B.A.D. [1] Mayuzumi hôm nay cũng ăn sô cô la [Hoàn thành]
Câu chuyện I - Phần 07
2 Bình luận - Độ dài: 1,458 từ - Cập nhật:
Câu chuyện I – Phần 07
-----
Tách.
Tôi tỉnh dậy, trước mắt là trần nhà màu trắng. Mùi sô cô la hòa lẫn với mùi thuốc.
Tôi có thể chạy tới tận cùng địa ngục và vẫn không thể thoát khỏi cái mùi này.
“Yamashita Kazue chết rồi”.
Tôi quay sang bên và thấy Mayuzumi đang ngồi đó. Mặc một chiếc váy đen như thể đang dự tang, cô ấy nhai một miếng sô cô la. Dù có vẻ ngoài như vậy, giọng cô ấy lại vui vẻ, như đang nói về thời tiết ngày hôm qua.
“Chết là sao?”
“Chết là chết. Cô ta chết rồi. Sau khi anh quay lại văn phòng, gọi cấp cứu rồi bất tỉnh. Yamashita đã mất cả hai cánh tay vẫn sống dù mất rất nhiều máu, nhưng cô ta đã bị đẩy khỏi tầng thượng bệnh viện khi đang hôn mê và chết. Giống như người chị vậy. Anh có muốn xem báo không?”
Tôi nhìn tờ giấy cô ấy đưa cho. Trên đó có một bức hình một người đàn ông đã đột nhập vào một bệnh viện và sát hại một bệnh nhân. Hắn ta trông trẻ hơn nhiều so với lần cuối tôi nhìn thấy.
Sugita Tomoyuki.
“Giống như lời nguyền vậy, gieo nhân nào gặp quả nấy”, Mayuzumi nói, cắn sô cô la. “Đây là chuyện xảy ra khi ta giết ai đó khi họ đang ngủ. Thật bi thảm”.
Tôi vò nát tờ báo. “Cô xúi hắn à?”
“Hửm?”
Hình ảnh của Sugita hiện lên trong tâm trí tôi. Tuy là một tên theo dõi cố chấp, hắn không bao giờ có gan để vượt qua lằn ranh cuối cùng. Tuy nhiên, hắn ta đã làm vậy.
Ai đã thúc hắn?
“Cô đã nói với hắn sự thật à?”
Tách. Thanh sô cô la tách đôi.
Mayuzumi nhai sô cô la lạnh. “Anh hỏi, tôi trả lời. Không quan trọng câu hỏi đần độn tới mức nào”. Thanh sô cô la lạnh chỉ là một thanh sô cô la lạnh, chẳng trông giống nhau thai đẫm máu, song bụng tôi vẫn quặn lại. “Tôi không xúi ai cả. Họ có giết người hay không là do họ chọn. Giống như việc nhảy lầu vậy”.
Tôi từ từ ngồi dậy, không còn cảm thấy đau nữa. Tôi giở áo lên và thấy một vết thương nhỏ kỳ lạ so với một vết thương do dao đâm.
“Anh ngồi dậy được rồi sao? Tốt lắm”.
“Mayu-san. Tôi hỏi cô một câu nữa được không?”
“Ừ, đương nhiên là được. Dù tôi thấy việc lặp đi lặp lại rất khó chịu, tôi sẽ không tức giận vì anh hỏi hay là thấy phiền phức”.
Tôi cắn môi. Sau một hồi chần chừ, tôi quyết định hỏi. “Cô nói cô sẵn lòng nhận yêu cầu của một kẻ giết người, vậy tại sao cô để chuyện này xảy ra? Biết là cô ta độc ác, cô vẫn có thể làm theo yêu cầu”.
“Anh không hiểu à? Tôi không quan tâm yêu cầu”. Mayuzumi trả lời thẳng thừng và nói tiếp mà không chút do dự. “Nếu nghe thú vị, tôi sẽ nhận kể cả yêu cầu của một kẻ giết người. Tuy nhiên, lần này có chút khác. Tôi không quan tâm yêu cầu. Tôi đưa cho Yamashita Yukiko đồng 100 yên vì tôi tò mò”.
Cô cứu Yamashita Yukiko chẳng vì lòng trắc ẩn và cô cũng không thương hại người phụ nữ tội nghiệp. Cô chỉ cảm thấy tò mò như trẻ con.
“Tôi muốn tận mắt thấy ai đó nhảy lầu tự tử”.
Chuỗi hình ảnh hiện lại trong đầu tôi. Một cái xác lơ lửng trước mắt tôi và tiếng cơ thể bị dập nát vang lên. Tôi từng nghe thấy tiếng tương tự trong quá khứ. Tầm nhìn của tôi dịch chuyển sang một tầng thượng dưới bầu trời xanh. Có người đang đứng đó. Chiếc váy của cô đung đưa trong gió và cô đột nhiên chạy, như thể đáp lại một mệnh lệnh. Trong tích tắc, cô bất động giữa không trung rồi trọng lực kéo cô và đập cô xuống đất.
Tôi nghe thấy tiếng ai đó rơi.
Tôi gạt bỏ hình ảnh đó khỏi đầu. Tôi không nên nghĩ về chuyện đó. Tôi không được nhớ lại. Bụng tôi đau và tôi đổ mồ hôi đầm đìa. Những ký ức khó chịu tốt nhất đừng đụng tới.
Nếu không, bụng tôi sẽ lại rách ra.
“Còn một điều nữa, Mayu-san”, tôi hỏi, chịu đựng cơn đau âm ỉ trong bụng.
“Hử?” Mayuzumi nở một nụ cười dịu dàng.
Tôi đã mơ hồ đoán được cô ấy sẽ trả lời như nào. Nếu vậy, tại sao không hỏi luôn?
“Cô cũng đã đoán trước là tôi sẽ bị tấn công sao?”
“Ừ, phải. Tôi đã lâu rồi không thấy nó. Anh không muốn biết nó có khỏe không à?”
Tầm nhìn của tôi đỏ ngầu. Tôi muốn đấm cô gái trước mặt. Tuy nhiên, làm vậy chẳng có ý nghĩa gì. Kể cả nếu xương gò mã vỡ vụn, cô ấy vẫn sẽ tiếp tục ăn sô cô la như thể không có chuyện gì xảy ra. Tôi nắm chặt tay.
“À, còn một điều nữa”, cô nói thêm. Tôi không biết cô ấy có biết tâm trí đang đấu tranh không. “Thứ trong bụng anh vẫn khỏe”.
Tôi cuối cùng không nhịn được. Nắm đấm của tôi nhắm thẳng mặt Mayuzumi, song dùng chút lý trí còn sót, tôi chuyển mục tiêu sang bức tường. Một tiếng bịch vang lên và xương ngón tay tôi kêu răng rắc. Cơn đau dữ dội cho thấy xương đã gãy, nhưng cơn đau đã làm nguội cái đầu đang sôi sùng sục của tôi. Mayuzumi đang ăn sô cô la với vẻ mặt bình tĩnh.
“Mayu-san”.
“Sao thế?”
“Mong cô chết đi”.
“Tôi sẽ chết khi đến lúc”, cô trả lời. “Anh muốn ít không?” Cô ấy giơ sô cô la ra cho tôi.
“Không, cảm ơn”, tôi nói ngắn gọn và quay mặt đi khỏi cô ấy.
Bầu trời ngoài cửa sổ phòng bệnh vẫn trong và xanh như thường lệ, giống với màu tôi thấy từ chân tòa nhà ngày hôm đó.
Tôi cảm thấy thèm hút thuốc.
-----
Hở?
Bỗng, có một đồng xu 100 yên mới trong tay tôi. Nó không phải của tôi. Ai đã đưa cho tôi vậy?
Tôi có một đồng xu mới toanh giữa các đầu ngón tay. Tôi không biết ai đã đưa cho tôi. Tôi có nên dùng nó không? Tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng cơn khát khô cả họng này thêm nữa. Tôi nhét đồng xu 100 yên vào máy bán hàng tự động. Với một tiếng keng, đồng xu rơi xuống và đèn đỏ bật sáng.
Thế này là bình thường, song vì lý do nào đó, tôi lại cảm thấy xúc động.
Sau hồi đắn đo, tôi chọn soda kiêng. Tôi không phải lo về calo nữa, cơ mà tôi thích vì nó ít ngọt hơn loại thông thường. Tôi kéo nắp và lon nước phát ra tiếng sủi bọt sảng khoái. Tôi áp môi vào lon, sự mát mẻ và vị ngọt nhẹ làm tê lưỡi. Tôi uống hết trong một hơi, tận hưởng cảm giác dễ chịu chảy xuống cổ họng. Đó là lúc tôi thấy bầu trời.
Có người đang đứng dưới nền xanh.
Tôi đã nhìn lên bóng người đó nhiều lần, những lần trước chỉ là bóng hình mơ hồ, song giờ đột nhiên trở nên rõ ràng. Người đó đang mặc một chiếc váy giống với em gái tôi. Viền váy tung bay trong gió giống như mây. Tôi thích màu trắng. Tôi ghét việc em gái tôi lúc nào cũng bắt chước tôi. Nhìn người đó như này, tôi thấy rằng đúng là chiếc váy đó đẹp hơn trên người tôi.
À, đó là mình.
Ngay khi tôi nhận ra, trời và đất hoán đổi vị trí. Một làn gió mạnh lướt qua má tôi. Tôi đang nhìn chằm chằm vào máy bán hàng tự động từ trên tầng thượng. Hiện tại chỗ đó không có ai, chỉ có những vệt nước từ một lon soda do ai đó đánh rơi. Nơi mà tôi đã nhìn lên từ dưới chân tòa nhà thật rộng lớn. Nơi mà tôi đã muốn tới có màu xanh, trong vắt, vô tận. Tôi bước một bước tới trước, nhìn bầu trời xanh mà tôi đã hằng khao khát.
Tôi đã chờ đợi thứ cảm giác này, cảm giác khi rơi.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cuối cùng cũng có thể chết.


2 Bình luận