• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 8 - Người bệnh cần được chăm sóc và quan tâm.

Chương Kết

32 Bình luận - Độ dài: 11,857 từ - Cập nhật:

Trong một thung lũng chìm sâu giữa tuyết trắng, khi trời vừa hửng sáng vào giờ Mão, khoảng sáu khắc, sương mù dày đặc bao phủ buổi sớm mai của ngôi làng, và nàng đang ở một góc nhỏ nơi ấy.

Buổi sáng ở làng Onizuki, tại tiệm bánh kẹo truyền thống lâu đời mang tên『Nhà Hanamizuki』luôn bắt đầu từ rất sớm. Việc làm bánh đã diễn ra từ lúc mặt trời còn chưa ló dạng, thế nên từ ống khói của tiệm, hơi nước từ bếp đã bốc lên từ một khắc trước đó.

「Hừm, trời vẫn còn lạnh quá.」

Momiji, cô gái xinh đẹp đại diện cho tiệm, vừa phàn nàn vừa thổi hơi thở trắng vào đôi bàn tay lạnh cóng sau khi làm việc với nước. Dù miệng than thở, nhưng nét mặt nàng vẫn rạng rỡ.

Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Một thời gian trước, tình hình kinh doanh của tiệm từng rơi vào cảnh khốn đốn đến mức tưởng chừng phải đóng cửa, nhưng gần đây đã dần hồi phục. Có lẽ nhờ việc theo kịp xu hướng, tham khảo những món ngọt ngoại lai để tạo ra sản phẩm mới đã mang lại hiệu quả.

Cha nàng và các thợ bánh khác ban đầu có phần bất mãn, nhưng sau khi Momiji ra sức thuyết phục, cuối cùng họ cũng nhượng bộ. Cha nàng cũng hiểu rằng nếu tình trạng này kéo dài, tiệm sẽ phải đóng cửa, và khi đó, gia đình sẽ lâm vào cảnh khốn cùng. Momiji tuyệt đối không muốn bị bán vào chốn hoa nguyệt.

Việc nhận được đơn đặt hàng cho sản phẩm mới từ dinh thự của Onizuki chính là dấu mốc quan trọng. Đầu tiên là từ ngài cố vấn, rồi nhờ sự giới thiệu của phu nhân Uemon và tiểu thư Ayaka từ chi nhánh, đơn hàng liên tiếp đổ về, như thể đã được công nhận hoàn toàn. Tin đồn lan truyền, và dân làng cũng kéo đến thưởng thức. Khách hàng dần quay trở lại.

「Nhờ ơn của người ấy nhỉ.」

Trong tâm trí Momiji hiện lên hình ảnh của vị khách ngày ấy. Không biết do duyên phận nào, nhưng trong ngôi làng hẻo lánh này, những lời khuyên và kiến thức về ẩm thực và xu hướng của người ấy quả là liều thuốc thần kỳ. Theo nghĩa tốt đẹp nhất. Ngay cả những người mới đến ở phía bên kia đường cũng không thể nghĩ ra được ý tưởng như vậy, quả thật xứng đáng được gọi là thiên ân.

「Nhờ ơn người ấy, tiệm của chúng ta mới có thể yên tâm... liệu người có quay lại không nhỉ?」

Momiji chợt nhớ ra rằng lần tới khi người ấy đến, nàng đã hứa sẽ mời thưởng thức món mới. Nàng khẽ mỉm cười, mong chờ ngày gặp lại.

…Bỗng nhiên, từ trong sương mù vang lên tiếng ngựa hí.

「...?」

Ai lại đến vào giờ này? Một sứ giả cưỡi ngựa nhanh chăng? Trong sương mù dày đặc thế này, nếu không cẩn thận có thể bị ngựa lao tới cán chết. Momiji vội vàng lùi sang bên đường, nhưng khi nhận ra bóng dáng hiện ra từ trong sương mù, nàng không kìm được mà chạy tới.

Bởi nàng nhận ra chiếc áo choàng đặc trưng ấy.

「A, khách hàng! Khách hàng! Đã lâu không gặp!」

「Hả...?」

Vị khách đang dắt ngựa thoáng ngạc nhiên trước lời chào của nàng. Nhưng rồi lập tức nhớ ra và nhìn về phía nàng.

「Nếu tôi nhớ không nhầm... là tiểu thư của 『Nhà Hanamizuki』phải không?」

「Vâng! Lần trước cảm ơn anh rất nhiều!」

「Không có gì. Nhưng thật bất ngờ khi gặp nhau vào giờ này.」

Momiji mỉm cười khi thấy người ấy còn nhớ đến mình. Nàng tiếp lời:

「Tôi mới là người ngạc nhiên đây. Đến vào lúc sáng sớm thế này... dù có xuất phát từ trạm nghỉ hay đồn biên phòng gần đây, chắc anh cũng phải đi từ đêm khuya nhỉ? Trong tiết trời đông lạnh giá thế này, lại còn phải phi ngựa, hẳn là vất vả lắm.」

「Haha, vâng, cũng đúng.」

Momiji nhìn con ngựa lớn mà người ấy dắt theo và hỏi, nhận được câu trả lời kèm theo nụ cười gượng. Có vẻ như không phải do ý muốn của bản thân. Chắc là bị quan trên ép buộc. Đúng vậy, nhất là khi bị giao cho con ngựa lông đen xui xẻo như thế, càng khiến người ta nghĩ vậy. Momiji cảm thấy thương cảm.

「À, phải rồi! Sao anh không ghé qua tiệm của chúng tôi nghỉ ngơi một chút? Mẻ bánh đầu tiên của buổi sáng sắp ra lò rồi, và tôi sẽ chuẩn bị trà nóng cho anh!」

Nàng nở nụ cười rạng rỡ, lời mời chan chứa thiện ý và một chút hảo cảm. Nàng muốn nghe ý kiến của người ấy về món bánh, muốn biết thêm về những món mới, và cả về bản thân người ấy.

「...Thành thật xin lỗi, nhưng tôi đang có việc gấp. Nếu chậm trễ, chủ nhân sẽ trách mắng mất.」

Tuy nhiên, lời đề nghị của nàng bị từ chối dứt khoát.

「V-Vậy sao... Haha, không sao đâu, đành vậy.」

Trước lời từ chối thẳng thừng, Momiji cảm thấy hơi lúng túng. Nhưng đó cũng là điều dễ hiểu. Đây không phải là chuyện chơi đùa. Trong thế giới mà quan hệ trên dưới nghiêm ngặt như thế này, việc ép buộc trong tình huống này có thể khiến người ta mất việc, thậm chí mất mạng. Momiji đành phải rút lui.

「Nếu có dịp, tôi sẽ quay lại đây. À, phải rồi...」

Vị khách như chợt nghĩ ra điều gì, lấy từ trong ngực ra một cuốn sổ nhỏ và viết gì đó. Rồi đưa cho Momiji. Nàng nhận lấy, đọc những chữ trên giấy, rồi lại nhìn vị khách.

「Đây là...!?」

「Thực ra tôi có nghe đồn. Món bánh mà tôi giới thiệu lần trước, hình như rất được ưa chuộng phải không?」

「Ahaha, anh cũng nghe nói rồi sao?」

「Tôi có ra vào dinh thự Onizuki, nên biết được. ...Thật bất ngờ. Vượt xa tưởng tượng của tôi. Mấy vị phu nhân ở đó cũng nhắc đến.」

Vị khách nói với giọng điệu thực sự ngạc nhiên, rồi tiếp tục.

「Lần tới, tôi sẽ thưởng thức cả phần lần trước nữa. Không phiền chứ?」

「Điều đó... vâng! Nhất định rồi! Tôi sẽ chuẩn bị nhiều trà hơn!」

Momiji ban đầu ngỡ ngàng trước lời đề nghị, nhưng ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ đáp lại. Trong lòng thầm nghĩ, liệu có quá ngọt không, và liệu người ấy có ăn hết được không, nhưng vẫn mỉm cười.

「Hahaha, tiểu thư quả là hoạt bát. Vậy, xin cáo từ.」

Vị khách cũng cười vui vẻ trước câu trả lời của Momiji. Rồi cúi chào và rời khỏi tiệm. Momiji cũng cúi đầu thật sâu theo kiểu của một cô nương đại diện cho tiệm, tiễn biệt cho đến khi bóng dáng người ấy khuất hẳn.

「Thật là một người tốt. Hihi, mong chờ quá!」

Momiji ngẩng đầu lên, khẽ thì thầm một mình. Rồi chợt nhận ra điều gì, nàng nghiêng đầu thắc mắc.

「Ơ? Khoan đã... hình như mình lại quên mất khuôn mặt của người ấy rồi?」

-

Thời khắc buổi chiều tà. Địa điểm là một dinh thự trang nghiêm, tưởng chừng như thuộc về một quý tộc hay đại samurai, chính là bản gia của gia tộc Onizuki. Trước cổng dinh thự, lẻ loi đứng đó là một bóng người nhỏ bé.

Thân khoác lên mình bộ y phục trẻ thơ tinh khôi, đầu đội tấm lụa trắng rực rỡ, đó là một bóng hình mảnh mai... Từ bóng tối của lớp vải, thoáng hiện ra dung nhan một thiếu niên đẹp đẽ, đến mức có thể khiến người ta lầm tưởng là một thiếu nữ yêu kiều.

…Không. Chỉ có rất ít kẻ biết được sự thật, rằng thực ra, người ấy là một thiếu nữ. Nàng đã「trở thành」một thiếu nữ.

Quá trình khổ hạnh kéo dài hàng năm. Việc biến đổi cơ thể từ bên trong chẳng phải ẩn dụ, mà là một thử thách đau đớn đến mức phải nôn ra máu. Phương pháp thay đổi cốt lõi của bản thân đã tồn tại từ thời cổ đại, song nhiều kẻ từng thử sức, nhưng rồi bỏ cuộc giữa chừng, điều này ai ai cũng rõ.

Dẫu vậy, thiếu niên ấy đã thành công. Kỹ thuật của vị sư phụ quả nhiên xuất sắc, nhưng điều đáng ca tụng hơn cả là ý chí kiên cường của chính người ấy. Nếu không có nó, ắt hẳn chẳng thể nào đạt được.

Thiếu niên đã vĩnh viễn cắt đứt với quá khứ ô uế của mình. Và giờ đây, nàng chờ đợi. Như một thiếu nữ si tình, khao khát người mà mình yêu thương…

「Anh ơi… còn lâu không?」

Với giọng nói ngọt ngào như tan chảy, người từng là tiểu đồng giờ đây chờ đợi trong mỏi mòn. Sư phụ đã bảo rằng nên chờ trong một gian phòng của dinh thự, nhưng tiếc thay, nàng không thể kiên nhẫn đến vậy. Thế nên nàng đứng đây, trong bộ dạng này, với『thân thể』này, để mong ngóng.

Nàng dùng tấm lụa trắng che giấu dung mạo, bởi không muốn ai khác nhìn thấy mình, nàng chỉ muốn dành trọn vẹn cho người ấy. Dẫu sao, vốn dĩ nàng đã sở hữu vẻ đẹp khiến người ta dễ lầm tưởng là con gái, nên thoáng nhìn qua, với định kiến sẵn có, khó mà nhận ra sự khác biệt. Song, nếu kẻ tinh mắt để ý, ắt sẽ phát hiện ra điều bất thường. Bộ y phục của nàng cũng giúp che giấu điều đó. May mắn thay, với xuất thân của mình, việc ăn vận nữ tính như một diễn viên kabuki chẳng khiến ai để tâm quá mức. Có lẽ người ta chỉ nghĩ đó là trò đùa của sư phụ.

Và sức quyến rũ ẩn giấu của nàng chẳng thể so sánh với khi còn là thiếu niên. Mái tóc mượt mà giờ đã dài hơn, thêm phần mê hoặc. Nàng chạm tay lên ngực mình. Do y phục che phủ, không rõ ràng lắm, nhưng nơi ấy đã hơi nhô lên. Hiện tại, vì còn trẻ, nó vẫn chỉ là một nụ hoa xanh. Nhưng từ nay, dù chậm rãi, nàng vững tin rằng nó sẽ lớn lên từng ngày.

Khác biệt bí mật và quyết định nhất chính là dòng máu nàng chảy. Thứ mà chỉ phụ nữ mới có, đó là bằng chứng nàng có thể đón nhận khát vọng của người yêu và mang thai… Lần đầu trải qua điều đó, nàng suýt ngất vì choáng váng và buồn nôn. Nàng ngã xuống mà cười. Trong niềm vui, nàng để lộ nụ cười u ám. Cười mà khóc. Khóc mà cười.

Những hy sinh ấy chẳng đáng để mảy may hốt tiếc. Với con người từng là tiểu đồng này, ngay cả nỗi đau hàng tháng cũng chỉ là niềm vui. Cuối cùng, nàng đã chạm đến điểm khởi đầu để phụng sự người mình yêu. So với điều đó, chút khổ đau này… Thậm chí, nàng còn mong người ấy ngửi thấy mùi máu của mình. Với thân thể yêu thú của chàng, ắt hẳn sẽ dễ dàng nhận ra. Nàng mường tượng cảnh chàng nhận biết, rồi đè nàng xuống, cảnh nàng bị chàng thô bạo xâm phạm. Đó là hạnh phúc.

「Hehehe. Anh ơi. Em yêu anh, anh ơi…」

Ẩn mình, và chặn mọi âm thanh rò rỉ ra xung quanh, thiếu nữ từng là tiểu đồng bắt đầu đắm chìm trong thế giới mộng tưởng. Hơi thở trở nên gợi cảm, dồn dập. Quần lót đã ướt át. Nàng chẳng thấy đó là điều đáng hổ thẹn. Như vậy, khi thời khắc đến, nàng có thể đón nhận chàng mà không để chàng phải chờ đợi…

「…!? Đến rồi?」

Mặc dù đang đắm chìm trong tưởng tượng, nhưng Shirawakamaru ngay lập tức nhận ra bằng mắt thường. Đoàn người và xe đang tiến trên con đường. Nghĩ rằng một trong số đó là chàng, trái tim của người từng là trẻ con đập mạnh, má ửng hồng như một thiếu nữ đang yêu, thậm chí hơn cả một thiếu nữ.

Suýt nữa không kìm lòng mà lao ra, nhưng nhớ đến phép tắc sư phụ dạy, nàng đành nhẫn nhịn với nỗi đau như đứt ruột. Nàng đã học được rằng, dù trong phòng ngủ thì chẳng sao, nhưng nơi công cộng, nữ nhân thô tục sẽ bị khinh ghét.

Sau khoảng thời gian tưởng chừng như muốn chết, đoàn người tiến qua cổng. Hình như chàng không ở trong nhóm đi đầu. Vậy thì, có lẽ ở trong xe…

Xe dừng lại, người ta lần lượt bước xuống. Từ những cỗ xe ngựa chở hàng, đầy tớ và tạp dịch bước ra, mang theo chiến lợi phẩm từ cuộc chinh phạt lần này. Người của dinh thự ra đón, còn viên quản sổ kiểm tra hàng hóa và ra lệnh chuyển vào kho.

Xác định người mình mong đợi không có ở đó, Shirawakamaru hoàn toàn mất đi hứng thú. Nàng chuyển ánh nhìn sang chiếc ngưu xa được trang trí lộng lẫy. Cửa xe mở ra. Và rồi…

「Xin mời lui ra!! … Tiểu thư, chúng ta đã đến rồi! Ai đó, hãy gọi thầy thuốc đến!!」

「Ư… ư…?」

Đầy tớ khiêng cáng. Thị nữ bên cạnh gào lên. Người được khiêng là một tiểu thư đang rên rỉ. Không hiểu sao tóc nàng rối bù. Trong tay là thanh đao rắn đã ngất xỉu.

「...」

Ngay cả Shirawakamaru cũng bị quá tải thông tin và nhất thời ngừng suy nghĩ. Nhân tiện, sự thật là khi đang đối phó với yêu quái vô hình, dùng dao làm cột thu lôi, bị sét của rồng đánh trúng. Đúng là người của gia tộc Ako, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng và có lẽ không có di chứng, nhưng là một vết thương lớn cần gần nửa tháng để hồi phục.

「Thật là phiền phức. Đã nói là sẽ ổn thôi, vậy mà đám người xung quanh ồn ào quá mức. Quả nhiên là quá bảo bọc rồi.」

「…!?」

Shirawakamaru, đang chú ý đến đoàn người của Murasaki, quay lại khi nghe giọng nói mang theo sự hiện diện kỳ lạ. Và nàng nhìn thấy. Hình ảnh một phu nhân trong y phục màu tím.

「Ah…」

「Gia nhân Shirawakamaru, phải không? Cảm ơn vì đã ra tiếp đón. Đang đợi ai đó sao?」

『Chào mừng trở về』

Nàng ngẩn ra vì bị gọi bất ngờ. Dù đang ẩn mình, nhưng dường như chẳng có tác dụng. Hơn nữa, cho đến khi nghe giọng nói ấy, nàng hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của đối phương…?

「Ừm… điều đó…」

「Vậy thì, ta xin phép đi trước nhé? Có vẻ sẽ bận rộn đây.」

「…?」

『Đúng vậy』

Trước khi nàng kịp nói gì, Sumire đã tự mình bắt đầu và kết thúc cuộc trò chuyện. Nhìn nàng ta rời đi nhanh chóng, Shirawakamaru bối rối. Trước khi kịp nghi ngờ câu nói cuối, ý thức của thiếu nữ từng là tiểu đồng đã hướng về nhóm người tiếp theo bước xuống từ cỗ ngưu xa.

「Để người đón, vất vả rồi.」

「Không, các vị mới vất vả.」

『Mệt mỏi quá』

Cuộc trò chuyện với đám đầy tớ và trợ thủ khi lướt qua nhau chỉ toàn mang tính hình thức. Cả hai chẳng quan tâm đến nhau, không vượt quá phạm vi xã giao. Nếu phải nói, Shirawakamaru cảm nhận được sự khó chịu không thể che giấu từ đối phương.

「… Tiểu thư Tamaki. Vất vả cho cô rồi.」

「Eh? À, ừ… Shirawakamaru-kun, phải không? Cảm ơn nhé.」

『Ahaha. Đang khổ lắm đây』

Như thể hồn vía chẳng ở đây, Shirawakamaru chủ động chào hỏi Hotoya Tamaki khi nàng ta bước xuống xe. Tamaki có vẻ tới lúc đó mới nhận ra sự hiện diện của nàng, vội nở nụ cười gượng gạo đáp lại. Đằng sau là thị nữ và đầy tớ của nàng ta, trông có phần lúng túng.

(…Thật khó chịu)

『Ngươi cũng vậy nhỉ』

Sự khinh miệt trong lòng Shirawakamaru không chỉ nhắm vào nụ cười ấy, mà còn vào sự tồn tại của Hotoya Tamaki và đám người xung quanh nàng ta. Những ả phụ nữ đột nhiên xuất hiện, nhưng việc người nàng yêu lại quan tâm đến họ khiến nàng bất mãn. Thậm chí có kẻ còn sống chung với chàng!! Hơn nữa, ngay cả sư phụ cũng nhìn Tamaki với ánh mắt kỳ lạ…

Đó chính là ghen tuông. Vì hiểu rõ vị trí của mình, nàng không hỏi người mình yêu hay sư phụ, cố tỏ ra vô hại, nhưng trong lòng, thiện cảm của nàng với Tamaki và những kẻ khác cực kỳ thấp. Giá như chúng chết luôn ở đâu đó thì tốt biết mấy? Nàng thậm chí còn nghĩ vậy. Chàng ấy có đau lòng cũng được, vì nàng có thể an ủi chàng.

「……?」

『Ghen tuông của đàn ông thật xấu xí』

Thiếu nữ từng là tiểu đồng, sau khi tiễn Tamaki và những người khác mà không nói gì thêm, nhìn thấy hình dáng của người phụ nữ đó và vô thức nghiêng đầu.

「Shirawakamaru, phải không? Cảm ơn vì đã ra đón. Trong thời tiết lạnh lẽo này, chắc là vất vả lắm?」

『Mặc dù trong lòng không nghĩ vậyー』

Lời nói từ Onizuki Hina, vừa bước xuống xe đầy uy nghiêm, nghe có phần đáng sợ. Không, lời nói ấy chẳng khác gì những gì nàng ta thường nói. Khác biệt nằm ở bầu không khí.

Bầu không khí căng thẳng và nguy hiểm thường ngày của nàng ta đã giảm bớt. Thay vào đó, bầu không khí mà nàng mang theo rõ ràng là phấn khích. Nàng ấy vui mừng, hạnh phúc. Mặc dù vậy, vẻ ngoài của nàng ấy vẫn như thường lệ. Do vị trí của nàng ta, nói thẳng ra là rất kỳ quái.

「Không, chút này... vì là trong dinh thự, xin đừng bận tâm.」

「Vậy à. Nhưng đừng cố quá sức nhé? Mặc dù là người của gia tộc, nhưng vẫn còn là trẻ con. Quan tâm đến người xung quanh đến mức đó...」

Tránh ánh mắt của Shirawakamaru, đáp lại câu trả lời khiêm tốn mà sôi nổi và với sự dịu dàng giả tạo kia... lời nói đó chợt ngắt quãng giữa chừng.

「……?」

「Mùi con gái...?」

「!!?」

『Cả ngươi nữa à?』

Trước sự thay đổi trong bầu không khí mà đại tiểu thư mang theo, trước khi vô thức nhìn lên khuôn mặt nàng ta, lời thì thầm đó vang lên. Cơ thể của Shirawakamaru ngay lập tức cứng đờ. Nếu di chuyển, sẽ chết... nàng chắc chắn về điều đó.

「……Vậy thì, ta xin phép, vì còn phải báo cáo cho gia chủ.」

『Đang háo hức lắm mà』

Thôi rời đi, để lại Shirawakamaru đang cứng đờ. Một giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán. Cuối cùng, Shirawakamaru không thể nhúc nhích cho đến khi nàng ta hoàn toàn biến mất vào trong dinh thự...

「Ta đã nói rồi mà. Hãy ở trong dinh thự đi.」

「Hya!?」

『À, là bà già.』

Bị nắm nhẹ hai vai từ phía sau và bị chỉ ra, Shirawakamaru vô thức phát ra một tiếng kêu dễ thương. Vô thức quay lại, ở đó là hình dáng của sư phụ nàng, mặc trang phục Tarenigu, đang nhìn xuống.

Cố vấn tối cao của gia tộc Onizuki, Onizuki Kochou, nhìn xuống với nụ cười đầy ẩn ý...

「Thật là một đứa trẻ phiền phức. Nhờ con mà ta bị Hina nghi ngờ. Mặc dù vẫn trong phạm vi nghi ngờ... Phải nghĩ đến vị trí của ta cần phải che giấu chứ」

「V-Vâng. Xin lỗi...」

『Luôn biện minh ra lý do nịnh tai nhỉ?』

Kinh ngạc, bối rối. Nhưng tất cả bị lời trách móc của sư phụ cuốn trôi, Shirawakamaru chỉ biết xin lỗi. Trước thái độ ngoan ngoãn ấy, Kochou mỉm cười dịu dàng.

「Không thể tránh được nhỉ. Ta hiểu cảm giác của con mà? Muốn khoe dáng vẻ này với chàng ấy, đúng không? Muốn sớm gặp chàng ấy, đúng không? Nhưng hãy kiên nhẫn chút nhé. Kiên nhẫn là điều quan trọng đấy?」

『Ta cũng kiên nhẫn mà』

Có lẽ sự thay đổi cơ thể đã ảnh hưởng đến tính cách, Kochou nhận ra sự tự kiềm chế của đệ tử có phần lỏng lẻo. Tính tình ghen tuông cũng mạnh hơn… Nàng nghĩ, thật là một đứa trẻ khó trị. Sau này cần phải『giáo dục』một chút. Không thể để đến lúc ấy, nàng lại thô lỗ với chàng. Dĩ nhiên, giờ đây, hơn cả điều đó…

「Fufufu. Vậy thì, có lẽ chàng cũng sắp xuất hiện rồi nhỉ? Cùng nhau ra đón nhé?」

『Thật đáng tiếc』

Chính Kochou cũng đang mỏi mòn chờ đợi. Vì sự kiện trong『Mayoiga』, thức thần nàng gắn cho chàng đã bị mất. Thức thần gắn cho Tamaki vẫn còn, nhưng không thể chuyển sang chàng. Gắn mới thì nguy cơ bị các thành viên khác trong đội chinh phạt phát hiện, nên nàng đành từ bỏ. Việc gắn từ đầu và gắn sau có khả năng bị bại lộ hoàn toàn khác nhau.

「Hơn nữa… với Aoi, cũng cần nói chuyện một chút nhỉ」

Đó là về việc lại một lần nữa đẩy chàng vào nơi nguy hiểm. Dù kết quả là cứu được Tamaki… nhưng nàng hiểu việc kỳ vọng vào chàng, đồng thời cũng muốn Aoi thấu hiểu cảm giác của người đứng nhìn.

Nói đến là đến, như đáp lại lời thì thầm của Kochou, cuối cùng nàng ta cũng xuất hiện. Bên cạnh là một thiếu nữ bạch hồ, tiểu thư sắc hồng… Nhị tiểu thư Onizuki, bước xuống từ cỗ ngưu xa.

「Aoi. Khỏe chứ? Ta đã nghe nói rồi đấy? Bên đó hẳn rất vất vả nhỉ?」

『Vất vả lắm nhỉ?』

Kochou lên tiếng đầy tự tin với cháu gái. Điều đó cũng là để thể hiện cho người xung quanh. Nếu nói chuyện lén lút, có thể bị nghi ngờ có mối quan hệ đằng sau. Nếu nói chuyện như thế này, mọi người đều biết về mạng lưới quan hệ rộng lớn của cố vấn, nên không bị nghi ngờ.

「…」

『Ghen tuông của đàn ông thật xấu xí』

Trong khi đó, Shirawakamaru, từ khe hở của tấm lụa, nhìn chằm chằm với vẻ không hài lòng vào cô nàng bahcj hồ. Giống như với Tamaki và những người khác, đó cũng là ghen tuông. Tuy nhiên, có lẽ mức độ lần này còn mãnh liệt hơn...

「……Vâng. Obaa-sama. Cảm ơn vì đã ra đón.」

『Trông có vẻ rất tức giận nhỉ?』

Hướng về bà mình và những người khác đến, Aoi bày tỏ lòng biết ơn. Với thái độ căng thẳng đó, Kochou và đệ tử ngay lập tức nhận ra sự bất thường.

「……Cậu ấy đâu?」

「Tên đó đã biến mất từ sáng sớm. Theo lời ả đó, hình như đã được gửi đến đây trước... Ngươi có biết không?」

『Ta biết đây!』

Ả đó, người mà Aoi ám chỉ, Kochou ngay lập tức đoán ra. Đồng thời, nàng nghi ngờ.

「Là Sumire nhỉ... Có lẽ sau này cần hỏi. Và cả với đứa trẻ đó.」

『Sẽ rất thú vị đấy?』

Lời thì thầm của Hồ Điệp nhỏ nhẹ mà lạnh lùng. Không có một lời nào báo trước cho nàng. Hơn nữa, có lẽ cũng không nói với ai xung quanh... Cặp phu thê đó đã quyết định điều gì? Và để chàng đến dinh thự này một mình trước? Bây giờ chàng ở đâu?

「Sau một lúc, hội nghị sẽ bắt đầu. Cuộc nói chuyện cụ thể sẽ sau đó... Shirawakamaru, hãy trở về phòng. Mục đích của con hiện tại có vẻ không thể đạt được rồi.」

「Shiro. Cả ngươi nữa, hãy trở về dinh thự của ta đi.」

『Có nhiều chuyện để nói lắm!』

Kochou và Aoi, mỗi người ra lệnh cho quân cờ của mình.

「N-Nhưng...」

「Vâng, thưa tiểu thư… Thần xin phép.」

『Thất vọng hơn đi!』

Như thể cắt ngang lời nói khó chấp nhận của thiếu nữ từng là tiểu đông, thiếu nữ hồ ly trả lời. Giọng nói của nàng ấy yếu ớt, thiếu sinh khí, thậm chí có phần lạnh lùng. Shirawakamaru, người ở ngay bên cạnh, vô thức nhìn với ánh mắt nghi ngờ. Nhưng Shiro chẳng thèm để ý, cung kính cúi chào rồi rời đi như trốn chạy…

「…Shirawakamaru. Ta hiểu cảm giác của con, nhưng giờ hãy nghe theo lệnh của ta. Được không?」

「…Vậy con xin phép.」

『Cút đi, cút đi』

Liếc nhìn bóng lưng thiếu nữ bạch hồ, Kochou một lần nữa nhờ đệ tử. Shirawakamaru miễn cưỡng gật đầu, bước về phía dinh thự của sư phụ…

「Này. Con cáo đó sao vậy?」

「Có chút tình huống phức tạp. Không, nếu chỉ vậy thì tốt rồi…」

『Không được chàng an ủi nhỉ?』

Trước câu hỏi của bà, cảm nhận điều gì đó từ bầu không khí của Shiro, câu trả lời của cháu gái không rõ ràng. Dường như không phải nàng không muốn nói, mà là tình huống quá rối rắm. Hoặc có lẽ, điều đó cũng liên quan đến chàng…

「Vậy sao… Dù gì thì, chúng ta đi thôi?」

『Đi thôi!』

Nhượng bộ trước thái độ của Aoi, Kochou thúc giục nàng đến cuộc họp. Aoi lặng lẽ gật đầu và bước theo.

Trong khi tiến vào bên trong dinh thự, trong lòng, hai người cảm thấy một dự cảm bất an không thể diễn tả...

-

「Mọi người quả thực đã trở về an toàn. Việc tru diệt yêu ma ô uế lãnh thổ Phù Tang từ ngàn dặm xa xôi, hẳn đã phải khổ cực lắm nhỉ.」

『Ta đã về rồi đây』

Ngự trị trên thượng tọa, gia chủ Onizuki Yuusei Tametoki lên tiếng một lời tuyên bố mang đôi phần nghi thức. Theo sau, thủ lĩnh đội trừ yêu là Sumire, rồi đến cặp chị em, cùng gia nhân Shizuka và Tamaki đồng loạt cúi đầu đáp lễ. Gia chủ khẽ gật đầu, ra hiệu cho họ trở về chỗ ngồi. Sumire liền bước đến bên phu quân, còn những người khác lần lượt trở lại các vị trí đã được dành sẵn trong hàng ghế…

「Nào, về cuộc trừ yêu lần này, triều đình cũng đã ban thư khen ngợi đến tay ta. Cùng với đó là phần thưởng bằng vàng. Kết hợp với chiến lợi phẩm thu hồi từ hài cốt của『Mayoiga』, các ngươi nghĩ sao? Liệu có đủ chi phí cho chuyến thượng kinh năm nay không?」

「Cần phải kiểm tra kỹ lưỡng hơn, song… nếu tính cả sự trợ giúp từ thương hội, có lẽ sẽ xoay xở được ạ.」

『Tiền trong kho là bí mật sao?』

Trước câu hỏi của gia chủ, Uemon đáp lại với vẻ tự tin. Nghe lời của người phụ trách tài chính, nét mặt những người trong nghị đường dần sáng lên. Việc đảm bảo ngân sách, kể cả hỗ trợ cho các gia tộc khác, quả là tin mừng, nhất là với phe phái của Onizuki Hina.

「Ừm. Hãy chuẩn bị phần thưởng cho những người tham gia cuộc trừ yêu lần này. Kể cả tạp nhân cùng đầy tớ hạ cấp. Công lao của chúng đáng được báo đáp tương xứng. Nhân tiện…」

Sau khi truyền đạt những lưu ý cho Uemon, như chợt nhớ ra điều gì, gia chủ liếc nhìn Sumire rồi tiếp lời.

「Ta nhớ rằng đã nhận được báo cáo qua thần sứ… rằng gia tộc ta sắp đón thêm vài người mới phải không?」

「Vâng. Một đầy tớ từ Asakuma trôi dạt trong『Mayoiga』, cùng hai khuân vác từng được thuê. Thiếp đang cân nhắc dùng họ làm đầy tớ và tạp vụ.」

『Đàn chó nuôi lại càng thêm đông rồi』

Đáp lại phu quân, Sumire giải thích chi tiết, người đầu tiên không còn chốn về, lại sở hữu kỹ năng cao, hai kẻ sau bị đám yêu quái vô hình tấn công khiến đội ngũ tan rã, lang thang trong『Mayoiga』 đến mức bị xa lánh, mất nơi nương tựa, nên được để mắt tới.

「Dẫu sao thì Hạ Nhân Chúng vẫn luôn thiếu người. Hơn nữa, vài kẻ sai vặt trong sự vụ lần này cũng bị yêu quái cắn chết… Việc ấy có ổn không?」

「Chi tiết nhỏ nhặt cứ để ta lo. Hãy bàn bạc với Uemon và những người khác. Mọi người ở đây có ai phản đối không?」

『Được thôi, sao cũng được』

Đáp lại lời xác nhận của Sumire, Yuusei hỏi những người có mặt. Không ai trả lời, điều đó có nghĩa là họ đồng ý. Thật ra, chẳng ai lại đi chấp nhặt một việc nhỏ nhặt như vậy.

「Tốt, vậy thì nghị sự tiếp theo... nhưng trước đó, ta có một việc cần phải nói.」

『Hina-chan đang háo hức quá ha』

Nghe lời đó, tất cả mọi người trong hội trường, trừ một người, đều nghiêng đầu thắc mắc. Thông thường, nghị sự của các buổi họp đều được thông báo trước một phần, nên việc đột ngột chen ngang như thế này khiến ai cũng ngạc nhiên. Một số người bối rối, một số lo lắng, và một số thì đề phòng, cố đoán xem Yuusei định nói gì.

「Hãy vào đi」

『Vào đây nào!』

Và, theo sau lời mời của Yuusei, cánh cửa trượt của hội trường mở ra. Gần như tất cả những người có mặt đều sững sờ, bởi người bước vào là một nhân vật không ai ngờ tới.

Họ ngạc nhiên khi thấy một đầy tớ vận hắc y, đeo mặt nạ Hannya bước vào.

「Tomobe-kun...?」

「Thế này là...」

「……」

『Tất cả mặt mũi trông thú vị nhỉ』

Tiếng xì xào, thì thầm lan khắp hội trường. Mọi người đều cố đoán ý đồ của người đàn ông trước mặt khi bước vào.

「Yunshoku!? Ngươi vào đây làm gì!? Nơi này không phải là chỗ mà ngươi có thể tự tiện bước vào...!」

『Vẻ mặt căng thẳng buồn cười ghê』

Cấp trên, Miyamizu Shizuka, giận dữ quát tháo kẻ xâm nhập, nhưng ngay lập tức, một bàn tay giơ lên trước mặt để ngăn nàng ta. Đó là bàn tay của Onizuki Shisui, thủ lính Hạ Nhân Chúng.

「Shisui-sama...? Người đang làm gì vậy...?」

「Im lặng đi, Joushoku. Gia chủ đã ra lệnh 『Hãy vào đi』, chẳng phải sao?」

「Eh? Nhưng... không thể nào!?」

Shizuka sững sờ, nhưng phớt lờ nàng ta, người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ Hannya bước vào. Đầy tớ này nhận được những ánh mắt không thiện cảm từ hàng chục người trong phòng, và cả một số ánh mắt mang vô số cảm xúc khác biệt, nhưng anh ta có vẻ không hề nhận ra bất kỳ điều gì.

Tiến đến giữa phòng, đầy tớ quỳ gối trên chiếu tatami, cúi đầu thật sâu. Cảnh tượng đó giống như một tội nhân đưa cổ ra chờ bị chém đầu...

「……」

『Nhìn khuôn mặt của Hina-chan xem』

Aoi, qua khe hở của chiếc quạt đang mở, vô thức hướng ánh mắt về phía bà mình, như đang cầu cứu. Bà nàng cũng tỏ ra hết sức bối rối, điều đó chứng tỏ tình huống này hoàn toàn bất ngờ. Kochou có mạng lưới quan hệ rộng lớn trong gia tộc, nhưng ngay cả nàng ấy cũng không nhận ra cho đến phút cuối. Và nhìn vào phản ứng của những người xung quanh...

(Quả nhiên, là quyết định độc đoán của hắn ta)

『Đắc ý lắm nhỉ』

Với linh cảm đã có từ ngay trước khi trở về, Aoi nhanh chóng bình tĩnh trở lại từ sự bối rối và bắt đầu suy đoán tình hình. Nàng dùng trí tuệ sắc bén của mình để dự đoán xem cha mình đang mưu tính điều gì và hiện tại hắn ta định làm gì. Nàng chuẩn bị những lời bào chữa để bảo vệ chàng ấy, bất kể lý do gì được đưa ra để truy cứu chàng.

「Yunshoku của Hạ Nhân Chúng. Hãy xác nhận, ngươi đã bị giam cầm trong『Mayoiga』 trong nhiệm vụ lần này, đúng không?」

「Vâng, đúng là như vậy ạ.」

『Chính ta đã làm chàng ấy lạc lối mà』

Trong bầu không khí nặng nề như một cuộc thẩm vấn, gã đầy tớ đáp ngắn gọn. Nghe đến cụm từ「bị giam cầm trong『Mayoiga』」, một số người rên rỉ kinh ngạc. Phản ứng của họ chỉ đơn thuần là ngạc nhiên hơn là hoài nghi. Ngay cả trong số những người hiện diện, không nhiều người có thể tự tin nói rằng họ có thể thoát khỏi một『Mayoiga』 lớn. Thái độ của họ là sự kinh ngạc trước một tên đầy tớ tầm thường lại có thể sống sót trở về.

「Sau đó, mặc dù đã thoát ra một lần, ngươi đã phớt lờ lời can ngăn của những người xung quanh và xâm nhập lần nữa. Có phải vậy không?」

「Khoan đã! Việc đó...」

「Đó là do ta ra lệnh.」

『Toàn là dối trá』

Trước câu hỏi đào sâu của gia chủ, Tamaki định bào chữa, nhưng Aoi ngắt lời với giọng nói vang dội hơn và tiếp tục.

「Con biết rằng còn có người ở lại bên trong, nên con đã ra lệnh như vậy. Nếu như để cho tiểu thư của hương chủ bị bỏ rơi mà không nỗ lực gì trong khi cô ấy đang được chúng ta bảo vệ, thì đó sẽ là nỗi hổ thẹn của gia tộc Onizuki. Con cho rằng đó là một chỉ thị hợp lý.」

『Con ả đàn bà đó, giá mà chết quách đi』

Aoi trả lời trôi chảy, như thể đang ngâm thơ. Nàng không hề liếc nhìn nàng tiểu thư được cứu lúc đó, đang tái mặt vì cảm giác tội lỗi.

「Con không nghĩ đó là một quyết định liều lĩnh sao?」

「Con nghĩ gánh vác rủi ro đó là vai trò xứng đáng. Hơn nữa... cuối cùng, chúng ta đã đạt được kết quả vượt qua dự định ban đầu rồi đó thôi.」

『Ngươi lúc đó lo sốt vó còn gì』

Aoi tự hào khoe thành tích của bản thân mình, ưỡn ngực ra. Sau khi thoát khỏi『Mayoiga』, Tamaki và chàng đầy tớ đều bị thẩm vấn, và họ đã thống nhất rằng Tamaki là người chính đã tiêu diệt『Mayoiga』, còn đầy tớ là trợ thủ. Quả thực, nàng ta đã giáng đòn kết liễu, nhưng từ quá trình đến đó và sự việc cuối cùng, Tamaki không có tư cách tự hào, ngược lại, việc được khen ngợi còn khiến nàng ta đau khổ. Tất nhiên, đối với Aoi, những điều đó chẳng quan trọng.

Không để cho chàng ấy bị truy cứu vì sai lầm, và dần dần tích lũy thành tích để củng cố vị thế của chàng, để chàng không bị nghi ngờ... Cuối cùng, Aoi chỉ thấy giá trị ở hai điều đó trong tình huống này. Nàng chẳng hề quan tâm chút nào đến tình trạng tinh thần của tiểu thư Hotoya.

「……Đúng vậy. Quả thực, lời ngươi nói đúng, Aoi. Phán đoán của ngươi rất chính xác.」

『Mắt ngươi mù rồi』

Không phải là kết thúc tốt đẹp thì mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng kết quả là tất cả. Vì phán đoán của Aoi là đúng và mang lại lợi ích cho gia tộc Onizuki, không thể trách cứ dựa trên giả định, và cũng không có lý do gì để đề cập đến tội lỗi của đầy tớ chỉ là công cụ tuân theo mệnh lệnh. Aoi tin chắc rằng mình đã đẩy lùi được ác ý của gã đàn ông trước mặt. Dù nghĩ thế nào, cũng không thể nào ông ta xoắn xuýt lý lẽ để tìm cớ bắt bẻ từ đây. Trong lòng, Aoi cười thầm một cao ngạo và chế giễu cha mình...

「Vậy thì, ta sẽ tuyên bố quyết định. Yunshoku của Hạ Nhân Chúng, danh xưng Tomobe. Xét đến công lao của ngươi cho đến ngày hôm nay, từ giờ phút này, ta thăng cấp cho ngươi thành hạ nhân được đối xử như gia nhân. Ngoài ra, ta bổ nhiệm ngươi làm thị vệ cho gia chủ của bản gia.」

『Ta cũng ở bên cạnh đó?』

Lời phán quyết của Onizuki Yuusei Tametoki tuy đơn điệu nhưng trang nghiêm, được những người có mặt trong hội trường cúi đầu lắng nghe... và sau một khoảnh khắc im lặng, họ bắt đầu xì xào bàn tán.

「Hả? Gia chủ vừa nói gì vậy...?」

「Không thể nào, không thể có chuyện đó...」

「Tên đó chỉ là một đầy tớ thôi mà!? Quyết định này là sao vậy!?」

Những lời nói bay khắp nơi cho thấy sự bối rối của những người có mặt trước quyết định của gia chủ. Đó là một cú sốc bất ngờ.

「Thật vớ vẩn!! Đùa sao!? Người nghĩ rằng chuyện như vậy có thể chấp nhận được sao!!?」

「Đây không phải là trò đùa đâu, Thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng. Nếu xem lại ghi chép, có một số tiền lệ đấy.」

『Con lợn tuyệt vọng rồi』

Trước tiếng hét đặc biệt lớn của Uemon, Yuusei điềm tĩnh đáp lại.『Đầy tớ được đối xử như gia nhân』, hoặc cũng gọi là『Đầy tớ tạm thời được đối xử như gia nhân』, quả thực có một số tiền lệ. Ban đầu được xem là đầy tớ, nhưng sau đó được đánh giá lại về sức mạnh linh lực hoặc công lao, và được đối xử gần tương tự như gia nhân... Thực tế, một số gia nhân phục vụ gia tộc Onizuki có tổ tiên đã trải qua quá trình như vậy để trở thành hầu cận. Về mặt chế độ, điều này có thể hiểu được. Tuy nhiên...

「Không thể có chuyện đó được...」

『Vẻ mặt buồn cười ghê』

Người lẩm bẩm như độc thoại là Miyamizu Shizuka. Trước sự thật rằng tên đầy tớ trước mặt, dù chỉ là tạm thời, được đối xử ngang hàng với mình, nàng ta chỉ có thể thốt ra những lời chối bỏ thực tại. Hơn nữa, làm thị vệ cho gia chủ bản gia? Là đùa sao? Không, hơn thế nữa... từ những sự việc đáng ghét trong quá khứ mà nàng ta biết, chuyện này hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Và phản ứng của Shizuka còn được xem là nhẹ nhàng. Trong số các gia nhân có mặt, một số người tức giận và nhục nhã còn điên cuồng phản đối và thỉnh cầu. Họ không thể chịu đựng được việc một kẻ hèn mọn như vậy được đối xử bình đẳng. Họ cầu xin hãy suy nghĩ lại.

Trước làn sóng ý kiến như dòng nước đục, Yuusei chỉ làm một việc, gõ quạt trong tay. Chỉ vậy thôi mà tất cả mọi người trong phòng đều im lặng. Họ không thể không im lặng. Dường như gã ta sở hữu một thứ gì đó có thể khống chế tình hình.

「Im lặng nào. Hành vi vô trật tự như vậy thật là phá vỡ phép tắc đấy.」

「N-nhưng... cho tôi xin phép được nói, thưa gia chủ. Một quyết định vội vã như vậy là quá...」

『Uchi kubi goku mon!』

Một gia nhân vẫn cố gắng nói thêm, nhưng lập tức ngậm miệng. Đó là do áp lực của linh lực và sát khí đập thẳng vào mặt y. Không phải từ gia chủ. Chủ nhân của cả hai bên đều lặng lẽ đứng bên cạnh.

Phu nhân, đứng bên cạnh gia chủ gia tộc Onizuki như để ủng hộ, nở nụ cười thân thiện nhưng lại công khai đe dọa. Điều đó đủ để khiến ngay cả những trừ yêu sư lão luyện của gia tộc Onizuki cũng phải rùng mình. Với thân phận từ gia tộc khác gả đến, thì hành động như vậy quá liều lĩnh.

「Ta biết rằng sẽ có người phản đối. Tuy nhiên, ta đã đưa ra phán quyết. Thành quả của vụ việc lần này xứng đáng với điều đó. Có phải vậy không?」

『……』

Trước câu hỏi của gia chủ, không ai có thể phản bác. Thoát khỏi『Mayoiga』, không chỉ một lần mà hai lần, cứu mạng nhiều người bị lạc khác, và trong số đó có một người là gia nhân được gia tộc thu nhận... đó không phải là một đánh giá quá đáng, nếu bỏ qua cảm giác từ chối về mặt tinh thần.

(Nhưng... chuyện này quá kỳ quái)

Onizuki Kochou trong lòng nghi ngờ quyết định của con trai mình. Đưa ra tuyên bố mà không tham khảo ý kiến ai trước, không chuẩn bị gì, thật là quá liều lĩnh, ngay cả với vị trí gia chủ. Hơn nữa, nội dung lại như vậy. Sự phản đối, bối rối và dao động xung quanh là bất thường. Thực ra, chính nàng ấy cũng là một trong số đó.

(Không, hơn nữa, chuyện này là...)

Và Kochou, hay đúng hơn là gần như tất cả mọi người trong hội trường, đều hướng ánh mắt về phía linh khí quá đậm đặc nhắm vào nàng tiểu thư sắc anh đào đang ngồi ở một góc phòng.

「……Thưa gia chủ, chuyện này có phải hơi quá đột ngột không? Cố gắng cướp đi thuộc hạ của con mà không có bất kỳ lời giải thích nào trước, dù thế nào đi nữa cũng là quá vô lý rồi, người không nghĩ vậy sao?」

『Ahaha. Ngươi cũng tuyệt vọng rồi nhỉ』

Nhị tiểu thư Onizuki tuyên bố, ném lời phản bác vào gia chủ, vào cha mình.

「……Con nói rằng con không nghe theo chỉ thị của gia chủ sao?」

「Cả với tư cách làm cha nữa. Dù có địa vị đến đâu, dùng nó làm lá chắn để áp đặt những điều vô lý là điều mà con không thể làm ngơ. Chúng ta dù sao cũng đâu phải thú vật?」

『Ngươi không có tư cách nói vậy đâu』

Đôi mắt trũng sâu của Yuusei, vẫn còn vẻ mệt mỏi, xuyên thấu con gái mình. Con gái đáp lại bằng lời chỉ trích có phần khiêu khích, không chỉ nói mà còn hướng linh khí về phía gã ta. Tình thế căng như dây đàn.

「……」

Một cái liếc mắt thoáng qua với cháu gái. Đồng thuận. Và Kochou chọn im lặng. Nàng ấy nghĩ rằng không nên thể hiện rõ lập trường trong tình huống này. Cho đến khi có thể nắm bắt hoàn toàn tình hình và hiểu được mọi người đang nghĩ gì... bà và cháu gái lập tức phân chia vai trò cho nhau.

「Aoi, cách nói chuyện với gia chủ như vậy là sao? Thật quá vô lễ.」

「Đúng vậy. Không thể nói với cha ruột của mình theo cách đó. Ta hiểu rằng bị lấy mất đồ chơi, con sẽ không vui, nhưng hãy kiềm chế bản thân hơn một chút. Con không còn là trẻ con nữa.」

『Ahaha. Hina-chan trông vui vẻ nhỉ』

Ở đó, Onizuki Hina và Onizuki Sumire, mẹ và chị gái Aoi, đồng thời mắng mỏ nàng. Công khai, và Sumire thậm chí còn gọi cô ta là trẻ con. Hội trường khẽ xôn xao trước đòn công kích bất ngờ này, và Aoi, sau một thoáng ngỡ ngàng…lập tức giải phóng sát khí nồng nặc.

「Dừng lại, Aoi!! Ngươi có biết mình đang ở đâu không!!?」

『Náo loạn lên đi!』

Uemon vội vã hét lên để cố gắng làm dịu tình hình. Một số thành viên gia tộc ngã quỵ vì dư chấn của linh khí. Vài người khác nhanh chóng chuyển sang tư thế chiến đấu tay không. Họ phán đoán rằng nếu có chuyện xảy ra, họ sẽ khống chế Aoi trước khi đổ máu. Tuy nhiên, dù có ý định, nhưng liệu có thể thực hiện được hay không... họ không hề tự tin.

「Không nói không rằng, đi ăn trộm của người khác, rồi còn dám ăn nói trơ trẽn như vậy... Không phải cũng nhìn đời bằng nửa con mắt đó sao? Đặc biệt là mẫu thân, con không ngờ một người mẹ lại có thể nói những lời như vậy đấy...!!」

『Hãy nổi loạn đi, Gorilla! Gorilla!』

Aoi đứng dậy, không thương tiếc áp đảo căn phòng với linh lực và sát ý mãnh liệt đến mức ngay cả trừ yêu sư hàng đầu cũng cảm thấy chóng mặt, và tiến tới từng bước một. Đang chờ ở phía trước là chính mẫu thân của nàng, và người chị cùng cha khác mẹ đáng ghét cố gắng chặn đường... Aoi, hoàn toàn nổi giận, nghĩ, ta sẽ giết ả. Ta sẽ giết ả liên tục cho đến khi ả chết. Và, giương quạt lên...

「Xin người hãy dừng lại, thưa tiểu thư.」

「……!!?」

『……』

Trước lời lẩm bẩm của chàng đầy tớ, đã quỳ gối và cúi đầu ở giữa hội trường suốt thời gian vừa qua, Aoi cứng đờ người. Rồi nàng nhìn về phía chàng ấy, người duy nhất trên thế gian, người mà nàng yêu thương nhất.

「Thần hiểu sự tức giận của người, nhưng xin hãy dừng lại. Tiểu thư gia tộc Onizuki mà lại hành xử vô phép tắc như vậy thực sự không có lợi cho tiểu thư đâu ạ」

『Vì chàng sẽ gặp rắc rối nhỉ?』

Chàng thốt ra từng lời khuyên mà không có chút dao động nào. Không hề nhìn về phía nàng, không có bất kỳ chút run rẩy nào trong giọng nói, giọng điệu vô cùng điềm tĩnh. Trước sự thật đó, sự cân bằng cảm xúc của Aoi, vốn đã miễn cưỡng lấy lại được lý trí, lại bắt đầu dao động.

「Ngươi dám cao giọng với ta thế sao…!!? Ta là ai trong mắt ngươi hả!? Ân nghĩa của chủ nhân ta ban cho ngươi, vậy mà ngươi dám vô sỉ nói vậy!!? Bảo ta phải chịu nhục nhã sao!!?」

「Chính vì mang ơn nghĩa sâu nặng, thần mới dám khuyên can thế này.」

『Nịnh nọt cũng khổ nhỉ?』

Trước giọng nói run rẩy của Aoi, mà nhiều người cho rằng đang run lên vì tức giận, chàng đầy tớ vẫn trả lời với giọng điệu tràn đầy điềm đạm. Trong khi nhiều người sợ hãi trước bầu không khí quá căng thẳng, một số người thậm chí còn ấn tượng với sự dũng cảm của chàng trai. Đồng thời, họ nghĩ rằng trong khoảnh khắc tiếp theo, đầy tớ này có thể bị giết, và điều đó cũng không có gì lạ.

Tuy nhiên, ngay cả những người đánh giá cao chàng đầy tớ có lẽ cũng không nhận ra rằng cảm xúc bên trong của Aoi đã trở nên bấn loạn.

「Tại sao…?」

『Các ngươi không có tư cách nói vậy đâu』

Tiếng lầm bầm nhỏ xíu thể hiện rõ nhất cảm xúc hiện tại của Aoi. Nàng không hiểu. Lời nói của chàng ấy như chấp nhận tình cảnh hiện tại. Ý nghĩa của giọng điệu vô cảm và lạnh lùng của chàng. Và cả cái cách chàng nhìn nàng với ánh mắt như vậy.

Nếu cứ để vậy, chàng ấy sẽ phải một mình tiến vào địa ngục, có thể bị giết bất cứ lúc nào. Chỉ có nàng mới có thể đảm bảo an toàn cho chàng. Để chàng rời khỏi cạnh bên nàng, hơn nữa, bị sắp đặt bên cạnh gã đàn ông đó, chẳng khác nào tự sát. Không, có khi còn tệ hơn thế... điều tồi tệ nhất còn hơn cả như vậy. Aoi biết rõ dị năng của cha mình, của gã đàn ông đó, độc ác và hèn hạ đến mức nào. Bản thân gã ta cũng phải đang chịu đựng nó, vậy mà...!?

「Chẳng lẽ…?」

『Thật là xấu xí』

Aoi liếc mắt về phía thượng tọa, nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đang ngồi đó. Như theo bản năng, nàng ấy lao tới. Không do dự, nàng sải bước, tiếng chân vang dội. Trước hành động bất ngờ, nàng vung tay hất văng mấy thành viên gia tộc cố gắng chặn đường, đập họ vào tường. Hội trường trở nên ồn ào. Kochou hét lên điều gì đó, nhưng tâm trí của Aoi không còn nghe thấy những thứ đó nữa.

「Ta không tha thứ…」

『Đó là lời của ta mà』

Tiếng lẩm bẩm đó nhỏ chỉ mình nàng nghe được, nhưng hận thù chứa đựng trong đó là vô tận.

Suy nghĩ chi phối đầu óc nàng chỉ có một, loại bỏ càng nhanh càng tốt kẻ chủ mưu thao túng chàng ấy, cứu lấy chàng ấy. Chỉ với điều đó, nàng giẫm nát tấm tatami, giương quạt lên, và nhắm vào cổ gã ta mà chém...

「Công chúa, xin hãy dừng lại.」

「!!?」

『Thật là, dọn hậu quả khổ lắm đó?』

Trước hình ảnh chàng ấy đứng chặn đường, Aoi theo bản năng lùi lại. Khuôn mặt nàng méo mó. Chiếc quạt nàng định vung lên dừng lại giữa không trung. Đó là một khoảnh khắc sơ hở chí mạng.

「Bình tĩnh lại đi, Aoi.」

「!!?」

『Oh. Nhanh thật!』

Cảm nhận được khí tức sau lưng. Giọng nói ngọt ngào. Aoi, lập tức bảo vệ cổ dựa trên kinh nghiệm lần trước, tung ra một cú đá xoay siêu thanh. Nhưng Sumire, duyên dáng lách qua, mái tóc tím đung đưa, dễ dàng tiến vào trong phạm vi phòng thủ của con gái. Và nhắm vào bụng... nàng ta không thương tiếc giáng một đòn.

Một đòn nặng nề bằng cùi chỏ.

「!!?… Ugh!!?」

『Giọng hay thật!』

Aoi thét, rên rỉ, nhưng nàng không hề vô dụng; nàng còn đường đường là một thiên tài. Rút kinh nghiệm từ lần trước, ngay trước khi nhận đòn trực tiếp, nàng tức khắc cường hóa cơ thể bằng linh lực và chịu đựng được đòn của Sumire. Trong ý thức chao đảo, với ánh mắt chứa đầy hận thù, Aoi vung quạt. Nhắm vào mẫu thân, một đòn không có chút thương xót...

「Ta không thể tha thứ thêm trò nghịch ngợm nào nữa. Bình tĩnh đi.」

『Mặt tuyệt vọng nhỉ?』

Ngay sau đó, trước hình ảnh con bướm đen bay lượn trong tầm nhìn, nàng thiếu nữ cuối cùng cũng lấy lại lý trí như thể cơn sóng đã rút. Tiếp theo là cơn buồn ngủ mãnh liệt. Sự cưỡng chế hôn mê do thuốc ngủ được rải ra...!!

「Kuh!!!? Đừng có đùa…!!

『Gorilla dai quá đi』

Đầu gối nàng khuỵu xuống. Nàng sắp ngã. Ép mình đè nén điều đó, Aoi cố gắng đứng dậy. Nàng không thể gục ngã ở một nơi như thế này, và trên hết, nàng không muốn gục ngã.

「Ta không muốn…!!」

『Đừng có đùa』

Giận dữ, nhục nhã, và trên hết là sợ hãi. Aoi biết rõ hơn ai hết nỗi kinh hoàng của việc mất tự do vì thuốc. Nàng thấu hiểu tận sâu trong câm can cái đáng sợ của việc không có khả năng phòng vệ. Vì vậy, Aoi đè nén cơn buồn ngủ, nghiến răng, ép buộc những suy nghĩ hỗn loạn của mình tập trung lại, xoay gót, cố gắng bước tới chỗ gã đàn ông đó... và trượt chân, ngã xuống tại chỗ, đổ người về phía trước.

「Guu!!? Eh…?」

『…Hừm. Ngươi làm vậy à』

Và Aoi được ôm lấy và nâng đỡ nhẹ nhàng từ phía trước bởi một bóng người mặc đồ đen.

「Tomo…be…?」

「Tiểu thư, xin hãy yên tâm. Không cần phải sợ. Có thần ở đây rồi. Vậy nên… xin hãy ngủ đi.」

『Chàng chỉ nên ngủ với thiếp thôi』

Aoi, với suy nghĩ bị làm chậm lại bởi ham muốn ngủ mãnh liệt, chỉ lẩm bẩm tên của người mình yêu đang nâng đỡ mình. Và, như thể đáp lại, chàng lẩm bẩm đáp lại. Bên tai nàng, với giọng nói dịu dàng, khác hẳn lúc trước, chàng thì thầm từng lời. Chỉ là những lời đơn thuần không có chắc chắn, không có lý do, không có những từ hoa mỹ rỗng tuếch. Nhưng đối với nàng ấy, như vậy là quá đủ.

Vì nàng biết. Hơn bất kỳ bằng chứng nào, việc chàng nói ra điều đó đã khiến nó trở thành lời nói đáng tin nhất đối với Aoi.

「Vâng,... tôi hiểu rồi. Vậy thì, cứ... như vậy…đi…」

『Mơ thấy ác mộng đi』

Câu trả lời ngắt quãng. Và Aoi, đã hoàn toàn thả lỏng cơ thể, dễ dàng đến bất ngờ giao phó toàn bộ bản thân cho chàng. Và nàng thở đều. Những hơi thở sâu, yên tĩnh, của giấc ngủ bình yên...

Nàng biết. Rằng ở trong vòng tay chàng là nơi an toàn nhất...

「……」

「Ngươi dừng được con gái ta lại rồi, làm tốt lắm đầy tớ. Con bé nặng lắm nhỉ? Cứ để con bé lại cho ta」

『Vì ả ta béo mà』

Trước Sumire mỉm cười vui vẻ, chàng đầy tớ im lặng đáp lại. Cẩn thận, như thể đang xử lý vật dễ vỡ, chàng giao lại nàng tiểu thư đang bất tỉnh.

Nghị trường chìm trong im lặng.

「...Mọi người, tôi xin lỗi vì sự náo loạn. Con gái bất tài của ta đã gây phiền toái. Xin hãy lượng thứ」

『Giá mà ồn ào hơn nữa thì hay』

Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, có lẽ không lâu lắm. Gia chủ bày tỏ lời xin lỗi đến tất cả mọi người trong hội trường. Những người nghe thấy, trừ một số rất ít, chỉ biết bối rối.

「...Những người bị hất văng có bị thương không? Bị thương nặng thì không hay, tốt hơn là điều trị đi. Mọi người, xin hãy giúp đỡ họ nhé」

『Tiếc thật, chỉ có mấy đứa bị thương nhẹ thôi nhỉ?』

Người lập tức lên tiếng là cố vấn, cố gắng nắm quyền chỉ đạo tình hình. Đáp lại, những người xung quanh khiêng ra mấy người đã bị Aoi hất văng...

「Thưa gia chủ, nếu người định đưa ra quyết định như vậy, lẽ ra người nên nói trước cho chúng ta biết. Nhờ vậy mà chúng ta có cuộc náo loạn không cần thiết này đấy」

『Thật là cặp mẹ con thú vị』

Với giọng điệu như đóng đinh, hay cảnh báo, Kochou chỉ ra cho gia chủ, cho con trai mình. Có lẽ cũng có ý định dò xét.

「Con cũng xin lôi. Sau này con sẽ cẩn thận hơn. Tuy nhiên, con muốn người hiểu rằng quyết định này sẽ không thay đổi, cố vấn-dono.」

「Thật là cứng đầu... Con vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ?」

「Mẫu thân, trong khi con ngủ, người đã thay đổi khá nhiều. Có vẻ người và Aoi rất hợp nhau. Điều đó thật đáng mừng」

「...Vì con bé là cháu gái yêu quý của ta mà」

『Mồm mép thật』

Người mẹ không thể đơn giản tin lời của con trai mình được. Trước khi con trai đi mất ý thức và nằm liệt giường, không có văn bản hay lời hứa miệng nào, nhưng chắc chắn có sự hiểu ngầm rằng Kochou đã đồng ý từ bỏ cháu gái của mình. Từ góc độ của Hắc Điệp Phu Nhân, lời nói của Yuusei chỉ có thể nghe như lời châm biếm hoặc mỉa mai, dù có cố gắng thế nào.

Và trên hết, nàng ấy bực tức trong lòng vì mối liên kết sâu sắc với Aoi bị phơi bày công khai. Điều này khiến việc can thiệp vào tình hình dưới vỏ bọc trung lập trở nên khó khăn hơn. Thực ra, nàng có thể cảm nhận được một cảm giác bất an thầm lặng, bí ẩn nhưng rõ ràng từ hướng phía cháu gái kia… Cho đến nay, nàng có thể đàm phán dưới vỏ bọc trung lập nhờ mối quan hệ từ thuở nhỏ, nhưng có vẻ như từ giờ trở đi sẽ khó khăn. Trong lòng, nàng nguyền rủa con trai mình.

「...Vậy thì, phải chuẩn bị giường ngủ cho cháu gái yêu quý chứ. Chúng ta không thể để con bé ngủ trong vòng tay của mẹ mãi được đâu nhỉ?」

『Ta còn chẳng bao giờ được ôm đây』

Không biết gã ta đọc được bao nhiêu trong suy nghĩ của Kochou, Yuusei tuyên bố. Và đáp lại lời đó, Sumire mỉm cười dịu dàng, đưa con gái bất tỉnh cho mẹ chồng. Đến lúc này, Kochou không còn cách nào khác ngoài việc nhận lấy.

「……」

Im lặng, Kochou vung chiếc tẩu trong tay. Đồng thời, từ đâu đó xuất hiện hai con thức thần đơn giản. Những bóng đen không mặt nhận tiểu thư từ Sumire và cẩn thận khiêng nàng ra khỏi phòng...

「...Ta muốn tiếp tục cuộc họp, nhưng trong tình trạng này cũng khó. Đáng tiếc, hôm nay chúng ta sẽ kết thúc ở đây. Ngươi nghĩ sao, Thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng?」

「……Mọi người đang rất rối. Tôi nghĩ vậy là tốt nhất.」

『……』

Liếc qua bầu không khí trong hội trường, giống như sau khi cơn bão đi qua, gia chủ đưa ra đề nghị, và Thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng được đề nghị, đáp lại với câu trả lời bình thản, ít nhất là bề ngoài không hề tỏ ra dao động.「Ừm」, Yuusei gật đầu.

「Mọi người còn lại nghĩ sao?」

『Náo loạn lên, đánh nhau đi, giết nhau đi』

Yuusei hỏi, xác nhận với những người khác. Và bây giờ, bầu không khí hiện tại không cho phép họ có thể gạt bỏ đề nghị đó. Những người có mặt lần lượt miễn cưỡng đáp lại.

「……Cũng đành vậy thôi.」

『Eeh?』

Kochou cũng không phải là ngoại lệ. Miễn cưỡng, nàng ấy gật đầu, theo dòng chảy của những người xung quanh. Nàng không thể để bản thân sơ xuất nổi bật ở đây. Trước mắt, nàng phải giải quyết tình hình. Nàng phải trấn an cháu gái đang điên cuồng với cảm xúc, và liên lạc với các thành viên có ảnh hưởng trong gia tộc để tập hợp lại. Tiếp tục chiến đấu ở đây là vô nghĩa.

「...Vậy ta nghĩ tới đây kết thúc. Thế thì, ta xin phép đi trước. Phải hướng dẫn thị vệ nữa」

『Đáng tiếc thật』

Trong bầu không khí nặng nề, Sumire tuyên bố với thái độ chẳng chút để tâm, đầy trơ trẽn. Nàng ta đến bên cạnh đầy tớ, nói vài lời, rồi rời đi, dẫn đường. Chàng đầy tớ, tắm trong những ánh mắt tò mò, hoài nghi và thù địch, cúi chào rồi theo sau. Tamaki, Hina và một số người khác hướng ánh mắt với ý nghĩa khác, nhưng ở nơi này, điều đó chẳng có ý nghĩa gì nữa.

「…!」

『Tạm biệt à?』

Không nói ra, không thể hiện trên khuôn mặt, nhưng chắc chắn, Kochou lo lắng về cảnh tượng đó. Chàng ấy đang nổi bật quá mức theo xu hướng xấu. Nàng nghĩ rằng nếu cứ để vậy, trong tương lai không xa, chàng sẽ bị giết. Hoặc có lẽ, đó chính là chủ đích của con trai nàng...?

「Yunshoku…」

「Thưa Cố vấn-sama, thần xin thứ lỗi.」

『Nhanh lên nào?』

Cả hai lướt qua nhau lúc rời phòng, chàng lẩm bẩm chồng lên nỗ lực gọi tên của Kochou. Lẩm bẩm, rồi chàng nhanh chóng đi qua. Kochou không nói gì. Nàng không thể nói gì. Nàng chỉ sững sờ và câm lặng.

「Không thể nào…?」

Bởi vì khí chất chàng ấy toát ra quá giống. Giống với người mà nàng từng yêu lần đầu. Giống với bầu không khí mà người đó có.

Giống với hình ảnh cuối cùng của người đó, của một người đã quyết tâm đánh đổi mạng sống của bản thân mình cho ai đó...

-

「Lúc nãy thật thất lễ. Con bé ấy dường như rất mến cậu. Fufu, con bé hay thay đổi và mau chán như thế mà thật là hiếm thấy.」

「... Tiểu thư là người đã chiếu cố thần suốt nhiều năm qua.」

『Chàng đã phải thống khổ lắm nhỉ?』

Người phụ nữ dẫn dắt tôi rời khỏi nghị trường, tiến bước dọc theo hành lang... Phu nhân của gia chủ Onizuki, trong khi dẫn tôi đến 『nơi để trở về』mới, đã nói ra những lời như thế. Giọng điệu của bà ta phần nào giống như đang nói chuyện phiếm, nên tôi cũng đáp lại một cách bình thản và nghiêm túc.

「Ara, nhiều năm? Cụ thể là từ bao giờ vậy?」

「... Khoảng sáu, bảy năm trước, thần nghĩ vậy.」

「Ara, lâu tới vậy rồi sao...」

『Thiếp còn quen chàng lâu hơn nè?』

Nói dối cũng chẳng ích gì. Thậm chí còn khiến người ta sinh nghi vô cớ. Tôi chỉ điềm tĩnh nói ra sự thật.

「Xin thứ lỗi nhé. Gia chủ từ dạo đó đã nằm liệt giường rồi. Ta không hiểu rõ mối liên hệ giữa cậu và con bé cho lắm. Hơn nữa… ta cũng vừa rời khỏi dinh thự vào thời điểm đó.」

『Cũng dẻo miệng ghê』

Rồi bà ta dừng bước, khẽ liếc nhìn tôi và mỉm cười.

「Thật là một chuyện đáng hổ thẹn. Là bậc phụ mẫu mà chẳng biết gì về con mình.」

「Không, chuyện ấy…」

「Không cần lời xu nịnh đâu. Sự thật vẫn là sự thật. Ta hiểu với địa vị của cậu, cậu chẳng thể nói khác. Nhưng lừa dối thì lại bất nghĩa… Fufu. Đúng vậy, nếu có lúc cậu phải nói dối, xin hãy đáp lại bằng im lặng nhé?」

『Nói dối thì phải nuốt ngàn cây kim đấy!』

Sumire đơn phương đưa ra yêu cầu ấy, rồi quay mặt bước tiếp. Tôi im lặng một lúc… rồi lặng lẽ theo sau.

Sâu trong dinh thự Onizuki, nơi mà dù đã sống bao năm, tôi cũng chưa từng đặt chân tới. Tôi được mời đến khu vườn cạnh đại sảnh chính, có con đường sỏi lát đá trắng. Người dẫn đường chỉ tay.

「Kia có một căn lều. Mọi vật dụng từ nơi ở cũ của cậu đã được mang đến. Nếu thiếu thứ gì hay muốn sắm thêm, xin cứ tự nhiên nói ra nhé?」

『Thật kỳ lạ!』

Nhìn căn lều giữa hàng cây phía sau khu vườn, tôi lắng nghe lời phu nhân. Chuẩn bị mọi thứ chỉ trong một hai ngày thật chu đáo. Thậm chí còn vận chuyển đồ đạc của tôi từ lãnh địa của Gorilla-sama... Bà ta thản nhiên nói ra điều đáng sợ như vậy.

Từ phản ứng của Gorilla-sama, có lẽ bà ta không hề hay biết, có thể kiểm soát mà không bị phát hiện bởi an ninh hay phòng thủ, thật đáng kinh ngạc. Lạnh cả sống lưng.

「……Vâng!」

『Tạm biệt nha』

Nghĩ đến đó, dù sao tôi cũng cúi chào và đáp lại. Sau đó, tôi chia tay phu nhân và đi trên con đường sỏi đến căn nhà. Khi đến gần, tôi nhận ra... đó là...

「Khói…?」

『Mùi cơm à?』

Khói trắng mỏng manh bay ra từ cửa sổ. Đó là khói từ lò. Chắc là khói khi nấu cơm. Vậy nghĩa là… à, hiểu rồi. Đúng như lời phu nhân, không sai một chữ.

「……Xin phép vào.」

「Ồ!!? Là đại ca sao!!?」

『Ta về rồi đây』

Mở cửa, tôi thấy bóng lưng Magoroku đang điều chỉnh lửa lò. Magoroku nhìn tôi, rồi liếc sang khu bếp, có vẻ hơi bối rối.

「Đại ca, ờ…」

「Đừng bận tâm chuyện bên này. Khi dùng lửa, phải tập trung vào chứ. Không thể để nhà mới bốc cháy ngay được.」

「V-Vâng…」

『Cơm ngon nên ta tha thứ cho ngươi』

Trước lời pha trò của tôi, Magoroku đáp lại đầy lúng túng. Từ thái độ ấy, có lẽ anh ta khá dao động khi bị đưa đến đây. Không phàn nàn gì, chắc vì hiểu rõ thân phận mình.

「Tiếng bước chân và giọng nói ấy… là Tomobe-sama, phải không?」

『…Lại giả nai』

Đang nghĩ về tâm trạng Magoroku, một giọng thiếu nữ trong trẻo như chuông ngân vang lên từ phía sau lều. Tôi trao đổi ánh mắt với Magoroku, gật đầu, và để anh ta lo việc nấu nướng, tôi bước vào trong.

Ở sâu trong căn phòng, nội thất vững chãi hơn trước, nhưng lại bày biện đồ dùng rẻ tiền chẳng tương xứng chút nào. Tôi thấy một bóng người ngồi nhỏ nhắn bên lò sưởi. Lại gần, bóng dáng ấy rõ dần thành thiếu nữ mù tóc đen.

Đôi mắt tối không tiêu điểm ngước lên nhìn tôi.

「A. Tôi đã ngờ là… quả nhiên là Tomobe-sama, phải không?」

「……Chuyển nhà đột ngột chắc vất vả lắm? Thân thể ổn chứ?」

『Thà chết đi còn hơn』

Dù đã khá hơn so với khi mới đến dinh thự, nhưng việc đột ngột thay đổi nơi ở đối với một cô gái vốn ốm yếu bẩm sinh là khá khắc nghiệt. Hơn nữa, do mù lòa, gánh nặng tinh thần chắc chắn rất lớn.

「Không sao đâu ạ. Onii-sama đã dắt tay tôi... Nội thất đã thay đổi rồi nhỉ? Tôi sẽ cố gắng ghi nhớ lại càng nhanh càng tốt.」

『Ta sẽ đi rải đinh』

Mù lòa mang theo nguy hiểm trong cuộc sống hàng ngày. Ngã từ bậc thang, vô tình chạm tay chân vào lò sưởi hay chậu than mà không nhận ra, va vào đồ đạc và làm hỏng chúng, thậm chí có thể tự làm mình bị thương. Khi cô ấy chuyển từ kinh đô đến căn nhà cho công việc và sau đó đến căn nhà trong lãnh địa của Gorilla-sama, cũng rất vất vả. Tôi đã cố gắng để đồ đạc ở cùng vị trí, nhưng luôn lo lắng không biết khi nào cô ấy sẽ bị thương.

(Nhưng lo lắng của mình không phải là chuyện lớn)

Chắc chắn người lo lắng và sợ hãi nhất là anh em họ. Trong ý nghĩa đó, lo lắng của tôi chỉ là đạo đức giả.

「...Ta nói trước. Có thể khi lên kinh lần tới, cô sẽ được đưa theo. Nếu vậy, cô sẽ phải ghi nhớ lại từ đầu đấy.」

『Lần này thiếp cũng sẽ đi cùng mà』

Dù tôi nói là có thể, nhưng thực tế gần như chắc chắn.

Tôi biết rõ. Gã đàn ông đó không thể không mang theo Mari và Magoroku. Khi tấn công, người ta sẽ nhắm vào điểm yếu nhất của đối phương. Không giống như Shiro được Aoi và Wagatsuma bảo vệ, hay Shirawakamaru được Kochou bảo vệ. Cũng không giống như Yukine, là hầu cận trực tiếp cho Tamaki. Hai người họ không có ai có thể trở thành chỗ dựa vững chắc.

(Thật là độc ác. Cũng giống như lúc đó)

Vì tôi có thể nghĩ ra những thủ đoạn độc ác như vậy ngay lập tức... Tôi muốn làm gì đó cho Mari và những người khác càng sớm càng tốt, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng. Không có kẻ ngốc nào lại ngoan ngoãn thả con tin ra cả.

「Vâng. Tôi hiểu rồi. ...?」

「...Sao vậy, Mari?」

『Đừng giả vờ ngoan hiền nữa』

Maru, không biết tâm tư của tôi, chỉ gật đầu với lời thông báo, đột nhiên co người lại và nhìn lên tôi. Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô ấy, tôi bất giác lên tiếng. Mari cúi đầu như do dự, rồi lại nhìn lên tôi và thì thầm nhỏ.

「Có phải... ngài định làm gì đó đáng sợ không?」

「Hả?」

『Một người như ngươi không có tư cách nhìn lên chàng ấy』

Với giọng nói run rẩy, tôi nghiêng đầu. Nghiêng đầu... và một khoảnh khắc sau, tôi hiểu ý nghĩa của cô ấy. Ánh mắt tôi trở nên sắc bén.

「Mari?」

「Ah, eh... giọng của Tomobe-sama... t-thật xin lỗi. Tôi không nên nói điều thất lễ như vậy, nhưng...!!」

「Mari.」

「...!!?」

『Loại người như thế này, cứ đuổi quách đi là được rồi』

Với lời gọi của tôi, cô ấy bối rối, lắp bắp, và với lời gọi áp lực lần nữa, cô ấy im bặt. Căng thẳng, sợ hãi tột độ.

「...Yên tâm. Việc này không liên quan đến cô. Không gì cả. Không một chút nào. Nên cô không cần lo lắng đâu.」

『Một người như ngươi, đừng dính líu đến chàng ấy』

Chạm vào vai cô ấy, tôi thì thầm, cố gắng trấn an cô ấy hết mức có thể. Ít nhất, đối với tôi, đó là sự thật. Tôi không có ý định trút cảm xúc này lên Mari hay Magoroku. Tôi cũng không muốn lôi họ vào như một cái cớ.

「Tomobe-sama...」

「Bằng cách nào đó, ta muốn gọi cả Iruka đến đây. Haha, chỉ có Magoroku một mình thì không thể xoay sở được đâu.」

『Như vậy ta có thể chơi đùa vui hơn』

Bỏ qua phản ứng lo lắng của Mari, tôi nói đùa. Bằng mọi giá, tôi muốn mang Iruka đến. Tôi cảm thấy có lỗi với cô ta, nhưng để bảo vệ Maru và những người khác, điều đó là cần thiết. Tôi không thể tự mình quản lý được. Trong trường hợp khẩn cấp, khi máu dồn lên đầu, tôi không biết liệu mình có thể giữ được ý thức hay không.

『Không sao đâu. Dẫu sao, ai cũng như nhau cả thôi』

...Ah. Tôi thực sự thế này là may mắn. Maru mù lòa. Tôi đeo mặt nạ. Diện mạo hiện tại của tôi không phải là thứ có thể cho người khác thấy.

『Khuôn mặt chàng đẹp trai mà?』

Một khuôn mặt xấu xí như quỷ dữ, nhuộm đầy hận thù và phẫn nộ.

『Ahaha. Lần này chàng nghiêng sang phía bên này nhiều đấy!』

(Không thể tha thứ. Nhất định, ta sẽ trả thù, Onizuki Yuusei...!!!!)

『Hihihi...』

Và trong lòng, tôi gầm lên như một con thú. Cháy bỏng với ý chí trả thù. Trong 『Mayoiga』, với nỗi căm hận được khơi dậy cùng với ký ức bởi yêu quái.

『Cứ thành thật với bản thân đi』

Đúng vậy. Để báo thù cho người đó. Vì đã khiến tôi phải giết người đó.

『Hãy giao phó tất cả cho phẫn nộ』

『Và, thiếp sẽ chờ chàng mà』

Nhất định, tôi phải giết hắn...!!!!

『Dưới đáy sâu tăm tối vô tận này, thiếp đang chờ chàng tới đó』

Bình luận (32)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

32 Bình luận

Bình luận đã bị xóa bởi TAIphahoai123
Dưới góc nhìn cuả Aoi thì hẳn là NTR à =))
Xem thêm
aoi trong vai cô vợ bất lực :))))) 🐧
Xem thêm
Căng zậy, vậy là từ giờ main chơi solo ko đc aoi giúp trực tiếp nữa rồi
Xem thêm
Đến giờ t nhớ là có 3 sự kiện chính ký ức của main bị sửa đổi. Quyết định lm đầy tớ, chuyện bỏ trốn vs Hina, chuyện cứu Aoi. Riêng chuyện cứu Aoi sau đó main phải giết Sư phụ do Yuusei lật lọng lm như đã chết mà sai người tấn công. Nhưng t ko nhớ đoạn giết Sư phụ có bị lm giả ko, nếu có thì tức là tới đây main đã nhớ ra lại. Ko biết là do Yuusei giải hay do dính ảo thuật mà nhớ ra nữa. Và main nhớ lại đc tới đâu?
Xem thêm
Do dính ảo thuật với việc yêu mẫu mở khóa dần nên nhớ lại mà chắc nhớ đến vụ của aoi thôi
Xem thêm
@Lịch1234: ừm, nếu do v thì chắc chỉ nhớ mỗi vụ giết Sư phụ thôi ha. Ko biết có nhớ lại luôn ký ức 3 ngày vs Aoi ko ta =)) Nhớ lại thì ko còn cái thái độ như nhân vật trong game đối với Aoi nữa đâu
Xem thêm
Xem thêm 7 trả lời
truyện này hay tới nổi tôi ước rằng 2 năm trước mình đi học tiếng nhật(  ̄ー ̄), nhưng giờ học thì chưa muộn
Xem thêm
hay quá💢(`□´)
Xem thêm
Bắt đầu nhớ ra và chuyển mục đích từ sống còn san báo thù.
Xem thêm
báo thù cho ai v
tôi cần giải đáp
Xem thêm
Có thể nói là ân nhân với sư phụ main
Xem thêm