• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 8 - Người bệnh cần được chăm sóc và quan tâm.

Chap 103

10 Bình luận - Độ dài: 8,534 từ - Cập nhật:

Vào năm thứ mười bốn dưới triều đại Seirei, ngày mùng mười tháng Hai âm lịch… Gia tộc Onizuki, được triều đình ban phép, cùng với bảy gia tộc trừ yêu Bắc Thổ như Sakuma, Igarashi, đã xuất chinh tới vùng Cấm địa cấp ba『Núi Hororaku』. Mục tiêu không cần nói cũng rõ, chính là tiêu diệt『Mayoiga núi Hororaku』.

Kế hoạch trừ yêu do nhiều gia tộc hợp sức được chia thành ba giai đoạn. Trước tiên, đội tiên phong sẽ đảm bảo con đường dẫn tới Núi Hororaku. Họ sẽ tiêu diệt đám yêu quái tạp nham lảng vảng trong vùng cấm, bảo đảm an toàn cho con đường dẫn tới mục tiêu chính là 『Mayoiga』.

Giai đoạn thứ hai là cô lập và giám sát khu vực xung quanh『Mayoiga』. Tìm ra ranh giới bốn phía, sử dụng linh khí hút từ nhánh mạch linh mạch làm nhiên liệu để triển khai kết giới. Đây là sự chuẩn bị để tiêu diệt toàn bộ đám thuộc hạ có thể trào ra khi『Mayoiga』bị đánh bại.

Giai đoạn cuối cùng, cũng là giai đoạn quyết định, đội quân chính sẽ xuất hiện. Những người sở hữu linh lực dồi dào nếu tụ tập quá đông sẽ vô tình thu hút đám yêu quái. Vì thế, chỉ khi mọi chuẩn bị hoàn tất, đội chính mới được điều động. Khi tiến vào, họ cùng đội tiên phong sẽ thi triển đại chiêu, liên tục tung chiêu, dồn toàn bộ hỏa lực. Đập tan lớp vỏ ngoài, phá hủy lõi bên trong, nhanh chóng kết liễu. Đám thuộc hạ ẩn nấp trong nhà có lẽ sẽ trào ra một phần, và chúng sẽ bị kết giới chặn lại, quét sạch không để sót một con. Vậy là hoàn tất.

Nhân tiện, lần này, từ gia tộc Onizuki, phu nhân gia chủ Onizuki Sumire, cùng con gái được mệnh danh là Gorilla-sama, và cặp đồng môn Murasaki và Tamaki sẽ tham gia đội chính. Suzune và Iruka có lẽ cũng sẽ đi theo hỗ trợ. Với đội hình này, dù có chuyện gì xảy ra, hẳn cũng chẳng gặp nguy hiểm gì. Tôi muốn tin là vậy.

「…Trên đây là cách tiêu diệt『Mayoiga』mà ngay cả khỉ cũng hiểu được. Mà, như mọi khi, vai chính thuộc về các trừ yêu sư, còn chúng ta chỉ là chân chạy việc vặt. Đặc biệt với đám chim non mới vào nghề như các ngươi, đừng mong được kỳ vọng là lực lượng chiến đấu. Cứ lo mà giám sát xung quanh đi.」

Giữa đoàn người tiến trên con đường núi Hororaku, tôi cưỡi ngựa ở giữa hàng, cao giọng tuyên bố với đám thuộc hạ đang bước đi bên cạnh.

「… Mà, với tình hình này, ngay cả việc giám sát cũng khó khăn đó nhỉ?」

「Im đi, đồ mặt quỷ chết tiệt!」

Tôi vừa hỏi đám nhóc mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển khi băng qua núi rừng, lập tức bị đáp trả bằng một tràng chửi bới the thé đặc trưng của trẻ con. Hừm, xem ra đám này vẫn còn sức lực dư dả. Tuổi trẻ quả là đáng ghen tị. Nhưng…

「Đừng để cảm xúc mà gào lên như thế. Khác nào tự báo vị trí cho lũ yêu quái? Nếu muốn sống lâu, hãy kiềm chế cảm xúc và chú ý quan sát xung quanh… Ngươi không muốn bất chợt trở thành mồi ngon cho lũ quái vật chứ?」

「Tch!」

Tôi cao giọng đưa ra lời khuyên của kẻ đi trước, tên đầu sỏ trong đám nhóc liền tặc lưỡi hậm hực. Đám còn lại thì đứa lườm tôi, đứa nhìn quanh, đứa tỏ ra sợ hãi, mỗi đứa một phản ứng khác nhau.

「…Yunshoku, đừng dọa chúng quá. Đám nhóc này mà co rúm lại thì sao làm được trò trống gì.」

Kashiwagi, người được giao làm đội trưởng kiêm giáo quan cho đám nhóc, hướng chiếc mặt nạ ông lão về phía tôi. Cậu ta xoa đầu một đứa nhóc đang run rẩy, nhún vai thở dài.

Trong đám thuộc hạ, Kashiwagi cũng thuộc hàng lão luyện, đã đảm nhiệm vai trò đội trưởng xuất sắc suốt hai năm qua, đồng thời khéo léo trong việc quản lý đám hậu bối. Vì thế cậu ta được chọn cho nhiệm vụ này. Nhìn cách đứa nhóc kia dù không hài lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn để cậu ta xoa đầu, có thể thấy việc chọn người không hề sai lầm.

Nhưng mà…

「Ôi chao, ngươi mà cũng nói được sao? Ngươi quên chuyện bị Ayaka-sama lôi vào màn sương mù và chịu trận thê thảm rồi à?」

Tôi phản bác ý kiến của thuộc hạ bằng chính trải nghiệm của cả hai. Trong ngọn núi ẩn chứa yêu quái kia, màn sương làm rối loạn mọi giác quan, khiến chúng tôi bị đám yêu quái vây kín, khổ sở khôn cùng. Cậu ta quên rồi sao?

「May mắn thay, tôi không như Yunshoku, không bị biến thành giẻ rách tả tơi. … Dĩ nhiên, tôi không chủ quan, nhưng với số lượng người này và tính chất của mục tiêu, có lẽ không cần phải căng thẳng quá mức. Đám tiểu tử này không chịu nổi đâu.」

Kashiwagi đáp lại thản nhiên, rồi liếc nhìn đoàn người. Đội tiên phong gồm mười trừ yêu sư, bốn mươi thuộc hạ, và khoảng mười người thuộc Ẩn Hành Chúng đảm bảo an toàn hai bên và xung quanh. Cộng thêm đám tạp vụ và phu khuân vác, tổng cộng vượt quá bốn mươi người. Dù hơi thiếu lực lượng để hoàn toàn nghiền nát『Mayoiga』, nhưng đây đã là một đội hình hùng hậu.

Nhân tiện, dù đếm đi đếm lại, tôi vẫn thấy số phu khuân vác nhiều hơn một người. Hình như có một ả oni đang cười hô hố kể chuyện tục tĩu, nhưng tôi không chỉ ra. Ả ta rất giỏi che giấu nhận thức tới mức khó chịu.

… Lạc đề rồi. Dù sao, với kinh nghiệm trước đây, tôi suýt nữa bị rối loạn giác quan, nhưng đại yêu thì hiếm khi gặp phải. Với đám trung yêu, tiểu yêu, đội hình này đủ sức tiêu diệt mà không gặp nguy hiểm. Xét đến đặc tính thụ động của『Mayoiga』, ý kiến của Kashiwagi cũng không hẳn là sai. Dù sao, đám nhóc chưa hoàn thành huấn luyện khó mà duy trì trạng thái cảnh giác liên tục.

Vốn dĩ, mọi chuyện lẽ ra là vậy…

(Chắc chắn rồi, trước khi đội chính đến, sẽ có một cuộc tấn công… nhỉ?)

Tôi hồi tưởng lại ký ức kiếp trước. Dù thời điểm có khác biệt lớn, nhưng trong game gốc và tiểu thuyết, nhân vật chính được cử đến đội tiên phong từng bị đám yêu quái tấn công. Họ bị kẹt giữa khu vực của『Mayoiga』và đám yêu quái như một chiếc bánh kẹp. Trong game, nếu chọn sai lựa chọn, còn trong tiểu thuyết, sau một trận khổ chiến, nhân vật chính cùng vài người khác sẽ bị đẩy vào mê cung của『Mayoiga』…

(Dù khác xa nguyên tác, cũng không thể nói chắc được…)

Không rõ liệu lần này có đi theo đúng lộ trình như trong game hay tiểu thuyết. Nhân vật chính lần này được xếp vào đội chính, còn Hina trong nguyên tác cũng ở đội chính. Đội tiên phong trong nguyên tác chỉ có quy mô bằng một nửa lần này, và quan trọng hơn, thời điểm chênh lệch vài tháng. Khả năng đi theo đúng lộ trình là không cao. Nhưng…

「..!?」

「Ê, phía trước hình như đang ầm ĩ thì phải?」

Tôi nhận ra điều bất thường, và ngay sau đó, tên đầu sỏ trong đám nhóc, đứa có cái miệng độc địa nhất, lên tiếng chỉ trích.

「Đụng độ lũ yêu quái rồi.」

「Dừng đội hình lại. Dựa vào khí tức, có vẻ không phải thứ gì ghê gớm… nhưng cũng có thể là mồi nhử. Đừng chủ quan.」

Sau khi cảnh báo Kashiwagi và những người khác, tôi thúc ngựa lao lên. Vừa trấn an đám phu khuân vác đang hoảng loạn, tôi vừa tiến tới đầu đội hình.

Cuộc chiến đã bắt đầu. Có lẽ bị khí tức của con người thu hút, khoảng mười con tiểu yêu và ấu yêu, gồm cả thú lẫn bò sát, đang tấn công. Trong đó có một con to lớn, gần đạt tới cấp trung yêu, trông như một con cá sấu khổng lồ bọc giáp. Hai người thuộc Ẩn Hành Chúng cùng năm, sáu đầy tớ đang phòng thủ. Đám này là người của gia tộc khác, trang bị và trình độ rõ ràng không cao.

「Lui lại!」

Tôi hét lên với một đầy tớ trên đường tiến. Y nhận ra tôi, vội vàng lùi lại. Con tiểu yêu giống chó hoang đối diện chưa kịp hiểu chuyện, tôi đã thúc ngựa lao tới, dùng móng ngựa đè bẹp nó. Với trọng lượng gần hai trăm thạch, lại mang móng sắt có gai chống trượt, con chó hoang lập tức bị nghiền nát sọ, thịt xé toạc, chết ngay tức khắc. Không thèm để ý, tôi tiếp tục thúc ngựa lao tới.

Mục tiêu của tôi là thứ phiền toái nhất trong đám này, con cá sấu mà một Ẩn Hành và hai đầy tớ đang đối đầu. Bên kia, vì ồn ào, vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của tôi. Tôi cầm chắc thanh đoản thương, kéo cương cho ngựa phi nước đại.

「!!?」

Con cá sấu cuối cùng cũng nhận ra tôi, vội quay lại, há hàm đe dọa. Thật tiện lợi…!!

「Đằng sau còn đang chờ. Kết thúc nhanh thôi!!」

Tôi hét lớn, dồn hết sức ném cây đoản thương về phía má con cá sấu…

-

「Ồ, xem ra ồn ào đã được dẹp yên rồi nhỉ.」

Tại『Mayoiga』thuộc sở hữu của gia tộc Onizuki, một trong những trừ yêu sư từ gia tộc khác, đang thưởng trà trong đó, liếc nhìn qua cửa sổ quan sát và lẩm bẩm. Giọng điệu y như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Thái độ ấy khiến Miyamizu Shizuka, đang đứng hầu bên cạnh Hina ở vị trí thượng tọa, khẽ nhíu mày khó chịu.

Vốn dĩ, cỗ ngưu xa『Mayoiga』nhân tạo này có không gian bên trong thoải mái vượt xa những cỗ ngưu xa thông thường. Tuy rằng phương pháp chế tạo đã được xác lập, nhưng nguyên liệu cần thiết lại cực kỳ hiếm có, và việc sản xuất mới đã bị triều đình cấm từ rất lâu. Tất cả những cỗ xe được phép sử dụng công khai đều được triều đình ghi chép, nên việc chế tạo lén lút cũng chẳng hề dễ dàng.

Những gia tộc trừ yêu sư đi cùng trong cuộc chinh phạt lần này đều chỉ là những gia tộc nhỏ hoặc hạng hai, hạng ba. Dĩ nhiên, hiếm có gia tộc nào sở hữu『Mayoiga』vốn đã bị cấm sản xuất từ lâu đời. Có lẽ vì thế, họ tìm đủ mọi lý do, như buổi trà hội này, để nấn ná trong『Mayoiga』của gia tộc Onizuki càng lâu càng tốt, dù chỉ thêm một giây.

(Thật là chán ngán!)

Dù『Mayoiga』của gia tộc Onizuki sở hữu khả năng phòng hộ mạnh mẽ, nhưng việc vô tư trước tiếng ồn bên ngoài đến mức này… không, vấn đề không chỉ dừng lại ở đó.

「Trợ lý, hãy đi xem tình hình bên ngoài.」

「Tuân lệnh!」

Lời của Hina, thủ lĩnh đứng đầu đội tiên phong, vang lên trong lúc nàng đang pha trà cho các vị khách. Shizuka, ít nhất về mặt thái độ, đáp lời cung kính rồi rời khỏi chỗ ngồi.

Ngay khi bước ra khỏi cỗ xe, không khí lạnh giá của tháng Hai cắn vào làn da trắng ngần của Shizuka như muốn liếm láp. Sự ấm áp trong xe giờ đây hoàn toàn trái ngược. Nàng bất giác nhăn mặt.

「Chuyện gì xảy ra?! Tình hình ồn ào ra sao? Ai đó mau báo cáo!」

「Tuân lệnh! Ngay lập tức!」

Như đáp lại mệnh lệnh của Shizu, từ đầu đoàn xe, một người vội vã chạy tới. Một tên đầy tớ đeo mặt nạ Hannya, cưỡi con ngựa ô đẫm mồ hôi, phi tới gần, lập tức nhảy xuống ngựa và cúi đầu.

「Yunshoku phải không? Tình hình ồn ào thế nào?」

「Vừa mới được giải quyết. Đám tiên phong đã bị đám yêu quái tấn công, nhưng tất cả đã bị tiêu diệt. Về phía chúng tôi, theo kiểm tra hiện tại, có một Ẩn Hành Chúng và hai đầy tớ bị thương. Hiện tại, đội ngũ đang được sắp xếp lại, đồng thời tăng cường cảnh giới xung quanh. Xác yêu quái đang được gom lại để chuẩn bị thiêu hủy bằng dầu.」

「Ra vậy.」

Trước bản báo cáo mạch lạc và sự phán đoán chính xác của Yunshoku, giọng đáp lại của Miyamizu Shizuka lạnh lùng như băng.

「Tốt lắm. Sau khi hoàn tất hậu sự, lập tức tiếp tục hành quân. Thời gian có hạn, ta không cho phép lãng phí vô ích đâu.」

「Tuân lệnh!」

Chưa kịp để Yunshoku đáp lời, Shizuka đã xoay gót trở về. Nhưng ngay khi nàng định bước vào trong xe, một tiếng gọi vang lên: 「Trợ lý, xin hãy đợi đã!」

「…Có chuyện gì? Nếu là chuyện vặt vãnh, ta sẽ trừng phạt đấy.」

「Là về những người bị thương. Những người bị thương không thuộc gia tộc của chúng ta, nhưng phía gia tộc họ dường như thiếu thốn y thuật. Chúng ta không thể để mất nhân lực. Xin phép cho thuộc hạ được sơ cứu cho họ.」

Trước lời thỉnh cầu của Yunshoku, Shizuka lộ ra vẻ mặt bất mãn. Nàng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng mang theo địch ý. Một lúc lâu, nàng im lặng nhìn chằm chằm tên đầy tớ kia…

「Chậc, được rồi. Mau chóng hoàn tất đi.」

「Tuân lệnh!」

Cùng với tiếng chậc lưỡi, Shizuka miễn cưỡng đồng ý. Yunshoku cúi đầu cung kính cảm tạ, nhưng Shizuka chẳng màng đến lời hắn, lập tức bước vào trong xe.

「Tình hình thế nào, Shizuka-dono?」

「Xem ra đã xử lý xong xuôi. Chẳng bao lâu nữa sẽ tiếp tục di chuyển.」

「Ra thế ra thế…」

「Quả không hổ danh gia tộc Onizuki lừng lẫy. Ngay cả đầy tớ cũng được ban cho ngựa tốt.」

「Hơn nữa, còn được huấn luyện tử tế. Dù là đầy tớ, nhưng làm việc nhanh gọn lẹ làng.」

「Thật lấy làm vinh hạnh.」

Sau khi nhấp một ngụm trà từ chén, lão trừ yêu sư từ gia tộc Igarashi lên tiếng, tiếp theo là những lời tán dương từ các trừ yêu sư khác. Shizuka khẽ cúi đầu đáp lễ, nhưng trong lòng lại ngầm mắng nhiếc.

(Cái lũ giả tạo…!)

Hình như đám đầy tớ được bố trí ở đội tiên phong là người của gia tộc Igarashi thì phải. Việc lão già kia lên tiếng trước không phải ngẫu nhiên. Trước mặt các gia tộc khác, Shizuka vốn dĩ không thể từ chối đề nghị của tên đầy tớ kia. Và có lẽ, tên đầy tớ ấy đã đoán trước được điều đó…

(Thật xảo quyệt! Quá nguy hiểm!)

Cả cuộc đối thoại vừa rồi bản thân nó vốn đã là bất thường. Một đầy tớ mà lại tự ý phán đoán quá nhiều. Hắn không chỉ quan tâm đến thuộc hạ trực thuộc mình, mà còn để ý đến cả người của các gia tộc khác, hợp tác và giao lưu, từ đó gián tiếp gia tăng ảnh hưởng. Hơn nữa, hắn hành động mà không để đám trừ yêu sư vô tâm kia nhận ra…

「…!」

Trở lại bên cạnh Hina, Shizuka nhận thức lại tình hình, bất giác nghiến chặt răng.

Thực ra, Miyamizu Shizuka là người khinh thường đám đầy tớ, nhưng nàng tuyệt đối không phải kẻ vô dụng. Tên Yunshoku kia quá nguy hiểm. Hắn lợi dụng việc được Nhị tiểu thư của gia tộc Onizuki che chở, thậm chí biến việc bị lợi dụng trong tranh đấu chính trị thành công cụ để đảm bảo mạng sống và tự do hành động của mình. Với lai lịch ấy, không thể nào xem nhẹ hắn được. Việc Shizuka cố tình tỏ ra thờ ơ với sự hao tổn của đám đầy tớ cũng là vì nàng mong muốn Yunshoku thất bại, mất vị trí, và nếu có thể, là cái chết của hắn.

…Thế nhưng, tên Yunshoku ấy, dù chỉ là một đầy tớ, lại dùng trí tuệ và mưu mẹo để đáp ứng những yêu cầu vô lý của Shizuka một cách vượt ngoài dự đoán. Thậm chí, uy tín và ảnh hưởng của hắn trong đám đầy tớ còn ngày càng tăng cao.

(Thật là một tên phiền toái!)

Lời nguyền rủa trong lòng ấy là hướng về Yunshoku, hay là về đại tiểu thư đang lợi dụng hắn trong cuộc tranh đấu chính trị? Dù là ai, đối với Shizuka, cả hai đều là những trở ngại trên con đường vinh quang của vị chủ quân mà nàng tôn thờ, là những mối bất an không thể xem nhẹ…

「Shizuka-dono, mời dùng trà.」

「…Vâng. Xin đa tạ.」

Dù trong lòng tràn đầy thù địch và căm hận, Shizuka không để lộ chút nào ra ngoài. Nàng cung kính nhận lấy chén trà, chậm rãi đưa lên môi.

「Thật là một cách pha trà tuyệt diệu.」

Nàng nở nụ cười hòa nhã, tuyên lời khen ngợi. Shizuka hiểu rõ rằng cách nàng thể hiện sẽ ảnh hưởng đến vị thế của vị chủ quân mà nàng kính trọng. [note73910]

「…」

Và chỉ mình Hina, không để ai nhận ra, khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm Shizuka với ánh mắt sắc lạnh…

-

「Dừng lại! Dừng lại! Đêm nay chúng ta sẽ hạ trại tại đây! Mỗi người, hãy theo kế hoạch đã định mà bắt tay vào việc!」

Tại một vùng đất bằng phẳng giữa khu rừng núi, tôi thúc ngựa, lớn tiếng hô vang khắp đội ngũ. Trước đó, các Ẩn Hành Chúng đã đi trước thám thính và báo lại thông tin địa hình quanh vùng này. Đường núi hiểm trở, thời tiết thay đổi thất thường. Hôm nay, chúng tôi sẽ nghỉ ngơi tại đây, dự định đến trưa mai sẽ tới được khu vực nơi tọa lạc『Mayoiga núi Hororaku』, mục tiêu của chuyến đi này.

Tuy nhiên, tôi đề xuất chọn nơi này làm điểm dựng trại đêm nay còn vì một lý do khác…

「Dù sao đi nữa, giờ là lúc dựng trại.」

Tôi ra lệnh cho Ẩn Hành Chúng cảnh giới xung quanh, còn việc bếp núc thì tạp nhân chúng tự quản theo hệ thống chỉ huy riêng. Tôi bắt đầu phân công cho đám đầy tớ của các gia tộc và những phu dịch được thuê.

「Một nửa lo dựng lều trại, nửa còn lại chuẩn bị kết giới đơn giản. Ngựa và bò? Dẫn chúng đến bãi trống đằng kia. Ở đó cỏ mọc vừa đủ để chúng ăn.」

Tôi thúc ngựa chạy khắp nơi, vừa đi vừa báo cáo từng chi tiết. Với đám trừ ma sĩ của các nhà, những việc vặt vãnh này chỉ là công việc của kẻ dưới. Trong số đầy tớ các gia tộc, đội ngũ của gia tộc Onizuki là có tổ chức nhất. Nhưng ngay cả ở cấp đội trưởng, không ít người quản lý kém cỏi. Còn đám phu dịch gom góp tạm bợ thì khỏi cần nói, tất nhiên là tệ hơn.

Vì lẽ đó, tôi buộc phải đứng ra điều phối và chỉ huy giữa họ. Nếu ví trừ yêu sư chính quy là sĩ quan, thì tôi chính là hạ sĩ quan kỳ cựu nhất. …Hình dung thế này có vẻ hơi kỳ cục.

「Dây thừng buộc vào thân cây kia, rồi ở đó, đó, và đó. Nặng lắm đấy, kéo mạnh lên!」

Việc dựng lều trại hay kiếm củi là chuyện thường ngày, nên chẳng có gì đáng lo. Vấn đề thực sự nằm ở việc triển khai kết giới đơn giản.

Ngay lúc này, theo chỉ thị của tôi, một đám dây thừng lớn dán đầy bùa chú đang được hơn chục đầy tớ và phu dịch khiêng đến. Họ lấy thân cây làm điểm tựa, căng dây ra, đúng như nghĩa đen của từ「phân định ranh giới」.

『Già Yêu Thằng』 là một pháp khí được dệt từ linh khí. Kết giới thường sử dụng linh lực của trừ ma sĩ hoặc linh khí từ linh mạch làm nguồn năng lượng. Đáng tiếc, cách đầu tiên không thể duy trì lâu dài, còn cách thứ hai thì tại nơi này, dòng linh mạch chính bị『Mayoiga』chiếm giữ. Linh mạch phụ thì không phải nơi nào cũng có, nhất là ở những địa điểm đủ rộng để cả đoàn dựng trại. Tính tức thời cũng kém hơn.

『Già Yêu Thằng』 tuy đắt đỏ và là vật phẩm tiêu hao, nhưng chỉ cần căng dây theo điểm tựa là có thể lập tức triển khai kết giới ở bất kỳ đâu, không tiêu tốn linh lực của thuật sĩ cũng là một lợi thế lớn.

Tuy nhiên, việc đặt điểm tựa trên mặt đất và căng dây mất khá nhiều thời gian, nên gần như không khả thi. Phải luôn đề phòng các cuộc tấn công từ dưới lòng đất. Nếu đối thủ có khả năng kháng cự hoặc quyền năng đối với linh thuật, kết giới này cũng vô dụng như kết giới thông thường. Như vụ náo loạn của kappa trước đây, vì thế mà phải dựng hàng rào vật lý như chông ngược hay rào chắn thay vì dùng『Già Yêu Thằng』. Dù vậy, trong trường hợp lập căn cứ tạm thời, ngắn hạn như lần này, nó vẫn rất hiệu quả.

「Hoàn tất việc căng dây rồi ạ!」

「Được, ta biết rồi. Giờ ta sẽ kiểm tra.」

Nghe báo cáo của hạ nhân hoàn thành công việc, tôi gật đầu, cầm lấy chiếc lồng đã chuẩn bị sẵn và đi kiểm tra ranh giới. Vừa đi, tôi vừa đeo găng tay dệt từ tơ nhện, thò tay vào lồng, lấy ra thứ bên trong và ném về phía đường ranh giới. Mỗi lần ném, tia lửa bùng lên kèm theo tiếng kêu thảm của những tiểu yêu.

Thứ được ném đi là những ấu yêu dạng côn trùng đã bị bắt và làm suy yếu, dùng để kiểm tra xem kết giới có hoạt động hay không. Ngay khi bị ném vào ranh giới kết giới, đám tiểu yêu côn trùng nhỏ bé lập tức bốc cháy thành than. Xác nhận toàn bộ ranh giới hoạt động bình thường, tôi ra lệnh giải trừ trạng thái sẵn sàng chiến đấu, trừ những nhân sự cảnh giới cần thiết, và cho phép nghỉ ngơi.

「Vậy là xong xuôi…」

Hoàn tất việc chỉ huy và kiểm tra, tôi dẫn con ngựa ô đến khoảng đất trống nơi tập trung ngựa và bò.

「Biết rồi, biết rồi. Đang đi đây, bình tĩnh nào.」

Tôi dỗ dành con ngựa yêu quý đang run rẩy và gầm gừ. Tôi biết lý do vì sao nó cáu kỉnh.

Vừa đến khoảng đất trống, con ngựa ô lao vào đám ngựa như thể đang nhảy nhót. Với thân hình to lớn, nó đẩy đám ngựa và bò khác ra, rồi cắm đầu vào một góc cỏ, ăn ngấu nghiến. Chắc hẳn nó đã cướp được đám cỏ ngon nhất. Đám ngựa và bò xung quanh kêu lên bực bội, nhưng bản thân con ngựa thì chẳng màng. Quả là một kẻ thần kinh thép.

「Đồ trơ trẽn. …Đừng có gây chuyện với đám kia, nghe chưa?」

Tôi xuống ngựa, vuốt ve cổ nó và cảnh báo. Nó gầm gừ đáp lại, nhưng có lẽ chỉ là phản xạ, chẳng hiểu gì lời tôi nói. Dù có hiểu, chắc cũng chỉ đáp cho có lệ.

『( ´・∀・`) Papa, con cũng muốn ăn cơm!!』

「Ồn ào quá!」

Tôi cáu gắt trước yêu cầu ngu ngốc vang thẳng vào đầu. Dù khó chịu, nhưng để con nhện ngu xuẩn này chết đói thì cũng phiền, đó là vấn đề khó mà giải quyết. Còn gì đáng buồn hơn tôi phải nuôi một con quái vật từng suýt ăn thịt mình chứ…?

「…Chỗ này được rồi. Nào, làm nhanh đi.」

Tôi lấy lồng côn trùng từ hành lý trên ngựa, tìm một bụi cây thích hợp, xác nhận không có ai nhìn, rồi chui vào đó. Tìm được một tảng đá vừa ý, tôi ngồi xuống và chuẩn bị bữa ăn.

Tôi xắn tay áo, khử trùng bằng cồn, rồi đặt con nhện lớn cỡ bàn tay lên cánh tay. Ừ, kinh thật.

『(´∀`) Itadakimasu! (* ̄з ̄) Chụt♪』

Kèm theo tiếng hô đùa cợt, con nhện khốn kiếp cắm răng vào tay tôi không thương tiếc. Cơn đau âm ỉ lan khắp cơ thể. Nó hút chất lỏng, máu của tôi… cùng với yếu tố của Yêu Mẫu đáng nguyền rủa.

「Oya oya, sao lại trốn trong bụi cỏ thế này? Đang bóc da à?」

「…Câu đó là châm chọc hả?」

Giọng nói nồng nặc mùi rượu từ phía sau khiến tôi quay lại với ánh mắt nghi ngờ. Quả nhiên, đứng đó là ả oni trong bộ dạng phu dịch rách rưới, đội nón lá, tay cầm chai rượu chắc hẳn trộm được đâu đó. Nhìn biểu cảm của tôi, ả Bích Quỷ nhếch miệng cười, để lộ hàm răng sắc nhọn…『( ゚ε゚;) Churu churu (^ω^) Mũi con đẹp lắm nhé!』 Biết làm quái gì, đồ ngốc.

「Này này, đừng nghĩ sâu xa thế. Chẳng phải chính cậu đã nói thế sao? Haha, cái cớ đó làm ta cười sằng sặc, ôm bụng lăn lộn luôn!」

Chắc chắn ả biết con nhện đang lải nhải điều ngu ngốc trong đầu tôi. Ả oni cười khanh khách, lôi lại chuyện cũ ở hương Hotoya để chế giễu có phần phô trương. Tính tình đúng là tệ hại.

「Này nào… Haha, uống không?」

「Không cần. Và đừng ngồi cạnh ta.」

Con quỷ nhảy phốc sang ngồi cạnh, chìa chai rượu ra. Tôi lập tức từ chối, tay nắm chặt chuôi đoản đao, sẵn sàng tư thế chiến đấu. Cuộc đối đáp này đã như một nghi thức.

「Cách đây một dặm rưỡi về phía tây có một cái hồ.」

「Hả?」

Lời nói bất ngờ khiến tôi thốt lên ngớ ngẩn. Nhìn vào mặt ả oni, ánh mắt chúng tôi giao nhau. Ả cười thích thú, còn tôi cau mày.

「Có một đám yêu quái. Tên đầu sỏ là một con kỳ giông đại yêu to đùng. Đám tay chân… chừng hai, ba trăm con? Mùi của chúng sắp bay tới đây rồi. Nên đánh sớm thì hơn.」

「…Sao lại nói với ta chuyện này?」

Thông tin nghe có vẻ giả, nhưng còn giả hơn là việc ả cố tình kể cho tôi. Với tính cách của ả, đáng ra ả sẽ thích ngồi an toàn, nhấm nháp rượu và xem tôi vật lộn trong tuyệt vọng. Hoặc như ở Hotoya, ả sẽ đợi đến phút cuối mới tiết lộ…

「Này, đánh giá ta tệ thế à? Ta đây hảo tâm báo cho cậu vì đánh giá cậu cao đấy!」

「Đánh giá?」

「Đúng vậy. Vụ đối đầu với Yamauba lần trước, cậu xử lý không tệ chút nào! Không dùng sức mạnh của con quái vật xấu xí đó mà vẫn thắng, đáng vỗ tay khen ngợi!」

Ả cười to, ngửa cổ tu chai rượu, thở ra hơi nồng nặc, lấy tay áo lau miệng, rồi tiếp tục.

「Haha, ta thừa nhận mình đã đánh giá thấp cậu. Cậu vượt kỳ vọng của ta. Thưởng cho cậu là lẽ thường thôi.」

「…Đùa à.」

『( ゚ε゚;) Churun? (ノ´Д`) Noo, con còn muốn ăn thêm mà!』

Không phải vì ngươi, tôi thầm rủa trong lòng, rồi túm đuôi con nhện trắng vẫn đang hút máu, nhấc lên. Nó ngơ ngác, giãy giụa đòi thêm, nhưng tôi ném thẳng vào lồng côn trùng như vứt rác, đóng nắp ngay lập tức.

Về lời ả oni, nếu không có kiến thức từ nguyên tác, thì thông tin này có vẻ đáng tin. Nhưng…

「Ta không nghĩ là ngươi sẽ đánh ta ngay khi ta tin lời ngươi chứ?」

「Haha, ai mà biết được?」

Câu trả lời lấp lửng như trêu ngươi. Tốt thôi, không thành vấn đề.

(Trái lại, nếu ả nói rõ ràng thì mới đáng nghi.)

Với tính cách xấu xa của ả oni này, một câu trả lời mập mờ thế này lại đáng tin hơn… Dù vậy, vẫn  không thể quá chủ quan.

「Haha, xem ra cậu đã quyết rồi nhỉ? Vậy thì nhanh thôi. Ta thì… thấy một kẻ phá đám đến rồi.」

「Hả?」

Con quỷ đang cười như trẻ con chờ quà bỗng đổi sắc mặt, nhăn nhó phun ra một câu. Tôi chưa kịp hiểu thì một cơn gió mạnh thổi qua. Tôi nhắm mắt một thoáng, và trong khoảnh khắc đó, bóng dáng con quỷ say rượu đã biến mất như ảo mộng…

「Oni? Này, ngươi trốn đâu rồi…」

「Kẻ đứng đó là ai?」

Tôi đang tìm kiếm con quỷ thì một giọng nói vừa uy nghiêm vừa sắc sảo vang lên. Tôi quay lại. Gần như cùng lúc, người kia cũng nhận ra tôi.

「Hina…-sama?」

「Yunshoku sao. Gặp ngươi ở nơi này thật bất ngờ.」

Nghe tôi gọi, Hina mỉm cười nhẹ nhàng. Nụ cười ấy dịu dàng, ấm áp, đầy vẻ bao dung, khiến người khác an tâm…

「A, vâng… thật là…」

「Haha, đừng trả lời ngây ngô thế. Ta không để tâm đâu, nhưng người khác có thể sẽ trách mắng ngươi đấy.」

「Vâng… không, xin thứ lỗi!」

Hina cười khổ, còn tôi đáp lại ngớ ngẩn, rồi lập tức nhận ra tình huống không ổn, vội cúi đầu tạ lỗi.

「Không, không sao. Đừng làm vậy.」

Hina lập tức bước đến, nắm vai tôi, ngăn ta quỳ xuống. Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt đau đáu của cô ấy, đại tiểu thư Onizuki.

「Hina-sama?」

「…」

「…Hina-sama?」

「…! Xin lỗi, ta hơi nhớ lại chuyện xưa. Không sao, không có vấn đề gì đâu… Không cần quỳ. Khi nói chuyện, ta muốn nhìn vào mắt ngươi.」

Hina, vốn đang lặng thinh như tâm hồn lạc lối, bỗng mỉm cười khi tôi gọi lần hai, thả vai tôi ra và đưa ra yêu cầu ấy. Yêu cầu này giống hệt lần tôi tỉnh dậy trong phòng cô ấy sau sự kiện ở Hotoya.

「Vâng…」

「Vậy à. Xin lỗi, ta lúc nào cũng đòi hỏi ngươi những điều ích kỷ.」

「Haa…」

Tôi bối rối đáp lại, không có lựa chọn nào khác. Hina gật đầu dịu dàng, khiến tôi càng thêm lúng túng.

Phải, tôi đang rối loạn. Không khí quá kỳ lạ, khó hiểu. Tại sao Hina lại ở đây? Tại sao cô ấy lại mang biểu cảm như thế, lại đưa ra yêu cầu như vậy…?

「Haha, không cần sợ sệt thế chứ? Xưa kia chúng ta từng chơi đùa cùng nhau. Dù giờ đây mỗi người một vị trí, nhưng ở nơi vắng vẻ thế này, có thể thoải mái một chút cũng được mà?」

Lời Hina khiến tôi mở to mắt, sững sờ. Tôi nhìn cô, ngập ngừng mở miệng.

「Hina…-sama? Ý người là… tức là…?」

「Haha, đừng sợ. Ta hiểu, với vị trí của ngươi, không thể tự do nói năng. Không sao. Ta chỉ muốn nói một điều, ta không hề trách cứ ngươi, không chút oán hận. Chỉ vậy thôi.」

「…Vâng.」

Trước giọng nói dịu dàng, tôi đáp ngắn gọn. Nhưng đồng thời, tôi cảm thấy một gánh nặng trong lòng được trút bỏ, nhẹ nhõm hẳn.

Đúng vậy, điều này quá rõ ràng. Với tính cách của cô ấy, đó là chuyện hiển nhiên. Cô ấy không phải kẻ mãi ôm lấy chuyện trẻ con thời thơ ấu. Nhưng dù vậy…

(Nhưng được nghe cô ấy nói rõ ràng thế này, quả thật khác biệt.)

Tôi khẽ thở phào, an tâm, như được cứu rỗi.

「Nhân tiện, sao ngươi lại ở trong bụi cây này? Như thể đang lén lút trốn tránh… Có chuyện gì sao?」

「Ah, cái đó…」

Sự nhẹ nhõm của tôi lập tức tan biến trước câu hỏi của Hina. Tôi luống cuống, rõ ràng đến mức nhìn qua cũng biết. Với tính cách của Hina, dù tôi nói sự thật, cô ấy cũng sẽ không lập tức xử tử hay phong ấn tôi ngay, nhưng…

「Um…」

「Um?」

「À, cái đó…」

「Cái đó?」

Ánh mắt nghi ngờ của Hina, cùng cách cô ấy lặp lại lời tôi, thật…

「…L-lột da ạ」

Trong khoảnh khắc, tôi phạm lại sai lầm cũ lần thứ hai…

-

Tôi cùng Hina, dưới danh nghĩa tuần tra, chậm rãi bước đi quanh khu vực được bảo vệ bởi trận địa trong lãnh địa.

「Quả là một cánh rừng trù phú. Nếu khai phá, ắt hẳn sẽ trở thành những thửa ruộng màu mỡ.」

「Vâng, đúng như tiểu thư nói...」

Nhìn ngắm cánh rừng rậm rạp gần như chưa từng chịu sự can thiệp của con người, nhưng lại tràn đầy ân huệ thiên nhiên, tôi đáp lại lời Hina một cách nhạt nhẽo, không chút sức sống. Tâm trí tôi, nói sao đây, dường như đã nửa phần lạc lối nơi đâu.

...Dẫu lời biện minh của tôi rõ ràng là đáng ngờ, Hina lại dễ dàng chấp nhận mà không chút nghi hoặc. Không như khi ở bên cô em gái kia, cô ấy chẳng hề nổi giận, cũng không thét lên vì xấu hổ.

「Vậy sao. Cũng chẳng thể trách được, đó là chuyện sinh lý tự nhiên」

「Chuyện này, tôi sẽ giữ kín trong lòng.」

「Không cần khách sáo. Chẳng phải giữa ta và ngươi là mối quan hệ thân thiết sao?」

Thái độ của Hina, nhẹ nhàng gật đầu, biểu lộ sự thấu hiểu một cách sảng khoái, lại càng khiến tôi xấu hổ đến tột cùng. Thật là một câu chuyện đáng hổ thẹn, nhưng nếu có thể, tôi chỉ muốn ngã xuống ngay tại đây, quằn quại và gào thét.

Khi ở bên Suzune, mọi chuyện còn đỡ hơn. Em ấy không biết tôi là ai. Với con bé, tôi chỉ là một tên đầy tớ qua vài ngày tiếp xúc, một người xa lạ rồi sẽ rời đi. Nhưng lần này thì khác. Tôi và Hina biết rõ nhau từ thuở ấu thơ, tự phụ mà nói, là thanh mai trúc mã. Vậy mà tôi lại bịa ra cái cớ vụng về ấy, và cô lại gật gù như thể hoàn toàn hiểu rõ. Tâm hồn tôi phải chịu tổn thương không thể đo đếm nổi.

Điều tệ nhất là, giờ đây tôi chẳng thể phủ nhận...!!

「Sao thế? Từ nãy giờ trông ngươi chẳng chút sức sống. Thân thể không khỏe sao?」

Hina quay lại hỏi tôi, trong khi tôi cúi đầu, lê bước chậm chạp. Cô ấy nghiêng đầu. Không, sao là sao chứ? Tôn nghiêm của tôi đã tan nát như giẻ rách rồi đây! Như một mảnh vải vụn chẳng còn giá trị!

「Không... không có gì đâu ạ...」

「Giọng yếu ớt như thế mà bảo không có gì sao mà tin được?」

「...!?」

Đáp lại lời tôi, Hina tiến một bước, áp sát, giọng nói vang lên đầy cương nghị. Với vẻ mặt nghiêm túc, cô ấy đưa mặt lại gần, chỉ cách tôi một gang tay. Hành động bất ngờ ấy khiến tôi giật mình, vô thức nhảy lùi lại một bước.

...Nhưng ngay lập tức, cô lại tiến thêm một bước, áp sát mặt tôi.

「Hina-sama? Khuôn mặt... không phải quá gần rồi sao?」

「Ngươi cứ né tránh ánh mắt ta. Khi trò chuyện nghiêm túc, chân thành với đối phương, khoảng cách thế này chẳng phải là lẽ thường sao? Chính ngươi đã từng nói vậy còn gì?」

「Điều đó...」

Đó là lời tôi từng nói, khi khuyên nhủ Hina, người vốn quen với cuộc sống thôn dã của dân chúng, nhưng lại ghét cay ghét đắng những bài học lễ nghi nghiêm khắc dành cho con gái của gia tộc Onizuki. Cô ấy từng phản kháng như dã thú, và tôi đã phải giảng giải.

「Đối phương cũng chỉ làm công việc của họ. Ít nhất, tỏ ra nghiêm túc lắng nghe cũng là một cách thể hiện thành ý.」

Lời khuyên dành cho Hina khi cô đang giận dỗi, bất mãn. Ban đầu, cô còn tỏ ra nghi ngờ, nhưng khi làm theo, sự chất vấn và trách mắng từ thầy dạy giảm hẳn, thời gian bị gò bó cũng ít đi, khiến cô vô cùng cảm kích. Dẫu vậy... có vẻ như những bài học ấy vẫn chẳng thấm vào cô là bao.

「Ta nói trước, đây không phải là giả vờ. Không phải mấy bài học lễ nghi vô bổ kia. Ta hỏi vì lo cho sức khỏe của ngươi. Hy vọng ngươi hiểu điều đó.」

「Thật... quá vinh hạnh cho thần.」

Trước giọng điệu chân thành, nghiêm túc của Hina, tôi chỉ biết đáp lại như vậy. Và rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Nếu là cấp trên trực tiếp như Shisui, có lẽ lời tôi sẽ bị bỏ ngoài tai, nhưng nếu là Hina, biết đâu...

Tôi liếc nhìn Hina. Cảm nhận được ánh mắt của tôi, cô ấy nhìn thẳng lại, gật đầu.

「Ngươi có điều muốn nói, phải không?」

「Được chứ?」

「Ta đã bảo không cần e dè mà?」

Trước câu hỏi xác nhận của tôi, Hina đáp lại ngay lập tức, không chút do dự, đúng với phong thái của cô. Tôi đáp lại lòng tốt ấy.

「Theo điều tra của thần, có khả năng một đám yêu quái đang ẩn náu gần đây.」

Tất nhiên, tôi không thể nói rằng mình được cảnh báo bởi một ả oni, nên tôi viện cớ rằng đã cho thức thần điều tra. Tôi báo cáo với Hina về đám yêu quái ẩn mình quanh hồ gần đây, rằng thủ lĩnh của chúng là một đại yêu, rằng nếu để mặc, sẽ rất nguy hiểm và cần xử lý ngay lập tức.

「Thì ra là vậy...」

Nghe lời tiến cử của tôi, Hina đưa tay lên cằm, trầm ngâm suy nghĩ. Liếc nhìn tôi một cái, rồi cô đưa ra quyết định.

「Được rồi. Vậy ngay bây giờ, chúng ta sẽ đi tiêu diệt chúng.」

「Vâng!... Eh?」

Tôi đáp lại theo phản xạ, nhưng ngay sau đó, tôi sững sờ trước lời tuyên bố của cô. Quyết định nhanh như chớp, quả là tốc hành.

「Đi nào, Hoàng Diệu!」

「Ah...」

Bỏ qua tôi, đang cứng đờ vì sững sờ, Hina hét lên. Ngay sau đó, từ trên trời cao, một bóng hình đáp xuống ngay trước mặt chúng tôi.

「...!?」

Tôi bất giác lùi lại một bước, điều đó là tự nhiên.

Vật ấy tràn ngập thần khí đến mức ma mị. Một con rồng thần khoác vảy vàng óng ánh, uốn lượn bao quanh tôi và Hina như muốn bảo vệ. Hoàng Diệu, thần long của gia tộc Onizuki, một trong số ít ỏi thần long mà các gia tộc trừ yêu ở Phù Tang sở hữu, khiến tôi bị áp đảo bởi sự hiện diện khủng khiếp của nó.

「Gần hồ này. Nhờ ngươi.」

Con rồng gầm lên the thé đáp lại lời Hina, như thể đồng ý. Hina gật đầu, rồi tự nhiên trèo lên đầu rồng, đặt chân lên đó.

「Sao thế? Ngươi cũng mau lên đi.」

「Eh!? Ah, không... nhưng mà...」

Hina ngoảnh lại gọi tôi, nhưng tôi do dự không bước tới. Sự hiện diện mạnh mẽ của con rồng trước mặt là một lẽ, ánh mắt nó nhìn thẳng vào tôi, như thể đang đe dọa. Chỉ cần tiến một bước, tôi cảm giác như sẽ bị nó cắn xé tan tành.

「Hoàng Diệu.」

「Grừừừừ...」

Trước lời gọi mang ý trách móc của Hina, con rồng gầm gừ một lúc, híp mắt, rồi im lặng.

「...Nó hơi khó tính. Không sao nữa đâu, lại đây.」

「...Vâng.」

Trước lời gọi lần nữa của Hina, tôi chẳng còn cách nào phản bác. Run rẩy, tôi đặt chân lên mũi con rồng. Nó hừ một tiếng dữ dội, nhưng chỉ thế thôi. Tôi nuốt nước bọt, chậm rãi nhấc chân còn lại...

「Mau lên, thời gian quý giá lắm.」

「Ối...!?」

Ngay lập tức, Hina nắm lấy tay tôi, kéo mạnh. Tôi suýt mất thăng bằng, nhưng cô ấy vòng tay qua eo tôi, kéo sát vào. Chúng tôi dính chặt vào nhau.

「Fufu, sao phải sợ thế. Ngươi đâu phải con gái.」

「Hina-sama chẳng phải cũng là tiểu thư sao...?」

Trước lời trêu chọc của Hina, tôi méo mặt đáp lại. Cô ấy có vẻ hơi bực mình.

「Tiểu thư? Chẳng hợp với ta chút nào...Thế nào? Ta cho bay đây. Có cần ta đỡ ngươi không?」

「Không, ...tôi bám vào cái sừng này được chứ?」

「...Cứ tự nhiên.」

Trước lời đề nghị nửa đùa nửa thật của Hina, tôi khéo léo từ chối, chỉ tay vào một trong hai chiếc sừng nhô lên từ đầu rồng. Được cô ấy cho phép, tôi ôm chặt lấy sừng.

...Và rồi, Hina từ phía sau ôm chặt lấy tôi, dính sát vào lưng.

「Hina-sama?」

「Bay đây...Cắn chặt răng vào nhé?」

「Á...」

Cắt ngang câu hỏi của tôi, Hina cười đầy tự tin, cảnh báo. Ngay sau đó, tôi cảm thấy cơ thể mình lâng lâng như đang nổi lên.

Con rồng đã xuyên qua tầng mây. Và rồi, nó lao thẳng xuống...!!

「...!!?」

Cảm giác như đang ngồi trên một cỗ máy siêu tốc đáng sợ. Không, còn kinh khủng hơn thế. Cảm giác lơ lửng, lực ly tâm, và cảnh vật xung quanh khiến tôi run lên vì sợ hãi. Tôi bất giác ôm chặt sừng rồng. Hina, từ phía sau, càng ôm tôi chặt hơn. Những suy nghĩ lẫn lộn thoáng qua, nhưng trên hết, tôi cảm thấy an tâm.

「Thấy rồi chứ? 

Giữa tiếng gió rít khi xé toạc không trung, Hina thì thầm bên tai tôi. Dù sợ hãi trước áp lực gió đập vào người, tôi vẫn mở to mắt xác nhận. Độ cao vẫn còn lớn, nhìn quanh, tôi thấy đường chân trời cong cong. Tôi hướng mắt xuống dưới. Quả nhiên, tôi thấy nó, dù còn nhỏ, nhưng đúng là một cái hồ.

「Được rồi, đi thôi.」

「Hả?」

Cùng với lời tuyên bố, Hina kéo tôi ra khỏi sừng rồng. Nàng nắm lấy eo và cổ tay tôi, rồi đá mạnh vào đầu rồng. Khoan, khoan, khoan, khoan đã!!

「Thật sự, thật sự là nguy hiểm lắm đấy!!!」

『ヾ(*´∇`)ノ TA MUỐN BAY LÊN BẦU TRỜI!!』

Như một viên đạn được phóng ra từ con rồng, tôi và Hina lao xuống. Nhảy xuống. Ngay sau đó, gió đập vào người mãnh liệt. Những lời ngớ ngẩn vang lên trong đầu, nhưng tôi chẳng còn sức để mà bận tâm. Tôi méo mặt, nước mắt lưng tròng, hét lên. Mặt đất càng lúc càng gần. Nguy rồi, sẽ va chạm...!!

「『Gối Gió』」

Nỗi lo của tôi hóa ra vô ích. Ngay sau đó, Hina vung thanh đao vừa rút ra, tạo nên một luồng gió làm giảm tốc độ rơi của chúng tôi. Như thể mở dù, chúng tôi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

「...Haa haa. Được cứu, rồi sao?」

『(;∀; ) TRÒ THỂ THAO MẠO HIỂM ĐÂY RỒI!!』

Trải qua cảm giác như cỗ máy siêu tốc, tôi kiệt sức, tim đập thình thịch như muốn nổ tung, quỳ sụp xuống thở hổn hển. Này, con nhện trắng, ồn ào quá đấy...!!

「Hina-sama, thật sự... thật sự là quá đáng lắm!!」

Tôi chợt nhớ ra sở thích thích cảm giác mạnh của Hina, trong lúc phàn nàn về cách di chuyển đầy kích thích này. Nghĩ lại, hồi nhỏ cô ấy cũng từng chơi xích đu với tốc độ kinh hoàng, những chuyện chẳng đâu vào đâu thoáng qua đầu tôi.

「Hừm, là đây sao. ...Vậy thì, bắt đầu chào đón nào.」

「!!」

『!!(゜ロ゜ノ) ÔI KHÔNG!? ĐÃ TỚI RỒI SAO!?』

Trong khi tôi còn đang hoảng loạn, Hina bình thản nhìn quanh, lẩm bẩm. Cùng lúc, tôi cảm nhận được khí tức, vội đứng dậy dù còn thở hổn hển, cầm chắc cây thương. Con nhện trắng cũng giật mình vì khí tức ấy.

Từ bóng đá, từ mặt nước, như thể đã mai phục sẵn, một đám yêu quái hiện ra, Imori, Yamori, Tokage, Kanahama, Mamushi, Wani, Kame, Suppon, Kaeru, Namekuji... Nhỏ thì cỡ con chó, lớn thì vượt cả con bò. Chúng há miệng, phô răng nanh, thè lưỡi, ánh mắt lạnh lùng đặc trưng của bò sát và lưỡng cư nhìn chằm chằm tôi và Hina, nhận ra con mồi và lập tức lao tới. Tôi vội định bước lên trước để bảo vệ Hina theo vai trò của một đầy tớ, nhưng...

「Biến đi.」

Mọi chuyện kết thúc trong chớp mắt. Cùng với một cơn gió lốc, Hina vung đao. Như múa, nàng vung kiếm. Chưa đếm đến năm, đám yêu quái đã bị chém hạ hơn năm mươi con, đến mười thì gần trăm, một cuộc tàn sát. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi, mặt nước sông nhuộm đỏ đen. 『(* ゚∀゚) NHÌN KÌA! RÁC RƯỞI ĐÂY MÀ!!』 Con nhện trắng ồn ào.

...Và đó chỉ là một lời khiêu khích để dụ con mồi thật sự xuất hiện.

「Đến rồi...!!?」

Tôi hét lên, và cùng lúc, nó xuất hiện. Từ mặt nước, một con kỳ nhông khổng lồ, to như ngọn núi, lao ra với tư thế gần giống đi bằng hai chân. Gầm lên giận dữ với đám người tàn sát thuộc hạ của nó.

「Ối!?」

「Đừng rời khỏi ta, sẽ bị vạ lây đấy.」

Hina lập tức nắm lấy tay tôi, kéo sát vào. Vai chúng tôi chạm nhau. Và cô ấy thi triển dị năng.

「『Diễm Vũ Địa Ngục Biến』」

Cô nhẹ nhàng vung đao. Cùng với cơn lốc, ngọn lửa nghiệp hỏa lan tỏa, nuốt chửng mọi thứ. Dị năng của Hina, ngọn lửa siêu nhiên, ngọn lửa hủy diệt, lan rộng.

Như sóng thần, ngọn lửa cuốn sạch đám yêu quái và xác chúng. Không gì thoát được. Dù trốn dưới nước cũng vô ích. Ngọn lửa của Hina không phải là lửa đơn thuần, mà là hiện thân của khái niệm 「phủ định」.

「Tránh lửa tàn ra. Ta cố chỉ định đám yêu quái, nhưng... còn non tay. Chưa kiểm soát hoàn toàn, nên đôi khi vẫn cháy lan sang thứ khác.」

Theo ánh mắt Hina, tôi thấy một ví dụ. Những vật xung quanh bị lửa bao trùm, nhưng chỉ một phần bị thiêu rụi. Một tảng đá lớn tan chảy như đường, mặt nước hồ「cháy」theo nghĩa đen, tạo nên cảnh tượng kỳ lạ, siêu thực.

『GUOOOAAAAHHH!!??』

「!!? Vẫn còn!?」

Trong ngọn lửa bùng cháy, con kỳ nhông khổng lồ gào thét điên cuồng. Toàn bộ cơ thể nó biến thành một ngọn đuốc khổng lồ, nhưng nó di chuyển như thể không có gì xảy ra. Sức mạnh『Khước Diệt』không có tác dụng với nó...?

「Không, không phải vậy. ...Chất nhầy sao.」

Hina nhìn con đại yêu, nhận ra nguyên nhân. Con kỳ nhông tiết chất nhầy liên tục, ngăn ngọn lửa『Khước Diệt』chạm vào cơ thể.

「Đốt đến khi chất nhầy cạn cũng được, nhưng...」

「Không đâu, thưa tiểu thư. E rằng khó.」

「Sao? ...Ra là vậy.」

Nghe tôi phản đối, Hina nhìn theo hướng tôi chỉ, gật đầu đồng ý.

Con kỳ nhông ngâm nửa thân dưới trong hồ, nhưng không phải để tránh lửa. Nó hút nước hồ như thể thở bằng da, bổ sung chất nhầy để đối phó ngọn lửa『Khước Diệt』. Với độ rộng của hồ, kéo dài trận chiến là điều ngu xuẩn.

「Vậy thế này thì sao?」

Nếu không đốt được, thì chém. Hina tung ra một nhát chém. Nhưng chất nhầy quá hoàn hảo, chặn cả lưỡi gió. Lưỡi đao không chạm được tới nó. Dù đâm trực tiếp, kết quả chắc cũng vậy.

Con quái vật cười nhạo, rung mình, bắn ra những giọt chất nhầy cháy rực về phía chúng tôi...!!

「Hừ!!」

Ngọn lửa『Khước Diệt』bay tới, nhưng Hina đứng trước tôi, vung đao thổi bay chúng. Nhưng đó là bẫy. Một dòng chất lỏng đen ngòm, chất độc, lao thẳng tới...!!

「Đừng rời khỏi ta!」

「Hina-sama!!?」

Tôi định phản ứng, nhưng Hina ngăn lại. Tôi chậm lại. Ngay sau đó, tiếng thịt cháy xèo xèo vang lên, cơ thể thiếu nữ trước mặt tan chảy như bùn. Tôi mở to mắt, hét lên.

「Kết thúc rồi.」

『...!!?』

Ngay sau đó, với giọng điệu bình thản, ngọn lửa lan tỏa khắp không gian. Cùng lúc, thanh đao được ném ra, xuyên thủng miệng con kỳ nhông.

Với tốc độ vượt âm thanh, lưỡi đao xé toạc đầu con yêu quái. Nó không thể chặn nổi nhát đâm vào miệng.

Ầm, con đại yêu mất đầu, đổ sụp. Tôi há hốc miệng, ngây người. Im lặng bao trùm...

「...Xong rồi. Haha, chất độc mạnh thật. Không chỉ thịt, mà cả xương cũng tan chảy à?」

Giọng nói vô tư của Hina phá vỡ sự tĩnh lặng. Tôi hiểu ra ý định của cô ấy, nhưng đồng thời, sự liều lĩnh ấy khiến tôi giận dữ.

「Hina-sama! Dù thế nào, cách làm này cũng quá điên rồ...!!」

Tôi không kìm được, định trách mắng, nhưng ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt khiến tôi câm lặng.

Một cảnh tượng đẹp đến thần thánh. Hina đứng đó, y phục tan chảy lòa xòa bởi chất độc, để lộ làn da bị ăn mòn đau đớn, nhưng đang tái sinh trắng muốt như tuyết mới. Xung quanh là lửa tàn và tro bụi.

Trong lò lửa địa ngục, từ ngọn lửa đỏ rực, cô ấy tái sinh với thân hình mảnh mai, gần như trần trụi đầy mê hoặc. Như phượng hoàng, bất tử, hiện thân của huyền thoại. Tôi ngẩn ngơ trước cảnh tượng ấy. Hina, nhận ra ánh mắt tôi, quay lại, đôi mắt đỏ nhìn thẳng.

「Vậy nhé. Trời đã ngả tối rồi. Trễ nữa thì không hay...Về trận địa thôi?」

Nàng công chúa trước mặt, để mái tóc đen bay trong gió nóng, đưa tay ra, nụ cười đầy yêu thương, trong khi mọi thứ xung quanh bị thiêu rụi...

「...Vâng.」

Bị mê hoặc bởi cảnh tượng ấy, tôi đáp lại như một kẻ mộng du, run run nắm lấy bàn tay cô ấy.

An tâm vì cô được bình an, nhưng đồng thời, tôi ôm lấy nỗi bất an và sợ hãi khó tả.

Bầu trời buổi trưa, giờ đây đã nhuộm sắc đỏ của hoàng hôn...

Ghi chú

[Lên trên]
Bro nên cảm ơn trời phật vì Hina chưa cho bro thành gà nướng ngay tại đó
Bro nên cảm ơn trời phật vì Hina chưa cho bro thành gà nướng ngay tại đó
Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Hina lúc ở một mình với lúc nói chuyện với main có phải cùng một người không thế 💀ảo vcl ra
Xem thêm
ảo sao ông, em nó luôn ưu tiên main mà, đứng trước main cư xử v là đúng r. Còn ở 1 mk nó phải khac chứ
Xem thêm
@Phước châu: nhìn cách aoi làm trước mặt main nhìn lại hina thì thấy khác biệt đánh giá main ko thiện cảm mấy aoi
Xem thêm
xong pha này hina về làm quả lọ sướng luôn
Xem thêm
vừa hít vừa làm vừa nhớ về kỉ niệm hôm nay hina phê tận óc:))))))
Xem thêm
@Lịch1234: ko biết main nhớ tất cả đối diện hina sao nhỉ
Xem thêm
tôi sẽ đổi tên thành để đẩy thuyền này
Xem thêm
Đi hẹn hò với Hina sướng nha
Xem thêm
trầm cảm muốn chết mà sướng j =))
Xem thêm
@Bụng bia: đâu , anh main dc ngắm gái cover theo kiểu công chúa, thứ trầm cảm duy nhất là a main bảo mk đi quay tay
Xem thêm