Tập 05: Cuộc thám hiểm của quái vật
Chương 111: Hãy nhìn vào mắt nhau và bắt đầu cuộc trò chuyện nào
4 Bình luận - Độ dài: 5,856 từ - Cập nhật:
“Chúng tôi cảm ơn ngài đã thu xếp buổi gặp mặt này dù được báo trước khá gấp, Periveil-dono” một người đàn ông nói, đồng thời cúi đầu thật cung kính.
Người này không phải sứ giả từ lực lượng kháng chiến, mà chính là Raymond Paris – thủ lĩnh của Quân đội Công quốc Sauron Tái Sinh, người đã đến đây cùng vài cận vệ.
Sở hữu khuôn mặt tuấn tú – điều cũng dễ hiểu khi hắn là đứa con rơi của Công tước Sauron đã tử trận – Raymond đặc biệt gây ấn tượng nhờ phong thái tao nhã đầy quý tộc.
Trước đây, không ít thiếu nữ Scylla từng đỏ mặt thẹn thùng khi trông thấy hắn, bị sức hút ấy làm cho mê mẩn.
“Chẳng có gì đâu” Periveil đáp. “Nông dân tụi ta đang vào kỳ nghỉ sau vụ gặt lúa, mùa đi săn cũng chưa đến. Còn khá lâu nữa mới tới lễ hội Vida và Merrebeveil, thành ra ai nấy đều rảnh rỗi bất ngờ. Nhưng việc đích thân thủ lĩnh đến đây thì… hẳn là chuyện không nhỏ.”
Cô cảm nhận được — chàng trai loài người trước mặt không phải kẻ tầm thường.
Raymond mang trong mình một loại khí chất đặc biệt, thứ sức hút khiến người khác bất giác muốn nghe theo mọi lời hắn nói. Nó chưa thể sánh được với Vandalieu, nhưng vẫn đủ để khiến Periveil cùng các Scylla khác phải dè chừng.
Có lẽ hắn thực sự có khả năng thay đổi điều gì đó.
“Quả thật là vậy. Ta không định dọa ai cả, nên xin được vào thẳng vấn đề… nhưng trước hết, họ là ai vậy?” Raymond hỏi, vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt.
Ánh mắt hắn đang nhìn về phía Pauvina, đang ngồi cạnh Privel, và Vandalieu, người ngồi đối diện với cô bé.
Hiện diện tại đây là những Scylla có địa vị cao trong làng, bao gồm Periveil, các phu quân của họ, Raymond cùng hai người nữa từ quân đội Công quốc Sauron Tái Sinh.
Và rồi, có Privel, Pauvina và Vandalieu — ba người trông thật… lạc lõng. Nói đúng hơn, Pauvina nổi bật một cách kỳ lạ.
Thế nhưng, điều khiến các Scylla chú ý lại không phải Pauvina mà là Vandalieu — người mà theo cảm nhận của Raymond, trông chẳng khác gì một con búp bê tinh xảo, giới tính khó phân định.
Có điều gì đó là lạ, một cảm giác khó tả khiến hắn cảm thấy bối rối. Tuy vậy, Periveil lại ra hiệu như thể chẳng có gì bất thường.
“Giờ mới nhớ, đây là lần đầu các người gặp nhau nhỉ” Periveil nói. “Đây là Privel, con gái út của ta.”
“Tôi là Privel. Rất vui được gặp.”
“Vinh hạnh cho tôi” Raymond đáp, ánh mắt dời khỏi Vandalieu và chuyển lên Privel. “Còn người bên cạnh là…?”
Hắn lưỡng lự, không biết nên gọi Pauvina là gì.
Với vóc dáng như vậy, nếu cô là Titan thì chắc đã là người trưởng thành. Nhưng nét mặt và tỷ lệ đầu với cơ thể lại giống một cô bé khoảng mười tuổi.
“Rất vui được gặp! Em tên là Pauvina, em gái của Van.”
“Ta là Vandalieu, anh trai của Pauvina.”
“À… ừm. Rất vui được gặp hai người.”
Raymond lúng túng vì chất giọng non nớt của Pauvina trái ngược hoàn toàn với thân hình to lớn, và cả việc Vandalieu — người mà hắn gần như đã bỏ qua — đột nhiên lên tiếng.
Mặc dù đã giới thiệu xong, nhưng câu hỏi rằng vì sao hai đứa trẻ lại xuất hiện ở đây vẫn chưa có lời giải.
“Vandalieu-kun tuy còn nhỏ, nhưng là một Spiritualist (Linh Thuật Sư) đó. Cậu ấy đang giúp chúng tôi điều tra vụ án mạng.”
Lời giải thích của Periveil lập tức xóa tan mọi nghi hoặc.
“Thật là… đáng kinh ngạc” Raymond đáp. “Ta cũng rất quan tâm đến những vụ án này, nên có được sự hỗ trợ của một Linh Thuật Sư thì thật yên tâm. Sở hữu một chức nghiệp hiếm như thế khi tuổi còn nhỏ, quả là thiên tài. Ta thật ghen tị.”
Chức nghiệp Linh Thuật Sư là một nghề nghiệp đòi hỏi tài năng bẩm sinh mới có thể lĩnh hội. Trong điều tra án mạng, nó đặc biệt hữu dụng. Một đứa trẻ có chức nghiệp này xuất hiện ở đây, tuy bất ngờ nhưng hoàn toàn hợp lý.
Tuy vậy, Raymond vẫn nói tiếp: “Tuy ta không nghi ngờ gì, nhưng chức nghiệp này rất, rất hiếm. Thành thật mà nói, ta khó mà tin ngay được.”
“Vậy cũng phải thôi” Vandalieu đáp nhẹ nhàng.
Thực tế, cậu chỉ từng gặp một Linh Thuật Sư thật sự. Và cậu cũng mường tượng ra những kẻ lừa đảo, giả mạo để trục lợi.
Với ngoại hình của Vandalieu, dù đã được Periveil giới thiệu, thì cũng không thể trách cứ Raymond vì đã tỏ ra nghi ngờ.
“Vậy thì, để ta cho ngài xem bằng chứng” Vandalieu nói.
“Cậu định cho ta xem thẻ mạo hiểm giả à?” Raymond hỏi. “Ở vùng này chắc chẳng có Hội nào cấp thẻ…”
“Không, ta có bằng chứng xác thực hơn nhiều” Vandalieu đáp. “Hình tượng hóa.”
Ngay sau đó, bên cạnh cậu — hay đúng hơn là ở sát bên — linh hồn của Orbia hiện ra.
“Một hồn ma?!”
“Thủ lĩnh, lùi lại!”
Các cận vệ của Raymond lập tức bật dậy, nhưng hắn đưa tay ra ngăn lại.
“Bình tĩnh” Raymond nói, rồi quay sang Orbia. “Ngươi là linh hồn của một trong các nạn nhân sao?”
“Lần đầu nói chuyện thế này đấy” Orbia đáp. “Leader-san, tôi là Orbia. Tôi bị giết cách đây mười một ngày.”
“Rất hân hạnh… dù hoàn cảnh thật kỳ lạ” Raymond nói. “Không ngờ Linh Thuật Sư có thể hiện hình linh hồn cho người khác nhìn thấy nhờ kỹ năng… hay là phép thuật? Dù sao thì, việc đó thật đáng kinh ngạc.”
“Bản thân tôi cũng bất ngờ” Orbia cười nhẹ. “À… gần đây có chuyện gì kỳ lạ không? Kiểu như người trong kháng chiến bị tấn công, hay bị cắt liên lạc chẳng hạn…”
“…Không, ta chưa nhận được báo cáo gì như thế cả. Chuyện đó liên quan đến vụ án sao?” Raymond hỏi.
“Ừm, nếu không có gì thì tốt rồi.”
Orbia có vẻ nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt Raymond chợt tái đi. Tuy ngoài mặt hắn vẫn giữ bình tĩnh, câu hỏi kia rõ ràng đã làm hắn bối rối.
“Orbia-san không nhớ được gì về lúc chết, ngoài việc món quà người yêu tặng đã biến mất. Vì vậy, cô ấy không biết mặt kẻ gây án” Privel giải thích. “Nên tụi em quyết định để Van-kun đến các làng khác, tìm linh hồn của những nạn nhân khác.”
“Thế nên vụ này sớm muộn gì cũng được làm sáng tỏ” Periveil tiếp lời. “Xin lỗi vì đã khiến mọi người từ xa tới phải lo lắng.”
“Được nghe vậy thì thật yên tâm. Là những tín đồ của Vida, chúng tôi cũng mong vụ án sớm kết thúc” Raymond nói. “Giờ thì, về vấn đề chính—”
Với tư cách thủ lĩnh quân đội Công quốc Sauron Tái Sinh, Raymond bắt đầu thuyết phục Periveil cùng các Scylla từ chối kế hoạch hòa bình mà quân đội Đế quốc đưa ra.
Đế quốc Amid – với Alda là quốc thần – sẽ không bao giờ để yên cho chủng tộc Scylla. Một ngày nào đó, chắc chắn chúng sẽ trở mặt. Scylla nên tranh thủ lúc này liên minh với lực lượng kháng chiến, gia nhập Vương quốc Orbaume, cùng nhau chống lại Đế quốc. Raymond có đủ khả năng để đưa ra lập luận này.
Lời hắn nói đầy sức thuyết phục – không chỉ nhờ khí chất mà còn bởi sự tự tin khi biết bản thân thực sự đang liên lạc với người bên Vương quốc Orbaume.
Tuy có vài điểm sơ hở trong bài phát biểu, có vẻ như đó là do hắn đã định quy trách nhiệm vụ giết người hàng loạt cho Đế quốc.
“Ta hiểu ngươi muốn nói gì. Nhưng đây là chuyện liên quan đến toàn bộ vùng đất này. Xin lỗi, nhưng ta không thể quyết định một mình” Periveil trả lời khéo léo, tránh đưa ra đáp án lập tức.
“Tất nhiên. Nhưng ta nghe nói các tộc trưởng sẽ tụ họp vào Lễ hội Sinh vào mùa đông. Nếu có thể thảo luận về đề nghị này khi đó, vậy là quá đủ” Raymond nói rồi kết thúc vấn đề tại đây.
Có vẻ hắn định đến từng làng, thuyết phục từng tộc trưởng trước khi lễ hội bắt đầu.
Giống như vận động tranh cử vậy, Vandalieu thầm nghĩ.
“Vậy thì, xin phép cáo lui. Cảm ơn ngài đã dành thời gian tiếp đón chúng tôi hôm nay.” Raymond lễ độ chào từ biệt, từ chối khéo lời mời dùng bữa của Periveil.
Các hồn ma canh gác bên ngoài theo dõi Raymond và đoàn tùy tùng rời khỏi làng.
Còn lại trong phòng, Vandalieu và mọi người tụ lại bàn chuyện.
“Raymond và người của hắn… chắc là vô tội nhỉ?” Periveil lên tiếng.
“Ừ, ta có cố gợi ý là món quà là một chiếc nhẫn, mà hắn chẳng phản ứng gì. Có vẻ thật sự không biết gì cả” Privel nói.
“Nhưng Raymond-san rõ ràng đã bối rối!” Công chúa Levia khẳng định.
“Công chúa Levia nhạy bén ghê” Vandalieu gật gù.
“Van, anh phải chú ý nét mặt người ta chứ” Pauvina nói.
“Hắn có bối rối thật, nhưng chắc là vì tôi thôi” Orbia lên tiếng. “Tôi là hồn ma mà, chắc hắn sợ tôi. Chắc chắn là vậy rồi.”
“Không phải đâu” mọi người đồng thanh đáp.
“Không cần nói đồng loạt như thế chứ!” Orbia phụng phịu.
Cũng không loại trừ khả năng thủ phạm là người của phe kháng chiến. Vandalieu đã sớm nói điều đó với Privel, Orbia và nhóm bạn.
Tộc Scylla đã quen biết Raymond cùng đội quân Phục quốc Công quốc Sauron hơn một năm nay. Bình thường thì họ sẽ không dễ gì tin rằng tên tội phạm lại đang lẩn trốn giữa họ, thế nhưng…
“Tối qua ta nằm mơ, Merrebeveil đã gửi 【 Thần Hộ 】 cho ta. Bất ngờ thật đấy, nhưng có vẻ như ta nên tin Vandalieu-kun thì phải?” — Periveil đã nói vậy.
“Em cũng thế! Em nhận được cái gì đó giống như ban phước ấy, giống mẹ! Và hình như đổi lại, em cần phải đi theo Van-kun!”
“Em cũng vậy, em cũng vậy nè! Em nhận được ban phước, và hình như còn được bảo là đừng quay lại vòng luân hồi nữa. Linh hồn mà cũng được ban phước luôn, hử?!”
“Cảm ơn người, Merrebeveil” Vandalieu thì thào.
Có vẻ như Merrebeveil đã hành động ngay lập tức. Giờ đây khi không còn phải kìm giữ các mảnh vỡ của Ma Vương nữa, bà có thể sử dụng lại phần nào sức mạnh của mình.
Nhờ danh hiệu 【 Xúc Tu Vương 】 mà Vandalieu mới nhận được, những Scylla khác cũng cảm nhận rõ sự hiện diện và sức hút áp đảo từ cậu — mặc dù từ trước đó, họ đã ít nhiều bị ảnh hưởng bởi danh hiệu 【 Thánh tử của Vida 】và chức nghiệp 【 Khiển Trùng Nhân 】.
Nhưng không có nghĩa là họ bị tẩy não hay mất đi ký ức. Bản thân họ vẫn còn rõ ràng cảm nhận được Raymond và nghe thấy những gì hắn nói. Từ đó, thật khó để tin rằng hắn có dính líu đến một vụ thảm sát ghê rợn như thế.
Trên thực tế, Raymond không hề để lộ sơ hở gì trước cái bẫy lời nói mà Privel giăng ra.
Thường thì trong mấy câu chuyện phá án, hung thủ sẽ lỡ miệng nói ra điều gì đó.
“Nhưng hắn biết chuyện gì đó về các vụ án” Vandalieu nói.
“Ngài nhận ra điều gì sao, Bệ hạ?!” — Công chúa Levia sửng sốt hỏi.
“Van, cậu vẫn ổn chứ?!” — Pauvina lo lắng hỏi dồn.
“... Không cần phải bất ngờ đến vậy đâu” Vandalieu bình thản đáp. “Thứ nhất, Raymond không hề nhắc đến vụ án trong bài phát biểu của hắn. Đó là một vụ việc nghiêm trọng, nên nếu hắn tin rằng thủ phạm không nằm trong hàng ngũ mình, thì việc nhắc qua cũng chẳng có gì lạ, nhất là khi ta đã có hướng giải quyết. Thêm nữa, ta cảm nhận được sát ý từ hắn.”
【 Cảm Giác Nguy Hiểm: Tử Vong 】 — kỹ năng luôn trong trạng thái kích hoạt, phát hiện mọi mối nguy có thể gây tử vong — đã kêu vang ngay cả khi Vandalieu đang lắng nghe bài phát biểu đầy sáo rỗng ấy.
----------------------------------------------------
Đúng là cuộc đời chẳng bao giờ hết bất ngờ, Iris Bearheart — “Công chúa kỵ sĩ giải phóng” thủ lĩnh của Mặt trận Giải phóng Sauron — thầm nghĩ.
“Lùi lại, lũ khốn! Không thì các ngươi chỉ còn xác cháy đen để đem về thôi đấy!” — cô hét lớn.
Là con gái trưởng trong một gia đình hiệp sĩ hèn mọn, Iris chưa từng nghĩ mình sẽ bị gán cho danh hiệu “Công chúa kỵ sĩ” lố bịch đến thế, và càng không ngờ rằng bản thân sẽ có ngày phải thốt ra những lời đe dọa kiểu này.
“Con khốn, đừng có hù dọa vớ vẩn!”
“Đồ ngu, đừng chọc giận cô ta! Lỡ cô ta làm thật thì sao hả?!”
“Bình tĩnh đi, Công chúa kỵ sĩ-san. Chúng ta nói chuyện một chút đi. Nếu cứ thế này thì ngay cả thuộc hạ của cô cũng chẳng cứu được đâu.”
Iris đang kề một con dao nhỏ cỡ muỗng trà vào cổ mình. Cô bị bao vây bởi hơn chục kẻ mặc đồ đen từ đầu tới chân, đang hoảng hốt và lùi lại. Những đồng đội của cô thì nằm sõng soài dưới chân bọn chúng, thân thể nhuốm máu. Hai người trong số đó đã cháy đen thui, không còn cử động, khói trắng vẫn còn bốc lên từ xác.
Hôm qua, Iris cùng nhóm của cô đã ngăn chặn một tên lái buôn nô lệ trái phép đang định vận chuyển hàng ra khỏi đất nước, rồi đưa những người nô lệ về căn cứ để nghỉ ngơi.
Và rồi, họ bị tập kích bởi đám người áo đen này. Chúng xông vào phá vòng vây bằng vũ lực, một vài tên còn từ trên trời đáp xuống.
Ban đầu, mọi người cho rằng đây là bè lũ còn sót lại của tay lái buôn đã bị giết hôm qua, hoặc là sát thủ do tổ chức tội phạm nào đó mà hắn từng giao dịch cử tới.
Nhưng chúng không hề quan tâm tới những nô lệ đã được giải cứu — Iris đã lập tức bảo họ bỏ chạy. Ngay cả khi đã đánh bại Debis, người trực tiếp giết tên thương nhân, chúng cũng chẳng buồn kết liễu anh.
Dù đủ mạnh để đánh bại từng thành viên trong đội của Iris, kỳ lạ là động tác của chúng lại trở nên vụng về khi đối đầu với chính cô.
Debis đã nhìn ra cơ hội, vung kiếm chém trúng một tên áo đen — hắn ta gào thét khi bị ánh mặt trời chiếu vào qua cánh cửa gỗ bị phá nát thiêu cháy.
Và rồi, Iris lập tức nhận ra — đám này là Vampire. Và thứ chúng muốn… là thân thể cô.
“Có vẻ như nếu tiếp tục thế này, các ngươi chỉ có thể đem vài cục than về dâng cho chủ nhân, khiến hắn nổi trận lôi đình và rồi xử lý sạch cả lũ, đúng không? Biết cái Chastity Protector này có tác dụng gì không?” — Iris hỏi.
Lưỡi dao mà cô đang kề vào cổ không lớn đến mức gọi là gươm, chỉ như một món đồ chơi nhỏ, nhưng nó là Ma cụ — một vật phẩm phép thuật đặc biệt được gọi là "Chastity Protector" (Bảo vật trinh tiết).
Đây là một Ma cụ được chế tạo dành riêng cho việc tự sát, dùng cho phụ nữ thuộc tầng lớp quý tộc. Một khi chủ nhân tự nguyện đâm nó vào cổ hoặc ngực mình, cơ thể sẽ biến thành ngọn đuốc sống, rồi nhanh chóng hóa thành đống tro tàn trong tích tắc.
Nó được tạo ra với mục đích duy nhất là tự sát, nhằm đảm bảo chủ nhân không bị xâm phạm, dù còn sống hay đã chết.
Thời nay, nó gần như là cổ vật hiếm có, nhưng trong gia tộc Iris, món này đã được lưu truyền từ đời cụ cố của cô.
“Đừng có vênh váo quá đà” một tên Vampire nói. “Chúng ta có thể chém đầu ngươi chỉ bằng một nhát, hứng máu vào bình rồi đem về dâng chủ nhân là xong.”
“Hoh, vậy là chủ nhân của các ngươi chỉ cần máu cho bộ sưu tập thôi sao?” — Iris hỏi lại.
“Ngươi… sao ngươi biết về Gubamon-sama?”
“Bọn ta gọi mình là phe kháng chiến, nhưng trong mắt chính quyền hiện tại thì chẳng khác nào tổ chức tội phạm. Nhờ vậy mà ta được nghe kha khá chuyện thú vị từ mấy ‘đồng minh xấu xa’ đấy.”
Vampire là lũ sinh vật bám víu trong tầng sâu nhất của bóng tối, nhưng không thể giấu kín sự tồn tại của mình mãi.
Đặc biệt là tin đồn về những Vampire Thuần huyết thờ phụng Hihiryushukaka — Tà thần của Cuộc sống hoan lạc — khá nổi tiếng trong giới ngầm.
“Vậy sao, lũ Vampire dơ bẩn? Ta nói thật đấy. Ta thà tự kết liễu còn hơn bị biến thành Undead. Kể cả Alda, kẻ ghét chuyện tự sát, cũng sẽ tha thứ cho một kẻ từng tin vào hắn mà chọn cái chết trong hoàn cảnh này.”
Nhận ra Iris nói thật, môi bọn Vampire khẽ co giật tức tối sau lớp mặt nạ đen dùng để chắn ánh sáng mặt trời.
Gubamon — kẻ đã phát điên vì hoang tưởng — đã ra lệnh cho thuộc hạ thực hiện những nhiệm vụ gần như bất khả thi, chỉ để biến họ thành Undead mà không cho phép họ chạy trốn.
Hắn dùng ma pháp thuộc tính không gian, gọi đám thuộc hạ đến, chỉ định mục tiêu và dịch chuyển họ đi, yêu cầu phải có mặt đúng thời điểm cùng với “hàng” đã bắt được.
Vì sợ hãi Gubamon, bọn chúng không dám đào tẩu. Nếu hắn chỉ đơn giản nổi điên thì có khi chúng còn chạy được. Nhưng hiện tại, khi hắn ra lệnh một cách tỉnh táo (ít nhất là bề ngoài), chúng lại nghĩ rằng "cứ làm theo là an toàn hơn".
Thực tế thì, chính tay Gubamon đã tiêu diệt vô số thuộc hạ, dù họ có thành công hay không.
Hắn thường gửi đi những nhóm Vampire Hạ cấp và Quý tộc trộn lẫn, khiến chúng khó lòng bàn chuyện bỏ trốn. Cách duy nhất là hoàn thành nhiệm vụ và hy vọng mình không chết.
Còn nếu thất bại và quay về, hắn sẽ lập tức biến họ thành Undead. Chết cũng chẳng khiến hắn tiếc nuối.
Một kế hoạch điên rồ, đầy sơ hở, chỉ có thể được sinh ra bởi một kẻ điên.
Những Vampire này tuy có kinh nghiệm đánh nhau với con người, nhưng để bắt sống một lãnh đạo nổi tiếng mà không làm cô bị thương nặng thì lại quá sức.
Và khi vẫn đang loay hoay không biết ra tay thế nào cho “vừa đủ”, Iris đã nhìn thấu mục tiêu thật sự của chúng.
Dằn nén cơn giận khi phải nhượng bộ trước một con người, kẻ tạm thời cầm đầu nhóm Vampire cất tiếng:
“Được thôi” hắn nói. “Chúng ta sẽ tha cho mạng lũ thuộc hạ của ngươi.”
Nói rồi hắn bắt đầu niệm chú, trị thương cho đồng đội của Iris.
“Oi, mày nghiêm túc đấy hả, Matthew?!”
“Câm miệng và đem thuốc ra trị thương cho tụi nó. Chỉ cần chữa đủ để sống là được. Amber, lo cầm máu cho cô gái đang nằm dưới chân mày đi.”
Miễn cưỡng, bọn Vampire lấy ra số thuốc và phép trị thương mà chúng dự định dùng để giữ mạng cho Iris sau khi bắt sống cô — và dùng hết lên thuộc hạ của cô.
“Ugh… Ojou… Đừng… Cô phải chạy đi…” — Debis thều thào, nửa tỉnh nửa mê.
“Ta không thể làm thế được” Iris nói, không buồn liếc mắt nhìn hắn. “Hãy báo với mọi người chuẩn bị hành động theo phương án nếu ta tử trận.”
Lý do cô luôn mang theo ma cụ Chastity Protector (Bảo Vệ Trinh Khiết) là để không để lại thi thể, qua đó một đồng đội khác có thể thế chỗ và tiếp tục vai trò Princess Knight (Công Chúa Kỵ Sĩ) sau khi cô hy sinh.
Thuở xưa, khi Công quốc Sauron còn hưng thịnh, cô chỉ là con gái của một trong nhiều gia tộc kỵ sĩ. Ngay cả trong những nhiệm vụ cùng quân kháng chiến, cô cũng luôn đeo mặt nạ. Rất ít người từng thấy gương mặt thật của cô.
Cho nên, nếu người đứng sau biểu tượng của lực lượng kháng chiến – Công Chúa Kỵ Sĩ Giải Phóng – có bị thay thế, e rằng cũng chẳng ai nhận ra.
“Vậy thì, đồng bọn của cô sẽ chưa chết, ít nhất là lúc này” tên Thủ lĩnh Vampire nói. “Phần còn lại tuỳ thuộc vào cô.”
“Được thôi” Iris đáp. “Nhưng trước tiên, ta sẽ cùng ngươi rời khỏi căn cứ. Sau đó, ta sẽ giao bản thân lẫn Chastity Protector cho các ngươi.”
Tên Vampire nhếch mép bực dọc. “Đừng kéo dài nữa. Cô nghĩ bọn ta sẽ không đổi ý sao?”
“Các ngươi cũng thế thôi” Iris bình thản đáp. “Ta không thể để các ngươi ra tay giết đồng đội của ta trên đường đi rồi lại lấy lý do ‘trả lễ đáp nghĩa’.”
“… Được” Vampire nói sau một lúc lặng thinh. “Nhưng cô cũng đừng lật lọng. Nếu cô trở mặt, chúng ta sẽ quay lại, đồ sát toàn bộ đám bạn của cô, kể cả những kẻ không phải bạn.”
Lũ Vampire rời căn cứ, vây quanh Iris ở giữa. Debis bò lê theo sau trong tuyệt vọng, nhưng tất cả những gì anh ta tìm thấy chỉ là dấu chân dừng lại sau một đoạn, và những mảnh vỡ vương vãi của Chastity Protector.
----------------------------------------------------
Cùng lúc đó, Vandalieu và các đồng đội dùng bữa trưa nhẹ nhàng, sau đó rời làng như đã hứa với Raymond, đi cùng Privel và hai vệ binh Scylla (chính là hai người đã dẫn Vandalieu đi khám nghiệm tử thi), với tư cách hộ tống.
Và khi họ đã đi đủ xa để không ai trong làng nghe thấy tiếng la hét hay âm thanh chiến đấu… thì bọn chúng xuất hiện.
“Vandalieu-kun, phải không nhỉ? Cậu có thể dành chút thời gian để nói chuyện với tôi được chứ?” Raymond cất tiếng.
Hắn ta không mang vũ khí, nhưng đám thuộc hạ thì đã dàn hàng phía trước, tay đặt lên chuôi kiếm. Phía sau, thêm khoảng năm mươi người nữa chặn đường rút lui.
Có lẽ đâu đó xung quanh còn phục kích thêm cung thủ và pháp sư. Vandalieu cảm nhận được dấu hiệu sinh mệnh từ xa.
“Cậu không có vẻ gì là ngạc nhiên cả” Raymond nhận xét.
Dù tình thế này rất bất thường, nhóm của Vandalieu chẳng hề dao động. Vandalieu vốn luôn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng ngay cả Privel và hai vệ binh Scylla cũng chỉ nhìn Raymond bằng ánh mắt thất vọng, mỏi mệt.
“Đông quá ha” Pauvina lơ đãng nói, nhìn quanh một vòng với vẻ thảnh thơi.
“Ừ, vì họ đã chuẩn bị trước rồi mà” Vandalieu đáp.
Dù Vandalieu dễ bị theo dõi, nhưng việc phục kích cậu là điều gần như bất khả – bởi 【 Cảm Nhận Nguy Hiểm: Tử Vong 】 luôn hoạt động, dù đối phương có che giấu sát khí giỏi đến đâu.
Chưa kể, Vandalieu còn cho Lemures và các hồn ma bám theo Raymond và đồng bọn, mọi hành tung đều đã nằm trong lòng bàn tay cậu.
“Ra là vậy. Hóa ra cô ta đã nói dối là không nhớ gì” Raymond tự nhủ, cho rằng lý do khiến nhóm Vandalieu không bất ngờ chính là vì chuyện đó.
Chính câu nói này – và cuộc phục kích – chẳng khác nào một lời thú nhận: chính hắn và đồng bọn là thủ phạm trong vụ án giết hàng loạt tộc Scylla.
“Dù vậy, các người hành động nhanh thật, và cũng táo bạo nữa chứ” Vandalieu nhận xét.
“Bị hoàn cảnh ép buộc cả thôi” Raymond nói. “Nếu không dám hành động lớn, thì bọn ta đã chẳng tồn tại đến giờ với tư cách lực lượng kháng chiến.”
Quả đúng như lời hắn. Để che đậy sự thật rằng chính chúng là hung thủ trong vụ thảm sát, chúng đã đổ tội cho đám cực đoan thờ Alda. Nhưng sự thật ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị phơi bày.
Raymond không có bằng chứng nào cho thấy Orbia thật sự mất trí sau khi chết. Và ngay cả nếu cô có quên thật, thì cũng chẳng gì đảm bảo ký ức ấy sẽ không trở lại.
Chúng dùng một loại độc khiến nạn nhân chết ngay lập tức, nhưng đôi mắt họ vẫn mở to đến phút cuối. Không thể biết họ đã thấy gì trước khi chết.
Raymond cũng chẳng dám chắc các linh hồn khác có thật sự mất trí hay không. Nhưng vì không có Linh Thuật Sư trong phe hắn, nên chẳng ai xác nhận được điều đó.
Vì vậy, Raymond phải ngăn Vandalieu lại trước khi cậu tiếp cận các ngôi làng khác.
“Vậy ‘nói chuyện’ ở đây tức là bị bịt miệng à?” Vandalieu hỏi lại.
“Đừng vội kết luận như thế” Raymond cười nhạt. “Cậu thông minh hơn tuổi nhiều, có đầu óc sâu sắc, nên tôi mới muốn đề nghị thế này. Cậu không muốn trở thành đồng minh của bọn tôi sao?”
Lời đề nghị khiến Vandalieu hơi bất ngờ.
“Đ-đừng có giỡn!” Privel hét lên. “Van-kun mà chịu đứng chung phe với mấy người á?! Hơn nữa, hãy nói rõ lý do các người giết Orbia-san với những người kia đi!” Cô định lao tới, nhưng hai vệ binh Scylla giữ cô lại.
“Bình tĩnh! Chúng ta đang bị bao vây!” một người thì thầm.
“Quả nhiên là vậy” Raymond nói nhỏ khi nhìn Privel và các vệ binh. “Vandalieu-kun, điều tôi đánh giá cao ở cậu, hơn cả việc cậu là Linh Thuật Sư, chính là cách cậu đã chinh phục trái tim tộc Scylla chỉ trong một thời gian ngắn – điều mà tôi chưa bao giờ làm được.”
Cảm giác khó chịu mà Raymond từng có khi đối diện tộc Scylla – đó chính là sự thân thiết lạ thường mà họ dành cho Vandalieu.
Khác với những đứa con hợp pháp của Công tước Sauron đã chạy sang các công quốc khác, Raymond chỉ là con ngoài giá thú, buộc phải từ bỏ quyền kế vị. Tuy vậy, hắn có tài năng và sức cuốn hút không thể phủ nhận – chính điều đó khiến hắn trở thành thủ lĩnh của Quân Đoàn Tái Sinh Công Quốc Sauron.
Nhưng trong cuộc gặp gỡ với Periveil và các Scylla trước đó, hắn nhận ra ánh mắt của họ chỉ dõi theo Vandalieu – ngay cả khi cậu chẳng nói gì mấy.
Hắn không biết vì sao, nhưng chắc chắn có điều gì đó ở Vandalieu đã khiến tộc Scylla không thể rời mắt.
“Bọn ta không làm những việc đó với Scylla vì muốn đâu” Raymond tiếp tục. “Tất cả là vì mục tiêu giành lại Công quốc Sauron – để giải phóng toàn dân. Nếu cậu đứng ra thuyết phục, tôi tin tộc Scylla sẽ nhớ lại rằng họ cũng là một phần của công quốc, và sẵn sàng chiến đấu bên ta.”
Hắn và đồng bọn đã giết tộc Scylla rồi đổ vấy cho phe cực đoan Alda – để cản trở việc họ chấp thuận liên minh với quân Đế quốc, đồng thời lôi kéo họ vào hàng ngũ kháng chiến.
Dù tự xưng là Quân Đoàn Tái Sinh, lực lượng của hắn chẳng thể so bì với một đội quân thực thụ. Nhưng nếu chiêu mộ được toàn bộ sức mạnh chiến đấu của năm ngàn Scylla, chuyện đánh trả quân Đế quốc sẽ không còn là mộng tưởng.
Thêm vào đó, nếu có thể khiến quân đội Vương quốc Orbaume nhập cuộc – nhờ vào những người ủng hộ hắn từ bên trong – thì việc đẩy lùi kẻ thù xâm chiếm Công quốc cũng không còn bất khả thi.
“Và quan trọng hơn hết, cậu là một Dhampir” Raymond nói. “Chúng tôi sẵn sàng để cậu trở thành biểu tượng của cuộc kháng chiến. Với danh tiếng của cậu, tôi chắc chắn cậu có thể lay động trái tim những tín đồ ôn hoà thờ Alda tại Vương quốc Orbaume – nhất là sau khi họ vừa mới ăn mừng việc một nhóm anh hùng tiêu diệt thành công một Pure-breed Vampire (Vampire thuần chủng).”
Raymond nhìn chằm chằm vào mắt Vandalieu, cố đọc lấy những tia do dự đang thoáng hiện. Hắn tiếp tục thúc ép:
“Nếu mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, quê hương chúng ta sẽ trở thành chư hầu của Đế quốc – nơi xem Dhampir như quái vật. Tôi muốn cậu cùng chiến đấu với chúng tôi.”
Dù Vandalieu rất thông minh và điềm tĩnh, thì suy cho cùng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ. Raymond tin chắc mình có thể thuyết phục được cậu. Nhưng phản ứng hắn nhận được lại không như mong đợi.
“Tôi có một câu hỏi. Tại sao các người nhất định phải kéo tộc Scylla vào chuyện này?”
Pauvina – nãy giờ đang cố kìm cái ngáp – lập tức im lặng. Các Scylla cũng nín thở chờ đợi câu trả lời của Raymond.
“Chuyện đó là—”
Không nao núng, Raymond định trả lời bằng lời giải thích mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước. Hắn biết Vandalieu có cảm tình với tộc Scylla, và họ cũng yêu quý cậu.
Thế nhưng, cậu đã trở thành Linh Thuật Sư từ rất trẻ. Dù ánh mắt có phần lưỡng lự, nhưng biểu cảm và giọng nói của cậu tuyệt nhiên không lộ cảm xúc – cậu còn kiểm soát bản thân tốt hơn cả người lớn.
Nếu không mắc sai lầm, hắn tin chắc mình sẽ thuyết phục được Vandalieu. Và với niềm tin đó, Raymond cất lời…
“Bởi vì ta cần sức chiến đấu của tộc Scylla và vùng đất này — một pháo đài tự nhiên” Raymond cất giọng, ánh mắt như đã nhìn xuyên qua mọi thứ. “Ta là một đứa con ngoài giá thú, từng tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế. Nếu một kẻ như ta muốn cai trị Công quốc Sauron, thì phải giành lấy chiến thắng trước quân địch bằng chính kế hoạch của mình. Đó là lý do vì sao ta nhờ em trai làm những việc dơ bẩn kia. Ta không nghĩ mình đã làm điều gì sai. Orbia, phải không? Ta thật sự không tin rằng ta đã làm gì sai với cô ấy, hay những người khác. Họ chỉ là những sự hy sinh cần thiết để thắng cuộc chiến này.”
“Ngươi tưởng bọn ta sẽ bị cái lý do rẻ tiền đó—” Privel gắt lên, nhưng bỗng khựng lại. “Hả?” Cô tròn mắt nhìn Raymond, chớp mắt liên tục như thể đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“C-Chỉ huy? Ngài đang nói gì vậy?”
“Ngài bị sao vậy, Chỉ huy Raymond?!”
Đám thuộc hạ vốn bình tĩnh từ nãy giờ nay bắt đầu nhốn nháo, vẻ mặt hoảng hốt và không thể tin nổi.
Cái gì? Mình vừa nói cái gì vậy chứ?!
Từ phản ứng của những người xung quanh, Raymond bàng hoàng nhận ra mình đã buột miệng thốt ra những điều không nên nói. Nhưng dù tâm trí có hoảng loạn cỡ nào, miệng hắn vẫn tiếp tục tuôn ra những lời ngoài ý muốn.
“Đứa con chính thất của Công tước — kẻ nắm giữ quyền thừa kế hợp pháp — đã trốn sang Vương quốc. Ta không thể ngồi yên chờ nó tích tụ thế lực rồi quay lại giành lại Công quốc Sauron. Nếu điều đó xảy ra, thì bất kể phe kháng chiến chúng ta có đạt được gì đi nữa, ta cũng sẽ chẳng bao giờ trở thành công tước được. Muốn làm cho Công quốc trở nên tốt đẹp hơn, thì chính ta phải lên làm công tước, phải là người cầm quyền! Vì thế, ta cần binh sĩ, một đội quân xoay quanh ta để đối đầu với quân thù!”
Đó chính là bản chất thật sự trong lòng Raymond.
Hắn cố tình bỏ qua sự thật rằng tộc Scylla từ lâu đã không can dự vào chính trị hay quân sự, kể từ khi Công quốc Sauron vẫn còn là một vương quốc. Để biến một chủng tộc đã hoàn toàn rút lui khỏi thế sự thành quân lính cho mình, hắn đã dàn dựng cả một âm mưu tàn khốc.
Dù vậy, chưa bao giờ hắn định nói toẹt ra điều đó.
“Vâng, ngài làm ơn hãy tiếp tục trả lời câu hỏi của cô ấy… và của ta nữa” Vandalieu lên tiếng, đôi mắt đảo liên tục như đang theo dõi điều gì đó vô hình. Cậu đang dùng kỹ năng 【 Chiếm đoạt tâm trí (Mental Encroachment) 】 để tấn công tâm trí Raymond, cấy vào đầu hắn những ám thị ngày một sâu hơn.
Và trước khi Raymond hay đám thuộc hạ kịp mở miệng phản ứng—
‘Cô ta’ đã xuất hiện.
“Trả lời ta đi… người đó… Rick có phải là kẻ đã giết ta không?”
Giọng nói lạnh buốt như băng xuyên thẳng vào tai Raymond và đám lính của hắn, khiến toàn thân họ run lên như thể vừa bị một cơn gió âm phủ thổi qua.


4 Bình luận