"Tên nào là quan trọng nhất trong đây... Này, lão già Elf, là lão phải không?"
Người đàn ông có râu quai nón, đeo băng che mắt nói với Guild Master.
Một người đàn ông loài người, với vẻ ngoài hung dữ của một tên lính đánh thuê. Nhưng biểu tượng chữ thập trên chiếc áo choàng trắng khoác ngoài bộ giáp nhẹ, và chiếc vòng cổ hình chữ thập trên cổ cho thấy hắn ta thuộc về phe nào.
Thập Tự Quân.
Đội tấn công xe ngựa là một tiểu đội khoảng mười mấy người. Khu vực này vẫn chưa bốc cháy, cũng chưa đến mức kẻ địch ồ ạt tràn vào như thác lũ.
Có lẽ chúng đã tự ý rời khỏi đội hình chính để cướp bóc.
Những tên lính do tên đội trưởng râu quai nón chỉ huy toát ra khí chất giống như những tên cướp và côn đồ ở khu ổ chuột Spada. Không phải là hiệp sĩ, cũng không phải là tín đồ sùng đạo. Chúng đến đây chỉ để cướp bóc.
"Lão già, khai tên ra."
"Ta là Guild Master của Hội mạo hiểm giả Spada."
Erina gần như không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tên đội trưởng và Guild Master vì quá sợ hãi.
Tâm trí cô trống rỗng, toàn thân run lên vì sợ hãi.
Giống như khi cô bị tên sát nhân cầm vũ khí nguyền rủa tấn công - không, cảm giác bị bao vây bởi những kẻ mang ác ý, sinh mạng bị nắm trong tay chúng, còn đáng sợ hơn nhiều.
"Vậy à, không phải quý tộc sao? Vậy thì chết đi."
Bất ngờ, vũ khí được vung lên.
Tên đội trưởng giáng cây chùy xuống đầu Guild Master.
Một tiếng động nặng nề. Một tiếng rên rỉ không rõ.
Erina chỉ nhận ra chuyện gì đã xảy ra khi nhìn thấy thi thể của Guild Master với đầu bị vỡ nát, nằm bên cạnh mình.
"Chậc, tao cứ tưởng bắt được con cá lớn, ai ngờ chỉ là một tên Guild Master xoàng xĩnh. Chắc cũng chẳng có bao nhiêu tiền."
"Hehe, đội trưởng, nhưng cũng không phải đi về tay không đâu."
"Một con bé Elf. Chắc nó là nhân viên tiếp tân."
"Hức... hức..."
Sau cái chết đột ngột của Guild Master, lần này đến lượt mình trở thành tâm điểm, Erina cảm thấy như mình cũng sắp chết đến nơi.
"Nhìn mặt nó đi. Cũng xinh đấy chứ..."
"Đúng là Elf có khác."
"Khoan đã, ngực nó cũng to nữa. Một Elf ngực bự hiếm đấy."
"Mẹ nó, tao không chịu nổi nữa rồi, tao đến đây là để chơi Elf!"
"Elf nô lệ là giấc mơ của mọi đàn ông đấy."
"Đấy là ước mơ của mất thằng loser thôi.."
Tiếng cười hô hố của những tên lính như một cơn ác mộng.
Erina không muốn chết. Thi thể của Guild Master bên cạnh cho thấy cái chết tàn khốc đến mức nào.
Nhưng, bị lăng nhục đến chết còn đáng ghê tởm hơn.
Đau đớn, khổ sở, bị chà đạp, mất đi tất cả mọi thứ, chết trong tuyệt vọng.
Đó chính là ác mộng.
Ngay tại lúc này, nó đã trở thành hiện thực.
"Gyahaha! Tao không thể chờ đợi thêm được nữa!!"
"Ahhh!?"
Một tên lính lao đến với đôi mắt đỏ ngầu, hắn ta đưa tay về phía bộ ngực lớn của Erina.
Chiếc áo blouse của cô bị xé rách. Những chiếc cúc áo bật tung, lộ ra khe ngực trắng nõn của Erina.
"Kyaaa! Khônggg!"
"Ngoan ngoãn nào --- Á Á Á!"
Trong lúc vùng vẫy, đầu gối của Erina vô tình đập vào hạ bộ của tên lính.
Hắn ta khuỵu xuống, rên rỉ như một con ếch bị nghiền nát.
"Gyahahaha! Mày đúng là thằng ngu mà!"
"Bị đá vào rái rồi kìa!"
"Ngu đéo chịu được. Như thế thì không có được em gái nô lệ Elf đâu."
"Bọn bay thôi đi, đừng có cười nữa. Thỉnh thoảng cũng có những mấy thằng ngu bị phụ nữ đánh trả như vậy đấy."
Tên đội trưởng chen vào, với nụ cười nhếch mép.
"Hầu như đây là lần đầu lũ chúng mày ra trận nhỉ? Cũng tốt, để tao dạy cho bọn mày cách cư xử lịch thiệp với phụ nữ."
"Ựp!?"
Một cú đấm bất ngờ giáng vào mặt Erina.
Cô không phải chưa từng bị đánh. Ngay cả người cha hiền lành, luôn yêu thương và bảo vệ cô, cũng đã từng đánh vào mông cô khi cô phạm lỗi.
Nhưng là con gái duy nhất của một gia đình hiệp sĩ giàu có, từ nhỏ đã xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp nhờ vẻ ngoài xinh đẹp và sự thông minh, Erina chưa bao giờ thực sự chọc giận ai đến mức bị đấm đá.
Đây là bạo lực thực sự.
Không hề nương tay. Một cú đấm tàn bạo nhằm gây ra đau đớn, giáng thẳng vào má Erina.
"Oa... đánh thật kìa."
"Một mỹ nhân như vậy mà…”
"Lũ ngu, đây mới là cách tốt nhất. Nghe tao dạy đây, dù là loại phụ nữ nào, chỉ cần đập cho chúng một trận, chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Giữa tiếng ù ù trong tai, giọng nói của gã đội trưởng nghe thật xa xôi.
Cú đấm mạnh mẽ khiến cô choáng váng và đau đớn, cô thậm chí còn không nhận ra mình đã ngã xuống đất.
"Loại đàn bà này đều được chiều hư từ nhỏ. Không cho chúng nó hiểu rõ sự chênh lệch về sức mạnh trước, chúng sẽ cứ lải nhải không ngừng. Nhưng chỉ cần làm thế này, tiếp theo sẽ đơn giản thôi - nào, lại đây."
"Ư... ư..."
Tên đội trưởng nắm lấy tay Erina, kéo cô đứng dậy và lôi cô vào một con hẻm tối.
Ánh đèn leo lét từ chiếc đèn dầu trên tay hắn ta chiếu sáng mờ ảo con hẻm.
Hắn ta đặt đèn dầu và cây chùy xuống đất, rồi lại đánh Erina thêm một cái nữa.
"Này con Elf, tao không có nhiều thời gian, mau chóng giải quyết đi. Mày biết mình phải làm gì rồi chứ? Hả?"
Đau đớn. Khổ sở.
Erina sẵn sàng làm bất cứ điều gì để thoát khỏi nỗi đau này.
Chỉ với hai cú đấm, tinh thần cô đã hoàn toàn sụp đổ. Đây chính là bạo lực. Một sức mạnh đơn giản và tuyệt đối.
Đối với một người phụ nữ như mình, căn bản không thể chống cự, dù c
"A..."
Đột nhiên, Erina nhìn thấy một cây bút máy.
Cây bút mà cô luôn cất trong túi áo đồng phục, món quà mà Kurono đã tặng cô. Vào ngày hẹn hò đầu tiên và cũng là cuối cùng của họ, trước khi anh ấy tham gia trận chiến Galahad.
Việc cô vẫn giữ nó bên mình cho thấy cô vẫn còn lưu luyến anh ấy.
Và khi nhìn thấy kỷ vật của người mình yêu, Erina nhớ lại lời nói của Fiona,
"Cô có biết tại sao Kurono-san lại đá cô không? Bởi vì cô vô dụng."
Không phải khuôn mặt của người đàn ông mà cô yêu, mà là khuôn mặt của mụ phù thủy đang chế giễu cô.
Ah, đúng rồi, mụ ta đã nói như vậy.
"Cô vô dụng. Cô chỉ có thể chờ đợi Kurono-san trở về an toàn từ chiến trường, cô chỉ là một người bình thường bất lực. Anh ấy không cần một người như cô, thậm chí, cô còn là gánh nặng cho anh ấy."
Lúc đó, Erina cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng Fiona đã nói đúng.
Đúng vậy, mình thật vô dụng. Bị một tên lính khuất phục dễ dàng như thế này.
Thập Tự Quân là một đội quân bao gồm hàng vạn, hàng chục vạn, thậm chí hàng triệu tên lính như thế này. Kurono đã nói rằng anh ấy sẽ tiếp tục chiến đấu để ngăn chặn chúng.
Nên anh ấy không thể ở bên cô. Anh ấy không thể mang theo một người phụ nữ yếu đuối đến chiến trường.
"Vậy thì, tôi xin phép. Tôi cầu chúc cô sẽ tìm được hạnh phúc mới, dù sau khi đã thất tình."
Erina nhớ lại ánh mắt khinh bỉ của Fiona... và một ngọn lửa nhỏ bùng cháy trong lòng cô. Một ngọn lửa đỏ rực, giữa bóng tối của nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
Đó là ngọn lửa của sự phẫn nộ, được thắp lên bởi sự bất công và nhục nhã.
"... Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì, xin đừng đánh tôi nữa."
Erina đứng dậy, tự cởi cúc áo, nói với giọng run rẩy.
"Đúng rồi, ngay từ đầu mày nên làm như vậy. Phụ nữ thì nên ngoan ngoãn nghe lời."
"Như này... khiến tôi ngại, anh cũng cởi đồ ra đi."
"Gahaha! Phải rồi, sự xấu hổ của bọn đàn bà cũng quan trọng lắm chứ!"
Tên lính cười lớn, cởi áo khoác và tháo giáp ra.
Sau đó, ngay khoảnh khắc hắn để lộ làn da ngăm đen đầy sẹo và cuộn chiếc áo sơ mi lên - vũ khí đã được vung xuống.
"Gyaaaaaaaaaaa!?"
Ngay khi hắn ta cởi áo, tầm nhìn của hắn ta bị che khuất hoàn toàn.
Và hắn ta đeo băng che mắt. Hắn ta chỉ có một mắt. Nếu con mắt đó bị hỏng, hắn ta sẽ hoàn toàn mất đi thị lực.
Nếu hắn ta không nhìn thấy gì, Erina không còn gì phải sợ nữa.
Vì vậy, cô đã làm.
Cô đặt cược toàn bộ sinh mạng và lòng tự trọng của mình vào cây bút máy, món quà của Kurono.
Cô nhắm vào con mắt của tên lính, đâm mạnh cây bút vào đó, ngay khi tầm nhìn của hắn ta bị che khuất.
Ngòi bút bằng kim loại sắc nhọn xuyên qua nhãn cầu. Một cảm giác khó chịu và tiếng nước "phụt" truyền đến. Nhãn cầu của gã đàn ông đã hoàn toàn mất đi chức năng thị giác.
"Gaaaa! Mắt tao... mắt taooooo!"
Trong khi tên đội trưởng đang la hét vì đau đớn, Erina với tay lấy cây chùy của hắn ta, đang dựa vào tường.
Một cây chùy bằng thép nặng nề. Dù không được yểm ma thuật nhưng rất chắc chắn, và nó còn được sử dụng thường xuyên. Vũ khí đã giết chết Guild Master.
Với một người phụ nữ Elf yếu đuối như Erina, việc nhấc nó lên cũng đã khó khăn.
Nhưng giờ đây, trọng lượng của nó lại mang đến cho cô cảm giác an toàn.
"Con cái khốn khiếp, đau quá... tao không thấy gì cả, không thấy gì cả..."
"Câm miệng, tên khốn kiếp!!"
Erina vung cây chùy. Một cú đánh hết sức, không hề nương tay.
Cây chùy bằng thép đập thẳng vào đầu tên lính. Dù là do một người phụ nữ vung ra, nhưng một cú đánh bằng chùy vào đầu cũng không phải chuyện đùa. Tên lính khuỵu xuống và ngã xuống đất.
"Ugh, uoooo..."
"Mày dám... sao mày dám làm nhục tao như vậy… đây lần đầu tiên kể từ khi tao bị Kurono-kun đá đấy, đồ khốn!!"
Erina tiếp tục vung chùy, không chút thương xót.
Một tiếng động nặng nề vang lên, máu bắn tung tóe từ đầu tên đội trưởng.
"Thằng xấu xí như mày, mà cũng muốn chạm vào một sợi tóc của tao sao, hả!?"
"Gah... ugh... dừng... lại..."
"Dừng lại? Ai thèm dừng lại chứ, tao sẽ giết mày, giết mày ngay bây giờ... à, phải rồi, mày ấy, chính là cái thằng ngu bị gái tấn công giết ngược lại đấy, ya ha!"
Đánh, đánh, và tiếp tục đánh.
Cơn thịnh nộ của Erina ngày càng tăng, mỗi khi cô hét lên, cú đánh của cây chùy càng mạnh hơn.
"Thập Tự Quân rác rưởi gì chứ, đồ cặn bã! Cuộc đời của mày chỉ là bị tao đập nát sọ, và chết một cách thảm hại... chết đi! Chết đi, hối hận vì đã tấn công Spada đi!!"
"Ư... a..."
Gã đàn ông với cái đầu đã vỡ nát gần hết đang hấp hối. Dù có nghe thấy tiếng của Elina, có lẽ hắn cũng không thể hiểu được ý nghĩa của nó nữa.
Nhưng Erina vẫn tiếp tục đánh.
Với đôi mắt mở to, mái tóc xõa tung, bộ ngực lớn phập phồng, cô vung cây chùy dính máu lên cao.
"Đừng coi thường người Spada!!"
Cứ như vậy, gã đàn ông bị đánh đến chết.
Đầu hắn đã không còn hình dạng ban đầu. Hộp sọ vỡ vụn, não chứa bên trong văng tung tóe khắp nơi.
Sau khi đập đầu gã đàn ông thành một đống thịt bầy nhầy, tay của Elina mới cuối cùng dừng lại.
"Hộc... hộc... haha, ahahaha... em làm được rồi, Kurono-kun... chuyện này cũng đơn giản thôi..."
Erina nở nụ cười méo mó, thở hổn hển.
Lần đầu tiên, cô giết người.
Thật khủng khiếp.
Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái. Giết chết tên khốn đáng ghét đó mang đến cho cô cảm giác thành tựu, mãn nguyện, và trên hết, là cảm giác công lý được thực thi.
"Kurono-kun, anh thật tuyệt vời, anh vẫn là anh hùng của em... anh vẫn đang chiến đấu để tiêu diệt những tên xâm lược khốn kiếp này..."
Cô cảm thấy như mình đã hiểu được lý tưởng của người mình yêu.
Đúng vậy, cô đã quá ngu ngốc khi không hiểu được điều đơn giản đó, cô không xứng đáng với anh ấy.
Nhưng bây giờ... cô cảm thấy mình đã tiến gần đến anh ấy hơn một chút.
"Không ổn rồi tụi mày ơi, đội trưởng bị giết rồi!"
"Hả, thật sao!?"
"Tao đã thấy có gì đó không ổn..."
Khoảng một lúc, những tên lính khác mới nhận ra có gì đó không đúng và chạy vào con hẻm.
Đội trưởng đã ngã xuống với phần trên cổ đã biến mất, và bên cạnh hắn là một Erina bán khỏa thân tóc tai rối bời đang cười, tay cầm cây chùy gai dính đầy máu.
Chuyện gì đã xảy ra, quá rõ ràng rồi.
"Mẹ kiếp, giết nó đi!"
"Uổng quá..."
"Đồ ngu, rõ ràng con nhỏ này rất nguy hiểm."
Thực tế Erina đã giết chết đội trưởng của chúng. Dù chỉ là đánh lén, nhưng cũng đủ để khiến chúng cảnh giác.
Đám đàn ông cuối cùng cũng đặt bản năng sinh tồn lên trên cả dục vọng.
"Aaa, tiếp theo là chúng mày sao… chúng mày cũng muốn não văng tung tóe trên con hẻm bẩn thỉu này sao!!"
Erina hét lên, khiến những tên lính hơi chùn bước. Nhưng chúng không phải là loại nhát gan đến mức bỏ chạy.
Erina không được ban Thánh Hộ, cũng không có sức mạnh đặc biệt. Cô chỉ đang cuồng loạn vì adrenaline, quên đi nỗi sợ hãi và mệt mỏi, nhưng dù thế nào, cô không thể nào chống lại nhiều tên lính được trang bị vũ khí cùng lúc.
Cô chỉ có thể kéo theo một hoặc hai tên xuống mồ, trước khi bị chúng giết chết.
Người đã ngăn cản những tên lính rút kiếm ra không phải là Erina.
"Này, mấy cậu trai, ta có chuyện muốn hỏi."
Một giọng nữ trầm ấm, có phần khàn đặc vì tuổi tác vang lên trong con hẻm. Nhưng kỳ lạ là, nó lại rất rõ ràng và mạnh mẽ.
"Các ngươi là người làm chuyện này sao?"
"Hả? Bà già nào đây?"
Trong khi Erina, tay cầm cây chùy đang đối mặt với những tên lính rút kiếm, bà lão kia lại hỏi một câu hoàn toàn không liên quan.
Bà ta bị lẫn sao?
Bà lão trông gầy gò, yếu ớt. Nhưng lưng bà ta thẳng tắp, mặc một bộ trang phục màu tím đậm như hòa vào bóng tối, dáng vẻ dường như toát ra một khí chất cao quý.
Khi nhận ra bà lão này không phải là người bình thường, những tên lính mới chú ý đến thanh kiếm bên hông bà ta.
Một thanh kiếm đẹp với vỏ kiếm màu đen được trang trí bằng vàng. Dù chưa rút ra khỏi vỏ, nó đã toát ra một khí chất nguy hiểm.
Thanh kiếm đó khiến chúng cảm thấy bất an.
"Cẩn thận, mụ già này có thể là kiếm sĩ."
"Thì sao? Mày nghĩ chúng ta sẽ thua một bà già sao?"
"Mày nghĩ chúng ta có bao nhiêu người? Đừng sợ, giết mụ đi."
"Ừm, là các ngươi làm à."
Bà lão thở dài một hơi thật nặng, vươn tay, rút thanh kiếm bên hông ra.
Lưỡi kiếm có màu đỏ đen kỳ dị, và đó là tất cả những gì chúng nhìn thấy.
"... Eh?"
"Vừa rồi... là gì...?"
Tất cả những tên lính trong con hẻm đều bối rối trước tầm nhìn bị chia làm hai của mình, rồi vĩnh viễn nhắm mắt.
Những cái xác đều bị chém đứt đầu từ phần mắt trở lêm nằm la liệt trên mặt đất.
Khi mọi thứ đã được dọn dẹp xong, thanh kiếm đã được tra vào vỏ.
"Thật đáng tiếc, ta đã nhận được tin báo và đến đây ngay lập tức, nhưng vẫn không kịp."
"K-không sao..."
"Là cô giết gã đàn ông đó sao. Giỏi lắm, phụ nữ Spada phải như vậy."
Bà lão mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai Erina.
Erina vẫn còn hơi choáng váng vì được cứu một cách bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng nhận ra người vừa cứu mình là ai.
Một bà lão mặc đồ đồ tím, thanh kiếm luôn ở bên hông. Và trên hết, là kỹ năng kiếm thuật siêu phàm, có thể giết chết nhiều người trong nháy mắt.
Dù đây là lần đầu tiên Erina gặp bà ta, nhưng không ai trong Hội mạo hiểm giả Spada lại không biết đến cái tên này.
"Bà là Yachiyo, thủ lĩnh của "Yomi", phải không ạ?"
"Yomi", nhóm mạo hiểm giả hạng 5 nổi tiếng của Spada.
Một nhóm chỉ bao gồm các nữ kiếm sĩ. Đặc biệt là Yachiyo, thủ lĩnh của nhóm, nổi tiếng với Thánh Hộ "Minh Kiếm Thánh Yomi". Bà ta là một trong số ít kiếm sĩ có thể đối đầu trực diện với Kiếm Vương Leonhardt.
"Bà ơi, không kịp rồi, mọi người đều đã chết."
"Xe ngựa cũng bị hỏng. Chúng ta phải quay về thôi."
Các thành viên khác của "Yomi" xuất hiện ở đầu hẻm và báo cáo.
Có vẻ như "Yomi" đã được cử đến để giải cứu họ.
Chắc hẳn Guild Master đã chuẩn bị phương thức liên lạc khẩn cấp. Nó đã được kích hoạt khi xe ngựa bị tấn công, nhưng vì ông ấy bị giết quá nhanh nên "Yomi" đã không đến kịp.
"May mà cô vẫn còn sống. Xin lỗi, nhưng tình hình bây giờ rất khẩn cấp, chúng ta phải quay về trụ sở ngay. Cô có thể chạy được không?"
"Vâng, không vấn đề gì ạ. Nhưng trước đó, có thể phiền ngài đợi một chút không?"
Erina bước qua những vũng máu, đá văng những cái xác, bước ra khỏi con hẻm.
Thi thể của Guild Master và các nhân viên khác đang nằm la liệt ở đó.
Elina chỉ liếc nhìn qua cái chết của họ, rồi bắt đầu lục soát áo choàng của Guild Master.
Cô lấy ra một con dấu.
Đó là con dấu của Guild Master, được làm từ bạc thánh Mithril, chỉ có Guild Master mới được sử dụng. Người nào sở hữu con dấu này, người đó có quyền quyết định của Guild Master.
"Xong rồi. Chỉ cần có cái này, Hội mạo hiểm giả vẫn có thể hoạt động."
"Không tệ. Tên cô là gì?"
"Tôi là Erina. Chỉ là một nhân viên tiếp tân thội."
Erina nở nụ cười thường thấy.
Nhưng đôi mắt cô không còn ánh sáng. Chỉ còn lại bóng tối, u ám.


13 Bình luận
+1 con điên vào harem
Sai lầm tai hại vcl