Tập 39: Hoàng hôn của Spada
Chương 820: Những kẻ bại trận của Spada (2)
5 Bình luận - Độ dài: 4,523 từ - Cập nhật:
Ba ngày sau khi Thập Tự Quân tràn vào thủ đô Spada.
Nhờ sự hỗ trợ của quân đội Pandemonium, bức tường thành thứ hai vẫn được giữ vững, và khu quý tộc vẫn chưa bị xâm chiếm trên quy mô lớn... Tuy nhiên, kẻ thù của người dân ở đây không chỉ có Thập Tự Quân.
"Hyahahahaha!!"
Tiếng cười man rợ vang lên trong phòng khách sang trọng của một biệt thự quý tộc, kèm theo tiếng đổ vỡ CHOANG! chói tai.
"Dừng lại! Xin đừng làm vậy nữa…"
Một người đàn ông mặc giáp da đá vào người đàn ông quý tộc, chủ nhân của biệt thự.
Người đàn ông quý tộc, một quan văn làm việc ở Lâu Đài Hoàng Gia, có thân hình tròn trịa, rõ ràng không phải là một hiệp sĩ Spada cường tráng.
Không có khả năng chiến đấu, ông ta chỉ biết chịu đựng những trận đòn vô cớ. Cơ thể tròn quay của ông ta lăn lộn trên sàn nhà.
"Mình ơi!"
"Cha!"
Người vợ và cô con gái chạy đến bên cạnh người cha đang nằm sõng soài trên sàn.
Nhưng họ chỉ biết khóc lóc, lo lắng cho ông ta.
"Hehe, thật là nhờ ơn Thập Tự Quân."
"Nếu không phải lúc này, thì loại người như lũ chúng ta có thể đặt chân vào khu quý tộc chứ."
"Quý tộc thật tuyệt. Tất cả mọi thứ ở đây đều là hàng cao cấp - Ưm, rượu cũng ngon!"
Tên cầm đầu, ngồi vắt vẻo trên ghế sofa, gác chân lên bàn, nốc rượu từ một chai rượu hắn ta vừa lấy từ trên kệ.
Bọn chúng, những kẻ mặc quần áo bẩn thỉu và mang theo vũ khí không khác gì lũ côn đồ.
Sau cuộc tấn công của Thập Tự Quân, thủ đô Spada đã chìm trong hỗn loạn. Tường thành thứ ba bị phá vỡ ngay trong đêm, và khu vực ngoại ô, nơi dân thường sinh sống đã bị Thập Tự Quân chiếm đóng.
Những kẻ này cũng là những người tị nạn đã chạy trốn khỏi khu ngoại ô vào đêm hôm đó.
Chúng là những kẻ vô gia cư, sống ở khu ổ chuột. Sau khi nghe thấy tiếng chuông báo động, chúng đã cùng nhau chạy trốn vào khu quý tộc, ở trong bức tường thành thứ hai... Nhưng khu quý tộc, nơi chúng lần đầu tiên đặt chân đến rất khác so với nơi chúng sống. Vệ binh tuần tra khắp nơi, và nhiều biệt thự còn có lính canh riêng.
Tuy nhiên, sự hỗn loạn do Thập Tự Quân gây ra đã lan đến cả khu quý tộc. Hầu hết cư dân đã sơ tán đến Lâu Đài Hoàng Gia. Cảnh binh và vệ binh đều được điều động đến bức tường thành thứ hai, không còn ai tuần tra trong thành phố.
Khu quý tộc vắng vẻ, không có người canh gác, trở thành mỏ vàng trong mắt chúng.
Chúng tập hợp lại, mang theo vũ khí, đột nhập vào một biệt thự gần đó. Đó chính là nơi này.
Gia đình quý tộc này đã không may mắn khi quyết định ở lại biệt thự thay vì sơ tán đến Lâu Đài Hoàng Gia.
"Thật tuyệt khi làm quý tộc, ngay cả một tên béo như vậy cũng có thể lấy được một cô vợ xinh đẹp."
"Này, mày soi đèn vào đây - Oh, đúng là hàng ngon."
"Mẹ xinh đẹp như vậy, thì con gái cũng phải xinh rồi."
Bị ánh mắt tục tĩu của đám đàn ông quét qua, người vợ có thân hình mảnh mai như tộc Elf và cô con gái thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, sợ hãi run rẩy.
"Xin, xin các vị… cái gì cũng cho các vị, chỉ xin đừng đụng đến vợ và con gái tôi…"
"Hehe, nghe mày nói vậy, tao lại càng muốn làm hơn!"
"Này, nếu muốn làm thì chỉ được một lần thôi. Còn rất nhiều biệt thự khác, chúng ta phải kiếm chác càng nhiều càng tốt."
"Không sao đâu, thằng đó nhanh lắm."
"Gyahaha, đúng vậy!"
"Im miệng! Tao thích từ từ thưởng thức!"
"Hehe phu nhân à, cho bọn ta thấy kỹ thuật của quý tộc đi?"
"Còn tao sẽ lấy phân con bé kia."
"Nếu mày không quan trọng thứ tự thì nhường cho ta trước đi. Thật là bất lịch sự khi không biết nhường nhịn người khác, dù đây là cưỡng hiếp."
"Cưỡng hiếp mà cũng cần đến lễ nghi sao? Lần đầu tao nghe thấy đấy."
"Thôi nào, nhanh lên. Và đừng có làm chuyện đó ở đây, đưa họ vào phòng ngủ đi."
"Quả nhiên là đại ca! Anh thật tinh tế!"
"Nghe thấy chưa? Đó mới gọi là lễ nghi. Phải đưa quý cô vào phòng ngủ."
"Vâng đại ca, lần sau em sẽ nhớ."
"Nào, đi thôi! Đứng dậy!"
Giữa những lời trêu chọc của đám đàn ông, hai mẹ con đang chuẩn bị hét lên một tiếng thét xé lòng, thì đúng lúc đó.
"Mau dừng lại! Lũ côn đồ!"
"Cái…cái gì? Ngươi là ai!?"
Một giọng nữ vang lên từ khu vườn bên ngoài cửa sổ, kèm theo một tia sáng chói lòa.
Lũ côn đồ nheo mắt, đồng loạt quay ra nhìn về phía cửa sổ.
"Trăm phát trăm trúng vào trái tim bạn! Hãy rung động trước tình yêu màu hồng! Đầy năng lượng, Pink Arrow!"
Một tiếng hét phấn khích, như thể đang phê thuốc.
Giữa ánh sáng màu hồng rực rỡ, một người phụ nữ kỳ lạ, mặc bộ đồ bó sát màu hồng chói, cầm trên tay một cây cung hình trái tim.
"... Ác quỷ sẽ bị thiêu rụi bởi ngọn lửa hừng hực... à ừm... Hiệp sĩ nhiệt huyết, Red Knight."
"Cách đọc lời thoại thiếu nhiệt huyết đó là sao!? Làm lại!"
"Ể..."
"Vẫn còn kịp, nào, một lần nữa!"
"Ác quỷ sẽ bị thiêu rụi bởi ngọn lửa hừng hực! Hiệp sĩ nhiệt huyết, Red Knight!"
Một người đàn ông mặc giáp đỏ rực, giống như hiệp sĩ Spada, hét lên, như thể đang tự chế giễu bản thân.
Thanh kiếm dài trên tay anh ta bốc cháy, tỏa ra sức nóng và ma lực hỏa thuộc tính mạnh mẽ.
"Hãy đóng băng, lũ ác quỷ, và hối hận trong địa ngục băng giá... Pháp sư lãnh huyết, Blue Wizard."
Cùng với ánh sáng xanh, một luồng gió không biết từ đâu thổi đến làm bay chiếc áo choàng dài màu xanh trắng, một người đàn ông đeo kính, tạo dáng ngầu với cây trượng dài trong tay.
Dù tư thế của anh ta khá kỳ quặc, nhưng luồng khí lạnh thấu xương tỏa ra từ anh ta không hề tầm thường.
Và rồi, với người phụ nữ màu hồng kỳ quái ở giữa, hiệp sĩ màu đỏ bên phải và pháp sư màu xanh bên trái, ba người họ đứng thành hàng ngang, tạo thành một nhóm ba người đầy màu sắc - BÙM!
"Woa!?"
Một vụ nổ với ba màu khói bốc lên, khiến cả lũ côn đồ và gia đình quý tộc đều giật mình.
"Ánh sáng chính nghĩa lấp lánh! Chiếu sáng tương lai với lòng dũng cảm và hy vọng! Ngôi sao năm cánh tỏa sáng trên bầu trời! Chiến Đội Cực Tinh! Shining Ranger!!"
"C-các ngươi là ai...?"
Tên cầm đầu chỉ biết lắp bắp, giống như lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Pink.
Hắn ta không hiểu gì cả, dù cho họ đã tự giới thiệu một cách hùng hồn. Hắn ta chưa từng thấy những kẻ kỳ quặc như vậy ngay cả ở khu ổ chuột. Và họ tự xưng là "ngôi sao năm cánh", nhưng chỉ có ba người. Rốt cuộc là sao?
"Tấn công phủ đầu! Heart Break Shot!"
"Guha!?"
Tận dụng lúc lũ côn đồ còn đang ngơ ngác, Pink nhanh chóng bắn tên.
Ba mũi tên ma lực màu hồng. Trong phòng khách, lũ côn đồ không thể nào né tránh, và cả ba tên đều ngã xuống sàn.
"Khốn khiếp, lũ kỳ quậc này!"
"Này, khoan đã! Chúng không chỉ có ba người... Xung quanh toàn là lính!"
Lúc này, lũ côn đồ mới nhận ra rằng có rất nhiều binh lính được vũ trang đầy đủ đang đứng sau ba người kỳ lạ kia. Và họ còn nghe thấy tiếng bước chân của nhiều binh lính khác đang di chuyển xung quanh biệt thự.
"Hừ, đúng vậy. Lũ ác nhân, các ngươi đã bị bao vây!"
"Chuyện này là thật à... Lũ kỳ quặc này là hiệp sĩ đoàn sao?"
"C-chúng ta xong rồi..."
"Đợi đã , tôi biết rồi, tôi sẽ đầu hàng."
"Heart Break Shot!"
"Á!?"
"... Này Pink, tên đó định đầu hàng mà."
"Hừ, Red Knight, dù cậu là mạo hiểm giả hạng 5, nhưng cậu vẫn còn non lắm. Đừng bao giờ tin lời của lũ ác nhân. Chúng là những kẻ nói dối thành thần. Đầu hàng chỉ là một chiêu trò để đánh lạc hướng chúng ta. Tôi đã quá quen với trò này rồi."
"Nhưng chúng ta đã bao vây chúng rồi mà..."
"K-khoan đã! Tôi đầu hàng thật!"
"Chúng tôi không lừa các ngài đâu, chúng tôi thực sự đầu hàng!"
"Chúng tôi chỉ nhất thời hồ đồ thôi! Đây là lần đầu tiên chúng tôi làm vậy!"
Lũ côn đồ la hét, như thể nhìn thấy tia hy vọng cuối cùng trong lời nói của Red Knight.
Chúng vứt bỏ vũ khí, giơ hai tay lên trời, khóc lóc cầu xin.
Pink liếc nhìn bộ dạng thảm hại của chúng.
"... Hừm? Gì cơ? Ta không nghe thấy gì cả."
Heart Break Shot.
Một tên côn đồ nữa ngã xuống.
"Tai có có bị sao không vậy..."
"Red Knight, cậu không nghe thấy sao?"
"Không, là cô không nghe thấy."
"Tôi nghe thấy tiếng lòng của họ, những người sắp bị tấn công này. Tiếng kêu gào trong sợ hãi và tuyệt vọng!"
"Ừm, nghe thì cũng tội nghiệp thật, nhưng mà..."
"Hãy lắng nghe kỹ, chắc chắn cậu cũng sẽ nghe thấy tiếng kêu cứu của họ... Cứu tôi, cứu tôi... Hãy nhanh chóng tiêu diệt lũ khốn nạn này, hãy khiến chúng phải trả giá cho những gì chúng đã làm."
"Họ không nói vậy đâu."
"Tóm lại, thực thi chính nghĩa"
"Á Á Á!!"
Và như vậy, dưới danh nghĩa chính nghĩa, lũ côn đồ đã bị tiêu diệt, gia đình quý tộc được cứu thoát.
"Cảm ơn, cảm ơn các vị rất nhiều!"
"Không có gì, tôi mừng là đã đến kịp lúc."
Pink bước qua xác lũ côn đồ, và mỉm cười lắng nghe lời cảm ơn của gia đình quý tộc.
Sau khi được ca ngợi và cảm ơn, Pink quay sang người đàn ông quý tộc, nói với giọng nghiêm túc:
"Nhưng ở lại đây rất nguy hiểm. Loại côn đồ này ở đâu cũng có, Thập Tự Quân cũng có thể ồ ạt tràn vào bất cứ lúc nào.."
"Đ-đúng vậy... Tôi đã quá chủ quan..."
"Hãy sơ tán đến Lâu Đài Hoàng Gia ngay lập tức. Các người có 5 phút để chuẩn bị. Tôi sẽ cử cấp dưới hộ tống các vị đến đó."
"Ồ, cô nói thật à!? Cảm ơn cô!"
"Hừ, đó là điều đương nhiên đối với một anh hùng chính nghĩa. Chúng ta không còn nhiều thời gian, hãy nhanh chóng mang theo những gì cần thiết."
Gia đình quý tộc vội vàng thu dọn đồ đạc quý giá và vật dụng cần thiết, và được binh lính của "Chao Legions", cấp dưới của Pink hộ tống đến Lâu Đài Hoàng Gia.
"Ừm... cảm giác này cũng không tệ."
Red Knight lẩm bẩm khi nhìn gia đình quý tộc rời đi.
"Cho đến giờ tôi chỉ làm mạo hiểm giả, nhưng giúp đỡ người khác mà không màng đến lợi ích cá nhân…"
"Nào, Red, đến lúc làm việc rồi. Cậu đi lấy số đá quý trong két sắt ở phòng ngủ. Còn tôi sẽ xuống hầm, nơi có két sắt bí mật."
"Hả, cái gì cơ!?"
"Tên đó đã nói cho tôi biết vị trí của két sắt, nên việc lấy đồ bên trong rất dễ dàng."
Lý do Pink chỉ cho họ 5 phút để chuẩn bị là để nắm bắt được vị trí của két sắt.
Một gia đình ba người, di chuyển bằng cách đi bộ. Họ không thể nào mang theo tất cả tài sản trong biệt thự này. Nhưng họ sẽ cố gắng mang theo càng nhiều càng tốt, và chắc chắn họ sẽ lấy đồ trong két sắt.
Pink đã bí mật quan sát người đàn ông quý tộc và đoán được vị trí của két sắt, và cả lối vào hầm bí mật dựa vào ánh mắt của ông ta.
Dù sao, vẫn còn rất nhiều dinh thự - Pink suy nghĩ giống như tên cầm đầu lũ côn đồ mà cô ta vừa giết.
"Mở két sắt đã biết vị trí, đó là một công việc phù hợp cho người mới bắt đầu làm anh hùng như Red."
"Đó không phải là công việc của anh hùng. Đó là công việc của lũ côn đồ mà chúng ta vừa giết!"
"Nghe này, Red, để trở thành anh hùng chính nghĩa... chúng ta cần tiền."
"Nhưng chúng ta không thể nào đi ăn cắp như vậy! Rốt cuộc chúng ta Spada để làm gì?"
"Tất nhiên là để kiếm tiền. Chúng ta không thể thực hiện chính nghĩa chỉ với đồng lương ít ỏi của hiệp sĩ!"
"C-chính nghĩa rốt cuộc là gì...?"
"Pink nói đúng. Để đạt được lý tưởng chính nghĩa, chúng ta phải sử dụng những phương pháp thực tế. Thật hợp lý... À, Pink, tôi đã mở két sắt bí mật trong hầm rồi."
"Tuyệt vời, Blue! Cảm ơn cậu!"
"Không có gì, tôi hơi am hiểu về cách mở khóa ma thuật."
"Uhehe, kho báu đang gọi mình..."
Pink cười nham hiểm, cùng Blue đi xuống hầm.
"Haiz, anh hai... sao anh lại mê muội con nhỏ đó chứ..."
Red Knight, người em trai thở dài não nề.
Red Knight và Blue Wizard, hai thành viên của "Shining Ranger" cùng với Pink, trước đây là đội trưởng và thành viên chủ chốt của "Wind Atlas", nhóm mạo hiểm giả hạng 5 đứng thứ hai ở Karamara.
Blue, người anh, là đội trưởng, luôn đưa ra những quyết định bình tĩnh và sáng suốt, dẫn dắt nhóm vượt qua mọi thử thách. Còn Red, người em, là một chiến binh mạnh mẽ, luôn là người tiên phong, là trụ cột của "Wind Atlas".
"Wind Atlas" đã đạt được nhiều thành tích và chiến công xứng đáng với danh hiệu mạo hiểm giả hạng 5, nhưng họ vẫn luôn đứng sau "Bình Minh Vàng - Golden Dawn" ở Karamara.
Đó là nhóm harem của tên Zenon đáng ghét. Nhưng họ rất mạnh, vượt xa cả những mạo hiểm giả hạng 5 khác. Dù không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật.
Vì vậy, họ đã không ngừng rèn luyện, và chờ đợi cơ hội.
Và rồi, cuộc tranh giành di sản Xanadu, cơ hội tuyệt vời để đánh bại "Bình Minh Vàng" đã đến. Họ đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng…kết quả là một thất bại thảm hại.
Họ đã bị Zenon đánh bại một cách dễ dàng mà không hề bị thương nặng. Họ thậm chí còn không thể khiến hắn ta cảm thấy nguy hiểm.
Và thật trớ trêu, Zenon , kẻ mạnh mẽ đó cuối cùng lại bị đánh bại và trở thành thuộc hạ trung thành của Nữ Hoàng Tiên.
Nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Sau cuộc đua thừa kế, khi trở về mặt đất, "Wind Atlas" đã tan rã.
Red muốn ngăn cản, nhưng Blue, người anh trai, đã hoàn toàn mất hết ý chí. Các thành viên lần lượt rời đi, mà Blue cũng không hề ngăn cản.
Hai anh em vẫn ở bên nhau, nhưng họ chỉ biết chìm đắm trong rượu chè. Đây là lần đầu tiên Red thấy anh trai mình suy sụp như vậy, và anh cũng không biết phải làm gì, vì anh luôn dựa dẫm vào anh trai.
Anh phải làm gì đó. Nhưng anh không biết phải làm gì.
Và rồi, một ngày nọ...
"Được rồi, từ hôm nay, cậu sẽ là anh hùng chính nghĩa, Blue Wizard!!"
Khi Red nhận ra, anh trai mình đã bị Pink dụ dỗ.
Không biết cô ta đã nói gì, nhưng khuôn mặt của Blue đã lấy lại sức sống, và đôi mắt sau cặp kính của anh ta lại lấp lánh hy vọng và lý tưởng,như thời niên thiếu, khi anh ta mới bắt đầu sự nghiệp mạo hiểm giả.
Red nghi ngờ rằng Pink đã bỏ thuốc gì đó vào đồ uống của anh trai mình... nhưng cuối cùng, anh nhận ra rằng Blue hoàn toàn tỉnh táo. Anh ta thực sự muốn trở thành Blue Wizard, anh hùng chính nghĩa của "Shining Ranger", và anh ta đã tuyên bố điều đó với một quyết tâm mãnh liệt.
"Ừm, được rồi, cậu rất hợp với cái tên Red! Từ giờ trở đi, hãy giúp đỡ tôi nhé, Red Knight!!"
Và Red bị gán cho cái tên Red Knight mà không hề hay biết.
Không thể bỏ mặc anh trai mình, Red đã từ bỏ sự nghiệp mạo hiểm giả, và gia nhập đội quân màu hồng của "Chao Legions", với tư cách là Red Knight.
Và nhiệm vụ đầu tiên của anh, không phải là cứu giúp người dân vô tội khỏi lũ côn đồ, mà là đi ăn cắp. Ngay cả Red, một cựu mạo hiểm giả không quan tâm đến danh dự của hiệp sĩ, cũng phải thở dài ngao ngán.
"Thu hoạch khá đấy. Nào, đến địa điểm tiếp theo thôi!"
"Không đùa chứ? Cô vẫn muốn tiếp tục à..."
"Tất nhiên rồi. Tôi đã lên danh sách những biệt thự quý tộc có khả năng cất giấu nhiều tài sản trong nhà. Cứ đi theo tôi. Ta sẽ giúp các cậu cướp bóc khu quý tộc một cách hiệu quả nhất!"
"Đúng là Pink. Cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng, dự đoán trước được tình hình."
"Fufu, tôi không thể làm được điều này một mình. Cảm ơn các cậu, Blue, Red, nhờ có các cậu mà tôi mới có thể làm được điều này!"
"Đừng có nói như thể đó là một câu chuyện hay ho... Cô chỉ đang lợi dụng chúng tôi để làm chuyện xấu thôi."
"Hả? Gì cơ? Tôi không nghe thấy gì cả. Blue, cậu có nghe thấy gì không?"
"Không, tôi không nghe thấy gì cả."
"Khốn kiếp, anh hai..."
"Nào, chúng ta đi kiếm tiền thôi! Hướng đến con mồi tiếp theo, đội Pink xuất kích - Oh!"
Nhờ vào sự "hoạt động" của đội Pink, họ đã thành công trong việc ngăn chặn những hành vi tàn bạo của lũ côn đồ, những việc mà đội kỵ binh hạng nặng của Kurono không thể xử lý hết.
Pink và đội của cô ấy đã cứu rất nhiều người dân vô tội, khiến Kurono rất hài lòng, còn số lượng lớn tài sản mà họ thu thập được một cách bất thường thì...
Đội Pink chính nghĩa hiện đang tuyển thêm thành viên cho "Chiến Đội Cực Tinh - Shining Ranger", đặc biệt là Yellow và Green.
Nào, hãy cùng Pink thực thi chính nghĩa!!
—----------------
Rạng sáng ngày mùng 6 tháng Thanh Thủy.
Cùng với ánh bình minh, cậu thiếu niên rời khỏi nhà.
Trên lưng cậu là cây cung đã cũ. Trên người là bộ đồ chống lạnh màu trắng, loại trang phục dùng để di chuyển trong dãy núi Galahad lạnh giá mùa đông. Ngôi nhà cậu vừa bước ra là một căn nhà gỗ nhỏ trên núi.
Và trên đầu cậu là đôi tai thú vểnh lên.
Một thợ săn thiếu niên tộc người sói.
"Tiếng động lớn thật."
Thay vì đi kiểm tra bẫy, cậu quyết định tìm hiểu nguồn gốc của tiếng động lớn đã vang lên trước lúc bình minh.
Sự tò mò xen lẫn sợ hãi. Là một thợ săn, cậu có nhiệm vụ phải kiểm tra bất kỳ điều gì bất thường xảy ra trên núi.
Nếu có một con quái vật hạng 5 nào đó đang hoành hành, thì cậu phải nhanh chóng sơ tán dân làng.
Cậu vừa đi vừa suy nghĩ, di chuyển một cách nhanh nhẹn và im lặng.
Dãy núi Galahad phủ đầy tuyết. Nơi này rất hẻo lánh, ít người lui tới. Ngay cả ngôi làng gần nhất cũng cách đó rất xa, phải đi bộ xuống chân núi mới đến được.
Khu rừng núi sâu mùa đông này là nơi nguy hiểm, ngay cả đối với những mạo hiểm giả dày dạn kinh nghiệm, nhưng đối với cậu, nó chẳng khác gì sân sau nhà mình. Với sự nhanh nhẹn của một người sói, cậu bé di chuyển thoăn thoắt trong khu rừng trắng xóa.
Chẳng mấy chốc, cậu đã đến nơi phát ra tiếng động đêm qua.
Nhìn qua, không có gì bất thường - À không, có đấy.
"Woah, cái gì kia... Có thứ gì đó rơi xuống sao?"
Giữa những tán cây, có một khu vực bị tàn phá. Những cành cây cao bị gãy đổ, và có dấu vết của một vật gì đó đã va chạm vào thân cây.
Và phía sau những cây đổ, có một vệt dài trên mặt đất, không chỉ tuyết mà cả đất đá cũng bị cày xới.
"Hình như, đôi khi có những ngôi sao rơi xuống từ trên trời."
Cậu chợt nhớ lại những gì cha mẹ đã khuất của mình từng kể về một hiện tượng bí ẩn gọi là thiên thạch.
Dù chỉ là một viên đá nhỏ, nhưng những mảnh vỡ của những ngôi sao rơi xuống từ bầu trời cũng có sức mạnh khủng khiếp. Chúng có thể tạo ra những hố sâu trên mặt đất, và cả những tiếng động lớn trong rừng.
Nhìn thấy dấu vết của một vật gì đó rơi từ trên trời xuống với tốc độ cao, cậu nghĩ ngay đến thiên thạch.
"Vậy thì, phía trước có mảnh vỡ của một ngôi sao!?"
Nghĩ đến kho báu, cậu hào hứng chạy theo vệt dài trên mặt đất.
Cậu bé nhanh chóng tìm thấy nơi thiên thạch rơi xuống. Một làn khói mỏng bốc lên từ mặt đất.
Mảnh vỡ của một ngôi sao sẽ lấp lánh như thế nào? Cậu bé tò mò và háo hức nhìn xuống, và...
"Uwaaa!?"
Cậu hét lên.
Thứ nằm đó không phải là mảnh vỡ của một ngôi sao lấp lánh, mà là - một xác chết cháy đen.
"Ch-chết rồi... sao lại có xác chết ở đây...?"
Dù ngạc nhiên, nhưng cậu không quá sợ hãi. Cậu đã từng nhìn thấy xác chết, và công việc của một thợ săn luôn gắn liền với cái chết.
Cậu bình tĩnh lại, quan sát kỹ xác chết.
"Một người đàn ông to lớn... Mất cánh tay phải? Liệu có phải là một mạo hiểm giả đã chiến đấu với Salamander...?"
Đó là một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, giống như cha của cậu bé. Dù cơ thể đã cháy đen, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ hình dáng cơ bắp cuồn cuộn của ông ta.
Cánh tay phải của ông ta bị mất từ khuỷu tay trở xuống, và ông ta không mặc quần áo hay trang bị gì. Hoàn toàn trần truồng.
Nhưng nếu bị hơi thở của Salamander thiêu đốt, việc quần áo và trang bị bị cháy rụi cũng là điều dễ hiểu.
"Hừm, không có thẻ Hội... Thôi được, mình sẽ chôn cất ông ta và báo cáo lại cho làng."
Hoàn toàn thất vọng, và lại thêm một chuyện phiền phức, cậu khịt mũi, đúng vào lúc đó.
GRRRRR—
Một tiếng gầm gừ dữ tợn vang lên. Cậu giật mình ngẩng đầu lên giương cung.
Và cậu tuyệt vọng.
"G-gấu giáp trắng... sao nó lại ở đây...?"
Một con gấu trắng với bộ lông trắng muốt và lớp giáp băng. Một biến thể của loài gấu thường.
Một con quái vật mạnh mẽ, thường sống ở những đỉnh núi cao, nơi con người không thể đặt chân đến, xa hơn cả khu vực săn bắn của cậu.
Cậu đã lên dây cung. Nhưng cậu không thể nào tưởng tượng được mình có thể đánh bại con quái vật khổng lồ đang gầm gừ trước mặt.
Vũ khí chính của cậu là cung tên, một vũ khí dễ sử dụng, nhưng không có bất kỳ ma lực nào. Cậu cũng có một con dao lớn giắt bên hông.
Nhưng cả tên lẫn dao đều không thể xuyên thủng lớp giáp băng dày của con gấu trắng.
Không được, mình không thể thắng. Việc để nó đến gần như vậy đã là một thất bại.
Cậu đã quá mải mê tìm kiếm thiên thạch, và lơ là cảnh giác. Con gấu đã tận dụng cơ hội đó để tấn công.
Mình sẽ chết. Ngay khi cậu bé chấp nhận sự thật nghiệt ngã đó...
"Phập"
Một vật gì đó màu đen lướt qua tầm mắt cậu bé.
ROOOOOOOOOAR!?
Và rồi, khi cậu nhận ra, con gấu trắng bị chém làm đôi.
Từ đầu đến thân, bị xẻ làm đôi bởi một nhát chém.
Cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng cậu có thể nhìn thấy rõ ràng sự thật trước mắt.
"A... con dao của mình..."
Có vẻ như con gấu trắng đã bị chém bởi con dao của cậu, thứ mà cậu nghĩ là vô dụng.
Cậu sờ soạng bên hông, nhưng chỉ còn lại vỏ dao.
"Mà khoan, ông ta... sống lại sao?"
Điều khó tin nhất là xác chết đã sống lại.
Người đang cầm con dao của cậu bé, chính là xác chết cháy đen mà cậu bé vừa kiểm tra.
Cơ thể cháy đen, trông như đã chết.
Nhưng người đàn ông đó đang đứng. Đứng, cầm dao, và chém chết con gấu trắng.
"Không thể nào... ông ta còn sống... ông ta còn sống..."
Người đàn ông cháy đen chậm rãi quay lại nhìn cậu bé.
Đôi mắt màu vàng của ông ta mở to, tràn đầy sức sống, nhìn chằm chằm vào cậu.
"Ư... a..."
Khi người đàn ông định nói gì đó, thì ông ta đột ngột gục xuống như thể đã đến giới hạn, và ngã xuống nền tuyết.
"Woah, khoan đã, ông vừa mới sống lại mà, đừng chết chứ!"
Không muốn để ân nhân vừa mới cứu mạng của mình phải chết, cậu không ngần ngại lấy ra bình thuốc mà cậu luôn mang theo trong túi.


5 Bình luận
Lại dụ dc mấy đứa mạnh đi làm trò con bò