Throne of Magical Arcana
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827)

Chương 725 - Kẻ gác đêm lo sợ

8 Bình luận - Độ dài: 2,845 từ - Cập nhật:

*Trans+Edit: Lắc

Hành lang Ven biển phía Bắc, thủ phủ của liên minh các thành phố, Kasvig.

Trên quảng trường nổi tiếng nhất của thành phố này, quảng trường Hoa Hồng, những đóa hồng băng vẫn nở rộ giữa tiết trời giá lạnh, tựa như những ngọn lửa đang bùng cháy, rực rỡ lóa mắt.

Thế nhưng tối nay, màn đêm dường như biến mất. Vẻ đẹp của chúng chẳng được ai chiêm ngưỡng. Trên quảng trường, dọc các con phố, trong những ngôi nhà gần đó, phàm là bất cứ nơi nào có thể trông thấy “tấm màn” khổng lồ màu đen ở trung tâm thì đều chật kín người. Bằng biểu cảm chấn động gần như giống hệt nhau, họ ngẩng đầu chăm chú dõi theo những thay đổi trong “tấm màn”, lắng nghe khúc Sonata Ánh trăng với giai điệu buồn thương, tĩnh lặng như thể vang lên từ tận đáy lòng.

Mãi đến khi Dạ Oanh Louise cất lời, họ mới bừng tỉnh khỏi trạng thái đờ đẫn, sau đó nhất loạt ồ lên kinh thán. Trong “tấm màn” kia thế mà lại có người sống? Hay đó là một loại thần chú còn thần kỳ hơn cả radio ma thuật? Một loại thần chú không chỉ giúp cho người ta nghe được âm thanh mà còn thấy được cả hình?

Những lời của cô Dạ Oanh đã tháo gỡ mọi nghi hoặc và kinh hãi trong lòng họ, nhưng đồng thời lại khơi dậy một làn sóng kích động mạnh mẽ hơn. Đây là chuyện mà họ chưa từng gặp bao giờ, đến cả tổ tiên của họ cũng chưa từng thấy qua. Đây chính là “nền văn minh ma thuật” mà [Thanh âm Arcana] vẫn nhiều lần tuyên truyền đó sao, là một biểu hiện của nó đó sao?

Trong đám đông, một người đàn ông đội mũ da nhìn Dạ Oanh Louise bằng ánh mắt kinh hãi rồi lắc đầu không tin. Ma pháp Nghị viện đã có thêm bước tiến trong ngành phát thanh rồi ư? Đến mức có thể giúp cho mọi người ở bất cứ đâu cũng đều có thể xem được vở Valkyrie đang diễn ra trong Nhà hát Lớn Quốc gia Rentaro?

Điều này có ý nghĩa thế nào, người khác có thể không rõ, nhưng một kẻ gác đêm tinh nhuệ như hắn thì hiểu rõ hơn ai hết!

Kể từ khi Lucien Evans phát minh ra đài radio ma thuật tới nay và kể từ khi [Thanh âm Arcana] bắt đầu phát sóng, hắn đã tận mắt chứng kiến sự thay đổi trong quan niệm của rất nhiều người dân ở thành phố phồn hoa của Hành lang Ven biển phía Bắc này, cũng như những thay đổi trong thái độ của họ đối với giáo hội. Ban đầu hắn vốn chẳng mấy để tâm, nhưng những thay đổi trong lòng người lại diễn ra âm thầm, đến khi hắn cảm nhận được bầu không khí xung quanh có gì đó không ổn thì tất cả mọi dấu hiệu cụ thể đã tích tụ lại và khiến cho người ta phải run sợ rồi.

Cộng thêm thất bại của giáo hội trong “trận chiến Rentaro”, hắn liền nhanh chóng từ kẻ đi săn trở thành con mồi bị săn đuổi, phải chật vật lẩn trốn khắp nơi.

Ấy vậy nhưng bây giờ, đài phát thanh ma thuật chẳng những có thể truyền tải âm thanh mà còn hiển thị cả hình ảnh. Điều này sẽ mang đến bao nhiêu thay đổi đáng sợ đây chứ!

Dù vừa rồi đã tận mắt chứng kiến hết thảy, hiểu rằng muốn mô thức này mở rộng phát triển được như radio ma thuật trước kia thì không biết còn phải mất bao nhiêu năm nữa, nhưng Ma pháp Nghị viện cũng đã và đang tiến hành việc này từng bước một rồi, trong khi giáo hội lại hoàn toàn chẳng có động tĩnh gì.

‘Không được, phải lập tức báo cáo ngay cho Thừa hành giả!’ Hắn ấn vành mũ da xuống, cúi thấp đầu rồi chen ra khỏi đám đông mỗi lúc một chật ních, mãi một lúc lâu sau mới thoát ra được.

Rời xa khu vực quảng trường, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh. Kẻ gác đêm nọ nhanh chóng tìm một góc khuất không người, sau đó lấy ra một món thần cụ dạng ghim cài ngực, định báo cáo lại những gì vừa xảy ra cho giáo hội.

Trong lúc nóng ruột, hắn liền liên lạc thẳng đến trụ sở Tòa Thẩm Giáo tại Thánh thành Lance. Thế nhưng, trên chiếc “ghim cài” kia chỉ vang lên những âm thanh hỗn tạp.

‘Khốn kiếp! [Thanh âm Arcana] của Ma pháp Nghị viện thì ở đâu cũng có thể nghe thấy, còn truyền đi được cả hình ảnh, trong khi mình đến cả liên lạc với Thánh thành Lance cũng không nổi. Thế này thì còn đối kháng với pháp sư thế nào đây chứ?’ Hắn lập tức trở nên cuống đến mất hết cả bình tĩnh, trong lòng vừa thất vọng vừa nôn nóng.

Dẫu vậy, hắn cũng hiểu rõ hiện tại đã không còn như xưa. Kasvig đã nằm dưới sự khống chế của Ma pháp Nghị viện, không còn đại giáo đường nào để thiết lập thánh trận dịch chuyển và truyền âm nữa, không còn phương pháp nào để tiến hành trung chuyển. Chính vì vậy, những kẻ gác đêm ẩn nấp ở bên này eo biển Bão Táp và Hành lang Ven biển phía Bắc cũng chẳng cách nào liên lạc thuận tiện như trước, do đó hành động vừa rồi chỉ là theo bản năng. Ấy thế nhưng, các pháp sư của Ma pháp Nghị viện ở trong vùng do giáo hội thống trị lại vẫn có thể dựa vào “tinh cầu nhân tạo” để liên lạc tới Allyn!

Chính sự chênh lệch này mới là nguyên nhân thật sự khiến hắn thất vọng và nôn nóng!

Thứ tinh cầu nhân tạo mà ngày trước tưởng như chỉ được tạo ra để thách thức quyền uy của Chân Thần, nay lại bung tỏa những hào quang khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi. Nó chắc chắn là một trong những vật phẩm giả kim có ảnh hưởng sâu rộng nhất!

Hắn móc ra một điếu thuốc lá đặc sản của Vương quốc Brianne rồi run rẩy đưa lên môi, sau đó vừa dùng miệng ngậm lại, vừa khẽ chà ngón tay phải để châm một ngọn lửa.

Điếu thuốc được châm lửa xong, hắn liền rít sâu một hơi làm dịu tâm tình xuống, sau đó một lần nữa kích hoạt lại chiếc ghim cài để liên lạc với “Thừa hành giả”, vị cấp trên cũng đang ẩn nấp ở Kasvig của hắn.

Kẻ gác đêm này nghiến răng nghĩ thầm: ‘Nhất định phải đề nghị giáo hội phát triển tinh cầu nhân tạo của riêng mình!’

Có điều hắn cũng hiểu, kết quả nghiên cứu arcana trong lĩnh vực tiên phong này không phải là thứ mà các Đại hồng y của giáo hội có thể dễ dàng tái tạo. Nhưng nếu là “phóng vệ tinh” thì bọn họ lại chẳng có áp lực gì. Vậy nên, nếu có cơ hội thì cứ bắt giữ một tinh cầu nhân tạo của Ma pháp Nghị viện thôi!

Do nghị viện kiểm soát chặt những khu vực mà mình cai quản, tình báo về “truyền hình trực tiếp qua vệ tinh” chỉ có thể được truyền dần tới Thánh thành Lance từng tầng, từng đoạn một. Có khi đến lúc vở Valkyrie kết thúc, Giáo hoàng Benedict III hẵng còn chưa nhận được.

……

Sắc vàng lộng lẫy, huy hoàng chính là gam màu chủ đạo của Nhà hát Lớn Quốc gia Rentaro. Hàng loạt đèn pha lê ma thuật được treo trên trần hoặc gắn vào tường, từ đó chiếu xuống ánh sáng rực rỡ, thuần khiết và cùng sắc vàng kia tô điểm lẫn nhau.

Lucien và Natasha ngồi trong một lô ghế riêng, chờ đợi Valkyrie được trình diễn.

“Tôi mong đợi vở opera này mấy năm rồi, cuối cùng đêm nay cũng có thể toại nguyện.” Oliver hào hoa phong nhã bước vào, cởi đôi găng trắng ra rồi tươi cười bắt tay Lucien.

Dù cho trong lĩnh vực vi mô có nhiều bất đồng đến đâu, bình thường ông cũng sẽ không bao giờ trừng mắt nhìn nhau với Lucien, nhất là trong lĩnh vực kịch và opera mà ông yêu thích.

“Mong là ông sẽ thích.” Lucien mỉm cười đáp rồi mời Oliver ngồi.

Ngoài ông ra, những Pháp sư huyền thoại tới dự lễ khai mạc nhạc hội Rentaro cũng không nhiều. Douglas bận rộn với công tác chuẩn bị của mình, cộng thêm không đặc biệt thích opera nên không xuất hiện. Lý do của Brook cũng gần tương tự. Vicente thì do quan hệ với Lucien vốn lạnh nhạt, lại không thích opera, ngay cả đến cuộc sống thường ngày cũng thiếu thốn hứng thú, chỉ hận không thể dồn hết thời gian vào nghiên cứu arcana và ma thuật nên càng không thể có mặt.

Những Pháp sư huyền thoại khác thì người đi vắng, người trông coi chi nhánh các nước, người lại bận nghiên cứu, vậy nên cũng không có mặt ở đây.

“Opera cũng đâu phải cái gì thú vị lắm đâu.” Ngồi bên cạnh Lucien, Chúa Tể Bão Táp Fernando chăm chú nhìn về phía sân khấu, trên người vẫn khoác chiếc áo choàng ma thuật đỏ rực.

Thấy rằng vở Valkyrie sắp sửa bắt đầu, Lucien bèn truyền âm cho Natasha: “Bà Hathaway không đến à em?”

“Có lẽ bà không thích những chỗ đông người như thế này, nhưng em nhớ bà vốn rất có hứng thú với âm nhạc và opera.” Natasha đoán.

Lucien khẽ gật đầu rồi không nói thêm gì nữa. Phía dưới, Thủ tướng Vương quốc Holm Russell đã bắt đầu phát biểu, sau đó tuyên bố khai mạc nhạc hội.

……

“Ngài Thủ tướng! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ngài Thủ tướng đấy. Thì ra dáng vẻ ngài ấy trông như vậy!” Banus vừa kinh ngạc vừa phấn khích mà lớn tiếng nói.

Ali khẽ kéo cậu rồi “suỵt” một tiếng: “Chú ý phép tắc đi, không là sẽ bị mấy ngài cảnh sát quở trách đấy. Từ sau khi Nữ Vương Bệ hạ lên ngôi còn đỡ, chỉ bị quở trách thôi, chứ nếu mà là trước đây, thất lễ với quý tộc thì sẽ bị ăn roi đó!” Mà đây lại còn là đại quý tộc nữa chứ!

“Biết rồi, biết rồi. Thật ra cậu nhìn mọi người mà xem, gần như cũng đâu có khác gì tôi đâu. Mấy ngài cảnh sát mà muốn mắng ấy à, có mà mắng đến khản cả cổ.” Banus tỏ vẻ cực kỳ hớn hở.

Sau khi Russell tuyên bố khai mạc nhạc hội Rentaro, phía sau màn sân khấu bắt đầu gấp rút những bước chuẩn bị cuối cùng.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi vở opera bắt đầu, pháp sư phụ trách phát sóng điều chỉnh góc độ của pháp trận hình ảnh, giúp cho “khán giả” có thể nhìn thấy toàn cảnh Nhà hát Lớn Quốc gia.

“Hoa lệ quá. Có thể nghe một vở opera đỉnh cao trong một nhà hát như thế này thì chết cũng chẳng còn gì hối tiếc!” Đám người Banus lũ lượt khen ngợi.

Kế đó, sự chú ý của họ nhanh chóng chuyển từ kiến trúc sang những vị quý tộc xuất hiện trên màn hình, bên tai thì vang lên giọng giới thiệu ngọt ngào của Louise: “Vị này là Công tước Paphos, Ngài James, còn đây là phu nhân Stephanie của ngài…”

Ồồồ~ Những làn sóng kinh hô vang lên khắp quảng trường.

“Thì ra đây chính là đại quý tộc. Các phu nhân và tiểu thư cũng đều xinh đẹp quá đi…” Ali nhẹ giọng ca ngợi, vẻ mặt hiện lên một tia cuồng nhiệt không dễ nhận thấy. Cô ấy từng bảo sẽ tham dự lễ khai mạc này…

Lời miêu tả này của cậu khác xa với thực tế, nhưng có một điều không thể phủ nhận, đó là vì huyết mạch quý tộc truyền thừa qua nhiều thế hệ vẫn còn duy trì được hoạt lực, vậy nên tỷ lệ quý tộc có dung mạo xuất chúng quả thực cao hơn nhiều so với thường dân.

Trong lúc ánh mắt Ali vẫn đang sục sạo tìm kiếm các tiểu thư quý tộc, màn hình lại thay đổi và chiếu vào một lô ghế riêng.

“Tại đây có Nữ Vương Bệ hạ Natasha, Ngài Thao Túng Nguyên Tử Evans…” Lời giới thiệu của Louise bỗng khựng lại, bởi trong khung hình mà cô và đám người Banus nhìn thấy tại lô ghế riêng kia là những luồng kiếm quang màu xám bạc đang không ngừng cắt chém, là vũ trụ mênh mông, rực rỡ muôn màu, là cuồng phong bạo vũ, sấm rung chớp giật, là khung cảnh tận thế với những vì sao sụp đổ, diệt vong…

“Cái… cái này là cái gì thế?” Đám người Ali ngày hôm nay cứ lắp bắp mãi không thôi.

Louise sau khi khựng lại một thoáng thì thanh âm một lần nữa không nhanh không chậm vang lên: “Khí tức của các cường giả huyền thoại có thể tác động đến thế giới xung quanh. Vì vậy, trừ khi bọn họ cố ý thu lại, còn không thì pháp trận hình ảnh sẽ chỉ ghi lại được cảnh tượng như vậy. Tuy nhiên, khi nhìn bằng mắt thường thì sẽ không xuất hiện tình trạng này…”

“Thần kỳ thật đấy, quả không hổ là cường giả huyền thoại!”

“Cảnh tượng đúng là ảo ma Samara…”

Khung cảnh này đã để lại cho đám khán giả như Banus một ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Khoảng thời gian trước màn ngắn ngủi rất nhanh kết thúc, khúc prelude bắt đầu vang lên. Ẩn chứa bên trong giai điệu nhẹ nhàng, khoan thai là sự u ám, bề ngoài du dương nhưng bên trong mãnh liệt, khiến cho mọi người có thể ngay tức thì nắm được mạch truyện của vở nhạc kịch, tâm tình cũng được chuẩn bị sẵn sàng.

“Dùng prelude thay cho overture[note80576] đang là lối sáng tác opera thịnh hành gần đây đấy. Nó có thể được sử dụng trước mỗi màn của vở opera và nối trực tiếp vào khúc nhạc phía sau.” Ali chia sẻ kiến thức mình có được từ người bạn thư.

Còn bên trong Nhà hát Lớn Quốc gia, không ai nói thêm lời nào nữa, tất cả đều yên lặng thưởng thức vở opera. Một giọng nữ cất lên lời độc thoại bằng lối hát recitativo (kiểu hát tương tự như ngâm thơ),[note80577] và rồi một cô bé vóc người cao gầy, trông chẳng toát lên vẻ gì là khỏe mạnh, bước ra sân khấu.

“Đây là Valkyrie sao?”

Khán giả đều cảm thấy có chút không phù hợp với chủ đề. Câu chuyện tiếp theo được triển khai cũng khác xa với tưởng tượng của họ. Bên trong giai điệu khoan thai, ngân nga kéo dài, Công chúa Amantha cùng với Quốc Vương, Hoàng Hậu, hầu gái, giáo viên cung điện, v.v. chung sống cuộc đời hạnh phúc, tươi đẹp.

Nhưng cảnh đẹp chẳng đẹp mãi, cháu trai quốc vương cấu kết với đại pháp quan[note80578] và đội trưởng đội thị vệ âm mưu hãm hại quốc vương và hoàng hậu. Nhờ có sự giúp đỡ của một hầu gái, Công chúa mới kịp chạy trốn vào rừng sâu.

Ẩn bên dưới giai điệu đẹp đẽ khi trước, sự u ám mãnh liệt lập tức bùng nổ khi âm mưu bắt đầu, khiến cho cảm xúc của khán giả dâng trào dữ dội: vừa căng thẳng vì công chúa, vừa căm ghét đám phản diện.

Màn đầu tiên kết thúc. Trong lúc entr’acte[note80579] vang lên, Oliver ngạc nhiên nhìn Lucien: “Đây là opera sao? Không đúng, tôi thừa nhận đây là một vở opera rất xuất sắc, nhưng hình thức chia số[note80580] đâu rồi? Sao tôi lại thấy nó giống một bản giao hưởng hơn?”

Opera của Rentaro trước đây thường theo hình thức chia số, tức một loạt các số nhạc có cấu trúc hoàn chỉnh (bao gồm độc xướng, đồng ca, hợp xướng, v.v.).[note80581] Đơn giản mà nói thì chính là lấy nhạc và ca hát làm trung tâm, còn cốt truyện thì phục vụ cho chúng.

Và opera của Lucien lúc này lại giống kịch hơn, âm nhạc phối hợp cốt truyện, không còn sự chia số rõ rệt. Mỗi màn đều trở thành một chỉnh thể, giống như một bản giao hưởng có chủ đề xuyên suốt từ đầu đến cuối.

Ghi chú

[Lên trên]
Prelude và overture về cơ bản đều có thể hiểu là khúc dạo đầu, nhưng prelude ngắn, mở màn cho một chương, một khúc nhạc độc lập, còn overture dài, mở màn cho toàn bộ tác phẩm lớn với quy mô và khí thế.
Prelude và overture về cơ bản đều có thể hiểu là khúc dạo đầu, nhưng prelude ngắn, mở màn cho một chương, một khúc nhạc độc lập, còn overture dài, mở màn cho toàn bộ tác phẩm lớn với quy mô và khí thế.
[Lên trên]
Recitativo (hát nói hay recitative): trong opera, đây là một phong cách hát giống như nói, có nhịp điệu tự do, đệm nhạc thưa thớt, dùng để kể chuyện và thúc đẩy cốt truyện, đóng vai trò như lời thoại trong vở kịch, khác với những khúc aria có giai điệu đẹp và tập trung vào cảm xúc.
Recitativo (hát nói hay recitative): trong opera, đây là một phong cách hát giống như nói, có nhịp điệu tự do, đệm nhạc thưa thớt, dùng để kể chuyện và thúc đẩy cốt truyện, đóng vai trò như lời thoại trong vở kịch, khác với những khúc aria có giai điệu đẹp và tập trung vào cảm xúc.
[Lên trên]
Đại pháp quan: Chức vị tương đương với tể tướng của triều đình phương Đông hay thủ tướng bây giờ.
Đại pháp quan: Chức vị tương đương với tể tướng của triều đình phương Đông hay thủ tướng bây giờ.
[Lên trên]
Entr’ate (hay intermezzo): là tiết mục xen kẽ, khoảng nghỉ giữa các màn. Nó giống với interlude trong âm nhạc hay văn học.
Entr’ate (hay intermezzo): là tiết mục xen kẽ, khoảng nghỉ giữa các màn. Nó giống với interlude trong âm nhạc hay văn học.
[Lên trên]
Hình thức chia số trong opera là hình thức mà tác phẩm được cấu thành từ nhiều “số nhạc” độc lập, giống như từng bài trong một album. Ví dụ như một aria, một duet, một trio, một finale, v.v., tất cả đều là số nhạc.
Hình thức chia số trong opera là hình thức mà tác phẩm được cấu thành từ nhiều “số nhạc” độc lập, giống như từng bài trong một album. Ví dụ như một aria, một duet, một trio, một finale, v.v., tất cả đều là số nhạc.
[Lên trên]
Độc xướng: solo, aria; hợp xướng: chorus; đồng ca thì gồm song ca là duet, tam ca là trio, tứ ca là quartet, v.v., còn gọi chung dàn đồng ca nhỏ để phân biệt với một đám đông như hợp xướng là ensemble.
Độc xướng: solo, aria; hợp xướng: chorus; đồng ca thì gồm song ca là duet, tam ca là trio, tứ ca là quartet, v.v., còn gọi chung dàn đồng ca nhỏ để phân biệt với một đám đông như hợp xướng là ensemble.
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Lâu rồi mới lại có một chap đặc sệt note về âm nhạc tn =)))
Xem thêm
Này là toàn thuật ngữ nhạc kịch :))
Xem thêm
Hết ảo ma canada với ảo ma lazada rồi giờ sang ảo ma samara à :)))
Xem thêm
Samara là cái gì?
Xem thêm
Bầu k khí cứ như A80 :))))
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm
Vậy là lên hình vẫn đách ai thấy được mặt à 😂
Xem thêm
TRANS
Tks trans
Xem thêm