Chương 8 - Người bệnh cần được chăm sóc và quan tâm.
Chap 113
5 Bình luận - Độ dài: 10,511 từ - Cập nhật:
Trong những tác phẩm giải trí có fan cứng bất kể phương tiện truyền thông nào, luôn tồn tại không ít những kẻ được gọi là những người theo chủ nghĩa nguyên tác, chuyên phê bình khắt khe việc chuyển thể sang các phương tiện khác. Quá trình tiểu thuyết hóa, hoặc truyện tranh hóa, anime hóa, live-action hóa thường có việc thêm vào những sự kiện và nhân vật không tồn tại trong nguyên tác, bổ sung hoặc lược bớt miêu tả, việc lựa chọn trong tác phẩm đòi hỏi rất nhiều tài năng của người sáng tạo cùng sự hiểu biểu sâu sắc và nghiên cứu kỹ lưỡng về tác phẩm.
Doanh số bán ra thảm hại, bị chê bai trên các diễn đàn mạng thì còn dễ thương. Thậm chí còn có những tác phẩm còn có cả truyền thuyết, khi chuyển thể từ tiểu thuyết sang manga, fan đã gửi dao lam đến công ty sản xuất với mục đích đe dọa... Càng là tác phẩm danh tiếng thì kỳ vọng và lo lắng của fan, cũng như rào cản đánh giá theo đó lại càng khắc nghiệt hơn.
Dù có loại trừ những trường hợp cực đoan, 『Yamiyo no Hotaru』vốn có nhiều route phân nhánh, thiết lập tỉ mỉ nhưng cũng để lại nhiều chỗ để diễn giải, nên rào cản cho route riêng trong phiên bản tiểu thuyết tương đối thấp, nhưng dù vậy ánh mắt của fan cũng chẳng hề dễ dãi gì.
Phiên bản tiểu thuyết được ca ngợi có thể do chất lượng minh họa nhờ sử dụng họa sĩ nổi tiếng, nhưng hơn thế nữa là nhờ tài viết lách của tác giả. ...Nói cách khác, người phụ trách tiểu thuyết cũng giống như đội ngũ sáng tạo game nguyên tác và tác giả phiên bản truyện tranh, đều có cái đầu không bình thường.
Người được giao nhiệm vụ vốn là tác giả chuyên viết những tác phẩm ero-guro. Cảnh ero thì ero hơn, cảnh guro thì lại càng guro hơn nữa. Huy động toàn bộ khả năng biểu đạt để thêm vào những miêu tả tâm lý phong phú, khiến nhân vật chính đáng thương... lại càng trở nên đáng thương trong con game u ám này. Những khổ nạn khổ hạnh được thêm vào đã bị độc giả coi là vô nhân đạo, nhưng đồng thời cũng ca ngợi. Ừm, suy nghĩ cho khách quan thì fan cũng khá là có vấn đề đấy…
Phần『Mayoiga』từ cuối tập mười đến tập mười hai của phiên bản tiểu thuyết cũng không ngoại lệ.
「Cuối cùng cũng đến ending bị cắt ngang à?」
「Đây là bước đệm để nhét cài đặt vòng lặp đấy」
「↑Bị mắc kẹt trong tâm lý lẩn quần là chu kỳ của toàn bộ BAD route à...」
「Các ngươi muốn bạo hành Tamaki đến vậy sao!!」
「Cũng bị bạo hành nhiều lần rồi mà」
「Tamaki-kun bị bạo hành (;´Д`) Haahaa」
「Bạo hành rồi hưng phấn ư? Kỳ lạ thật...」
「Thế còn là bình thường đấy」
Về việc lang thang bên trong『Mayoiga』vốn dẫn đến Bad Ending ngay lập tức trong phiên bản game gốc, lúc đầu độc giả trao đổi những cảm nghĩ như thế và suy đoán âm mưu của đội ngũ sáng tác méo mó...Thực tế lại vượt xa sức tưởng tượng.
Shishimai Asami, gia nhân bán yêu mang dòng máu yêu quái sư tử, là nhân vật bán nguyên tác xuất hiện trong phiên bản tiểu thuyết『Yamiyo no Hotaru』. Và... cũng là kẻ thù đã khoét sâu vào vết thương tâm hồn của Tamaki vốn đã kiệt quệ tinh thần…
-
「Chiiiii!!?」
Nhát đâm của thanh đao naginata bị thanh đoản đao đỡ lại. Dù đỡ được nhưng lực tác động khiến tôi bị thổi bay về phía sau. Đầu đâm xuống chiếu tatami, tôi lăn người theo thế thủ để phân tán lực, cố che giấu cơn đau. Che giấu hết. Nhưng cánh tay tôi, run rẩy…!!
「Điện à...!!」
『(>ω<。) Có phải điện chăng?』
Từ cái run của cánh tay nắm đoản đao, tôi đoán được từ kinh nghiệm thực tế. Trong miêu tả phiên bản tiểu thuyết, lời độc thoại của Tamaki chỉ ghi là đau thần kinh và co giật, nhưng... rõ ràng đây không phải loại chú nguyền. Đang truyền điện lưu nhẹ vào thần kinh bên này. Vì tôi đã từng bị con chuột chũi nướng chín nên biết được… Không vui chút nào.
「Đầy tớ...!? Không sao chứ!!? Khốn, thân thể!? Đây là...!?」
Bán yêu sư tử vừa tung nhát đâm vừa la lên với giọng điệu chứa đựng hoang mang và hỗn loạn. Dường như lo lắng cho thân thể tôi, và bối rối trước tình huống xảy ra với thân thể mình.
「...!!」
Tôi không trả lời mà ứng phó bằng cách ném tay quay.
「Cái gì!!? Chii!?」
Trong căn phòng kiểu Nhật mờ tối, có lẽ từ ánh sáng phản chiếu của sợi tơ nhện mà hiểu được tôi đã làm gì. Shishimai nhảy lên trước khi thân thể mình bị chém đôi từ sườn. Quay ngang một vòng rồi tránh được nhát tấn công của sợi tơ nhện. Ngay khi đáp đất, cô đá tung tấm tatami dưới chân rồi ném về phía này.
「Nguy hiểm...!?」
「Nguy hiểm là bên này đấy!!? Dù gì thì cũng không nương tay... guh!!?」
Tôi cúi đầu né tấm tatami lao thẳng vào mặt, phớt lờ lời Shishimai mà xông lên. Dùng đoản đao đâm tới. Trong khoảnh khắc, Shishimai định dùng cán naginata để đỡ, nhưng có lẽ nhớ ra độ sắc bén của thanh đoản đao của tôi, cô ta đổi sang né tránh trong thế vật lộn.
「Này…!? Nghe ta nói…!!?」
「Chờ đã...!? Nói chuyện đi, này...!!?」
Shishimai với phản xạ thần kinh của bán yêu, ngũ quan nhạy bén, sức cánh tay, dùng tay không để ứng phó với đòn chém của tôi. Dùng kỹ thuật vật để phòng thủ, tránh né. Khá giỏi đấy...!!
「Nhưng, với cái này...!!?」
「Guh!? Cái gì...!?」
Khi đối phương đang bận rộn với chiến đấu cận chiến tay không, tôi tung đòn tấn công bằng tay quay lần nữa. Vung tơ từ tay quay theo chiều ngang.
Cũng như đoản dao, việc dùng naginata để phòng thủ là không thể, chạm vào là tự sát. Vì vậy phương pháp chống đỡ duy nhất là tránh né, và khi đã áp sát đến mức này thì cả phương pháp tránh né cũng bị hạn chế.
「!!?」
Phương pháp tránh né mà thân thể Shishimai chọn là cúi thấp người xuống. Tơ nhện bay qua đầu Shishimai. Vài sợi tóc bị cắt bay lên không trung.
「Orya!!」
『(・`ω・´) Làm đi!!』
Tôi nhắm đúng thời điểm đó mà tung ra một cú đá. Là giày có đệm tấm sắt, chân được tăng cường bằng linh lực. Là đòn toàn lực hướng vào mặt Shishimai.
「Gah! Ah...!!?」
Tuy cú đánh trực diện vào mặt bị chặn bằng cánh tay phòng thủ kịp thời, nhưng Shishimai vẫn bị thổi bay ra sau. Cô tỏ vẻ đau khổ. Naginata trên tay cũng bay đi đâu mất. Tôi tiến đến để kết liễu.
「D-dừng lại...!? Vì sao...!!」
Tôi hoàn toàn phờ lờ tiếng kêu khẩn cầu dừng lại của Shishimai với ánh mắt sợ hãi đầm đìa nước mắt và bối rối. Tôi biết tất cả đều vô nghĩa. Việc nói chuyện với cô chẳng có giá trị gì. Tôi hiểu rằng mọi thứ đều đã quá muộn, vô nghĩa và vô ích. Chính vì vậy, tôi sẽ giải quyết sinh vật trước mắt.
Vì điều đó, hơn hết thảy, là vì bản thân Shishimai Asami. Vì vậy, tại đây...!!
『Σ(; ゚Д゚) Papa, không được!!』
「Tomobe-kun!!? D-dừng lại...!!?」
「Cái!!?」
Có lẽ vì quá tập trung vào Shishimai trước mắt. Tôi đã bị thu hẹp thị giác, không thể phát hiện sinh vật xuất hiện từ bóng tối cho đến khi con nhện cảnh báo.
Ngay sau đó, thiếu nữ xuất hiện che chắn giữa tôi và Shishimai Asami đã rút đao ra và tạo thế phòng thủ. Và thân thể tôi đang chuyển động để kết liễu Shishimai, không thể dừng lại.
「Tránh ra!!」
「Eh!?」
Trong khoảnh khắc ấy, chỉ có thể hét lên thôi. Tiếng hét và việc ném tay qoay diễn ra cùng lúc. Và Tamaki phản ứng với lời cảnh báo cũng tương tự. Tôi cầu nguyện tha thiết cô ấy có thể tránh được sợi tơ an toàn. Cầu thần linh. Khẩn cầu cô ấy đừng chết.
「C-cái này..!!?」
...Nói ngắn gọn, Tamaki đã ứng phó vượt xa mong đợi của tôi.
「Cái gì...!?」
Tôi không khỏi nghi ngờ mắt mình trước quang cảnh ấy. Tay xoay được vung ra trong lúc gấp rút. Nếu tiếp tục, sợi tơ nhện sẽ cắt qua cánh vai phải mảnh mai của thiếu nữ xuống đến hông… nhưng Tamaki dùng kiếm chặn lại. Chính xác hơn, cô ấy dùng bề mặt kiếm để hóa giải.
Đó thật sự là kỹ thuật thần kỳ. Đọc được quỹ đạo tơ nhện được vung ra, lướt nhẹ nhàng dọc theo『lưỡi』tiến của sợi tơ, lưỡi đao được đặt lên vang lên tiếng kim loại và tia lửa, bị cào sâu bề mặt dữ dội nhưng đổi lại đã khéo léo làm lệch quỹ đạo của chính sợi tơ.
「Kuuu...!!! Uwa!?」
Dù vậy, không thể lệch hoàn toàn, tơ nhện xuyên qua phía trên đầu Tamaki với tư thế đã bị mất thăng bằng. Thế nhưng, bản thân Tamaki vẫn không hề hấn gì. Tôi thở phào nhẹ nhõm và buông lỏng.
Hình phạt cho sự bất cẩn của tôi là móng vuốt của bán yêu sư tử lao tới từ bên hông Tamaki.
「Tomo…」
「Gugaa!!?」
『Σ(>Д<) Kyaa!?』
Tiếng thét không kìm được đã át đi tiếng gọi của Tamaki. Tên này...!? Lại chém vào bên vai bị con ếch cào nữa sao...!?
「Tomobe-kun!! Shishimai-san!? Thế này, vì sao...!?」
「...」
Tamaki chạy đến bên tôi đang quỳ gối và hét lên. Tôi không thể nhìn thấy hình dáng Shishimai trong bóng tối. Chỉ có khí tức im lặng trong bóng tối có vẻ như đang bối rối và hoang mang. ...Dù điều đó chẳng có ý nghĩa gì.
「...!!」
Khí tức của Shishimai có vẻ như đang quan sát tôi một lúc, nhưng đột nhiên rút lui như thể nhận được chỉ thị gì đó.
「Shishimai-san, đợi...!!」
「Đừng đi Tamaki!! Muốn bị lạc sao!!?」
『( ・`д・´) Thật là phiền phức!!』
Tôi nắm lấy trang phục của Tamaki toan đuổi theo Shishimai để ngăn lại. Trong mê cung này, việc một mình đuổi theo chỉ là gặp nạn thôi. Còn nữa, nhện ồn ào quá.
「N-nhưng mà...!!」
Tamaki vẫn định phản bác, nhưng khi nhìn tôi thì im lặng. Chính xác là nhìn thấy vết thương ở ngực và vai tôi rồi xanh mặt.
「To-Tomobe-kun...」
「...Không sao đâu. Không phải vết thương sâu như vẻ ngoài đâu」
『(`;ω;´) Nếu không có mũ giáp, có lẽ đã chết rồi…』
Tôi trả lời an ủi Tamaki đang đầy lo lắng. Phân nửa là nói dối. Với tôi hiện tại có da thịt nửa quái vật, quả thực vết thương này không thể trở thành thương tích chí mạng. Nhưng chỉ có vậy thôi. Máu chảy sẽ tự ngưng lại, nhưng cũng đủ để thiếu máu rồi. Thực ra, tôi thật sự đã hoa mắt rồi. Tuyệt đối không thể nói điều đó với nhân vật chính được.
...Nói đến đây, nhện này, ngươi thôi việc đạo lời thoại đi.
「Hơn nữa, Tamaki-sama bình an vô sự là tốt rồi… Xin thứ lỗi, nhưng có phải tiểu thư một mình đến được đây không?」
Ngay khi tôi hỏi như vậy, Tamaki như nhớ ra điều gì đó mà mở to mắt hét lên.
「! Đúng rồi!! T-tôi, cùng với yêu quái gấu lớn kia, còn có người đó nữa đã chuyển dịch đến đây!! Uhm... uhm...」
「Botan-sama, đúng không?」
Có lẽ không nhớ tên, Tamaki đang băn khoăn không biết nên nói sao, tôi liền nói tên cháu gái nhà Matsushige.
「U, un! Đã chuyển dịch cùng những người đó, nhưng, nhưng...」
Tamaki tỏ vẻ không biết phải làm sao. Cảm giác bất an nổi lên. Và khi tôi nhớ lại sự việc ngay trước khi chuyển dịch đến căn phòng bẩn thỉu này, trong cơn hoảng loạn, tôi vội vã nhờ Tamaki chỉ đường......
-
Có lẽ chỉ là do tọa độ bị lệch đi chút ít trong cuộc hỗn loạn ngay trước khi chuyển di mà thôi. Được Tamaki dẫn đường, tôi không mất nhiều thời gian để tìm ra cô ấy.
Vấn đề là tình trạng mà cô đang rơi vào.
「Botan-sama!?」
『( ≧∀≦)ノKuma-chan!』
Con gấu yêu đứng chờ tại lối vào gian phòng khách nhỏ trong góc khu phế tích trải rộng bất tận này. Hướng tầm mắt vào sâu bên trong, hình ảnh thiếu nữ tựa lưng vào bức tường ố mốc hiện ra. Thấy vẻ mặt xanh xao tột độ của cô ấy, thấy vết ố đỏ thẫm thấm từ vai áo xuống sườn, tôi không khỏi thét lên. Thét lên rồi vội vã chạy đến gần.
「......Ồn ào quá đấy, đầy tớ...... Ta tự sơ cứu xong rồi」
Đối với tôi đang chạy đến, Botan đáp lại bằng lời cay độc như thường lệ. Tuy phản ứng khá chậm, hơi thở cùng giọng nói cũng yếu ớt đi rất nhiều.
「Bất cẩn quá rồi...... Tuy từ đầu đã cảnh giác, nhưng trong tình huống đó mà còn ra tay. Việc nhắm thẳng vào ngươi trước tiên cũng ngoài dự đoán」
Chạm vào trang phục ướt đẫm máu đỏ, Botan lẩm bẩm. Thở dài.
Khác với tôi biết qua kiến thức nguyên tác, Botan chỉ cần nhìn một lần đã thấu suốt thân phận thật của Shishimai. Dù vậy vẫn cảnh giác nhưng không động tay.
Hoàn cảnh bao quanh cô ấy khiến việc loại bỏ Shishimai ngay lập tức trở nên khó khăn. Khi đã được Tamaki tin tưởng, nếu giết cô ta thì tình thế sẽ rối loạn. Nghĩ đến thực lực mà Shishimai có thể nắm bắt được, dị năng chưa rõ, có thể dự đoán sẽ phải tiêu hao số lượng đáng kể phù cụ. Tuy mục đích không rõ nhưng không tấn công ngay lập tức, để dụ kẻ địch bất cẩn nên hạn chế hành động trong việc theo dõi và quan sát bí mật không phải là phán đoán kỳ lạ.
「Cô ta ra sao rồi?」
「Không thể hạ gục được. Tuy chiến đấu một lúc, nhưng cũng rút lui ngay. Có lẽ không ở gần đây......」
Nét mặt nghiêm trọng dưới mặt nạ, tôi trả lời trong lúc cảnh giác xung quanh......thì thấy Tamaki đang bối rối trước cuộc trò chuyện của chúng tôi.
「Tamaki-sama? Có chuyện gì không?」
「Eh? Etto......ano, nghe cuộc trò chuyện của hai người, có chút, đó là......chuyện vừa nói là về Shishimai-san đúng không? Có vẻ như đã dự đoán trước việc bị tấn công......」
「Ừ, đúng rồi. Có gì không?」
Đối với Tamaki đang e dè hỏi, Botan đáp lại như cắt đứt. Trước lời tức tốc đó, Tamaki càng thêm bối rối mở miệng.
「Cái đó, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Shishimai-san, đột nhiên thế......chém vào hai người, nhưng bản thân cũng hoang mang......thế mà lại cứu tôi......」
「Chỉ là chiêu trò lừa gạt thôi. Yêu quái giả dạng để đánh úp. Chuyện này chẳng có gì lạ.」
「Lạ chứ! Sao lại không lạ!?」
Trước cách nói bình thản và lạnh lùng của Botan, Tamaki không khỏi thét lên. Thấy Botan cau mày vì vết thương đau do tiếng la, Tamaki co rúm lại như cảm thấy tội lỗi.
「Xin, xin lỗi......」
「Không sao… Hơn nữa nếu còn gì muốn nói thì nói hết đi. Để trong lòng sẽ phiền phức lắm」
Đối với Tamaki xin lỗi, Botan tiếp tục yêu cầu bằng giọng lạnh lùng không có thiện ý cũng chẳng ác ý. Tamaki tuy e ngại nhưng gật đầu nhẹ rồi từ từ dệt lời.
Đó là hồi tưởng về khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng sâu đậm với Shishimai Asami. Việc cô cứu mình khỏi nguy hiểm, những cuộc trò chuyện vụn vặt trên đường qua mê cung, cuộc sống riêng tư của cô lộ ra từng chút một trong đó, hoàn cảnh làm gia nhân phục vụ gia tộc Igarashi, những lời phàn nàn. Lời mắng mỏ, sự khắt khe, tính hay chăm sóc, Tamaki nói ra tất cả......
「Cô ấy đã cứu tôi bao nhiêu lần rồi!? Thế mà tất cả những chuyện đã nói đều là dối trá, huống chi là ngụy trang của yêu quái......Khoan đã! Có thể là bị thao túng bởi cái gì đó không!?」
「Không thể nào」
Khả năng chợt lóe lên trong đầu Tamaki, Botan vô cảm bác bỏ. Trước câu trả lời lạnh lùng đó, thiếu nữ mang dáng vẻ thiếu niên méo mặt. Rồi tiếp tục trả lời.
「Vậy, vậy thì người thật đã bị bắt đi thay thế khi không hay biết!! Vậy thì phải nhanh chóng cứu......」
「Không cần thiết. Ả ta vốn dĩ đã là yêu quái rồi」
Một lần nữa, Botan phủ nhận lời nói đầy hoang mang của Tamaki. Vô cảm, như thể chỉ làm theo nghĩa vụ, với vẻ mặt chán chường.
「Sao có thể nói chuyện đó dễ dàng thế!? C-có phải.....Botan-san ghét Shishimai-san? Vì là bán yêu!? Nên mới nói xấu thế!?」
「Về điều đó ta đã nói từ đầu ở đây rồi. Ta chỉ đơn thuần là để cảnh báo và kiềm chế con yêu quái đó. Không có ý nghĩa gì khác…Còn ngươi, mới gặp chưa bao lâu mà đã dễ dàng tin tưởng đến vậy sao?」
Botan đáp lại câu hỏi đầy bất mãn của Tamaki với vẻ chán chường. Thái độ mỉa mai ấy chạm đến dây thần kinh nhạy cảm, khiến Tamaki trừng mắt nhìn Botan. Tuy nhiên, cô ấy vẫn có phần e dè, có lẽ vì Botan đang bị thương…… Quả nhiên, Tamaki là một người rất tốt bụng.
「Cách nói chuyện như vậy…… Tomobe-kun, anh cũng nghĩ giống vậy sao?」
『(´・ω・`)Nào?』
Tamaki phản đối lời Botan lẩm bẩm bằng giọng run rẩy cúi đầu, nhớ ra sự tồn tại của tôi liền hướng ánh mắt pha lẫn bất an và kỳ vọng hỏi. Sau khi hỏi thì nổi vẻ hối hận. Có lẽ nhớ ra tôi cũng là người bị Shishimai chém.
Hình ảnh đó thật khiến người ta không khỏi thương cảm......nhưng dù bị hận thù tôi cũng phải nói điều cần nói.
「......Tamaki-sama. Trước tiên xin nói rằng tôi không hận Shishimai-dono về việc bị chém. Điều đó, Botan-sama cũng vậy」
Nói vậy rồi nhìn qua thì Botan nhún vai. Mắt ra hiệu tiếp tục. Tôi gật đầu rồi quay lại nhìn Tamaki đang lo lắng tiếp tục câu chuyện.
「Đồng thời, lời Botan-sama nói gần như không sai sót gì so với sự thật. Về điểm đó, tôi buộc phải đồng ý」
「Không thể nào......」
Trước lời tôi, Tamaki sững sờ, kinh ngạc. Tại sao? Vì sao? Lẩm bẩm như mê sảng. Rõ ràng đang dao động, hoang mang.
「Ngươi có vẻ không chấp nhận được?」
「Đương nhiên. Tôi không hiểu biết về yêu quái như mọi người, tôi chỉ là kẻ ngoại đạo. Nhưng…… để nói thâm tâm Shishimai-san là yêu quái tà ác, điều đó……」
Lời tôi nói, Tamaki cố gắng chấp nhận nhưng không thể nuốt nổi nên méo mặt đau khổ. Không phải lời Botan nhưng quả thực trong thời gian ngắn, Tamaki đã rất thân thiết với Shishimai.
......Giống hệt như nhân vật chính trong bản light novel.
「......Có vẻ như lời giải thích của Botan-sama không khớp với nhận thức của Tamaki-sama」
Tôi lại quay sang Botan mở miệng. Nhận được lời「thích làm gì thì làm」hờ hững, tôi lại quay về phía Tamaki. Tamaki nhìn tôi với vẻ lo lắng thấu tận đáy lòng.
「Tôi muốn được giải thích để Tamaki-sama có thể thấu hiểu. Có được không?」
Trước lời tôi thốt ra, thiếu nữ trước mặt lúc đầu dao động, nhưng rồi như quyết tâm gật đầu nặng nề...........
-
「Quả thật là thời gian cũng trở nên quý báu rồi. Tuy cảm thấy đau lòng, nhưng chúng ta cần phải rời khỏi đây thôi」
『(^ω^U) Đi chơi!?』
「……Nhưng mà, chúng ta nên đi đâu đây?」
「Nếu từ căn phòng trước, có lẽ đã có cách để thoát ra…… Nhưng nhờ ơn ngươi mang theo cái con mực đó mà kế hoạch của chúng ta đã tan thành mây khói.」
「Cách nói đó không phải hơi quá đáng sao?」
Vừa nãy cô còn bị mấy cái xúc tu nhầy nhụa quấn lấy mà. Suýt chút nữa là bị đưa thẳng vào cảnh 18+ rồi đấy. Cá là sau đó quần áo sẽ bị mấy thứ dịch tiện lợi làm tan chảy mất thôi? ……Này, đừng có quay mặt đi chứ.
『Botan, hà tất phải khơi lại chuyện đã qua tại đây. Chúng ta đâu có nhiều thời gian?』
Con chim ruồi đậu trên đầu tôi cất tiếng dỗ dành. Nó làm như thể đang giúp đỡ, nhưng thực ra là đang đặt nền móng để sau này bào chữa cho bản thân. Rõ ràng là vậy『(・`ω・´) Đó là chỗ ngồi của ta mà!!』Ồ, vậy là trên đỉnh đầu ta có vé đặt chỗ à.
「Bản thân thì ở nơi an toàn mà còn trơ trẽn…… thôi, được rồi. Quả thực là cuộc trò chuyện vô ích. Vậy thì? Có manh mối nào về nơi cần đến không?」
Trước câu hỏi có phần gay gắt của cô ấy, tôi nhún vai. Nhìn thấy vậy, Botan thở dài nặng nề. Đáng tiếc là tôi không thể trách cứ hành động đó. Bởi tôi hiểu quá rõ cảm giác của cô ấy.
Vì các căn phòng trước đó, ngoại trừ trường hợp đặc biệt, thông thường mỗi khi tiến vào một phòng, dụng cụ của chúng tôi lại hao mòn. Dù có giới hạn thời gian, nhưng việc khám phá một cách mù quáng cũng chẳng khác nào tự sát. Chính vì thế, tôi đã dựa vào bộ phim fanmade nguyên tác để tìm đường ra, và có lẽ Botan cũng đã dựa vào tài liệu khám phá quá khứ để làm mốc.
Đáng tiếc là căn phòng này không có trong tài liệu mà Botan đã nghiên cứu, và cũng không có trong ký ức kiếp trước của tôi.
「Nếu trang bị đầy đủ, có thể lang thang cho đến khi trôi dạt đến một căn phòng có ghi chép, nhưng……」
Trong nỗi lo lắng, tôi mím chặt môi. Giờ thì, phải làm sao đây……。
「……」
「……Tamaki-sama? Người có sao không?」
『(´・ω・`) Bụng đói à?』
「Eh? À, um…… không sao, đâu?」
Bỗng nhiên, tôi nhận ra Tamaki, từ nãy đến giờ không tham gia vào cuộc trò chuyện với Botan và ông lão, mà chỉ im lặng, và tôi gọi cô ấy. Câu trả lời nhận được có phần mơ hồ.
「Tamaki-sama……」
Tôi biết cô ấy đã bị sốc nặng bởi những lời giải thích của chúng tôi trước đó. Dù sao thì cô ấy cũng đang trên route hắc hóa, với cấu trúc và tiến trình như vậy. Xét về tương lai, không thể bỏ mặc cô ấy được. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, tôi phải chăm sóc tinh thần cho cô ấy thường xuyên. Nếu trong『Mayoiga』mà cô ấy rơi vào Bad Ending thì thật không thể chịu nổi.
「Tôi hiểu nỗi đau trong lòng của tiểu thư. Nhưng giờ thì……」
「Không, không sao đâu. Cảm ơn anh…… Đừng lo. Về câu chuyện lúc nãy, tôi đã hiểu rồi.」
Nghĩa là, cô ấy chưa thể chấp nhận…… Từ biểu cảm mong manh của Tamaki, tôi lập tức nhận ra ý nghĩa đằng sau lời nói của cô. Nói rằng đó là đặc trưng của nhân vật chính thì cũng đúng. Dù là theo route nào, nhưng khác với tôi, vẫn luôn bị ép buộc, cô ấy lại vô thức hành động và quyến rũ ả oni khốn kiếp kia.
(Dù vậy, trong trường hợp lần này, có lẽ dù con quỷ khốn kiếp kia có nhìn thấy thì cũng sẽ phán là an toàn……)
Vấn đề là khả năng nhân vật chính sẽ hành động thiếu suy nghĩ do xung động. Trong một bộ manga shounen truyền thống với tình bạn, nỗ lực và chiến thắng, thì sự liều lĩnh cũng không đáng lo, nhưng ở thế giới này thì……
「Hơn nữa, có lẽ là do nhân quả gì đó. Hahaha, nghĩ đến việc quay lại căn phòng đã từng rời khỏi, cảm thấy có chút vô ích……」
「……Lần nữa à?」
Đang suy xét tâm trạng của nhân vật chính, nhưng lời nói tiếp theo của cô ấy lại chạm đến dây suy nghĩ của tôi. Dưới lớp mặt nạ, tôi nhíu mày. Nhìn sang Botan, cô ấy khẽ lắc đầu. Khoan đã. Liệu có phải là……?
「Xin lỗi, Tamaki-sama. Tôi muốn xác nhận lời người vừa nói…… Tiểu thư đã từng vào căn phòng này một lần rồi phải không?」
「Hả? U-un…… có lẽ, từ đặc điểm của căn phòng này, tôi nghĩ là cùng một phòng……」
Nhận thấy sự thay đổi trong không khí xung quanh, Tamaki hơi e ngại nhưng vẫn giải thích cho chúng tôi.
「Về mặt thời gian, đó là khoảng thời gian nào? Thứ tự là gì? Có phải trước khi gặp Botan-sama không?」
『(*゚∀゚) Để xem nào, để xem nào!』
「Ừm…… hình như là phòng thứ ba thì phải? Ừ, là phòng khá lâu trước khi gặp Botan-san.」
Tôi, và có lẽ cả Botan, đều nảy sinh một nghi ngờ từ lời nói của Tamaki.
「Tiểu thư gặp Shishimai-dono ngay sau khi lạc vào『Mayoiga』phải không?」
「Đ-đúng vậy……」
「Đặc điểm của căn phòng đầu tiên người bước vào là gì?」
「Eh? Ừm…… giống như ở đây, là trong nhà. Một phòng làm việc nhỏ nhắn, tôi nghĩ vậy. Có bàn viết, đệm ngồi, và cả tranh treo tường với lò sưởi.」
「……Không có yêu quái nào ở đó, phải không?」
「Ừ. Nhưng khi tôi vội vã ra hành lang để tìm lối ra, tôi đã bị tấn công.」
Botan chen vào từ bên cạnh. Tamaki lục lọi ký ức để trả lời câu hỏi của cô ấy.
『Hiểu rồi, và rồi ngươi đã gặp thứ đó. Hohoho, đúng là「Khoảng tối dưới chân đèn」, như người ta thường nói.』
「Đó là mỉa mai sao? ……Đầy tớ, có vẻ như chúng ta đã tìm thấy mục tiêu rồi đấy.」
Botan tặc lưỡi trước tiếng cười vui vẻ của con chim ruồi và quay sang gọi tôi. Tôi gật đầu mạnh mẽ đáp lại giả thuyết của cô ấy, được rút ra từ tâm lý của yêu quái. Tôi cũng đã xác nhận được từ nguyên tác.
Ra vậy, là như thế. Vậy thì vào khoảnh khắc đó,『Mayoiga』đã tung ra lá bài ẩn là Shishimai Asami cũng là hợp lý.
「Vậy thì, chúng ta hãy sử dụng cái này nhé?」
Nói vậy, Botan tựa vào tường và lấy ra một chiếc la bàn nhỏ. Sau đó, cô ấy cuốn thứ gì đó vào đầu kim sơn đỏ.
「……Lông thú à?」
「Trong lúc giao chiến, ta đã nhổ được một ít.」
『((( ;゚Д゚))) Thật đáng sợ!!』
Tamaki nghiêng đầu thắc mắc, và Botan bình tĩnh trả lời. Hình như trong trận chiến khi đi qua cổng, cô ấy đã nhúp được một ít tóc từ bờm của Shishimai. Đó là chất xúc tác cho chú nguyền tìm kiếm…… Chiếc kim la bàn, vốn chỉ hướng Bắc, giờ đang chỉ về phía Shishimai đã biến mất. Kim đang di chuyển nhẹ, có lẽ vì cô ta vẫn đang di chuyển.
「Ở đằng kia à.」
「……Chúng ta sẽ đuổi theo sao?」
Chúng tôi đã nắm được hướng đại khái của vị trí Shishimai. Tamaki ngước nhìn chúng tôi và hỏi với vẻ mặt căng thẳng, trong đó có thể thấy sự quyết tâm. Tuy nhiên……
「À không. Chúng ta sẽ không đuổi theo」
「Hả?」
『Σ(; ゚Д゚) Cái gì!?』
Trước câu trả lời ngắn gọn của tôi, Tamaki phản ứng đầy lố bịch, như thể sắp ngã quỵ. Ngay cả con nhện ngươi, cũng ngạc nhiên à?
「Eh, ừm…… V-vậy thì, tại sao lại sử dụng 『chú nguyền tìm kiếm』……?」
「Chuyện đơn giản thôi, để tiến về hướng ngược lại với ả ta……Đi thôi. Này, ngươi định vuốt ve mông đến bao giờ?」
『Grururu……』
Botan trả lời câu hỏi của Tamaki. Sau khi trả lời, cô ấy ra lệnh cho quỷ gấu ôm lấy mình. Con gấu yêu quái, với đôi mắt ngấn lệ, đang vuốt ve cái mông bị bỏng của mình bằng bàn tay phải không bị thương, miễn cưỡng tuân theo và bế chủ nhân của mình. 『(*゚∀゚) Con cũngg muốn được bế, Papa!』 Ngươi mơ đi.
「……Cảm ơn người, Tamaki-sama. Nhờ có tiểu thư mà chúng tôi đã thấy được tia sáng.」
『Dù vậy, đây không phải là một trận chiến có lợi.』
「Đó là chuyện thường tình mà……」
Tôi bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến Tamaki, đã cho chúng tôi biết bước ngoặt để phá vỡ tình thế. Tôi phớt lờ lời của ông lão. Thực sự, nói vậy giờ cũng muộn rồi.
「E-eh……!? X-xin lỗi. Tôi không theo kịp câu chuyện…… rốt cuộc là chuyện gì vậy?」
Tamaki, như thể bị bỏ lại một mình, yêu cầu giải thích. Ông lão và Botan nhìn cô ấy với ánh mắt như thể muốn nói「đúng là tên ngốc」, nhưng thế thì tàn nhẫn quá. Bởi vì nhân vật chính, dù tốt hay xấu, cũng không phải là một trừ yêu sư có đầu óc.
「Xin lỗi vì đã không giải thích đầy đủ. Nói tóm lại…… chúng ta sẽ đi thăm viếng kẻ đã chuẩn bị 『sự hiếu khách』này, để trả ơn.」
Chính xác, và chúng tôi sẽ đáp lễ đầy đủ, kèm theo cả lãi nữa.
-
Như đã từng đề cập, đa phần các quyền năng và dị năng hùng mạnh đều yêu cầu những hạn chế, điều kiện hoặc nhược điểm như một sự đánh đổi. Một trong những hạn chế của quyền năng 『Mayoiga』 chính là 『kẻ bị lạc lối không thể định đoạt gian phòng đầu tiên mà họ đặt chân vào』.
Hãy suy ngẫm về điều này. Lần này, có rất nhiều người bị lôi kéo vào『Mayoiga』. Trong số họ, chỉ có Tamaki là được Shishimai tiếp cận, mà lại là người đầu tiên... Có phải là do sự điều chỉnh của nhân vật chính? Không, dù có như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân từ phía『Mayoiga』khiến cho sự điều chỉnh của nhân vật chính xảy ra.
Và cuộc tập kích xảy ra vào khoảnh khắc chuyển dịch qua nghi lễ... Trong nguyên tác tiểu thuyết, đó là cuộc tập kích ngay khi nhân vật chính đang nỗ lực đào tẩu, song lần này lại không phải vậy. Dẫu chỉ liên kết với một gian phòng mà Tamaki đã xuyên qua, cớ sao lại phải tung ra những tay phục kích thượng đẳng?
Không, quả thực đối với『Mayoiga』, việc vận dụng những kẻ mai phục ấy hẳn là thiết yếu. Tôi đã suy đoán ra lời giải từ những thước phim do các fan sáng tạo trên website chiếu phim.
「Thì ra, đúng là khoảng tối dưới chân đèn nhỉ...!!」
Trong lúc được con gấu yêu quái đang xông pha ôm ấp, Botan thét lớn và tung ra những đạo phù. Những đạo phù được phóng thích đã phong ấn hành động của phi đầu với lợi nha trần trụi trước mắt. Tại đó, gấu yêu quái phi thân tới và quyền sát phi đầu đang run rẩy.
「Ừ, đại khái là như vậy...!!」
『(>ω<。)ヨコカラバーン!!』
Và tôi cũng tức thì đẩy mạnh cánh cửa shoji kề bên và quật ngã yêu quái búp bê trắng tinh phóng ra bằng cách hất chân nó. Yêu quái ngã nhào một cách tức cười cất tiếng kêu quái dị, song tôi đã giáng một cước vào diện mạo nó để cưỡng chế nó câm lặng bằng sức mạnh thể xác. Sau khi bắt nó câm miệng và bỏ lại thi hài nó, tôi phi nước đại dọc theo hành lang u ám.
「Haahaa, cớ sao... nguyên do nào khiến yêu quái đông đảo đến thế? Khi tôi đi qua, không có dù chỉ một con...!!」
Tamaki, đang chạy theo ở vị trí cuối cùng, thoáng nhìn những thi thể yêu quái đa chủng nằm ngổn ngang dưới chân và bàng hoàng. Dường như cô ấy kinh ngạc bởi số lượng yêu quái mai phục trong gian phòng này quá đỗi đông đảo.
Dẫu vậy, nguyên nhân đã hiển nhiên. Hẳn là『Mayoiga』đã mưu toan che đậy bọn yêu quái trong gian phòng này để Tamaki có thể xuyên qua. Quả là hợp lý, bởi đối với『Mayoiga』, đó chính là việc cấp bách nhất.
Hẳn là đối với bản thân『Mayoiga』, sự việc này cũng là một phen kinh thiên động địa. Ai có thể ngờ rằng trong muôn vàn gian phòng, một vị trừ yêu sư lại đột ngột đối mặt với gian phòng ẩn chứa hạch tâm của nó.
「Quả nhiên là chúng sẽ sai phái Shishimai đến!!」
Trong lúc trảm đứt yết hầu của yêu quái đối diện, tôi hét lên. Phải, tất thảy khởi nguồn từ sự tình cờ, song từ đó về sau đều là điều không thể tránh khỏi.
Xét theo đặc tính của『Mayoiga』, nó không thể cường đại trong một cuộc tỷ thí tay đôi trực diện. Dù có thể ứng phó với bọn yêu quái tạp nham yếu đuối, song trong hàng ngũ Hung yêu, nó chắc chắn thuộc cấp bậc thấp kém nhất. Thậm chí, e rằng nó còn lâm vào thế bất lợi khi đối diện với đại yêu.
Tôi không hay biết nó thấu hiểu đến đâu về bản lĩnh của Hotoya Tamaki, song nếu sở hữu chút thần kinh bình thường, nó sẽ không lựa chọn việc bản thân xuất chiến. Dẫu có huy động quyến thuộc, nó cũng sẽ né tránh một trận hỗn chiến trong gian phòng ẩn chứa hạch tâm của mình. Ngược lại, đánh lừa cô ấy và xua đuổi cô ấy càng xa càng tốt mới là phán đoán hợp lý.
Đó chính là nguyên cớ Shishimai Asami được sai khiến đến bên Tamaki... và cũng là nguyên do khiến cô ta tập kích vào thời điểm ấy. Ai có thể ngờ rằng đích đến của sự dịch chuyển lại kề cận gian phòng ẩn chứa hạch tâm của nó một lần nữa.
Dù là do may rủi hay do chúng tôi cố ý, tôi không rõ họ diễn giải ra sao, song đối với『Mayoiga』, nó không thể làm ngơ. Tuy có phần nông cạn, nhưng như tục ngữ có câu, hành động vội vã hơn là trì hoãn. Hẳn là nó đã xuất chiêu trước khi thời cơ vuột mất. Mặc dù hậu quả là tự rước lấy họa.
「Dù vậy, có vẻ như chúng đang rất khẩn trương!!」
『(* >ω<) Quay vòng vòng!!』
Tôi vừa phán vừa trảm những Ittanmomen phi thăng liên tục từ giá để chăn futon bằng tay quay và đoản đao.
「Khẩn trương? Ý của ngươi là gì?」
「Bởi vì hiển nhiên lũ yêu quái tập kích chúng ta là một bọn tạp nham!!」
Tôi vừa thét lên như thế vừa dùng nỏ bắn đá vào yêu quái sắc xanh tím tựa như mai phục trong một tòa trang viên Tây phương, xông tới từ hậu phương với cước lực tối đa. Diện mạo của nó, mang thần thái như một thứ quái dị, lớn một cách phi lý, do đó việc ngắm trúng và tiêu diệt nhãn cầu của nó là việc đơn giản.
『Gyaaaah!!?』
Nó ôm mặt và tru lên, song vẫn tiến công, do đó tôi cũng nghênh địch. Tôi xung phong đối diện, và ngay trước khi bị nghiền nát, tôi uốn mình và dụng binh khí chặt đứt chân của nó. Thân thể của nó, vốn tựa như một pho tượng đất sét bất thành, thất thế và đâm đầu xuống nền đất. Để đảm bảo, tôi dẫm lên yết hầu nó và đâm xuyên tủy sống để triệt để kết liễu.
Dù là con yêu quái rình rập giống như ở câu lạc bộ mỹ thuật mà tôi vừa đá chết trước đó, hay con dị hình xanh lam ẩn trong biệt thự vừa bị tôi hạ, tôi đều biết gốc gác của chúng. Vốn dĩ, chúng chỉ là đám thuộc hạ thuộc dạng hài hước, sinh sống ở vài gian phòng nhất định.
「Thứ này... e rằng đã khẩn cấp tập hợp yêu quái từ những gian phòng lân cận và phóng chúng vào đây?」
『(´・ω・`) Muốn ăn dứa quá đi』
Do chúng tôi đang tiến thẳng về phương hướng của nó, nên nó chắc chắn đã kinh hoảng. Bọn tập kích, không hề có sự đồng nhất, hiển nhiên là một đội ngũ được triệu tập khẩn cấp mà không cân nhắc nhiều đến sự liên kết, tương hợp với gian phòng hay mưu lược.
(Chúng đang mưu toan trì hoãn thời gian ư? Vậy thì, chúng ta chỉ cần thần tốc tiến công...!!)
Con quái vật mảnh khảnh trong lễ phục đen kiểu Nam Man hiện ra như nổi lên từ bóng tối, tôi vừa xuất hiện đã chém đôi nó bằng một nhát đao. Vượt qua xác nó, bọn tôi cứ thế lao tới không ngừng. Nghĩ đến mục tiêu của mình, để『Mayoiga』có thêm dù chỉ một giây cũng chẳng phải kế hay.
「Tomobe-kun, gian phòng bên cạnh...!!」
『(>ω<。)Có gì đó!!』
「!? Cái gì!!?」
Lời cảnh báo từ nhân vật chính và con nhện vang lên. Chưa kịp hiểu ý, cánh cửa giấy cùng cả bức tường bị thổi bay, và nó xuất hiện. Khối thịt đỏ thẫm, mùi hôi thối nồng nặc tràn ngập gian phòng. Gương mặt thịt rũ xuống lọt vào tầm mắt. Rồi nắm đấm, cái tát được vung lên.
「Ora, xông lên!!」
Tôi đá tung thứ da trắng thuộc câu lạc bộ mỹ thuật (số hai) gần đó làm lá chắn. Với cái tát của tường thịt, ngay lập tức nó biến thành thịt băm, dính chặt vào tường. Chúc ngươi khỏe mạnh!!
「C-Cái này là...!?」
「Lại thêm một kẻ phiền toái xuất hiện nhỉ. Là『Nuppeppo』sao...!!」
『( ´゚д゚)プPuyo puyo』
Tamaki, đang chém tan đám côn trùng bay vo ve, sững sờ, còn Botan thì nghiến răng khó chịu. Con rối thịt hiện ra như thể quyết không cho qua, quả thực với bọn tôi lúc này, đối phó nó chẳng dễ dàng.
『Nuppeppo』... Ở kiếp trước, nó được xem là một trong những yêu quái khởi nguồn cho Nopperabo. Thân hình như bức tường, tay chân mọc lộn xộn, trông có phần bất ổn. Khuôn mặt nó, khác với Nopperabo, là có thật, nhưng bị thịt chảy xuống che khuất, để lại ấn tượng như một lão già cho kẻ nhìn thấy.
Và rồi... con quái vật thịt thối ấy nhếch mép cười. Một nụ cười tàn bạo, méo mó.
「Cút đi!!」
Cảm giác ghê tởm sinh lý thôi thúc, tôi lập tức lao vào tiêu diệt. Cùng với đám yêu quái xung quanh, tôi mạnh mẽ vung đao, nhắm chém hạ con quái vật trước mặt. Nhưng...
「Nguy rồi!? Bị chặn sao!!?」
「Chờ đã, sao thế!?」
Tơ nhện chém đôi vài yêu quái cùng lúc, nhưng khi cắt vào thân hình mập mạp của『Nuppeppo』được một phần ba thì bị kẹt lại. Không, chẳng phải bị chặn, mà đúng hơn là...!?
(À, hiểu rồi. Cũng giống như bắt lưỡi kiếm bằng tay không...!!)
Dẫu lưỡi kiếm sắc bén, áp lực từ bên hông vẫn có thể ngừng chuyển động của nó. Và với tơ nhện cũng vậy... Tên này dùng chính thịt mình đè ép sợi tơ đã cắt vào từ trên xuống!!?
『Hihi!!』
「Nguy... gah!!?」
『(* >ω<)Kyahh!!?』
Tiếng cười nhạo báng vang lên, chẳng màng bụng mình rách toạc thêm, khối thịt áp sát ta và tung cái tát. Tôi vội thủ thế, lùi lại, nhưng chậm một bước. Dù tránh được đòn trực diện, cơ thể tôi vẫn bị hất văng mạnh về sau. Thân thể đập mạnh xuống sàn. Thậm chí còn lao thẳng vào đám yêu quái yếu ớt vừa được bổ sung.
「Tomobe-kun!?」
「Không được phân tâm!!」
Tamaki hét lên. Ngay lập tức là lời quở trách của Botan. Tôi hoảng hốt quay lại,『Nuppeppo』đã giơ tay nhắm vào Tamaki. Với khối thịt thối rũ xuống mà co giãn, nó đánh tới.
「Uwah!!?」
Thế kiếm bất ngờ cùng dịch chuyển trọng tâm giúp Tamaki đỡ được đòn đánh. Nhưng đồng thời, lưỡi kiếm gãy đôi. Dẫu là thanh kiếm tốt, qua bao trận chiến liên miên và bị mài mòn bởi tơ Tsuchigumo, thêm một đòn nặng khiến độ bền của nó chạm giới hạn.
「Eh!? Hic...!?」
Nhìn thanh kiếm gãy từ giữa, Tamaki ngẩn ngơ trong khoảnh khắc. Cô ấy vội rút thanh đoản đao dự phòng, nhưng đã muộn. Đôi tay thịt thối vỗ vào như tiếng vỗ tay từ hai bên. Chỉ một thoáng nữa, cơ thể Tamaki sẽ bị nghiền nát bởi khối thịt...
「Ngươi ngây ra đó làm gì!!?」
『Gurururu!!』
Botan hét lớn. Gấu gầm vang. Nắm đấm của yêu gấu đập thẳng vào mặt 『Nuppeppo』. Đôi tay 『Nuppeppo』ngửa ra sau, vô ích đánh vào cơ thể của chính nó.
Nhưng, chỉ đến thế mà thôi.
『Gừ!?』
「!? Nông quá! Lui...」
Yêu quái nhận thức sự dị thường trong quyền kích, và Botan hạ lệnh, song hơi trễ.
『Hihi!!』
Con yêu quái thịt, với diện mạo bị nghiền nát, vẫn nhếch miệng cười và phản đòn con gấu. Không nhắm vào mặt gấu, mà vào thiếu nữ trong vòng tay nó.
「Kh...!!?」
『Grururu!!』
Cánh tay gấu ngăn thiếu nữ bị nghiền nát. Nó rút cánh tay đang đấm mặt yêu quái thịt, che trước mặt Botan. Một tiếng『rắc』vang lên, cánh tay phải của yêu gấu gãy rời. Cánh tay mạnh mẽ của gấu rũ xuống theo hướng không tưởng về xương cốt.
『Guoooh!!』
Con gấu gào lên đau đớn, nhưng chỉ thế thôi. Ngay tức thì, nó cắn vào khuôn mặt『Nuppeppo』vừa bị đè nát. Xé toạc. Da ngoài kéo căng thớ cơ rồi bung ra. Máu phun trào. Gấu nhổ ra khuôn mặt bị xé, nhìn thấy đôi mắt và hàm răng lộ ra sau khi lớp thịt rũ biến mất.
... Đôi mắt ấy hai bên màu khác nhau, hàm răng lộn xộn về hình dạng lẫn kích cỡ. Như thể gom nhặt từ những kẻ khác nhau.
『Aaaaaaaa!!』
Khuôn mặt đầy máu hóa thành vẻ giận dữ,『Nuppeppo』gào lên điên loạn. Nó lại đấm vào gấu.
『Gru!!?』
「Guh!? Ugh!!?」
Con gấu yêu dùng cánh tay gãy đỡ đòn. Dẫu vậy, nó không thể kìm hết xung lực, khiến thiếu nữ kiệt sức trong tay rên lên đau đớn. Bị phân tâm, con gấu chỉ còn biết chịu đựng những cú đấm liên hồi của yêu quái thịt.
「Uwaa!!」
『Nu!!?』
Tiếng hét như lâm trận để khơi dậy chiến khí, thanh đoản đao đâm sâu vào chân『Nuppeppo.』
「Ah...」
「Ah...」
Chỉ có vậy thôi. Tamaki chậm rãi ngẩng mặt trước bóng tối bao trùm, nhìn thấy. Gương mặt đỏ rực, da rách toạc, đang nhìn nàng chằm chằm từ khoảng cách gần.
Tamaki vô thức thốt lên『hyu』. Trước biểu cảm sợ hãi của con người, yêu quái thịt vặn vẹo gương mặt đỏ thẫm của nó, mở rộng hàm, để lộ hàm răng lởm chởm.
『Guoooh!!!!』
Đó là đòn phản công tận dụng khoảnh khắc nó bị Tamaki làm phân tâm. Yêu quái gấu không dùng được hai tay gầm lên, lao vào『Nuppeppo』. Nó đâm sừng mọc từ đỉnh đầu vào hông kẻ địch. Đâm sâu, rút ra, rồi tung thêm một đòn vào gương mặt lộ nội bì khi quái vật xoay lại.
『Aaaa!!?』
Con quái vật sinh từ thịt thối và xác chết, nếu không cảm thấy đau, dù bị thương bao nhiêu cũng chẳng chết. Dẫu vậy, cú húc đầu đầy sức nặng của gấu quá khắc nghiệt với đôi chân vốn yếu, lại thêm vết thương từ kiếm, khiến yêu quái thịt ngã ngồi ngớ ngẩn.
「『Băng Sơn Trạc Long』!!」
Rồi con yêu gấu ngậm cổ Tamaki bên cạnh để rút lui, thay vào đó, một thức thần làm từ vật liệu kiến trúc và huyết nhục hỗn độn lao vào yêu quái thịt. Với tiếng gầm, thức thần xoắn mình vào gương mặt không da của nó, xay nát quái vật từ bên trong. Máu và thịt xác phun ra như suối quanh đó.
「T-Tomobe-kun!!?」
「Haahaaa... Genbu, xuất phát!!」
『Grừ!!』
『( ・`д・´) Ồ!!』
Tôi cắt một lá bùa nhận từ Gorilla-sama, vì không còn cơ ngơi mà phớt lờ tiếng gọi của Tamaki, ra lệnh cho con gấu yêu quái chạy trốn. Nhân tiện, lý do trước đó không nhắc đến tôi là vì tôi đang kịch chiến sinh tử giữa đám yêu quái tạm nham này. Không để tâm tới lời xàm xí của con nhện.
Thay cho con gấu không dùng được hai tay, tôi dẫn đầu xông pha. Chém chết đám yêu quái cản đường bằng một nhát đoản kiếm, bọn tôi lao qua hành lang tối. May thay, nhờ yêu quái thịt đang phô trương rải máu thịt, đám yêu khác bị thu hút về đó hơn là bọn tôi.
『(´・ω・`)? Ôi, còn Yoyo thì thế nào?』
「Không có thì giờ để thu hồi!」
『(´・ω・`) Thất vọng quá đi...』
Con nhện trắng tiếc nuối trong đầu tôi, nhưng kẻ đau lòng nhất chính là ta đây này. Bỏ lại trang bị có thể gây sát thương thực sự cho đại yêu trở lên... Dẫu vậy, bị dồn vào đường cùng, cũng là bất khả kháng rồi.
Bọn tôi cứ thế chạy mãi. Phía sau, tiếng gầm rú giận dữ của yêu quái thịt và âm thanh của thịt bị nghiền nát vang vọng không ngừng...
-
「Thôi, đủ, đủ lắm rồi. Ngừng lại một chút. Ta không thể tiếp tục được nữa.」
Không rõ đã bao nhiêu thời gian trôi qua. Cuộc chạy trốn khỏi yêu quái thịt thối cùng đám yêu quái bị nó thu hút đã bị gián đoạn bởi lời tuyên bố của thiếu nữ đang được ôm trong lòng gấu quái. Tôi dừng bước, con gấu thả chiếc vòng ngậm trong miệng xuống, từ từ dựa chủ nhân của nó vào tường.
「B-Botan-san…!?」
「Im lặng đi… Sẽ ảnh hưởng đến thân thể đấy.」
Tamaki, được đặt xuống sàn, vội chạy đến chỗ Botan. Bản thân Botan trông như sắp tắt thở. Có lẽ là do cú đánh từ yêu quái thịt thối kia gây ra. Vết thương từ Shishimai mà cô ấy nói đã cầm máu dường như cũng đã bung ra.
「Thế này… tệ quá.」
『Nó sẽ là mồi ngon để dụ đám yêu quái. Nên lập tức cầm máu rồi di chuyển ngay.』
『(*´・ω・) Tại sao, tại sao chứ?』
Tôi lẩm bẩm, rồi con chim ruồi cất tiếng theo sau. Đáp lại, Botan trừng mắt với vẻ khó chịu. Không phải với tôi, mà với con chim ruồi.
「Thật giả tạo…」
「Hả?」
「Đáng tiếc, ngay lúc này chẳng thể làm gì được. Tiểu thư Tamaki, và đầy tớ. Các ngươi hãy đi trước đi」
Nghe tiếng lẩm bẩm của Botan, Tamaki không hiểu rõ ý nghĩa, bất giác để lộ giọng nghi ngờ. Đáp lại, Botan chẳng giải thích cụ thể, chỉ đưa ra đề nghị. Đề nghị cô ấy ở lại. Yêu cầu chúng tôi đi trước.
「Cái đó… kh-không được đâu!!?」
『Không, phán đoán chính xác đấy. Sức mạnh và vật tư đều có hạn. Tiến lên trong khi đỡ đần kẻ vướng chân không phải kế hay. Thay vào đó, ta đề xuất dùng con bé làm mồi nhử để nhanh chóng tiến bước.』
Tamaki lập tức phản đối, còn con chim ruồi thì bác bỏ lời cô. Và tôi đã chắc chắn. Trong tình cảnh này, ai là người đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Có lẽ, sự kiệt sức của cô ấy đã đến mức chỉ cần di chuyển thôi cũng có thể thành vết thương chí mạng…
「… Chúng ta nên đưa ra lựa chọn tốt nhất. Nếu cứ thế này, cả đám sẽ cùng chết hết.」
「Botan-sama định làm gì?」
Nghe đề nghị của Botan, tôi hỏi. Botan nhìn tôi. Cô ấy im lặng nhìn tôi một lúc… rồi bắt đầu dệt lời.
「Ta nói trước, ta không có ý định hy sinh bản thân đâu. Ta sẽ cầm máu, hồi phục thể lực, rồi sẽ theo sau. Nếu các ngươi có thể kết thúc mọi chuyện trước đó, ta cũng không phiền.」
Botan đề xuất rằng trong lúc cô nghỉ ngơi, hãy tiêu diệt『Mayoiga』.
「Thật là, lại một yêu cầu vô lý.」
「Ngươi đang mỉa mai ta sao?」
Tôi cười khổ, còn Botan đáp lại bằng khuôn mặt nghiêm nghị. Với khuôn mặt nghiêm nghị ấy, nàng nhún vai như thể ngán ngẩm. Tôi hiểu cảm giác đó, nhưng tôi cũng đâu phải kẻ thích rơi vào cảnh khốn cùng?
「Nếu được, tôi mong tiểu thư sẽ đến giúp sau… Cái này.」
「…?」
Tôi đưa nó cho Botan. Cô ấy nghiêng đầu, nhưng sau khi nhận lấy, cô lập tức nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.
「… Ngươi nghiêm túc sao?」
「Nhiệm vụ mà tiểu thư giao phó, đối với tôi quá nặng nề. Hãy đuổi theo sau nhé.」
「Thật đáng thất vọng…」
Nghe câu trả lời của tôi, Botan lộ vẻ ngán ngẩm từ tận đáy lòng. Rồi cô chuyển ánh mắt. Hướng về con gấu bị thương đang cảnh giác xung quanh.
「Genbu, ngươi hãy đi theo tên đầy tớ kia.」
Có lẽ cô ấy đã giao lá bùa phong ấn con gấu cho tôi, rồi Botan ra lệnh cho thức thần của mình.
「… Không để nó hầu hạ tiểu thư sao?」
「Vẫn còn vài yêu quái trung cấp có thể làm phương tiện di chuyển. Con này bị thương, nhưng dù sao cũng là đại yêu. Nó sẽ hữu ích khi trừng trị chủ nhân căn phòng này. Ngươi có thể dùng nó đến kiệt sức cũng được.」
「Không, câu cuối chẳng phải quá tàn nhẫn sao?」
Ngay bên cạnh là bản thân con gấu, à không, con yêu quái đang rưng rưng nước mắt, quả không hổ danh âm dương sư. Hình như cô ấy chỉ xem thức thần của mình như quân cờ. Lẽ nào, giới thức thần cũng đen tối như đám đầy tớ chúng tôi…?
「Im đi. Vết thương đang nhức nhối… Nào, mau đi đi. Ojii-sama, người cũng hiểu chứ?」
Cười khổ, rồi hướng về con chim ruồi đang đậu trên đầu tôi, cô ấy nhấn mạnh như để chắc chắn. Con chim ruồi im lặng, chỉ kêu lên một tiếng.
Xa xa, tiếng gầm của yêu quái vọng lại. Thời gian chẳng còn dư dả, cũng chẳng có chỗ cho lựa chọn.
「Đi thôi, Tamaki-sama.」
『(*゚∀゚) Đi dã ngoại sao?』
Tôi thúc giục Tamaki đi trước. Ừ, con nhện ngu ngốc, ta biết ngươi có hiểu cái gì đâu.
「Botan-san…」
「… Mau đi đi. Thời gian… là hữu hạn.」
Đối với Tamaki vẫn chần chừ không muốn rời đi, Botan cảnh báo. Cô ấy nhìn về phía tôi. Hiểu ý cô, tôi nắm lấy vai Tamaki. Thúc giục.
「Tamaki-sama. Nhanh lên…」
「… Ừ. Botan-san!」
Nghe yêu cầu của tôi, Tamaki gật đầu với vẻ mặt đau khổ, và trước khi quay gót… cô ấy gọi Botan.
「Botan-san, ừm… xin lỗi vì lúc nãy. Tôi đã nói nhiều lời phàn nàn. Dù cô bị thương nặng thế, tôi còn lớn tiếng…」
「… Đó là tất cả những gì ngươi muốn nói sao? Nói xong rồi đi đi.」
「Uu…」
Botan đáp lại lời xin lỗi của Tamaki mà chẳng chút cảm xúc. Tamaki sợ hãi trước câu trả lời ấy. Dẫu vậy, tôi, một người có quen biết cô đôi chút, hiểu rằng ít nhất trong lời nói lúc này của Botan không có ác ý với Tamaki.
「… Botan-san, tôi sẽ chờ đấy? Nhất định phải đuổi theo nhé?」
「Không cần ngươi nói ta cũng biết. Ta cũng không có ý định chết ở cái chỗ này đâu.」
「Ừ. … Tôi sẽ chờ.」
「… Đi thôi.」
『( ≧∀≦)ノ Hẹn gặp lại!』
Với những lời đó, Tamaki dường như đã hạ quyết tâm. Chúng tôi, dù lòng còn vương vấn, vẫn phải dứt khoát. Dứt khoát, và với con gấu yêu quái dẫn đầu, chúng tôi bắt đầu chạy dọc theo hành lang tối tăm. Giờ đây, chúng tôi không còn thời gian để lo lắng cho cô ấy nữa.
Bởi lẽ, con đường tối tăm phía trước mà chúng tôi đang tiến bước, chẳng ai biết sẽ ra sao…
-
「Chờ ta sao? ...Thật đúng là cô gái ngây thơ」
「Đúng vậy nhỉ. Ngọt ngào như kẹo đường ngâm mật ong ấy. Thật là vô tư quá đi. Nhưng mà, ta không ghét điều đó đâu.」
Botan liếc nhìn vào bóng tối nơi những người đồng hành đã biến mất và lẩm bẩm, rồi cau mày trước giọng nói vui vẻ từ phía sau. Quay lại, nàng thấy ả Bích Quỷ đang ngồi bắt chéo chân.
「Thật bất ngờ, ngươi mà lại khen kẻ khác như vậy... có ý gì đây?」
「Oya? Ngươi không ngạc nhiên à?」
「Xét cho cùng, ta cũng đã lang thang với ngươi khá lâu rồi. Ta bắt đầu nhận ra sở thích của ngươi rồi đấy」
Và cả sự độc ác của ả nữa, nhưng nàng không nói ra. Không cần thiết phải nói thêm. Đây chỉ là chuyện cũ.
「Vậy mà lại lạnh lùng quá nhỉ? Không ngờ họ lại bỏ rơi ngươi sau khi ngươi đã giúp đỡ họ nhiều như vậy. Thành thật mà nói, ta có hơi thất vọng đấy. Ta cứ nghĩ họ là anh hùng của ta cơ mà?」
Ả oni vẫn ngồi bắt chéo chân, chống cằm ra vẻ, giả vờ thở dài. Nó thở dài và nhìn vào bóng tối, nơi họ đã biến mất.
「...Ngươi đang muốn ta phản bác sao?」
「Ai biết? Nhưng ngươi biết tính ta mà, phải không?」
「Tch… Lời ngươi nói lạc đề quá đấy.」
Khi Botan chỉ ra sự giả tạo trong lời than thở của ả quỷ, ả giễu cợt đáp lại. Hiểu được ý đồ của ả, Botan chậc lưỡi và rồi đề cập đến câu trả lời mà ả đang tìm kiếm. Lý do tại sao hắn, tại sao họ bỏ nàng lại phía sau...
「Ít nhất không phải là họ không bỏ rơi ta. Nếu thực sự bỏ rơi, hẳn sẽ lột sạch đồ của ta rồi… Ít nhất, họ sẽ không để lại thứ này.」
Chú cụ trên lòng bàn tay của Botan có lẽ là thứ mà họ không nên giao cho nàng. Mặc dù yêu quái có các giác quan nhạy bén ngoài thị giác, nhưng nó vẫn là một vật quý giá. Xét về nguồn gốc của nó, đây không phải là thứ có thể dễ dàng thay thế.
「Tên đó có lẽ tin rằng ta sẽ bằng cách nào đó đuổi kịp. Hoặc có lẽ, hắn định kết thúc mọi chuyện trong khi ta đang ẩn nấp... Điều đầu tiên thì không nói, nhưng điều thứ hai, dù ta nói ra, cũng là quá tự mãn rồi」
Việc tên đầy tớ lại đi lo cho cho một trừ yêu sư, và hơn nữa, nghĩ đến việc xông vào 『Mayoiga』, quả là kiêu ngạo tột độ. Dù đã phải trải qua vô số kiếp nạn, hắn ta có vẻ vẫn chưa chừa.
「Thật là, hắn ta đúng là đồ ngốc...」
Liếc nhìn viên ngọc trong tay, Botan khẽ lẩm bẩm. Nàng không nhận ra rằng khóe miệng mình khẽ nở một nụ cười.
「...Vậy thì? Ngươi định làm gì?」
「Ta, sao...?」
Lời của ả oni quan sát biểu cảm của Botan, có vẻ làm nàng bất ngờ. Vô thức, cháu gái nhà Matsushige chuyển sự chú ý từ viên ngọc magatama sang dung mạo của ả quỷ.
「Đúng vậy. Với vết thương đó, và... sự xâm nhập của lũ ký sinh trùng trong bụng ngươi. Dùng linh lực, hay chỉ nói chuyện thôi cũng đau đớn lắm rồi nhỉ? Ta biết ngươi đã đến giới hạn rồi.」
Lời đề cập của ả oni, không, sự truy vấn của ả, Botan đáp lại bằng sự im lặng. Trong tình huống này, im lặng chính là thừa nhận.
「Đau đớn khó chịu lắm nhỉ? Ta hiểu cảm giác muốn chết đó. Chỉ sâu răng thôi đã đủ làm người ta muốn tự sát rồi...Vậy ngươi định làm gì với lọ thuốc trong túi đây?」
「...」
Không đáp lại lời của con quỷ, Botan lấy ra lọ thuốc nhỏ mà nàng đã giấu trong ngực áo. Một lọ thủy tinh trong suốt, bên trong chứa chất lỏng đặc quánh màu đỏ sẫm...
「...Theo sở thích của ngươi, những kẻ dễ dàng trở thành quái vật thì thật nhàm chán, nhỉ」
「Đó là hình tượng anh hùng mà ta mong đợi. Và ta không mong đợi điều đó ở ngươi.」
Nói cách khác, nàng chỉ là một vật trang trí trong câu chuyện của ả oni và chàng thanh niên kia... Botan lập tức hiểu ý của ả quỷ mà không cần nó nói ra.
「Này, đừng có ngắt lời ta.」
「...!!?」
Ngay sau đó, có thứ gì đó sượt qua sát bên mặt Botan. Cùng lúc, có tiếng gì đó bị nghiền nát, và máu đỏ bắn tung tóe lên má và y phục của Botan. Nàng liếc mắt nhìn về phía sau. Có lẽ, một con quái vật có mặt người và thân côn trùng đã bị ném đá hay thứ gì đó làm đầu vỡ toang và đang co giật, run rẩy tại chỗ.
Botan lập tức hướng sự chú ý về phía xung quanh. Nàng cảm nhận được những sinh vật ghê tởm đang từ từ tiến đến từ trong bóng tối.
「Cứ để bị ăn thịt cũng được. Hoặc dùng thứ đó để tiếp tục cũng được. Đây là ngã rẽ của câu chuyện. Độc giả mong muốn ngươi suy nghĩ kỹ trước khi quyết định.」
「Ngươi nói về cuộc đời người khác dễ dàng quá nhỉ?」
「Hahaha, dù sao cuộc đời ngươi cũng sắp đển hồi kết thúc rồi mà?」
Botan bực tức phàn nàn, nhưng ả quỷ chỉ đáp lại bằng một câu bông đùa. Đúng là nói gì cũng vô ích, Botan nghĩ thầm.
「...Vậy thì, nói vậy thôi.」
Nói xong, ả quỷ đứng dậy và quay gót.
「Hết giờ đọc phụ truyền rồi nhỉ? Ta đi xem câu chuyện của vị anh hùng chính truyện đây… À, nếu chúng ta gặp lại, xin hãy chiếu cố ta nhé」
Con quỷ, nắm lấy vành nón, nhoẻn cười và rồi biến mất trong chớp mắt. Liệu ả biến thành sương mù, thành bóng tối, di chuyển với tốc độ cao, hay đang ẩn mình, Botan hoàn toàn không biết. Điều duy nhất nàng có thể nói là dù cho chuyện gì xảy ra với nàng, ả oni kia không còn quan tâm nữa.
「Ai nấy cũng đều thật ích kỷ...」
Botan khẽ lẩm bẩm với giọng điệu pha lẫn bực tức, ngạc nhiên và thở dài, rồi nhìn xuống lọ thuốc. Thứ thuốc do ông nội chuẩn bị là một hỗn hợp phức tạp từ máu quỷ và hơn hai mươi loại nguyên liệu quý hiếm.
「...」
Uống nó, có lẽ nàng sẽ thoát khỏi số phận chết chóc trước mắt. Nhưng...
「Thật là quá xấu xí...」
Đúng vậy, dù có khả năng sống sót cao, nhưng không phải là chắc chắn. Nếu cơ thể không chịu nổi, nàng sẽ phải đối mặt với một cái chết nhục nhã. Ngay cả khi sống sót, cái giá phải trả cũng rất lớn. Ngay cả khi nàng đạt được kết quả tốt nhất, cảnh tượng đó cũng sẽ thật xấu xí, ngu ngốc, và có lẽ chỉ là trì hoãn điều không thể tránh khỏi.
Đối với một trừ yêu sư, điều này có thể là một cái chết nhục nhã. Đối với một người có giá trị quan của một trừ yêu sư thực thụ như Botan cũng vậy. Đó là lý do tại sao nàng đã giữ lọ thuốc trong túi suốt nhiều tháng mà không uống.
...Hoặc có lẽ, đó cũng chỉ là để trì hoãn quyết định.
「Giờ nghĩ lại, ta đúng là ngu ngốc.」
Nhìn lọ thuốc, Botan tự giễu. Nàng cười nhạo chính mình. Tại sao lại do dự vào lúc này? Nếu đã do dự và muốn đấu tranh, nàng nên đập vỡ lọ thuốc từ lâu. Nguyên liệu quý hiếm như vậy, một khi vỡ, sẽ không có cơ hội điều chế lại. Nàng sẽ không phải lưỡng lự và thể hiện sự yếu đuối ở thời điểm then chốt này.
Điều tương tự cũng áp dụng cho viên ngọc Magatama. Dù không nói ra, nhưng Botan biết mình không còn sống được bao lâu, vẫn mang theo viên ngọc trong chuyến đi đến phương Bắc. Trong vô vàn rắc rối ở 『Mayoiga』, nàng đã vô tình đánh mất nó. Và giờ, nàng nhận lại nó từ tên đầy tớ kia mà không hề từ chối… Thật là một kẻ do dự nửa vời. Nàng căm ghét sự ngu ngốc của chính mình từ tận đáy lòng.
「...Đến rồi sao.」
Một giọng nói ghê rợn vang lên trong bóng tối. Botan liếc nhìn phía xa của hành lang, nàng thấy sau khi ả quỷ kia biến mất, những con quái vật xấu xí đã tụ tập lại.
Những khối thịt bò bốn chân, những khuôn mặt bay lơ lửng, những con thú không mắt nghiến răng ken két, và đám chuột có mặt người... Những sinh vật ghê tởm đang từ từ bò đến gần Botan. Chúng cuời khanh khách chế giễu, dần dần nhưng chắc chắn thu hẹp khoảng cách.
「...Thật là những thứ kinh tởm. Không muốn trở thành đồng bọn với chúng chút nào」
Nàng nắm chặt lọ thuốc, giơ lên. Dừng lại. Đứng im. Tay nàng, nắm đấm của nàng run rẩy. Run rẩy dữ dội.
「Ah, ta thực sự là một kẻ ngốc không có dũng khí hay quyết đoán...」
Trong bóng tối, hòa lẫn với tiếng kêu của lũ quái vật, giọng nói run rẩy của thiếu nữ khẽ vang lên. Tựa như là tiếng nấc, pha lẫn cả chế giễu.
Một lúc sau, tiếng thủy tinh vỡ tan vang vọng khắp hành lang...


5 Bình luận