Kuro no Maou
Hishi Kage Dairi Morino Hiro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 39: Hoàng hôn của Spada

Chương 811: Hoàng hôn (6)

5 Bình luận - Độ dài: 4,664 từ - Cập nhật:

"Phù... cuối cùng cũng xong. Tốt, chúng ta rút lui thôi."

Sau khi đẩy lùi đợt tấn công thứ bao nhiêu lần của Thập Tư Quân mà ngay cả cậu cũng không nhớ, nhờ hỏa lực vượt trội của đội súng trường, họ cuối cùng cũng có thể rời khỏi Học Viện.

Cậu hét lớn chỉ thị rút lui từ trên chiếc Nhện Sắt. Dù không khác gì là một đội quân ô hợp, nhưng nhờ sự chỉ huy của các cảnh binh chuyên nghiệp, họ đã rút lui một cách khá trật tự.

"Thật là suýt soát."

Simon đi ở cuối đội hình, lẩm bẩm trong khi nghe thấy tiếng hô xung trận của Thập Tự Quân vọng ra từ Học Viện.

Những kẻ mà họ vừa đánh bại chỉ là những tên lính tham lam, đi trước đội hình chính hoặc chỉ là một toán nhỏ đi do thám.

Học Viện Hoàng Gia là nơi có diện tích rộng lớn có thể chứa được nhiều người, cùng các tòa nhà to lớn kiên cố. Simon đoán rằng Thập Tự Quân sẽ chiếm đóng trường học để làm sở chỉ huy tiền phương tạm thời.

Tuy phần lớn  lực lượng chủ lực của Thập Tự Quân đã tiến vào thành phố qua cổng phía đông, nhưng số lượng quân địch tràn vào từ hướng của khu Học viện cũng phải vượt quá 1 vạn

Trong chiến tranh  Galahad lần thứ năm, Thập Tự Quân được chỉ huy bởi Bá tước Bergunt, một quý tộc của Cộng hòa Sinclair. Lần này, có lẽ quân đội quý tộc Sinclair vẫn là lực lượng chủ lực. 

Nếu vậy, lũ Thập Tự Quân đang tấn công Spada hiện tại chắc hẳn đang cạnh tranh công trạng với nhau. Mặc dù sự phối hợp giữa bọn chúng `không tốt, nhưng việc nhiều toán lính nhỏ tấn công từ nhiều hướng khác nhau sẽ khiến việc phòng thủ trở nên khó khăn, đặc biệt là trong tình huống này, khi hệ thống phòng thủ chưa được hoàn thiện.

Cậu mong rằng toán Thập Tự Quân chiếm đóng Học Viện sẽ ở lại đó một thời gian, đủ lâu để cho quân của mình rút lui. 

"Thần linh ơi, đừng để toàn quân lớn nào bắt gặp..."

Lời cầu nguyện của Simon đã được đáp lại.

Họ chỉ gặp phải một vài trận đánh nhỏ lẻ, và họ thành công đến được bức tường thành thứ hai an toàn.

Vì Simon lái con nhện sắt đi ở cuối đội hình để bọc hậu, tất cả những người dân tị nạn cũng đã bình an đến được đây.

Nhưng tình hình ở cổng thành, nơi tập trung đông đảo người dân có vẻ không ổn.

"Sao lại có nhiều người dân ở đây vậy!? Họ phải vào trong nhanh lên!"

"Cậu chủ, có vẻ như đang có xô xát ở cổng thành. Chẳng lẽ…"

"Không thể thế được..."

Simon chen qua đám đông và đi đến cổng thành.

Cổng thành vẫn mở, nhưng đã bị chặn lại bởi một hàng rào sắt.

"Các ngươi đang làm gì vậy, đóng cổng lại mau!"

"Kẻ địch sắp đến rồi! Mau đóng lại nhanh lên!!"

"N-nhưng mà, chúng tôi không thể bỏ mặc những người tị nạn này..."

"Nếu cho quá nhiều người vào trong, kẻ địch sẽ tràn vào mất!"

"Nhà ngươi khai tên ra! Ta sẽ báo cáo việc này lên Lâu Đài Hoàng Gia!"

"Dinh thự của ta ở gần đây thôi! Lỡ có kẻ địch xông vào, ngươi có chịu trách nhiệm nổi không!!?"

Phía sau hàng rào sắt là một khung cảnh hỗn loạn, không khác gì địa ngục.

Những người sống ở khu quý tộc, đúng như tên gọi, họ đều là quý tộc.

Chỉ có một số ít người có tước vị và lãnh địa, còn lại là các quan chức cấp cao làm việc trong Lâu Đài Hoàng Gia và các thương gia giàu có. Tất cả họ đều là những người có địa vị xã hội cao khác biệt với thường dân.

Và bây giờ, họ đang gào thét, đòi đóng chặt cổng thành, bỏ mặc những người tị nạn.

Rõ ràng họ là những người sống trong bức tường thành thứ hai. Họ ăn mặc sang trọng, và một số người còn có người hầu hoặc nô lệ đi theo. Họ không muốn khu vực này trở thành chiến trường. Huống hồ, nếu kẻ địch phá cổng và tràn vào.

Simon có thể hiểu nỗi lo lắng của họ.

Nhưng...

Làm sao họ có thể bỏ mặc đồng bào của mình, những người đang chạy trốn khỏi kẻ thù đáng sợ?

Trước sự xấu xí của bản chất con người chỉ biết lo cho bản thân vì sợ hãi và bất an, Simon cảm thấy một cơn choáng váng.

"Xin hãy mở cổng. Vẫn còn thời gian để đưa tất cả mọi người vào trong."

"Mày là ai!?"

"Một thằng nhóc Elf, mày đừng có lên mặt ở đây!"

"Đừng có mở, tuyệt đối đừng mở!"

"A, ta sợ quá! Nhanh đóng cổng lại đi!"

Những lời lăng mạ và nguyền rủa nhắm vào Simon.

Nhưng Simon căn bản không có ý định thuyết phục họ. Nói với người đang mất bình tĩnh chẳng khác gì trò chuyện với những con thú hoang.

"Quân đội Spada định bỏ mặc đồng bảo đang chạy nạn sao!? Thực sự có mệnh lệnh ép buộc các anh phải làm như vậy sao?"

Vì vậy, Simon hướng lời kêu gọi của mình đến những người lính canh gác cổng thành.

Chính là người đội trưởng mặc giáp, từ nãy đến giờ vẫn bị đám cư dân quý tộc gào thét "đóng cổng".

"Xin lỗi, tôi không có quyền quyết định đóng hay mở cổng."

"Sao lại thế, ngài là đội trưởng ở đây mà?"

"Đội trưởng đã đến Lâu Đài Hoàng Gia để hỗ trợ! Đội phó và các đội viên kỳ cựu cũng đã được điều động đến các khu vực khác! Tôi chỉ là một đội trưởng nhỏ... tôi không biết phải làm gì cả."

"Nhưng, không phải lúc trước đã có người vào rồi sao. Chủ tịch Mordred đã đưa người đến đây, phải không?"

Simon nhìn quanh, nhưng không thấy Mordred và những người khác. Cậu đoán là họ đã dịch chuyển đến Pandemonium thành công.

Nếu Mordred ở đây, ông ta chắc chắn sẽ ép buộc họ mở cổng.

"À à, phải. Ông ấy đã dẫn theo khá nhiều người. Ngay lúc bắt đầu cho họ vào, thì đã thành ra cuộc náo loạn này."

Không ngờ việc để họ chạy trước lại gây ra tác dụng ngược theo cách này.

Có lẽ những người dân quý tộc ở đây đã trở nên lo lắng khi nhìn thấy một nhóm người đông đảo đến cùng một lúc.

"Cho dù vậy việc đóng cổng và bỏ mặc người tị nạn là không thể chấp nhận được."

"Vậy cậu hãy cho tôi một mệnh lệnh chính thức đi! Chỉ cần có thể làm cho bọn họ câm miệng, tôi sẽ mở cổng ngay lập tức!!"

Người đội trưởng trẻ tuổi đau khổ cầu xin. Khuôn mặt của anh ta ẩn sau lớp mũ giáp, trông còn rất trẻ. Có lẽ anh ta vẫn chưa đến hai mươi.

Những người lính canh gác khác cũng trẻ không kém các học sinh ở Học Viện. Họ đều là lính mới, chưa có kinh nghiệm chiến đấu.

Tại sao lại để lại một đội toàn tân binh như thế này? Cậu muốn lên tiếng trách móc, nhưng giờ đây, kẻ địch đang tiến đến Lâu Đài Hoàng Gia. Việc từ bỏ cổng thành chưa có bóng dáng kẻ thù, và đến chi viện cho những nơi khác là quyết định đúng đắn của một binh lính Spada.

"... Xin hãy nghe tôi. Hiện tại, người có thể mở cánh cổng này, cứu vớt nhiều người dân Spada chỉ có ngài. Nếu thấy chết mà không cứu, ngài sẽ phải hối hận cả đời. Chỉ cần ngài mở cổng, chúng tôi sẽ cùng chiến đấu tại đây."

"Ực, chuyện đó..."

Chàng trai trẻ do dự trước lời nói của Simon.

Không có ai ra lệnh cho anh ta. Anh ta phải tự mình quyết định.

"Thằng nhóc con, đừng có nói linh tinh!"

"Chúng ta là quý tộc! Thường dân phải có nghĩa vụ bảo vệ quý tộc!"

"Bọn mày cút chỗ khác đi! Tụ tập hết ở đây, phiền phức lắm!"

"Đừng có mở cổng! Tất cả sẽ là trách nhiệm của ngươi!! Ngươi có hiểu không, hả!?"

Những kẻ ích kỷ không biết xấu hổ, đang gào thét để bảo vệ sự an toàn của bản thân, ngăn cản quyết định của người đội trưởng.

Xét về địa vị xã hội, họ cao hơn anh ta.

Những người sống trong bức tường thành thứ hai này dù có tước vị, thì cũng chỉ là Nam tước, cai quản một vùng quê nhỏ, nhưng họ vẫn có địa vị và ảnh hưởng lớn hơn một tiểu đội trưởng tân binh. Nếu chọc giận họ, tương lai của anh ta sẽ bị hủy hoại.

Và  trong tình huống hỗn loạn này, anh ta không thể nào đưa ra quyết định đúng đắn được. Anh ta còn quá trẻ.

Simon buộc phải dùng vũ lực để khiến họ im lặng.

Cậu định giương khẩu "Thunderbird" lên, nhưng rồi lại do dự. Vũ lực chỉ nên được sử dụng khi không còn cách nào khác. Cậu vẫn muốn tin rằng còn có hy vọng.

"Tôi là Simon Friedrich Baldier, con trai thứ tư của gia tộc Baldier, một trong tứ đại gia tộc Spada. Gia tộc chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Xin hãy mở cổng."

"C-cậu là... người nhà Baldier...?" (Tiểu Đội Trưởng)

"Nói dối! Nó chắc chắn đang nói dối!"

"Láo toét. Dám mạo danh quý tộc, đúng là lũ thường dân không biết xấu hổ!"

"Lũ thường dân chúng mày rốt cuộc hèn hẹ đến mức nào vậy?!"

"Tôi nói thật. Tôi có thẻ Hội để chứng minh."

Thẻ Hội của Simon được cấp bởi chi nhánh Học viện Spada.

Mặc dù Hội mạo hiểm giả không quá khắt khe trong việc đăng ký, nhưng dù sao đi nữa, cũng không thể nào cho phép mạo danh tên của một đại quý tộc trong nước để đăng ký.

Việc thẻ Hội của Simon, được cấp bởi Hội mạo hiểm giả Spada có ghi tên "Baldier", là bằng chứng không thể chối cãi rằng cậu là  một thành viên của gia tộc Baldier.

"Cậu thực sự là người nhà Baldier sao..."

"Cách nói chuyện của ngài làm tôi khó chịu đấy."

"Này, đừng để bị lừa! Thằng nhóc đó chắc chắn là giả mạo!"

"Thằng ngu này, không thể từ chối dứt khoát hơn à!"

"Quả nhiên không thể giao cánh cổng này cho một kẻ không đáng tin như vậy được! Để ta đóng cổng, ngươi cút ngay cho ta!"

Cuối cùng, một người đàn ông trong đám đông cũng không thể chịu đựng được nữa, hoặc là hắn ta lo lắng rằng người đội trưởng trẻ tuổi sẽ tin lời Simon, nên hắn bước lên phía trước.

Trên tay hắn là một thanh kiếm được trang trí lộng lẫy. Phía sau hắn, cũng có những người cầm vũ khí đi theo.

"Ta mong ngươi đừng có dại dột rút kiếm ra."

Cậu thật ngu ngốc khi nhẫn nhịn cho đến bây giờ.

Vượt qua cơn giận dữ, Simon quyết định sử dụng "Thunderbird".

Ngay khi cậu nhắm vào chân của tên kia, kẻ đang hùng hổ tiến về phía người đội trưởng trẻ tuổi đang bối rối..

"Mở cổng."

Một giọng nữ mạnh mẽ vang lên giữa đám đông hỗn loạn.

Một giọng nói đầy uy quyền, không thể phớt lờ, như thể đây là ma thuật.

Một nữ hiệp sĩ, cưỡi trên lưng ngựa được trang bị giáp bạc lấp lánh, xuất hiện từ phía sau đám đông.

Không, không phải hiệp sĩ. Người phụ nữ Dark Elf mặc trang phục ma thuật sư màu trắng tinh khôi không phải là một hiệp sĩ thông thường, một người có quyền lực thực sự.

"Ta, Sophia Sirius Percival ra lệnh. Hãy mở cổng ngay lập tức và cứu những người dân này."

"V-vâng vâng Tuân lệnh, Percival đại nhân!"

Người đội trưởng trẻ tuổi, người vừa còn đang đau khổ, lập tức hành động sau khi nhận được mệnh lệnh.

Đó là điều đương nhiên. Anh ta đã nhận được "mệnh lệnh" từ cấp trên, một mệnh lệnh mà anh ta có thể sử dụng để biện minh cho hành động của mình. Một người lính phải nghe theo lệnh. Và khi đã có mệnh lệnh chính thức, nó phải được thực hiện một cách nhanh chóng.

Anh ta không cần phải quan tâm đến lời phàn nàn của người dân khu quý tộc nữa.

Đây là yêu cầu của gia chủ gia tộc Percival, một trong tứ đại gia tộc Spada. Nếu muốn ngăn cản, hãy mang gia chủ của một đại gia tộc khác, hoặc Quốc vương đich thân đến đây.

"Đừng mà..."

"Khoan đã, đừng mở cổng..."

Những người sống ở khu ổ chuột thì không nói, nhưng những người sống ở khu quý tộc, không thể nào không nhận ra khuôn mặt của các gia chủ tứ đại gia tộc.

Khi Sophia xuất hiện, họ không còn quyền lên tiếng nữa.

Không ai dám cãi lại gia chủ của một đại gia tộc. Nếu làm vậy, họ sẽ bị giết trước khi Thập Tự Quân đến. Không, nếu làm cho "Valkyrie Blizzard" Sophia tức giận, họ sẽ bị biến thành tượng băng và bị nghiền nát.

Khi Sophia ra lệnh mở cổng, không ai có thể chống lại.

Sophia liếc nhìn lũ người dân quý tộc cầm vũ khí vẫn còn lưỡng lự với ánh mắt lạnh lùng.

"Các ngươi cầm vũ khí đến đây, thật là có tinh thần. Chắc hẳn các ngươi muốn bảo vệ nơi này, Vậy thì hãy chiến đấu cùng ta, chống lại lũ xâm lược."

Cô ấy đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng cô không có thời gian để trách móc họ.

Sophia chỉ nói với họ rằng chỉ những ai sẵn sàng chiến đấu mới được ở lại.

"Chuyện này..."

"Tôi có con nhỏ, tôi phải đưa nó đi sơ tán."

"Đúng vậy, chúng ta hãy đến Lâu Đài Hoàng Gia ngay lập tức!"

"Này tên kia, ngươi đã rút kiếm ra rồi, hãy ở lại và chiến đấu."

"Đ-đừng có nói bừa! Đồ hèn nhát không mang vũ khí, ngươi định bỏ chạy một mình sao!?”

Những tên vừa còn hùng hổ, giờ đây vội vàng vứt bỏ vũ khí và bỏ chạy. Ngay cả những kẻ chỉ biết đứng từ xa và la hét cũng bắt đầu chạy trốn.

Họ cũng nhận ra rằng nơi này sắp trở thành chiến trường.

"Phù... chúng tôi được cứu rồi, cảm ơn ngài, Hiệu Trưởng."

"Chúng ta là bạn mà. Đừng gọi chị như vậy."

"Vâng, vậy em sẽ gọi là chị Sophie nhé."

Simon cười gượng gạo.

Cậu chỉ biết "Sophie", mạo hiểm giả bí ẩn đã làm vệ sĩ cho cậu trong cuộc chiến Galahad lần thứ năm, chính là Hiệu Trưởng Học Viện Sophia chỉ sau khi trận chiến kết thúc.

Sau cuộc chiến, cô ấy đã trở lại với công việc Hiệu Trưởng, và họ không còn cùng nhau đi phiêu lưu nữa.... nhưng sự xuất hiện của cô ấy ở đây là vô cùng quý giá.

Quả nhiên, quyền lực là thứ quan trọng nhất.

Simon đã từng nghĩ rằng việc Lily tẩy não và điều khiển người dân là quá tàn nhẫn, nhưng bây giờ, cậu lại cảm thấy có chút ủng hộ. Nữ Hoàng bệ hạ vạn tuế.

"Xin lỗi vì đã đến muộn, chị có chút việc bận. Cảm ơn em đã đưa các học sinh đến đây."

"Cũng là tình cờ thôi chị ạ."

Sophia đến đây là để đến Học Viện.

Việc cô ấy, gia chủ của một đại gia tộc sống gần Lâu Đài Hoàng Gia lại đích thân đến một nơi nguy hiểm như Học Viện, thật là đáng khâm phục.

"Thập Tự Quân đã chiếm Học Viện. Em nghĩ chúng sẽ sớm đến đây."

"Đáng tiếc là, chúng ta không thể mong đợi có viện binh. Phía đông đang bị áp đảo, cổng thành thứ hai sắp bị phá vỡ. Bây giờ dù cho đến được Lâu Đài Hoàng Gia, cũng chưa chắc an toàn."

"Không sao đâu ạ, chúng ta có thể di tản đến Pandemonium thông qua Monolith ở đây. Chỉ cần cầm cự được cho đến khi tất cả mọi người được di tản là được."

"Ra vậy, quốc gia của Lily. Bây giờ chúng ta chỉ có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của cô ấy.""

Mặc dù Simon lo lắng về việc liệu những người tị nạn Spada có thể giữ được tự do ý chí của mình hay không... nhưng đó vẫn tốt hơn là bị Thập Tự Quân tàn sát. Simon không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khuyến khích mọi người sơ tán đến Pandemonium.

"Bọn em sẽ bảo vệ cổng thành này. Chị Sophie, chị có thể giúp chúng em không?"

"Tất nhiên rồi. Chúng ta lại được làm đồng đội rồi Giống như trong cuộc chiến Galahad lần thứ năm."

Cùng với Sophia, người đang nở nụ cười rạng rỡ, Simon đi đến cổng thành, nơi chỉ còn lại đội tân binh.

Cánh cổng cuối cùng cũng được đóng chặt.

Không còn người dân Spada nào chạy đến đây nữa. Simon hy vọng rằng tất cả cư dân ở khu Học viện đã được sơ tán vào bên trong bức tường thành thứ hai.

Trong khi nghe thấy tiếng chiến đấu vang lên từ phía Lâu Đài Hoàng Gia, đội phòng thủ tạm thời do Simon chỉ huy, tập trung quan sát phía bên kia cổng.

"... Chúng đến rồi."

Những đốm lửa xuất hiện ở phía xa. Giống như những gì họ đã thấy ở Học Viện. Thập Tự Quân đang đến.

Nhưng lần này, Thập Tự Quân không hề manh động, chúng đã tập hợp lực lượng đông đảo trước khi tấn công, vì biết rằng ở đây có tường thành kiên cố.

Một đội quân đông đảo, phủ kín cả con đường. Và đó chỉ là một phần nhỏ của lực lượng tiên phong.

"Bắn!"

Trận chiến bắt đầu.

Các học sinh sau khi trải qua trận chiến ở cổng Học Viện, đã bình tĩnh hơn khi sử dụng Crow Rifle.

Đứng trên tường thành, họ bắn những phát súng đầu tiên vào đội cung thủ của Thập Tự Quân đang dàn trận cách đó vài trăm mét, tận dụng tối đa tầm bắn và hỏa lực của súng.

Có vẻ như Thập Tự Quân không ngờ rằng đòn tấn công sẽ đến từ khoảng cách xa như vậy. Nhiều cung thủ bị bắn hạ, nhưng chả là gì so với quân số của chún.

Những cung thủ còn sống sót, được bảo vệ bởi đồng đội, đồng loạt bắn tên về phía tường thành.

"Tên đến rồi! Giương khiên!"

Những người lính cầm súng trường nấp sau tường thành. Đội cảnh binh và đội lính gác giương khiên lên, che chắn cho họ.

Cạch cạch, tiếng mũi tên ghim vào khiên vang lên, rồi tiếng súng lại nổ vang.

Mặc dù ít hơn về số lượng, nhưng đội súng trường trên tường thành không thể thua đội cung thủ của địch.

Nhận ra rằng tầm bắn của cung không còn là lợi thế, cùng nhiều cung thủ bị bắn hạ, đội cung thủ của Thập Tự Quân bắt đầu rút lui, nấp sau các tòa nhà. Thay vào đó, một nhóm binh lính tay cầm giáo, tiến lên phía trước.

"Vẫn là chiến thuật tấn công bộ binh sao?"

Nhưng lần này, số lượng của chúng đông hơn nhiều so với ở Học Viện.

Hàng đầu là một nhóm binh lính khiêng những khúc gỗ lớn. Và phía sau họ là nhiều nhóm binh lính khác, mang theo thang dài.

Những khúc gỗ dùng để phá cổng thành, thang dùng để leo lên tường thành. Những vũ khí công thành cơ bản.

Nếu chúng chỉ mang theo những thứ đó, sức mạnh của chúng cũng có hạn.

"Đội súng trường tiếp tục bắn. Giao việc tiêu diệt kẻ địch đến gần cho đội ma thuật sư."

Tuy nhiên, vì chúng đang tấn công ồ ạt, nên Simon cũng cho đội súng máy khai hỏa. Chỉ có một số ít binh lính có thể vượt qua màn mưa đạn.

Và rồi, cảnh tượng tương tự như ở Alsace và Học Viện lặp lại.

Hàng loạt binh lính ngã xuống dưới làn đạn.

Nhưng chúng vẫn tiếp tục tiến lên với số lượng áp đảo.

"... Không ổn, chúng đang tản ra hai bên."

Nhiều toán lính bắt đầu đặt thang và leo lên tường thành ở hai bên cổng, thay vì tập trung tấn công cổng chính.

Sức mạnh của đội quân Simon nằm ở hỏa lực tập trung.

Nhưng nếu họ phải phân tán lực lượng để đối phó với kẻ địch ở hai bên, hỏa lực của họ sẽ giảm sút, và họ sẽ không thể ngăn chặn được cuộc tấn công bộ binh.

Nhưng nếu bỏ mặc kẻ địch leo lên tường thành từ hai bên, cũng đồng nghĩa với việc thất thủ.

Họ buộc phải phân tán lực lượng.

"Zack, dẫn mười người đến bên phải! Đội trưởng đội cảnh binh, xin hãy đến bên trái!"

"Rõ, cậu chủ."

"Được, cứ giao cho ta."

Simon không còn lựa chọn nào khác. Một bên là cựu côn đồ. Một bên là đội trưởng cảnh binh, người có vẻ như mới nhìn thấy súng lần đầu tiên.

Nhưng Zack hiểu rõ đặc tính của súng trường, còn đội trưởng cảnh binh có khả năng chỉ huy và chiến đấu. Simon chỉ có thể giao nhiệm vụ cho những người có khả năng nhất.

"Có vẻ như đội ma thuật sư của chúng cũng đã đến."

"... Sophie, nhờ chị."

"Được, vì em đã yêu cầu, chị sẽ giúp."

Sophia, người mạnh nhất trong đội phòng thủ tạm thời này, phải một mình chống lại đội thuật sư của địch.

Chỉ có một cựu mạo hiểm giả hạng 5, à không, một mạo hiểm giả hạng 5 thực thụ, mới có thể làm được điều đó.

Nhưng ngay cả khi Sophia ngăn cản đội được đội ma thuật sư, Simon và những người khác vẫn phải tiếp tục bắn hạ những tên bộ binh đông đảo của địch.

"Chúng đã chết nhiều như vậy rồi... tại sao chúng vẫn không dừng lại..."

Trận chiến đã kéo dài bao lâu rồi?

Bầu trời bắt đầu sáng dần. Đêm dài như ác mộng sắp kết thúc.

Nhưng khung cảnh trước mắt Simon vẫn như một cơn ác mộng không hồi kết.

Dù bị bắn hạ hàng loạt, lũ binh lính Thập Tự Quân vẫn tiếp tục tràn lên.

Số lượng của chúng ngày càng tăng, đã có những tên lính mạnh hơn cũng xuất hiện.

Sau đội ma thuật sư, giờ đây đã có một nhóm trọng hiệp sĩ mặc giáp trụ nặng nề xuất hiện.

Không ổn, ngay cả súng máy cũng khó có thể ngăn chặn trọng hiệp sĩ. Và đạn của súng máy cũng sắp hết.

Tốc độ bắn nhanh đồng nghĩa với việc tiêu hao đạn nhanh.

"Việc sơ tán..."

Việc sơ tán vẫn chưa kết thúc.

Những người đầu tiên đã được dịch chuyển đến Pandemonium, nhưng khu quý tộc được bảo vệ bởi bức tường thành thứ hai, cũng đang rơi vào hỗn loạn vì cuộc tấn công của Thập Tự Quân. Vì vậy, rất nhiều người đã đổ xô đến quảng trường trước cổng thành sau khi nghe tin về dịch chuyển tức thời.

Nếu nơi này bị công phá, thảm họa sẽ xảy ra. Họ không còn đường lui.

Ầm  Ầm.

Simon cảm thấy bức tường thành rung chuyển.

Không, đó không phải là ảo giác. Simon ngay lập tức nhận ra.

Bởi vì, cậu rất quen thuộc với sinh vật khổng lồ đang làm rung chuyển mặt đất này. Kích thước và sức mạnh của nó.

"A... Taurus cũng xuất hiện rồi..."

Taurus, máy xúc cổ đại.

Một người máy khổng lồ bằng thép được gọi là Ancient Golem ở thời hiện đại. Vũ khí công thành tối thượng đã từng phá vỡ bức tường thành của pháo đài Galahad trong cuộc chiến lần thứ năm.

Ngay cả pháo đài Galahad với những quân đoàn mạnh nhất của Spada bảo vệ, cũng đã bị nó phá hủy.

Còn ở đây với đội quân ô hợp này, không có cách nào để ngăn chặn người khổng lồ thép đến từ thời cổ đại.

"Cuối cùng cũng đến giới hạn rồi..."

Với lực lượng hiện tại, họ không có cơ hội chiến thắng. Ngay cả việc câu giờ cũng là điều không thể.

Simon hiểu điều đó. Nhưng cậu vẫn không thể chấp nhận việc phải bỏ mặc những người dân đang tập trung ở quảng trường.

Cậu chỉ là một nhà giả kim, không phải là một hiệp sĩ Spada cao quý, cậu không có nghĩa vụ hay trách nhiệm phải bảo vệ họ.

Cậu đã làm tất cả những gì mình có thể. Cậu đã cố gắng hết sức. Cậu đã chiến đấu hết mình.

Cậu vẫn không thể cứu được họ. Cậu không thể nào chấp nhận kết cục tàn khốc này, nơi vô số người sẽ phải hy sinh.

Nhưng Taurus vẫn tiếp tục tiến đến, từng bước một, phát ra tiếng động nặng nề. Nó sẽ nghiền nát những người Spada đang chống cự một cách vô ích.

"Chúng ta không thể chống đỡ được nữa, rút lui.-"

Ngay khi Simon thốt ra những lời đau đớn đó...

Không cần phải kìm nén

Không cần phải chấp nhận.

Kết cục tàn khốc. Số phận bất công.

Hãy đá bay tất cả những thứ đó, và mở ra một con đường để sống sót - cậu nghe thấy tiếng lòng của mình đang gào thét.

"Hư pháo - Zero Cannon".

Taurus đột ngột dừng lại khi đang bước lên phía trước.

Nó đang đứng trên một chân, một tư thế mất thăng bằng. Bước chân để đi tới bị dừng lại, không, là bị buộc phải dừng lại, cái thân hình khổng lồ bằng thép đó, từ từ nghiêng đi.

Taurus bất động, như thể trung tâm điều khiển của nó đã bị "xóa sổ". Và một bóng đen lao vút qua, bên dưới cơ thể đang đổ xuống của nó.

Ầm! Đùng đoàng đoàng!!

Cỗ máy cổ đại siêu nặng kéo theo cả những tòa nhà, đổ sập xuống đất. Một tiếng động long trời lở đất, một cột khói bụi khổng lồ bốc lên -  không, bây giờ trời đã gần sáng, cột khói bốc lên trên nền trời mờ ảo trước bình minh.

Bóng đen với cột khói bụi phía sau, tiến thẳng đến cổng thành.

Một người đàn ông mặc giáp đen, cưỡi trên lưng "Nightmare", trông như một Quỷ Vương đến từ địa ngục.

Mái tóc đen tung bay trong gió, đôi mắt đỏ và đen nhìn Simon, người đang nở nụ cười trên tường thành.

"May quá, em vẫn ổn. Anh đến cứu em đây."

Bình minh ló dạng.

Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc. Không, nó mới chỉ bắt đầu. Cơn ác mộng của Thập Tự Quân.

Và như vậy, Nightmare Berserker đã đến thủ đô Spada.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Quỷ vương đến cứu công chúa🙏🤣
Xem thêm
Móe
Peak vcl luôn
Simon đúng là chân ái
Xem thêm
phen này mà con Ai ko xuất hiện thì tụi thập tự đái trong quần
Xem thêm
Ưu tiên cho femboy trước mấy con ghệ. Thế mới biết ai mà là thứ nhất trong lòng kurono 🐧
Xem thêm