nghĩ của tôi, cô quay sang cậu trai.
“Dù sao thì, chúng tôi đã biết thêm rất nhiều. Cảm ơn. Cậu là Saga Yuusuke, phải không? Tôi muốn hỏi vài câu, nếu cậu thấy ổn”.
“Được. Có phải là về tai cha tôi không?”
“Ô, cậu không thấy bất ngờ nhỉ? Trong mắt người ngoài, tôi phải nói rằng chúng tôi khá đáng ngờ đấy chứ, cậu có nghĩ thế không? Cậu có nghe tin gì từ cha cậu không?”
Quanh đây chỉ có cô mới đáng ngờ thôi.
Yuusuke gật đầu. “Có. Cả buổi sáng họ đã nói về chuyện con gái của gia tộc Mayuzumi sẽ tới. Tôi nghe nói cô có năng lực huyền bí? Cô có thể nhìn thấy người chết, nghe thấy giọng nói của họ… Có vẻ cô còn có thể yểm và giải nguyền. Cô là thầy pháp hay sao vậy? Ông già sợ lắm, đúng không? Có lẽ ông ta nghĩ mình bị nguyền rủa. Cô biết không? Ông ta từng nói xấu nhà cô đủ đường cho tôi nghe”.
“Tôi biết. Có vẻ tôi đang bị một con cáo ám”.
Mắt tôi nheo lại. Cô ấy nói rằng gia tộc Mayuzumi không có ai có năng lực, song lời của Yuusuke lại có vẻ là khác. Lờ tôi đi, Mayuzumi cười khúc khích.
“Tôi cũng biết tới bà của cô”, Yuusuke nói tiếp. “Nếu nhớ không nhầm thì ngay sau khi con gái chú của cha tôi đột nhiên tự tử. Họ hàng người thân bắt đầu lần lượt chết vì một căn bệnh nào đó. Bà cô được nhờ đi tới và giải quyết vấn đề. Kết quả là, vấn đề được giải quyết, cơ mà chú của cha tôi đã tự thiêu. Và sau đó bà cô nói…” Miệng Yuusuke nhếch lên thành một nụ cười, như thể cảm thấy thú vị. “Đây là chuyện sẽ xảy ra khi ngươi liên tục thiêu cháy cánh tay của con gái ruột”.
Lời của cô ấy hiện lên trong đầu. Giống như lời nguyền vậy, gieo nhân nào gặp quả nấy.
“Đây là chuyện xảy ra khi ta giết ai đó khi họ đang ngủ”.
Trà lúc này bằng cách nào đó đã đắng hơn.
Yuusuke cười. “Cô có thể thiêu chết ông già nhà tôi luôn không?” Cậu nói giỡn. Tuy nhiên, mắt cậu vô cùng nghiêm túc. Cậu mỉm cười nhìn Mayuzumi. Đánh giá cô.
“Dù tôi muốn thực hiện yêu cầu của cậu, cơ mà ai đến trước thì người đó có phần. Tôi đành phải từ chối vậy”.
“Aaa, đáng tiếc quá. Đen thật đấy”.
“Có cơ hội cũng là chuyện may mắn. Tôi cũng thất vọng lắm”.
Mayuzumi đưa một miếng sô cô la lên đôi môi đỏ và nghiền nát bằng miệng. Nghe như tiếng gặm xương.
“Cậu nghĩ có ai căm thù cha cậu không?” Cô hỏi.
Những hình ảnh lóe lên. Một cái xác treo cổ đung đưa trong không khí. Một cảnh tượng kinh hoàng, tràn ngập hận thù và cay đắng.
“Có”. Cậu trả lời ngay lập tức. “Ông ta đáng bị nguyền rủa tới chết. Có lẽ ông ta đang sợ vãi nhái ra rồi. Sau tất cả những gì ông ta đã gây ra thì thật đáng đời”. Lời cậu nói rất độc ác. “Asako-san không phải người xấu. Dì ấy còn trẻ và thiếu tự tin, cơ mà dì ấy đã cố gắng hết sức để hòa hợp với tôi. Aki cũng rất đáng yêu. Họ hà cớ gì mà phải chết? Tất cả là do tên khốn đó. Ông ta là đồ đáng chết”.
1 Bình luận