Tập 05: Cuộc thám hiểm của quái vật
Chương 107: Mấy tên Sukebe gặp hên thì cũng chỉ là những kẻ khờ thôi
4 Bình luận - Độ dài: 6,575 từ - Cập nhật:
Yamata là một Undead được tạo ra từ một cá thể Hydra chín đầu loại thượng phẩm—một sinh vật hiếm hoi ngay cả trong số các loài Hydra đột biến.
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ cho thấy, phần thân chính của cô là một con Hydra, còn những nửa thân trên của các mỹ nữ đủ mọi chủng tộc mọc lên từ cổ chỉ đơn thuần là để… trang trí.
Tuy vậy, mỗi thân người đó đều có thể nói chuyện, có cảm giác riêng, và sở hữu tư duy độc lập. Chúng thậm chí còn biết hát, biết lắc lư thân thể như đang khiêu vũ. Nhưng thứ thực sự là "cơ thể chính" của chúng, vẫn là một con Hydra.
Bản chất của loài Hydra là như thế. Mỗi cái đầu đều chứa một bộ não, nhưng chỉ là "não phụ", chuyên phụ trách việc điều khiển phần đầu và cổ tương ứng. Chỉ có một "não chính" nằm ở gốc cổ, chịu trách nhiệm xử lý suy nghĩ và điều khiển toàn thân.
Ngay cả khi đã trở thành Undead, bản chất đó vẫn không thay đổi.
Tuy nhiên, nhờ kỹ năng 【 Tư duy song song 】 đã giúp từng cái đầu của Yamata có thể thực hiện các nhiệm vụ khác nhau cùng lúc, cô đã được Vandalieu chọn làm thư ký riêng. So với việc dùng chín thư ký khác nhau, nhờ một mình Yamata—cộng thêm kỹ năng 【 Xuất hồn 】 và 【 Biến đổi linh hồn 】 nên Vandalieu đã có thể giải quyết đống công việc bàn giấy một cách hiệu quả hơn nhiều.
Tuy nhiên, trái ngược với dáng vẻ trí thức của những nửa thân trên kia, trí tuệ của Yamata thật ra… không được cao lắm. Suy cho cùng, cô vẫn là một Hydra.
Hydra vốn chỉ xếp hạng nhì trong bảng xếp hạng các loài Rồng kém phát triển—chỉ trên Wyvern. Dù có trưởng thành hoàn toàn thì trí thông minh của chúng vẫn chẳng lấy gì làm nổi bật. Chưa từng có nghiên cứu chi tiết, nhưng người ta ước đoán trí tuệ của chúng chỉ nhỉnh hơn sói hoang đôi chút.
Thế nhưng nhờ trải qua “ca phẫu thuật” của Vandalieu, cộng với thời gian luyện cấp nhàn rỗi và những buổi huấn luyện hàng ngày (có thể gọi là “huấn luyện thú” chăng?), Yamata giờ đây đã có thể hiểu lời người… ở mức độ tương đương một đứa trẻ nhỏ.
“Xin hãy giúp đỡ phe kháng chiến.”
Khi nhận được mệnh lệnh này từ Vandalieu, Yamata vừa đi tuần quanh trại vừa lẩm nhẩm: “Kháng… chiến… là cái gì?” Cô thật sự không biết "phe kháng chiến" là một chủng loài, một loài hoa, hay một con chim. Nhưng vì đã được dặn là phải giúp đỡ, cô biết chắc nó không phải đất đá gì đó vô tri.
Yamata hiểu rằng mình phải giúp đỡ “kháng chiến” nếu gặp họ. Vấn đề là… cô không hiểu “kháng chiến” nghĩa là gì.
Vandalieu đã hơi bất cẩn. Vì Yamata có nửa thân trên là người, cậu vô thức cho rằng cô cũng có trí tuệ của con người.
Và rồi Yamata phát hiện hơn chục người mà cô chưa từng thấy bao giờ. Họ tự xưng là “phe kháng chiến”. Họ cầu xin: “Giúp với”, “Xin hãy cho chúng tôi trú ẩn”.
Thế là Yamata mang họ về trại để “giúp đỡ” và “cho trú ẩn”.
Trùng hợp, Rapiéçage cũng đang tuần tra gần đó, bắt gặp một kẻ khả nghi có vẻ đang đuổi theo những người kia. Cô lập tức sử dụng kỹ năng 【 Điện giật (Electrocution) 】 và tiễn hắn về bên kia thế giới. Sau đó, cô cùng Yamata đưa nhóm “kháng chiến” về trại. Họ còn nhờ linh hồn của kẻ bị giết chuyển lời báo cáo tình hình cho Vandalieu.
“Kháng… chiến.”
“Trú… ẩn.”
“Ta hiểu rồi. Vậy ra là thế” Bellmond gật gù nói.
Mỗi thân trên của Yamata ôm một hoặc hai người, giữ chặt tay họ ra sau lưng. Còn Rapiéçage thì mang theo xác của kẻ khả nghi kia. Với chút khó khăn, họ cùng nhau kể lại câu chuyện cho Bellmond nghe, đủ để cô nắm được tình hình đại khái.
Có hơn chục “thành viên phe kháng chiến” mà Yamata và Rapiéçage đã mang về—hay đúng hơn là “áp giải” về. Mặt họ nhòe nước mắt, nước mũi, có vài người còn có vết ướt nơi hạ thân. Tất cả đều đã ngất lịm, mắt trắng dã vì quá sợ hãi.
“Họ chắc là sợ hãi lắm…” Saria thì thầm, vẻ mặt tràn đầy thương cảm dành cho những “thành viên kháng chiến” giả mạo.
Điều khiến họ sợ thực sự… chính là Yamata và Rapiéçage. Dĩ nhiên, Yamata và Rapiéçage không hề nhận ra điều đó.
Có lẽ, khi nghe họ kêu gào “Đừng giết tôi!”, “Tôi không muốn chết!”, hai cô nàng Undead đã hiểu nhầm rằng họ đang tha thiết cầu xin được giúp đỡ.
Chính vì vậy mà họ mới ngoan ngoãn thực hiện mệnh lệnh của Vandalieu và mang đám người ấy về “giúp đỡ”.
“Jyuuh… Họ ngất ngay khi vừa đặt chân tới đây” Bone Man nói, giọng đầy cảm thông. “Có lẽ thần kinh của họ căng quá mức rồi.”
“Chỉ là suy đoán thôi, nhưng ta nghĩ nguyên nhân cuối cùng là do họ trông thấy ngươi, Bone Man” Sam chen vào. Một lời nhận định hoàn toàn chính xác.
Bị quái vật bắt cóc, đưa tới một nơi kỳ bí, rồi lại được một bộ xương sống đón tiếp… Haj và đồng bọn ngất xỉu cũng là điều dễ hiểu.
“Lẽ ra bọn mình nên ra đón họ, rồi nói ‘Chào mừng nhé~♪’” Rita thở dài.
“Chắc cũng khiến họ yên tâm phần nào” Saria gật đầu.
Ít nhất thì có lẽ như vậy, bọn họ đã không bị dọa tới mức ngất lịm, và nhóm có thể hỏi xem họ thực sự là ai.
“Vậy… bây giờ ta nên làm gì với mấy người này?” Rita đột ngột nghiêm giọng hỏi.
Mọi người im lặng suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng.
“Họ có vẻ là thành viên của phe kháng chiến… Vậy thì trước mắt hãy tước vũ khí, chữa trị vết thương cho họ, rồi thu xếp vài căn phòng để họ nghỉ ngơi. Khi họ tỉnh lại, cho họ chút đồ ăn. Ta sẽ tự mình lắng nghe họ nói gì” Bellmond đáp.
Trước tiên, có lẽ nên thay mấy bộ quần áo bẩn trước. Chỉ riêng việc này thôi cũng là một khối công việc đáng kể, Bellmond vừa nghĩ vừa vẫy nhẹ chiếc đuôi của mình.
Nếu Haj và đồng bọn còn tỉnh, lời nói và hành động của họ có thể sẽ làm lộ chân tướng rằng họ không thực sự thuộc về phe kháng chiến. Nhưng giờ ai nấy đều đã ngất xỉu cả, dù có đáng ngờ đến đâu, thì trước mắt vẫn chỉ có thể tạm xem họ là “kháng chiến” và cho họ trú ẩn.
Dù sao thì, cũng chẳng có thứ gì gọi là “giấy chứng nhận thành viên kháng chiến” cả.
Nhìn chung, những người kia có vẻ thiếu quyết tâm so với cái danh “hiến thân vì tổ quốc” của mình, nhưng suy cho cùng, chiến đấu với những con quái vật không rõ lai lịch chắc chắn còn đòi hỏi lòng can đảm lớn hơn cả khi phải đối đầu với con người.
Mà kháng chiến thì đâu chỉ có mỗi việc đánh du kích. Cũng không loại trừ khả năng nhóm này là bộ phận chuyên thu thập tình báo – nếu vậy thì việc họ yếu đuối về mặt chiến đấu cũng dễ hiểu thôi.
Nếu sau này lộ ra họ không phải người của quân kháng chiến thì cũng có thể xử lý sau. Nhưng nếu lỡ tay loại bỏ họ, để rồi sau này phát hiện họ thực sự là người bên kháng chiến… thì đã quá muộn.
Vả lại, vị trí của căn cứ này giờ đã bị lộ.
“Dù sao thì, lỡ đưa họ về rồi thì đâu thể đuổi đi, đúng không?” – Saria nói.
“Phải đó” Sam đồng tình. “Saria, Rita, cứ để việc chăm sóc mấy người đàn ông đó cho ta.”
“Được thôi” Rita gật đầu.
“Cảm giác này làm ta nhớ tới lúc vất vả thay tã cho Vandalieu hồi nhỏ” Darcia nói, như đang hoài niệm.
“Darcia-sama, những chuyện đó tốt nhất là nên để vào dĩ vãng” Sam nhẹ nhàng góp lời.
Knochen khẽ rên lên. Xương bắt đầu va vào nhau lách cách khi cánh cổng mở của căn cứ dần biến thành một bức tường xương vững chắc. Rồi Eisen cùng các Immortal Ent khác cũng dịch chuyển lạo xạo, chắn phía trước tường.
Thế là, đúng như mong muốn của Haj và những người đi cùng, họ đã được cứu và bảo vệ trong một pháo đài bất khả xâm phạm.
-----------------------------------------------------------
Vào lúc đó, Vandalieu vừa bị Privel lao vào ôm đến mức ngã xuống sông, đang hong khô quần áo ướt bằng ngọn lửa của công chúa Levia, thì nhận được tin Yamata và Rapiéçage đã "bắt" được nhóm Haj.
Vết bầm do giác hút trên xúc tu của Privel để lại vẫn còn nhức nhối.
Privel, sau khi nghe linh hồn của Orbia kể lại đầu đuôi sự việc, đã tự cho rằng Vandalieu vừa nhận được một chức nghiệp mới – Spiritualist – cho phép thuần hóa Undead. Chính công chúa Levia là người xuất hiện để “giải thích” cho cô hiểu… dù thực chất lại càng khiến cô hiểu lầm thêm.
Trong lúc Privel và Orbia còn đang nói chuyện, Vandalieu tranh thủ hỏi linh hồn của người đàn ông đã bị Rapiéçage giết bằng kỹ năng 【 Điện giật 】 để làm rõ sự việc.
Tên trinh sát đó là một thành viên trong đội tiêu diệt quân kháng chiến của Đế quốc Amid, đóng tại pháo đài gần biên giới vùng Scylla. Họ đã cố tình để nhóm kháng chiến (Haj và những người khác) trốn thoát, rồi bí mật bám theo nhằm lần ra vị trí căn cứ.
“Phía sau… tôi còn một người nữa… anh ta chắc đã quay lại pháo đài với phần còn lại của đơn vị và báo cáo về cái ch-ch-c-hết của tôi rồi. Đội tiêu diệt có năm… sáu mươi? Năm mươi?” – Vẻ mặt và ánh mắt của linh hồn đó bắt đầu tan chảy, ký ức dường như đang mờ nhạt dần.
Vandalieu, chưa muốn kết thúc cuộc thẩm vấn, liền truyền Mana vào linh hồn để giữ nguyên trạng thái linh thể. Linh hồn ấy lập tức phát ra tiếng rên rỉ kỳ quái đầy khoái trá.
Chắc là chất lượng Mana của mình thay đổi sau khi nhận được chức nghiệp 『 Ma quỷ lãnh đạo giả (Demon Guider) 』? Cảm giác phản ứng của linh hồn mạnh hơn trước… mà miễn là vẫn còn hiệu quả thì cũng chẳng sao.
Vandalieu khẽ lùi lại một chút trước tiếng hét quái lạ kia, tiếp tục thẩm vấn và nắm được sơ đồ chỉ huy, số lượng và quy mô quân đội trong pháo đài.
Kết luận: đội tiêu diệt đó hoàn toàn không đủ sức phá vỡ phòng tuyến của Knochen. Với Bellmond, Rita, Saria và Bone Man canh giữ, chúng sẽ bị đẩy lùi dễ dàng.
Còn pháo đài kia, chỉ cần một trận mưa phép từ 【 Tử linh ma pháp 】 cộng với vài phát 【 Đại Bác Telekinesis 】 là đủ biến nơi đó thành đống đổ nát trong chưa tới năm phút.
“Nhưng nếu ta làm vậy rồi rút về Talosheim, để rồi một đội tiêu diệt quy mô lớn hơn kéo đến, thì dân kháng chiến và cả tộc của Privel-san sẽ gặp nguy hiểm” Công chúa Levia lên tiếng.
“Ừ, đúng là vậy” Vandalieu gật đầu.
Nếu chỉ là quái vật hoang dã, diệt xong là xong. Nhưng ở đây, họ đang đối mặt với một quốc gia.
Dù chưa chắc sẽ có đại quân kéo đến ngay, nhưng rất có khả năng một đội trinh sát tinh nhuệ sẽ được cử đi điều tra. Những kẻ đó có thể là mạo hiểm giả hạng A, thậm chí mạnh ngang cỡ ấy.
Đến lúc đó, Vandalieu và đồng đội có thể đã rút đi, nhưng để lại hậu quả cho kháng chiến – lực lượng đang chiến đấu giành lại công lý cho Công quốc Sauron – thì không ổn chút nào.
Quá thiếu trách nhiệm.
“Nhưng chúng ta cũng khó mà ở lại chiến đấu lâu dài” công chúa Levia nói.
“Ừ. Dù chúng ta không làm gì, vẫn có thể gây rắc rối cho quân kháng chiến theo một cách khác” Vandalieu đáp.
Ở lại và đồng hành với quân kháng chiến không phải là lựa chọn đơn giản. Dù tín đồ của Vida có phần khoan dung hơn với Undead, thì cái gọi là “khoan dung” ấy chỉ dừng lại ở mức: nếu là Undead có ý thức, thì nên khuyên họ siêu thoát, chứ không phải lập tức tiêu diệt.
Chứ đâu phải chấp nhận Undead như bạn bè vô điều kiện. Undead hoang dã vẫn là hiểm họa như mọi con quái khác.
Nếu quân kháng chiến mà chiến đấu bên cạnh Undead thì khi bị phát hiện, Đế quốc Amid sẽ dễ dàng dùng chuyện đó để tuyên truyền: “Lũ quân kháng chiến đã bán linh hồn cho tà thần.”
Còn nếu bản thân Vandalieu gây quá nhiều chú ý – bị gọi là “Ma vương tái sinh” hay đại loại thế – thì những mạo hiểm giả hạng S như 『 Sấm chớp 』 Schneider hay 『 Lam Hỏa Kiếm 』 Heinz có thể sẽ vượt qua biên giới, bắt tay nhau vì lý tưởng "cứu thế giới".
Nếu chỉ là Heinz một mình, Vandalieu vẫn có thể trả thù. Nhưng nếu có thêm đồng đội của Heinz, thậm chí thêm một mạo hiểm giả hạng S nữa… thì rắc rối thật sự.
(...Dù hiện tại Vandalieu vẫn chưa biết rằng Schneider vốn là tín đồ của Vida, và có thể là một đồng minh của cậu.)
Vứt bỏ hoặc che giấu những người mà Yamata và Rapiéçage đã cứu cũng không ổn về mặt đạo đức.
Vậy nên, lựa chọn thực tế nhất là…
“Khi đội tiêu diệt đến, ta sẽ giữ lại vài tên, dùng kỹ năng 【 Tẩy não 】 để khiến chúng tin rằng mình bị Undead tấn công. Những kẻ bị giết thì sẽ dùng để tạo Undead. Sau đó thả mấy tên bị tẩy não về, kèm theo vài chục bộ xương từ Knochen đến pháo đài… chắc chúng sẽ nghĩ đó là do lũ Undead hoang dã gây ra?”
Cũng có thể bắt hết, rồi dùng 【 Can thiệp tâm trí 】 để tẩy não. Nhưng hiện tại, Vandalieu còn phải đến làng Scylla nữa.
Nếu đội tiêu diệt kéo đến khi cậu không có mặt ở trại, thì phương án trên sẽ là lựa chọn phù hợp.
“Chắc là ổn thôi” Công chúa Levia nói như để trấn an. “Thường thì đâu ai rảnh phân tích hành vi của Skeleton hay Zombie làm gì.”
Nghe cô nói, Vandalieu viết lên một tờ giấy rằng cậu đã nhận được thông tin, rồi viết thêm lời hồi đáp, lén trao lại cho một côn trùng Undead mang đi.
“Vậy thì, đi thôi” Privel cất lời sau khi trò chuyện với Orbia xong. Giờ cô sẽ đưa Vandalieu đến làng Scylla và ra mắt với mẹ cô – tộc trưởng. “Hả? Giờ này mà còn có bọ cánh cứng sao?” – cô chớp mắt nhìn theo con côn trùng Undead đang bay xa.
“Có khi chị nhìn nhầm loài rồi đó” Vandalieu đáp.
Coi bộ, từ giờ chọn côn trùng Undead đưa thư cũng phải để ý đến mùa mới được.
------------------------------------------------------
Ngôi làng của tộc Scylla nằm ở vùng đầm lầy dưới chân núi, là một tập hợp các túp lều.
Ven bờ đầm là những căn lều chắc chắn, thiết kế đặc biệt để chịu được sức nặng từ phần thân dưới và xúc tu của Scylla – thứ nặng hơn vẻ ngoài rất nhiều. Còn phía trên đầm thì là những cái lều nổi dạng nhà thuyền, nơi con người và thú nhân sinh sống.
Nhìn qua, có thể ai đó sẽ nghĩ Scylla đang giam giữ đàn ông, nhưng thực tế là… các Scylla đang bảo vệ họ.
“Ở đây không có Tổ Qủy (Devil’s Nest), nên khu đầm sâu khá an toàn” Privel giải thích. “Nếu muốn rời làng thì có thể chèo thuyền, nhờ bọn em cõng hoặc tự bơi cũng được.”
Nói nghe thì đơn giản là thế.
Nhân tiện, Vandalieu có thắc mắc liệu đầm này có cá sấu hay không – câu trả lời là: “Có, và ăn ngon lắm.” Đó cũng là nguồn săn chính của các thợ săn Scylla.
Bên cạnh đó, họ còn đánh cá, nuôi những loài gặm nhấm to như bê con và vịt làm gia súc, đồng thời thờ phụng vị nữ thần chính Vida cùng nữ thần anh hùng Merrebeveil – thần bảo hộ của tộc Scylla.
“Tôi muốn có vịt” Vandalieu nói.
“Con gì to to giống chuột khổng lồ kia trông cũng ngon lắm, Van” Pauvina thêm vào.
“Em cũng muốn ăn thử chút coi sao.”
“Nhưng mà nếu mang về nuôi ở Talosheim thì bọn nó có hóa thành quái vật không nhỉ?”
“Không biết thịt có bị biến đổi gì không…”
Trong lúc cả hai đang ngắm nhìn những con capybara khổng lồ và vịt đang được nuôi dưỡng, thì Privel đứng cách đó không xa, bị mấy nữ binh Scylla mặc giáp vỏ sò và cầm giáo rầy la.
“Tự ý trốn ra ngoài mà không báo gì hết! Chị biết là em muốn luyện tập, nhưng giờ nguy hiểm lắm đấy!”
“Ít nhất cũng phải nhờ bọn chị đi theo bảo vệ chứ!”
“E-Em xin lỗi… Nhưng nghe này, em nghĩ là có thể lần ra kẻ đã sát hại Orbia-san với mấy người kia đó!”
Lúc này, các chị gái vệ binh mới để ý tới Pauvina và Vandalieu – hai người được Privel dẫn về. Công chúa Levia đang cố ý ẩn mình để tránh gây hoảng loạn, nhưng có vẻ mấy người kia đã tưởng cô gái cao hơn hai mét kia là nhân vật quan trọng.
Họ liếc nhìn Pauvina với vẻ lưỡng lự, nhưng Privel liền đính chính.
“Không phải đâu, là người nhỏ hơn cơ.”
“Người nhỏ hơn? Ủa, sống hả?!”
“Tôi cứ tưởng đó là búp bê chứ…”
Thật tàn nhẫn. Đúng là Pauvina đang bế mình bằng cả hai tay thật, nhưng mình vẫn đang nói chuyện đấy chứ, Vandalieu thầm nghĩ.
“Chào mọi người, tôi tên là Vandalieu” cậu tự giới thiệu.
“Còn em là Pauvina, em gái cậu ấy đó!”
“E-Em gái hả…”
Các vệ binh có vẻ bất ngờ, nhưng may mắn là không tỏ vẻ khó chịu.
Trong các làng Scylla, trẻ con mang nhiều dòng máu khác nhau vốn chẳng phải chuyện hiếm. Tuy không có đứa nào như vậy trong làng hiện tại, nhưng trong quá khứ từng có Scylla mang thân trên nhỏ như người lùn Dwarf, hay to lớn như Titan, thậm chí có cả những người mọc tai thú trên đầu.
Những người không phải Scylla sống trong làng hầu hết là bán Elf không thể hòa nhập được với xã hội loài người, nên người lai Scylla ở đây cũng không bị phân biệt đối xử.
Ngoài ra, vì lý do nào đó, có vẻ tộc Scylla cũng bị ảnh hưởng bởi kỹ năng 【 Dẫn dắt ma đạo (Demon Path Enticement) 】 của Vandalieu. Có lẽ việc họ bò bằng xúc tu khiến họ bị xếp vào nhóm “Loài dùng xúc tu”… liệu có thể trang bị họ được không ta?
Dù sao thì, Pauvina quá nổi bật nên không thể coi như vô hình được.
Vậy là Privel giới thiệu Vandalieu là một Linh thuật sư đặc biệt có thể giúp điều tra vụ của Orbia, rồi đưa cậu đến gặp tộc trưởng.
Ban đầu, tộc trưởng vẫn tỏ ra nghi ngờ dù chính con gái bà đã giới thiệu, nhưng khi Vandalieu sử dụng kỹ năng 【 Hóa hình (Visualization) 】 để cho bà thấy linh hồn của Orbia, thái độ bà thay đổi hoàn toàn.
“O-Orbia… con… con… uwa~ah!”
“Uwah! Cả mẹ cũng vậy hả, tộc trưởng?!”
Quá xúc động, tộc trưởng lao tới định ôm chầm lấy linh hồn Orbia. Đã tiên liệu trước chuyện này, Vandalieu liền dịch ra xa.
Tộc trưởng đâm thủng vách lều, rơi cái bụp xuống đầm lầy.
“M-Mẹ ơi!” Privel hốt hoảng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?!” các vệ binh Scylla hớt hải chạy tới.
“Có vẻ tộc Scylla thích ôm nhau thì phải?” Pauvina nghiêng đầu nói.
“Có lẽ họ dễ xúc động chăng,” Vandalieu đáp.
“Nói mới nhớ, em cũng thích ôm người khác lắm” Orbia nói thêm. “Gặp người nhà hay bạn bè là em ôm hết.”
Ngay sau câu nói đó, mấy chị vệ binh cũng xúc động quá mức khi thấy Orbia rồi định ôm cô. Nhưng vì Orbia là linh hồn nên họ xuyên qua cô và... rơi xuống đầm luôn, lôi cả Vandalieu theo.
“Van, anh phải cảnh giác hơn chứ” Pauvina thở dài.
Vandalieu đúng là rất dễ bị dính mấy đòn không có sát ý hay nguy hiểm tính mạng.
Hôm nay là lần thứ hai cậu bị “vùi lấp” bởi phần thân dưới đầy xúc tu của những mỹ nhân Scylla.
“Khụ khụ. Ta thật là thất lễ quá” tộc trưởng Scylla lên tiếng sau khi leo lên lại.
“Xin lỗi cậu nhiều lắm” hai vệ binh đồng thanh cúi đầu.
“Không sao đâu, đừng bận tâm” Vandalieu đáp, trên trán và má vẫn còn đầy dấu hút của xúc tu.
Sau màn xin lỗi, hai vệ binh quay lại đứng gác, đảm bảo không ai vào nhà tộc trưởng lúc này.
“Nếu ướt thêm nữa là anh bị cảm đó, Van” Pauvina lo lắng.
“Ta cũng có giới hạn trong việc sấy khô cho cậu” công chúa Levia nói.
“Với lại, nếu cứ như vậy thì không nói chuyện được gì luôn” Pauvina phụ họa.
Thế nên, sự tồn tại của linh hồn Orbia tạm thời được giữ kín.
“Dù vậy, nghĩ tới việc một Linh thuật sư cho ta gặp lại Orbia… ta vẫn thấy khó tin dù chính con gái ta kể lại” Periveil, mẹ của Privel, lên tiếng.
Periveil là một phụ nữ trông như đang ở tuổi hai mươi lăm. Nếu lấy hình dáng Privel làm mẫu rồi biến thành người lớn, tăng vòng một lên gấp ba, làm xúc tu to hơn và cơ thể bóng mượt hơn, thì sẽ ra Periveil.
Nghe nói tộc Scylla, sau một độ tuổi nhất định sẽ ngừng già đi về ngoại hình, nên nhìn Periveil và Privel giống hai chị em cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, việc bà đã sinh tận mười hai đứa con khiến bà mang khí chất điềm đạm hơn.
Dù nhìn lại cảnh tượng lúc nãy, sự điềm đạm ấy… cũng không hoàn toàn chắc chắn.
“Khi nghe Privel dẫn về một cô bé Titan bán thú nhân và một đứa trẻ trắng toát, đúng vào hôm sau khi nghe tiếng rống của Cuồng Phong Long, ta đã nghi rồi” Periveil nói.
“Bà nghi điều gì ạ?” Vandalieu hỏi.
“Ta giấu chuyện này với mọi người, nhưng ta đã nhận được 『 Thần dụ 』 từ Merrebeveil.”
Ngoài việc là tộc trưởng, Periveil còn là một nữ tư tế được ban phước bởi Merrebeveil, nữ thần anh hùng của tộc Scylla.
Trước đó bà từng nhận được Thần dụ: “Hãy nghênh đón bán Vampire da trắng.”
“Vậy bà nghĩ người đó là cháu?” Vandalieu hỏi.
“Đúng vậy” Periveil gật đầu. “Đây là lần đầu tiên ta gặp một Dhampir, nhưng cháu đúng là trắng toát mà.”
Đây là lý do vì sao bà sẵn lòng tiếp đón Vandalieu và Pauvina vào làng.
Có vẻ bà cũng đoán được phần nào xuất thân của Vandalieu. Vì cậu xuất hiện ngay hôm sau tiếng rồng vang lên, bà nghi ngờ rằng cậu đến từ phía bên kia dãy núi.
Dù sao, việc nữ thần anh hùng đích thân ban 『 Thần dụ 』 về một người như cậu cũng cho thấy cậu không thể là người thường.
“Thế còn Orbia, sao con lại ở nơi đó một mình vậy? Không nhớ gì sao?” Periveil quay sang hỏi.
“Umm, con không thể nói vì sao mình ở đó được” Orbia đáp. “Còn việc bị giết thì con không nhớ gì hết.”
“Không thể nói? À… là hẹn hò bí mật, nhỉ” Periveil cười hiểu ý. Có vẻ với Scylla thì chuyện này không quá hiếm. “Nhưng không nhớ gì à… Vậy cũng đáng tiếc, nhưng có khi lại tốt hơn.”
“… Hình như con bị giết khá tàn nhẫn, đúng không” Orbia nói khẽ. “Nhưng mà, tộc trưởng, có ai khác bị giết chung với con không? Và ngón tay con lúc đó có đeo nhẫn mà?”
“Không, chỗ bọn ta tìm thấy xác con thì chẳng có ai khác cả” Periveil đáp. “Và ngón con cũng không có nhẫn.”
“Vậy à…”
Có vẻ thi thể của người yêu Orbia vẫn chưa được tìm thấy, nhưng cũng không có gì chắc chắn. Có thể anh ta bị bắt đi rồi mới bị sát hại.
“Nghe con kể thì có vẻ người đó không phải dân trong làng, đúng không? Cháu có biết gì không, nhóc?” Periveil hỏi Vandalieu.
“Ít nhất thì khi bọn cháu tìm thấy Orbia, không có linh hồn nào khác quanh đó” Vandalieu trả lời.
Điều này chắc chắn vì nếu có hồn phách nào ở gần, chúng sẽ bị kỹ năng 【 Dẫn dắt ma đạo 】của cậu kéo tới.
Vì vậy, Vandalieu cho rằng khả năng người yêu của Orbia còn sống khá cao. Tuy nhiên, cũng có thể hồn người đó đã vào luân hồi, nên cậu không thể nói chắc.
“Vậy thì có lẽ tạm thời người đó vẫn an toàn. Dám hẹn hò bí mật với con ở một nơi như đầm lầy vắng người, hẳn là anh ta cũng không yếu nhỉ?” Periveil mỉm cười.
“Dĩ nhiên!” Orbia nói đầy tự hào. “Anh ấy giỏi kiếm—”
“Orbia-san, chị chắc muốn kể hết thật à?” Privel chen ngang. “Nói nhiều quá là biết người đó là ai luôn đấy.”
“Ui, suýt nữa thì lỡ lời rồi!”
Nét buồn trên mặt Orbia biến mất, thay vào đó là vẻ nhẹ nhõm. Cả Periveil lẫn Privel cũng mỉm cười theo. Có vẻ họ cũng thấy nhẹ lòng khi thấy Orbia vẫn giữ nguyên tính cách như lúc còn sống, bất chấp cái chết tàn khốc.
Họ có thể thất vọng vì chưa có thêm manh mối, nhưng chẳng ai muốn nhìn thấy khuôn mặt của bạn mình bị nỗi đau và thù hận vặn vẹo cả.
“Cháu có thể nghe về các vụ án giết người được không?” Vandalieu hỏi.
“Được chứ, nhưng chuyện hơi dài đấy” Periveil gật đầu.
Theo lời bà kể, trong khoảng nửa năm qua, đã xảy ra hàng loạt vụ Scylla bị tấn công và sát hại khi ở một mình tại các khu vực riêng lẻ quanh vùng lãnh thổ Scylla. Họ đi săn, đuổi theo con mồi quá xa, bị lạc khỏi nhóm rồi mất tích. Ngày hôm sau, thi thể họ được tìm thấy trong tình trạng khác hẳn.
Các thi thể đều có chung đặc điểm, nên tất cả các tộc nhân đều tin rằng đây là hành vi của cùng một hung thủ.
Đã có năm nạn nhân, tính cả Orbia. Mỗi tộc đều đã mất đi một thành viên.
“Chúng ta cũng có một nghi phạm” Periveil nói. “Bọn ta nghĩ đó là đám cuồng tín của Alda, những kẻ không chấp nhận kế hoạch hòa bình của chúng ta với Đế quốc Amid.”
“Kế hoạch hòa bình?” Vandalieu nhíu mày.
“Nói chính xác thì là một hiệp ước không xâm lược. Họ nói sẽ để chúng ta tự trị, chỉ cần nộp thuế cao hơn chút so với thời còn thuộc Công quốc Sauron” Periveil giải thích. “Dĩ nhiên, chúng ta vẫn tiếp tục thờ phụng Vida-sama và Merrebeveil như cũ.”
Ngạc nhiên thay, Đế quốc Amid không hề có ý định dùng vũ lực đàn áp tộc Scylla hay bắt họ sống trong cảnh áp bức. Theo lời Periveil – dù bà chưa tận mắt thấy – điều này có vẻ cũng đang được áp dụng cho toàn bộ vùng đất trước đây là Công quốc Sauron.
Người dân được hứa hẹn rằng họ có thể tiếp tục trồng lúa để thu hoạch thay vì bị ép chuyển sang trồng lúa mì, thuế má vẫn giữ nguyên như thời còn thuộc Công tước Sauron, thậm chí ở một số khu vực, thuế còn được giảm do trước kia quá nặng.
Mọi người được khuyến khích cải đạo từ giáo phái của Vida, nhưng Periveil chưa từng nghe tin gì về việc người ta bị giam giữ hay tra tấn trong các trại tị nạn.
“Em cứ tưởng đế quốc sẽ tuyên bố những ai không thề trung thành với họ là không phải con người rồi tiến hành thảm sát chứ” Pauvina nói.
“Ta còn nghĩ là họ sẽ phá hủy hết Thánh đường của Vida cùng với những tín đồ dám đứng ra bảo vệ, ai chống đối thì bị đánh đập rồi bắt đi xây Thánh đường cho Alda” công chúa Levia tiếp lời.
“… Ta thấy mấy người còn ghét Đế quốc Amid hơn cả bọn ta nữa đó” Periveil lẩm bẩm.
Cô cùng với Privel khẽ rùng mình.
Nhân tiện thì, riêng về công chúa Levia, Periveil đã sớm bị thuyết phục rồi. “Thật bất ngờ, một Linh thuật sư có thể thuần hóa Undead nữa cơ à” cô từng thốt lên như vậy.
Thực tế thì khác, nhưng với 『 Thần dụ 』 và việc ngay trước mắt cô là một cậu bé Linh thuật sư đặc biệt có thể điều khiển một Undead biết nói chuyện như người thường, cô có vẻ chấp nhận lời giải thích ấy mà không nghi ngờ gì.
Mặc dù hiệu ứng của 【 (Demon Path Enticement) Dẫn lối Ma đạo 】 lên Scylla không mạnh bằng với Undead, nó vẫn có tác dụng. Nhờ thiện cảm sẵn có với Vandalieu, họ tin tưởng cậu một cách tự nhiên.
“Ừ, đại khái là như vậy” Vandalieu kết luận.
Cậu thấy khá hài lòng với lời giải thích của Periveil. Dù ban đầu cũng có tưởng tượng đến khả năng xảy ra thảm sát, nhưng cậu cho rằng khả năng cao hơn là Đế quốc sẽ chọn cách chiếm đóng ôn hòa, dần biến vùng đất này thành lãnh thổ của mình.
Bởi vì dân của Đế quốc và các nước chư hầu không thể di cư ồ ạt đến vùng Sauron được, họ chỉ còn cách giữ vùng đất này trong tình trạng tạm chiếm ổn định.
Hơn nữa, trong thế giới mà sự tồn tại của các vị thần là điều hiển nhiên, nếu làm gì quá đáng thì sẽ bị thiên giới trừng phạt. Mọi chuyện có thể đã khác nếu toàn bộ dân vùng Sauron đều là chủng tộc Vida như ở Talosheim. Nhưng thực tế là, dù phần lớn cư dân thờ phụng Vida, nơi đây vẫn có cả người, Dwarf lẫn Elf. Và dù rất ít, cũng có vài người theo Alda nữa.
“Nhưng ta vẫn không hiểu sao bọn họ lại đối xử tử tế với dân chúng như vậy” Vandalieu nói.
“Chuyện đó, chắc là do nhiều nguyên nhân khác nhau… nhưng có lẽ họ thấy không đáng để gây sự với bọn ta” Periveil đáp.
“Lãnh thổ này núi non nhiều, đất bằng lại ít. Ao hồ, đầm lầy cũng không thiếu. Chỉ dùng lính thì khó đánh lắm, mà sống ở đây cũng rất bất tiện” Privel nói thêm.
Vùng đất Scylla nằm sát dãy núi Biên Giới phần lớn là núi non và đất ngập nước.
Scylla, đúng như dáng vẻ của mình, rất giỏi chiến đấu trong môi trường đầm lầy, dưới nước lẫn trên mặt nước. Ngay cả khi lên đất liền, họ cũng di chuyển linh hoạt hơn vẻ ngoài cho thấy. Thực tế, với tám cái chân, họ còn vững vàng hơn nhiều so với con người hai chân khi di chuyển trên sườn dốc.
Chưa kể họ còn rất mạnh.
Ngay từ khi sinh ra, họ đã sở hữu kỹ năng 【 Siêu sức mạnh 】, nên những xúc tu mạnh mẽ phần thân dưới của họ đã là mối đe dọa lớn đối với binh lính thông thường.
Cơ thể họ to lớn, trông như lúc nào cũng đang cưỡi thú. Phải cần đến năm bộ binh cầm giáo mới ngăn được một Scylla.
Tất cả Scylla đều sở hữu những kỹ năng chiến đấu như 【 Võ thuật 】nhờ thường xuyên săn cá sấu, nên ngoài trẻ nhỏ thì không có ai gọi là dân thường cả.
Đã thế, họ còn gần như không có điểm yếu thật sự. Nhìn qua thì phần thân trên giống người của họ có vẻ yếu ớt, nhưng thực ra đôi tay nhỏ ấy cũng được cường hóa bởi 【 Siêu sức mạnh 】 và 【 Võ thuật 】
Và vì bàn tay của họ có hình dạng giống người, họ sử dụng thành thạo cung, giáo, kiếm,…
Điều đáng sợ nhất là phần xúc tu bên dưới của họ có thể cử động độc lập. Vậy nên một Scylla hoàn toàn có thể dùng tay cầm cung bắn kẻ địch từ xa, đồng thời dùng xúc tu siết cổ kẻ địch áp sát.
“Uooh~! Nó uốn éo giống cái lưỡi của Van đấy, nhưng còn bá đạo hơn nữa!” Pauvina reo lên.
“Không, ta nghĩ mỗi cái có cái hay riêng mà” Orbia bật cười.
Periveil chớp mắt. “Ể, lưỡi?”
“Chuyện đó để sau đi, xin hãy tiếp tục giải thích” Vandalieu ngắt lời.
Tổng cộng có khoảng năm ngàn Scylla sống ở năm ngôi làng trong vùng này. Tính sơ sơ thì cần đến hai vạn năm ngàn bộ binh mới có thể tiến đánh nơi đây.
Dù có hy sinh ngần ấy binh lực và ngân sách quân sự, vùng đất chiếm được cũng chẳng giàu tài nguyên nông nghiệp, lại đầy núi đồi và đầm lầy. Nếu không muốn sống kiểu săn bắt hái lượm, thì sẽ phải khai khẩn rất nhiều mới có thể tồn tại được.
Đồng ruộng bậc thang của Scylla cũng không thể giữ gìn nếu không có kiến thức canh tác phù hợp.
Ngoài ra, ở khu vực này chỉ có một Tổ Qủy nằm giữa một vùng đầm lầy rộng lớn, dễ tiếp cận. Có một cái Hầm ngục nhưng bên trong toàn là sông, hồ và vùng ngập nước, con người ngoài Scylla rất khó mà khám phá được. Vậy nên cũng khó sống nhờ vào việc thu thập sản vật từ quái vật hay Dungeon.
Tóm lại, Đế quốc gần như chẳng được lợi gì từ việc tấn công vùng này, trừ việc làm hài lòng các tín đồ của Alda, những kẻ cho rằng tiêu diệt các chủng tộc Vida là công lý.
Đó là lý do họ chọn con đường đàm phán.
Và vì thế, Periveil nghĩ rằng mấy tín đồ cực đoan không chấp nhận hòa bình đang gây ra chuỗi án mạng này để khiêu khích Scylla, khiến họ tự mình từ bỏ hòa ước.
Với một nhóm người có kỹ năng cỡ mạo hiểm giả hạng D, giết một Scylla đi một mình là chuyện khả thi.
“Nhưng sau này, liệu họ có đòi tăng thuế hay bắt các cô phải làm đủ thứ chuyện không?” Vandalieu hỏi.
“Chắc chắn là có” Periveil đáp. “Ta nghĩ họ đang tính đủ kiểu, như chia rẽ các làng chẳng hạn. Ai cũng biết cả, nhưng nếu chống đối trực diện thì Đế quốc có thể xóa sổ bọn ta bất kỳ lúc nào. Thế nên bọn ta chấp nhận hòa ước để câu giờ, đồng thời tìm chỗ ở mới, cũng như thử đủ mọi cách. Biết đâu Vương quốc Orbaume sẽ lấy lại Công quốc Sauron thì sao.”
Scylla chưa bao giờ buông bỏ sự cảnh giác với Đế quốc Amid. Họ chấp nhận sự chênh lệch về sức mạnh, đồng thời tìm đường sống cho mình.
Nhưng Vandalieu cảm nhận được rằng họ cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều vào Vương quốc Orbaume, nơi từng là quê mẹ của giống loài mình.
“…Vậy, các người nói sẽ điều tra vụ án nếu bọn ta cung cấp giống lúa, vịt giống và Thủy Lang khổng lồ. Vậy hôm nay các người định làm gì?” Periveil hỏi. “Mặt trời sắp lặn rồi, mà nơi phát hiện các thi thể khác thì ở xa lắm.”
“Vậy thì, cô có thể cho tôi xem hài cốt của Orbia-san được không? Nếu vẫn còn …” Vandalieu nói.
“Được thôi. Chúng ta chôn người chết ở đầm lầy, nên chắc vẫn còn đấy. Orbia được tìm thấy cách đây năm ngày. Nhưng…” Periveil hơi chần chừ. “Cậu… định nhìn thật à?” Cô hỏi như đang cảnh báo trước rằng thi thể kia không nên cho một đứa trẻ xem.
“Không sao đâu. Bệ hạ… à không, Vandalieu-kun quen với mấy chuyện thế này rồi” công chúa Levia nhẹ nhàng đáp.
“À, giờ nghĩ lại thì cậu ấy là Linh thuật sư nhỉ? Vậy thì… chắc cũng không sao?” Periveil có hơi lưỡng lự, nhưng vẫn ra hiệu cho một Scylla cận vệ dẫn đường đến chỗ thi thể.
“Vậy thì, tôi đi đây” Vandalieu nói.
“Bọn em sẽ quay lại liền!” Pauvina reo lên.
“… Pauvina, em ở lại đây với Orbia-san và công chúa Levia đi.”
“Ể~?!”
Cuộc điều tra về vụ án mạng hàng loạt nhằm vào tộc Scylla bắt đầu bằng một cuộc khám nghiệm tử thi.
--------------------------------------------------
Tên: Rapiéçage
Hạng: 6
Chủng tộc: Neo Patchwork Zombie
Cấp độ: 0
Kỹ năng bị động:
o Dạ nhãn
o Tái tạo cấp tốc: Cấp 6 (Lên cấp!)
o Nọc độc chết người (Đuôi): Cấp 6 (Lên cấp!)
o Kháng đòn vật lý: Cấp 5 (Lên cấp!)
o Kháng ma pháp: Cấp 4 (Lên cấp!)
o Siêu sức mạnh: Cấp 6 (Lên cấp!)
Kỹ năng chủ động:
o Điện thuật: Cấp 4 (Lên cấp!)
o Phi hành cao tốc: Cấp 3 (Lên cấp!)
o Võ thuật: Cấp 4 (Lên cấp!)
o Kỹ thuật dùng roi: Cấp 2 (Lên cấp!)
o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 5 (Mới!)
o Phối hợp: Cấp 1 (Mới!)


4 Bình luận