Tập 05: Cuộc thám hiểm của quái vật
Chương 116: Cuộc báo thù sau cùng và nàng công chúa hiệp sĩ gần như bị quên lãng
3 Bình luận - Độ dài: 5,034 từ - Cập nhật:
“GUAAAAH! Không thể nào, sao ngươi có thể thi triển ma pháp nguyên tố trong khi đang sử dụng các mảnh vỡ của Ma Vương được chứ?!” Gubamon gào lên.
Lớp giáp Ma Vương của hắn bị đánh tan bởi sự kết hợp của cực hàn và cực nhiệt. Cơ thể hắn—xương cốt, nội tạng—bị nghiền nát bởi đòn ma pháp thuộc【 Tử linh ma pháp 】 mang tên 【 Tử Băng Đạn 】, chứa lượng Mana khổng lồ đến mức trong suốt trăm nghìn năm tồn tại, hắn chỉ từng chứng kiến vài lần hiếm hoi.
Ngay khoảnh khắc sau đó, thân thể hắn bị hất văng đi, đập mạnh vào một cột trụ gần đó.
“GEHAAH!”
Hắn bất tỉnh trong chốc lát. Ma pháp triệu hồi giáp Ma Vương lập tức bị gián đoạn, và với lượng Mana còn lại thì việc tái kích hoạt là bất khả thi.
Cảm giác như một bên mắt đang trong quá trình tái tạo lại bị thương nặng như phần còn lại của cơ thể. Hắn hoàn toàn không còn cảm nhận chính xác về tình trạng bản thân. Dù đã quá muộn, bản năng sinh tồn cuối cùng cũng trỗi dậy trong hắn.
Giờ thì… không còn cách nào khác ngoài việc tháo chạy!
Lấy lại được chút bình tĩnh nhờ cảm giác nguy hiểm lờ mờ, Gubamon quyết định rút lui. Hắn bắt đầu tụng niệm ma pháp hệ không gian. May mắn thay, việc sử dụng lớp giáp Ma Vương đã bị hủy bỏ, nên hắn vẫn có thể niệm chú.
Nhưng mọi thứ lại không diễn ra như mong đợi.
Ma pháp hệ không gian yêu cầu nhận thức cực kỳ chính xác về không gian đích. Đặc biệt là khi dịch chuyển, người thi triển phải nắm rõ không chỉ nơi muốn đến, mà còn cả nơi mình đang đứng.
Mà với chỉ một con mắt chưa hoàn toàn tái tạo, điều đó là bất khả thi với Gubamon.
Phải… phải câu giờ! Chỉ cần câu thêm chút thời gian để mắt hồi phục, ta có thể trốn thoát!
“Thật ấn tượng. Có thể dồn ta đến mức này… Ngươi nghĩ sao nếu hợp tác? Không, để ta gia nhập phe ngươi đi. Ta sẽ cung cấp toàn bộ thông tin về Birkyne, thậm chí dụ hắn lộ mặt. Với sức mạnh của ta và năng lực của ngươi, việc tiêu diệt hắn chẳng khó khăn gì” Gubamon cất lời, giọng điệu vừa ngọt ngào vừa khẩn thiết, hướng về Vandalieu—kẻ chắc hẳn đang chuẩn bị ra đòn kết liễu.
Dù Vandalieu từ chối hay nổi giận cũng không quan trọng. Gubamon chỉ cần câu giờ.
Nhưng… chẳng có lời đáp lại nào cả.
Điều đó khiến nỗi bất an trong lòng Gubamon bùng lên dữ dội. Cảm giác tử thần cận kề khiến hắn mất bình tĩnh.
“Đợi đã, đợi đã! Ngươi không muốn cứu cha mẹ sao?! Ta có thể giúp! Ta được ban phước bởi Hihiryushukaka! Chắc chắn sẽ có cách!” Gubamon gào lên, giọng nói càng lúc càng cao vút và gấp gáp. “Ta là bậc thầy ma pháp hệ không gian! Nếu ta trở thành thuộc hạ của ngươi, chúng ta có thể đến bất kỳ nơi nào trên lục địa Bahn Gaia trong nháy mắt! Sao hả—HYIH!”
Một cái bóng bất ngờ xuất hiện trong tầm nhìn vẫn còn mờ nhòe của hắn. Theo phản xạ, Gubamon bắn ra 【 Đạn Mana 】— một ma pháp vô thuộc tính.
Tuy không mạnh bằng 【 Tử Băng Đạn 】 mà Vandalieu vừa dùng, nhưng lượng Mana vẫn đủ lớn. Đòn tấn công trúng đích, làm cái bóng nổ tung cùng tiếng "pwetsh" ghê rợn như bao thịt bị nghiền nát.
“Ta… ta giết được hắn rồi sao?!”
Gubamon tưởng mình đã hạ được Vandalieu. Nhưng khoảnh khắc kế tiếp, thứ gì đó tràn vào cơ thể hắn khiến sống lưng lạnh toát.
“Thì ra ngươi vẫn dùng được ma pháp. Tốt thật, ta đã kiểm tra cho chắc. Có vẻ như ngươi không dùng được ma pháp hệ không gian nữa.”
Thứ vừa xâm nhập Gubamon chính là Vandalieu, đã phân thân và sử dụng 【 Biến đổi thể linh hồn 】 để nhập thể.
“Đ-đồ khốn! Vậy vừa nãy là…!”
“Là túi mực của Ma Vương. Ta pha màu đỏ và trộn máu để trông như vết thương nặng đang phun máu” Vandalieu – lúc này là linh thể – vừa nói vừa cưỡng ép hợp thể với cơ thể Gubamon.
Dù vậy, với Gubamon, điều đó giờ đã không còn quan trọng.
“Bình thường, ta không thể nhập thể nếu đối phương không tự nguyện… nhưng với một Vampire thuần huyết mà cả thân xác lẫn tinh thần đều bị hủy hoại thế này, có vẻ lại làm được” Vandalieu nói tiếp.
Gubamon gào lên trong tuyệt vọng khi cảm giác kiểm soát cơ thể và tri giác bị tước đoạt từng chút một.
“Hihiryushukaka-sama! Xin hãy cứu con! Hãy gửi 【 Phân Thần Giáng Trần 】 xuống!”
Hắn cố gắng lật ngược tình thế bằng kỹ năng 【 Phân Thần Giáng Trần 】. Một cột sáng mỏng manh giáng xuống từ trên cao. Nhưng thể xác của Vandalieu đã chuẩn bị sẵn. Cậu khai hỏa một viên đạn làm từ sừng Ma Vương, bắn từ khẩu pháo tạo nên bởi máu đông của Ma Vương, và phá tan cột sáng chỉ trong tích tắc.
“Cảm giác yếu hơn nhiều so với lần bắn hạ Linh Thể của Luvesfol... Chẳng lẽ Hihiryushukaka đang điều tra ta?” thể xác Vandalieu lẩm bẩm.
Gubamon không còn nghe nổi. Hắn hoảng loạn vì thần linh không đáp lại lời cầu nguyện.
“Hỡi Ác Thần của Cuộc Sống Hân Hoan, Hihiryushukaka! Xin hãy ban cho con Linh Thể, một Linh Thể mạnh mẽ hơn!”
Nhưng lời cầu nguyện ấy không được đáp lại.
“Không thể nào! Ngài lại vứt bỏ ta ở đây sao?! Ta đã phụng sự ngài suốt trăm nghìn năm cơ mà?!”
“Có vẻ như ngươi bị bỏ rơi thật rồi” linh thể Vandalieu nói. “Dù đã phụng sự trăm nghìn năm.”
Gubamon gào thét. Hắn đã hiểu rõ ý đồ trong lời nói của Vandalieu—bởi quá trình hợp thể, hay đúng hơn là xâm chiếm, đã hoàn tất.
Vandalieu đang cảm thấy hân hoan.
“Gubamon, việc tước đoạt những gì thuộc về ngươi thật là thú vị. Dù là vật chất hay linh hồn” Vandalieu tiếp lời. “Ngươi đã cướp đi cha mẹ ta, bạn bè của Borkus và những người khác. Giờ thì đến lượt ta lấy lại tất cả. Vô tình ta đã sơ suất, nhưng cảm giác này thật ngọt ngào. Thuộc hạ của ngươi, mục tiêu của ngươi, bộ sưu tập của ngươi, mảnh vỡ Ma Vương của ngươi. Vẫn còn ba thứ ta sẽ lấy nốt.”
Ngươi còn định lấy gì từ ta nữa?! Gubamon gào thét trong lòng, nhưng môi hắn không động đậy nổi.
“Giờ thì, thân xác của ngươi đã là của ta. Còn lại hai thứ.”
Chưa dứt lời, khung cảnh đã thay đổi. Vandalieu đã sử dụng cơ thể Gubamon để thi triển ma pháp hệ không gian, dịch chuyển đến vùng Sauron.
Gubamon giờ bị bao vây bởi vô số phân thân linh thể của Vandalieu, đang tiến đến không chút do dự. Trong lúc hắn hoang mang không hiểu chuyện gì sắp xảy ra, các phân thân đã đồng loạt tấn công—cả phân thân đang bên trong hắn cũng không được tha.
【 Hắc Hỏa Thương 】. 【 Tử Thủy Nhận 】. 【 Hắc Lôi 】.
Vandalieu thi triển hàng loạt 【 Tử Linh Ma Pháp 】, bao gồm cả các loại hệ nước và lôi mới học được, biến Gubamon thành tro bụi.
“Giờ thì… chỉ còn một thứ nữa thôi.”
Lẽ ra... chẳng còn gì nữa mới đúng. Tất cả những gì còn lại với ta là ăn năn và nguyện trung thành với con người vĩ đại này.
Đó là suy nghĩ của Gubamon, kẻ đã chết, linh hồn bị ảnh hưởng bởi kỹ năng 【 Cám dỗ: Qủy đạo 】
Nhưng như thể muốn phủ định điều đó, Vandalieu giơ tay ra, móng vuốt sắc nhọn, chộp lấy linh hồn của hắn.
“Và giờ thì... chẳng còn gì nữa cả.”
Vandalieu rất muốn phá nát linh hồn ấy ngay lập tức, nhưng vẫn còn nhiều điều hắn muốn khai thác—như thông tin về Birkyne và cách Gubamon xử lý đám Undead. Việc đó sẽ để sau.
Hắn thở dài một hơi, trở lại hình dạng một thể duy nhất.
“Thật tuyệt vời, Bệ Hạ” công chúa Levia lên tiếng.
“Được góp chút sức mọn cho ngài là vinh dự tột cùng” Kimberley—cựu trinh sát của đội săn kháng chiến—nói.
“Danna-sama, nếu ngài mỏi mệt…” Bellmond tháo lỏng cà vạt, quỳ gối, để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Vì Blood Potion có chứa máu của Vandalieu, nên không mấy hiệu quả với cậu. Do đó Bellmond ngỏ ý để cậu hút máu cô.
“Ta đã dùng nhiều Mana, giờ chỉ còn khoảng một phần mười. Vậy thì... ta xin phép, nhưng cổ thì hơi quá rồi, cổ tay cũng được mà?” Vandalieu nói.
“Tôi không thể để ngài làm chuyện đó được đâu, Danna-sama. Không bao giờ” Bellmond đáp dứt khoát.
Có vẻ với Vampire, hút máu từ cổ là điều không thể bỏ qua. Như một dạng nghi thức, chăng?
“Nhưng Eleanora thì chỉ hút một chút ở đầu ngón tay thôi mà?”
Nghe vậy, Bellmond quay mặt đi, má ửng hồng. “Thật… vô liêm sỉ” nàng thì thầm.
Hút máu từ ngón tay là... vô liêm sỉ sao?
Vandalieu quyết định sau khi trở về sẽ hỏi Eleanora rõ ràng. Lỡ đâu đó là nghi thức đính hôn gì đó mà mình không biết thì nguy.
“Thôi thì, ta xin phép một chút vậy” Vandalieu nói.
Việc hồi phục nên cần được ưu tiên. Cậu không có hứng hút máu từ đống tàn tích của Gubamon, nên khẽ cắm răng nanh vào da Bellmond và liếm lấy dòng máu rỉ ra.
“Kuh… ah… như vậy là… trêu ghẹo… đó…” Bellmond thì thầm.
Nhưng Vandalieu không hề có ý chọc ghẹo nàng.
“Bellmond-san đang làm cái mặt không thể cho Pauvina-chan hay Privel-san thấy được đâu đó!” công chúa Levia kêu lên.
“Trông gợi cảm đến mức dù đã chết tôi vẫn cảm nhận được luôn—GYOH?!”
Kimberley lĩnh trọn cú đấm từ Levia và lăn lông lốc trên đất. Có vẻ linh hồn vẫn có thể... đấm nhau.
Nhưng... bị người khác hút máu thật sự dễ chịu đến vậy sao? Mình chẳng cảm thấy gì mấy.
Tuy hoang mang, nhưng dù chỉ một lượng nhỏ máu của Bellmond—một Vampire cấp cao sở hữu kỹ năng độc nhất 【 Cung cấp (Offering) 】—cũng đã giúp Vandalieu hồi phục Mana và Thể lực đáng kể.
Giờ thì hắn đã hiểu vì sao Ternecia lại giữ cô bên mình.
“Danna-sama, nữa đi mà…” Bellmond quấn chặt đuôi quanh người Vandalieu, nũng nịu như một đứa trẻ đang vòi vĩnh, dù cậu đã rời môi khỏi cổ cô từ lâu.
“Không, vậy là đủ rồi. Với lại đang ở ngoài nữa. Chúng ta còn việc phải làm” Vandalieu đáp, cố kéo cô trở lại thực tại.
Hắn thoáng thấy Miles và mấy Vampire khác đang lén quan sát với vẻ mặt… sợ hãi. Dù đã muộn, có lẽ hắn nên hỏi nghiêm túc xem chuyện hút máu có ý nghĩa gì đối với Vampire.
Bỗng một người phụ nữ—hay đúng hơn là một cô gái còn trẻ, nhưng cũng không còn là trẻ con nữa—lên tiếng gọi hắn.
“Ngài là Vandalieu-dono, đúng không?”
Vandalieu sững người trong khoảnh khắc, cố nhớ xem cô ta là ai, rồi chợt nhận ra: đó là người từng bị Gubamon bắt giữ.
Hắn đã cố ý bắt cô còn sống, nên chắc hẳn là một nhân vật anh hùng nào đó.
“Tôi là Iris Bearheart” cô gái nói. “Tôi muốn cảm ơn ngài. Không chỉ cứu tôi thoát khỏi hiểm nguy, ngài còn ngăn cản cả cha tôi nữa.”
“Cha cô à? Ừm. Thật ra tôi chỉ làm những gì cần thiết để đạt được mục tiêu của mình, nên cô không cần bận tâm đâu. Chỉ cần cô bình an là tốt rồi” Vandalieu khiêm tốn đáp.
Cậu chẳng biết gì về Iris, nhưng đoán rằng cha cô là một trong những anh hùng Undead.
Trong thoáng chốc, cậu có chút tiếc nuối, tự hỏi liệu có nên để lại Undead ấy—người được cho là cha cô—hay không.
“… Tôi cảm thấy hơi đường đột khi hỏi điều này sau khi ngài đã cứu mạng mình, nhưng mong ngài hãy trả lời” Iris nói tiếp. “Ngài có cả Vampire dưới trướng… Rốt cuộc ngài là ai? Và ngài đã làm gì với Raymond-dono?”
Nhận ra Iris và Raymond có quen biết, Bellmond lập tức siết chặt đuôi vẫn đang quấn quanh Vandalieu, kéo cậu ra xa cô gái kia.
“Tôi là Vandalieu, một bán Vampire. Sau khi bắt sống Raymond, tôi tiến hành cải tạo cơ thể hắn ngay khi còn sống, dùng hắn để giết Gubamon, rồi mới kết liễu. Hắn là một vật hy sinh cần thiết” Vandalieu trả lời thẳng thừng, thậm chí còn mô tả khá chi tiết trước khi tách ra khỏi cô hoàn toàn.
“Chuyện đó… là thật sao?” Iris kinh ngạc lùi lại một bước, phản ứng trước lời giải thích vô cảm về Raymond. “Cho dù là để hạ gục một Vampire thuần chủng đi nữa, thì—”
“Ư ư… ƯMMMPH!” Rick, người vẫn đang bị trói và bịt miệng, đột ngột bật dậy, lao thẳng về phía Vandalieu như muốn húc cả người vào hắn.
Nhưng hành động điên cuồng đó đã bị chặn lại, trước cả khi Bellmond hay Công chúa Levia kịp phản ứng.
“Giận dữ gì mà ghê vậy?” Orbia hỏi.
Orbina đã hiện hình, dùng xúc tu quấn lấy Rick.
Có lẽ hắn không nhận ra cô vì vẫn còn sốc khi nhìn thấy thi thể Raymond bị tàn phá, nhưng giờ đây, gương mặt đẹp trai của hắn đã méo mó vì kinh hoàng khi đối diện với Orbia—một Hồn linh (Ghost).
“MMPH?!”
“À, bị bịt miệng thế này thì sao mà trả lời được, nhỉ?” Orbia tháo miếng vải che miệng của Rick.
Trong vài giây, Rick nhìn trân trối vào gương mặt đang mỉm cười của Orbia—một gương mặt đã chuyển sang màu sắc khác. Rồi giận dữ lại bùng lên, hắn gào vào mặt Vandalieu:
“Đồ khốn! Các người đã giết Ani-ue! Anh tôi là niềm hy vọng của Công quốc Sauron! Anh ấy đã suýt giành lại công quốc từ đế quốc, là người có thể trở thành vua, dẫn dắt đất nước này trở nên tốt đẹp và hùng mạnh hơn! Anh ấy đã làm tất cả vì dân, hơn bất kỳ ai trong dòng tộc đã bỏ chạy! Vậy mà ngươi gọi anh ấy là ‘vật hy sinh cần thiết’ à?! Sao ngươi dám nói như vậy?!”
Vandalieu vẫn giữ nét mặt vô cảm, không đáp lại.
Và nụ cười của Orbia thì dần nở rộng ra, mỗi lúc một rạng rỡ hơn khi nhìn thấy người đàn ông từng là người cô yêu giờ đang thể hiện bộ mặt hèn hạ của mình.
“Tại sao lại cười…?” Rick lắp bắp, lùi lại.
“Vẫn là anh như xưa thôi, Rick” Orbia nói. “Dù tôi hỏi gì thì cuối cùng anh cũng chỉ biết nhắc đến Onii-san của mình. Tôi đã nghĩ anh có thể thay đổi, sau khi chứng kiến cảnh Onii-san bị nghiền nát ngay trước mắt… nhưng anh vẫn vậy.”
“Cô nói gì?! Cô—”
“Không, là Vandalieu-kun” Orbia tiếp lời. “Dù tôi chẳng còn máu trong người nữa, nhưng như thể máu vẫn trào ngược lên đầu, khiến tôi chỉ muốn giết anh ngay lúc đó. Nên anh biết không… chúng tôi không còn yêu anh nữa, Rick.”
“‘Chúng tôi’…?!” Rick thốt lên, rồi sững người khi những Scylla dần dần hiện ra xung quanh hắn, từng người một.
Giống như Orbia, họ đều là những nạn nhân từng bị Rick lừa gạt, bị giết bằng chiếc nhẫn có độc và bị trưng xác làm cảnh.
“Tôi luôn dõi theo anh từ đầu đến cuối…”
“Anh thật quá đỗi tàn nhẫn…”
Được Vandalieu truyền Mana, họ không còn là những linh hồn mờ nhạt nữa, mà đã trở thành Ghosts thực sự.
“Chúng tôi không muốn thấy mặt anh nữa, chẳng còn ai cần anh. Vậy nên… tạm biệt, mãi mãi nhé” Orbia nói lời tiễn biệt, nhưng trái với lời nói, cô dang tay ôm chầm lấy hắn.
“D-đừng! Buông tôi ra! Tôi còn phải báo thù cho Ani-ue…?!”
Rick bị nuốt trọn vào trong cơ thể nước của Orbia—một Thủy linh hồn. Những bong bóng phập phồng trào ra từ miệng hắn khi cố gắng vùng vẫy, nhưng các Scylla khác cũng đã dùng kỹ năng 【 Hiện hình 】, giữ chặt hắn lại.
Bị chính các linh hồn của những người phụ nữ mà mình phản bội giết chết… Trong muôn vàn kết cục có thể xảy ra, có lẽ đây còn là cái chết nhẹ nhàng nhất với hắn.
“G-gớm thật… đàn bà mà oán thì thôi rồi…” Miles lẩm bẩm, đang đứng xa xa quan sát bằng vẻ mặt kinh hoàng, như sợ dính líu vào cảnh tượng kinh dị kia.
Iris suýt gật đầu đồng tình, nhưng rồi sực tỉnh và vội hét lên: “Khoan đã! Xin hãy nghe tôi nói đã!”
“Ể?” Vandalieu ngẩn người khi nghe thấy giọng cô, như thể hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Iris.
Một linh hồn có khí điện lấp lánh—trước đây từng là trinh sát trong lực lượng tiêu diệt phe kháng chiến—ghé sát tai Vandalieu, thì thầm:
“Cô ấy có lẽ chính là Công chúa Hiệp sĩ Giải phóng của Mặt trận Giải phóng Sauron đấy.”
“Thì ra cô là một thành viên quan trọng của quân kháng chiến” Vandalieu nói. “Tôi sẵn sàng lắng nghe bất cứ điều gì, miễn là đừng yêu cầu tha cho mạng sống của Rick.”
Đúng như dự đoán, Iris khẽ rên lên, như thể không tìm được lời nào để đáp. Nhưng có vẻ cô không thật sự cạn lời, bởi chỉ sau một thoáng, cô đã nhanh chóng lên tiếng.
“Đúng là hắn và thuộc hạ của mình đã làm những chuyện không thể tha thứ với tộc Scylla” cô nói. “Nhưng sức mạnh của hắn, sức mạnh của đội quân Tái Thiết Công quốc Sauron, là điều không thể thiếu để giành lại lãnh thổ. Dù không muốn thừa nhận, nhưng chúng tôi không thể làm được nếu thiếu hắn. Tôi sẽ bắt hắn chuộc lỗi, nên xin hãy dừng lại!”
“Thật xin lỗi, nhưng không được đâu” Vandalieu đáp. “À mà này, cô có muốn chúng tôi đưa cô đến đâu không?”
“Danna-sama, trước hết, tôi nghĩ cô ấy cần được mặc gì đó thì hơn” Bellmond nhắc nhở.
“Ờ nhỉ, đúng là vậy. Tôi quên khuấy mất” Vandalieu gật đầu, rồi quay sang Iris. “Tôi sẽ đan cho cô một bộ đồ ngay bây giờ. Có yêu cầu gì về màu sắc hay kiểu dáng không?”
Thấy để một phụ nữ bán khỏa thân như thế là điều không thể chấp nhận về mặt đạo đức, cậu bắt đầu nhả tơ từ miệng và bắt tay vào đan.
“Khoan đã! Tôi nói rồi mà, hãy nghe tôi nói đã!” Iris tiến lại gần, dường như vẫn chưa muốn bỏ cuộc.
Vandalieu ngừng tay, ánh mắt rỗng tuếch hướng về phía cô. Có lẽ cảm nhận được điều gì đó từ cái nhìn vô hồn đó, hoặc cũng có thể là do cô nhận ra Ma nhãn của Bellmond đang chĩa về phía mình và sẵn sàng phát động bất cứ lúc nào, Iris lập tức khựng lại.
Cảm xúc mà Vandalieu dành cho Iris lúc này, hiếm hoi thay, lại trùng khớp với ánh mắt ấy—một sự mệt mỏi rã rời. Chỉ cần một từ cũng đủ mô tả tâm trạng của cậu: phiền phức.
Nhưng dù có phiền, có lẽ vẫn nên giải thích một chút, Vandalieu nghĩ rồi cất giọng bình thản.
“Tôi không nghĩ có điều gì sai khi nói Raymond và Rick hành động để tái chiếm lại Công quốc Sauron” cậu nói. “Tôi hiểu rằng thế giới không vận hành chỉ bằng lời lẽ đẹp đẽ và ước mơ lý tưởng. Để bảo vệ đất nước, đôi khi người ta buộc phải chấp nhận cả cái thiện lẫn cái ác. Việc Đế quốc Amid chiếm đóng Công quốc Sauron cũng chẳng phải điều tôi mong muốn.”
Đúng như Iris nói, nếu lợi dụng Rick để tập hợp những người sống sót của đội quân Tái Thiết Công quốc Sauron, có lẽ một ngày nào đó họ sẽ đủ sức đánh bại quân đội Đế quốc.
Thêm vào đó, Raymond—dù đã chết—hoàn toàn có khả năng trở thành một công tước tài giỏi, phát triển lãnh thổ và cai trị dân chúng tốt như lời Rick từng nói.
Vandalieu hiểu rõ điều đó.
“Vậy thì—!” Iris mở miệng, định nói tiếp.
“—Nhưng điều đó không phải là lý do để sát hại Orbia và những người khác, cũng không phải lý do để chèn ép chủng tộc Scylla” Vandalieu ngắt lời. “Đó chính là sai lầm của các người trong quân kháng chiến.”
Cậu hiểu tất cả, nhưng câu trả lời duy nhất vẫn là: “Thì sao chứ?”
Đó chính là cảm giác khó chịu mỗi khi Vandalieu đối thoại với quân kháng chiến. Họ ưu tiên đại đa số dân thường trong Công quốc Sauron hơn tộc Scylla, nhưng với cậu, ưu tiên những người như Orbia, Privel và Periveil—những người cậu quen biết, có tên, có gương mặt—là điều hoàn toàn tự nhiên.
Và việc chỉ nói mãi về khả năng trong tương lai thì chẳng giải quyết được gì. Vấn đề chính là những tội ác đã thực sự diễn ra trong quá khứ.
“Cô nói sẽ bắt hắn chuộc lỗi, nhưng tôi thấy rõ là nếu Công quốc Sauron được tái chiếm, các người sẽ dùng chiến công đó làm cái cớ để tha cho hắn” Vandalieu nói tiếp. “Với các người, việc cứu được toàn bộ dân cư—trừ tộc Scylla—sẽ là một hành động ‘nhân đạo’, đủ để xóa bỏ cái tội đã lừa gạt Orbia và những người khác, sát hại họ rồi treo xác họ lên để răn đe, đúng không?”
Mình có lỡ lời không? Vandalieu thoáng nghĩ, liếc nhìn gương mặt đã tái xanh của Iris. Nhưng có vẻ cô vẫn chưa bỏ cuộc.
“Ch-chúng tôi không làm ngơ tộc Scylla đâu” Iris nói.
“Vậy nếu Công quốc Sauron được giành lại, các người sẽ đối xử với tộc Scylla như thế nào?” Vandalieu hỏi lại. “Tôi nghĩ ít nhất cũng phải để họ tự do đi lại trong lãnh thổ, lập chi nhánh cho mọi Guild, và nếu được thì trao tước vị cho trưởng mỗi thôn làng của họ chứ nhỉ?”
“Cái đó thì… tôi chỉ có thể nói rằng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Đó là tất cả những gì Iris có thể trả lời.
Cô chỉ là một thủ lĩnh kháng chiến, sinh ra trong một gia đình kỵ sĩ. Dù có cố gắng đến đâu, cô cũng không thể trở thành công tước. Những gì cô nói lúc này chỉ là lời hứa sáo rỗng.
Iris hiểu rõ rằng các quý tộc có ảnh hưởng thường ghét cay ghét đắng những chủng tộc như Scylla—những kẻ có thể chất, ma lực và tuổi thọ vượt trội hơn con người—dính líu đến chính trị hay quân sự.
Chính vì vậy mà Scylla mới bị giam lỏng trong lãnh thổ của mình, và cũng vì vậy mà không có Guild nào lập chi nhánh cho họ.
“Còn về lý do giết Rick... chắc tôi không cần phải giải thích đâu nhỉ? Tôi đã được một trong các trưởng làng, Periveil-san, đồng ý rồi” Vandalieu nói.
Thực tế, mục đích lừa và giết Orbia cùng những người khác là để biến cả vùng lãnh thổ của Scylla thành pháo đài và dùng họ như binh lính. Nói cách khác, còn khó để tìm được lý do không giết Rick hơn là lý do để giết.
Ngay cả Periveil hay Privel cũng không ai bênh vực Raymond và Rick.
“Trưởng làng của tộc Scylla… Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ không nói thêm nữa” Iris khẽ gật đầu, như thể cuối cùng cũng chịu từ bỏ. “Chỉ xin một điều… ít nhất, hãy để mọi người tin rằng Raymond và Rick đã chết anh dũng trong chiến trận, được không?”
Raymond—đứa con ngoài giá thú của Công tước Sauron—và em trai hắn, Rick, từng là hai trụ cột của phong trào kháng chiến. Nếu sự thật bị phơi bày, chắc chắn sẽ dẫn đến tai tiếng lớn. Tinh thần của toàn quân sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, nên Iris mới cầu xin điều đó.
“Chúng tôi không thấy phiền đâu” Orbia lên tiếng. Cô cùng những Water Ghosts khác đã ném Rick xuống đất như rác rưởi sau khi hắn hoàn toàn ngừng cử động.
Có vẻ họ không còn chút quan tâm nào đến hắn nữa.
Vandalieu hơi khó chịu, nhưng Orbia cùng những người khác là nạn nhân. Nếu họ đã không để tâm, vậy chắc cũng không cần câu nệ, nên cậu gật đầu đồng ý.
“Vậy thì, quan trọng hơn hết, Vandalieu-kun nè” Orbia nói với giọng nũng nịu. “Em muốn nói về tương lai của tụi em—tộc Scylla—những người xem anh là báu vật đấy nhé. Levia kể là anh là vị vua thật sự, nghe ngầu ghê luôn! À mà… nghe nói anh có đầm lầy xịn lắm phải không?”
“Ừ, nhưng một nửa khu đó là của tộc Người Thằn Lằn rồi” Vandalieu đáp.
“Thì vẫn còn nửa kia chứ?” Orbia cười toe. “Các trưởng làng đang bàn bạc và chuẩn bị tìm chỗ di cư đấy, anh biết không?”
“V-vua á?” Iris thốt lên, sửng sốt. “Cái gì thế này… không, anh sở hữu các mảnh của Ma Vương truyền thuyết, có sức mạnh tiêu diệt cả Vampire Thuần huyết, lại còn có thể điều khiển Undead và Vampire… Rốt cuộc anh là ai vậy? Chẳng lẽ, anh chính là Ma—”
“Iris-dono, chúng ta cũng cần thảo luận một số việc” Bellmond xen vào. “Chủ yếu là vấn đề bảo mật, và quan hệ giữa chúng ta từ nay về sau.”
“Cuộc nói chuyện có vẻ sẽ kéo dài đấy, tôi pha chút trà nhé?” Công chúa Levia lên tiếng. “À mà trước đó, cô vẫn chưa có gì để mặc đúng không?”
“Không còn cách nào khác” Miles thở dài. “Cô cứ dùng tạm áo choàng của tôi cho đến khi Vandalieu-sama trở lại vậy.”
Vụ án sát hại hàng loạt Scylla kỳ lạ đã được giải quyết, và tên Vampire Thuần huyết điên loạn Gubamon cũng đã bị tiêu diệt. Những vấn đề còn lại chỉ là tương lai của tộc Scylla, mối quan hệ giữa Vandalieu và Mặt trận Giải phóng Sauron, Mardock cùng những người sống sót của đội tiêu diệt, và em trai của Chezare—Kurt—hiện vẫn đang ở pháo đài gần lãnh thổ Scylla.
Mà tiện nói thêm, Alda—vị Thần Ánh sáng—người đã quan sát trận chiến giữa Vandalieu và Gubamon qua con mắt của Iris, hiện đang kinh hoàng trước “thứ quái vật” đang phát triển theo hướng lệch lạc hơn cả những gì hắn từng tưởng tượng.
『Bạn đã nhận được 【 Giáp xác của Ma Vương 】! 』
『Cấp độ của các kỹ năng: 【 Hồi phục Nhanh 】, 【 Tử ma pháp 】, 【 Kháng Hiệu ứng Trạng thái 】 , 【 Kháng Ma pháp 】, 【 Cám dỗ: Ma đạo 】, 【 Dẫn lối: Ma đạo 】, 【 Cường hóa sức mạnh tấn công khi dùng tay không 】 , 【 Mở rộng Ma lực 】, 【 Vô tính ma pháp 】, 【 Điều khiển Ma lực 】, 【 Thể Linh Hồn 】, 【 Đa niệm 】, 【 Tư duy Song song 】, 【 Tư duy cao tốc 】 , 【 Kỹ thuật ràng buộc thực vật 】, 【 Kỹ thuật ràng buộc côn trùng 】, 【 Kỹ thuật Pháo binh 】, 【 Dung hợp Ma Vương 】 và 【 Vực thẳm 】 ... đã tăng lên! 』
-------------------------------------------------------
Giải thích thêm về chức nghiệp: Demon Guider (Ma quỷ lãnh đạo giả)
Một chức nghiệp đặc biệt nằm trong hệ Guider – nhóm các chức nghiệp được xem là điều kiện để trở thành Champion (chiến binh huyền thoại). Đây là một chức nghiệp chỉ có thể đạt được bởi những ai tự nguyện bước đi trên con đường không thuộc về chính nghĩa, cũng chẳng thuộc về tà ác.
Tuy nhiên, cũng giống như các chức nghiệp cùng loại, Demon Guider tồn tại một điểm yếu cố hữu. Dù những chức nghiệp trong hệ Guider giúp tăng mạnh chỉ số thuộc tính của người sở hữu, bản chất thật sự của chúng lại nằm ở việc dẫn dắt và nâng đỡ những kẻ khác – chứ không phải bản thân chủ nhân.
Vấn đề nằm ở chỗ: rất nhiều người sợ hãi và né tránh con đường mà Demon Guider dẫn dắt – Ma đạo. Vì vậy, sức mạnh thật sự của chức nghiệp này rất khó để bộc lộ đúng mức.
Tuy nhiên, Vandalieu – với các kỹ năng như 【 Hấp dẫn Tử tính 】 – đã quy tụ được vô số người đi theo mình, và nhờ đó đã vượt qua trở ngại đó một cách trọn vẹn.


3 Bình luận
Mà tèo nhanh,dễ vcl