Ngày 8 tháng Thanh Thủy.
Việc Simon có mặt ở Spada vào ngày này chỉ là một sự tình cờ.
Được Lily gọi đến Pandemonium để xây dựng nhà máy sản xuất súng mới, đồng thời nghiên cứu vũ khí cổ đại còn sót lại, cậu đã trở về Spada sau khi khởi động chiếc Nhện Sắt thứ 2 thành công.
Cậu đương nhiên biết Kurono và những người khác đang dẫn đầu quân đội Pandemonium đến pháo đài Dacia để đối phó với quân đội Avalon, chuẩn bị cho cuộc chiến tranh Galahad lần thứ sáu. Nhưng lần này Simon không đi cùng với Kurono ra chiến trường, cậu chỉ mong muốn được ở lại quê hương Spada của mình..
Vì chỉ có Simon mới có thể bảo trì vũ khí cổ đại, bao gồm cả nhện sắt và những vũ khí được trang bị cho đội lính đánh thuê của Kurono, lực lượng quân sự duy nhất hiện tại ở Pandora được trang bị đầy đủ vũ khí cổ đại.
So với việc ru rú ở Pandemonium, cậu nghĩ ở lại Spada để chờ lệnh sẽ dễ hành động hơn, vì vậy sau khi được Lily cho phép, cậu đã trở về.
Nhưng cậu không ngờ rằng mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Khi nghe tin Thập Tự Quân tấn công thủ đô Spada, Simon lập tức hành động.
Cậu vơ vét tất cả súng và đạn dược từ nhà máy sản xuất súng trường mà cậu thuê từ Thương Hội Vũ Khí Mordred, cùng với đó tập hợp các thành viên nhóm của mình "Tay Súng - Gunslinger" và công nhân nhà máy. Ngoài ra, còn có khoảng mười Homunculus từ Pandemonium đến để hỗ trợ Simon, họ vừa là công nhân, vừa là vệ sĩ riêng của cậu.
Nếu trang bị súng cho tất cả bọn họ, họ sẽ có sức mạnh tương đương với một tiểu đội nhỏ.
Sau khi trang bị vũ trang hết mức có thể, cậu lập tức chỉ thị cho mọi người sơ tán.
Công nhân nhà máy hầu hết đều sống ở Spada, phần lớn trong số họ đều có gia đình. Simon không chút do dự lựa chọn sử dụng chức năng dịch chuyển của Monolith để đưa họ cùng gia đình đến Pandemonium lánh nạn.
Một khi cổng thành chính đã bị phá vỡ, cậu phán đoán rằng việc thủ đô hoàn toàn thất thủ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Sau khi tập hợp công nhân và gia đình của họ, Simon dẫn họ đến Monolith. Điểm đến là Monolith vừa được kích hoạt không lâu ở khu quý tộc.
Một bia đá khá lớn nằm trên quảng trường trong lớp tường thành thứ hai, trên đại lộ chạy xuyên qua khu Học Viện, được biết đến với tên gọi "Khởi Đầu Lịch Sử - Zero Chronicle".
Ngay cả những người không bao giờ đặt chân đến khu quý tộc cũng biết đến nó, vì chỉ cần đi ngang qua cổng, họ có thể nhìn thấy tấm bia đá kỷ niệm sừng sững ở phía xa.
Khi quan hệ ngoại giao chính thức giữa Spada và Pandemonium được thiết lập, cổng dịch chuyển cũng được mở tại đây, quảng trường nhờ đó bắt đầu thay đổi diện mạo.
Trên đường đến quảng trường, họ đi ngang qua chi nhánh khu học viện của Thương Hội Vũ Khí Mordred.
"Không ngờ Thương Hội Vũ Khí Mordred cũng bị tấn công... hy vọng mọi người đều ổn."
Simon không một chút do dự, bắn chết những tên lính mặc trang phục của Thập Tự Quân vừa mới chạy từ cửa hàng ra .
Simon không ngờ Thập Tự Quân đã tiến sâu đến đây. Nhìn những xác lính Thập Tự Quân nằm la liệt trên mặt đất, cậu cảm thấy việc trang bị súng đầy đủ là điều đúng đắn.
"Ồ, Simon-kun, là cậu sao? Cậu đã tiêu diệt lũ cướp đang bỏ chạy đó hả?"
"Chủ tịch Mordred!Sao ngài lại ở đây!?"
Mordred đá một xác chết sang một bên, đường hoàng bước ra từ cửa chính.
Đứng sau ông ta là chàng trai zombie thư ký và một vài nhân viên mặc tạp dề in hình đầu lâu, có lẽ họ là những người ở lại cửa hàng vào ban đêm.
"Ta đến đây để lấy bộ sưu tập quý giá của ta. Ta không thể bỏ mặc chúng được. Dĩ nhiên, cũng lo lắng cho sự an nguy của các cậu nữa . Hahahaha."
Mordred cười lớn, không hề che giấu lý do mình có mặt ở đây.
Dù lý do là gì, thì có vẻ như ông ta đã đánh bại những tên lính Thập Tự Quân tấn công cửa hàng. Số lượng lính tấn công hẳn phải khá đông, làm thế nào mà ông ta có thể đuổi lũ lính đông đảo đó ra khỏi cửa hàng được nhỉ?
Simon thấy tò mò, nhưng giờ cũng không phải lúc quan tâm lũ kẻ thù đã bị đánh bại. Tình hình đang rất nguy cấp.
"Chủ tịch Mordred, chúng tôi đang sơ tán đến Pandemonium thông qua dịch chuyển tức thời. Ông có muốn đi cùng không?"
"Ồ, một đề nghị tuyệt vời. Nhưng làm như vậy liệu có ổn không, ý ta là, đấy là nhập cư trái phép. "
"Nữ hoàng Pandemonium đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận người tị nạn. Tôi đảm bảo ông có thể dịch chuyển đến đó an toàn và sẽ được bảo vệ. Có lẽ không lâu nữa sẽ có lệnh sơ tán đến Pandemonium."
"Thì ra Nữ Hoàng của đất nước đó là người quen của cậu. Vậy thì đáng tin. Cậu cứ đưa nhân viên của ta đi trước đi. Ta phải đợi một người bạn ở đây."
"Một người bạn của ngài? Có phải là… Regin-san không?"
"Phải. Ta không thể bỏ mặc ông ấy."
"Nếu vậy ngài không cần phải lo. Regin-san ơi!"
Khi Simon gọi, cửa hầm của Nhện Sắt mở ra, và một người lùn không có râu thò đầu ra từ bên trong, vẫy vẫy tay chào.
"Ồ, cậu đã đưa ông ấy đến đây rồi à? Cảm ơn cậu, Simon-kun."
“Ngài không cần phải cảm ơn, Regin-san đối với tôi cũng là ân nhân. Tôi đã đến đón ông ấy đầu tiên.”
Nói ngược lại, ở Spada ngoài Regin ra, không có người nào khác cần sự trợ giúp đặc biệt từ Simon cả.·Kurono thì đang ở trên chiến trường, Will là hoàng tộc, những người quen còn lại đều xuất thân từ đại gia tộc. Họ không cần sự giúp đỡ của Simon.
"Nếu vậy, ta không còn gì phải lo lắng nữa. Chúng ta đi thôi."
"Ngài hãy dẫn mọi người đến quảng trường trước. Tôi sẽ cử một Homunculus từ Pandemonium đi cùng ngài. Nếu có vấn đề gì xảy ra, anh ta có thể liên lạc với Pandemonium."
"Còn cậu thì sao?"
"Tôi sẽ đến Học Viên để kêu gọi mọi người sơ tán. Ở đó vẫn còn rất nhiều học sinh nội trú."
"Cậu có cần làm vậy không? Trong tình huống này, cậu nên tìm nơi an toàn để trốn chứ."
"Với sức mạnh từ đống vũ khí này, tôi không có gì phải sợ. Hơn nữa, tôi là một người đàn ông Spada."
Simon không có tinh thần chính nghĩa cao cả như Kurono. Cậu chỉ là một nhà giả kim yếu ớt và nhút nhát.
Nhưng cậu có súng, có đồng đội và cả vũ khí cổ đại. Đã có nhiều thứ như vậy rồi, cậu cũng không có ý định tiếp tục làm một thằng nhóc nhát gan chỉ biết la hét vì sợ hãi.
Quan trọng nhất, cậu đã thề rằng mình sẽ không chạy trốn một cách thảm hại trước Thập Tự Quân .
Dược bảo vệ, được cứu giúp. Cậu đã ngán ngẩm với việc làm gánh nặng cho mọi người rồi.
"Vậy à, vậy thì hãy đi đi. Ta sẽ chúc cậu may mắn."
"Vâng, tôi đi đây."
Simon cùng với "Gunslinger" và các Homunculus, lái con nhện sắt kéo theo xe hàng đầy vũ khí, hướng đến Học Viện Hoàng Gia.
—-------------------------------
Sau một hồi di chuyển trong đêm, họ đã được đến Học Viện Hoàng Gia Spada
Tòa nhà trường lớn với tháp đồng hồ hàng trăm năm tuổi được chiếu sáng rực rỡ, nổi bật trong đêm tối. Bình thường, đó chỉ là một phần của khung cảnh quen thuộc hằng ngày, nhưng...
"T-thế này thì đông quá mức rồi."
Simon chưa bao giờ thấy nhiều người tập trung ở trường vào ban đêm như vậy.
Không phải là những học sinh mặc đồng phục, mà hầu hết đều là dân thường cùng với đống hành lý.
"Cậu chủ, có vẻ như người dân ở khu vực xung quanh đều đến trường để lánh nạn. Chúng ta nên làm gì?"
Zack, người đàn ông đầu trọc, cựu côn đồ và cũng là người lớn tuổi nhất trong "Gunslinger", hỏi Simon, trong khi đang lái xe ngựa chạy song song với con nhện sắt.
"Hừ, lũ nhát gan, chỉ biết tụm lại với nhau."(Gardan)
"Đông người quá, trông như đang lễ hội vậy."(Nyako)
Gardan, người máy Golem và Nyako, cô gái người mèo đang ngồi trên thùng xe, quan sát khung cảnh hỗn loạn ở trường, bình luận một cách vô tư.
"Ơ đây có rất nhiều người, nhưng không thấy có binh lính Spada nào bảo vệ... dù sao chúng ta cũng phải kêu gọi mọi người sơ tán trước."
Nếu Thập Tự Quân tấn công ngôi trường chỉ toàn những người dân vô tội này, bi kịch của Alsace chắc chắn sẽ tái diễn. Bọn chúng sẽ không chút do dự, mà vừa hô vang chính nghĩa vừa tiến hành tàn sát.
Đã quá muộn rồi vì tường thành đã bị phá vỡ, nhưng Simon vẫn muốn cứu càng nhiều người càng tốt. Không, cậu phải cứu họ, nếu không, sự hiện diện của cậu ở đây sẽ trở nên vô nghĩa.
Simon cẩn thận lái con nhện sắt, tránh những người tị nạn đang đổ xô đến trường, đi qua cổng chính đang mở rộng.
"Xin lỗi, có thầy cô nào ở đây không? Chúng tôi là nhóm mạo hiểm giả "Gunslinger"! Chúng tôi đến đây để hỗ trợ sơ tán và bảo vệ!"
Việc nhận nhiệm vụ hoàn toàn là nói dối, nhưng nếu không nói vậy, sẽ không thể truyền đạt một cách đơn giản mình là ai và tại sao lại đến đây.
Dù sao thì trong tình trạng hỗn loạn này, không ai có thể nắm bắt được tình hình chính xác. Nếu họ biết chuyện gì đang xảy ra, họ đã không tụ tập ở đây.
"Ở bên này! Có nhiệm vụ sơ tán từ Hội mạo hiểm giả sao? Hãy kể cho ta nghe chi tiết!"
Một giáo viên Orc lên tiếng giữa đám đông ồn ào.
Hình như ông ta là giáo viên dạy kiếm thuật. Dĩ nhiên, Simon chưa bao giờ học kiếm thuật, nhưng cậu vẫn nhận ra khuôn mặt của vị giáo viên nổi tiếng nghiêm khắc và nhiệt huyết này.
Ông dường như đang cùng với vài giáo viên khác đang sử dụng cơ sở vật chất rộng lớn của học viện để tiếp nhận người tị nạn, nhưng xem ra chỉ riêng việc đó đã khiến họ bù đầu.
"Chúng tôi cũng không biết rõ tình hình. Chỉ biết là Thập Tự Quân đã phá vỡ bức tường thành thứ ba và tràn vào thành phố. Chúng tôi vừa mới giao tranh với chúng ở cửa hàng vũ khí Mordred."
"Cái gì, địch đã đến tận nơi đó rồi sao!?"
Ngay cả vị giáo viên Orc nhiệt huyết cũng phải ngạc nhiên khi nghe tin quân địch đã đến gần như vậy.
"Thưa thầy, đã có chỉ thị sơ tán nào từ Hoàng Gia chưa?"
"Ta đã cử người đi hỏi, nhưng họ vẫn chưa trở lại. Trong khi Số lượng người tị nạn ngày càng tăng, chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc gis trật tự và đưa họ vào trong."
Có vẻ như họ đã cố gắng liên lạc, nhưng không được. Trong tình huống này, không ai dám đưa ra quyết định.
Vị giáo viên Orc này chỉ là người có kinh nghiệm nhất trong số những người trực đêm ở trường, nên ông ta mới đứng ra chỉ huy.
Hiệu trưởng và các quan chức khác của trường căn bản không có mặt ở đây vào lúc đêm khuya khoắt này. Chuyện đã đến nước này, dù có liên lạc được cũng không thể giải quyết vấn đề gì.
Phải đưa ra chỉ thị để mọi người hành động ngay lập tức, trước khi quá muộn.
"Hội mạo hiểm giả khuyến cáo mọi người nên sơ tán ngay lập tức. Có thể dịch chuyển đến Pandemonium từ quảng trường đằng sau bức tường thành thứ hai. chúng tôi sẽ dẫn mọi người đến đó ngay bây giờ. Xin hãy giúp chúng tôi."
"V-vậy à... ta hiểu rồi. Dù sao ở đây mãi cũng không an toàn."
Mặc dù vị giáo viên Orc không mấy vui vẻ khi nghe đến Pandemonium, nhưng so với việc cố thủ ở học viện, sơ tán vào phía bên kia của bức tường thành thứ hai chắc chắn sẽ an toàn hơn.
Ít nhất, bức tường thành thứ hai bảo vệ khu quý tộc vẫn chưa bị công phá.
"Còn nữa, chúng ta không biết khi nào Thập Tự Quân sẽ tấn công. Tôi muốn nhờ các học sinh đã đăng ký mạo hiểm giả hỗ trợ chúng tôi."
"Ta sẽ tập hợp các học sinh nội trú ngay lập tức."
"Chúng tôi sẽ canh gác ở cổng chính để đề phòng kẻ địch tấn công. Những ai có thể chiến đấu, xin hãy đến cổng chính tập hợp."
Simon lái con nhện sắt đến cổng chính, nhìn về phía khu Học viện đang bắt đầu lác đác xuất hiện những ngọn lửa.
May mắn thay, cậu vẫn chưa thấy bóng dáng của Thập Tự Quân .
Đội quân chính của Thập Tự Quân sau khi phá vỡ cổng phía đông, có vẻ như đang tiến thẳng đến bức tường thành thứ hai. Và có lẽ, chúng sẽ tiếp tục tiến đến Lâu Đài Hoàng Gia. Những đám cháy lớn nhất bốc lên từ hướng đông, nhuộm đỏ cả bầu trời đêm.
Rốt cuộc ở đó đang diễn ra một trận chiến kịch liệt đến mức nào? Cậu thực sự không muốn tưởng tượng.
Vì khu Học viện không nằm ở phía đông, họ sẽ không chạm trán với đội quân chính. Nhưng vì các cổng thành khác cũng đã bị công phá, chắc chắn Thập Tự Quân đã tràn vào thành phố từ nhiều hướng khác nhau.
Những tên lính đã tấn công của hàng Mordred có lẽ đã đến từ phía bắc.
Nếu chỉ có từng đó, đội Simon có thể dễ dàng đối phó, nhưng... nếu chúng đến với số lượng hàng nghìn, họ sẽ bị áp đảo bởi số đông.
Họ phải sơ tán càng nhiều người càng tốt trước khi quân địch đến.
Simon nắm chặt khẩu "Thunderbird" yêu quý của mình, cảnh giác quan sát xung quanh, đợi những học sinh được trang bị vũ khí bắt đầu tập trung ở cổng chính.
"Tôi là Simon, thủ lĩnh của nhóm mạo hiểm giả hạng 3 "Gunslinger"! Chúng tôi nhận được yêu cầu sơ tán từ Hội mạo hiểm giả! Xin mọi người hãy hỗ trợ!"
"Đ-địch ở đâu!?"
"Chúng ta có thể chiến thắng không?"
"Chúng tôi chỉ vừa mới đăng ký mạo hiểm giả..."
"Xin mọi người hãy bình tĩnh. Kẻ địch chưa đến gần. Binh lính Thập Tự Quân mặc trang phục màu trắng. Dù ban đêm khó nhìn rõ, nhưng xin hãy hết sức cẩn thận đừng để bắn nhầm nhau!"
Simon hét lớn, giải thích cho những học sinh đang bắt đầu tụ tập.
Họ chỉ là học sinh, và mặc dù đã đăng ký mạo hiểm giả, họ không phải là những binh lính chuyên nghiệp. Simon cũng vậy, nhưng cậu là người duy nhất ở đây có kinh nghiệm chiến đấu với Thập Tự Quân .
Simon hướng dẫn họ những điều cơ bản, yêu cầu họ bảo vệ người tị nạn.
"Có ai có súng, hoặc biết sử dụng súng không!?"
"Có! Tôi có Crow Rifle!"
"Tôi đã từng bắn súng!"
"Hình như tôi cũng từng có thì phải.."
"Chúng tôi có súng và đạn! Chúng tôi sẽ phân phát cho những ai biết sử dụng súng, những người nhận súng xin hãy trực tiếp thuộc quyền chỉ huy của tôi. Với súng, chúng ta có thể tấn công bộ binh của địch từ xa."
Simon đã mang theo tất cả súng và đạn dược từ nhà máy. Biến nơi đây chả khác nào xả kho hạ giá của một công ty.
Súng càng nhiều, sức mạnh càng lớn. Nếu có thể sử dụng hết số Crow Rifle mà cậu mang theo, hỏa lực của họ sẽ rất đáng kể.
"Tuyệt đối không được nổ súng khi chưa có lệnh. Các cậu có thể giương súng, nhưng đừng đặt tay lên cò súng! Tuyệt đối không được đặt tay lên cò súng cho đến khi được phép bắn!"
Mặc dù Crow Rifle đã được bán ra thị trường, nhưng người mua chỉ được hướng dẫn sơ sài về cách sử dụng, họ không được nhắc nhở kỹ càng về những điều cơ bản như không đặt tay lên cò súng cho đến khi bắn.
Simon đã nghe nói về một vài vụ tai nạn do súng bị cướp cò.
Tuy nhiên với những người không chuyên sử dụng vũ khí, những tai nạn như vậy là khó tránh khỏi và súng không phải là ngoại lệ.
Dù vậy, nếu để những người dưới quyền chỉ huy của mình sử dụng súng, Simon phải đảm bảo rằng họ biết cách sử dụng nó một cách an toàn. Súng có thể bắn chỉ bằng một cú bóp cò, việc bắn nhầm đồng đội là có nguy cơ cao hơn các loại vũ khí khác.
"Có gì đó ở bên kia?"
"Có người đến à!?"
"Đợi đã, đừng bắn! Đừng bắn -!"
Từ phía bên kia con đường dẫn đến cổng chính, xuất hiện một nhóm người ôm những cây thương dài.
Nghĩ rằng đó là kẻ địch, các học sinh ngay lập tức giương súng, Simon vội vàng hét lên ngăn cản họ.
"Dừng lại! Các người là ai!?"
"Chúng tôi là cảnh binh Spada! Chúng ta đến đây sau khi nghe nói có rất nhiều người tị nạn đang tập trung ở Học Viện Hoàng Gia!"
Đấy, thấy chưa, đó là lý do tại sao không được đặt tay lên cò súng, Simon thầm nghĩ.
Dù là ban đêm, nhưng đèn đường vẫn chiếu sáng đủ để họ có thể phân biệt được cảnh binh Spada và binh lính Thập Tự Quân mặc đồ trắng.
Nhưng trong tình trạng căng thẳng, khi nhìn thấy nhiều bóng người mang vũ khí, họ có thể sẽ nổ súng ngay lập tức vì sợ hãi và lo lắng.
"Chúng tôi là nhóm mạo hiểm giả hộ tống những tị nạn đến Quảng Trường trong bức tường thứ hai. "
"Vậy sao. Nhưng trông nhóm hộ tống của các cậu chỉ toàn là những học sinh thì phải?."
Đội trưởng đội cảnh binh, người duy nhất cưỡi ngựa trong số mười mấy cảnh binh, hỏi.
"Tôi là Simon, thuộc nhóm mạo hiểm giả "Gunslinger". Tôi đang thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp của Hội, dẫn đường và bảo vệ người tị nạn. Họ tuy là học sinh, nhưng tất cả đều đã đăng ký mạo hiểm giả, và hiện đang được thực hiện yêu cầu hỗ trợ.."
"Cậu đang là người chỉ huy sao?"
"Tôi là người hiểu rõ tình hình nhất. Tôi đã từng tham gia chiến tranh Galahad."
"Đã từng tham gia chiến tranh... tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ giúp cậu. Thực lòng mà nói, đội cảnh binh cũng đang rất hỗn loạn, không ai biết chính xác chuyện gì đang xảy ra."
Xem ra đội cảnh bình cũng không nhận được bất kỳ chỉ thị nào.
Họ là những người đầu tiên giao chiến với Thập Tự Quân khi chúng tràn vào thành phố.
Mặc dù cảnh bình cũng là binh lính Spada, nhưng không phải tất cả bọn họ đều được điều động đến tường thành. Họ có nhiệm vụ tuần tra trong thành phố và bắt giữ bất kỳ kẻ nào có hành vi khả nghi, chẳng hạn như gián điệp hay kẻ phá hoại.
Nhưng khi tường thành bị phá vỡ, quân địch tràn vào thành phố, việc tìm kiếm gián điệp không còn quan trọng nữa. Kẻ thù đang ở ngay trước mắt họ. Đây là một tình huống nằm ngoài dự đoán của đội cảnh binh.
"Thập Tự Quân có quân số rất đông. Tường thành ngoài cùng đã bị phá vỡ, chúng ta chỉ có thể cố thủ ở bức tường thành thứ hai. Chúng ta phải sơ tán đến khu quý tộc càng sớm càng tốt."
"Khốn kiếp, tình hình nghiêm trọng đến vậy rồi à... đúng là tình huống xấu nhất."
Nghe thấy tình hình tuyệt vọng, viên đội trưởng cảnh binh chán nản buông thõng vai. Nhưng vì không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt các học sinh đang cầm vũ khí, Ông ta nhanh chóng ra lệnh cho cấp dưới gia nhập đội hình của Simon.
"Cậu chủ, có vẻ như quân số của chúng ta ngày càng tăng."
"Ừm, tôi cũng không ngờ lại có nhiều người đến vậy..."
Tiếp đó, các đội cảnh binh khác từ các cuộc tuần tra đổ về, những mạo hiểm giả còn lại ở Spada, thậm chí có cả những người tị nạn cầm vũ khí và bày tỏ ý muốn giúp đỡ, đều bắt đầu tập trung về phía Simon.
Chỉ riêng số học sinh ở ký túc xá đã có khoảng ba trăm người, và trước khi cậunhận ra, số người đã tăng gần gấp đôi.
“Zack hãy đi trông chừng những học sinh đã được phát súng. Nếu chỉ thị của tôi không kịp, anh có thể tự phán đoán và ra lệnh bắn.
“Đã rõ, thưa cậu chủ.”
“Nyako.”
“Vâng nya!”
“Tôi đã tập hợp những người biết dùng ma thuật lại, và thành lập một đội ma thuật sư tạm thời. Cô sẽ chỉ huy họ.”
“Nya nya, giao cho Nyako có ổn không vậy, nya!?”
“Nếu không phải là Nyako chỉ huy, họ không thể phối hợp với đội lính súng được. Cổ chỉ cần ra lệnh tấn công bằng ma thuật và phòng ngự bằng ma thuật vào đúng thời điểm là được. Nhờ cô”
Không ngờ ở một nơi như thế này, lại thành lập được một đội quân trang bị súng trường.
Khi Thập Tự Quân tấn công, đội quân này sẽ là lực lượng chủ lực để ngăn chặn chúng. Súng với hỏa lực và tầm bắn vượt trội so với ma thuật tấn công cấp thấp, sẽ giúp họ giữ chân kẻ địch.
Mặt khác, không chỉ tấn công, những ma thuật sư có thể sử dụng ma thuật phòng ngự cũng là những nhân tài quý giá.
Nyako là một cô gái người mèo đã bị mắc kẹt trong Thánh Đường Kết Giới trong cuộc chiến Galahad lần thứ năm, và do duyên số, cô đã cùng Zack đến với ”Gunslinger”.
Cô từng là một mạo hiểm giả hạng 1, thực lực chỉ miễn cưỡng sử dụng được ma thuật chữa trị cấp thấp. Bây giờ ngoài việc có thể sử dụng súng, cô còn miễn cưỡng sử dụng được ma thuật tấn công hệ quang cấp thấp ”Quang Tiễn - Lux Sagitta” và ma thuật phòng ngự cấp thấp ”Quang Thuẫn - Lux Shield”.
Đánh giá thực lực của môt ma thuật sư, Nyako là một tay mơ chính hiệu, nhưng trong đội, người có thể sử dụng đồng thời cả ba loại ma thuật tấn công, phòng ngự và chữa trị cũng chỉ có Nyako.
Nên trong một đội lấy súng làm chủ lực, cô biết làm thế nào để sử dụng ma thuật một cách tối ưu nhất,
Một khi hỏa lực chủ lực là súng, với uy lực vượt trội hơn những ma thuật tấn công cấp thấp vụng về, ma thuật sư không cần thiết phải tấn công kẻ địch trước. Thời điểm tấn công thích hợp là khi kẻ địch áp sát đến một nửa tầm bắn của Crow Rifle. Sau đó, yểm trợ trong lúc thay đạn là lý tưởng nhất.
Ma thuật phòng ngự chủ yếu dùng để chống lại tên của địch, trừ khi kẻ địch thực sự đã ở ngay trước mắt, nếu không thì không cần phòng ngự.
Chỉ cần hiểu được đặc tính của súng, đây là chiến thuật hết sức đơn giản, nhưng một đội ma thuật sư được thành lập tạm thời tại hiện trường không thể nào hiểu và phối hợp một cách trôi chảy được.
Để có thể tận dụng đội ma thuật sư quý giá này dù chỉ một chút, kinh nghiệm của Nyako là cần thiết.
“Gardan sẽ cùng tôi phụ trách súng máy.”
“Hê hê, giao cho ta. Ta đã chờ không nổi để quét sạch bọn chúng rồi!”
Với một Golem não cơ bắp và thích bắn súng như Gardan , thay vì để ông ta chăm sóc ai đó, nên để ông tập trung vào trận chiến trước mắt sẽ tốt hơn.
Nói cho cùng, Golem này cũng là tấm khiên cuối cùng bảo vệ một Simon yếu đuối. Để ông ta ở bên cạnh là an tâm nhất.
“Báo cáo! Một đơn vị Thập Tự Quân đang áp sát!”
“Cuối cùng chúng cũng đền.”
Cậu đã nhờ một cảnh binh cưỡi ngựa đi do thám, một giờ sau anh ta đã trở về.
Trong khoảng thời gian trước khi kẻ địch đến, cậu đã cố gắng tổ chức những người đã tập hợp lại thành các đơn vị hết mức có thể.
Lực lượng chủ lực là đội súng trường, phần lớn là học sinh. Một đội ma thuật sư nhỏ, và một đội Healer thậm chí còn ít hơn.
Và một đội cận vệ, chủ yếu là cảnh binh được trang bị vũ khí cận chiến bảo vệ đội súng trường.
Dù là được tập hợp một cách tạm bợ, nhưng số người đã dễ dàng vượt qua con số năm trăm. Gấp hơn năm lần số mạo hiểm giả đã tham gia trận chiến phòng thủ Alsace.
Không ngờ mình sẽ chỉ huy nhiều người đến vậy, Simon thầm thở dài… nhưng cậu không hối hận. Cậu cảm thấy mình đã làm tất cả những gì có thể. Dù có đối mặt với Kurono, với Lily, với những người đồng đội đã hy sinh ở Alsace, cậu có thể tự tin ngẩng cao đầu.
"Toàn quân, chuẩn bị….”
Những đốm lửa xuất hiện từ phía xa dưới ánh đèn đường.
Chúng dựng những cây thương dài, giáp trụ va vào nhau loảng xoảng, ngang nhiên tiến bước trên đường phố thủ đô Spada.
Lá cờ Thập Tự bay phấp phới trong đêm đen..
"Khai hỏa!"


2 Bình luận
Còn sống luôn