Tập 39: Hoàng hôn của Spada
Chương 813: Người gác cổng (2)
16 Bình luận - Độ dài: 3,584 từ - Cập nhật:
"Ta là Kurono. Nightmare Berserker Kurono. Ta sẽ tiếp chiêu, xông lên đi."
Tôi cố tình khiêu khích hắn ta bằng một câu nói hoa mỹ.
Nếu tôi không tỏ ra sẵn sàng nghênh chiến, có lẽ hắn ta sẽ không tấn công.
"Kurono... ồ, ra vậy, ngươi chính là Kurono, "Ác quỷ Alsace" và "Ác mộng Galahad" nổi tiếng! Hahaha, được lắmt, nếu ta đánh bại được một ác quỷ tàn bạo như ngươi, việc ta trở thành tướng quân chỉ là chuyện sớm muộn!"
Không ngờ tên tuổi của tôi lại nổi tiếng đến vậy.
Nhưng tôi không ghét điều đó. Đúng vậy, ta chính là kẻ thù của các ngươi. Ác quỷ sẽ hủy diệt Thập Tự Quân.
"Ta sẽ đích thân kiểm chứng tin đồn ngươi đã đánh bại Tông đồ thứ bảy - Lên!"
Không hề biết rằng cựu Tông đồ thứ bảy, Sariel, đang bay ngay trên đầu mình, Great Hogan lao thẳng về phía tôi.
Có vẻ như hắn ta đã được chấp thuận cho trận đấu tay đôi này, bởi vì những tên lính Thập Tự Quân phía sau chỉ hò hét cổ vũ, chứ không bắn tên hay sử dụng ma thuật tấn công tôi.
Và quân Spada cũng vậy, họ không có ý định can thiệp.
Chắc hẳn họ đang bận rộn đối phó với việc cổng thành bị phá hủy. Họ cũng muốn tận dụng cơ hội này để câu giờ.
Tôi không hề nghĩ rằng họ sẽ thực sự đứng nhìn chúng tôi đấu tay đôi.
"UOOOOOOOOOOOH! Gầm lên nào, bão lửa thiêu đốt, "Hỏa Diễm Pháo - Ignis Overblast"!"
Hắn ta vung cây rìu dài trên đầu.
Lưỡi rìu cong, với những đường vân như ngọn lửa đang cháy, được bao quanh bởi một luồng lửa dữ dội. Có vẻ như hắn ta đã sử dụng ma thuật phụ trợ "Hỏa Diễm Pháo - Ignis Overblast".
Dáng vẻ vung vẩy cây rìu bọc lửa quả thực rất hoành tráng, cũng khó trách hắn tự xưng là "Rìu lửa cuồng phong"— Nhưng chỉ là hư danh mà thôi.
"Kuronagi - Chấn."
Tôi dùng võ kỹ đầu tiên để đánh bật cây rìu lửa đang lao tới.
Dù phải chịu sức nóng của ngọn lửa ở cự ly gần, nhưng với "Giáp Bạo Chúa Maximilian", bao gồm cả mũ giáp, tôi không hề hấn gì. Mức độ chịu nhiệt của Milia hoàn toàn có thể chống đỡ được, so với cài này, sức nóng của ma thuật tấn công của Fiona còn khủng khiếp hơn.
Nếu bỏ qua ngọn lửa chỉ có tác dụng gây rối mắt, cây rìu của hắn ta chẳng khác gì một khúc gỗ. Việc hắn ta bị tôi đánh bật là điều đương nhiên.
"Á!?"
"Kết thúc rồi."
Sau khi cây rìu bị đánh bật, Great Hogan mất thăng bằng trên lưng ngựa, và tôi dễ dàng kết liễu hắn ta. Thậm chí không cần sử dụng thêm võ kỹ.
"Mộ Hồn Đao, với khả năng tạo ra sóng xung kích khi vung kiếm, đủ để cắt đứt cổ họng của hắn ta, bất kể hắn ta có mặc giáp hay không.
"Gư... ga..."
Great Hogan phun máu từ cổ, miệng sùi bọt máu, bất lực ngã xuống ngựa.
Con ngựa thong thả bước qua cổng thành. Tôi không có ý định truy đuổi nó. Nó vô tội.
"Kẻ tiếp theo là ai?"
Không thể nào chỉ có một tên như vậy.
Ta là ác quỷ khét tiếng. Giết ta, và ngươi sẽ được ban thưởng bất cứ thứ gì ngươi muốn, đó là lời hứa của linh mục Thập Tự Giáo.
Các ngươi có hơn 10 vạn quân. Chắc hẳn vẫn còn rất nhiều kẻ muốn lập công.
"Ta là Zamdin! Đệ nhất kiếm sĩ của Công quốc phía Tây Sinclair!"
"Đội trưởng đội xung kích "Thunderhead" thuộc Nam tước Mordby."
"Đại pháp sư huyễn hoặc!"
"Hỡi ác quỷ tà ác, hãy để thanh kiếm thánh của ta thanh tẩy ngươi!!"
Chém, chém, chém. Tôi chỉ việc chém hết những kẻ xông lên.
Chém tên kiếm sĩ với tư thế kỳ quặc, chém tên kỵ sĩ lao thẳng về phía tôi với ngọn giáo trên tay, chém đôi nữ kỵ sĩ với thanh kiếm phát sáng.
Còn tên pháp sư đang niệm chú, tôi bắn một phát đạn, phá vỡ lớp lá chắn ma thuật của hắn ta, nghiền nát hắn ta thành tro bụi.
Dù tự xưng với những cái tên mỹ miều, nhưng thực lực của chúng chỉ tầm hạng 3. Mạnh hơn lính bộ binh bình thường, nhưng vẫn không đủ đối phó với tôi. Cho đến giờ, Great Hogan vẫn là kẻ mạnh nhất.
"Anh em nhà Bolton sẽ là đối thủ của ngươi!"
"Hyahaha, xông lên nào anh trai!!"
Sau khi hơn mười tên bị tôi đánh bại, cuối cùng cũng có kẻ chịu thừa nhận không thể đấu tay đôi với tôi và quyết định tấn công theo nhóm.
Người em lao thẳng về phía tôi, còn người anh thì di chuyển sang bên phải, có lẽ là để đề phòng súng của tôi. Cả hai đều di chuyển với tốc độ khá nhanh, sử dụng võ kỹ di chuyển.
Và chúng tấn công cùng lúc. Một sự phối hợp ăn ý, đúng là anh em ruột.
"Hitsugi, chơi khăm chúng một chút nào."
"Rõ.!"
Một khi các ngươi đã là một cặp hai người, vậy thì ta cũng mượn sức của bạn đồng hành một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Hitsugi vui vẻ đáp lại, thực hiện một trò đùa nhỏ. Cô ấy tạo ra một vài xúc tu nhỏ dưới chân người em.
Giống như bị vấp phải một cái bẫy đơn giản, người em bị vướng chân vào những xúc tu nhỏ, ngã nhào về phía trước.
Ngay lúc đó, người anh cũng lao tới.
Hắn ta không thể dừng lại, vung rìu về phía tôi.
Tôi dễ dàng né tránh, đáp trả một nhát chém.
Tận dụng chiều dài của "Mộ Hồn Đao", tôi chém đôi người anh đang ở giữa không trung, không thể né tránh.
"Anh traiiiiii!"
Người em ngẩng đầu lên, hét lên đau đớn khi nhìn thấy anh trai mình bị chém làm đôi, máu văng tung tóe. Nhưng giờ không phải lúc để lo lắng cho anh trai ngươi đâu.
"Merry."
Tôi khẽ kéo dây cương, và Merry hiểu ý, giơ cao chân trước - và giẫm nát đầu người em.
Merry giẫm lên hắn ta nhanh hơn là tôi phải ra tay.
Không phải lưỡi kiếm, cũng không phải ma thuật. Nhưng sức mạnh của một con ngựa với sức mạnh vượt xa con người là rất lớn. Merry vốn đã có thân hình to lớn, cộng thêm sức mạnh của Undead Nightmare, móng guốc của nó có thể phát huy sức mạnh phá hủy vật lý vượt qua cả cú vung búa toàn lực của một chiến binh tiền tuyến.
"Sao vậy, lại đây nào. Ta chấp cả ba, bốn người cùng lên."
Tôi vung "Mộ Hồn Đao", thanh trường kích đang gào thét như tiếng kêu của oan hồn, máu bắn tung tóe, khiêu khích kẻ địch.
Tôi vẫn sẵn sàng tiếp tục đấu tay đôi.
Nhưng có vẻ như thời gian câu giờ dễ dàng đã kết thúc.
"Đội ma thuật sư, chuẩn bị!"
"Cầm chắc khiên! Ma thuật của hắn ta rất mạnh!"
Lính Thập Tự Quân đã tập hợp lại, dàn trận trước mặt tôi.
Hàng loạt ma thuật sư giơ cao cây trượng, hoàn tất việc niệm chú, những cây trượng phép trên tay họ phát sáng.
Phía trước họ là những người lính bộ binh, cầm khiên lớn, bảo vệ cho đội ma thuật sư.
Nếu không thể đánh bại tôi trong trận đấu tay đôi, hãy tấn công từ xa, một chiến thuật phổ biến. Những chiếc đại khiên mà các bộ binh cầm theo cặp hai người cũng đủ để làm bật những viên ma đạn bình thường.
Chúng đã quan sát trận đấu tay đôi của tôi, phân tích khả năng của tôi, và tìm ra cách đối phó. Một vị chỉ huy khá tài giỏi, nhưng quá mức thận trọng. Tôi còn chưa có sử dụng hết tất cả khả năng của mình.
Giờ thì trận chiến thực sự mới chỉ bắt đầu. Tôi sẽ cho chúng biết thế nào là "Nightmare Berserker" khét tiếng. Tôi đã tự mình xưng cái biệt danh xấu hổ đó, nên không thể nào rút lui được.
"Ma đạn - Bullet Arts."
Tôi triệu hồi một lượng lớn đạn "Full Metal Jacket", loại đạn ma thuật giả kim loại nguyên bản. Hàng nghìn viên đạn màu đen, tạo thành nhiều lớp tường, bao quanh tôi.
"Tấn công!"
Theo hiệu lệnh, đội ma thuật sư đồng loạt tung ra ma thuật tấn công.
Đầu tiên là những ma thuật quang thuộc tính với tốc độ cực nhanh. Xét theo kích thước, đó là "Bạch Quang Tiễn - Lux Chris Sagitta" cấp trung.
Tiếp theo là "Hỏa Diễm Trường Thương - Ignis Chris Sagitta", ma thuật hỏa thuộc tính cấp trung.
Và cuối cùng là "Lốc Xoáy Liên Hoàn - Air Overblast", ma thuật phong thuộc tính tấn công phạm vi rộng cấp trung.
Một đợt tấn công ba giai đoạn được tính toán kỹ lưỡng: sóng ánh sáng và lửa, sau đó là phong ma thuật để khuếch đại sức mạnh và phạm vi tấn công của lửa. Khá ấn tượng đấy.
Tuy nhiên, nếu không trúng thì cũng vô dụng. Dù là đòn tấn công phạm vi rộng, nhưng nếu tôi không đứng trong phạm vi đó thì chẳng có vấn đề gì.
"Xông lên -"Bạo Phong Quỷ Vương - Oversky"!"
Tôi thúc Merry nhảy lên.
Tôi đã từng sử dụng cú nhảy này khi cổng thành vừa phá vỡ. Có vẻ như chúng không ngờ tôi lại dám lao thẳng về phía chúng.
Một sai lầm của tên chỉ huy khi chỉ tấn công theo đường thẳng, mà không đề phòng trên không.
Tôi và những viên đạn ma thuật bay vút qua đầu chúng, vượt qua cơn bão ánh sáng, lửa và gió. Bay đến giữa trung tâm của những kẻ ngốc đang há hốc mồm kinh ngạc nhìn lên trên không,
"Full Burst."
Merry đáp xuống, giẫm nát một nhóm lính,đồng thời cú sốc khi tiếp đất thổi bay những kẻ xung quanh.
Cùng lúc đó, tôi giải phóng ma đạn. Bắn theo mọi hướng.
Âm thanh hùng tráng của hàng nghìn viên đạn vang lên cùng với ánh lửa đen lóe lên từ nòng súng, vô số tiếng la hét theo đó vang vọng.
Nhưng màn trình diễn của ta vẫn chưa kết thúc đâu.
"Ma Kiếm - Sword Arts - Liệt Nhận Chiến Trận - Blade Storm."
Tôi triệu hồi những thanh hắc kiếm, cũng là một loại ma thuật nguyên thủy như ma đạn. Nhưng lần này, tất cả chúng đều được cường hóa với những đường vân đỏ rực trên lưỡi kiếm đen tuyền.
Giờ đây, khi Lily đã thống trị cả Karamara, tôi có thể dễ dàng có được bao nhiêu kiếm tùy thích.
Tôi vung chiếc áo choàng "Vô Hạn Bảo Ảnh", và từ Shadow Gate dưới chân, hàng trăm thanh kiếm bắn ra.
Hàng trăm thanh hắc kiếm cường hóa bay lên trời, mũi của mỗi thanh kiếm đều hướng về mọi phía,
"Full Burst."
Chúng lao xuống, kéo theo những đuôi lửa đen, và bùng nổ.
Tiếng nổ vang trời, quét sạch kẻ địch xung quanh. Với mật độ dày đặc như vậy, chắc chắn vụ nổ đã ảnh hưởng đến rất nhiều tên lính.
Đòn tấn công đầu tiên đã hoàn thành. Tôi cũng đã tạo ra một khoảng trống nhỏ để Merry có thể di chuyển.
Tuy nhiên, quân địch vẫn còn rất đông, chúng đang tràn ngập cả đại lộ. Chúng sẽ sớm bao vây và áp đảo tôi bằng số lượng.
"Ma Đạn - Bullet Arts - Tỏa Xạ - Gatling Burst."
The Greed trên tay tôi gầm rú.
Càng bắn, càng nhiều kẻ địch ngã xuống, nhưng dù là súng máy, một mình tôi cũng không thể nào bao quát hết mọi hướng.
Tôi có thể ngăn chặn quân địch tiến lên phía trước, nhưng những tên lính ở hai bên sườn, hoặc những tên đã ở đó từ trước đang dần áp sát tôi.
Và cũng có những tên đang cố gắng bao vây tôi từ phía sau.
"Hitsugi, phía sau giao cho cô -"Đại ma kiếm - Buster Sword Arts"."
"Cứ giao cho Hitsugi này! Chó săn đêm nay đang rất khát máu, Grrrr!"
Tôi triệu hồi mười thanh đại kiếm hắc ám, những thanh kiếm mà tôi đã từng sử dụng khi còn là Ash. Tất nhiên, tôi đã bổ sung thêm sau khi trở về Spada.
Mười thanh đại kiếm từ từ hiện ra từ bóng tối, năm thanh bên trái, năm thanh bên phải. Và ngay sau lưng tôi, "Đại Thực Quỷ", với những chiếc răng nanh sắc nhọn, xuất hiện cùng với tiếng leng keng của dây xích.
"Ma Kiếm - Sword Arts", kỹ năng cho phép điều khiển kiếm mà không cần chạm vào được sử dụng để bao phủ điểm mù khi chiến đấu với nhiều kẻ địch. Và tình huống hiện tại chính là lúc để sử dụng nó.
Còn Hitsugi, cô ấy sẽ tự động xử lý những kẻ địch phía sau tôi bằng xúc tu và "Đại Thực Quỷ". Tôi không cần phải lo lắng về điểm mù phía sau.
"Xông lên"
Tôi đã sẵn sàng, lao vào giữa hàng ngàn, hàng vạn kẻ địch.
Vừa bắn đạn ma thuật vào đám đông, tôi vừa điều khiển Merry lao tới, chém những tên lính dám đến gần bằng "Mộ Hồn Đao".
Tôi tập trung tấn công phía trước, sử dụng "Đại ma kiếm - Buster Sword Arts" để bảo vệ hai bên sườn. Khi kẻ địch quá đông, tôi sử dụng "Liệt Nhận - Blast Blade" để thổi bay chúng.
Tôi di chuyển liên tục trong khu vực nhỏ hẹp mà tôi vừa mới tạo ra, không cho Merry dừng lại.
Càng lúc càng nhiều kẻ địch ngã xuống, nhưng chúng vẫn liều mạng xông lên từ mọi hướng, vòng vây ngày càng siết chặt.
Và những ma thuật tấn công bắt đầu nhắm vào tôi, dù cho xung quanh vẫn còn rất nhiều đồng đội của chúng. Có lẽ chúng đã quyết định hy sinh một số lính để tấn công tôi. Số lượng ma thuật ngày càng tăng.
Những tên lính bộ binh trở thành lá chắn sống, che chắn cho những tên ma thuật sư phía sau. Tôi cũng phải sử dụng ma thuật phòng thủ.
Nhưng nếu tôi tập trung phòng thủ, số lượng kẻ địch tôi có thể tiêu diệt sẽ giảm xuống. Và vòng vây sẽ siết chặt hơn. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ không thể di chuyển được nữa.
Tôi đã chiến đấu một mình được bao lâu rồi? 5 phút? 10 phút? Nếu hỏi Milia, cô ấy sẽ cho tôi thời gian chính xác… tóm lại, đã sắp đến giới hạn rồi.
"Đã giết đủ rồi - Hát lên nào, "Hắc Ám Thần Điện Phản Hồn Ca - Requiem Hall"!"
Tôi giơ cao "Mộ Hồn Đao" trong khi chém bay kẻ địch.
Đáp lại yêu cầu của tôi, lưỡi đao rung lên và cất tiếng hát.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!!
Tiếng hét chói tai của một người phụ nữ, là một giai điệu điên cuồng triệu hồi ác linh. Nơi nào tiếng hát này lan đến, đều sẽ biến thành một lãnh địa ô uế nơi oán niệm của người chết lượn lờ.
Trong kết giới này, người sống sẽ phát điên, còn người chết sẽ sống lại.
Nào, có bao nhiêu người sống và bao nhiêu người chết trong "Hắc Ám Thần Điện Phản Hồn Ca - Requiem Hall" này?
Câu trả lời là rất nhiều.
"OOOOOOOOOOH"
"Uogaaaaaaaaaaaaaaa!!"
Những tên lính Thập Tự Quân đang liều mạng tấn công tôi bỗng gào thét điên cuồng.
Từ mặt đất nhuốm máu, những xác chết đứng dậy, phát ra những tiếng rên rỉ ghê rợn.
"Uwaaa! Cái, cái quái gì thế này!?"
"Xác chết đang di chuyển!"
"Là Undead!"
"Này, tỉnh táo lại đi!"
"Dừng lại, ta là đồng đội của ngươi"
Chiến trường vốn đã như địa ngục, giờ đây lại càng trở nên kinh hoàng hơn khi những kẻ điên và xác sống tràn ngập.
Những kẻ bất hạnh nhất là những người vẫn còn tỉnh táo, không bị ác linh nhập vào. Có hai loại người như vậy: những kẻ may mắn chưa bị nhập, và những kẻ có sức đề kháng bẩm sinh.
Nhìn qua, khoảng một nửa số lính vẫn còn tỉnh táo... nhưng số còn lại đã phát điên.
HVà hầu hết những xác chết trừ những cái bị hư hại quá nặng, đều đã biến thành zombie dưới sự điều khiển của ác linh.
Tôi đã chuẩn bị từ trước để tăng tỷ lệ biến đổi thành zombie. Dù có thể bị che khuất bởi máu và thịt, nhưng mặt đất nơi các ngươi đang đứng đã bị nhuộm đen từ lâu.
Và khi những xác chết ngã xuống, hắc ma thuật sẽ thấm vào chúng, trở thành nguồn sống cho ác linh. Đó là một thủ thuật nhỏ để tăng cường hiệu quả của "Hắc Ám Thần Điện Phản Hồn Ca - Requiem Hall".
Nhờ vậy, lũ zombie đang chạy nhảy khắp nơi, lao vào tấn công những người còn sống.
"Đi đi. Tất cả những kẻ ở đây đều là lũ xâm lược, đáng bị đày xuống địa ngục."
Tiếng la hét, tiếng gào thét, tiếng kêu gào thảm thiết.
Giữa khung cảnh hỗn loạn, "Mộ Hồn Đao" vẫn tiếp tục ngân vang bài ca của cái chết.
Cục diện đã hoàn toàn thay đổi.
Lũ khốn đó chỉ biết lao vào tấn công tôi mà không hề suy nghĩ. Giờ đây, khi một nửa đồng đội của chúng phát điên, xác chết biến thành zombie tấn công chúng, chúng không biết phải làm gì.
Đồng đội bên cạnh biến thành kẻ thù, zombie thì trồi lên từ dưới đất.
Chúng không thể rút lui vì những đồng đội phía sau vẫn đang xông lên. Và nếu chúng bỏ chạy vì sợ hãi, thì càng tạo ra sự hỗn loạn lớn hơn.
Mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Một cuộc hỗn loạn, nơi đồng đội tàn sát lẫn nhau.
"Im lặng!"
"Chúng chỉ là quỷ tộc, đừng hoảng sợ chỉ vì một lũ Undead cấp thấp!"
"Đúng là lũ trẻ ngày nay, đức tin quá yếu ớt, dễ dàng bị ác linh khống chế."
"Đừng dao động, hãy cầu nguyện. Bạch Thần sẽ tiêu diệt tất cả những sinh vật ô uế này thông qua chúng ta, những linh mục Thập Tự Giáo."
Khi xung quanh tôi chỉ còn lại lũ điên và zombie, tôi không còn việc gì để làm, thì cuối cùng, lũ linh mục Thập Tự Giáo cũng xuất hiện.
Đúng vậy, đây là chuyên môn của các ngươi, những kẻ sử dụng quang thuộc tính. Khi còn đóng giả làm linh mục ở làng khai hoang, tôi đã biết rằng mọi linh mục dù ở vùng nông thôn hẻo lánh nhất, đều có khả năng trừ tà và thanh tẩy xác chết. Đó là kiến thức phổ thông ở Sinclair.
Với một nhóm linh mục nhiệt huyết như vậy, chắc chắn họ có thể thanh tẩy hàng trăm, hàng nghìn zombie.
"Nhưng các ngươi đã đến muộn rồi - Đội kỵ binh hạng nặng Cataphract, tấn công!"
"Yes, My Lord."
Cùng lúc với câu trả lời của Ein, tiếng súng vang lên từ phía tường thành Spada.
Cuối cùng thì đội kỵ binh hạng nặng của tôi cũng đến.
Đội quân của tôi được trang bị vũ khí cổ đại. sứng trường"Storm Rifle" có thể bắn hàng trăm viên đạn tự động, súng máy "Machine Guny Vortex" với sức công phá khủng khiếp, và cả súng phóng lựu.
Tất cả đều đồng loạt khai hỏa.
Mưa đạn và hỏa lực trút xuống đội hình Thập Tự Quân. Lũ linh mục vừa mới xuất hiện định thanh tẩy zombie, cũng bị cuốn vào vụ nổ.
Do phía Spada đã bắt đầu một cuộc phản công dữ dội, chúng cũng không thể chỉ tập trung tấn công một mình tôi nữa. Nhiệm vụ của tôi ngay từ đầu đã là câu giờ cho đến khi đội kỵ sĩ hạng nặng đến, đảm bảo sức phòng thủ cho cánh cổng này.
Đội kỵ binh hạng nặng, được trang bị vũ khí tối tân, sẽ mất đi khả năng cơ động trong một trận chiến phòng phủ, nhưng bù lại, hỏa lực của họ sẽ được phát huy tối đa. Khả năng phòng thủ của chúng tôi sẽ được cải thiện đáng kể so với ở Alsace. Lần này ta sẽ không để các ngươi vượt qua.
"Trở về thôi, Merry. Cảm ơn mày đã đồng hành cùng tao trong nhiệm vụ liều lĩnh này."
Merry hí lên một tiếng, như thể đang nói "Không có gì", dũng mãnh bước qua đội quân xác sống và những kẻ điên loạn, đường hoàng đi về phía cổng chính.


16 Bình luận