B.A.D. [1] Mayuzumi hôm nay cũng ăn sô cô la [Hoàn thành]

Câu chuyện II - Phần 03

Câu chuyện II - Phần 03

Câu chuyện II - Phần 03

-----

Phần còn lại của câu chuyện cậu kể rất dài song lại đơn giản. Câu chuyện kể về cuộc đời tồi tệ của một người đàn ông.

Yuusuke dành ra rất nhiều thời gian để nói người cha Saga Yujirou tồi tệ như thế nào, người vợ đầu tức mẹ của Yuusuke cũng có thể coi là bị Yujirou giết. Bà có cơ thể yếu ớt và khi căng thẳng tinh thần cứ chồng chất, bà đã đổ bệnh. Tuy nhiên, Yujirou không rút ra được bài học. Ông dùng tiền để buộc Asako trẻ tuổi kết hôn. Kết quả cuộc hôn nhân là bạo lực, rượu chè, ngoại tình. Bị dồn vào đường cùng, Asako đã treo cổ cùng với con mình.

Nghe như một câu chuyện ta thường thấy. Tuy nhiên, bi kịch thường thấy đó sẽ không bao giờ là thường thấy với người trong cuộc.

Cô đã treo cổ cùng với con gái.

“Tiếng cười trong tai á? Đáng đời. Tôi nghĩ ông ta đáng phải chịu chuyện tồi tệ hơn cơ”.

Cậu đang cười, đồng tử giãn ra.

Tôi biết rất rõ. Người đang đau khổ có đôi mắt như vậy.

“Nhưng mà cha cậu có vẻ đã tuyệt vọng rồi. Ông ta thậm chí còn cầu xin con gái của cái gia tộc Mayuzumi mà ông ta khinh thường giúp đỡ. Cậu sẽ làm gì nếu ông ta phát điên?”

Môi Yuusuke cong lên thành một nụ cười. Hàm răng của cậu nhe ra giống mẫu vật trưng trên kệ.

“Tôi sẽ cười”, cậu trả lời. “Ngay bên cạnh tai ông ta”.

-----

“Điên rồi”.

“Sao thế, Odagiri-kun?”

“Saga Yuusuke ấy”.

“Không, không hề. Hành vi của cậu ta là điều dễ hiểu. Mong cầu điều xui rủi xảy đến với người ta ghét là điều bình thường theo một cách nào đó”.

Mayuzumi nhét sô cô la truffle đầy má. Sau khi tạm biệt Yuusuke, tôi đã ăn tối trong phòng chúng tôi, cơ mà cô ấy không động tới đồ ăn của mình. Kể cả khi đã tắm, cô ấy vẫn ăn kẹo.

“Phải vô cớ giết người thì mới gọi là điên”.

Có lẽ cô ấy nói đúng. Việc tưởng tượng không làm người ta có tội. Thực tế, tôi giờ đang nghĩ về việc về nhà và ngâm mình trong bồn tắm. Tôi muốn tránh nghĩ tới hình ảnh người chết trong đầu nhiều nhất có thể.

“Tôi thấy phòng tắm ở dây rất tuyệt”, cô nói. “Anh không thích bồn tắm gỗ à?”

“Mayu-san, cô ngừng đoán người ta đang nghĩ gì được không?”

“Hừm. Tôi không hiểu tại sao anh lại đánh giá nơi ở của mình cao tới vậy”. Không lắng nghe lời tôi nói, cô nằm xuống. Cặp đùi trắng lộ ra, song cô có vẻ không quan tâm. “Nếu muốn tránh xa thì sao anh không lên một chuyến tàu nào đó đi?”

Giá như tôi có thể làm thế. Nếu không có thứ gì trong bụng, tôi đã bỏ đi từ lâu rồi.

Tôi bị kẹt ở đây vì tôi không thể làm thế.

“Ừm, đêm sắp buông rồi. Đêm sắp buông rồi, Odagiri-kun”. Mayuzumi nói bằng giọng như hát và nhảy cẫng lên. Cô ấy vui sướng nhìn lên trần.

“Hãy xem ông sẽ sợ hãi tới mức nào khi người chết cười”.

Một nụ cười hiện lên trên môi cô. Cô ấy chắc hẳn đang tưởng tượng gì đó.

Vẻ mặt ngây thơ làm bụng tôi quặn lại.

-----

Tiếng hét của một người đàn ông xé toạc màn đêm.

Tỉnh dậy từ giấc ngủ nông. Tôi đá futon ra và đứng dậy. May là tôi đã ngủ khi vẫn mặc vest. Tôi định gọi Mayuzumi, song cô ấy đã tỉnh.

“Nghe thấy rồi”, cô nói. “Ra vậy. Tiếng hét tuyệt vời thật”.

Mắt tôi dần quen với bóng tối. Giọng của Mayuzumi rất trong trẻo; may mắn là cô không có vẻ gì là đang mộng du. Khi định hỏi cô ấy mặc bộ đồ ngủ mỏng đó có lạnh không thì mắt tôi mở to.

“Cái…?”

Cảm giác như tôi bị đấm vào đầu. Mayuzumi đang mặc một bộ váy ngủ như một người phụ nữ quý tộc. Trông có vẻ lạnh, nhưng cô không quan tâm.

Tuy nhiên, đó không phải vấn đề.

Cô ấy đang đội một chiếc mũ ngủ có gắn một quả cầu lông. Quả cầu có hình giống một con mèo có đôi mắt tròn dễ thương, nảy xung quanh.

Cái quái gì thế?

“Ừm, Mayu-san. Cái gì thế?”

“Đi thôi, Odagiri-kun”.

“Ờ, nhưng…”

“Nhanh chân lên. Chúng ta có thể bỏ lỡ thứ quan trọng”.

Tôi không nghĩ có gì thú vị hơn thứ trước mắt. Thực ra gọi là kỳ lạ thì đúng hơn là thú vị.

Nuốt lại lời, tôi theo gót Mayuzumi. Trong hành lang tối tăm lạnh lẽo, tôi thở ra những làn khói trắng. Tiếng hét đau đớn tiếp tục vang lên, lẫn với tiếng đập đầu và có thứ gì đó nhỏ giọt.

Âm thanh của máu.

Tôi mong ông phát điên và chết đi.

Nụ cười của Yuusuke thoáng qua trong tâm trí.

“Trong này!”

Mayuzumi mở tung cánh cửa trượt. Ở bên trong, Yujirou mặc bộ đồ ngủ cào tường, mài móng như thể đang chà trên một cái nạo. Tuy nhiên, ông không quan tâm. Máu đã làm ướt tấm chiếu tatami. Ngón tay ông tiếp tục quằn quại, giống như ông đang cố cào nát bức tường.

Roẹt. Roẹt. Roẹt.

“Aaa… Aaa…”

Ông từ từ ngồi xuống sàn rồi đột nhiên cào mặt. Tai trái của ông đã không còn và được che lại bằng một miếng gạc duy nhất. Ông cào chỗ tai trái từng ở. Roẹt. Roẹt. Roẹt. Móng tay cắm vào thịt, máu chảy. Người phụ nữ quyến rũ đang cùng với người hầu cố gắng ngăn ông lại chắc hẳn là người vợ thứ ba. Sau một hồi, một người đàn ông giống như bác sĩ chạy tới và giữ cánh tay ông già lại.

“Tha cho ta. Tha cho ta, Asako. Asako!”

Ông già vẫn quằn quại và hét. Ở giữa lời cầu xin, trong một khoảnh khắc, tôi nghe thấy một âm thanh khác.

Giọng của một người phụ nữ.

Một tiếng cười chói tai.

Tôi quay lại. Tuyết trắng phủ kín khu vườn. Không có phản hồi nào.

Có người đang đứng giữa khung cảnh tối tăm, trắng xóa. Một hàng dấu chân dẫn ra từ khu nhà phụ.

Yuusuke đang ở đó, mỉm cười, quan sát người đàn ông đau đớn.

Rắc.

Tiếng cái xác đung đưa vang lên trong đầu.

Tầm nhìn mờ đi và tôi ngã gục. Bụng tôi dần đau. Không phải cơn đau do chấn thương thể xác mà là đau trong nội tạng, cơn đau mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trải qua.

Cảm giác như cơn đau khi chuyển dạ.

Nghĩ lại thì, những yêu cầu mà Mayuzumi thích cũng là thứ mà thứ trong bụng tôi thích. Đã một khoảng thời gian trôi qua kể từ lúc nó ra ngoài vào mùa hè đó và giờ nó đã được ăn. Tôi có thể nghe thấy tiếng nhai. Thứ trong bụng tôi đang ăn thứ gì đó. Có lẽ nó đang ăn những suy nghĩ và ký ức của người khác.

Đồ chết tiệt. Nằm yên đi.

Tôi ngã xuống, ôm bụng. Sàn nhà cứng và lạnh lẽo giống như băng.

“…Odagiri-kun?”

Tôi nghe thấy giọng Mayuzumi ở đằng xa. Nhìn hình bóng mờ nhạt của cô, tôi cố gắng di chuyển môi.

Dừng lại. Tôi không muốn cô thấy vẻ yếu đuối của tôi.

Tôi thà bị chế giễu vì tình trạng thảm hại của mình còn hơn.

Làm ơn, dừng lại đi.

Ý thức của tôi tan biến.

-----

Xoẹt. Xoẹt. Xoẹt.

Có người đang ngồi trước xác của một vật màu đen trong tuyết. Một con dao vẽ những đường sắc bén với tốc độ máy móc. Máu phụt ra mới mỗi nhát cắt và làm tuyết tan. Sau đó, người đó bắt đầu lục lọi phần bụng bị cắt, nhặt thứ gì đó từ phần ruột đỏ rồi kéo ra. Nó vẫn đang đập. Người đó cẩn thận cắt một đường dọc. Những thứ trong dạ dày trào ra.

Tầm nhìn của tôi thay đổi, nhuộm đỏ, giống như chiếc ô đỏ đang xoay tròn.

Một cậu bé đang ngồi ôm gối ở một góc căn phòng, mặt tái sắc. Ve kêu bên ngoài. Bóng tối phản chiếu nỗi tuyệt vọng vương vấn trên khuôn mặt. Lòng bàn tay cậu đầy vết bầm tím từ vô số lần véo.

Ba tuần trước, mẹ cậu đã mất. Kể từ đó, vết thương của cậu đã từ từ hồi phục.

Mặt cậu bé vẫn lạnh tanh. Cậu vẫn giữ những đường nét đẹp trai kể cả khi lớn lên.

Đó là Yuusuke khi còn nhỏ.

Ký ức hiện lên. Cậu ấy hầu như không nói về người mẹ quá cố.

Đột nhiên, cảm xúc của cậu ập vào tôi. Người mẹ bị chồng đối xử tồi tệ đã dùng cậu để xả áp lực. Nhẹ nhõm vì bà đã mất. Tuyệt vọng vì bà chưa từng cho cậu tình yêu thương cho tới cuối đời. Hai cảm xúc đó đào sâu vào lồng ngực tôi. Đó là những cảm xúc sống động đã bị thứ trong bụng tôi nuốt.

Dừng lại đi. Tao không muốn thấy. Tao không muốn cảm nhận mà.

Cảm thấy buồn nôn, tôi bịt miệng lại. Tôi không muốn biết cảm xúc của người khác. Tôi không muốn thấy thương hại họ, đồng cảm với họ.

Bởi vì làm vậy sẽ chẳng có gì tốt đẹp xảy ra cả.

Có người đứng trước cậu bé. Một người phụ nữ với mái tóc đen dài nhìn vào mặt cậu và cậu bé từ từ ngẩng mặt lên.

Người phụ nữ khuôn mặt đầy căng thẳng hỏi, “Con là Yuusuke-kun à?” Cô ngồi xuống để nhìn vào mắt cậu bé và đưa bàn tay trắng ra. “Dì là Asako. Rất vui được gặp con”.

Mắt cậu bé mở to. Thời gian dừng lại. Người phụ nữ mỉm cười.

Ve sầu kêu. Dưới ánh nắng hè gay gắt, nụ cười của cô thật tươi sáng và đáng yêu.

Cô ấy sẽ treo cổ một vài năm sau.

“Các người có hiểu không?” Một giọng nói vang lên từ sau lưng tôi. Cảnh tượng trước mắt đứng hình như một bức họa đẹp. “Các người có hiểu nỗi đau này không?”

Nỗi tuyệt vọng này. Lòng hận thù bắt đầu từ đây.

Bụng tôi đau. Tuy nhiên, tôi vẫn cố đứng dậy. Tôi đưa tay vào trong áo, song không tìm thấy thuốc lá. Tôi không thể dựa vào nicotine.

“…Tôi đếch quan tâm”, tôi trả lời.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!