Chương 8 - Người bệnh cần được chăm sóc và quan tâm.
Chap 118 (1)
14 Bình luận - Độ dài: 5,568 từ - Cập nhật:
『Tàn hồn』của linh hồn trú ngụ trong thi hài của Shishimai Asami đã thức tỉnh khi Tamaki bị dây leo giam cầm.
「……」
Tư duy mông lung, cơ thể nặng nề nhưng lại có cảm giác nhẹ nhàng kỳ lạ. Khi hướng ánh mắt xuống hạ bộ, lý do lập tức trở nên rõ ràng. Với những vết thương mà bình thường tuyệt đối không thể sống sót, nhưng nàng không cảm nhận được dù chỉ một chút đau đớn, điều này khiến nàng nhận ra rằng bản thân đã không còn sống nữa. Một nụ cười lạnh lùng bất giác hiện lên...
「……Thật nực cười」
Lời thì thầm nhỏ bé, nhưng cảm xúc chứa đựng trong đó lại vô cùng mãnh liệt. Có lẽ do sự can thiệp vào tinh thần của nàng đã bị bỏ rơi, nên một khi suy nghĩ, hàng loạt cảm xúc như hận thù, tức giận, bực bội, hối tiếc, và... buồn bã liên tục tuôn trào.
「……Chẳng lẽ cứ để vậy sao? Không đời nào...!!」
Nàng nghiến răng đến mức tưởng chừng như răng hàm sẽ vỡ tan, run rẩy vì nhục nhã, và hơn hết, lòng báo thù đã trở thành kim chỉ nam dẫn dắt nàng đến quyết định đó. Và rồi... nàng bò ra.
Chậm rãi nhưng chắc chắn. Nàng làm mờ sự hiện diện của mình, dùng hai tay kéo lê cơ thể, chấp nhận vẻ ngoài thảm hại, hướng đến chỗ hibachi. Con quỷ lửa đang mải mê đối phó với chàng đầy tớ, cùng với việc nàng đã ẩn mình bằng ẩn hành thuật, tất cả đều trở thành màn khói che mắt tuyệt vời.
Cẩn thận, hết sức cẩn thận. Đúng lúc đó, chàng đầy tớ kia dùng ná bắn đá phóng ra thứ gì đó. Lò sưởi trúng đòn nổ tung. Vỡ tan. Tro bay tứ tung. Nhưng đó không phải là đòn chí mạng. Trong đám tro trắng xám tuôn ra, nàng nhận ra thứ đang đập nhịp. Nàng nhận ra thứ đó, được bao bọc bởi ngọn lửa như ma trơi.
「Ha, thật tiện lợi...!!」
Nàng nhếch mép. Tiến đến. Tiến đến. Bò tới. Và rồi, không màng đến việc tay bị bỏng, nàng không do dự nắm lấy lõi đang cháy đó.
「A...」
「Hử?」
Tiếng thì thầm chồng lên nhau. Bàn tay của ai đó dừng lại ngay trước khi chạm vào mu bàn tay mà Shishimai đang nắm chặt. Theo dọc cánh tay sưng tấy đau đớn vì bỏng, nàng chuyển ánh nhìn. Trong tầm mắt hiện ra nàng thiếu nữ ngây thơ được nuông chiều kia, đang mở to mắt nhìn nàng với vẻ kinh ngạc.
「A, ano... Shishimai-san?」
「……Không, ít nhất cũng phải cảnh giác chứ. Đồ ngốc」
Hướng về phía cô gái nhỏ đang bối rối tột độ, Shishimai tạm thời mỉm cười cay đắng và nói. Đối mặt với kẻ phản bội mà lại quá vô tư như vậy. Nàng thực sự lo lắng cho tương lai của cô nàng này.
「A, vâng. ...Ờm, không phải vậy, mà...!?」
Không tự chủ được mà đáp lại, và Tamaki dường như muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đó, nàng bất giác quay lại vì tiếng thét chàng đầy tớ. Mặt nàng tái xanh. Shishimai ngăn nàng hét lên. Ngăn lại, và hướng sự chú ý vào thanh đoản đao trong tay nàng.
「Cô có thứ tốt đấy nhỉ. Chắc chắn hơn móng tay của ta… Có thể giúp ta một chút được không?」
Trước yêu cầu của Shishimai, việc cô gái trước mắt lập tức gật đầu khiến Shishimai lại một lần nữa ngỡ ngàng...
Và rồi con quỷ lửa kêu gào. Gào thét. Gào rú từ sâu trong cổ họng như dã thú. Cơ thể nó điên cuồng giãy giụa, sụp đổ, quằn quại. Đó chính là tiếng kêu tuyệt mệnh của bản thể quái vật điều khiển ngọn lửa địa ngục.
「C, chúng ta làm được rồi...!?」
Tamaki bất giác thì thầm như thể bám víu vào hy vọng. Ngay sau đó, chuyện xảy ra.
「!? Không hay rồi. Cái này...!!」
Không gian rung chuyển. Thế giới lay động như động đất. Co giật như sinh vật sống. Và rồi, cảnh vật, bức tường bắt đầu nứt vỡ.
「Eh...!?」
『Kihi!! Kuhihihihihi...!! Đã hết rồi!! Ngươi đã hết tất cả rồi...!!』
Tamaki hoảng loạn trước tình hình xung quanh. Ở đó, tiếng cười lớn yếu ớt phát ra từ lớp vỏ ngoài của『Mayoiga』. Ngọn lửa địa ngục, đại diện cho ý chí của nó, đang tan chảy và chế giễu. Rồi nó gào lên. Tuyên bố.
『Mayoiga』biến nội bộ của nó thành dị giới bằng cách bóp méo không gian và quy luật. Tuy nhiên, giống như nhiều linh thuật và yêu thuật khác, đó là hành vi giả mạo thế giới.
Nếu linh lực hay yêu lực cạn kiệt, hoặc nếu thuật sư bị mất, thì nếu không có biện pháp đối phó từ trước, quy luật đã bị bóp méo sẽ cố gắng trở về trạng thái ban đầu là điều tất nhiên. Và dĩ nhiên,『Mayoiga』không có chút lòng trắc ẩn nào để an toàn thả ra những kẻ xâm nhập đã lẻn vào bên trong khi nó sắp chết.
『Hahahaha!! Kết thúc rồi!! Tất cả đều kết thúc rồi!! Các ngươi không thể thoát khỏi đây được!! Các ngươi sẽ bị giam cầm trong hư vô vĩnh cửu...!!』
Không ngừng chửi rủa, chế giễu, nguyền rủa, ngọn lửa địa ngục hoàn toàn biến mất. Chỉ có tiếng gào thét ồn ào của nó vẫn vang vọng trong phòng một lúc. Nhưng lúc này, không ai còn bận tâm đến nó nữa.
「Không thể nào, chúng ta vất vả đánh bại nó mà...!?」
Trước lời trăng trối của quái vật, Tamaki hiện rõ vẻ mặt tuyệt vọng. Sau bao khó khăn mới giành được chiến thắng, chẳng lẽ tất cả đều vô ích sao?
『Bình tĩnh, tiểu thư』
Người nói điều đó với Tamaki, đang rõ ràng vô cùng hoảng loạn, là con chim ruồi vừa đáp xuống trước mặt. Với giọng khàn khàn, con chim ruồi giải thích bằng giọng điệu bình tĩnh.
『Đừng lo. Theo đặc tính của『Mayoiga』, không thể có chuyện nó không chuẩn bị đường thoát đâu』
Đó là điều kiện cho quyền năng mạnh mẽ của yêu quái mang tên『Mayoiga』. Trước khi phương pháp đối phó「liên tục thổi bay từ bên ngoài」được thiết lập, những『Mayoiga』bị đánh bại đều tuân thủ điều kiện đó, như được ghi chép lại. Không phải vì chúng trung thực, mà vì đó là yếu tố mà chúng phải tuân theo ở mức độ bản năng.
...Tuy nhiên, chính vì vậy mà chúng đã lát đường thoát sao cho gian nan nhất có thể.
『Dù sao đi nữa, chúng ta không có nhiều thời gian. Thay vì than vãn, hãy nhanh chóng rời khỏi đây.』
Cùng với tuyên bố đó, đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Tamaki là con gấu yêu đang cõng chàng đầy tớ bị cháy đen. Hành động của con gấu yêu, có lẽ là để vận chuyển anh ta vì anh ta không thể chạy được, khiến Tamaki cảm thấy biết ơn, đồng thời cảm thấy tội lỗi và xấu hổ. Nàng đã bị lời nói của『Mayoiga』 làm cho mê muội, hoàn toàn quên mất an nguy của ân nhân. Tamaki tự giễu bản thân trong lòng vì bản thân có tính cách thật tệ hại.
「Cảm ơn, Genbu-san. Đúng rồi, còn Shishimai-sa...uwaaa!!?」
Tamaki định truyền lời cảm ơn đến shikigami và nhờ nó vận chuyển Shishimai, nhưng ngay sau đó, nàng bị con gấu kẹp vào nách và ôm lấy. Tamaki hoảng hốt.
「K-không phải vậy!? Tôi không sao, hãy mang Shishimai-san...」
『Đừng nói nhảm nữa. Tiểu thư, ngươi cũng rách nát rồi. Với tình trạng đó, không thể đuổi kịp thức thần được.』
Sự chạy nhanh của gấu hoang đã là không thể trốn thoát bằng chân người thường. Huống chi là sự chạy hết sức của gấu yêu quái... Hơn nữa, Tamaki bị bỏng một cánh tay, và tay kia cũng bị đâm sâu bởi dao găm. Nàng tuyệt đối không thể chạy được. Đối với thức thần và con chim ruồi, việc vận chuyển Tamaki đã là chuyện đương nhiên.
「N, nhưng...!! Shishimai-san thì sao!? V-và chúng ta cũng phải đi đón Botan-san chứ!?」
『Con bé đó thì tự lo được. Tiểu thư không cần lo lắng. ...Hơn nữa, có vẻ như con bán yêu ấy đã quyết tâm rồi.』
Con chim ruồi nhẹ nhàng bỏ qua an nguy của cháu gái mình. Rồi hướng ánh nhìn về phía Shishimai đang ngã gục. Theo đó, Tamaki cũng nhìn Shishimai, và thấy nàng ấy nhún vai khi đang nằm trên sàn.
「……Dù sao, hiện tại ta cũng giống như căn phòng này. Chỉ là một thi hài di chuyển bằng chút linh lực yêu lực còn lại. Sẽ không kéo dài được lâu đâu」
「Shishimai-san...」
Tamaki ngẩn người trước những gì Shishimai muốn nói, chỉ lẩm bẩm tên nàng ấy như mê sảng. Trước biểu cảm đó, Shishimai càng thêm ngỡ ngàng.
「Việc người sống được ưu tiên hơn người chết là đương nhiên, hơn nữa, nó không thể mang theo ba người được đâu mà… Cảm ơn vì đã giải thoát ta khỏi cái nơi khốn kiếp này. Hãy đi nhanh đi」
「……Tôi cũng cảm ơn vì đã giúp đỡ」
『Đi đi, Genbu. Nhanh lên』
Trước lời cảm ơn của Shishimai, Tamaki gần như sắp khóc, nàng truyền đạt lòng biết ơn với cảm xúc sâu sắc hơn. Liếc nhìn điều đó, chim ruồi ra lệnh cho thức thần gấp gáp. Con gấu yêu quái gầm nhẹ một tiếng, rồi để bù đắp cho thời gian đã lãng phí, nó lao đi với tốc độ tối đa...
『...Dù vậy, thật là đáng khen. Ta tưởng ngươi sẽ nói gì đó như di vật hay di ngôn chứ』
Để con gấu đi trước, chim ruồi vẫn ở lại, qua đôi mắt nhân tạo không thể nhìn thấu cảm xúc, nó nói với『thi hài』của Shishimai Asami. Trong lời nói có chút mỉa mai, Shishimai cũng mỉm cười nhẹ.
「Người chết mà để lại di vật hay di ngôn thì thật lố bịch… Cô ấy có tính cách hay lo nghĩ vô ích, chỉ cần ở bên một chút là biết」
Vì vậy, Shishimai quyết định không nên đặt mấy chú nguyền rẻ tiền đó. Kết cục của những kẻ bị ràng buộc và lôi kéo bởi người chết không tươi sáng. Chính vì thực sự biết ơn Tamaki, Shishimai mới quyết định như vậy.
Dĩ nhiên, nếu nói thật lòng, nàng có vô số điều nuối tiếc... nhưng tự mình gánh chịu và liên lụy đến người khác là không đúng.
「Ngươi cũng nên đi nhanh đi? Cô ấy cần người cố vấn đấy? Một mình thì sẽ bị nuốt chửng ngay thôi」
『...Ta cũng có việc của ta. Ta sẽ cố gắng hết sức để con bé đó có thể ra khỏi đây』
Trước lời nói mạnh mẽ của Shishimai, sau một thoáng im lặng, chim ruồi cúi chào và trả lời như vậy. Rồi nó bay lên, đuổi theo Tamaki và những người khác...
「Vậy thì tốt...」
Trước câu trả lời của chim ruồi, Shishimai lẩm bẩm một mình với nụ cười lạnh lùng và lòng biết ơn. Nàng lặng lẽ nhìn thế giới giả tạo sụp đổ. Nhắm mắt, hồi tưởng điều gì đó.
Và một lúc sau, nàng liếc nhìn hướng mà Tamaki và những người khác đã rời đi. Không còn một bóng người ở đó. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời cảm giác cô đơn tràn ngập trong lòng.
「Hahaha. Cuối cùng chỉ còn một mình, à...」
Trong căn phòng không còn ai, trong thế giới đang sụp đổ và biến mất, Shishimai Asami lẩm bẩm tự giễu.
Nàng thực sự nghĩ rằng đó là cái kết xứng đáng cho mình...
-
「...Ara? Ngươi là...? Nếu ngươi là bằng hữu của họ, họ đã đi về hướng kia rồi.」
……『Tàn hồn』nói với vị khách đến muộn như vậy và chỉ hướng.
-
「……Và thế là, bằng cách nào đó, chúng ta đã thoát ra được.」
「Đúng là một nơi như vậy nhỉ. Nhưng mà, không ngờ lại quay trở lại lần nữa, thật là đáng ngạc nhiên… Có những con người kỳ lạ thật?」
Trong doanh trại bao vây『Mayoiga』, tại một góc được dựng lều y tế, những khuân vác đang kể lại toàn bộ câu chuyện.
Họ được đưa đến đây khoảng một khắc trước. Ngoài họ, còn có khoảng mười người khác cũng được đưa đến đây để điều trị vết thương, đồng thời được kiểm tra kỹ lưỡng về lời nguyền, tẩy não, và xem có yêu quái nào ký sinh trong cơ thể hay không. Thậm chí, thời gian dành cho việc thẩm vấn còn nhiều hơn cả việc chữa trị.
Điều đó là đương nhiên, bởi quyền năng của『Mayoiga』tuy không phải là không thể thoát ra, nhưng cũng không hề dễ dàng. Thời gian bên trong so với bên ngoài lại càng bất ổn. Việc thoát ra được đã là một kỳ tích, huống chi là trong khoảng thời gian ngắn như vậy với số lượng người đông đến thế… Họ không thể không bị nghi ngờ. Dù vậy, có vẻ như những nghi ngờ đó đã được xóa bỏ.
Họ được bảo vệ gần như là giam lỏng, đó là đãi ngộ dành cho những người đã thành công thoát ra từ mê cung. Lí do mà Shiro đến thăm lều y tế này, nơi an toàn nhất trong doanh trại, là để nghe câu chuyện từ những người sống sót, những người đã được dẫn dắt từ sâu thẳm mê cung và quay trở lại, cũng là ân nhân của họ.
Ban đầu, nàng đến để hỏi về tình trạng vết thương và lý do quay trở lại, nhưng những gì nàng nghe được lại là những thiên anh hùng ca.
「Này, lão già. Đừng tự tiện thổi phồng câu chuyện chứ. Ngươi đâu có lập được chiến công gì ghê gớm? Chẳng phải lúc mũi tên cắm vào tay, ngươi đã khóc lóc suốt sao?」
「Ai là lão già hả, tên tiểu tử khốn kiếp kia! Bổn công tử ta đây còn chưa bước qua tuổi ba mươi!! Và ta khóc bao giờ!!」
「Nhưng ngươi đã rên rỉ than vãn suốt còn gì?」
Người dùng ánh mắt chán chường mà xen vào thiên anh hùng ca ấy chính là Izayoi, một đầy tớ tập sự cũng thoát ra từ『Mayoiga』. Thậm chí, cả đám người trong nhóm của y đều cùng hướng ánh nhìn sắc lạnh về phía khuân vác kia. Sukemaru chỉ biết lộ vẻ mặt khó tả, lẩm bẩm 「Gunununu」.
「Ta đã được Yunshoku giúp đỡ rất nhiều. Quả không hổ danh là Yonshuko của gia tộc danh giá Onizuki. Theo ta thấy, hẳn hắn quay lại là do mệnh lệnh của tiểu thư gia tộc... Nhưng lại chẳng mang theo bao nhiêu trang bị, ngay cả vết thương cũng chưa được chữa trị tử tế...」
Kẻ nối lời câu chuyện là một đầy tớ từ gia tộc khác, toàn thân quấn đầy băng gạc. Hình như là người của gia tộc Asama thì phải?
「Này, cẩn thận lời nói một chút, người của Asama. Cô bé tóc trắng đây là tôi tớ của tiểu thư đó... Xin thứ lỗi. Bởi Yunshoku đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, nên dù ít hay nhiều, chúng ta đều có chút suy nghĩ về mệnh lệnh ấy.」
Kẻ quở trách đầy tớ nhà Asama là trưởng nhóm đầy tớ thuộc nhà Asakuma. Dẫu thân thể đầy thương tích, y vẫn gắng gượng thay mặt xin lỗi.
「Vậy sao... Không, đa tạ vì câu chuyện quý giá này.」
Shiro khẽ cúi đầu, lễ phép đáp lại lời họ. Thực ra, cô bé chưa từng nghe chi tiết từ chủ nhân, lại thêm việc người đã biến mất đâu đó trước đó, nên chẳng dám chắc. Nhưng Shiro thầm nghĩ, việc chàng trai ấy quay lại chốn địa ngục kia chẳng phải do mệnh lệnh của chủ nhân. Dẫu vậy, cô bé chẳng bao giờ nói ra...
「Nếu muốn nghe thêm, cứ đến bất cứ khi nào. Nhưng... e rằng giờ đã điểm rồi.」
Trưởng nhóm đầy tớ Asakuma vui vẻ nhận lời cảm tạ của Shiro, song ngay sau đó lại trầm giọng lẩm bẩm. Những kẻ sống sót còn lại cũng bị cuốn theo, để lộ vẻ mặt phức tạp khó tả.
Những kẻ bị『Mayoiga』giam cầm, nếu không thoát ra trong vòng một ngày, sẽ được xem như đã chết... Chờ đợi mãi sự sống sót chỉ là phí hoài thời gian. Huống chi mục đích của đội thảo phạt lần này không phải điều tra, mà là tiêu diệt triệt để, khiến ý nghĩa của việc ấy càng thêm nặng nề. Và giờ khắc định mệnh, nay đã cận kề.
「...Xin lỗi. Vậy tôi xin phép cáo từ.」
Shiro chẳng đáp lại lời lẩm bẩm ấy, chỉ cúi chào thêm lần nữa rồi rời khỏi lều. Chẳng ai trách cứ cô bé.
「...」
Rời lều, Shiro mang vẻ mặt u ám, cúi đầu lặng lẽ bước đi trong trại. Những kẻ qua lại trong trại thoáng nhìn cô bé bán yêu ấy, rồi lại tiếp tục công việc của mình. Ban đầu, nhiều người từng giật mình vì thân phận bán yêu của nàng, nhưng giờ đây họ đã quen thuộc với sự hiện diện ấy. Thậm chí, dáng vẻ quá đỗi u sầu của nàng còn khiến không ít kẻ lộ vẻ nghi hoặc.
Song, bản thân cô bé chẳng màng đến những phản ứng ấy.
「Tomobe-san...」
Như kẻ mất hồn lang thang, cô bé cuối cùng cũng đến được lều của chàng đầy tớ ấy. Đây là nơi hai người từng nói chuyện lần cuối. Khi ấy, họ cùng nhau dùng bữa trưa do chủ nhân ban tặng. Đó cũng là bữa ăn cuối cùng. Giờ đây, nàng chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa...
Tiểu nữ bước vào trong lều. Mọi thứ nơi đây thật giản đơn, gần như chẳng có vật dụng cá nhân nào, mà dù có thì cũng chẳng chút thú vị. Chỉ toàn những thứ cần thiết để sống, không hơn. Một không gian vô hồn, đúng chất của một đầy tớ...
「Thật cô đơn, nhỉ.」
Có lẽ vì chàng trai không còn ở đây, nàng mới càng cảm thấy trống trải đến vậy. Dù cùng một cảnh vật, chỉ cần có chàng, mọi thứ hẳn đã khác. Giờ đây, chỉ thoáng nhìn qua cũng khó mà nhận ra đây là lều của chàng.
...Chắc chắn rồi, nếu chàng không trở về, mọi thứ nơi đây sẽ bị phân phát cho các đầy tớ khác mà tái sử dụng.
「...!!」
Cô bé vô thức đưa tay chạm vào bộ y phục dự phòng treo phơi. Không màng đến trọng lượng bất ngờ của nó vì sợi kim loại đan trong, nàng ôm chặt lấy. Vùi mặt vào đó, hít thật sâu, cảm nhận chút hương thơm còn sót lại của chàng trai sau khi giặt.
「Fuuu... haa.」
Rồi thở ra, nhưng chẳng dừng lại, nàng lặp lại hai, ba lần. Vừa ôm chặt, vừa ngửi mùi hương ấy.
Hành động này, nói cho cùng, xuất phát từ lý do trẻ con hơn là tình cảm sâu đậm. Do mang dòng máu yêu thú, ngũ giác của Shiro, đặc biệt là khứu giác, vô cùng nhạy bén, khiến cô bé đặc biệt mẫn cảm với mùi hương. Nỗi cô đơn vì chàng trai và chủ nhân không ở đây càng khiến bản năng ấy thêm mãnh liệt. Mùi hương, với nàng, là một trong những sợi dây hiếm hoi khiến người thân yêu dường như vẫn gần gũi giữa khung cảnh cô quạnh.
Nói cách khác, đây chẳng hẳn là hành động thuần túy vì tình cảm...
「...?」
Cô bé đã làm vậy bao lâu rồi? Ngồi bệt xuống đất, đuôi ngoe nguẩy, đùi trong cọ vào nhau, kìm giọng, vùi mặt vào y phục, bỗng tai hồ ly trên đầu nàng khẽ giật.
Nàng chẳng rõ nguyên do. Chỉ cảm nhận được một khí tức. Một khí tức bất an. Do dự trong thoáng chốc, song tiểu nữ đặt y phục lại chỗ cũ, rồi lặng lẽ bước ra khỏi lều.
「Eh? Đây là...」
Trắng xóa. Mọi thứ trong tầm mắt đều trắng xóa. Nàng hoang mang chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi nhận ra sương trắng đang lan tràn khắp trại như thể bò lổm ngổm, nàng thiếu nữ hồ ly mới hiểu ý nghĩa của nó, bất giác nín thở.
Bởi lẽ, phải vậy chăng? Thứ bao trùm khắp nơi như hiện tượng tự nhiên này lại mang ý chí và mục đích rõ ràng. Nếu thế, sao có thể là thứ ôn hòa được?
「Hả? Sao mình lại...」
Nghĩ đến đó, Bạch hồ bối rối. Sao mình lại biết? Sao mình dám chắc như vậy? Như thể từng trải qua rồi... Nhưng dòng suy nghĩ ấy bị cắt ngang bởi tiếng thét vang lên ngay sau đó.
「Aaaaaaaa!!?」
「Eh?」
Tiếng động kinh hoàng như thứ gì bị xé toạc. Tiếng thét. Nhưng ngay sau đó, nó bị át đi bởi âm thanh「guchari」.
「Hả? Eh?」
Chẳng phải một lần. Thoáng chốc sau, như đê vỡ, những tiếng thét tương tự liên tục vang lên. Tiếng gầm giận dữ. Tiếng nổ, tiếng thịt bị xé rách hòa thành hợp xướng trong làn sương dày đặc. Giữa cảnh chẳng thấy gì, Shiro hoảng loạn, sợ hãi tột độ, run rẩy. Dù chẳng rõ chuyện gì xảy ra, tiểu nữ vẫn hiểu một điều.
Nói cách khác, giờ đây họ đang bị tấn công.
「...!!」
Ngay sau đó, Shiro cố đưa ra phán đoán sáng suốt nhất. Cô bé biết, nếu cứ đứng ngoài trời phơi bày thân mình thế này, chỉ có nước bị tấn công. Mà nếu bị tấn công, nàng chỉ còn con đường chết chẳng thể làm gì.
Quay về lều ban nãy, Shiro định bước vào trốn trong lều của chàng trai, và khi nàng vừa định cất bước...
『Ồ? Bạch Ỷ-san. Cô định đi đâu vậy?』
「Hả...?」
Bất ngờ, một giọng nói đẹp đẽ, pha chút vô tư và đùa cợt vang lên, Shiro dừng bước. Nàng sững sờ. Sững sờ... rồi chậm rãi quay lại. Trong tầm mắt, cô bé thấy một bóng người nhỏ nhắn, mảnh khảnh đứng sau lưng mình từ bao giờ.
『Ahahaha. Đã lâu không gặp, Bạch Ỷ-san. Lâu lắm rồi nhỉ? Cô đang mưu tính gì giữa đám này sao? Nếu vậy, xin thứ lỗi nhé.』
Nữ nhân mặc y phục giống trang phục Hồ của đại lục, cất lời vui vẻ với giọng điệu nhẹ nhàng.
Tuổi trông chừng chưa quá đôi mươi. Tóc màu hổ phách buông dài, đôi mắt hình quả hạnh ánh lên sắc xanh biếc. Một vẻ ma mị, trẻ trung, song đầy mê hoặc, đẹp đến mức chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra ngay.
Đúng vậy. Mười người thấy nàng, chín người sẽ bảo nàng là mỹ nhân, với dung mạo hoàn mỹ như được tạc ra chỉ để mê hoặc kẻ khác...
「Cô là...」
『Dẫu sao, ta đã tạo ra một nơi để đôi ta trò chuyện chẳng cần giả tạo, vậy sao cô không nhập cuộc? Thái độ lạnh nhạt ấy chẳng hay ho gì, chắc hẳn Hắc Lệ ane-sama cũng từng trách cô rồi, đúng không!!』
Rốt cuộc là ai? Là gì? Mục đích gì? Trước khi nghi ngờ kịp lướt qua tâm trí, kẻ trước mặt tiểu nữ đã thao thao bất tuyệt, chẳng để tiểu nữ kịp thở. Shiro cố gắng nắm bắt, tiêu hóa lời nàng, rồi dần dà hiểu ra một điều.
Kẻ trước mặt biết về nàng, biết cả Hắc Hồ mà cô bé từng hầu hạ như tỷ muội. Không, với giọng điệu này, chẳng lẽ là người quen của nàng và chị ấy...?
「...」
『Ồ? Sao vậy? Sao cô lại im lặng thế? Chẳng lẽ cô thực sự quên ta rồi?』
Cô bé cứ lặng thinh, có lẽ sự bối rối đã lộ rõ trên nét mặt. Nữ nhân kia nghiêng đầu nhìn thái độ của nàng.
「Oya, trúng tim đen rồi sao? Thật đáng buồn. Chúng ta từng cùng nhau vui đùa vài lần mà!! Nhớ chứ, giả làm con người ở Atsuya, kịch liệt đến thế nào? Ta ngạc nhiên lắm, lần đầu mà cô đã làm được vậy. Thật táo bạo! Điểm số mọi người suýt soát nhau, cuối cùng phải nhờ tỷ ấy phán xét, đúng không?」
Chuyện gì vậy? Atsuya? Bang Atsuya sao? Khoan, giả làm con người là gì? Lần đầu? Chấm điểm? Phán xét? Khoan, nghe quen tai. Nhìn quen mắt. Chắc là...
「Ugh?uuuu!!?」
Mảnh ký ức vụt qua tâm trí. Cùng lúc, một cơn buồn nôn dữ dội ập đến. Cô bé bất giác đưa bàn tay nhỏ bé che miệng. Mặt tái mét, mắt mở to. Mở to và run rẩy. Quỳ xuống đất chẳng màng bùn lầy. Chẳng có thời gian để ý. Cũng chẳng thể để ý.
Đó là tàn tích ký ức chôn sâu tận đáy tâm hồn. Là mảnh vỡ. Shiro, hồ ly bán yêu trắng hầu hạ nhị tiểu thư gia tộc Onizuk, linh hồn của cô bé được sinh ra từ phân thân của Bạch hồ hung tàn. Cô bé là kết quả của việc gom góp triệt để những yếu tố nhân tính, ngu ngốc và ngọt ngào, rồi bị vứt bỏ như một thứ lỗi lầm... Song, chẳng thể chối cãi rằng nàng cũng là một phần của bạch hồ ly ấy.
Chẳng thể nào không biết những tội ác kinh thiên mà yêu hồ tà ác, Bạch Ỷ Hồ Ly, đã gây ra từ trước đến nay.
「Aaaahh!? U-uuu...!!?」
May mà từ sau bữa trưa ấy, tiểu nữ hầu như chẳng ăn gì. Thứ nôn ra chỉ là dịch dạ dày mà thôi. Cô bé liên tục nôn khan, nước mắt tuôn rơi, cúi đầu. Mồ hôi túa ra từ trán, tim đập thình thịch.
『Oya? Oyaoya? Sao đột nhiên lại thế này? Đau bụng à? Phiền ghê ha, tỷ ấy từng cảnh báo cô không chỉ về lễ nghi mà cả thói tham ăn nữa mà...?』
Hồ ly tiến đến gần Shiro đang quỳ, nửa lo nửa trêu, rồi cuối cùng nhíu mày như nhận ra điều gì.
『Hửm? Xin thứ lỗi chút. Không, nhưng... Có lẽ nào...?』
「Hic...!?」
Nghiêng đầu, hồ ly vàng cất lời như xin lỗi vì thất lễ, rồi nắm tóc Shiro kéo mạnh khiến mặt cô bé ngửa lên. Shiro nhăn mặt đau đớn vì tóc bị giật. Chẳng màng phản ứng của nàng, hồ ly vàng chỉ chăm chăm nhìn vào mắt hồ ly trắng.
Như thể nhìn thấu tận đáy linh hồn.
『...À, hiểu rồi. Là vậy sao.』
Nhìn sâu vào mắt Shiro một lúc lâu, hồ ly vàng cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì xảy đến với hồ ly trắng. Và cô ta tỏ vẻ chán ngán.
『Thật không ngờ. Một kẻ như cô mà lại rơi vào tình cảnh ngu xuẩn thế này. Hắc Lệ ane-sama dưới suối vàng chắc hẳn đang than khóc dữ lắm. Dù cô từng là muội muội yêu thích của tỷ ấy, ôi, thật đáng thương.』
Hồ ly vàng vốn khiêm nhường và thân thiện ban nãy bỗng đổi giọng. Nàng cất tiếng đầy giễu cợt. Sự khinh miệt và ghen tị lộ rõ. Lời nói như trút bỏ oán hận.
「Guh...!!?」
Tóc bị kéo mạnh, ép sát xuống đuôi hồ ly trắng. Vì tóc quá ngắn, Shiro buộc phải ngửa cổ ra sau. Cổ họng trắng ngần mảnh mai phơi bày chẳng chút phòng bị.
『Fufufu. Liếm, một cái.』
「Hic!?」
Shiro run rẩy sợ hãi khi hồ ly vàng liếm lên cổ họng mình. Răng nanh chạm vào làn da mỏng manh. Cô bé cảm nhận máu trong mạch bị ép chặt. Đó chẳng gì khác ngoài việc sinh mệnh bị nắm trong tay.
『Fufufufu. Thật bất ngờ, Bạch Ỷ-san cũng kêu dễ thương như trẻ con nhỉ? Khác hẳn lúc ta gặp cô ngày trước.』
Hồ ly vàng, kẻ gắn bó lâu năm với tỷ Hắc Lệ, thì thầm đầy hoài niệm trong khi lật lại ký ức xưa. Việc tỷ ấy biến mất rồi quay về với quà là chuyện thường từ trước thời đại loạn. Gặp gỡ Bạch Ỷ Hồ Ly, đồng bào bán yêu, cũng thế. Điều khác biệt, có lẽ là tài năng xuất chúng của nàng?
Cấp bậc yêu hồ dựa vào số đuôi. Thời gian để mọc thêm một đuôi dài đằng đẵng. Trăm năm thêm một đã là may mắn. Có kẻ cần cả ngàn năm. Lợi ích cũng lớn lao, mỗi đuôi thêm vào, linh cách chẳng chỉ tăng gấp đôi mà theo cấp số nhân.
『Lần đầu gặp, ngươi có ba đuôi nhỉ? Ta ngạc nhiên lắm. Mới nhặt được hơn hai mươi lăm năm thôi mà? Tưởng đùa đấy.』
Hồ ly vàng thì thầm bên tai, giọng ngọt ngào. Nhưng Shiro rùng mình trước oán niệm ẩn trong lời ấy.
『Rồi thoáng chốc đã bảy đuôi, tám đuôi. Được tỷ ấy yêu thương hết mực, ta ghen tị không thôi. Một kẻ mới đến mà dám lên mặt...!!』
「C-cái gì...!?」
Sức kéo tóc tăng lên, ánh mắt sắc như kiếm khiến Shiro run rẩy. Cô bé chẳng hiểu nổi lời nói và cảm xúc hướng về mình. Chẳng biết từ bao giờ, sau lưng hồ ly vàng hiện lên tám chiếc đuôi vàng rực rỡ.
『Dù ở bên mà tỷ ấy vẫn qua đời, thôi thì, cũng được. Chuyện đó cũng có. ...Hít hít, nhưng cái này thì không được, đúng không?』
Ngửi ngực, nách, cổ, gáy, mặt của Shiro, hồ ly vàng nhìn nàng với vẻ khinh miệt tột độ.
『Mùi hôi của lũ khỉ nồng nặc. Mùi con khỉ đực nồng nặc này là gì? Dính chặt thế này, dù chuẩn bị thế nào cũng không hết đâu?』
Dẫu linh hồn và yêu lực bị tước đoạt hết cũng là lẽ thường. Sống lâu ắt có thất bại. Nhưng ngửi mùi này là biết ngay. Kẻ này chẳng buồn cố gắng khôi phục sức mạnh. Ngược lại, còn thân thiết với lũ khỉ.
『Lại còn trơ trẽn làm chuyện này sao? Từng giết chóc thỏa thích, giờ lại giả vờ thành thú cưng vô hại à? Hay là...』
Câu chất vấn đột ngột dừng lại, như thể nghĩ ra gì đó. Rồi, hồ ly vàng nhìn xuống hồ ly trắng, nở nụ cười độc ác, mở miệng.
『Có phải, giờ là trẻ vô tội, nên nghĩ tẩy uế đã xong rồi à? Làm gì có chuyện đó chứ?』
Dù có làm gì, dù có biết bao thời gian trôi qua, tội lỗi khi xưa cũng chẳng bao giờ xóa nhòa. Hành vi của bản thân là thứ phải gánh mãi mãi...
「Ah...」
Lời chỉ trích của hồ ly vàng hòa cùng ký ức của hồ ly đen, Shiro mở to mắt, kinh ngạc. Tội lỗi mà cô bé giả vờ đối mặt nhưng thực chất che đậy bị phơi bày. Quên cả thở, hồ ly trắng tuyệt vọng. Cơ thể định kháng cự mất hết sức. Mệt mỏi. Mềm nhũn...
『Fufufu. Cuối cùng cũng đối diện sự thật à? Thôi, cũng được. Thừa nhận lỗi lầm là đức tính tốt. Dù phiền, ta sẽ đích thân tái giáo dục ngươi!! Từ từ, chậm rãi, kỹ lưỡng... Hử? Tiếc thật. Có kẻ phiền phức đến rồi sao?』
Hồ ly vàng, dùng ảo thuật và nhãn thuật cùng lời nói, nhận ra khí tức, rồi thản nhiên ném Shiro ra như một cục rác.
Ngay sau đó, bóng đen ập đến. Tóc hồng dài bay trong gió. Nắm lấy hồ ly trắng bị ném, rồi... một cú vung quạt tung ra.
『Các ngươi, làm lá chắn đi.』
Theo lời hồ ly,「thứ gì đó」vô hình lao lên, lập tức hóa mảnh thịt do bị cuốn vào đất bị khoét. Máu thịt đỏ văng khắp nơi. Nhưng điều ấy đã cho hồ ly vàng đủ thời gian trốn thoát.
『Vậy thì, xin thứ lỗi. Chúng ta gặp lại sau nhé, Bạch Ỷ-san?』
「Nghĩ ta sẽ để ngươi thoát sao...!!?」
Tiểu thư Onizuki định đuổi theo kẻ buông lời từ biệt, nhưng nhận ra khí tức phía sau, nàng quay lại vung quạt vào hư không. Từ khoảng không, tiếng thịt xé, xương gãy vang lên kinh hoàng. Đất nhuộm đỏ đen. Mùi sắt và lưu huỳnh tanh nồng tràn ngập.
Bỏ qua tất cả, Onizuki Aoi quay lại tìm hồ ly vàng, nhưng... đúng là loài giỏi ảo thuật, ả đã tan vào sương, chẳng còn chút khí tức. Tiểu thư Onizuki hừ nhẹ.
「...」
Rồi, Aoi lặng lẽ nhìn xuống. Đôi mắt hẹp lại, như đánh giá.
「Hoàng Hoa-neesan...」[note74634]
Cô bé tóc trắng trong tay nàng chẳng nhận ra ánh mắt ấy, chỉ mang vẻ mặt thảm hại cắt không còn giọt máu, chìm trong tuyệt vọng...


14 Bình luận