Chương 8 - Người bệnh cần được chăm sóc và quan tâm.
Chap 102
19 Bình luận - Độ dài: 8,782 từ - Cập nhật:
Trong một căn phòng mờ tối, thiếu nữ tóc đen cúi đầu thật sâu. Không, hành động ấy không đơn thuần là cúi đầu. Đó chính là tư thế quỳ lạy, đầu chạm đất, biểu hiện của sự khẩn cầu tuyệt vọng.
Trước mặt nàng, tại vị trí cao nhất, người cha uy nghiêm ngự trị, đôi mắt đỏ rực như máu lạnh lùng nhìn xuống nàng. Không một lời, chỉ có ánh mắt sắc lạnh, như muốn xuyên thấu tâm can.
「Phụ thân, con xin người...!」
Thiếu nữ một lần nữa khẩn cầu, giọng nói run rẩy vang lên trong không gian tĩnh lặng. Đó là lời nguyện cầu xuất phát từ tận đáy lòng, một sự van xin chân thành.
Tất cả đều bắt nguồn từ sự bướng bỉnh của nàng. Nàng đã vô tư đòi hỏi chàng, không màng suy nghĩ, chỉ chạy theo cảm xúc nhất thời mà làm nũng, khóc lóc, thậm chí buông lời mắng nhiếc để ép buộc chàng.
Và đây chính là kết cục. Khoảng thời gian đẹp đẽ như giấc mộng chẳng kéo dài được bao lâu. Dẫu chỉ là mưu mẹo non nớt của một đứa trẻ, nhưng kế hoạch mà chàng đã dốc lòng suy tính lại quá đỗi tinh vi và sắc sảo. Chính vì thế, với những người lớn, hành động của chàng không thể chỉ xem là trò đùa trẻ con mà bỏ qua.
Hình ảnh cuối cùng của chàng trong mắt nàng là một thân thể rách nát, quần áo bê bết máu, tả tơi như một tấm giẻ lau, đầy những vết cắt và rách toạc.
Kể từ khi bị tuyên lệnh cấm túc, suốt ba ngày ba đêm, nàng đã khóc đến cạn nước mắt, không ăn, thậm chí từ chối cả nước uống. Tất cả là vì chàng. Trong lúc chạy trốn, khi cả hai cùng núp trong lùm cỏ, bị truy đuổi và dần bị dồn vào đường cùng, nàng vẫn nhớ như in lời chàng từng nói đùa.
『Nếu đến lúc tuyệt vọng, tiểu thư hãy khẩn cầu gia chủ-sama. Nếu người tuyệt thực trong thời gian cấm túc, với tính cách của ngài ấy, chắc chắn ngài sẽ mềm lòng mà gặp người.』
Chắc hẳn đó chỉ là lời nói đùa. Nhưng với một kẻ ngu ngốc như nàng, chẳng còn cách nào khác ngoài việc tin vào lời ấy. Chỉ để cứu chàng, nàng đã làm như vậy. Và ánh mắt sắc bén của chàng quả nhiên không lầm. Bằng chứng là nàng đã được phép diện kiến cha mình.
「Phụ thân...?」
「Không được.」
Không biết nàng đã khẩn cầu bao lâu, nhưng trước sự im lặng kéo dài của người cha, thiếu nữ nghi hoặc ngẩng đầu gọi. Lời đáp lại là một sự từ chối lạnh lùng.
「Sao có thể...!?」
「Kẻ thấp hèn kia, dù được ban ân huệ lớn lao, lại dám mê hoặc tiểu thư Onizuki, phản bội gia tộc! Hành vi ngỗ ngược ấy không thể tha thứ!!」
「Hức!?」
Chát! Tiếng chiếc quạt trong tay người cha gõ mạnh, tuyên bố vang vọng. Âm thanh ấy, cùng khí thế áp đảo, khiến Hina bất giác co rúm lại, sợ hãi. Người cha trước mặt không còn là người cha hiền từ, ngọt ngào của những ngày còn sống ở thôn quê. Cảnh tượng này, khi nhớ về thời gian ấy, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Từ khi chuyển đến dinh thự này, sự giao lưu giữa hai cha con gần như không còn. Liệu trong khoảng thời gian ấy, cha nàng đã thay đổi? Hina không khỏi nghĩ ngợi.
「Do đó, tội của hắn đáng bị xử tử. Mọi người, có ai phản đối chăng?」
Dẫu vậy, với một Hina còn quá non nớt, việc cha nàng tuyên bố tử hình cho chàng là một thực tại nằm ngoài sức tưởng tượng.
「Đúng vậy! Một tên tiểu tử như thế, phải lập tức xử trảm!」
「Trước đó, nên tra tấn hắn thật tàn nhẫn để làm gương! Không thể để kẻ nào dám lặp lại hành vi này!」
「Xử trảm bằng cưa hay thiêu sống đây? Hoặc cho đám yêu quái thấp hèn xâu xé hắn cũng là một cách. Dù thế nào, phải giết hắn một cách tàn khốc nhất!」
「Khoan đã! Một kế hoạch tinh vi như vậy, một đứa trẻ làm sao thực hiện nổi? Hãy biến hắn thành kẻ mất trí, lôi ra kẻ đứng sau giật dây!」
「Phải! Kẻ dám gây rối loạn gia tộc ta cần phải bị vạch mặt...!」
Tiếp nối lời tuyên bố của người cha, những người lớn đứng hai bên đồng thanh gào thét. Những tiếng thét giận dữ, nội dung kinh hoàng khiến Hina run rẩy. Với một thiếu nữ được nuôi dưỡng trong lồng kính như một trừ yêu sư, những lời lẽ từ miệng người lớn thật sự quá đỗi kinh khiếp, vượt xa khỏi lẽ thường.
Vì thế, Hina không còn nghe được nửa sau của những lời gào thét ấy. Nàng cũng chẳng nhận ra ánh mắt cảnh giác mà vài vị trưởng lão hướng về một người trong số những người có mặt. Nhưng trước khi nàng kịp nhận ra, tình thế đã tiếp diễn. Người đứng đầu gia tộc lên tiếng.
「...Uemon, ý kiến của ngươi thế nào?」
Trước câu chất vấn của cha nàng, một bóng người đứng trong hàng ngũ khẽ run lên. Hina hướng mắt về phía cái bóng to lớn ấy, dần nhận ra đó là người chú của mình. Đồng thời, nàng ôm lấy hy vọng. Nàng biết chú mình, dù hay cằn nhằn, vẫn luôn yêu quý chàng. Nàng mong chú sẽ lên tiếng bênh vực.
「...Như lời gia chủ-sama, cực hình là thích đáng.」
「Sao có thể!?」
Hy vọng non nớt của Hina bị nghiền nát không thương tiếc. Tại sao? Vì sao? Chẳng lẽ chú lại nỡ để chàng bị giết? Hina không thể hiểu nổi lý do chú mình bỏ rơi chàng. Nàng bất giác nhìn về phía chú. Nhưng chú chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ né tránh ánh mắt nàng.
Bị phản bội, đó là cảm xúc trào dâng trong lòng Hina. Hiểu rằng mình là người duy nhất còn đứng về phía chàng, nàng vứt bỏ mọi xấu hổ và thể diện, gào lên.
「Xin người! Xin hãy dừng lại! Là con, chính con đã nói! Chính con đã đề xuất!! Nếu cần trừng phạt, hãy phạt con! Xin đừng, đừng làm gì ◼️◼️...!!」
「Im miệng!」
Tiếng khóc than của thiếu nữ không thể thốt trọn. Lời nói mang quyền năng của cha nàng đã cướp đi giọng nói của con gái. Nàng cố gào lên, nhưng cổ họng không tuân theo. Chỉ có những hơi thở khàn khàn thoát ra. Hina để mặc nước mắt làm ướt đẫm đôi mắt.
Không, vẫn còn cách. Hina đột ngột đứng dậy. Những người lớn xung quanh xôn xao.
「Cái gì...!?」
Trước khi một vị trưởng lão kịp nói hết câu, Hina đã hành động. Nàng lao vào cây cột lớn trong phòng, dùng đầu đập mạnh. Cơn đau nhói lan khắp hộp sọ nhỏ bé. Trán nàng nóng ran. Tiếng thét vang lên.
「Dừng lại! Ngươi có điên không...!?」
Tiếng hét của trưởng lão hòa cùng âm thanh va chạm thứ hai. Máu bắn tung tóe trên sàn.
「Ngăn nó lại!!」
Trước khi âm thanh thứ ba kịp vang lên, Hina bị khống chế. Những bàn tay người lớn giữ chặt thân thể nàng. Hina vùng vẫy, cắn vào cánh tay ai đó. Một tiếng quát giận dữ vang lên, kèm theo cái tát mạnh vào má nàng.
「Bình tĩnh lại!!」
Lời tuyên bố đầy giận dữ của gia chủ khiến cả căn phòng chìm vào im lặng. Mọi người, kể cả Hina, đều sợ hãi hướng mắt về phía hắn. Ngay sau đó, vài người nhớ ra dị năng của hắn, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
「...Mọi người, lui ra. Ta sẽ trực tiếp thuyết phục con bé.」
Trước mệnh lệnh của tộc trưởng, vài người định phản đối, nhưng ánh mắt đỏ rực sắc bén của hắn khiến họ co rúm, im bặt. Dẫu miễn cưỡng, mọi người lần lượt rời khỏi phòng.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại người cha trên vị trí cao và thiếu nữ lệ nhòa nằm trên sàn. Người cha đứng dậy, chậm rãi tiến về phía con gái.
「A... ka!!」
Dẫu bị thuật linh ngôn cướp đi giọng nói, Hina vẫn cố gắng khẩn cầu cha mình. Nhìn nàng, người cha dịu dàng ôm lấy con.
「Con ổn chứ? Dị năng chưa thể tự do sử dụng, vậy mà con lại hành động liều lĩnh như thế.」
Giọng nói dịu dàng, tràn đầy sự quan tâm chân thành. Hina, với trái tim non nớt, bám víu vào hy vọng rằng hành động tuyệt vọng của mình đã lay động được cha. Nàng ngước nhìn hắn, đôi mắt sợ hãi nhưng vẫn mang nét giống mẹ nàng.
「Không ngờ tên đó lại mê hoặc con đến mức này. Ta đã không nhận ra bàn tay ma quỷ đang tiếp cận con, hãy tha thứ cho ta.」
Vừa vuốt ve má đỏ tấy vì bị đánh, cha nàng vừa dùng lòng thiện chí chân thành để đâm vào Hina những lời tuyệt vọng.
Không phải vậy! Nàng muốn gào lên, nhưng không thể. Nàng cũng chẳng thể vùng vẫy. Ngay sau đó, nàng bị trói buộc bởi ma lực trong đôi mắt của cha. Đầu óc nàng như bị bóp nghẹt, vặn vẹo, méo mó. Cảm giác như bộ não bị xáo trộn, nàng nôn mửa, làm bẩn áo cha. Có thứ gì đó đang len lỏi trong tâm trí nàng. Nhận thức của nàng bị xóa nhòa.
「Yên tâm, việc xử lý tên đó ta sẽ chịu trách nhiệm. Nhân tiện, cũng có một kẻ cản đường khác cần giải quyết. Ta sẽ trừng phạt kẻ đã lừa dối và làm tổn thương con, để hắn chịu đau đớn kéo dài, mãi mãi, cho đến khi sinh mệnh bẩn thỉu đó tan biến...」
Không, xin dừng lại, đừng hành hạ chàng! Nhưng nàng không còn sức để thốt lên những lời ấy. Lời nguyền của cha khiến ý thức Hina dần xa rời. Nàng choáng váng, tầm nhìn mờ đi.
「Vì thế, Hina, đứa con gái yêu quý của ta, giống hệt mẹ con. Hãy yên tâm ngủ đi. Ta yêu con hơn bất kỳ ai, dù phải hy sinh bất cứ điều gì.」
Người cha yêu thương con gái. Hắn trìu mến nhìn đứa con gục ngã, dùng những lời yêu thương đan xen lời nguyền.
「Vì con là của ta...」
Trong khoảnh khắc mất đi ý thức, Hina nghe được lời nói đầy tình yêu thương của cha. Và nàng nghĩ, nếu đó là hình dạng của tình yêu, nếu đó thực sự là tình yêu, thì, thì...
-
Như đã đôi lần đề cập trước đây,「Mayoiga」 là một loài yêu quái có khả năng ngụy trang.
Theo nguyên bản từ tiền kiếp, nó là truyền thuyết ở vùng Đông Bắc, một dinh thự hoa lệ rực rỡ, xuất hiện bất chợt giữa núi rừng sâu thẳm, như thực như mộng. Nhưng ở thế giới này, đó chỉ là hình dạng giả tạo, một cái bẫy để dụ dỗ con mồi.
Theo lời đội ngũ sáng tạo nguyên tác,「Mayoiga」 hoang dã là một loài yêu quái thuộc hệ thực vật… gần giống với cây ăn thịt. Con người vô tri, bị mời gọi bước vào, trước tiên sẽ bị mê hoặc bởi ảo ảnh, rồi dần bị hút cạn dưỡng chất, cuối cùng héo mòn mà chết.
Dẫu có phá giải được ảo ảnh giữa chừng, không gian bên trong「Mayoiga」lại bị bóp méo cực độ. Đó là một dị giới, đôi khi cả quy luật vật lý cũng trở nên điên loạn, một mê cung rộng lớn, phức tạp và quái dị, như thể là bụng của con yêu quái. Vô số cạm bẫy được giăng sẵn, vô số yêu ma quỷ quái lảng vảng, khiến việc sống sót, chứ đừng nói đến thoát ra, là điều không hề dễ dàng. …Trừ phi có kiến thức từ trước. Theo đội ngũ sáng tạo, một trong những nguồn cảm hứng cho quyền năng của nó là creepypasta về「The Backroom」. Ồ, một khối ác ý thuần túy chăng?
Dẫu thế nào, việc đường hoàng bước qua cổng chính của「Mayoiga」để xâm nhập vào trong chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.
Phương pháp tiêu diệt「Mayoiga」 đã được xác lập. Nội dung đơn giản mà rõ ràng:「Từ bên ngoài, dùng hỏa lực mạnh mẽ tiêu diệt nó trong một đòn.」
Điều này hiển nhiên thôi. Dinh thự lộng lẫy của「Mayoiga」 chỉ là lớp vỏ ngụy trang bên ngoài. Cốt lõi mới là quan trọng. Đó chính là bản thể của「Mayoiga」, chỉ cần phá hủy nó,「Mayoiga」 sẽ chết. Nếu bước vào bên trong là tự sát, thì lựa chọn duy nhất còn lại là dùng hỏa lực mạnh từ bên ngoài để thổi bay cả lõi lẫn lớp vỏ.
Vậy tại sao không làm điều đó? Vì sao lại cố ý xếp nó vào「Cấm địa」mà bỏ mặc? Chắc chắn sẽ có ý kiến như vậy. Và dĩ nhiên, điều đó có lý do.
「Mayoiga」là một loài yêu quái gần giống thực vật. Và trong số các loài thực vật, có những loài đôi khi phát triển đến mức khó hiểu.
「Mayoiga」tọa lạc dưới chân núi Horokura, thuộc Cấm địa cấp ba, được biết là đã phát triển đến quy mô dị thường. Tuổi ước tính vượt quá hai ngàn năm. Có lẽ do mọc trên một linh mạch trung cấp? Nhìn từ trên cao, khu đất của nó rộng lớn tương đương nội cung. Có thể gọi là một cung điện. Từ bên ngoài, nó trông như một dinh thự hoa mỹ, xa xỉ đến cực điểm.
Với quy mô như vậy, việc thổi bay「Mayoiga」và đánh trúng lõi trung tâm trong một đòn không hề dễ dàng. Dù là yêu quái đáng sợ, dinh thự trông như làm từ gỗ và đá, nhưng độ bền của nó rõ ràng vượt xa vật liệu thông thường. Yêu khí dày đặc bao quanh, dù được che giấu, có thể ngay lập tức trung hòa và làm tan biến linh khí từ đòn tấn công của một trừ yêu sư hàng đầu.
Dĩ nhiên, nếu tập hợp nhiều trừ yêu sư tài năng, liên tục tung ra các đợt tấn công lớn, lý thuyết thì có thể tiêu diệt hoàn toàn「Mayoiga」. Nhưng trên thực tế, khả năng thực hiện lại thấp.
Trừ yêu sư không phải lúc nào cũng rảnh rỗi. Việc tập hợp nhiều cá nhân kiệt xuất, khi xét đến nhiệm vụ bảo vệ khắp Phù Tang quốc, sẽ để lại hậu quả không thể xem nhẹ nếu họ tạm thời rời vị trí. Hơn nữa, việc tập trung lực lượng để tiêu diệt「Mayoiga」có thể khiến linh khí bùng phát, thu hút đám yêu quái tầm thường.
May mắn thay, bản thân「Mayoiga」là một thực thể thụ động. Nó từ từ mở rộng lãnh địa, nhưng theo cảm giác thời gian của con người, điều đó diễn ra ở quy mô dài hạn. Một hai trăm năm chẳng đáng kể. Ngược lại, xét về tiềm năng, tốc độ củng cố và tăng cường huyết mạch của các trừ yêu sư thông qua hôn nhân còn nhanh hơn.
Do những yếu tố này, trong bảy trăm năm kể từ khi được phát hiện, dù từng có kế hoạch tiêu diệt quy mô lớn, nó đã bị hủy bỏ do「Nhân Yêu Đại Loạn」xảy ra ngay sau đó. Từ đó, triều đình xếp nơi này vào Cấm địa, chỉ tiến hành vài cuộc điều tra và thám sát uy lực, với chính sách cơ bản là,「Sẽ tiêu diệt khi có đủ lực lượng và ngân sách, hiện tại tạm hoãn」, một thái độ có phần né tránh trách nhiệm.
Trong nguyên tác「Yamiyo no Hotaru」, trên tuyến cốt truyện game, nếu chọn tuyến lưu lại thung lũng Kizuki thay vì lên kinh đô, người chơi sẽ đối mặt với「Mayoiga trên núi Horokura」. Nó cũng xuất hiện trong phiên bản tiểu thuyết của route Quỷ Nguyệt Cốc. Đây là cuộc tiêu diệt mang tính biểu tượng của các trừ yêu sư vùng Bắc Thổ, dẫn đầu bởi gia tộc Onizuki, nhằm đối phó với sự gia tăng các sự kiện liên quan đến yêu quái, đồng thời thể hiện lập trường với triều đình.
「Nếu mọi thứ kết thúc mà không có gì xảy ra, thì chẳng có vấn đề gì…」
『Thiếp sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu!』
Ngồi khoanh chân, đầu cúi xuống, tôi khẽ lẩm bẩm. Trong phiên bản game nguyên tác, bước vào bên trong「Mayoiga」gần như đồng nghĩa với thất bại. Trong phiên bản tiểu thuyết, tuy nhân vật chính sống sót, nhưng vẫn bị ám ảnh nặng nề. Ngược lại, nếu không bước vào bên trong, nhiệm vụ lần này sẽ dễ dàng vô cùng. Thực tế, trong game, chỉ cần chọn đúng lựa chọn, sự kiện sẽ kết thúc vô cùng đơn giản.
…Vấn đề là, dựa trên kinh nghiệm từ trước đến nay, tôi không dám chắc mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ.
「Xin lỗi, nhưng đó là yêu cầu không thể đáp ứng. Này, Tứ Quang, sáu mươi điểm đây!」
「Hả!? Khoan, đợi đã… Không thể nào!?」
『Lại chơi xấu nữa rồi!』
Trước thế bài được bày ra bởi Sarujirou, thợ chế tạo chú cụ, tôi sững sờ đứng bật dậy, ngỡ ngàng nhìn thế bài trên bàn. Gì chứ? Làm sao mà nặn được bài thế này!? Trong khoảnh khắc mong manh như vậy!?
「Tốt, bắt đầu tính điểm thôi… Dù sao kết quả cũng rõ ràng rồi. Ván sau, ta làm cái đây!」
Vừa dùng bàn tính kiểm tra điểm của tôi và một người khác, Sarujirou bắt đầu chuẩn bị cho ván tiếp theo.
「Quả là khắc nghiệt… Không ngờ lại bị áp đảo đến thế này.」
「Chết tiệt, rõ ràng là gian lận, nhưng không tìm ra mánh khóe…」
『Hắn làm dấu trên mặt bài đấy!』
Hayama, nay là Onizuki Kuroba, nở nụ cười khổ, còn tôi thì tức tối phỉ nhổ. Dẫu vậy, cả ba chúng tôi đều đang gian lận.
Tại xưởng của thợ chú cụ, ba người chúng tôi đang đắm mình trong trò hanafuda mang tính cờ bạc. Dù bề ngoài là buổi gặp để bàn về chuyến lên kinh đô và các kế hoạch khác, nhưng với tình cảnh này, đó chỉ là cái cớ khó chấp nhận.
「Này, hết rượu rồi kìa? Đưa đây nào!」
「Uống thế này không nhiều quá sao? …Thôi được, được rồi!」
『Rượu ngọt thì vẫn uống được mà!』
Khi Sarujirou chìa chén ra, tôi miễn cưỡng rót rượu ngọt từ bình. Đây là món quà đầu năm từ thương hội Tachibana, phần dành cho các đầy tớ, và trong đó là phần của tôi.
「Không sao chứ? Sau này còn công việc mà? Lỡ gây tai nạn thì sao?」
「Lo gì, tiểu tử Hayama. Chừng này thì ta không đến nỗi vụng về mà làm hỏng việc đâu!」
「Nhưng trước đây chẳng phải anh say rồi đập búa vào tay sao?」
「Ồn ào quá, tiểu tử!」
『Không phải lỗi của thiếp đâu nhé!』
Kuroba lo lắng, nhưng Sarujirou phớt lờ, chỉ nhếch mép khi tôi nhắc lại chuyện cũ, rồi nốc cạn chén. Gã thợ quen thuộc này tay nghề không tệ, nhưng vẫn cố chấp và thích đùa như xưa.
「Nhân tiện, tiểu tử Hayama, chuẩn bị thế nào rồi?」
「Chuẩn bị ư… Tôi cũng chẳng biết phải làm gì. Gần như mọi thứ đều do Ayaka và mấy người khác lo liệu.」
『Được cưng chiều thế thích thật!』
Trước câu hỏi của Sarujirou trong lúc chia bài, Kuroba cười khổ đáp lại.
Việc khôi phục gia tộc Hayama Onizuki, vốn từng bị giải thể, bất ngờ được gia chủ chấp thuận dễ dàng. Có lẽ vì chỉ khôi phục với tư cách địa chủ, không phải trừ yêu sư? Việc Kuroba rời khỏi Ẩn Hành Chúng và rời khỏi dinh thự gia tộc Onizuki cũng là một yếu tố.
Bốn ngôi làng nhỏ, dân số tổng cộng chưa đến năm trăm, chỉ như cái móng tay, nhưng địa chủ thì vẫn là địa chủ. Dinh thự dùng lại cái cũ, nhưng đồ đạc, trang phục thì phải chuẩn bị. Nếu quá sơ sài, với tuổi của Kuroba, e rằng dân làng sẽ khinh thường. Nhưng Kuroba chẳng có tiền…
Có cố vấn hỗ trợ tài chính, còn Ayaka lo việc chuẩn bị. Đặc biệt, Ayaka tích cực đến mức dùng cả tài sản cá nhân để sắm sửa cho Kuroba.
Tổng cộng, số tiền chi ra có lẽ gần trăm lượng. Mới đây, tôi còn thấy Kuroba bị Ayaka và Kikyou biến thành búp bê thay đồ. Mỗi bộ trang phục đều rõ ràng là hàng đắt giá.
「Được cung cấp tiền bạc và vật dụng mà còn đòi hỏi gì nữa, nhưng… bị thay đồ cả nửa ngày thật sự mệt mỏi.」
『Ta còn chẳng được mua áo mới đâu!』
Chắc hẳn Kuroba đang nói đến cảnh tôi chứng kiến, cậu ta cười yếu ớt.
「Hừ, xa xỉ thế còn gì! Với bọn ta, dù nhỏ bé thế nào, cậu vẫn là chúa của một vùng. Là lãnh chúa đấy! Với kẻ làm thuê như ta, thật đáng ghen tị… Phải không, tiểu tử?」
「Nhưng đừng vì không còn lo ánh mắt triều đình mà phóng túng quá nhé? Sống buông thả sẽ hại thân đấy.」
「Thôi mà, hai người…!!」
『Thật là gian xảo!』
Tôi và Sarujirou trêu chọc, khiến Kuroba lúng túng. Cậu ta vẫn là một tên nhóc nghiêm túc như xưa.
「Đừng hờn dỗi, thật là một tên thẳng thắn. Cậu biết không? Loại dân đen như bọn ta, lời nói chẳng đáng để cậu bận tâm đâu.」
「Dân đen gì chứ… Đối với hai người, tôi chẳng bao giờ nghĩ thế.」
『Cậu ta từng che giấu chuyện tè dầm mà?』
Lời Kuroba, dù nhỏ, lại chứa đựng ý chí sâu sắc, khiến tôi và Sarujirou bất giác im lặng, nhìn nhau. Thật khó xử.
Trước khi tôi trở thành đầy tớ, khi Hina chưa bộc lộ tài năng trừ yêu và chỉ là một cô bé, bốn người chúng tôi, tôi, Hina, Sarujirou, và cả Kuroba, thường chơi cùng nhau.
Con hoang của gia chủ, con rơi của chi tộc, một thằng nhóc dẻo miệng và một gã học việc chú cụ… Với người ngoài, hẳn là một nhóm rất hợp. Hina và Sarujirou gây rối, tôi chạy khắp nơi che đậy, còn Kuroba ít nói cứ như chú cún đi theo sau… Chuyện cũng đã xưa lắm rồi.
Mọi thứ đã đổi thay. Con người không thể mãi là trẻ con. Ai cũng thay đổi, dù là tốt hay xấu.
「Haha… Nếu có Hina ở đây, mọi thứ sẽ hoàn hảo lắm đây. Lâu lắm mới tụ họp bạn cũ, nhưng cứ thấy thiếu thiếu thế nào.」
「Hina-sama giờ cũng là người lớn rồi. Chắc chẳng tham gia vào đám ngốc này đâu.」
『Ta ghét con nhỏ đó nhất!』
Sarujirou nhấp chén rượu, lẩm bẩm, còn tôi thì lạnh nhạt đáp. Ngày trước, chúng tôi bất chấp giới tính mà đùa nghịch, nhưng giờ Hina là một thiếu nữ kiêu sa của gia tộc Onizuki. Một nữ anh hùng nghiêm túc, đi trên con đường chính đạo. Với Kuroba thì không nói, nhưng với Sarujirou thô tục hay tôi, địa vị quá thấp hèn, việc thân thiết với cô ấy là không biết thân biết phận rồi.
「Này, nói thế hơi quá đấy. Nếu Hina có mặt, ta chỉ hỏi màu quần lót của tiểu thư thôi mà!」
「Muốn bị chém đầu à?」
『Chơi cướp biển râu đen một phát thôi à?』
Nếu lão cha yandere điên cuồng của cô ấy nghe được, e rằng sẽ chẳng dừng ở đó. Có khi bị tra tấn rồi cưa sống. Gã này, trong nguyên tác làm sao sống nổi nhỉ? Hay là trong nguyên tác, quan hệ của gã với cô ấy không thân thiết đến vậy?
「Hahaha, Hina-sama giờ cũng thật quý phái…」
『Bề ngoài thôi. Bên trong vẫn là một đứa nhóc!』
Kuroba cười nhẹ, nhưng nét mặt phức tạp. Kể từ vụ lùm xùm năm xưa, dù đã trở lại gia tộc Onizuki, Kuroba vẫn chưa thể nói chuyện thẳng thắn với Hina.
「Vẫn còn khúc mắc sao? Ta cũng có nói chuyện với cô ấy khi rèn đao, và đã vài lần khéo léo bênh vực cậu, nhưng…」
『Tâm hồn cô ta vẫn ngốc nghếch như hồi đó, đúng không?』
Lời Sarujirou ngập ngừng cũng chẳng có gì lạ. Sau vụ việc ấy, vị trí của Hina đã thay đổi lớn. Không như tôi hay Kuroba, Sarujirou không đổi vị trí, nhưng chắc chắn không còn dễ dàng gặp Hina. Có lẽ họ bị ép cách xa. Dù thỉnh thoảng gặp mặt, cũng chẳng thể nói chuyện sâu sắc.
「Không, không sao đâu. Bị tiểu thư oán giận cũng là điều dễ hiểu. …Thậm chí, nếu bị tiểu thư nổi giận thiêu chết, tôi cũng chẳng trách.」
「Không đâu. Hina-sama sao có thể… Cậu không cần tự trách như thế. Hina-sama chắc chắn sẽ tha thứ thôi.」
『Ta không bao giờ tha thứ cho con nhỏ trộm cắp đó đâu!』
Kuroba lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt như chan chứa điều gì. Sarujirou nhìn qua lại giữa tôi và cậu ta. Hử? Gì đây…?
「…Thôi, thôi, chuyện buồn bã thế đủ rồi. Tụ họp thế này mà để không khí u ám là không được đâu! Nào, ván tiếp theo! Tiểu tử, còn bao nhiêu rượu ngọt?」
「Chắc còn hai, ba chén nữa.」
『Tại nói chuyện về con nhỏ đó đấy!』
Dẫu vậy, tôi và Kuroba chỉ nhấp vài chén. Hầu hết rượu đã chui vào bụng Sarujirou. Vì là ban ngày, tôi mang rượu ngọt nhẹ và ngọt từ quà tri ân, nhưng… thế này thì cũng chẳng khác gì.
「Tốt lắm. Ván sau, kẻ thua chót sẽ lo rượu tiếp theo. Nhân tiện, ta chỉ có rượu rẻ tiền thôi!」
「Tôi thì chẳng có gì trong phòng…」
「Tiểu tử Hayama, yên tâm. Tên tiểu tử kia tích trữ cả đống đấy! Hắn khéo nịnh con gái nhà thương gia giàu có, nên kho trong phòng đầy rượu ngoại đắt tiền. …Cùng hợp sức hạ hắn nào!」
「Hai đánh một à!?」
『Đừng quên thiếp nhé!』
Một lời tuyên chiến bất ngờ. Ván hoa hợp tiếp theo bắt đầu không khoan nhượng. Cả ba đều gian lận, nhưng về kỹ năng, tôi không bằng Sarujirou, huống chi bị hai đánh một, kết cục đã rõ.
…Ừ thì, tôi thua thảm hại.
「Vậy nhé, kiếm rượu ngon đấy!」
「Chết tiệt! Được rồi, hiểu rồi!」
『Đợi đã!』
Tôi chửi thề, đeo mặt nạ rời xưởng chú cụ. Không phải bỏ trốn, mà đi lấy rượu theo yêu cầu. …Dù không cam tâm, Sarujirou đúng là đã giúp tôi nhiều về đồ dùng. Không thể phủ nhận ân tình. Và tôi cũng chẳng muốn tranh cãi xấu xí trước mặt Kuroba.
「Vì có thể là lần từ biệt cuối cùng.」
『…』
Với thân phận không biết khi nào sẽ chết, tôi không muốn để lại một cuộc chia ly đầy tiếc nuối…
『…Con nhỏ đó, từ nãy cứ lén nhìn. Ghê thật!』
-
「Ta hiểu lòng ngươi, nhưng lần này thì khó mà chấp nhận được, nhóc ạ.」
Nhìn theo bóng lưng người bạn cũ Yunshoku rời khỏi phòng, Kuga Sarujirou vừa nhai rôm rốp món dưa muối, vừa lên tiếng nhắc nhở. Trước lời chỉ trích ấy, Onizuki Kuroba cúi đầu, khẽ gật.
「Nhưng… Ta đã nghe cố vấn-sama nhắc đến, và quả nhiên là sự thật. Chuyện ký ức bị thao túng…」
Nội dung chi tiết của sự sửa đổi thì không rõ. Lý do cũng không, nhưng… điều này chẳng phải quá tàn nhẫn sao? Quá đỗi độc ác sao? Hơn nữa, người bị thao túng lại chẳng hề nhận ra…
「Hina-sama có biết về chuyện này không?」
「Ai mà biết được. Chỉ cần nhắc đến thôi, cô ấy đã dùng giọng điệu sắc lạnh để từ chối. Có lẽ ký ức của cô ấy cũng bị bóp méo, khác với tên đó chăng?」
「Không thể nào… Chẳng lẽ tộc trưởng lại thao túng ký ức của Hina-sama sao?」
Onizuki Yuusei Tametoki, tình yêu thương mù quáng của gia chủ đương nhiệm dành cho nàng đại tiểu thư Onizuki là điều ai cũng biết. Giờ đây, ông ta có thể đang che giấu, hành xử công minh, nhưng trước khi trở thành kẻ tàn phế, sự thiên vị của ông ta thật sự đáng sợ. Điên cuồng và đầy ám ảnh. Vì thế, khó mà tưởng tượng ông ta lại làm điều gì với Hina.
「…Ta nói trước, đừng nói ra đấy. Chỉ nghi ngờ ký ức bị thao túng thôi cũng đủ nguy hiểm, nếu biết chắc chắn thì sẽ ra sao? Có khi phát điên mất.」
Chỉ nghi ngờ đã là một chuyện, nhưng nếu thực sự hiểu rằng ký ức bị thao túng, điều gì sẽ xảy ra? Có người sẽ chẳng còn tin tưởng bất cứ thứ gì, rơi vào hoài nghi và ám ảnh. Thậm chí, có kẻ sẽ nghi ngờ cả những mối quan hệ từ trước đến nay. Nếu phát điên mà tự sát, thì thật không thể nhìn nổi.
「Mà, cũng có khả năng chính ký ức của chúng ta cũng bị sửa đổi… nhưng chắc không đâu, đúng không?」
Thao túng và sửa đổi ký ức không phải vạn năng. Tẩy não hàng chục người không dễ. Dù tẩy não được, việc thao túng phức tạp cũng không khả thi. Có vô số cách để kiểm chứng. Về điểm này, Sarujirou khá tin tưởng vào ký ức của mình.
「…Dù vậy, tại sao lại làm chuyện này?」
Kuroba lẩm bẩm, nét mặt đau đớn. Nếu chỉ để trừng phạt, việc bị giáng xuống làm hạ nhân đã là quá đủ. Thậm chí tử hình cũng được. Sao phải rườm rà đến mức thao túng ký ức rồi mới giáng làm đầy tớ?
「Dừng lại, dừng lại. Đừng đào sâu quá. Đặc biệt là cậu, với vị trí hiện tại, đừng dấn sâu vào chuyện này.」
Sarujirou cảnh báo Kuroba. Sai lầm của nhà Hayama Onizuki đã được giải quyết bằng cái chết. Nhưng sự cảnh giác từ gia chủ và phe phái của hắn ta với Kuroba khó mà giảm bớt. Ngược lại, kể từ khi gia chủ tỉnh lại sau thời gian hôn mê, sự cảnh giác ấy còn được củng cố hơn.
「Đừng để mất vị trí khó khăn lắm mới có được. Ngươi còn phải chăm sóc tiểu thư Renge nữa, đúng không?」
「Vâng…」
Vấn đề thừa kế gia tộc Renge, bị hủy diệt trong vụ náo loạn Kappa, vẫn đang gây tranh cãi.
Dòng máu trừ yêu sư vùng Bắc Thổ phức tạp. Nhà này nhà kia đều muốn chiếm tên tuổi và tài sản nhà Renge, liên tục đề cử ứng viên tộc trưởng mới và họp bàn. Gia tộc Onizuki, nhờ bảo vệ được con rơi của gia tộc là Kikyou, cũng bị cuốn vào lằn ranh này.
Vì Kikyou chăng? Đã vài lần có những nghi thức đơn giản cố xâm nhập dinh thự gia tộc Onizuki. Trong số những thứ được ngụy trang tinh vi, có cả kim độc. Không rõ gia tộc nào đứng sau. Dấu vết được xóa sạch. Chắc chắn không chỉ một nhà. Thậm chí, có khả năng triều đình muốn nhân cơ hội này tịch thu tài sản và giải thể gia tộc.
Việc Kuroba và Kikyou cùng rút về vùng Hayama là chuyện bí mật. Kikyou cải trang làm nữ tỳ để ẩn thân. Đề xuất này, có lẽ do cố vấn đứng sau, nhằm bảo vệ Kikyou, một quân cờ trong vấn đề thừa kế. Dinh thự Onizuki này đầy rẫy âm mưu, giờ không còn an toàn. Không chỉ sát thủ bên ngoài, mà ngay cả những kẻ nằm dưới đáy trong gia tộc hay phòng ở của gia tộc Onizuki, vốn không có nhiều tài sản, cũng đã có vài người tiếp cận Kikyou vì dòng máu và tên tuổi của nàng.
「Đừng để sai thứ tự ưu tiên. Đừng ôm đồm mọi thứ cùng lúc. Cố quá mà thất bại, nổi bật theo cách xấu thì phiền lắm. …Cứ như tên đó đấy.」
Không chỉ chuyện của Hina. Dù không hỏi chi tiết, Sarujirou cũng đoán được rằng sau khi bị giáng làm đầu tớ, cậu ta gặp không ít rắc rối. Sarujirou nghĩ, tên tiểu tử đó vẫn luôn vụng về trong cách sống như vậy.
「May mắn là cố vấn-sama có vẻ đứng về phía ngươi. Bà ấy yêu quý hắn như cháu ruột vậy…」
Dẫu vậy, khó tin rằng người phụ nữ như Hắc Điệp Phu Nhân lại bị ràng buộc chỉ vì lý do đơn giản như vậy. Một phần lý do Sarujirou có thể hỗ trợ đồ dùng cho người bạn cũ là nhờ chỉ thị ngầm của bà, nhưng cậu ta không đoán được ý đồ của bà.
(Dẫu vậy, nếu đào sâu quá, có khi bị bịt miệng mất.)
Xung quanh y, vì cả chuyện của Hina, ai cũng dường như đang lợi dụng mọi thứ cho chính trị và âm mưu. Là bạn, Sarujirou muốn hết lòng giúp đỡ, nhưng hành động thiếu cẩn trọng có thể giẫm phải đuôi hổ của ai đó. Y chỉ có thể giúp trong phạm vi che đậy được. Ít nhất, hiện tại là vậy.
…Và dĩ nhiên, y không thể nói hết những chuyện sâu xa này với Kuroba đang ngồi trước mặt.
「Mà, đại khái là vậy… Đừng lo quá. Cứ giao cho bên kia, còn cậu nên theo đuổi hạnh phúc của mình đi. Đừng để Ayaka phải lo lắng.」
Sau chút im lặng, để xoa dịu lo âu của Kuroba, Sarujirou thư thái nói. Trước thái độ ấy, Kuroba nở nụ cười khổ.
「Haha. Quả thật, với tư cách bạn thanh mai trúc mã, tôi đã gây không ít phiền hà cho Ayaka…」
Không phải thế, Sarujirou suýt thốt lên nhưng kịp nuốt lại. Cũng như người bạn đầy tớ, chàng trai trước mặt này dường như cũng khá chậm chạp trong những chuyện tình cảm. Nhưng y không chỉ ra. Nếu bị đâm sau lưng vì rối ren tình cảm, đó là tự chịu trách nhiệm. Y không thể lo đến mức ấy. [note73865] [note73909]
「Thật là, thế gian này, biết buông bỏ là quan trọng. Bờ vai nhỏ bé của cậu chỉ gánh được chừng ấy thôi.」
Lời nói phũ phàng của Sarujirou không phải vì vô trách nhiệm. Đó là lời khuyên của một người đi trước. Một bài học để đối mặt với hiện thực… Con người chỉ gánh vác được giới hạn. Có giới hạn trong những gì có thể ôm lấy. Đừng chọn những lựa chọn sai lầm.
「…Tôi hiểu mà.」
Kuroba nói đến đó rồi im lặng. Sarujirou có lẽ không hài lòng, nhưng Kuroba cũng có những thứ không thể buông bỏ.
Dù có quên đi bao nhiêu, tội lỗi vẫn không tan biến. Dù bản thân quên, người khác vẫn nhớ.
Và không chỉ oán hận, những cảm xúc ấy, theo thời gian, sẽ phình to. Đến một ngày, chúng sẽ đòi hỏi thanh toán kèm lãi. Không thể trốn tránh. Không nên trốn tránh. Ít nhất, Kuroba nghĩ vậy.
…Ai đúng, ai nắm chân lý, ngay cả Sarujirou, với trí tuệ có hạn, cũng không thể khẳng định.
「…Còn thừa lại chút ít.」
Liếc nhìn Kuroba đang lặng im, Sarujirou rót rượu ngọt vào chén, nhìn vào bình rượu rồi lẩm bẩm. Sau đó, y chìa bình rượu về phía Kuroba.
「Sarujirou-san?」
「Ngươi hầu như chẳng uống, đúng không? Đưa đây. Nếu không quen trước, đến đó sẽ bị dân địa phương chuốc say, rồi để một cô gái lạ mang thai mất!」
「Cái gì vậy chứ?」
Trước lời đe dọa cụ thể lạ lùng của Sarujirou, Kuroba cười khổ, nhưng cũng khẽ mỉm cười, chìa chén ra. Cậu cung kính nhận rượu, nhấp môi vào chất lỏng trắng đục chỉ đầy nửa chén. Vị đắng ngọt lẫn lộn. Có lẽ do cơ địa, dù chỉ nhấp từng chút, cậu vẫn nhanh chóng say. Kuroba nghĩ mình không hợp với rượu.
…Nói mới nhớ, cha cậu có tật xấu khi say, phải không? Nghĩ lại, ông ta thường say xỉn và ngược đãi gia đình. Có lẽ sự yếu ớt với rượu của cậu là di truyền từ cha. Nghĩ đến đó, cậu khẽ chìm vào u ám.
「…? Anh đang làm gì vậy?」
「Chờ chút.」
Bất chợt, Sarujirou đứng dậy, lục lọi kệ phía sau. Có lẽ do hơi men, mặt hắn đỏ ửng, loay hoay giữa đống lộn xộn trên kệ… rồi tìm thấy.
「Nói mới nhớ, ta định đưa cho cậu… Vừa hay, dùng làm mồi nhắm cũng được.」
「Đây là… đoản đao sao?」
Vật được đặt mạnh xuống bàn giống đoản đao của người bạn hạ nhân. Nhưng dài hơn, trang trí bằng sơn mài và lá bạc. Kuroba tự nhiên cầm lấy, ngắm nhìn hoa văn tinh xảo. Rồi cậu nhận ra. Dấu khắc trên đó.
「Con quạ, sao?」
「Huy hiệu của gia tộc Hayama Onizuki.」
Huy hiệu gia tộc Onizuki, thêm hình con quạ, biểu trưng cho gia tộc Hayama Onizuki, từng có ảnh hưởng lớn trong ẩn hành chúng.
「Món quà chúc mừng riêng tư đấy. Nói trước, xét về vũ khí, nó tốt hơn hàng của tiểu tử Yunshoku đấy!」
Dẫu sao, đoản đao kia cũng do Sarujirou rèn, kiệt tác thời đó. Sau bao năm, kiệt tác hiện tại của y vượt xa nó cũng chẳng lạ.
…Dù vậy, vì nhị tiểu thư Onizuki đã chồng chất nhiều chú nguyền lên nó, việc so sánh hai món không nhiều ý nghĩa.
「Nhưng… nó cũng bị nguyền sao?」
「Đó không phải ta, mà là cô ta. Mà, chỉ là chú nguyền cấp đầy tớ, cứ xem như bùa hộ mệnh vậy đi.」
Dĩ nhiên, Kuroba giờ không phải võ gia hay trừ yêu sư, chỉ là địa chủ. Nếu rơi vào tình thế phải dùng đoản đao, e rằng đã nửa phần thất bại. Nó đúng là món bùa hộ mệnh.
「…Tôi chưa từng nghe về việc chuẩn bị món này?」
「Haha, bất ngờ chưa?」
「…Vâng. Tôi rất trân trọng.」
Trước câu hỏi của Sarujirou, Kuroba mỉm cười đáp, ôm chặt thanh đoản đao mà mình vô thức nắm lấy. Từ ngày đó, đây là món quà quý giá nhất với cậu.
Và chàng trai nghĩ. Suy nghĩ một cách lạc quan, tiện lợi.
Không thể trốn tránh nghiệp chướng quá khứ, sai lầm quá khứ. Một ngày nào đó, cái giá phải trả sẽ đến.
Dẫu vậy… dẫu vậy, ít nhất, trước khi trả giá, được một lần nữa tụ họp với những người bạn cũ thế này, lòng chàng trai chân thành mong mỏi…
-
「Ta đến quấy rầy đây… Ồ, chỉ có Mari ở đây thôi sao?」
『Ta về rồi đây!』
Đáp lại yêu cầu của Sarujirou, tôi tạm trở về căn lều do Gorilla-sama cấp, nhìn quanh căn phòng rồi lẩm bẩm. Giữa gian phòng với những món đồ nội thất và dụng cụ rẻ tiền thưa thớt, một bóng người ngồi chính giữa, nghe tiếng tôi liền ngẩng đầu lên như phản ứng.
「Hả? A… Là Tomobe-sama sao?」
『(* ゚∀゚) VỀ RỒI! TỪ YOMI-NO-KUNI, SENSHI TÁI HỢI!!』
『Ta cũng ở đây mà?』
Thiếu nữ với đôi mắt khép chặt hướng mặt về phía tôi, nét mặt thoáng ngỡ ngàng. Này, xin lỗi con nhện ngu ngốc Ji◯ri đi nhé.
「Ngài… ngài về sớm quá! Thật xin lỗi! Để tôi ngay lập tức…!」
「Khoan, khoan, bình tĩnh đã. Đừng vội.」
『Đừng vội!』
Thấy cô ấy vội vàng quỳ đứng định tiến về phía tôi, tôi bước tới ngăn lại.
「Nhưng… nếu ngài đã về, để tôi chuẩn bị quần áo thay hay thùng nước…」
「Không cần đâu. Dù sao ta cũng định ra ngoài ngay… Sao thế, sao lại lúng túng thế kia?」
『Sao thế? Mặt ngố thế kia kìa!』
Tôi ngừng bước tới kệ bếp nơi cất bình rượu (đã được phong ấn bằng bùa trừ yêu), quay sang hỏi. Mari bị hỏi thì co rúm, áy náy, thậm chí mặt còn đỏ lên.
「K-Không… Chỉ là khi mọi người không ở đây, tôi chơi một mình, nên…」
『(´ー`) Con đang ngủ trưa! (o≧▽゜)o Nói đùa đó!』
『…』
Tạm thời bỏ qua những lời đùa cợt vang trong đầu, tôi mỉm cười với Mari.
「Công việc xong rồi chứ? Vậy thời gian rảnh cứ tự do dùng. Ai nói gì được chứ?」
『Kusu, chẳng có bạn bè gì hết!』
Nhìn quanh, bên cạnh cô nàng là đống đồ may đã hoàn thành và quần áo gấp gọn gàng chất chồng. Sàn nhà không một hạt bụi, có lẽ tường và đồ đạc cũng vậy. Chắc chắn cô ấy đã làm việc rất cẩn thận.
「Là ta mới quấy rầy lúc cô đang nghỉ ngơi. Xong việc ta sẽ đi ngay.」
「Quấy rầy gì chứ… Cả tôi và onii-sama đều được ngài cho tá túc. Nên xin đừng bận tâm.」
『Kusu, đồ ăn mày!』
Trước lời xoa dịu của tôi, Mari lại đáp với vẻ chán nản. Hình như tôi nói gì sai rồi sao?
「Xin lỗi, xin lỗi. Là ta nói không khéo. Ý ta là, cô làm gì ta cũng không để tâm đâu… Như mọi khi, cô làm mọi việc rất xuất sắc.」
『Lát nữa ta làm bẩn cho xem.』
Tôi dùng ngón tay chà lên sàn kêu kít kít, khen ngợi tay nghề của cô.
「Còn cô, chơi cờ vây một mình thế này… ổn chứ? Nếu thấy chán, lần sau ta mua gì đó cho cô nhé?」
『Chỉ biết cưng chiều nó, đồ bất công!』
Tôi nhìn bàn cờ rẻ tiền trước mặt cô, đề nghị. Chắc cô ấy chơi một mình, trên bàn cờ, quân trắng đen rải rác khắp nơi.
「Không, tôi không dám đâu… Chỉ chơi cờ một mình thế này cũng đủ vui rồi. Không làm phiền mọi người…」
『ヾ(*´∇`)ノ Cho con chơi với papa nhé!』
『…』
Câu cuối vang lên có chút cô đơn. Không lôi kéo ai, lại mù lòa, thú vui của Mari quả thật bị giới hạn. Vậy nên, việc cô ấy chơi trò bàn cờ một mình có lẽ là điều tất yếu. Bỏ qua yêu cầu của con nhện trắng, nhưng… thế này thì…
「Ho, trận này cân sức đây. Còn cái này… Sau bữa tối, ta xin một ván được chứ?」
『Chơi với thiếp đi!』
Nhìn tình thế trên bàn cờ, tôi đề nghị. Đã vài lần đấu cờ, tôi biết cô ấy đang thử chiến lược mới. Chỉ rời mắt chút thôi mà cô đã mạnh lên nhiều. Gần đây, năm ván thì tôi thua bốn. Iruka thua quá nhiều, nổi cáu, giờ không muốn đấu với Mari nữa, còn kêu 『( ´・∀・`) PHẮN HẾT ĐI, TA NGHỈ!!』… Thôi, kệ đi.
「Thật sao!? Vâng, tôi sẽ chờ!!」
『Đừng đùa chứ!』
Trước đề nghị ngẫu hứng của tôi, Mari vui mừng khôn xiết, nở nụ cười thuần khiết như hoa nở.
「A, xin lỗi… Tôi lại cư xử như trẻ con…」
『Đồ bất công, đồ bất công…』
Rồi ngay sau đó, cô nàng nhận ra hành vi vô tư, ngượng ngùng xin lỗi.
「…」
『…』
Nhìn cách nàng cư xử, tôi bất giác lặng im, ngẩn ngơ. Xin lỗi Mari, nhưng cái kiểu Yamato Nadeshiko yếu đuối, dịu dàng này lại cực kỳ hợp gu tôi.
…Nhưng từ「yếu đuối」khiến tôi thoáng nhớ đến cô nàng Matsushige, và lần này tôi thật sự áy náy đến câm lặng. Gần đây không thấy liên lạc gì nhỉ? Hy vọng chỉ là vì sợ người khác phát hiện mối quan hệ…
「…Ngài sao thế?」
『Cái điệu giả nai đáng ghét』
Có lẽ cô ấy thấy lạ trước sự im lặng của tôi, Mari nghiêng đầu, giọng như dò hỏi.
「Không, không có gì đâu…」
『Chàng nhìn đi đâu thế?』
Hoảng hốt, tôi định che giấu, nhưng ánh mắt vô tình dừng lại, rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác vì đạo lý.
Như thường lệ, khi Mari tiến gần, tôi thật sự không biết để mắt vào đâu. …Ừ, nói thêm thì vóc dáng cô ấy cũng đúng gu tôi. Thật thất lễ với cô gái yếu ớt này, nhưng cả tâm hồn lẫn thể xác đều hoàn hảo, muốn hét lên thế thật.
(Trước khi nói đến chuyện muốn gì, phải kiếm cho cô ấy bộ đồ mới đã.)
Cổ áo hở, lộ cả khe ngực, thật không tốt cho phẩm giá của cô. Do mù lòa và tính cách hơi trẻ con, cô ấy ít xấu hổ khi để lộ da thịt, nhưng không thể để vậy mãi được.
Như Iruka, kiểu bộc trực đến xuyên thủng trời cao, tôi lại quen. Nhưng với kiểu như Mari, dù từng thấy thân thể cô, cảm giác lại khác. Hình ảnh ấy cứ sống động hiện lên trong đầu.
…Đột nhiên tôi muốn xin lỗi Magoroku ghê.
「Tomobe-sama…?」
「Thôi, ta phải quay lại đây!! Không thể để người ta chờ được!!」
『Kẻ trăng hoa sẽ bị trừng phạt!』
Trước câu hỏi thứ hai của Mari, tôi vội hét lên để lấp liếm. Thật sự là lấp liếm. Trước khi cô ấy nhận ra cảm xúc bẩn thỉu của tôi, tôi đứng dậy, định rút lui. Chuồn cho lẹ.
Nhưng đó lại là sai lầm lớn.
「Hả!?」
『Kusukusukusu』
Cùng tiếng ngốc nghếch, tôi trượt chân. Sượt, như thể có cả âm thanh. Tôi nhớ ra việc lau sàn của Mari. Lần nào cũng bóng loáng, sạch bong. Trên sàn ấy, tôi trượt, ngã nhào tới trước.
「Nguy…!?」
『Nghiền nát nó đi!』
Trước mặt là Mari đang quỳ đứng. Cô gái mù lòa nghiêng đầu, chẳng biết chuyện gì.
Chỉ tôi hiểu nếu cứ thế này sẽ ngã đè lên cô ấy. Tôi vội duỗi chân, cố giữ thăng bằng. Giữ… được rồi! Thành công chưa!?
Rầm!!
「Ái!?」
『Kusu, vẫn ngây thơ như mọi khi nhỉ?』
Ngón chân út đập vào bàn cờ, tôi gào lên đau đớn. Căng thẳng đứt đoạn. Lần này, tôi ngã thật.
Ngã về phía Mari.
「Ah… Kyaa!?」
『Đi nào!』
Dù không thấy, các giác quan khác của cô ấy hẳn cảm nhận được rõ. Gần như bản năng, cô ấy dang tay chuẩn bị. Tôi lao vào lòng cô, cả hai ngã nhào xuống sàn. Sàn trống, chẳng có thảm để đỡ.
「Chết…!?」
『Hử?』
Một cô gái yếu ớt ngã mạnh xuống sàn thì hậu quả ra sao? Chắc chắn chẳng tốt đẹp. Và lại còn là do sự ngu ngốc của tôi, tôi không thể chấp nhận.
「Đau quá!?」
『A…』
Tôi vội kéo Mari, đổi vị trí, để lưng tôi đập mạnh xuống sàn. Ngay sau đó, Mari đổ ập lên người tôi.
「A…」
「Kyaa!?」
『…』
Trước khi kịp nói gì, tầm nhìn tôi bị cơ thể Mari che khuất. Cảm giác mềm mại bao trùm mặt tôi.
「E-eh… Tomobe-sama, phải không? X-Xin lỗi! Tôi sẽ tránh ngay… Kyaa!?」
「Phù…!? Hự!?」
『…Này.』
Mari vội tránh, nhưng lại trượt ngã, khiến mặt tôi lần nữa bị đè. Vẫn là cảm giác mềm mại đó.
「Nn!? Nnnn!!」
「Nn!? H-hya, nhột quá…!?」
『Đừng đùa chứ!』
Bị đè dưới Mari, tôi cố luồn đầu ra, nhưng cảm giác ấy khiến cô ấy bất giác rên lên.
「Phù… Haahaa, xin lỗi. Ta hơi thô bạo…」
『To thế mà làm được gì đâu.』
Nói đến đó, tôi hối hận khi nhìn về phía cô. Do tôi cử động, cổ áo vốn đã hở giờ càng hớ hênh. Với thể chất yếu, cô thở gấp, má ửng hồng, tạo nên một cảnh tượng đầy sức công phá. Nghe thì tệ bạc, nhưng tôi mừng vì cô ấy mù. Tôi chẳng muốn cô ấy biết ánh mắt tôi đang hướng đi đâu đâu.
「Này, Mari có ở đó không? Ta tìm được báu vật đây!」
『Con chó đến rồi.』
…Đúng lúc hoàn hảo mà cũng tệ hại nhất, con chó xuất hiện.
「Hử? Đâu… Ồ, ở đó à? Ihihi, đừng giật mình nhé? Cái này ta tìm thấy trong núi, là…」
『…Kẻ phản bội.』
Chắc hẳn tìm được đâu đó ở Quỷ Nguyệt Cốc, Iruka ôm tổ ong đầy mật (đã dẹp sạch kẻ chống cự), thấy Mari, rồi chạm mắt tôi.
Im lặng bao trùm…
「…Đang bận à. Ta quấy rầy rồi.」
「Đợi đã!!」
『Ta sẽ trừng phạt ngươi!』
Như thể đã hiểu, Iruka định rời đi, tôi gào lên trong tuyệt vọng, vừa cầu xin vừa thanh minh…
-
Nâng Mari ngồi dậy, tôi cố sức biện minh trước ánh mắt nghi ngờ của Iruka, nhưng vẫn cảm nhận được cái nhìn dò xét sau lưng. Tay cầm bình rượu, tôi vội vàng rời khỏi lều như thể chạy trốn.
Không hiểu sao, tôi có cảm giác như bản thân là gã gian phu hoảng hốt bỏ chạy khi người vợ trở về. Thật khó hiểu.
「Thế gian này, kết quả là tất cả…」
Quả thật, nghi ngờ này bắt nguồn từ sai lầm ngớ ngẩn khi tôi trượt chân, nhưng tôi chẳng hề có ý định lợi dụng vị trí để làm gì Mari. Tính cách tôi không tệ đến thế. …Nhưng xin tha thứ cho cảm giác mềm mại trên mặt cứ lặp lại trong đầu tôi.
「Về nhà sau này chắc sẽ phiền đây…」
『Chàng có thiếp rồi. Cần gì người khác?』
Nếu Iruka thêm mắm dặm muối kể lại với Magoroku, tôi chẳng dám chắc mình có thể chịu nổi ánh mắt cảnh giác từ anh ta mà không tổn thương. Không khí sẽ nặng nề mất. Chỉ còn cách trông chờ Mari bênh vực.
「Đùa thế hơi quá rồi đấy…」
『…Con nhỏ đó đến rồi.』
Thở dài, tôi rời khỏi khu vực của Gorilla-sama, nơi có căn lều tôi tạm trú. Tôi băng qua cổng ngăn bằng tường đất, tiến về lò rèn kiêm nhà của Sarujirou.
Và rồi, tôi chạm mặt cô ấy.
「A…」
「Hả…? H-Hina-sama, xin thứ lỗi!」
『Làm bộ quá đấy.』
Ngay góc rẽ qua cổng, tôi suýt đập trán vào cô, giật mình. Vội lùi lại tránh va chạm, tôi lập tức quỳ một gối, cúi đầu tạ lễ.
「Không… May là ngươi không bị thương. Hơn nữa, gặp ngươi ở đây cũng thật đúng lúc.」
『Đứng rình sẵn mà làm bộ.』
Trước lời xin lỗi của tôi, thiếu nữ tóc đen kiêu sa mỉm cười đáp lại. Lời tiếp theo khiến tôi bất giác ngẩng đầu.
「Đúng lúc, sao…?」
『Cứ nhìn từ xa mà còn giả nai, buồn cười thật.』
Trước câu trả lời của tôi, Hina mang vẻ mặt nghiêm trang, khẽ gật đầu.
「Ừ. Ta định thông báo cho ngươi…」
Nói đến đó, Hina như nhận ra điều gì, ánh mắt chuyển khỏi tôi. Tôi cũng chậm rãi quay lại khi cảm nhận khí tức phía sau.
Từ sâu trong cổng, từ nội dinh, một tiểu thư sắc hồng đang tiến đến.
「Ara ara, onee-sama. Đến khu vực của ta có việc gì sao?」
『Haha, vội vàng chạy đến nhỉ.』
Trước câu hỏi mang giọng điệu kiêu ngạo, lạnh lùng và khinh miệt, Hina không chút dao động. Chỉ đáp lại bình thản, ánh mắt thoáng lạnh.
「Không, ta không có việc với ngươi. Ta chỉ cần nói với Yunshoku thôi.」
『Ngươi lúc nào cũng thế.』
Rồi Hina lại nhìn xuống tôi. Nhìn xuống, cô ấy tuyên bố.
「Vào tháng Hai âm lịch này, cuộc viễn chinh đến Horokura đã được định. Gia chủ-sama giao ta chỉ huy đội tiên phong. Yunshoku Hạ Nhân Chúng, ta cũng sẽ chỉ huy ngươi… Hãy hỗ trợ ta tại hiện trường, trông cậy vào ngươi đấy.」
『Nguyền rủa ngươi, đồ phản bội!』
Kiêu hãnh và điềm tĩnh, đại tiểu thư Onizuki tuyên bố trước mặt chúng tôi như thế.
…
Phía sau, tiếng chiếc quạt khẽ kêu cót két vang lên.


19 Bình luận
như cứttàn bạo này. Em thật trong sáng, thật quý giá, mainXmari, còn lại chém hết (mong vậy)chac chi co minh t la main x Ayak-🐧