Tập 05: Cuộc thám hiểm của quái vật
Chương 112: Đây là tù binh à? Không, đây là mồi nhử sống
3 Bình luận - Độ dài: 4,711 từ - Cập nhật:
“Tìm tụi nó thì hơi mất thời gian chút, nhưng bắt được rồi thì lại dễ như trở bàn tay, nhỉ?”
“Phải đấy. Nhưng tao thắc mắc, tụi này chui rúc trong cái xó chẳng phải căn cứ gì của bọn nó để làm cái gì?”
“Chắc là trốn quân địch thôi. Dù có tự xưng là phe kháng chiến, bọn nó cũng chỉ là lũ chuột cống thôi mà.”
Rick Paris, phó chỉ huy quân đội “Tái sinh Công quốc Sauron”, đang bị trói gô lại nằm sõng soài dưới đất. Khuôn mặt điển trai của hắn méo mó vì uất ức khi nghe lũ Vampire tán chuyện ngay trên đầu mình.
Một sai lầm quá đỗi ngu xuẩn! Không ngờ tụi Vampire lại mò đến tập kích…!
Rick và đám thuộc hạ vốn đang hoạt động trong lãnh địa Scylla, gây ra các vụ giết người rồi đổ tội cho bọn cuồng tín Alda, nhằm phá hoại đàm phán giữa tộc Scylla và Đế quốc. Trong lúc chờ thực hiện vụ kế tiếp, bọn hắn ẩn náu trong một căn cứ tạm thời.
Anh trai cùng cha khác mẹ của hắn—Raymond, chỉ huy quân kháng chiến—sẽ đi khắp các làng của tộc Scylla để vận động các trưởng làng, còn Rick thì tiếp tục sát hại một Scylla khác, đổ tội cho kẻ địch, rồi Raymond sẽ thổi bùng cơn giận của tộc Scylla về phía quân Đế quốc.
Đó là kế hoạch. Nhưng bọn chúng đã bị tập kích bất ngờ ngay tại nơi ẩn náu. Một nửa lũ Vampire là Subordinate Vampire (Vampire thuộc hạ), nửa còn lại là bọn Noble-born (Dòng dõi quý tộc) có thể bay lượn và dùng ma thuật cấp cao. Rick không kịp phản kháng, gần như toàn bộ thuộc hạ đều bị giết sạch, chỉ còn lại hai tên sống sót—và bản thân hắn bị bắt.
Một con Vampire nam có hàm vuông bạnh, khuôn mặt xấu lạ nhưng lại mang vẻ quyến rũ hoang dại—rõ ràng là thủ lĩnh của đám này—cười lớn:
“Giờ thì chỉ cần bắt được ông anh của thằng này nữa là xong. Hồi sức cho hai đứa còn sống chút đi.”
Mặc dù miệng tô son đỏ rực, giọng hắn lại the thé đầy nữ tính*. Rick và hai tên đồng bọn trừng mắt nhìn hắn, nhưng những Vampire còn lại thì không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào, cứ bình thản làm theo lệnh.
*Chú thích: Nhân vật này nói giọng nữ dù là nam. Hãy tưởng tượng một Vampire cơ bắp, mặt dữ nhưng nói giọng “thục nữ”.
Nhờ được chữa trị, hai tên thuộc hạ của Rick có thể đứng dậy, dù mặt mày vẫn tái mét. Chúng gồng mình lên ra vẻ cứng cỏi trước bọn Vampire.
“Bọn ngươi định làm gì bọn ta, lũ súc sinh phản bội nữ thần?!”
“M-mơ đi nhé! Đại nhân chỉ huy nhất định sẽ trả thù cho tụi ta!”
Hai câu hô hào yếu ớt mà chúng vắt óc nghĩ ra lại chẳng khác gì trò hề với đám Vampire. Thay vì tức giận, tên thủ lĩnh Vampire lại càng cười tươi hơn.
“Ta muốn nhờ tụi bay một việc” hắn nói, “Coi như tụi bay hên đó. Làm xong chuyện này là được tha mạng. Chỉ cần đem lời nhắn này đến tên thủ lĩnh quý báu của tụi bay thôi: ‘Nếu muốn em trai sống sót, thì tới chỗ hẹn một mình.’”
Tụi nó nhắm tới Ani-ue thật rồi…!
Với Rick, người anh trai khác cha Raymond không chỉ đơn giản là một người thân.
Dù mang huyết thống của gia tộc Sauron, Raymond luôn bị đối xử lạnh nhạt vì là con rơi. Thế nhưng, anh ấy vừa thông minh, vừa có khí chất lãnh đạo—là người đàn ông xứng đáng thống lĩnh Công quốc Sauron.
Dù hiện tại vùng đất ấy đang bị Đế quốc Amid chiếm đóng, Rick vẫn tin rằng đưa được Raymond lên ngôi công tước chính là sứ mệnh thiêng liêng của đời hắn.
Chính vì thế, hắn đã không tiếc tay thực hiện mọi việc bẩn thỉu vì anh trai mình. Hắn khinh miệt tộc Scylla vì họ không chịu chiến đấu cho Công quốc dù được Công tước Sauron công nhận quyền tự trị. Nhưng lý do thật sự khiến hắn tiếp cận, lừa dối, giết hại rồi phơi bày xác tộc Scylla—là để thao túng họ, giúp Raymond đạt được ngôi vị.
Đó không chỉ là ước muốn của Rick, mà còn là mục tiêu chung của đám thuộc hạ còn sống.
“Đ-đừng có giỡn mặt tao!” một tên gào lên “Đồ bóng lòi! Không ai bán đứng ngài chỉ huy—GAAH?!”
Tên Vampire đưa tay tóm lấy đầu gã như thể đang nắm một quả táo.
“Ta khoái mấy đứa trẻ năng động lắm đó nha. Yêu đến mức… chỉ muốn ‘cắn yêu’ tụi nó một phát thôi!” hắn rít lên, rồi lôi tên kia sang một bên và cắm sâu cặp nanh sắc nhọn vào cổ.
Tiếng hét của tên lính dần lịm xuống. Khi hắn ngừng giãy giụa, Vampire nâng xác gã lên cho tên lính cuối cùng xem.
“Vậy còn ngươi thì sao? Muốn được ta cắn yêu? Hay là em ngoan, biết vâng lời và làm việc được giao?” hắn liếm đôi môi giờ đã nhuộm đầy máu đỏ.
Tên còn lại gật đầu lia lịa đến suýt rụng cả cổ. “T-Tôi sẽ làm! Tôi sẽ truyền lời!”
“Tốt lắm~♪ Ta vui vì em ngoan như vậy… Mau đi đi.”
“Rõ, thưa ngài!”
Rick bị trói chặt, bịt miệng không thể nói gì, chỉ có thể dõi theo bóng lưng người đồng đội đang cắm đầu bỏ chạy.
Ani-ue, đừng đến cứu em! Hãy bỏ mặc em ở đây đi!
Hắn chỉ biết âm thầm cầu nguyện mong lời nguyện ấy có thể đến được với anh trai mình.
…Tất nhiên, việc Raymond có làm theo hay không chẳng hề quan trọng với bọn Vampire. Một trong số chúng đã bắt đầu bám theo tên lính bỏ chạy khỏi nơi ẩn náu.
Chỉ cần xác định được vị trí của Raymond, chúng sẽ gửi thông tin về cho các đồng bọn bằng cách sử dụng quyến thuộc.
“Nhưng chẳng phải ngài hơi vội sao, ngài Miles Rouge?” một Vampire thuộc dòng Noble-born cất tiếng. “Vẫn còn thời gian trước kỳ hạn Gubamon-sama đưa ra. Có nhất thiết phải gấp đến mức mạo hiểm cả ánh sáng mặt trời không?”
“Có đấy” Miles đáp, tên Vampire Onee-type cấp bậc Nam tước. Hắn lau miệng bằng khăn tay, rồi thoa lại lớp son môi yêu thích một cách tỉ mẩn. “Ngươi cũng đã nghe tin từ gián điệp bên trong pháo đài rồi đúng không? Hôm kia, tiếng gầm của một Hurricane Dragon (Cuồng Phong Long) đã vang lên.”
Bầu trời phía trên dãy núi Biên Giới là lãnh địa của lũ Cuồng Phong Long. Tiếng gầm ấy đã vang đến tận vùng đất của Scylla gần dãy núi, thậm chí vọng tới pháo đài của Công quốc Sauron sát biên giới.
Loại tiếng gầm dữ dội đến vậy thường chỉ xuất hiện vào mùa giao phối, hoặc khi chúng đang giao tranh với một kẻ thù cực kỳ mạnh mẽ…
“Rồi sao?” tên Vampire kia hỏi. “Có ai biết rõ chu kỳ sinh sản của lũ đó đâu. Chắc chỉ là trùng hợp thôi.”
“Trùng hợp hả… Thay vì vậy, ta lại nghĩ là có một kẻ mạnh kinh hoàng đang cố vượt qua dãy núi và chạm trán tụi rồng, nên chúng mới gầm lên như vậy” Miles đáp.
Rick nằm dưới đất, nghe đoạn hội thoại kia mà không khỏi hoài nghi. Thật sự có ai dám vượt qua dãy núi biên giới đó sao?
Bình thường, mối lo như thế của Miles chắc đã bị coi là trò cười. Thế nhưng, thay vì cười, lũ Vampire lại chợt trở nên run rẩy.
“Ý ngươi là… cái thứ Quái vật vùng Nam đó đã mò tới đây?!”
“Đừng đùa chứ?! Nếu đụng phải cái thứ giết cả Pure-breed đó, thì có mà bỏ mạng cả lũ! Nói là ngươi nói đùa đi, Miles!”
“Đừng có nháo nhào lên!” Miles gắt. “Ta chỉ nói đó là linh cảm thôi! Kỹ năng độc nhất của ta cũng chỉ là 【 Cảnh báo 】đã réo lên chứ gì! Còn nữa, gọi ta là Mai-chan khi làm việc!”
“Cái đó… có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
“Là bùa may mắn đó~!”
Cái gì chứ? Một thứ khiến cả Vampire cũng phải sợ hãi, lại còn giết được Pure-breed? Quái vật kiểu gì mà kinh khủng đến vậy…?
Rick vẫn chưa hoàn hồn sau đoạn hội thoại kia thì đã nghe thấy một chuyện còn khó tin hơn.
“Nói thật thì, kỹ năng 【 Cảnh báo (Warning) 】 của ta réo liên tục từ lúc nhận nhiệm vụ của Gubamon-sama tới giờ” Miles nói. “Cho nên, nếu thực sự đụng độ Quái vật đó, làm ơn hãy nghe theo lệnh của ta. Ta chẳng quen biết gì mấy người trước nhiệm vụ này, nên không phải vì đồng cảm gì đâu. Nhưng nếu lỡ xảy ra sơ suất, thì hoặc bị Quái vật giết, hoặc bị Gubamon-sama trừng phạt. Không thoát được đâu. Làm ơn tin ta. Trước tiên là—”
-------------------------------------------------------
“Trả lời ta đi. Người đó… Rick có phải là kẻ đã giết ta không?”
Không giống như khi được hiển hiện bằng phép 【 Hiện hình 】, lần này Orbia hiện ra với thân thể ướt đẫm, từng giọt nước nhỏ tí tách từ mái tóc và váy áo. Cô nhìn thẳng Raymond, ánh mắt phát sáng bừng bừng khi cất tiếng hỏi.
Không khí quanh cô đã hoàn toàn đổi khác. Raymond kinh hãi, cố đưa tay lên bịt miệng để ngăn bản thân trả lời, nhưng chẳng hiểu sao cơ thể từ cổ trở xuống lại tê liệt, chẳng nhúc nhích nổi.
“R-Rick—”
“Dừng lại ngay! Không thì chúng tao bắn tên vào mấy con Scylla phía sau bây giờ!” một tên lính dưới trướng Raymond gào lên, át cả tiếng Raymond.
Bọn chúng không hiểu rõ cách thức Vandalieu đang sử dụng kỹ năng 【 Chiếm đoạt tâm trí 】 lên Raymond, nhưng dường như đã nhận ra tình hình đang diễn biến quá nguy hiểm và tự ý hành động.
Ngay khi tiếng hét vang lên, các thành viên kháng chiến còn lại cũng đồng loạt chĩa vũ khí về phía Vandalieu và nhóm Scylla. Không hề có sự do dự—chúng hoàn toàn nghiêm túc. Từ trong rừng vọng ra tiếng cung nỏ kéo căng dây.
“Dám coi tụi này là con tin à? Đừng có mơ!” Privel quát.
“Quả thật” một vệ binh Scylla nói, “Nếu tưởng rằng bọn ta là mấy cô gái yếu đuối thì các ngươi sẽ hối hận.”
Tuy ít kinh nghiệm chiến đấu với con người, nhưng mỗi vệ binh Scylla đều có thể địch lại vài hiệp sĩ hoặc mạo hiểm giả hạng D. Riêng Privel tuy còn non tay, nhưng cũng đủ khả năng sử dụng ma thuật. Nếu liên thủ, họ có thể đấu ngang ngửa với hơn chục tên kháng chiến.
“Mũi tên của chúng tao được tẩm độc đặc chế! Chỉ cần sượt qua là tụi Scylla chết ngay!” một tên lính hét lớn.
“Ng-ngươi nói xạo! Ta chưa từng nghe nói có loại độc nào như vậy cả!” Privel đáp lại, giọng run run.
“Chúng tôi đã đánh cắp thứ đó từ một phòng thí nghiệm bị Đế quốc chiếm đóng, nơi nó được phát triển trong bí mật tuyệt đối! Các người không biết đến nó cũng là điều dễ hiểu thôi! Nếu nghi ngờ thì đi mà hỏi hồn ma kia!”
Nghe lời đe dọa của tên kháng chiến, Privel và các vệ binh Scylla đồng loạt căng cứng người. Họ vốn chỉ quen chiến đấu với thú hoang và đám quái vật yếu ớt; vậy nên những mũi tên có thể giết người ngay cả khi chỉ sượt nhẹ qua da thịt là mối đe dọa khủng khiếp với họ.
“Vậy thì... 【 Khử độc 】” Vandalieu khẽ nói.
Một vòng phép kỳ lạ lan ra từ chỗ cậu đứng, bao phủ cả khu vực xung quanh. Đám kháng chiến chẳng kịp làm gì, chỉ biết trân mắt nhìn bị cuốn vào luồng ánh sáng lạ kỳ.
“V-vừa nãy... cậu làm gì thế?”
“Phòng khi bất trắc thôi, tôi đã xóa sạch mọi loại độc trong khu vực” Vandalieu đáp. “Độc trên mũi tên, độc giấu trong túi, toàn bộ.”
“C-cái gì!? Không thể nào!”
Từ góc nhìn của đám kháng chiến, Scylla là lực lượng chiến đấu chủ lực trong nhóm của Vandalieu. Hắn hét lên câu đe dọa kia là để làm họ chùn bước. Nhưng chính vì thế, hắn đã vô tình để lộ một chuyện.
“Trả lời ta lần nữa đi” Orbia cất tiếng. “Rick đã dùng loại độc đó để giết ta đúng không?!”
Raymond run nhẹ môi, cố cưỡng lại câu hỏi đáng sợ ấy. Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn phải thú nhận.
“Đ-đúng vậy. Kế hoạch là Rick sẽ quyến rũ các Scylla, dẫn họ đến chỗ vắng người, tặng họ chiếc nhẫn có gắn kim tẩm độc, rồi giết họ... và trưng bày xác chết như chiến lợi phẩm.”
Không gian lặng như tờ, như thể thời gian vừa ngừng lại.
“Á... AAAAAAAAAAAHHHHHHHHH!!”
Hình dạng linh thể của Orbia méo mó đến mức đáng sợ khi cô gào lên trong đau đớn và oán hận.
“G-giết chúng đi! Giết hết cho ta! Phải cứu chỉ huy!” một tên trong đám kháng chiến hét lên.
“Tôi hoàn toàn đứng về phía Orbia-san, nên làm ơn, giết hết bọn chúng ngoại trừ Raymond” Vandalieu nói tỉnh bơ.
Cả hai bên cùng lúc phát lệnh. Và thế là trận chiến bắt đầu.
…Mà thật ra thì, đó chỉ là cuộc thảm sát một chiều.
Tiếng rên rỉ và gào thét hấp hối vang lên khắp nơi.
“AHAHAHA!” Kimberley – cựu trinh sát lực lượng tiêu diệt ma vật, người đã chết vì bị điện giật – nay đã trở thành Thunder Ghost, bắt đầu thiêu đốt đám kháng chiến thành tro đen.
Pete trồi lên từ bóng Vandalieu, húc sừng xuyên thủng một tên, rồi lao thẳng, kẹp hắn vào gốc cây, nghiền nát hắn thành đống thịt bầy nhầy.
“Q-quái vật?! Từ đâu ra vậy?!”
“Đưa chỉ huy rút lui!”
Đám quân của Công quốc Sauron Tái Thiết, đặc biệt là cánh tay phải của Raymond, đều là những chiến binh lão luyện – tương đương mạo hiểm giả hạng D, một nửa còn đạt đến hạng C.
Họ từng là hiệp sĩ của Kỵ sĩ Đoàn, đã quen chiến đấu nơi tiền tuyến và cũng không thiếu kinh nghiệm đánh người.
Tuy nhiên, họ không có đủ sức để đối phó với tình huống bất ngờ – khi bị tấn công bởi vô số quái vật mạnh mẽ đến từ khắp các chủng tộc khác nhau.
Mà tệ hơn là, ngay từ đầu trận, Raymond đã bị vô hiệu hóa. Cả đội vốn chỉ hành động dưới sự dẫn dắt của hắn, nên chẳng ai đủ năng lực để thay thế chỉ huy trong lúc hỗn loạn thế này. Có lẽ nếu Rick – phó đội trưởng – có mặt thì mọi chuyện đã khác.
Người thì cố bảo vệ Raymond, kẻ thì chiến đấu chống quái vật, có tên lại định tập kích Vandalieu. Tất cả hành động rời rạc, hỗn loạn.
“Nè, 【 Phá thạch 】!”
Một tên toan tấn công Vandalieu đã bị Pauvina đập nát bằng cây chùy thép và võ kỹ của cô bé, sau đó bị nuốt chửng bởi Blood Slime – Kühl.
Phía bên trái con đường, Pete và Thunder Ghost thi nhau tàn sát, những tia sét xẹt qua liên tục. Bên phải, các Hỏa Linh do công chúa Levia dẫn đầu thiêu sạch kẻ địch và cả cây cối nơi chúng ẩn nấp.
Ở phía sau, những kẻ kháng chiến mưu toan đánh lén nhóm Vandalieu đã bị Cemetery Bees (Ong nghĩa trang) tiêu diệt sạch. Hàm răng sắc bén của chúng nghiền nát cả áo giáp kim loại, biến kẻ địch thành từng viên thịt – nguyên liệu nuôi dưỡng nữ hoàng tương lai đang chuẩn bị nở từ trứng.
“Ư-ưm, thật sự có cần bọn em đi theo không vậy?” Privel hỏi.
“…T-tụi em là đội hộ tống mà…” một Scylla khác lí nhí nói.
Cạch cạch cạch.
Pain – Sheep Worm với bộ lông tơ bồng bềnh – đang bảo vệ nhóm Scylla, trong lúc họ đứng đơ người ra, mặt đầy kinh ngạc.
Vandalieu trước đó đã giải thích cho họ nghe về kỹ năng 【 Kỹ thuật ràng buộc côn trùng 】 như một phần trong kế hoạch dụ Raymond ra và moi sự thật từ hắn.
Nhưng họ không hề ngờ rằng kỹ năng ấy lại mang đến sức mạnh áp đảo đến vậy.
“À mà này, lửa cháy dữ vậy có gây cháy rừng không đấy?” Privel hỏi.
“Không sao đâu! Mọi thứ dễ cháy trong tầm với của chúng ta đã bị đốt sạch rồi, nên lửa không lan được đâu!” Levia đáp đầy tự tin.
“À, v-vậy thì ổn rồi ha…”
Sau lưng Levia là một ngọn đồi giờ chỉ còn tro tàn và xác cháy đen thui. Chắc chắn từng có rất nhiều kẻ địch ở đó, nhưng giờ đến xương cũng không còn thấy.
Rồi Pauvina quay sang các Scylla còn đang sững sờ:
“Mấy Onee-chan, đừng có lơ là cảnh giác chứ” cô bé nhắc. “Chừng nào còn địch sống là chừng đó còn nguy hiểm. Khoảnh khắc các chị nghĩ mình đã thắng chính là lúc dễ chết nhất đấy. Gọi là Zanshin* đó.”
*Chú thích: Zanshin thuật ngữ võ đạo Nhật, chỉ trạng thái cảnh giác thư giãn nhưng luôn sẵn sàng hành động.
“Ừ… đúng ha” Privel đáp. “Phải giữ tỉnh táo.”
“Phải, không nên lơ là.”
“Zanshin à? Em hiểu rồi.”
Khung cảnh sau trận đánh của Levia và các hồn linh cứ như một giấc mơ kỳ lạ, đến mức cả mùi cháy khét cũng phai đi. Nhưng Pauvina vẫn đang cầm cây chùy bê bết máu và thịt người. Chỉ khi nhìn thấy cô bé, mấy Scylla mới hoàn toàn trở lại thực tại.
“Khoan đã, quan trọng hơn, Orbia-san đâu rồi?!” Privel giật mình nhìn quanh.
Orbia đã ngừng gào thét.
“Ta sẽ… giết ngươi!!”
Hình dạng của cô giờ đây đã thay đổi rất nhiều – khác hẳn khi còn sống hay lúc còn là linh hồn yếu ớt.
Nửa thân trên và gương mặt thì vẫn như trước, chỉ có điều ướt sũng. Nhưng mái tóc dài và phần thân dưới đã hóa thành chất lỏng, như thể đang tan chảy.
Raymond, đang bị cuốn trong chất lỏng ấy, liên tục ho sặc sụa, bọt trào ra từ mũi và miệng.
Vandalieu thở dài: “Cảm giác như em vừa dùng nhiều Mana hơn cả lúc hồi sinh Levia và các hồn linh khác nữa. Mà thôi, Orbia-san, nếu chị trút giận xong rồi thì làm ơn dừng lại đi. Em còn định dùng hắn.”
“Tại sao?!” Orbia gào lên. “Chính tên này…!”
“Chúng ta vẫn còn món nợ cần tính với tên Rick kia mà, đúng không?” Vandalieu nhẹ nhàng đáp.
“…Ừ. Cũng đúng.”
Orbia vung xúc tu lỏng lẻo, ném Raymond xuống đất như đống rác. Hắn ho khan, nước trào ra khỏi phổi, mắt trợn ngược toàn lòng trắng.
Dù hầu như đã bất tỉnh, Vandalieu vẫn dùng tơ trói chặt tay chân hắn lại – đề phòng bất trắc.
“Nhìn thẳng vào mắt ta để thuyết phục là một sai lầm đấy, phải không?” Vandalieu thì thầm.
Raymond không phải kiểu người yếu đuối. Ý chí của hắn thậm chí còn có thể gọi là kiên định. Nhưng chính vì vậy mà hắn lại sập bẫy 【 Chiếm đoạt tâm trí 】—kỹ năng xâm nhập tinh thần—chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đến khó tin. Hắn đã quá chăm chú quan sát Vandalieu để tìm cơ hội thuyết phục cậu, và rồi vô tình hấp thu toàn bộ ảnh hưởng từ kỹ năng đó qua ánh mắt.
Nếu chỉ trò chuyện mà không nhìn thẳng vào mắt, hẳn hiệu quả sẽ không đến mức này.
Pete lúc đó vừa tha về một tên kháng chiến còn sống, ngậm cổ áo hắn trong miệng. Hai chân tên đó đã bị vặn sang những hướng không thể tưởng tượng nổi, nhưng có vẻ cơn thịnh nộ đã khiến hắn tê liệt với cơn đau. Hắn vẫn cố trừng mắt nhìn Vandalieu, không rên một tiếng.
“Đồ quái vật! Sao ngươi dám làm vậy với chỉ huy… với tất cả mọi người?!” hắn gào lên. “Chỉ huy Raymond là nhân vật then chốt của phong trào kháng chiến! Ngươi không hiểu rằng giết ông ấy chỉ khiến quân Đế quốc mừng ra mặt thôi sao?!”
“Vậy nên ta mới không để hắn chết, ít nhất là cho đến lúc này” Vandalieu đáp lại.
“Cho đến lúc này à?! Mau thả ông ấy ra! Ngươi quá mải mê bảo vệ đám Scylla mà quên mất đại cục rồi! Thay vì tiếc thương cho một vài kẻ hi sinh, hãy nghĩ cho số đông thì hơn—”
“… Liiick.”
“Gì… cái gì vậy… kah!”
Vandalieu lè lưỡi liếm thẳng vào cặp mắt mở to của tên kháng chiến, và hắn gục xuống như một cái bao bố.
“C-cậu giết hắn rồi à?” Privel hốt hoảng.
“Không, giết thì phiền lắm” Vandalieu thản nhiên đáp. “Tôi chỉ dùng độc tê liệt truyền qua mắt thôi. Hắn không thể cử động, nhưng vẫn tỉnh táo hoàn toàn.”
Vừa nói, cậu vừa rút lưỡi về rồi cúi sát xuống, ghé vào tai tên đàn ông bất động và nói nhỏ.
“Ngươi sẽ phải làm một việc cho ta. Hãy quay về căn cứ và truyền đạt thông điệp: Nếu các người còn coi trọng tính mạng của Raymond, thì phó chỉ huy Rick và toàn bộ những kẻ có liên quan đến vụ giết hại hàng loạt Scylla phải đến địa điểm đã chỉ định. Nơi đó là—”
Vừa áp dụng 【 Chiếm đoạt tâm trí 】 để khắc sâu nỗi sợ Raymond sẽ bị giết nếu thất bại, Vandalieu vừa giải độc trong cơ thể hắn, vừa phục hồi các khớp xương bị gãy.
Ngay khi hồi phục, tên kháng chiến vội bỏ chạy như bị ma đuổi, chẳng hề hay biết cơ thể hắn đã bị gài sẵn ký sinh trùng—cả côn trùng lẫn thực vật—để tiện theo dõi. Và còn có vô số Lemures đang trôi lơ lửng trên không bám sát như những bóng ma vô hình.
“Dù tôi có thể moi thông tin vị trí căn cứ từ linh hồn các thành viên kháng chiến hoặc chính Raymond, nhưng không chắc Rick có mặt ở đó” Vandalieu nói. “Tốt hơn hết là dụ hắn xuất đầu lộ diện thông qua một kẻ thân tín.”
“Ra vậy! Dụ sống thì phải để nó sống chứ! Van-kun thật tuyệt vời!” Orbia reo lên.
“Cảm giác không phải là ‘tuyệt vời’ mà là hơi… gian xảo thì đúng hơn… Nhưng đây cũng là cách thường dùng để bắt lũ cướp, nên chắc không sao” Privel gật gù, suy nghĩ một lát rồi nói. “Nhưng liệu tên Rick đó có xuất hiện không ta?”
“Tôi nghĩ là có đấy” một lính gác Scylla lên tiếng. “Tôi không rõ gì ngoài ngoại hình hắn, nhưng Raymond là nhân vật quan trọng với tổ chức kháng chiến. Không chỉ là lãnh đạo, ông ta còn mang huyết thống của gia tộc công tước. Không ai thay thế được. Họ sẽ không dễ dàng vứt bỏ ông ta đâu.”
“Ra là vậy…” Privel khẽ gật đầu.
Giống như nhiều Scylla khác, cô không quen thuộc với khái niệm huyết thống và dòng dõi quý tộc, nên phải mất chút thời gian mới hiểu được. Nhưng đúng là việc Raymond mang huyết thống nhà Sauron đã tạo nên ảnh hưởng lớn.
Ông ta là biểu tượng của dân chúng, là tiếng nói có trọng lượng trước mặt quý tộc vương quốc. Và chính nhờ ông ta mà tổ chức này mới dám tự xưng là ‘Quân đội Công quốc Sauron Tái Sinh’.
Mất đi Raymond, tổ chức ấy sẽ chỉ còn là một nhóm phản loạn tầm thường, dù có mạnh đến đâu đi nữa.
“Với lại, người đó… tên Rick ấy” Orbia trầm ngâm. “Hắn rất quý anh trai mình. Nói chuyện gì rồi cũng quay về chủ đề Ani-ue.”
“Orbia-oneesan, cái đó vượt qua mức cuồng anh rồi đó…” Pauvina nhận xét thẳng thắn.
“Hồi đó tôi cứ nghĩ hắn là người tốt, thương anh mình thiệt lòng thôi mà~!” Orbia vừa hét vừa bắn tung tóe nước khắp nơi, trông vẫn chưa hoàn toàn bình ổn cảm xúc. “Với lại còn nữa! Rick là em cùng cha khác mẹ! Raymond là đứa con ngoài giá thú duy nhất của dòng dõi công tước! Rick không thể thay thế ông ta được!”
“Thế thì chắc chắn sẽ có phản ứng thôi” Vandalieu nói. “Chúng ta quay lại chỗ Periveil-san đã, rồi đến điểm hẹn… trở về trại.”
-------------------------------------------------------
Tên: Orbia
Hạng: 4
Chủng tộc: Water Ghost (Thủy linh)
Cấp độ: 1
Kỹ năng bị động:
o Thể linh hồn: Cấp 5
o Tha hóa tinh thần: Cấp 6
o Miễn nhiễm thủy ma pháp
o Thao túng chất lỏng: Cấp 5
o Vật chất hóa: Cấp 5
o Tăng cường mana: Cấp 2
Kỹ năng chủ động:
o Võ thuật: Cấp 2
o Bắt cá: Cấp 3
o Nội trợ: Cấp 2
o Khiêu vũ: Cấp 4
o Hỏa đạn: Cấp 1
Đặc kỹ:
o Thánh hộ của Merrebeveil
-------------------------------------------------------
Giải thích thêm về quái vật: Water Ghost
Đây là những con quái vật được biết đến vì sinh ra từ các linh hồn chết gần nước, mang theo oán niệm và chấp niệm sâu nặng trong tim. Đây là một trong những lý do vì sao người ta vẫn truyền tai nhau rằng các linh hồn thường tụ họp quanh các khu vực có nước. So với những chủng Ghost cấp cao khác, chúng thường được trông thấy bên ngoài Dungeon và Tổ quỷ hơn là trong đó.
Phương thức tấn công chủ yếu của chúng là lôi nạn nhân xuống nước, hoặc dùng chính cơ thể đã hóa lỏng của mình để dìm chết đối phương. Những Water Ghost mạnh hơn còn có thể bắn thân thể linh thể đã hóa lỏng như vũ khí tầm xa, đồng thời sử dụng phép thuật thuộc tính thủy một cách vô cùng thuần thục.
Vì mang những đặc điểm như thế, nhiều Water Ghost vẫn giữ lại ký ức từ khi còn sống. Tuy nhiên, những ký ức ấy thường chỉ xoay quanh oán hận và chấp niệm của họ—mọi thứ khác hầu như đều đã bị quên lãng.
Tính cách của chúng bị bóp méo nghiêm trọng. Nhiều Water Ghost tấn công mọi sinh vật một cách vô tội vạ, chỉ để tạo ra thêm những kẻ giống mình. Thậm chí ngay cả những người từng là bạn bè thân thiết lúc còn sống cũng không thể khuyên can nổi.
Người ta truyền tai nhau rằng, những ai bị chính người mình yêu sát hại rồi bị vứt xác bên bờ nước mà không được mai táng đàng hoàng… sẽ biến thành những Water Ghost hung bạo và mạnh mẽ vượt trội.
Trái lại, Orbia gần như vẫn giữ nguyên ký ức khi còn sống. Dù hiện giờ cô là một Undead, cô lại được ban phước bởi một nữ thần và đang chịu ảnh hưởng từ 【 Dẫn lối: Qủy đạo (Guidance: Demon Path) 】 của Vandalieu, nên sức mạnh đã vượt xa một Water Ghost thông thường.


3 Bình luận
Raymond là con ngoài giá thú duy nhất
????