B.A.D. [1] Mayuzumi hôm nay cũng ăn sô cô la [Hoàn thành]
Câu chuyện II - Phần 04
2 Bình luận - Độ dài: 2,285 từ - Cập nhật:
Câu chuyện II - Phần 04
-----
“Oda… giri-kun… Odagiri-kun”.
Tôi tỉnh dậy vì có người gọi tên. Lệ đã dâng lên mắt trào ra từ khóe mi. Tôi đã quay lại phòng. Không thể di chuyển, tôi dán mắt vào Mayuzumi và hỏi tình hình.
“Yujirou đã bình tĩnh lại. À mà, tôi cũng đã nhờ bác sĩ xem anh như nào rồi”.
Tôi gật đầu, thất vọng vì đã làm ra cảnh tượng xấu hổ như vậy. Tôi ghét bản thân mình vì đã gây ra rắc rối. Khi cố gắng ngồi dậy, tôi cảm thấy một cơn đau kinh khủng trong bụng. Đầu óc quay cuồng và tôi ngả người xuống. Những cảm xúc vừa mới cảm thấy ngập tràn tâm trí như thể chúng là của tôi.
Tôi buồn. Tôi đau đớn. Tôi cô đơn. Tôi sẽ giết ông.
Tại sao? Tại sao dì ấy lại chết? Tôi sẽ giết ông.
“Odagiri-kun”, Mayuzumi nhẹ nhàng nói. Cô ấy đã thay bộ trang phục thường mặc. “Anh muốn tôi giúp không?”
Cô ấy mỉm cười, nhìn vào mặt tôi với đôi mắt của một vị thánh.
“Nếu muốn, tôi có thể giúp anh”.
Một sự cám dỗ ngọt ngào kinh khủng. Tuy nhiên, tôi ngăn bản thân mình gật đầu. Tôi nặn ra một nụ cười, cảm thấy nhẹ nhõm vì cơ miệng có thể cử động. Tôi không quan tâm liệu tôi có đang làm một vẻ mặt méo mó không. Miễn là tôi có thể mỉm cười là được.
“Tôi không cần”.
Tôi đã nợ cô ấy quá nhiều và lãi suất vẫn cứ tăng theo từng ngày. Nếu thêm sự giúp đỡ nữa thì cũng giống thuốc phiện.
Quá liều, tôi sẽ thành kẻ nghiện.
“Tôi không cần cô giúp đâu, Mayu-san”.
Mayuzumi nở một nụ cười có phần hài lòng. “Được rồi. Vậy anh ngủ đi”, cô nhẹ nhàng nói.
Mí mắt của tôi hạ xuống. Cơn đau lắng xuống và cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới. Một giọng nói ngọt ngào như một bài hát ru lọt vào tai.
“Tôi sẽ luôn ở đây”.
Tôi chắc chắn.
Dù thức dậy ở đâu đi nữa thì cô gái này cũng sẽ là người duy nhất ở bên cạnh tôi.
-----
Buổi sáng tương đối yên tĩnh. Dưới ánh nắng ban mai chói chang, tôi ngồi dậy. Cơn đau đêm qua đã biến mất như một ảo ảnh. Khi nhẹ nhõm duỗi người, tôi chạm mắt với Mayuzumi. Cô ấy đang ngồi cạnh giường tôi.
Cô mỉm cười.
Cảm giác xấu hổ cực kỳ.
“Sáng rồi, Odagiri-kun”.
“…Có vẻ thế”. Tôi quay mặt đi.
“Không ngờ là Yujirou lại điên cuồng như vậy”, cô thản nhiên nói tiếp. “Nhưng mà chúng ta đã biết được thêm vài thứ. Chúng ta cũng có thể nghe thấy tiếng cười”.
Tiếng cười lẫn với tiếng hét. Tôi cố nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đêm qua. Cảm giác như tôi cũng đang nhớ lại những cảm xúc đã trải qua đêm qua luôn. Khi tôi gạt ký ức sang bên, một quả cầu lông hình con mèo xuất hiện ngay trước mắt.
Cái gì thế?
“Sao vậy, Odagiri-kun?”
“…Không có gì”.
“Thật không? Tôi nhắc lại này. Tôi sẽ không tức giận hay khó chịu khi được hỏi. Anh có thể hỏi bao nhiêu câu anh muốn cũng được, lúc nào cũng được. Tôi sẽ trả lời câu tôi muốn trả lời”.
Vậy là hỏi cô ấy câu cô ấy không muốn trả lời là vô ích.
Cái quái gì thế kia?
Câu hỏi dâng lên cổ họng, song tôi nuốt xuống. Nếu đó là câu cô ấy không muốn trả lời thì tôi sẽ không biết phải phản ứng thế nào.
“Dù sao thì, Mayu-san. Cô có phát hiện ra gì không? Chúng ta đã ở đây một ngày rồi”.
“Ừm, tôi đã phát hiện ra rất nhiều điều, nhưng mà vẫn không đủ. Nên là, chúng ta đi tìm những mảnh ghép còn thiếu nhé?”
Mayuzumi đứng dậy. Một sợi ruy băng lớn đung đưa ở eo cô. Như thường lệ, cô ấy trông giống một con búp bê phương Tây. Cầm lấy chiếc ô màu đỏ, cô nói, “Đi hỏi về lúc một con chó cắn đứt tai ông ta thôi nào”.
-----
“Phải, chuyện đó bất ngờ lắm”, người vợ thứ ba của Yujirou tên Ayane nói bằng giọng giả tạo.
Cô có trang điểm nhẹ, song đường nét quyến rũ và cơ thể đầy đặn mới là thứ thu hút. Việc mắt cánh đàn ông dán vào cô là chuyện thường. Tai của chồng bị cắn đứt là vấn đề nghiêm trọng, song cô rất hờ hững. Nhìn kỹ thì thấy quần áo hiện đại trong phòng đều là hàng hiệu.
Khi được hỏi dạo gần đây Yujirou thế nào, cô mỉm cười.
“Thật đáng tiếc”, cô nói, “cơ mà ông ấy đã có tuổi rồi”.
Cô nghĩ hành vi kỳ lạ của Yujirou là do sa sút trí tuệ. Dù vậy, cô vẫn trả lời đàng hoàng các câu hỏi của Mayuzumi. Cô rất giỏi trong việc nắm bắt ý kiến và kiềm chế cảm xúc. Tuy nhiên, cô luôn giữ bầu không khí có phần chế giễu quanh mình.
Có lẽ cô lấy Yujirou do thấy ông không còn sống được lâu.
Cô biết rằng mình chỉ phải chịu thêm vài năm. Tôi không nghĩ cô sẽ treo cổ giống như Asako. Tôi thấy cô đã đưa ra một lựa chọn đúng. Mong cầu điều xui rủi xảy đến với người ta ghét. Tôi hiểu rồi. Chắc chắn là lành mạnh hơn nhiều.
Hơn là chịu đựng và rồi treo cổ.
“Con chó là của một người hàng xóm tên Tashiro-san. Nó rất hung dữ, nên họ đã nhốt nó trong chuồng, nhưng khi Tashiro-san mất, không còn ai chăm sóc cho nó. Gia đình của Tashiro-san không thể nuôi nó và quyết định gọi trung tâm. Chồng tôi muốn thấy nó ít nhất một lần. Có vẻ ông ấy muốn nuôi nó để chống trộm”.
“Ra vậy”, tôi vô thức lẩm bẩm.
Theo lời Yuusuke, con chó trước đã bị Asako đánh chết vì Yujirou thi thoảng sẽ cho nó xông vào cắn cô.
“Asako-san đã cầm một cây gậy bóng chày đẫm máu đứng trước chuồng chó. Con chó nằm dưới đất cạnh chân dì ấy. Đầu nó bị vỡ, dịch não văng khắp nơi. Dép của Asako-san giẫm lên nó. Khi tôi tới gần, dì ấy nói, ‘À, Yu-chan. Dì cuối cùng cũng giết được nó. Dì nghĩ nó chết thì sẽ tốt hơn. Đỡ đau đớn hơn’”.
“Tôi nói với họ là tôi giết con chó đó. Vài ngày sau, Asako-san đã treo cổ. Tôi đáng lẽ phải cầm cây gậy bóng chày và đánh chết ông ta. Kể cả bây giờ, tôi vẫn muốn giết ông ta”.
“Phải, để chống trộm. Hậu quả là, tai ông ấy đã bị cắn đứt”.
Bị kích động vì ở một nơi xa lạ, con chó đã giật đứt dây và cắn Yujirou đang đứng gần nhìn nó.
Trên mặt Ayane có một nụ cười mỉm.
“Lúc đó Yuusuke đã lấy ra một con dao bướm từ trong túi và đâm con chó đang chạy trốn. Chuyện xảy ra nhanh lắm. Con chó vẫn chạy đi được và xác nó chẳng thấy đâu”.
“Họ không tìm thấy xác nó sao?” Mayuzumi hỏi.
Ayane gật đầu. “Không thấy. Có vết máu, nhưng không thấy xác. Không lâu sau thì ông ấy nói rằng mình nghe thấy tiếng cười. Tôi chắc chắn đó chỉ là cơn sốc do bị cắn đứt tai. Bác sĩ cũng nói vậy”. Miệng cô nhếch lên thành một nụ cười khẩy.
Mayuzumi đang chìm trong suy nghĩ. Tuy nhiên, chuyện Yuusuke đâm con chó với tôi còn bất ngờ hơn chuyện cái xác không được tìm thấy. Tôi nghĩ cậu ta sẽ yêu con chó cắn đứt tai cha mình.
“Xong rồi. Cảm ơn vì đã hợp tác”, Mayuzumi vừa nói vừa đứng dậy. Cô ấy đang định rời đi thì đột nhiên quay lại, nói bằng giọng hờ hững, “Suýt thì quên. Tôi muốn hỏi thêm một câu”.
“Asako-san và Aki-chan, cả hai đều còn đầu không?”
-----
Một vũng máu từ từ lan rộng.
Màu đỏ thẫm loang lổ từ tấm chiếu tatami, tạo ra một vũng lầy. Máu chảy dưới đôi chân đi tất của Mayuzumi. Không có mùi sắt, song cảnh tượng trông sống động kỳ lạ.
Một cô gái mặc trang phục gothic lolita giống tang phục đang đứng trong biển máu.
Chiếc ô đỏ xoay tròn.
Trước mặt Mayuzumi là hai cái xác bị phân mảnh, phần còn lại của một người lớn và một đứa trẻ. Hai cái không nguyên vẹn nằm rải rác. Nội tạng đã bị lôi ra và chia phần. Nhìn kỹ thì thấy có vài bộ phận bị thiếu. Tay, chân, sườn và đầu đã bị lấy mất.
Tách.
Mayuzumi gập ô lại và khung cảnh biến mất.
Một tấm chiếu tatami mới toanh xuất hiện lại. Căn phòng lấy lại sự im lặng vốn có. Đối diện với hiên nhà và nằm gần vườn, đây từng là phòng cho khách. Tôi căng mắt và cảm giác như có thể thấy hai cái xác treo cổ.
“Ra vậy”.
“Mayu-san, vừa rồi là gì vậy?”
“Một khung cảnh trong quá khứ. Giống như hiện trường một vụ giết người man rợ. Khung cảnh kinh hoàng đã in sâu vào nơi này. Thay mỗi tatami cũng chẳng làm nó biến mất nên tôi đã gợi lại. Phải nói là khá ghê đấy”.
Giọng nói hờ hững trái với lời nói của cô. Những ngón tay thon thả vuốt ve tấm chiếu tatami khô. Hình như tôi thấy màu đỏ chảy tới những đầu ngón tay trắng trẻo.
Một khung cảnh trong quá khứ. Hai cái xác bị phân mảnh.
Tất cả đã thực sự xảy ra ở đây.
“Sau khi xác của họ được phát hiện, Asako-san và Aki-san đã ngay lập tức được đưa tới căn phòng này và đặt nằm xuống sàn. Sợ bê bối, Yujirou không báo cảnh sát hay thậm chí là đưa họ tới bệnh viện mà thay vào đó gọi một người bác sĩ mà ông ta quen. Khi Yuusuke biết họ đã chết, cậu đã phân xác trong khi người trong nhà không để mắt tới. Cậu ta phân xác họ rất điêu luyện. Vài bộ phận đã biến mất”.
Giọng của Ayane phát lại trong đầu. “Tôi cũng đã nghe chuyện đó rồi. Nó có chút điên. Hiện tại nó đang sống ở khu nhà phụ, cơ mà tôi không khỏi cảm thấy hơi sợ. Tuy nhiên, phần điên rồ nhất là…”
“Khi bị tra hỏi, cậu ta không nói gì cả”, Mayuzumi nói. “Yujirou định từ mặt, cơ mà Yuusuke nói nếu đuổi cậu ta ra, cậu ta sẽ nói với mọi người Asako đã tự tử. Vậy nên cậu ta đã bị chuyển chỗ ở tới khu nhà phụ và sống tách biệt”.
“Kể cả khi chưa tìm thấy bộ phận còn thiếu nào”.
“Và việc phân xác là một tội ác. Tuy vậy, Yujirou không giao nộp con trai cho cảnh sát”.
Ông ta sợ hành vi kỳ lạ của cậu trai, song ông không bắt cậu chịu trách nhiệm. Có lẽ ông không muốn bị mất mặt hay thanh danh gia đình bị ô uế. Tuy nhiên, lý do thực sự có lẽ đơn giản hơn nhiều.
Kể cả khi ruột Asako bị lôi ra, ông cũng không có cảm xúc gì.
Nên là, ông không nói về vấn đề thêm nữa.
Suy nghĩ đó khiến tôi muốn nôn.
Mayuzumi cười khúc khích. “Không biết những khúc xương còn thiếu đã đi đâu nhỉ?” Cô đứng dậy, đôi mắt đen chăm chú nhìn vị trí từng có hai cái xác. “Đầu lâu hát”, cô lẩm bẩm.
Đầu lâu. Xương. Phần xương đã bị cắt rời khỏi cổ.
Nó hát á?
“Ô, anh không biết à, Odagiri-kun? Đó là một câu chuyện dân gian nổi tiếng. Dù có nhiều phiên bản, cơ mà điểm chung là một cái đầu lâu trả thù kẻ giết họ. Một cái đầu lâu nói rằng nó sẽ làm người đàn ông giết nó giàu có bằng việc hát. Người đàn ông vui sướng mang cái đầu lâu về nhà. Tuy nhiên, khi trưng ra trước mặt lãnh chúa, cái đầu lâu đã không hát và người đàn ông bị xử tử vì tội nói dối. Rồi đột nhiên, cái đầu lâu bắt đầu hát về cách nó trả thù cho mình”.
Kể cả khi xác thịt đã phân hủy từ lâu, mối hận thù và ám ảnh đã in sâu vẫn còn đó, khiến hài cốt đáng lẽ không thể mà lại có thể cử động.
“Kể cả khi đã chết, nếu có mối hận thù sâu đậm, hài cốt sẽ ca và cười”. Môi Mayuzumi biến thành một nụ cười. Cô quay gót và bắt đầu bước đi. “Tai ông ta phải bị tách khỏi cơ thể”. Cô cười khúc khích. “Ta đi thôi nhỉ, Odagiri-kun?”
“Đi đâu?”
“Còn đâu nữa?” Chiếc ô đỏ làm bỏng mắt tôi. Cô mở ô và gác lên vai. “Chúng ta sẽ đi xem đầu lâu”.
Mayuzumi bước đi mà không ngoảnh lại. Chiếc ô đỏ băng qua khu vườn trắng. Tiếng bước chân giẫm lên tuyết nghe thật thỏa mãn.
“Cho chúng tôi nghe tiếng cười được không?”
Trong một khoảnh khắc, Yuusuke có vẻ ngạc nhiên, sau đó cậu mở cửa với một nụ cười.
2 Bình luận