"Đ-đội trưởng ơi... chỗ này hơi xa so với quân đoàn chính, thực sự có ổn không ạ?"
"Đã đi đến đây rồi còn lằng nhằng cái gì? Nào, mấy đứa bây chạy mau lên!"
Mặc bộ giáp dày nặng tương xứng với thân phận đội trưởng chỉ huy trăm quân, nữ hiệp sĩ quát lớn.
Cô ta mắng nhiếc tên phó chỉ huy nhát gan, vừa đi vừa chém giết những người dân Spada mà cô ta tình cờ gặp trên đường, không thèm liếc nhìn họ lấy một cái.
Bắt đầu từ khu vực này, số lượng người dân Spada đang chạy trốn nhiều hơn cả quân mình.
Sau khi phá vỡ cổng thành và tràn vào thành phố, Thập Tự Quân đã giao tranh với quân Spada trên diện rộng. Tuy nhiên, nữ đội trưởng đã khéo léo dẫn đầu đội quân khoảng một trăm người của mình, luồn lách qua khu vực chiến sự và tiến sâu vào thành phố Spada.
"N-nhưng, chúng ta không phải là đang thực hiện kế hoạch chia cắt và tấn công kẻ địch từ hai phía sao?"
"Đồ ngu, ngươi là thằng ngớ ngẩn hay sĩ quan bù nhìn vậy!? Đó chỉ là lời nói dối thôi. Việc đối phó với người dân Spada, cứ để cho đội quân chính lo."
"Eh!? Nếu vậy thì chúng ta đang đi đâu!?"
"Chậc, chỉ là một tên lính mới chưa trải sự đời. Đến chuyện này cũng không hiểu,, thật đáng thất vọng."
Nữ đội trưởng huých vào người tên phó chỉ huy, một hiệp sĩ trạc tuổi cô ta. Hắn ta rên rỉ một tiếng. Mặc dù mặc giáp và được huấn luyện kiếm thuật và ma thuật, nhưng có vẻ như đây là lần đầu tiên hắn ta tham gia chiến trường. Lính canh của một thành phố địa phương yên bình có lẽ cũng chỉ là loại hàng này.
Mặt khác, vị nữ đội trưởng này do sinh ra và lớn lên ở một khu vực liên tục có xung đột với dị giáo, nên không chỉ quen thuộc với chiến trường, mà còn có kinh nghiệm dày dặn trong việc xâm nhập vào thành thị, làng mạc của địch.
"Đây là cơ hội để kiếm tiền, đồ ngu nhà ngươi. Nhìn xem, ở đây, ở kia, ở đằng kia vẫn chưa có dấu hiệu bị tấn công, và cũng không có những tên ngốc đang gây rối. Chúng ta là những người đầu tiên đến đây. Chúng ta có thể cướp bóc thoải mái, đây là phần thưởng dành cho chúng ta."
"Hóa, hóa ra là vậy… Nhưng, nếu làm vậy mà gây tổn thất cho đội quân chủ lực thì…"
"Hừ, ta không quan tâm dù tên chỉ huy kiêu ngạo đó có chết, hay tên chủ Nam Tước kia có ra sao thì cũng chả liên quan gì đến ta. Nghe cho rõ đây, trên đời này, tiền bạc mới là vua. Chỉ cần có tiền, hầu hết mọi chuyện đều giải quyết được. Kẻ nào không biết kiếm tiền khi có cơ hội, kẻ đó là kẻ ngu ngốc. Đội hiệp sĩ sinh ra chỉ làm như vậy thôi”
Mặc dù tư tưởng của cô ta giống như một tên lính đánh thuê, nhưng thực tế, chính nhờ khả năng kiếm tiền trên chiến trường mà cô ta mới có được vị trí như ngày hôm nay.
Nếu kiếm được nhiều tiền trong trận chiến này, cô ta có thể tiến xa hơn nữa. Trong trường hợp xấu nhất, nếu đội hiệp sĩ của cô ta bị tiêu diệt, cô ta vẫn có thể sống tốt với số tiền mình kiếm được.
"Đây là lần đầu tiên ta tấn công một thành phố lớn như vậy. Nếu kiếm được bộn tiền ở đây, ta có thể bỏ nghề hiệp sĩ, mua một mảnh đất nhỏ và an hưởng tuổi già."
"Ồ, nghe hay đấy ạ..."
"Dù là trở về Sinclair hay ở lại đây, có tiền vẫn tốt hơn đúng không tụi bây? Cho nên hãy theo ta. Ta sẽ cho các ngươi giàu to."
"Uooooooooo!" Tinh thần của những tên lính dâng lên cao ngút.
Chiến thắng, kiếm tiền, không có gì có thể khiến họ phấn khích hơn.
Và nữ đội trưởng với kinh nghiệm dày dặn trên chiến trường, không hề lãng phí thời gian vào những việc vô bổ, cô ta làm theo kế hoạch kiếm tiền của mình một cách hiệu quả.
"Nghe cho rõ đây, cách đây ba tòa nhà, có một cửa hàng vũ khí tên là Mordred. Một cửa hàng vũ khí rất lớn. Chúng ta sẽ tấn công nơi đó."
"Cửa hàng vũ khí? Sao chúng ta không đến những nơi trông có vẻ giàu có hơn, ví dụ như dinh thự của quý tộc hay gì đấy ạ?."
"Đồ nghiệp dư."
Nữ đội trưởng chế nhạo, nhưng vẫn vui vẻ nói:
"Những nơi hào nhoáng, trông có vẻ giàu có thường thu hút nhiều người. Không hiếm trường hợp các toán lính đánh nhau để tranh giành chiến lợi phẩm."
"Nhưng đội trưởng ơi…Chúng ta là những người đầu tiên đến đây mà."
"Trong tình trạng hỗn loạn này, những tên lính khác sẽ nhanh chóng kéo đến. Ta không muốn bị đâm sau lưng khi đang bận gom tiền."
"Vâng..."
"Cho nên chúng ta sẽ nhắm vào những nơi mà những tên ngốc không nghĩ đến, nhưng vẫn có thể thu được nhiều chiến lợi phẩm. Cửa hàng vũ khí lớn thường có nhiều tiền và hàng hóa giá trị. Mặc dù không bằng đá quý, nhưng nếu có thể lấy được những món đồ ma thuật hiếm hoặc vũ khí ma thuật thì cũng kiếm được bộn tiền rồi."
Hơn nữa, cửa hàng vũ khí lớn thường có xe ngựa để vận chuyển hàng hóa.
Nếu cướp được cả xe ngựa và chất đầy những trang bị đắt tiền lên đó, thì họ sẽ kiếm được bao nhiêu tiền?
"Cửa hàng vũ khí trong thành phố thường có rất nhiều vũ khí, nhưng thường không có lính canh. Ta trước đây đã từng kiếm được một mẻ lớn nhờ chiêu này, tuyệt đối không sai được
"Ồ, ra vậy! Tôi sẽ theo ngài, đội trưởng!"
"Tốt, hãy làm việc chăm chỉ! Ah, thấy rồi."
Mordred là cửa hàng vũ khí lớn nhất Spada. Chỉ cần hỏi bất kỳ người dân Spada nào, họ cũng sẽ biết đến cửa hàng nổi tiếng này.
Doanh thu cao, vị trí dễ tìm, cửa hàng rộng lớn. Dễ dàng tìm thấy ngay cả khi lần đầu tiên đến thành phố, dễ dàng tấn công vì không phải là cơ sở quân sự. Đúng như nữ đội trưởng đã nói, đây là một địa điểm lý tưởng để cướp bóc.
Nữ đội trưởng chỉ vào tòa nhà lớn hơn các tòa nhà xung quanh, đối diện với con đường lớn.
Trên biển hiệu lớn của tòa nhà ghi rõ "Mordred - Chi Nhánh Học Viện", không thể nhầm lẫn.
Mặc dù cô ta muốn tấn công trụ sở chính, nhưng nó nằm ở khu thượng lưu, phía sau bức tường thành thứ hai, nơi sinh sống của giới quý tộc, nên hiện tại, họ không thể đến đó. Nhưng sớm muộn gì Thập Tự Quân sẽ sớm phá vỡ bức tường thành thứ hai. Đến lúc đó, họ lại đến khu thượng lưu cướp một mẻ lớn là được.
Đêm nay chỉ là màn dạo đầu.
"Bọn bây, tình hình thế nào?"
"Không có binh lính Spada nào xung quanh."
"Chỉ có người dân Spada thôi. Đúng như chị đại đã nói, chúng ta có thể hành động thoải mái."
Nữ đội trưởng hài lòng với báo cáo của thuộc hạ.
Thành phố Spada đang hỗn loạn vì cuộc tấn công của Thập Tự Quân. Họ không có đủ binh lính để bảo vệ mọi nơi. Ngay cả khi có, đó cũng chỉ là những tên cảnh binht địa phương.
Với một đội quân trăm người, cô ta không cần phải lo lắng về những toán lính nhỏ.
"Nếu bị kháng cự thì sẽ rất phiền phức. Tụi bây nghe đây, chúng ta sẽ tấn công ồ ạt, chiếm giữ toàn bộ cửa hàng trong một lần."
"R-rõ!"
Tên phó chỉ huy không đáng tin cậy bắt đầu run rẩy khi trận chiến sắp bắt đầu. Nhưng không có thời gian để cười nhạo hắn, cô ta dẫn đầu, và đứng trước cửa chính, nơi có treo biển "Đóng Cửa - CLOSED".
"Xông vào!"
Ầm! Nữ đội trưởng đạp tung cửa, xông thẳng vào trong cửa hàng.
Không có bất kỳ sự kháng cự nào.
Bên trong cửa hàng yên tĩnh, không có bóng người.
"Tầng một không có ai."
"Tốt, các ngươi canh giữ cửa chính. Cử vài người đến canh gác cửa sau."
Vì đã quá giờ làm việc, nên cửa hàng không có người là điều đương nhiên. Nhưng dù ban ngày, thì trong tình huống này họ cũng đã bỏ chạy hết rồi.
Biết vậy, nữ đội trưởng vẫn cẩn thận kiểm tra từng tầng một, đề phòng có kẻ nào đó ẩn nấp.
Cú như vậy họ đã lên đến tầng bốn, tầng cao nhất của cửa hàng.
Có vẻ như tầng bốn không phải là khu vực bán hàng, mà là văn phòng của cửa hàng.
Nếu vậy, tiền và những thứ có giá trị chắc chắn được cất giữ ở đây. Nữ đội trưởng và những tên lính háo hức bước lên cầu thang tối.
"Hoan nghênh quý khách đã đến với Thương Hội Vũ Khí Mordred của tôi."
Một giọng nói vang lên khi họ bước lên tầng bốn.
"Ai!?"
Là mai phục sao? Cô thầm chửi trong lòng, đồng thời hét lớn.
Ánh đèn bất ngờ bật sáng, chiếu rõ bóng dáng của kẻ đang đợi họ.
"... Undead!?"
"Hãy gọi ta là Lich, cô gái trẻ."
Xuất hiện trước mặt họ là một bộ xương khổng lồ, mặc áo choàng đen sang trọng được trang trí bằng vàng lấp lánh. Trên tay nó là một cây trượng dài, được nạm đá quý lấp lánh bảy màu.
Vẻ ngoài hào nhoáng đó khiến người ta liên tưởng đến một kẻ giàu xổi, nhưng dáng vẻ uy nghiêm của nó lại toát ra khí chất của một con boss trong hầm ngục. Quả nhiên, nó là một Lich, phiên bản cao cấp của Skeleton, một loại quái vật Undead.
Và Undead, đặc biệt là những bộ xương là kẻ thù của Thập Tự Giáo. Mặc dù nữ đội trưởng là một kẻ tham lam tin tiền hơn thần thánh, nhưng với tư cách là một người Sinclair, cô ta vẫn cảnh giác cao độ trước sự xuất hiện của Undead.
"Chết đi đồ quái vật! Nhận lấy này!"
Nữ đội trưởng nhanh chóng giương nỏ và bắn.
Những tên lính khác cũng bắn theo.
"Hừ, thì ra các ngươi không phải là khách, mà là phường trộm cướp."
Mười mấy mũi tên, tất cả đều bị một ma pháp phòng ngự hệ Ám chặn lại trước mặt Lich. Có vẻ như đó là một ma thuật phòng thủ cấp trung. Dù có bắn bao nhiêu mũi tên cũng không thể xuyên thủng được.
"Nhưng các ngươi thật tinh mắt khi chọn Thương Hội Vũ Khí Mordred. Cửa hàng của chúng ta là số một ở Spada, và sẽ sớm trở thành số một ở Pandora."
"Im đi, đồ Undead ô uế! Đừng có nói chuyện với loài người!"
Nữ đội trưởng cất nỏ, rút kiếm ra.
Với thanh kiếm được cường hóa bằng ma thuật và kỹ năng kiếm thuật của mình, cô ta tin rằng mình có thể phá vỡ ma thuật phòng thủ hệ Ám đó.
Thêm nữa, cô ta còn có nước thánh, thứ vũ khí lợi hại nhất đối với quái vật Undead.
"Chỉ là lũ trộm cướp mà dám to tiếng trước mặt ta. Nhưng dù sao thì các ngươi cũng đã đến đây từ tận lục địa Ark xa xôi. Với tư cách là chủ tịch, ta sẽ chào đón các ngươi một cách nồng nhiệt."
Mặc dù khuôn mặt xương xẩu của Lich không có biểu cảm, nhưng không hiểu sao nữ đội trưởng cảm thấy nó đang "cười".
Giọng nói của nó tràn đầy niềm vui.
"Hãy chiêm ngưỡng bộ sưu tập của ta - "Triệu hồi Hạ Cấp Binh Lính Xương- Skeleton", "Darkness Gate", giải phóng!"
Một bóng đen khổng lồ lan rộng trên sàn nhà cùng nhiều ma trận ma thuật màu tím sẫm xuất hiện.
Từ những ma trận ma thuật hình tròn, đường kính khoảng 1 mét, vô số Skeleton được triệu hồi.
Xem ra, chúng là những Skeleton bình thường, không có trí tuệ hay năng lực đặc biệt gì. Không có vũ khí cũng không có áo giáp. Là loại lính tép riu mà ngay cả lính mới cũng có thể đối phó được.
Mặc dù số lượng của chúng rất đông, nhưng nữ đội trưởng không hề lo lắng, cho đến khi cô ta cảm nhận được một luồng ma lực mạnh mẽ, tà ác, khác thường, tỏa ra từ những Skeleton đó.
"Cái, cái này là…"
Cái bóng lan ra như muốn phủ kín sàn nhà dường như là một loại ma pháp không gian hệ Ám. Từ trong bóng tối đó hiện ra là vũ khí.
Kiếm, giáo, rìu, đủ loại hình dạng và kích cỡ. Không hề có sự đồng nhất.
Nhưng tất cả chúng đều tỏa ra một luồng ma lực kỳ lạ, đáng sợ.
Và những vũ khí tỏa ra luồng khí đáng ngại này, một người từng trải trên chiến trường như cô ta đã từng thấy vài lần.
"Vũ khí nguyền rủa! Tất cả đều là vũ khí nguyền rủa sao!?"
"Fuhahahaha! Hãy nếm thử sức mạnh của bộ sưu tập vũ khí nguyền rủa của ta!"
Giữa tiếng cười lớn của Lich, những binh lính xương chộp lấy những vũ khí nguyền rủa gần đó, và tấn công những người lính Thập Tự.
Những Skeleton cầm vũ khí nguyền rủa không còn là những Undead yếu ớt nữa. Ý thức gần như không tồn tại của chúng đã bị oán niệm của vũ khí chiếm đoạt, chúng tấn công con mồi một cách điên cuồng.
"Gyaaaaaa!"
Tiếng la hét vang lên.
Mặc dù người sử dụng chỉ là Skeleton, nhưng vũ khí của chúng lại là vũ khí nguyền rủa mạnh mẽ. Những tên lính bộ binh thông thường chỉ được trang bị kiếm sắt, họ không thể nào chống lại chúng.
Liên tiếp có người bị chém đứt cả người lẫn kiếm, trở thành vật hy sinh cho những lưỡi dao sắc bén bị nguyền rủa cuồng hóa.
"Thế nào, vũ khí nguyền rủa ta tuyệt chứ? Sức mạnh thật đáng kinh ngạc, phải không? Vũ khí thông thường không thể nào so sánh được."
Lich nói với một tên lính đã bị chém đôi từ đầu đến chân bởi một thanh đại kiếm tỏa ra hào quang đỏ rực.
"Thanh đại kiếm đỏ rực này, "Khát Khao Đỏ Thẫm - Jurassic Scarlet", có tác dụng tăng cường sức mạnh và khiến người sử dụng trở nên cuồng bạo. Một món đồ kinh điển, thể hiện rõ bản chất của vũ khí nguyền rủa."
"Khát Khao Đỏ Thẫm" có nguồn gốc từ Spada.
Vài thế hệ trước, Quốc Vương Spada đã nổi danh với thanh Vương Kiếm Crimson Spada. Một kiếm sĩ ngưỡng mộ Quốc Vương, đã dành cả đời mình để rèn luyện kiếm thuật, với hy vọng một ngày nào đó sẽ vượt qua ông ta.
Nhưng sự ngưỡng mộ dần dần biến thành ghen tị... kiếm sĩ đó vì muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đã bất chấp tất cả, sử dụng cấm thuật, trở thành một con quỷ khát máu.
Tha vào con đường tà đạo, hắn ta đã bị các hiệp sĩ Spada tiêu diệt. Nhưng thanh đại kiếm màu đỏ thẫm của hắn ta vẫn mang theo khát khao không thành, tiếp tục tìm kiếm những trận chiến và cái chết của kẻ thù.
"Aaaaa! Đau quá! Đau quá, đồ khốn ác quỷ!"
"Hahaha, tất nhiên là đau rồi. “Khổ Môn Đao - Dual Pain (Hai Tầng Thống Khổ)" này như ngươi thấy, được thiết kế để khoét sâu vết thương và gây ra đau đớn. Nhưng điều đáng sợ nhất là lưỡi kiếm vô hình thứ hai ẩn giấu bên trong nó."
Một thanh kiếm cong, không dài cũng không ngắn. Lưỡi kiếm lởm chởm, trông như một chiếc cưa gãy.
Ban đầu, nó được tạo ra để tra tấn chứ không phải để chiến đấu. Có một hiệp sĩ đã nhận ra rằng nó có thể khiến kẻ thù sợ hãi, ngay cả khi chỉ gây ra một vết thương nhỏ.
Với kỹ năng của mình, hiệp sĩ đó đã sử dụng thành thạo thanh kiếm tra tấn này, hắn ta rất hài lòng với hiệu quả của nó trên chiến trường. Hắn ta thậm chí còn phát triển một kỹ năng tạo ra lưỡi kiếm gió vô hình, để dễ dàng gây sát thương cho đối phương.
Càng ngày, hắn ta càng thấy thích thú với việc nhìn thấy kẻ thù đau đớn kêu gào. hắn yêu thích không rời tay thanh kiếm có thể gây ra nỗi đau tàn khốc một cách vô tình này.
Cuối cùng, thanh kiếm vốn được sử dụng cho thực chiến, đã biến thành một công cụ tra tấn chỉ để hành hạ và đùa giỡn với kẻ thù. Kết quả, thanh kiếm này lại quay trở lại mục đích ban đầu là để tra tấn.
Sau nhiều trận chiến cùng các màn tra tấn kinh hoàng, "Khổ Môn Đao - Dual Pain" đã trở thành một vũ khí nguyền rủa mạnh mẽ.
Lưỡi kiếm gió vô hình khiến đối phương không thể đỡ đòn hay né tránh hoàn toàn. Một lính bộ binh bình thường, căn bản không thể chống lại một đòn tấn công cũng là một ma kiếm này.
"Sao ta không thấy gì cả! Ta không thấy gì cả!"
"Ồ, có vẻ như ngươi đã trúng phải hiệu ứng của "Mù Lòa - Blackout". Thật đáng tiếc khi ngươi không thể nhìn thấy lưỡi kiếm xinh đẹp này, nhưng hãy cảm nhận nó bằng cơ thể của ngươi."
Một tên lính đột nhiên mất đi thị lực khi đang cố gắng đỡ đòn tấn công của một Skeleton đang vung cây giáo trắng muốt.
Nguyên nhân là một làn sương mù màu đen tỏa ra từ đầu giáo.
Nếu hít phải hoặc tiếp xúc làn sương này, tầm nhìn của bạn sẽ bị che khuất bởi bóng tối. Ban đầu, nó chỉ là hiệu ứng của Ám ma thuật, nhưng nếu tiếp xúc lâu, bạn sẽ bị mù vĩnh viễn.
Chủ nhân của cây giáo là một mạo hiểm giả. Anh ta đã bị bỏ rơi bởi đồng đội sau khi bị mắc kẹt trong bẫy và mất đi đôi mắt. Anh ta đã sống sót một cách thần kỳ, nhưng nỗi sợ hãi bóng tối đã khiến anh ta phát điên. Anh ta bắt đầu trả thù đồng đội của mình, để cho họ nếm trải nỗi sợ hãi tương tự - và giờ đây, chỉ còn lại cây giáo nguyền rủa này, thứ vũ khí chuyên dùng để cướp đi thị lực của kẻ thù.
"Tỉnh lại đi, để tôi dùng potion cho cậu. "
"Khoan đã, đừng dùng potion ở đây."
Phớt lờ lời cảnh báo của kẻ thù, người lính lấy ra một lọ potion từ trong túi để chữa trị cho đồng đội bị thương.
Khi anh ta mở nắp lọ, đổ lên người đồng đội đầy máu,
"Aaaaaaaaaa!"
Vết thương bốc khói và cháy xém, như thể bị tạt axit.
"Sao lại thế này!? Mình rõ ràng đã dùng potion"
"- ‘Chiếc cốc đục ngầu của Thánh Marsh. Potion mà ngươi sử dụng trong phạm vi kết giới của nó sẽ biến thành axit độc."
Ngày xưa, có một tu sĩ tên là Marsh, rất giỏi trong việc tạo potion.
Ông ta là một tu sĩ tài giỏi, người đã tạo ra những potion tốt nhất nhờ công nghệ ma thuật tiên tiến và công thức pha chế độc đáo của mình. Thậm chí, ông ta sẵn sàng chia sẻ potion của mình với những người nghèo, những người không có đủ tiền để mua.
Một hôm, một lãnh chúa, nghe nói về công dụng tuyệt vời của potion, đã tin tưởng lời nói của tu sĩ và uống nó để chữa bệnh - ngay khoảnh khắc đó, miệng đến cổ họng của lãnh chúa đã bị cháy loét và chết. Potion đã bị đánh tráo thành axit độc.
Rõ ràng là do một đồng nghiệp ghen ghét với thành công của tu sĩ, nhưng sự thật không bao giờ được phơi bày, vị tu sĩ đã bị xử tử bằng cách bị thiêu sống bằng axit, giống như lãnh chúa.
Nhưng vì thi thể của ông ta không được chôn cất tử tế, ông ta đã sống lại dưới dạng Undead. Mang theo oán hận, tu sĩ Undead căm ghét potion và ông ta đã tạo ra một kết giới đặc biệt có thể biến đổi bất kỳ potion nào thành axit để hành hạ con người.
Kết giới đó chính là chiếc cốc mà ông ta sử dụng để chế tạo potion. Chiếc cốc đã biến thành một cây trượng ngắn với cán làm bằng xương người, bên trong nó luôn chứa đầy axit sôi sục.
"Aaaaa, đồ khốn! Đồ quái vật! Rút lui! Bọn bây nhanh rút!"
“Đã đi rồi sao? Bộ sưu tập của ta còn nhiều lắm. Ta mong các ngươi có thể thưởng thức hết rồi hãy đi.”
Nữ đội trưởng vừa chém giết những Skeleton đang lao đến với vũ khí nguyền rủa, vừa cố gắng thoát khỏi tầng bốn địa ngục này.
"Aaaa! Đội trưởng, cứu tôi! Đừng bỏ tôi lại!"
"Chậc, tên chậm chạp này..."
Tên phó chỉ huy đang bị bao vây bởi Skeleton, hắn ta đang cố gắng hết sức để chống trả.
Tình hình quá tệ. Nữ đội trưởng quyết định bỏ mặc hắn.
"A, đừng mà, đợi tôi với! Cứu tôi! Cứu tôi với, đội trưởng! Đội trưởn…!"
"Tiếng la hét của ngươi thật tuyệt vời. Vật tế phải sống động như vậy mới được. Có bốn vũ khí nguyền rủa đang nhắm vào ngươi... hãy tận hưởng tất cả chúng. Và khi xuống địa ngục, hãy tự hào kể với đồng bọn của ngươi rằng, sức mạnh của bốn vũ khí nguyền rủa đã khiến ngươi phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng, đến mức địa ngục cũng trở nên dễ chịu."
"Khônggggggg."
Nữ đội trưởng, cùng với một nửa số binh lính còn sống sót, chạy trốn khỏi tầng bốn trong khi vẫn nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của tên phó chỉ huy.
"Nơi này không ổn, có một con quái vật đáng sợ đang ẩn náu ở đây. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!"
Nữ đội trưởng tập hợp những tên lính còn lại ở các tầng khác, cố gắng thoát khỏi cửa hàng vũ khí Mordred.
Cô ta có thể cảm nhận được những Skeleton đang đuổi theo phía sau với vũ khí nguyền rủa trên tay, tìm kiếm thêm con mồi.
Nữ đội trưởng lao ra khỏi cửa chính, bỏ mặc những kẻ chậm chân, và rồi...
Đoàng
Một tiếng súng khô khốc vang lên, cô ta ngã quỵ xuống đất.
"Chân ta... chết tiệt!"
Cô ta nhận ra mình đã bị bắn trúng chân.
Và cũng nắm được rằng đây không phải là vết thương chí mạng.
May mắn là bộ giáp chắc chắn của cô ta đã đỡ được đòn tấn công tầm xa. Viên đạn không xuyên qua được chân cô ta. Nhưng lực phản chấn khi bị bắn trúng đã khiến cô ta ngã xuống.
Bỏ tiền mua một bộ giáp tốt cuối cùng cũng có hồi đáp. Nữ đội trưởng lập tức đứng dậy, cố gắng thoát khỏi đòn tấn công của kẻ thù, nhưng…
Đoàng, đoàng.
Thêm vài tiếng súng nữa vang lên, tên lính bên cạnh cô ta ngã xuống, máu chảy đầm đìa. Có vẻ như những bộ giáp lưới rẻ tiền không thể nào đỡ được những viên đạn này.
"Tản ra! Chúng ta đang bị tấn công bằng ma thuật!"
Nghe thấy mệnh lệnh, những tên lính vừa chạy ra khỏi cửa hàng vội vàng tìm chỗ nấp trong những con hẻm gần đó, nhưng chúng vẫn tiếp tục ngã xuống theo sau những tiếng súng liên tục.
Chỉ có một vài tên sống sót và tìm được chỗ nấp.
Còn nữ đội trưởng, cô ta chỉ kịp nấp sau một cây cột lớn bên cạnh cửa hàng.
Mỗi khi cô ta định thò đầu ra để chạy trốn, một thứ gì đó cứng và nhọn lại bắn xuống đất, tóe lửa. Cô ta đang bị nhắm bắn. Cô ta không thể trốn thoát.
"Haiz, vẫn không thể xuyên thủng giáp hiệp sĩ được nhỉ."
Nữ đội trưởng cẩn thận nhìn ra ngoài. Trong bóng tối, một bóng đen lớn đang tiến đến gần, phát ra tiếng động nặng nề.
Không phải xe ngựa, cũng không phải xe rồng. Đó là một sinh vật giống như con nhện khổng lồ với nhiều chân, và trên lưng nó có một người nhỏ bé đang ngồi.
"Cái quái gì vậy, nhện sắt...? Là do đứa bé Elf trên lưng nó là kẻ đã bắn ta sao?"
Với thị lực tốt trong bóng tối, nữ đội trưởng nhanh chóng nhận ra đối phương.
Một con nhện bằng kim loại được bọc thép sáng bóng. Trên lưng nó là một đứa trẻ Elf với mái tóc màu xám tro.
Trên tay đứa trẻ là một cây trượng dài, vì vậy, nữ đội trưởng đoán rằng chính nó là kẻ đã bắn cô ta.
Nhưng thứ khiến cô ta chú ý không phải là cây trượng, mà là một thiết bị bằng sắt được đặt bên cạnh đứa trẻ.
Cô ta chưa từng thấy thứ gì như vậy trước đây, nhưng cô ta biết đó là một vũ khí. Nó trông giống như một cây ballista được đặt trên tường thành. Và nó đang chỉ thằng vào chỗ của cô ta.
"Nếu đã vậy, vừa hay. Để mình thử uy lực của súng máy xem sao"
Ngay sau khi nghe thấy đứa trẻ Elf lẩm bẩm, một tiếng nổ lớn vang lên.
Đoàng đoàng đoàng, một âm thanh dữ dội như cơn bão - không, đó thực sự là một cơn bão. Một cơn bão đạn với vô số viên đạn lao đến với tốc độ chóng mặt.
"Đồ khốn - Aaahhh!"
Cây cột mà nữ đội trưởng đang nấp bị cơn bão đạn xé nát, cô ta bị bắn thành trăm mảnh, không kịp phản ứng.
Bộ giáp chắc chắn của cô ta bị nghiền nát bởi vô số viên đạn. Không có một khoảng trống dù chỉ là một phần nghìn giây, những viên đạn nối tiếp nhau dễ dàng xuyên thủng, tàn phá cơ thể chỉ được cường hóa một chút.
Chưa đầy ba giây, nữ hiệp sĩ đã biến thành một đống thịt với tay chân và nội tạng văng tứ tung.
"Không ngờ, chúng lại tấn công cả Thương Hội Mordred... hy vọng mọi người đều ổn."
Đứa trẻ Elf với vẻ mặt buồn bã, nhảy xuống khỏi con nhện sắt.


10 Bình luận
Đại kiếm đỏ thẫm
-Bersek:tăng cường sức mạnh
-Mejinggoro:tăng gấp đôi sức mạnh tính cả buff trước đó
-Limit Break
-Surperme Break
Cái giáo trắng gây mù
-mở rộng phạm vi,gây mù hàng loạt
-Mù ẩn:khiến bản thân luôn ở điểm mù của kẻ nhìn
Khổ môn đao
-Hắc Huyền sát thân:tạo 1 làn khí đen quanh người,nếu kẻ thù đánh trúng sẽ thấy đau như trúng đòn đó
-Hắc trảm:chém ra 1 đao khí,ko có sát thương,nếu trúng sẽ gây ra cơn đau khủng khiếp cho đối phương,bỏ qua mọi phòng ngự
-cực đại bạo hành:tạo ra đau đớn gấp nhiều lần dựa trên những đau đớn đối phương đã chịu từ đao
Mấy khứa non như Maria hay Misa gặp mấy skill này chắc đái ra máu🤣🤣
Cốc của tu sĩ
-ko chỉ potion mà thuật trị liệu cũng biến đổi thành axit
-vết thương do ng dùng gây ra sẽ liên tục sinh ra axit
-Chiếc cốc tràn đầy:tạo ra potion trong cốc,trước đó đảo ngược càng nhiều potion và thuật trị liệu thì tác dụng hồi phục của nó càng mạnh
Cuối cùng là cả hai🤣🤣🤣
Đã chế dc chúng sinh bình đẳng rồi🤣🤣🤣có ăn ngủ tử tế ko đấy simon🤣🤣🤣
Cái thương Basilik
Mắt hydra(mất r thì phải)
Có phải yan đâu
Nguyền khí thì phải thể hiện dc bản chất của nó,sự đáng sợ vặn vẹo đa dạng của lời nguyền
Chứ ko chỉ là mấy con hâm phát điên vì tình