B.A.D. [1] Mayuzumi hôm nay cũng ăn sô cô la [Hoàn thành]

Câu chuyện III - Phần 03

Câu chuyện III - Phần 03

Câu chuyện III – Phần 03

-----

“Tôi về rồi đây”.

“Xin chào”, Mayuzumi vừa trả lời vừa lật một cuốn sách tranh.

Cô ấy có vẻ thích “Nàng tiên cá” vì cô đang đọc lại từ đầu. Bên cạnh hộp sô cô la rỗng là một lọ thuốc chưa mở.

“Mayu-san, chúng tôi đã quyết định lịch trình rồi”.

“Ra vậy. Anh có muốn kể với tôi không?” Cô còn không quay lại.

Thở dài, tôi kể cho cô ấy kế hoạch ngày mai của mình. Cô ấy im lặng lắng nghe, nhưng rồi đột nhiên gập sách và quay về phía tôi.

“Có vẻ anh đang vui, Odagiri-kun”, cô nói bằng giọng uể oải, một giọng nói ngọt ngào, quyến rũ chỉ cô mới có.

Tôi đáng lẽ phải quen với giọng nói đó rồi, song bằng cách nào đó nó lại nặng nề. Có lẽ vì tôi đã không nói chuyện với người khác trong một thời gian dài. Trong khi giọng nói của Kotoko nhẹ nhàng và dễ nghe thì giọng của Mayuzumi lại ngọt lợ như sô cô la.

Tôi cảm thấy toàn thân mệt mỏi kỳ lạ. Có lẽ tôi đã bị lây cảm từ cô ấy. Đọc biểu cảm của tôi, Mayuzumi cười khẩy.

“Sao mặt mày lại trông khổ sở thế, Odagiri-kun? Anh đã chấp nhận yêu cầu này. Hãy tận hưởng hết mình. Tuy nhiên…” Nụ cười đáng ghét của cô làm tôi nhớ tới một mụ phù thủy trong truyện cổ tích. “…đừng có quên tôi đấy”.

Cô ấy không cần phải nhắc tôi. Khi trừng mắt nhìn cô, Mayuzumi bật cười. Giọng nói của cô ấy khiến tôi choáng đầu. Tôi đáng lẽ phải quen với sự kỳ quặc của cô ấy rồi, nhưng vẻ ngoài của cô in sâu vào mắt tôi. Cô biết mình đang làm tôi khó chịu, song cô vẫn tiếp tục cười. Dù vậy, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài im lặng làm việc tiếp cho cô ấy.

Giống như một con cá không thể bơi ra khỏi biển, tôi không thể thoát khỏi cô ấy.

Tôi không thể lắng nghe tiếng cười này thêm nữa. Cảm thấy khó chịu, tôi đứng dậy và rời khỏi căn hộ. Tôi tưởng cô ấy sẽ chế giễu tôi, song tôi không nghe thấy cô ấy nói gì.

Một tiếng ho có đờm phát ra từ phía sau.

-----

Với một mùi hương ngọt ngào giống như trái cây, Kotoko vui vẻ xúc miếng pudding à la mode. Sau khi ăn xong chiếc bánh, cô ngẩng đầu lên như thể nhận ra gì đó. Cô ấy vội cầm thực đơn và đưa cho tôi.

“X-Xin lỗi, Odagiri-san. Tôi suýt thì quên mất anh. Sao anh không gọi gì đi? Tôi đãi! Anh có thể ăn bất cứ thứ gì anh muốn. Đừng có ngại mà!”

“Không sao. Không cần bận tâm tới tôi đâu”.

Tôi uống cà phê của mình. Tuy vậy, Kotoko không thu tay lại. Cô ấy giống như một con cún con với đôi mắt to ướt. Khi tôi nhận lấy thực đơn, cô ấy nở một nụ cười tươi. Lật qua các trang, tôi thấy món parfait sô cô la và dừng lại.

Hình như tôi ngửi thấy mùi sô cô la. Tuy vậy, mùi hương ma quái đó nhanh chóng biến mất.

Dù có chạy tới tận cùng địa ngục thì tôi cũng không thể thoát khỏi cái mùi này.

Đó là những gì tôi từng nghĩ. Dẫu thế, ở đây không có mùi sô cô la. Nội thất bên trong quán cà phê sáng sủa và dù tôi có nhìn đi đâu đi chăng nữa thì cũng không thấy màu đỏ của chiếc ô. Thế rồi, tôi nhận ra một điều.

Tôi đã đi xa khỏi Mayuzumi.

Cảm giác như một giấc mơ vậy.

Nơi này quá sáng sủa, thật khó để phân biệt đâu mới là mơ.

“Anh đã chọn món chưa?” Kotoko hỏi. “Chỗ này có món sandwich croquette ngon lắm”.

Mặt của Kotoko tươi rói. Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi tôi tiếp nhận yêu cầu và kỳ lạ thay, hiện tượng siêu nhiên đã lắng xuống. Tôi đã đưa và đón cô ấy ở trường cao trung và dành thời gian với cô sau giờ học. Vấn đề là vào buổi tối thì Kotoko chỉ có một mình, song tôi không thể ở lại nhà của một người con gái. Tôi có thể thử nhờ Mayuzumi, nhưng cô ấy không chỉ bị cảm mà còn không muốn giúp. Cơ thể làm bằng đường của cô không hồi phục đủ nhanh. Chỉ nghĩ tới vấn đề đó thôi đã khiến tôi đau đầu. Ăn uống đàng hoàng đi. Ít nhất thì hãy uống thuốc.

Tôi thậm chí còn tốn công nấu cháo, cho cô ấy thuốc và chuẩn bị một bình nước sôi mỗi ngày.

“Odagiri-san? Anh có ổn không? Anh có mệt không?”

“Tôi ổn. Xin lỗi, tôi hơi lơ đãng. So với việc chăm sóc sếp của tôi thì việc bảo vệ cô dễ lắm”.

“Ra vậy. Được rồi, vậy thì…” Cô rõ ràng là đang buồn.

Tôi giơ thực đơn cho cô và nói, “Cô có muốn nửa chiếc bánh sandwich croquette không?”

“Có!”

“Có!”

Một giọng nói vui vẻ vang lên trong đầu. Kotoko mỉm cười hạnh phúc. Cảm giác như tôi đã lấy lại được cuộc sống mình từng có, một cuộc sống mà tôi tưởng đã biến mất mãi mãi. Nơi tôi từng đi lạc khỏi đã ở đây từ đầu.

Một nơi mà đáng lẽ phải nằm ngoài tầm với của tôi.

-----

Khi tôi trở về căn hộ, Mayuzumi đang ngủ. Không bật đèn lên, tôi ngồi xuống và ôm một bên đầu gối. Cảnh cô ấy ngủ trông như một nàng công chúa trong truyện cổ tích. Cô ấy hơi gầy, song vẫn toát ra vẻ đẹp phi thường. Mùi sô cô la thật ngột ngạt nên tôi nới lỏng cổ áo. Bằng cách nào đó, mọi thứ trong căn phòng này đều có vẻ không thực. Mai tôi nên đưa Kotoko tới đâu? Ngay khi nghĩ tới điều đó, mọi chuyện đột nhiên trở nên vô lý.

Tôi tới đây làm gì? Sao tôi lại phải tới đây?

“…Odagiri-kun”.

Đột nhiên, Mayuzumi mà tôi tưởng đang ngủ lẩm bẩm tên tôi. Tôi muốn đáp lại, song không thể nặn ra lời. Tôi không biết liệu cô có đang nửa tỉnh nửa mê hay không, song những ngón tay trắng cựa quậy như thể đang tìm gì đó. Tôi nghĩ có lẽ mình nên nắm tay cô ấy, song tôi không cử động.

Không đời nào cô gái này lại cần tôi. Không thể nào.

Bàn tay trắng gầy cuối cùng cũng ngừng cử động, nổi bật mơ hồ trong bóng tối.

“…Anh có muốn quay lại không?” Mayuzumi bỗng lẩm bẩm, phá vỡ sự im lặng.

Tôi cảm thấy bụng mình nhói đau.

Nỗi đau mà tôi đã quên mất trong vài ngày qua nhanh chóng quay lại. Như thể khiêu khích tôi, thứ trong bụng đạp tôi một cú. Tôi gập người lại vì buồn nôn và đau dữ dội, thở khò khè như một con chó. Những gì tôi đáng lẽ đã quên lại hiện lên ngay khi tôi quay trở lại. Một cảm giác giống với căm ghét dâng trào trong lồng ngực.

Mayuzumi hơi mở mắt. Đôi mắt phát sáng như mắt mèo phản chiếu hình ảnh của tôi.

“Hoa anh đào đẹp lắm, đúng chứ?” Cô ấy lẩm bẩm rồi lại nhắm mắt.

Hoa anh đào. Những cánh hoa uốn lượn và trôi trong gió như mưa. Một chiếc ô đỏ. Một bộ váy đen giống tang phục.

Lần đầu tiên tôi gặp cô, cô ấy giống như một ảo ảnh, xinh đẹp nhưng lại xấu xí.

Tôi siết chặt nắm đấm và xương kêu răng rắc. Những ký ức ùa về như sóng và từ từ rút. Nước mắt ấm chảy dài xuống má.

“Tôi sẽ quay lại nếu có thể”, tôi lẩm bẩm.

Không có câu trả lời. Cơn giận bùng lên. Không đời nào tôi có thể quay lại được nữa. Tôi biết điều đó. Cô ấy cũng biết điều đó. Vậy sao cô ấy lại hỏi một câu như vậy chứ?

Tôi không muốn tới chỗ này. Tôi không muốn thành ra như này.

Tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình yên và tĩnh lặng.

“Giá mà tôi có thể quay lại!”

Không có phản hồi nào với tiếng hét của tôi. Mayuzumi đang ngủ như người chết. Tôi đá chồng sách bên cạnh cô. Dẫu vậy, cô không động đậy.

Má cô trắng trẻo, như thể sinh mệnh đã cạn kiệt.

-----

Kotoko và tôi đang đi dạo trong thành phố vào ngày nghỉ. Cầm một chiếc bánh crepe mới nướng, cô ấy vui vẻ quay lại. Bước đi tung tăng, cô diện trên mình một chiếc áo len cổ tròn và một chiếc váy dài. Cách cô đôi khi vấp vì quá phấn khích khiến cô trông giống một đứa trẻ.

“Chắc tôi không nên nói như này, cơ mà có lẽ việc tôi gặp sự cố là một điều tốt”, Kotoko mỉm cười nói. “Vì tôi gặp được anh”.

Cô nhìn xuống, mặt đỏ ửng. Tôi không biết nên nói gì. Đôi mắt to đang lén liếc nhìn tôi.

Hiện tại tôi chỉ nở một nụ cười. “Cảm ơn. Tôi đã lo cô có thể cảm thấy không thoải mái vì chúng ta ở cạnh nhau mọi lúc”.

“Đ-Đương nhiên là không rồi!” Kotoko lắc đầu mạnh. “Nhờ có anh mà tôi đã không gặp phải chuyện đáng sợ nào”.

Cô cúi đầu thất vọng. Đột nhiên, như thể đã quyết định, cô nắm lấy tay tôi. Một mùi hương ngọt ngào lướt qua đầu mũi. Khi hít vào mùi hương nhẹ nhàng đó, cảm giác hưng phấn dâng lên trong tôi. Tôi có thôi thúc muốn ở bên cô ấy.

Cứ như thế này mãi mãi. Thế thì tôi sẽ không phải chịu khổ sở.

Tại sao lại muốn quay về địa ngục chứ?

Ngay khi nghĩ vậy, tầm nhìn của tôi chao đảo. Chân tôi vướng vào nhau và tôi va vào một cậu trai bước đi kế bên.

“…Anh có chắc không?” Cậu trai xa lạ thì thầm.

“Hở?”

Qua mái tóc vàng hoe dài ngang vai và cặp kính râm, tôi thoáng thấy đường nét điển trai của một người mẫu. Đôi mắt sắc bén và vẻ đẹp giống búp bê trông rất quen. Chúng tôi đã từng gặp nhau đâu chưa?

Bụng tôi bắt đầu đau. Tôi quay lại, lách qua đám đông. Tấm lưng cậu trai biến mất trong dòng người, song một bóng hình khác xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

Một người cao ráo đang cầm một chiếc ô xanh đậm. Màu sắc nổi bật tràn ngập tầm nhìn của tôi và trong một khoảnh khắc, toàn bộ con đường trở nên bất động. Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, màu sắc sáng sủa biến mất trong đám đông.

Tôi chỉ biết hai người ra ngoài mà cầm ô. Một chiếc ô màu đỏ hiện lên trong tâm trí rồi tới một chiếc màu xanh đậm.

Lông gáy dựng đứng. Một nỗi sợ trẻ con dâng lên trong tôi.

“Mayu… A… to…”

“… trai… cô…

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
Ở đây bên Eng dùng từ Heartburning có nghĩa ợ nóng, đây là đang miêu tả giọng của Mayuzumi ngọt đến mức làm người ta ợ nóng chứ không phải là đang khen
Ở đây bên Eng dùng từ Heartburning có nghĩa ợ nóng, đây là đang miêu tả giọng của Mayuzumi ngọt đến mức làm người ta ợ nóng chứ không phải là đang khen