• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05: Cuộc thám hiểm của quái vật

Chương 108: Lịch sử của tộc Scylla

3 Bình luận - Độ dài: 7,204 từ - Cập nhật:

Các binh sĩ Scylla, vốn có thể nhìn trong bóng tối, dẫn đường cho Vandalieu đến vùng đầm lầy nơi họ dùng làm nghĩa địa, tại đó cậu bắt đầu khai quật thi thể của Orbia.

“Hỡi những linh hồn đang phiêu dạt…” Vandalieu cất tiếng, đọc một câu chú giả mạo.

Nhưng thực ra, chính các Mud Golem (Golem bùn) được tạo từ bùn trong đầm lầy bằng kỹ năng 【 Kiến tạo Golem 】 mới là thứ đang đào bới thi thể.

“Như thể bùn trong đầm này đang sống dậy vậy!”

“Thì ra các pháp sư linh hồn có thể làm được cả mấy thứ này sao.”

Các binh sĩ Scylla nín thở khi lớp bùn động đậy và một thi thể nhuốm bùn dần trồi lên mặt đất. Khi được hỏi, họ đã trả lời rằng chức nghiệp Linh thuật sư cũng khá hiếm ở đây, đã từng có một vài người trong quá khứ, nhưng suốt cả ngàn năm nay thì chưa từng xuất hiện pháp sư Scylla nào cả. Đó cũng là lý do khiến họ không thắc mắc gì khi thấy thứ này không giống phép thuật của một Linh thuật sư. May mắn thay, điều đó giúp Vandalieu thoải mái sử dụng những kỹ năng lạ lẫm mà không bị nghi ngờ.

Vandalieu bắt đầu khám nghiệm thi thể của Orbia. Vì đã vài ngày trôi qua kể từ lễ tang theo phong tục Scylla— chôn cất trong đầm lầy—nên những ký ức còn sót lại trong cái xác đã mờ nhạt nên Vandalieu không thu thập được bao nhiêu thông tin… Dẫu cho có tồn tại DNA hay dấu vân tay thì nơi này cũng chẳng có công nghệ để phân tích, nên cậu vốn đã không trông mong gì nhiều vào kiểu bằng chứng ấy.

Dù thế, thi thể Orbia lại được bảo quản khá tốt. Cụ thể là sự phân hủy dường như đã bị ức chế và thi thể gần như vẫn giữ nguyên trạng thái lúc được chôn cất. Vandalieu chợt nhớ lại rằng ở Trái Đất cũng từng có những thi thể được phát hiện dưới lớp bùn và biến thành xác ướp, rất có thể ở đây cũng xảy ra hiện tượng tương tự.

Nhưng khi gỡ lớp vải quấn quanh thi thể, thứ mà cậu nhìn thấy chỉ có thể mô tả bằng hai từ “khủng khiếp”.

“Thật là tàn nhẫn” cậu lẩm bẩm.

Trên thi thể là vô số vết cắt sâu, phần ngực và thân dưới đặc biệt bị tổn hại nặng nề. Cả hai bầu ngực đều bị phá nát không còn nguyên dạng, còn những xúc tu ở nửa thân dưới thì đã bị chặt đứt hoàn toàn.

Trên thân xác ấy, một dấu ấn của thánh Alda được đóng cháy lên.

“Khi mọi người phát hiện, thì cô ấy bị trói vào thân một cái cây gần đầm lầy và phơi xác trong tình trạng đó” một binh sĩ nói. “Hầu hết những phần bị cắt có lẽ đã bị dã thú tha đi mất, bọn tôi tìm không ra. May mà ngoài chuyện đó thì chúng cũng chỉ cắn xé sơ sơ thôi, nhưng mà…”

Với những phụ nữ thờ phụng Vida, bầu ngực tượng trưng cho sự sống, còn xúc tu ở phần thân dưới là biểu tượng của Merrebeveil, Scylla đã trở thành thần nữ trong thời đại các vị thần.

Nói cách khác, kẻ thủ ác đã cố tình làm nhục thi thể của một Scylla theo cách bỉ ổi nhất, nhằm tước đi phẩm giá của họ.

Dấu thánh của Alda bị đóng lên thi thể và cả những mũi tên vẫn còn cắm trên người là loại vũ khí đặc trưng của quân đoàn tiêu diệt thuộc Đế quốc Amid.

Nếu đây là Trái Đất, Vandalieu hẳn sẽ nghi ngờ vì mọi bằng chứng đều quá rõ ràng và tập trung… nhưng—

Đây rõ ràng là một vụ giết người có chủ đích, được dựng lên như một lời cảnh cáo nhằm khiêu khích tộc Scylla. Nếu hung thủ vốn không có ý định che giấu thân phận, thì sự hiện diện của quá nhiều chứng cứ cũng không có gì bất thường.

“Vậy, cậu nghĩ có thể tìm ra được gì không?” một binh sĩ hỏi.

“Ừm, để tôi thử xem” Vandalieu đáp.

Cậu chạm vào thi thể và mở rộng dạng linh thể của mình để quét bên trong cơ thể.

Không có vết thương chí mạng ở hộp sọ. Những mũi tên không đâm trúng cơ quan trọng yếu… Chẳng lẽ là do những vết cắt?

Bất ngờ thay, Vandalieu không xác định được nguyên nhân chính xác gây tử vong. Nếu có thể thấy phản ứng sinh lý nào… hoặc nếu có cách xác định được vết thương xảy ra trước hay sau khi chết thì đã tốt.

“Có phát hiện được gì không?”

“Khi được nhìn lại Orbia như thế này… thật lòng thì chúng tôi cũng nhẹ nhõm phần nào. Chúng tôi đã lo là cô ấy phải chịu cảnh đó khi còn sống. Nhưng thấy Orbia vẫn giữ được vẻ rạng rỡ lúc sinh thời…”

Vandalieu im lặng nghe các binh sĩ Scylla nói chuyện. Dù hơi phân tâm một chút, nhưng nhờ vậy cậu chợt nhận ra điều gì đó.

“Giờ nghĩ lại thì… Orbia không nhớ gì về khoảnh khắc mình chết cả.”

Ban đầu, Vandalieu nghĩ là do ký ức bị sốc mà mờ đi, nhưng lượng ký ức còn lại quá ít để đổ lỗi cho điều đó. Ngay cả những linh hồn bị sang chấn cũng thường có hình dạng méo mó hoặc thể hiện những hành vi bất thường như sợ hãi điều gì đó. Nhưng Orbia thì hoàn toàn không có biểu hiện nào như vậy.

Vandalieu tuy mới chỉ có vài năm kinh nghiệm quan sát người sống, nhưng nếu tính luôn cả kiếp trước thì cậu đã có đến ba mươi năm quan sát người chết. Nên cậu chắc chắn điều đó.

Điều đó có nghĩa là, Orbia không phải quên đi vì sốc tâm lý, mà thật sự là không có ký ức nào về khoảnh khắc bị sát hại.

Giả thuyết đầu tiên hiện lên trong đầu là cô đã bị đánh ngất ngay lập tức bằng một cú đập vào đầu, nhưng Vandalieu đã xác nhận không có vết thương nào nghiêm trọng ở sọ hay não cả.

Đầu không bị tổn thương. Đốt sống cổ không sao. Các cơ quan khác tuy bị thương nặng nhưng không gây tử vong tức thì. Nửa thân dưới có hệ thần kinh và cơ bắp, nhưng ngoài vài “tiểu não” nằm ở gốc xúc tu thì không còn cơ quan nào đặc biệt. Hừm, có lẽ do mình không hiểu rõ sinh lý Scylla nên mới bỏ sót?

“Xin phép một chút” Vandalieu quay sang các binh sĩ Scylla. “Hãy đặt tay lên đầu tôi và giữ nguyên tư thế đó một lúc.”

Hai người họ trông có vẻ bối rối, nhưng vẫn làm theo lời cậu.

“Lên đầu cậu? Thế này được chứ?”

“Chỉ cần đứng yên thế này thôi hả?”

“Phải, cứ như vậy là được” Vandalieu đáp. “Có thể sẽ thấy hơi khó chịu, mong các cô chịu đựng một chút.”

“Ể? H-há!? Guuuuh?”

“Cái gì… cái gì đó đang chui vào người tôi?!”

Vandalieu để linh thể của mình xâm nhập vào cơ thể họ qua nơi đang tiếp xúc.

Do cơ thể Scylla còn khác xa cả so với nhân loại ở Trái Đất hay Origin, khác biệt hơn cả Ghoul hay Thú Nhân, nên cậu nhờ hai người này hợp tác để hiểu rõ hơn về mặt sinh học của tộc này.

Phần thân trên của họ thì về cơ bản vẫn giống Homo sapiens như mình đoán, cả chức năng các cơ quan cũng vậy… chắc chỉ khác mỗi cấu trúc phổi thôi? Ưm, cái dạ dày của chị bên phải có vẻ không ổn lắm. Để mình chữa cho luôn.

Vandalieu vừa tranh thủ "chăm sóc" giúp hai binh sĩ Scylla đang đau bụng, vừa nắm được cái nhìn tổng quan về sinh học của chủng tộc này. Tuy nhiên, nguyên nhân cái chết của Orbia thì vẫn chưa tìm ra.

Cậu kiểm tra thi thể Orbia một lần nữa và phát hiện ra một vết thương có vẻ bất thường.

“Ngón tay…?”

Trên ngón áp út bàn tay trái của Orbia có một vết như bị kim đâm.

Một vết thương nhỏ và nông, nhưng… trước khi chết, Orbia đã được người tình bí mật tặng cho một chiếc nhẫn.

“Phòng khi có chuyện…”

Vandalieu đọc lại những ký ức còn lưu lại trên thi thể. Orbia hẳn đã rất hạnh phúc; cơ thể cô tuy không được bảo quản bằng ma pháp hay băng nguyền rủa, nhưng hình ảnh đó vẫn khắc sâu, rõ nét.

Hình ảnh bàn tay trái của Orbia, đeo một chiếc nhẫn nơi ngón áp út.

Người tình ấy trông mờ nhòe, Vandalieu không thể nhìn rõ, nhưng lại nhận ra được mái tóc mái đặc trưng.

“Chưa thể khẳng định gì nếu chưa thấy cái nhẫn đó, nhưng… tôi có linh cảm là một sự thật ghê tởm đang chờ đợi phía trước,” Vandalieu lẩm bẩm.

Người đã tặng nhẫn cho Orbia—rất có khả năng chính hắn đã tẩm độc vào chiếc nhẫn và đầu độc cô.

Nhưng có lẽ do thời gian trôi qua đã quá lâu, Vandalieu không thể tìm ra dấu vết chất độc nào trong thi thể của Orbia. Cậu cũng không thể xác định liệu chiếc nhẫn kia thật sự có cài bẫy hay không chỉ dựa vào hình ảnh mơ hồ còn sót lại từ ký ức linh hồn.

Cũng không thể loại trừ khả năng người yêu của Orbia vô tội, còn vết thương trên ngón tay cô chỉ là tình cờ bị gai đâm đúng vào ngày hôm đó. Nhưng cũng hoàn toàn có thể là đám sát nhân đã giấu nhẹm nguyên nhân cái chết của cô, đơn giản chỉ là đã bắn những mũi tên tẩm độc phát tác cực nhanh.

Giờ mà kể chuyện này cho Orbia thì có nên không nhỉ?

“Biết làm sao giờ…” – cậu khẽ thở dài.

“Ugh… cậu vừa… làm gì vậy? Tự nhiên bụng mình ấm lên…”

“C-cậu xong chưa vậy? Mọi chuyện… xong rồi phải không?”

Mãi đến lúc đó, Vandalieu mới chú ý đến hai vệ binh Scylla đang nằm sõng soài dưới đất vì kiệt sức sau màn thao tác của cậu.

---------------------------------------

Kurt Legston – một người đàn ông đến từ Khiên quốc Mirg, hiện là chỉ huy đồn trú tại pháo đài nằm ở ranh giới với lãnh thổ Scylla – đang cau có lắng nghe bản báo cáo của đội trưởng Mardock Zet.

Kurt là con trai thứ ba của bá tước Legston (dù hiện tại người đứng đầu gia tộc là anh cả của ông ta, nên Kurt chỉ là chi phái bên dưới).

“Vậy, kế hoạch hiện tại của các người vẫn là cố tình để quân kháng chiến trốn thoát, rồi lần theo dấu vết để truy ra căn cứ của chúng?” Kurt hỏi.

“Đúng vậy.” – Mardock đáp với lời lẽ lễ phép, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ khó chịu khi nhìn Kurt.

Hắn là kẻ khôn ngoan, và thực tế thì đúng là đã hoàn thành mọi nhiệm vụ không chút sai sót.

“Lũ kháng chiến mà chúng tôi nhắm đến không có mấy kinh nghiệm thực chiến. Một khi xác định được căn cứ của chúng, việc tiêu diệt sẽ chỉ là vấn đề vài ngày.” – Mardock tiếp tục.

Hắn là sĩ quan chỉ huy đội tiêu diệt kháng chiến, được tổng hành dinh của quân chiếm đóng trong vùng phái tới. Hiện tại, hắn đang đóng quân tại pháo đài này để xử lý các tổ chức kháng chiến còn sót lại ở vùng Sauron – những tổ chức mà quân đội chính quy không thể đối phó được.

Về địa vị xã hội và quân hàm, Kurt vượt trội hơn, nhưng Mardock lại luôn tỏ thái độ khinh thường hắn vì một lý do nào đó. Dù cảm thấy khó chịu, Kurt vẫn phải chấp nhận – vì hắn hiểu rõ, có những chuyện hắn cũng không thể thay đổi được.

Mardock là người được các tướng lĩnh cấp cao kỳ vọng rất nhiều. Hắn là đội trưởng của một đơn vị ưu tú, đã từng tiêu diệt không ít tổ chức kháng chiến.

Ngược lại, dù là con trai thứ ba của gia tộc Legston từng đảm nhận chức thống soái của Khiên quốc Mirg, Kurt lại là chỉ huy bị giáng cấp.

Cuộc viễn chinh vào dãy núi Ranh Giới đã kết thúc trong thảm bại. Cái chết của người anh trai Chezare – xét trong bối cảnh hơn nửa đội quân viễn chinh đã biến thành Undead quay về – lại là điều duy nhất khiến người ta cảm thấy “còn may”. Nhưng Kurt thì không tham gia chiến dịch đó.

Thế nên, trên giấy tờ, hắn không bị xử phạt gì. Nhưng để “chia sẻ trách nhiệm” và làm gương răn đe các sĩ quan khác, Kurt bị điều khỏi quê nhà, đày đến trấn thủ tại pháo đài hẻo lánh này.

Pháo đài này vốn được xây dựng từ trước cả khi Vương quốc Orbaume được thành lập, khi nơi đây còn thuộc Vương quốc Sauron. Khi đó, các chính khách đã công nhận quyền tự trị của tộc Scylla, nhưng vẫn quyết định dựng tường ngăn và pháo đài để đề phòng bất trắc.

Tuy nhiên, miễn là tộc Scylla không đột nhiên nổi dậy, giá trị quân sự của pháo đài này gần như bằng không.

Vì hiện tại giới quý tộc đế quốc Amid – những kẻ phụ trách đối ngoại – đang tiến hành đàm phán, nên khả năng xảy ra chiến tranh với tộc Scylla là rất thấp.

Nói cách khác, Kurt chỉ là chỉ huy của một đội lính canh được bố trí “cho có lệ”.

Từ quê nhà, hắn nhận được thư của Thống soái Palpapek, nội dung là: “Ta muốn ngươi coi đây như kỳ nghỉ dưỡng, ráng chịu đựng cho đến khi mọi chuyện lắng xuống.” Chính vì thế, Kurt vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ mỗi ngày mà không tỏ ra tuyệt vọng, tin rằng một ngày nào đó hắn sẽ được phục chức. Nhưng…

Thống soái-dono, ta chẳng cần kỳ nghỉ nào phải chia sẻ với loại người khó ưa thế này cả.

Thật lòng mà nói, Kurt thà đi làm lính quèn ngoài chiến trường còn hơn, nhưng hắn biết không thể bộc lộ điều đó nên đành nhẫn nhịn. Thế nhưng, cuối cùng hắn cũng trót buột miệng nói ra những lời không nên nói.

“Nhưng cho dù có bắt được bao nhiêu người đi nữa, chẳng phải cũng vô nghĩa nếu không tóm được mấy kẻ cầm đầu quân tái sinh Sauron và Mặt trận Giải phóng Sauron sao?”

Tuy nhiên, nụ cười khó ưa của Mardock chẳng những không biến mất, mà còn càng sâu thêm.

“Đúng vậy, thủ lĩnh Quân Tái sinh Sauron – đứa con rơi của công tước Sauron, Paris. Người em trai giữ chức phó đội trưởng – Rick. Và cả ‘Hiệp sĩ Công chúa’ của Mặt trận Giải phóng Sauron. Nếu bắt được chúng, đó sẽ là chiến công hiển hách bậc nhất.” – hắn nói. “Nhưng điều quan trọng trước tiên là để người dân vùng Sauron thấy được thành tích của chúng ta trong việc bắt giữ quân kháng chiến.”

Như vậy, hy vọng vào lực lượng kháng chiến trong dân chúng sẽ phai nhạt, từ đó giảm ý định nổi dậy.

Người dân cần hiểu rằng im lặng phục tùng thì có lợi hơn nhiều so với việc đứng lên phản kháng rồi bị nghiền nát.

“Hơn nữa, gần đây có thông tin rằng các tổ chức kháng chiến đang tập trung tại khu vực này.” – Mardock tiếp lời. “Rất có thể là vì chúng không muốn tộc Scylla chấp nhận điều khoản mà ta đưa ra trong đàm phán. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi đơn vị của ta bắt được đứa con rơi của công tước và ‘Hiệp sĩ Công chúa’, rồi được vinh dự xử trảm chúng.” – giọng hắn vang lên đầy tự mãn.

Kurt chỉ muốn có ai đó đấm cho Mardock câm họng, nhưng hắn vẫn cố gắng đáp lời:

“Chuyện đó thì cũng tốt thôi. Nhưng hiện tại là giai đoạn quan trọng, khi mà đàm phán có thể thành công hoặc thất bại. Dù có là vì tiêu diệt quân kháng chiến, ta vẫn yêu cầu ngươi đặc biệt chú ý đến vùng lãnh thổ của tộc Scylla.”

Là một quý tộc của Khiên quốc Mirg – chư hầu của đế quốc Amid – đương nhiên Kurt là tín đồ của Alda. Nhưng trước tiên, hắn là một quân nhân. Đối với một quân nhân thì mệnh lệnh từ cấp trên là tuyệt đối.

Vì cấp trên đã quyết định đàm phán với tộc Scylla thay vì tấn công, hắn không có lý do gì để chống lại quyết định này.

Vì thế, hắn sợ rằng nếu đơn vị của Mardock hành động lộ liễu gần lãnh thổ Scylla, điều đó có thể bị hiểu là một hành động đe dọa, và làm đổ vỡ đàm phán.

Dĩ nhiên, Mardock cũng là quân nhân, và chắc chắn biết rõ điều này. Nhưng Kurt vẫn nhắc nhở một lần cho chắc.

“Ồ? Chẳng lẽ vị quân nhân hùng mạnh đến từ Khiên quốc Mirg lại sợ mấy mụ bạch tuộc kia à?” – Mardock nhếch mép. “Mụ bạch tuộc” – một cách gọi cực kỳ xúc phạm đối với tộc Scylla.

Những lời lẽ như vậy, một quân nhân không nên thốt ra – đặc biệt là trong thời điểm đàm phán.

“Mardock-dono, ta yêu cầu ngươi phải thận trọng hơn.” – Kurt nói.

Kurt không biết Mardock có định kiến gì với tộc Scylla hay không, nhưng nếu hắn dám làm chuyện gì dại dột, người bị xử phạt đầu tiên sẽ là chính bản thân Kurt– kẻ chỉ huy cấp trên của Mardock. Kurt định lên tiếng lần nữa, nhưng câu “Không cần lo.” lạnh tanh Mardock đáp lại khiến Kurt chẳng thể yên lòng chút nào.

Sau khi Mardock rời khỏi phòng, Kurt – người vốn trẻ hơn Mardock – trông bỗng già đi trông thấy với vẻ mặt đầy cay đắng.

“Nếu đàm phán thất bại và tộc Scylla kéo quân ra khỏi lãnh thổ để tấn công, quân ta vẫn sẽ thắng. Nhưng nếu chúng nổi giận, nhốt hết cả bọn ta trong pháo đài này thì làm sao? Bộ đám tướng lĩnh cấp cao không thể buộc mõm lũ chó điên chỉ biết săn thành tích ấy lại được sao?” – hắn rủa thầm.

Tộc Scylla đã sinh sống ở đầm lầy trong vùng núi này từ lâu, trước cả khi Vương quốc Sauron – tiền thân của Công quốc Sauron – được thành lập. Họ đã biến những sườn núi hiểm trở, khô cằn thành ruộng bậc thang, sống bằng nghề trồng trọt và hái lượm. Họ chưa từng có ý định mở rộng lãnh thổ ra vùng đồng bằng màu mỡ bên ngoài.

Đó là chiến lược sinh tồn của họ.

Nhiều quốc gia từng khởi xướng thánh chiến dưới danh nghĩa Thần điện Alda, đem quân xâm lược vì muốn mở rộng đất đai hoặc bắt cóc phụ nữ Scylla làm nô lệ.

Mỗi lần như vậy, Scylla đều chiến đấu ở đầm lầy – nơi quân đội loài người rất bất lợi. Khi không thể trụ vững, họ lại tách ra và rút vào núi sâu.

Sau đó, họ kiên nhẫn chờ đợi – vài năm, có khi vài chục năm – và khi địch không thể sử dụng vùng đất Scylla để làm gì, họ lại phản công và giành lại.

Vị Quốc vương Sauron đầu tiên là người đầu tiên công nhận quyền tự trị của tộc Scylla. Ông còn cưới con gái tộc trưởng làm thiếp, và gả con trai út của mình cho họ.

“Cháu của con trai út của nhà vua chính là—”

--------------------------------------------------------

“Periveil-san?!”

“Không. Là chồng mới của ta, và Orbia kia kìa.”

“Là cô ấy?!”

Trong khi Vandalieu đang tiến hành khám nghiệm thi thể Orbia, Pauvina và những người khác đang lắng nghe trưởng làng Periveil kể lại lịch sử của tộc Scylla.

“Nói cách khác, em là chắt của công chúa, còn Orbia-san là cô của em” Privel nói.

“Khoan đã! Cha của em đâu phải anh trai của chị! Chúng ta là chị em họ mà! Chị không phải là cô của em đâu!” Orbia lập tức phản bác.

Với một tộc như Scylla, sống đến bốn trăm năm là chuyện thường, nên những câu chuyện cách đây vài trăm năm chẳng khác nào chuyện ông bà tổ tiên đời gần đối với họ.

Vì là chủng tộc chỉ có nữ giới, họ kết hôn với đàn ông từ các chủng tộc khác. Thường thì con cái họ sinh ra sẽ mang huyết thống của cha. Bé gái sẽ là Scylla, còn bé trai thì mang chủng tộc của người cha. Cách phân biệt này khá dễ hiểu. Tuy vẫn có ngoại lệ, nhưng hiếm đến mức chỉ xảy ra vài nghìn năm một lần.

“Vậy thì Orbia-san và Privel-san, nếu là thời bình thường, hai người có khi đã là công chúa rồi ấy chứ” công chúa Levia nhận xét.

Periveil nhếch môi cười nhạt. “Nếu vùng đất này vẫn còn được cai trị bởi một người như vị vua đầu tiên ấy.”

Scylla từng được công nhận quyền tự trị và trở thành thân thích của hoàng tộc, nhưng chỉ vài năm sau khi vị vua đầu tiên băng hà, người con gái của thủ lĩnh Scylla từng là phi tần của ngài—cùng với các con gái của bà—đã bị vị vua kế nhiệm ép quay về lãnh địa Scylla. Dĩ nhiên, họ cũng bị buộc từ bỏ quyền kế vị ngai vàng.

Sau đó, Scylla vẫn được quyền tự quản, kể cả khi Vương quốc Sauron chuyển thành Công quốc Sauron, nhưng đồng thời cũng bị cấm hoàn toàn bước ra khỏi lãnh địa của mình.

Sự tồn tại của họ thì được thừa nhận, nhưng chỉ vậy mà thôi. Đó là thái độ mà quốc gia này dành cho họ.

“Nhờ vậy mà người ngoài được phép vào lãnh địa bọn ta chỉ có các đoàn thương nhân có giấy phép, mấy mạo hiểm giả nhận nhiệm vụ và mấy quan viên đến kiểm tra thôi” Periveil nói. “Cũng có người chọn ở lại, nhưng thành ra lại cực thân cho họ.”

“Không thể nào!” công chúa Levia kêu lên, vẻ mặt không tin nổi. “Chẳng phải giáo phái của Vida từng rất hưng thịnh ở Công quốc Sauron sao?!”

“Lại bị ảnh hưởng bởi giáo lý của Alda à?” Pauvina cũng tỏ ra khó hiểu.

“Ừ thì, giáo phái Vida cũng có nhiều nhánh khác nhau” Periveil đáp. “Dù không cực đoan như Alda, nhưng có một số nhóm vẫn phân biệt đối xử với tộc Scylla hay Lamia vì cho rằng bọn ta mang dòng máu quái vật. Mà theo như ta nhớ khi còn nhỏ, thủ lĩnh hồi đó có kể là chuyện họ thay đổi thái độ không phải vì tôn giáo, mà do lý do chính trị.”

Dưới thời vị vua thứ hai, những người thân tín quyền lực của ông ta không hề ưa chuyện các công chúa Scylla—vốn sống rất lâu—tiếp tục có ảnh hưởng trong cung điện. Periveil mơ hồ nhớ lại đã từng được nghe kể như vậy.

Vị vua thứ hai khi ấy tuyên bố rằng ông không hề có ý định bạc đãi các em gái khác mẹ hay cả tộc Scylla, và để chứng minh, ông đã hỗ trợ đủ thứ cho lãnh địa của họ. Tuy nhiên, từ đời vua thứ ba trở đi, các vị vua sau chỉ đơn giản là giữ khoảng cách với Scylla.

Nếu từng có đảo chính hay cách mạng, hẳn là đã có người muốn phục quốc bằng dòng máu hoàng tộc của Scylla, hoặc ngược lại là ám sát họ vì sợ hãi. Nhưng vương quốc Sauron lúc ấy vẫn ổn định. Đế quốc Amid đã thành lập và Vương quốc Sauron trở thành một công quốc thuộc Vương quốc Orbaume, nhưng sự chuyển giao quyền lực diễn ra suôn sẻ.

Giờ thì quốc gia ấy đã bị địch chiếm đóng, nhưng chẳng ai còn màng gì đến huyết mạch hoàng tộc từ trăm năm trước nữa, nên địa vị của Scylla cũng chẳng có gì thay đổi.

“Mà, ngoài việc phải tự kiếm chồng, thì cũng không đến nỗi tệ đâu” Privel nói thêm.

“Bị giam cầm trong này mà gọi là không tệ à?” Pauvina hỏi.

Privel gật đầu. “Ừ, bị nhốt thì có bất tiện thiệt, nhưng đổi lại tụi em sống yên ổn suốt mấy trăm năm nay.”

Người Scylla bị cấm hoàn toàn rời khỏi lãnh địa, nhưng bù lại họ không bị gọi nhập ngũ. Ngay cả khi quân đội Sauron giao tranh với Đế quốc Amid, Scylla vẫn sống nhàn nhã tại đây, trồng lúa, săn cá sấu, bắt cá.

Thuế có tăng nhẹ vào thời chiến, nhưng nghĩ lại thì đó là gánh nặng duy nhất họ phải chịu. Không ai bị bắt đi lính, nên họ chỉ cần tăng sản lượng đánh bắt là đủ.

Từ góc nhìn của tộc Scylla, đó là một thỏa thuận lý tưởng. Tránh được sự hỗn loạn của xã hội loài người, và miễn là đóng thuế đầy đủ, họ sẽ không bị xâm lược như trong quá khứ.

“Ờm… mấy người không bao giờ nghĩ đến chuyện ra ngoài sống thử ở xã hội loài người sao?” công chúa Levia hỏi.

“Không hẳn là không, nhưng… chắc bất tiện lắm” Privel đáp. “Thành phố dành cho người bình thường chắc chật chội lắm nhỉ?”

“Tôi cũng có hứng thú đó, nhưng không đủ để thực sự bước chân ra ngoài” Periveil nói.

“Còn cái người đó thì bảo muốn sống cả đời ở đây nữa… á, chết, cái đó là bí mật mà!” Orbia lỡ miệng.

Có vẻ như Scylla không hứng thú với thế giới bên ngoài lắm. Họ là một tộc yêu thích cuộc sống thong thả, chậm rãi.

Quan hệ giữa Công quốc Sauron và lãnh địa Scylla cũng giống như giữa chủ đất và người thuê. Vậy nên khi Đế quốc Amid chiếm đóng công quốc, người Scylla chẳng có động lực nào để chiến đấu vì hàng xóm.

Sự thờ ơ này—thứ mà Vandalieu từng đặt câu hỏi—bắt nguồn từ chính thái độ của họ: miễn không bị làm phiền, ai cai trị vùng này cũng được.

Nhân tiện thì, Kasim và các đồng đội—từng sống ở các làng khai hoang—hoàn toàn không biết những chuyện trên, dù họ sinh ra và lớn lên tại Công quốc Sauron. Họ chỉ biết là có lãnh địa Scylla tồn tại trong công quốc, chứ không biết gì về lịch sử giữa đôi bên.

Nếu họ từng đọc sách lịch sử trong thư viện thành phố thì có lẽ đã khác, nhưng khoảng thời gian duy nhất họ từng đặt chân tới thành thị là sau khi đã trở thành dân tị nạn, chạy sang Công quốc Hartner.

“Dạo gần đây, người của lực lượng kháng chiến đến đây hoài à” Periveil nói tiếp. “Họ xin bọn ta cùng chiến đấu, rồi xin lương thực, nhu yếu phẩm các kiểu.”

Tuy vậy, Scylla vẫn sẵn lòng đối thoại với họ. Bởi nếu phải chọn, họ thà ủng hộ dòng họ Sauron từng công nhận quyền tự trị của mình, hơn là đế quốc Amid.

“Cho con người lương thực, đồ tiếp tế, cho họ trú ẩn hay dựng căn cứ trong lãnh địa thì được. Nhưng ta và các thủ lĩnh khác không muốn trực tiếp tham chiến” Periveil giải thích. “Không phải là bọn ta hoàn toàn vô trách nhiệm đâu, và họ cũng là tín đồ Vida như ta. Nhưng nếu phải đánh đổi tính mạng của dân tộc chỉ để có được một kết quả mơ hồ, thì… e là chẳng đáng. Cũng có vài trưởng tộc nghi ngờ đế quốc vì sự việc mà Vandalieu-kun đang giúp điều tra, nên ta cũng đang rất băn khoăn.”

“Mẹ ơi, mẹ nói nhiều vậy có ổn không?” Privel khẽ hỏi. “Con còn chưa nghe mấy chuyện này bao giờ mà—”

“Cả Pauvina-chan và ta cũng đang có mặt ở đây đấy. Có phải bà đang tiết lộ chuyện không nên nói với người ngoài không?” — Công chúa Levia lên tiếng, tán đồng.

Cả hai người họ đều chăm chú lắng nghe từ đầu, nhưng khi Periveil bắt đầu tiết lộ những thông tin hệ trọng, họ không thể không nhắc nhở.

Thế nhưng, Periveil chỉ thản nhiên nói ra một điều khiến ai nấy đều trố mắt: “Không sao đâu mà? Vandalieu-kun sẽ trở thành chồng của Privel, nên sớm muộn gì cũng là người một nhà thôi.”

“C-cái gì cơ? Tại sao lại thành ra như vậy?!” — Privel hét lên.

“Bệ Hạ là chồng của Privel-san ư?!” — Công chúa Levia kinh ngạc thốt lên.

“Chẳng phải con đã làm nghi lễ cầu hôn rồi sao?” — Periveil tiếp lời.

“Thì đúng là vậy, nhưng cậu ấy vẫn còn là trẻ con mà!” — Privel phản bác.

“Con quên lời thề của vu nữ rồi à? Con đã thề trước Merrebeveil là sẽ hoàn thành nghi lễ cầu hôn đấy thôi?”

“A, đúng rồi nhỉ!”

Có vẻ như vì lý do tôn giáo, Privel buộc phải chấp nhận người được chọn qua nghi lễ cầu hôn làm chồng của mình.

“Van không sống ở đây đâu” Pauvina nói chen vào. “Nhưng cậu ấy có thể ghé qua thăm tụi mình thường xuyên mà. Với lại, cũng có rất nhiều người yêu quý Van lắm đấy.”

“Vậy thì không vấn đề gì” Periveil gật gù. “Khác với loài người hay Thú nhân, bọn ta — tộc Scylla — sẽ chấm dứt hôn nhân khoảng mười năm sau khi có con. Ngoài ra, chúng ta cũng không giới hạn số lượng vợ hoặc chồng, nên chuyện đó cũng ổn thôi.”

Tộc Scylla vốn chỉ toàn phụ nữ, nên chồng của họ luôn là người thuộc chủng tộc khác, đồng nghĩa với việc tuổi thọ giữa hai bên không đồng đều. Vì vậy, sau khi sinh con và nuôi dạy đến một mức nhất định, họ sẽ chấm dứt hôn nhân.

Hơn nữa, số ứng viên phù hợp làm chồng cũng không cân xứng với số lượng Scylla, nên việc có nhiều vợ hay nhiều chồng là chuyện do cá nhân quyết định. Nên thực tế đây là hệ thống mà một người chồng có thể có nhiều vợ.

Mặc dù hôn nhân bị giới hạn thời gian, các cặp đôi vẫn có tình cảm thật sự với nhau, nên nhiều cặp vẫn gắn bó cho đến khi một người qua đời. Cũng có những trường hợp người lữ hành đi ngang qua, kết đôi với Scylla trong vài ngày rồi lại rời đi.

Periveil kết thúc phần giải thích về quan niệm hôn nhân của tộc Scylla. “Vậy nên, chẳng phải mọi chuyện đều có thể giải quyết được sao?”

Pauvina và Levia chắp tay như đang cầu nguyện rồi đồng thanh:

“Không sao cả” Pauvina nói.

“Không có vấn đề gì” Công chúa Levia đồng tình.

Cả hai gật đầu một cách nhẹ nhàng, khiến lần này chính Periveil là người ngạc nhiên. “Ể? Nghiêm túc đó hả? Mấy người đồng ý thật á?!”

“Nè, cũng đâu phải là con phải lấy cậu nhóc đó làm chồng” Privel lầu bầu. “Nếu thật sự không ổn thì con chỉ cần cầu nguyện với Merrebeveil vài ngày… chắc là hơn một tháng, rồi bà ấy sẽ tha thứ thôi…”

“Chấp nhận dễ vậy luôn sao?” Orbia hỏi đầy nghi ngờ. “Nhóc con đó có vẻ sẽ nổi tiếng không kém người ấy đâu. Cậu ta có một luồng khí lạ lắm.”

Pauvina và Levia lại tiếp tục trấn an ba người họ rằng mọi chuyện đều ổn.

Lúc này, về cơ bản, Vandalieu đã có nhiều "vợ", nên việc Privel được thêm vào danh sách cũng chẳng thay đổi gì mấy. Giống như tộc Ghoul, tộc Scylla cũng có cái nhìn cởi mở về hôn nhân, nên khả năng xảy ra mâu thuẫn là rất thấp.

Có thể Eleanora và Bellmond sẽ có ý kiến gì đó, nhưng họ cũng khó lòng phản đối gay gắt. Hai Undead là Rita và Saria thì gần như chắc chắn sẽ không phản đối. Họ vốn quen nhìn thấy những linh hồn luôn vây quanh Vandalieu rồi.

Còn nữa, Periveil-san — tộc trưởng làng này — sẽ trở thành họ hàng máu mủ với Bệ Hạ. Đó là chuyện tốt còn gì!

Công chúa Levia cũng có tính toán cho riêng mình. Dù chẳng rành chính trị, thỉnh thoảng cô cũng nghĩ được điều như vậy.

“Thế thì không có gì đáng lo nữa rồi nhỉ!” — Periveil vui vẻ tuyên bố.

“EEEEHH?! T-trước tiên, phải xác nhận lại với người trong cuộc đã chứ?!” — Privel cuống quýt.

“Sao vậy? Privel, con không hài lòng với cậu nhóc đó à?” — Orbia hỏi. “Dì chắc rằng cậu ta sau này sẽ trở thành một người đàn ông tốt, y như người ấy năm xưa.”

“Orbia-san, câu nói đó chẳng có chút thuyết phục nào nếu dì không chịu nói rõ ‘người ấy’ là ai” — Privel thở dài. “Mà, vài năm nữa thì…”

Privel và những Scylla còn sống khác đều đang chịu ảnh hưởng của kỹ năng 【 Dẫn lối Ma đâọ 】, tuy không mạnh như Orbia — người đã trở thành linh hồn. Nói cách khác, cô ấy không phản đối dữ dội như lời nói ra. Dù sao thì Privel cũng từng có ý định sẽ lấy ai đó làm chồng.

ec7c3b8e-5315-4bea-bde2-cf97c8626553.jpg

“Nhưng Bệ Hạ là một Dhampir, điều đó có ổn không?” — Levia hỏi. “Hiện giờ mọi người đang thương lượng với Đế quốc Amid, mà khả năng cao là vài năm nữa trông cậu ấy vẫn còn nhỏ tuổi hơn Privel-san đấy.”

Trong Đế quốc — nơi mà tộc Scylla đang thương lượng — Dhampir bị coi là một dạng Undead, cần phải bị tiêu diệt.

“Dhampir à… Nếu bị lộ ra thì chắc chắn đám người Đế quốc sẽ làm lớn chuyện, nhưng… chỉ cần không để lộ là được, nên ta nghĩ giấu đi là ổn rồi” — Periveil đáp. “Với lại chuyện này là của vài năm tới, chứ đâu phải ngay bây giờ.”

Có vẻ như người Scylla chẳng mấy bận tâm.

“Mà nói đến tuổi thọ, việc cậu ấy sống lâu hơn loài người nhiều lần lại càng tốt ấy chứ” Periveil nói thêm. “Tộc Scylla chúng ta sống đến bốn trăm năm cơ mà.”

“Ối trời, Bệ Hạ còn là bán Dark Elf nữa cơ” — Levia nói tiếp.

“À, không sao không sao… Hả? Dark Elf á?!” — Periveil và những người khác đồng loạt sửng sốt.

“Một trong ba mẹ của Van-kun là Dark Elf á?!” — Privel há hốc mồm. “Ta cứ tưởng cậu ấy là Dhampir với cha hoặc mẹ là người có máu Thú nhân hay Titan, vì thân hình nhỏ xíu, lại chẳng có tai thú hay đuôi gì cả.”

“Ta cũng không nghĩ một trong hai người đó là Dark Elf” Orbia nói. “Đây là lần đầu ta thấy một Dhampir như vậy đấy.”

Có vẻ chẳng ai trong họ ngờ rằng Vandalieu lại là con lai của một Dark Elf.

Xét đến việc làn da cậu nhợt nhạt đến mức như bệnh, cũng chẳng trách được họ không đoán ra.

Dhampir có cha mẹ là người thường thì sống được khoảng ba đến năm trăm năm, gần tương đương Scylla. Nhưng nếu là con của Dark Elf — chủng tộc có tuổi thọ cả ngàn năm — thì Dhampir đó có thể sống tới ba ngàn, thậm chí năm ngàn năm. Một sự khác biệt khổng lồ.

“Dark Elf à~ Ừm, cũng không vấn đề gì cả” — Privel thở ra.

“Phải đấy” — Periveil gật đầu.

Cuối cùng, có vẻ chẳng ai quan tâm mấy.

“Cậu nhóc đó chịu giúp Orbia tìm ra kẻ sát hại cô ấy chỉ để đổi lấy mấy hạt giống, vài con vịt và Capybara Khổng Lồ. Nếu ta ghét bỏ một cậu bé như vậy chỉ vì mấy lý do vặt vãnh thì chắc Vida và Merrebeveil sẽ trừng phạt chúng ta mất” — Periveil kết luận. “Vậy nên, xin nhờ các ngươi chăm sóc Privel và Orbia nhé.”

“Ừ, cứ giao cho tụi này!” — Pauvina đáp.

“Đ-đợi chút đã!” — Orbia kêu lên. “Tộc trưởng, Pauvina-chan, ta định quay lại vòng luân hồi sau khi xác nhận người ấy an toàn mà!”

“Orbia-san, chẳng phải dì cũng bị cậu nhóc đó thuần hóa giống như Levia-san rồi sao? Thế thì ở lại cùng tụi cháu đi” — Privel nói.

“Bình thường thì ta cũng sẽ khuyên nên trở về vòng luân hồi… nhưng ta nghĩ làm Undead như Levia-san cũng ổn mà” — Pauvina nói. “Ở lại đi, ở lại đi!”

“Đừng nói chuyện đó như thể chuyện đó là chuyện vặt vãnh vậy~! Ta nói rồi, ta đã có người trong lòng rồi mà!” — Orbia kêu lên, giọng đầy ngượng ngùng.

“Umm, Orbia-san, không phải ai bị Bệ Hạ thuần hóa cũng phải trở thành người yêu của cậu ấy đâu mà” — Công chúa Levia khẽ nói.

Khi cuộc trò chuyện giữa các cô gái ngày càng rôm rả, một giọng nói vang lên từ bên ngoài.

“Tộc trưởng, tôi có chuyện muốn bẩm báo.”

“Ta đang tiếp khách, cứ nói từ đó đi” — Periveil lập tức trở lại dáng vẻ của một tộc trưởng nghiêm nghị.

Người ngoài do dự vài giây rồi tiếp lời: “Có vẻ ngày mai sẽ có khách đến.”

“Khách ư?” Pauvina nhắc lại. “Nếu là người từ quân đội Đế quốc thì tụi em sẽ rút lui ngay—”

“Không, khi họ chỉ nói ‘khách’ thôi, tức là đang nói tới phe kháng chiến” — Periveil đáp.

Ngay sau đó, Vandalieu cũng trở về, dùng 【 Telekinesis 】 mang theo hai vệ binh Scylla bất tỉnh theo bên.

---------------------------------------------------------

Giải thích thêm về quái vật: Scylla

Tộc Scylla – Những mỹ nhân của biển sâu. Một chủng tộc gồm toàn những người phụ nữ xinh đẹp với nửa thân dưới là xúc tu bạch tuộc, ra đời từ sự kết hợp giữa Vida – Nữ thần của sự sống và tình yêu – và một con quái vật (chi tiết về con quái vật này đã bị thất truyền theo dòng lịch sử).

Đặc điểm nhận dạng dễ thấy khác là rất nhiều Scylla sở hữu mái tóc và đôi mắt màu lục bảo. Như hình dạng đã cho thấy, họ là chủng tộc sinh ra để sống dưới nước. Họ ưa chuộng những nơi gần ao hồ, đầm lầy, sông suối hay bờ biển – dù không gắn bó với thủy vực như tộc Merfolk (Người cá). Tuy nhiên, đó chỉ là sở thích. Thực chất, họ có khả năng chịu khô hạn tốt hơn vẻ ngoài gợi ý.

Vì điều kiện sinh sống như vậy, họ thường xung đột với tộc Lizardman để tranh giành lãnh thổ hơn là va chạm với loài người.

Scylla có Rank cơ bản là 3, và ở các nhóm sống tập trung theo làng, gần như luôn có một trưởng làng đạt Rank 5 trở lên.

Vũ khí chủ yếu của họ là những xúc tu khỏe khoắn nơi thân dưới. Nhiều người sở hữu kỹ năng 【 Võ thuật 】 và 【 Kỹ thuật dùng roi 】. Ngoài ra, khi được sinh ra thì bẩm sinh họ đã sở hữu kỹ năng 【 Siêu sức mạnh 】, nên cánh tay mảnh mai của phần thân trên cũng mạnh mẽ hơn vẻ ngoài nhiều lần.

Đầu xúc tu và đầu ngón tay của họ có thể phun mực giống như bạch tuộc, dùng để làm mù mắt kẻ địch trong lúc chiến đấu.

Có lẽ vì nguồn gốc huyết thống, nhiều người trong số họ cũng sử dụng được ma thuật hệ sinh mệnh, thủy và thổ.

Do thường chiến đấu ở nơi có nước, Scylla thường nguy hiểm hơn Rank biểu hiện của họ rất nhiều.

Trong thời đại xa xưa, họ từng bị gán mác là những yêu quái chuyên giả vờ chết đuối để dụ dỗ đàn ông lặn xuống cứu rồi tấn công họ. Tuy nhiên, hiện nay các học giả đã xác nhận đó thực chất là nghi thức tỏ tình của tộc Scylla – họ đơn giản chỉ đang ca hát và nhảy múa để quyến rũ người đàn ông mà họ chọn làm chồng.

Khu vực sinh sống chính của họ là lãnh địa phía nam Công quốc Sauron (hiện đang bị Đế quốc Amid chiếm đóng), thuộc đại lục Bahn Gaia. Ngoài ra cũng có vài làng nhỏ của Scylla rải rác ở những nơi khác.

Ngoài lề, theo bản sao chép lại từ thời đại của các vị thần, tổ tiên của tộc Scylla và các con gái bà được mô tả là có đầu của sói, rồng, rắn hoặc các sinh vật khác mọc ở đầu xúc tu. Tuy nhiên, phần lớn học giả ngày nay đồng thuận rằng đây là hình ảnh bịa đặt được Giáo hội Alda truyền bá nhằm bôi nhọ Scylla – một chủng tộc do Vida tạo ra.

Phần xương cụt đặc trưng của Scylla được xem là bằng chứng cho việc đã tiêu diệt họ. Gan và xương phần thân trên có thể được dùng trong Luyện kim thuật, còn xúc tu phần thân dưới thì có thể chế biến thành thực phẩm. Ngoài ra, mực từ túi mực của họ cũng là nguyên liệu quý để tạo ra mực viết và thuốc nhuộm.

Tuy vậy, việc Scylla là một chủng tộc vui vẻ, thông minh và có khả năng giao tiếp xã hội đã được biết đến rộng rãi, nên các lệnh tiêu diệt họ hầu như không còn được ban ra, trừ những nơi như Đế quốc Amid – nơi các phe phái cực đoan của Giáo hội Alda vẫn còn ảnh hưởng mạnh.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ko bik vida đã segs với con quái tentacle gì nhỉ
Chắc chơi vui lắm đây😈😈😈
Xem thêm