• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 9 - Từ miền quê chất phác lên thành phố, ai ai cũng một vẻ đáng sợ

Chap 120 (1)

9 Bình luận - Độ dài: 1,643 từ - Cập nhật:

Con người là sinh vật sở hữu cảm xúc.

Nói chính xác hơn, côn trùng và thú vật cũng mang trong mình một mức độ suy nghĩ cùng cảm xúc nhất định, song cấu trúc ấy chẳng hề phức tạp như ở loài người, cũng không được phân định rõ ràng. Dẫu tốt hay xấu, chúng đều dựa trên bản năng đơn thuần. Tư tưởng, tín ngưỡng, nghệ thuật... văn hóa. Những điều ấy được sinh ra, chẳng phải bởi loài người sở hữu cảm xúc phong phú, cũng những nhạy cảm đủ để tự xưng là chúa tể của vạn vật hay sao.

Và tất nhiên, điều ấy chẳng hề chỉ mang mặt tích cực. Chính vì sở hữu cảm xúc phong phú, mà mặt tiêu cực cũng trở nên đáng sợ hơn, ô uế hơn, xấu xí hơn.

Giống như chú thức đang lao qua khu rừng trước mắt tôi lúc này.

『■■■■■■!!!!』

Một tiếng gầm đầy quái dị, khó lòng diễn tả, vang vọng khắp không gian. Thực thể ấy là một khối thịt đỏ thẫm, khắp thân thể nổi đầy những con mắt, đang xông thẳng qua khu rừng sâu hướng về Quỷ Nguyệt Cốc. Từ cơ thể nó toát ra, bao bọc lấy là làn sương mù độc của chú thuật. Chú nguyền. Độc chú.

Chú thức... là một thực thể được tạo nên bằng cách cố ý cô đặc những oán hận nguyền rủa con người, huyết thống, và đất đai, hóa thành hình dạng của một thức thần. Nó là sự hòa trộn giữa thuật thức thần và chú nguyền. Thông thường, nó chỉ lớn bằng một con người, nhưng thứ đang hoành hành này lại sở hữu thân hình khổng lồ, dễ dàng sánh ngang với vài ngôi nhà dân, quả là một con quái vật đáng gờm.

「Đó chính là nó sao? Chú thức mà chúng ta nhận lệnh tiêu diệt.」

Từ một ngọn núi cách xa vài dặm, tôi cùng vài thuộc hạ đang tiếp tục quan sát, bỗng một giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau. Quay đầu nhìn lại, nơi đó hiện ra dáng hình một phu nhân với mái tóc tím đậm, vận bộ kimono đơn giản chẳng hề hợp với hoàn cảnh. Ánh mắt chúng tôi giao nhau. Cô ta khẽ mỉm cười.

「Oán khí tích tụ trong nó có vẻ không nhỏ. Nếu xử lý mà không có biện pháp phòng bị, người ra tay e rằng sẽ bị chú nguyền ám lấy. Dẫu không đến nỗi ấy, nó cũng sẽ làm ô uế đất đai.」

Tôi giả vờ vô cảm, không chút phản ứng, chỉ bình thản báo cáo sự thật.

Chú thức đang tung hoành khắp vùng Bắc Thổ, với vẻ ngoài ấy, thực ra là một phần của sự kiện phụ trong nguyên tác『Yamiyo no Hotaru』

Một chú thuật sư ẩn danh đã tạo ra nó bằng cách chồng chất vô số oán niệm, và rõ ràng, đó là một loại cấm thuật. Kẻ tạo ra nó không thể khống chế nổi, nên hắn đành cẩu thả phong ấn rồi vô trách nhiệm bỏ trốn. Chuyện này xảy ra cách đây khoảng năm mươi năm trước.

Năm mươi năm, đối với một phong ấn, là khoảng thời gian quá ngắn. Chú nguyền có thể lan truyền qua các mối liên kết. Nếu thời gian phong ấn kéo dài, những mối liên kết ấy sẽ dần phai nhạt, hoặc số lượng mục tiêu tăng lên, khiến chú nguyền bị loãng đi cho từng cá nhân. Nhưng chỉ năm mươi năm, con cháu, thậm chí chính bản thân kẻ bị nguyền e rằng vẫn còn sống. Quá ngắn ngủi. Điều đó chứng tỏ phong ấn kia tệ hại đến nhường nào. Nhờ vậy, chúng tôi, những kẻ được giao phó nhiệm vụ tiêu diệt, phải chịu phiền hà.

「Ta thì chẳng ngại, nhưng với một chú nguyền như vậy, chỉ cần một đòn là ta có thể khiến nó hoàn toàn tiêu biến.」

「Điều đó...」

Lời nói nhẹ nhàng của phu nhân khiến tôi chỉ biết ngẩn người. Nếu là danh kiếm, yêu đao hay linh kiếm thì còn hiểu được, nhưng chỉ bằng một cỗ chú thuật nằm trong cây ngưu bàng tầm thường (sản vật của Bang Asumi), lại có thể xóa sổ thứ khái niệm chú thức đang hoành hành kia, quả là... Nhưng nghĩ đến sự kỳ dị của gia tộc Akou, điều ấy chẳng có gì lạ. Ngay cả trong Cứu Yêu Chúng, họ cũng bị xem là quái nhân, đến mức được lệnh triệt để tránh giao chiến trực diện.

「Fufufu. Ta chỉ đùa thôi. Ta đâu muốn phá hỏng cơ hội để chàng ấy tỏa sáng chứ.」

「Haa...」

Tiếng cười trong trẻo như chim hót vang lên, phu nhân nói cô ta không nghiêm túc. Chỉ nói không nghiêm túc, chứ chẳng hề bảo rằng không làm được, hẳn ý cô ta là vậy. Chẳng buồn cười chút nào.

Người phụ nữ từng đưa ra cho tôi đề nghị chẳng thể gọi là giao kèo, nói những lời ấy, làm sao tôi có thể cười nổi?

「Nào, xem ra sắp bắt đầu rồi nhỉ?」

「…」

Theo lời của Sumire, tôi đưa mắt trở lại con quái vật. Hướng về khối chú nguyền kia và vị gia chủ đang đối mặt với nó.

Hướng về Onizuki Yuusei.

「Hừm. Quả nhiên đúng như lời đồn, một thứ to xác.」

Vẫn với thân hình gầy guộc, xương nổi rõ, chống gậy bước đi, gia chủ gia tộc Onizuki hướng ánh nhìn về phía chú thức đang tiến tới cách vài thước. Bên cạnh hắn là vài trừ yêu sư của gia tộc kiêm vệ sĩ cùng đám thuộc hạ. Họ rõ ràng là đang run sợ trước sự hiện diện của con quái vật lao tới. Điều ấy là lẽ đương nhiên. Chú thức phiền toái hơn yêu quái thông thường gấp bội. Chỉ cần dính líu một chút, ai biết được những tai ương gì sẽ giáng xuống đời mình. Nếu tránh được, chẳng gì tốt hơn.

「G-Gia chủ...!!?」

「Bình tĩnh, tất cả các ngươi. Đừng tùy tiện tách ra. Thú dữ thường nhắm vào con mồi lạc đàn. Các ngươi muốn tự biến mình thành mục tiêu sao?」

Thấy trừ yêu sư bên cạnh, lòng đã muốn bỏ chạy, định mở lời khuyên rút lui, nhưng Yuusei lập tức ngăn lại. Hắn tiếp tục răn đe những người còn lại, đảm bảo không một ai dám tháo chạy. Rồi, gia chủ lại nhìn thẳng về phía trước.

Con quái vật giờ đã chỉ còn cách vài bước. Vô số con mắt nổi lên trên thân nó chằm chằm nhìn Yuusei. Phản ứng với linh lực trong hắn, nó lao tới. Đối diện khối chú nguyền ấy... gia chủ giơ tay lên. Và chỉ như vậy, mọi chuyện đã kết thúc.

「Ồ...!?」

「Cái này là...!!?」

Những người bên cạnh gia chủ không khỏi thở gấp. Cũng dễ hiểu. Khối thịt chỉ vài khắc nữa sẽ nghiền nát họ đã đột ngột dừng lại ngay trước mắt. Như thể bị cánh tay giơ ra của Yuusei chặn đứng, con quái vật dừng lại. Ngừng di chuyển.

「…Cút đi, đồ quái vật.」

『…!!』

Như thể vâng lời Yuusei, con quái vật lùi lại vài bước, rồi tại đó, thân thể nó bắt đầu tan rã. Tựa như đường hòa tan trong nước. Tựa như bị gặm nhấm từ bên trong.

Tựa như chú nguyền tự nguyền rủa chính mình đến chết...

「Ồ...!?」

「Thật đáng kinh ngạc. Rốt cuộc đó là gì...?」

Từ trên núi quan sát tình hình, đám thuộc hạ của tôi không kìm được mà thốt lên lời thán phục. Cảnh tượng trước mắt quả thực tràn đầy kinh ngạc đến vậy.

Như Onizuki Aoi hay Uemon với những đòn đánh tăng cường thể chất áp đảo. Hay như Hina, Ayaka, Touya với hỏa lực tiêu diệt diện rộng trong chớp mắt. Hoặc như Shisui với dị năng ma nhãn vô lý. Những điều ấy, họ đã quen mắt rồi.

Chính vì vậy, họ mới kinh ngạc trước sức mạnh của gia chủ, của Onizuki Yuusei. Chẳng ai hiểu chuyện gì xảy ra, hắn đã làm gì. Nhưng sự thật rằng hắn đã dễ dàng, lặng lẽ tiêu diệt con quái vật ấy, không để lại dù chỉ một mảnh tàn dư của chú nguyền... Vì thường ngày đã quen chứng kiến từng đợt tàn sát và hủy diệt áp đảo, họ mới sững sờ trước thực lực thâm sâu của gia chủ.

「Vậy thì, chúng ta về thôi chứ?」

Liếc nhìn con quái vật đang mục rữa rồi quay gót, phu nhân chẳng hề lộ chút ngạc nhiên, như thể điều ấy là lẽ đương nhiên. Cô ta hướng về chiếc ngưu xa đậu phía sau...

「...」

Tôi im lặng, tiếp tục nhìn gia chủ. Khác với đám thuộc hạ, tôi biết điều mà ngay cả phần lớn gia tộc Onizuki cũng không hay. Dị năng của người đàn ông kia . Và cách sử dụng tàn độc, vô nhân đạo của hắn.

Bởi chính tôi đã buộc phải nếm trải cảm giác đó.

「Có chuyện gì vậy, Tomobe-san? Mau đi thôi. Không thể để chàng ấy đợi lâu được mà?」

『Mau vào đi chứ?』

Trong lúc tôi còn mải nhìn gã đàn ông ấy, phu nhân bất chợt gọi tên. Quay lại, phu nhân đang chuẩn bị lên ngưu xa, yêu cầu tôi cùng đi. Cô ta mời tôi, một tên hầu cận, cùng cô ta ra đón phu quân của mình.

Dưới hình thức một lời mời, nhưng thực chất là mệnh lệnh.

「...Vâng.」

Và với tư cách một tên hầu cận, lời duy nhất tôi có thể thốt ra chỉ là một tiếng vâng khẳng định…

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Gia chủ sau này có bị thực thể nào giết ko
Xem thêm
Thằng gia chủ tôi nói thật là phải để thằng main tự tay xử lí lão mới đã
Xem thêm
truyện tag milf nữa thì absolute cinema
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
hẳn bạn đã quên Yêu Mẫu 🤫🤫
Xem thêm
@Lord of Sloth: sao bro lại nghĩ tới yêu mẫu trước mà không phải là bà của aoi?
Xem thêm
Đói@@
Thanh chan và ê đít nhoá🐧
Xem thêm