Tập 10: Rồng ẩn nhẫn, gió buồn thương
Chương 3: Dòng máu xưa (part1)
1 Bình luận - Độ dài: 3,091 từ - Cập nhật:
Rakuin no Monshou
Tập 10
Chương 3: Dòng máu xưa
Part 1
Một đạo quân bảy trăm người lên đường rời thành Birac. Ba trăm bộ binh, một trăm rưỡi kỵ binh, năm mươi kỵ binh cưỡi rồng Tego cỡ nhỏ và hai trăm rưỡi xạ thủ súng trường.
Chỉ huy lực lượng này là tướng Odyne Lorgo của quân đoàn Rìu Bạc.
Gã khổng lồ Gilliam cũng tham gia vào đội bộ binh.
Để đề phòng bất trắc, tướng Rouge Saian đã cho tăng cường thêm quân kiểm soát xung quanh thành Birac.
Hoàng thái tử Gil – hay thực ra là Orba – dõi mắt nhìn đoàn quân rời thành vào giữa đêm. Cậu không ngủ mà vẫn đang ngồi trong phòng làm việc. Cậu không thể tùy tiện xuất hiện trên trận tiền được nữa. Từ nay về sau… Nghĩ tới đó, nghĩ tới cái tương lai khi hoàng đế đã bị đánh bại, có lẽ cậu sẽ tiếp tục như thế này: một mình một phòng, hai tay khoanh chặt, im lặng, đơn độc… Nên làm quen dần đi là vừa.
Sau này…sau này à?
Tấm bản đồ đang trải rộng trên bàn nhưng đôi mắt Orba đang nhắm nghiền. Cậu đang chật vật tìm câu trả lời cho những chất vấn của Folker Baran hôm trước.
Ngoài cậu ra, trong phòng còn có ba binh sĩ túc trực, những kẻ được Pashir tự ý sắp đặt làm vệ sĩ cho hoàng thái tử.
Sau cuộc gặp với Raymond, công chúa Vileena Owell không can dự sâu hơn nữa.
“Ta tin tưởng ở hoàng tử gia.” Cô ta còn buông một câu như rót mật vào tai.
Trong nay mai ta sẽ chiếm được thành Nedain. Rồi sau đó thì sao? Các trọng trấn còn lại bao gồm Solon, Kiluro và Idoro. Giả sử lão Fedom không nói láo thì lãnh chúa Indoph thành Kiluro sẽ về phe ta. Giả sủ thế đi, khi đó hoàng đế nhất định sẽ dồn đại quân về Solon.
Thực ra, đã có tin báo rằng các lực lượng dưới quyền mười hai tướng quân đóng rải rác trên khắp cõi Mephius đang có dấu hiệu di chuyển.
Ngoại trừ đạo quân thường trực bảo vệ vương đô Solon ra, còn lại quân binh bình thường tuyệt đối không được phép ra vào thành phố. Hoàng đế hội quân về đây rõ ràng là muốn dốc toàn lực quyết chiến.
Hừ, thôi kệ nó.
Orba mở mắt, tạm gạt bỏ cái tương lai xa xôi ấy ra khỏi đầu. Bầu trời ngoài cửa sổ tối đen như mực, gió thổi lồng lộng, càng lúc càng mạnh.
Đoàn quân của Odyne đang di chuyển trong điều kiện như thế.
Cây cầu bắc qua sông Zwim, tuyến đường kết nối Birac với Nedain dĩ nhiên sẽ bị giám sát. Quân của Odyne sẽ đi vòng lên hướng bắc theo tuyến đường Raymond đã dùng để đến Birac, vừa đi vừa thăm dò động tĩnh trên đường cái. Raymond đích thân dẫn đường. Anh mặc quân phục chỉnh tề, kiếm đeo bên hông, sau lưng giắt súng, trên ngực áo cài một bông hoa giấy trắng tinh khôi.
Đoàn quân di chuyển thận trọng, không quên phái trinh sát đi trước nhằm tránh bị phục kích giữa đường. Cứ thế ba ngày trôi qua.
Còn khoảng ngày rưỡi nữa là đến thời gian đã hẹn. Tuyến đường cái dẫn tới thành Nedain vắng bóng lính gác. Một nhóm trinh sát cải trang làm dân bán rong đi trước nghe ngóng rồi quay lại với thông tin rằng trong thành đang có sự biến, quân lính đang dồn cả về đấy.
“Được.”
Ý đã quyết, Odyne hạ lệnh chuyển hướng, theo đường cái xâm nhập địa phận Nedain từ hướng bắc.
Khoảng một tiếng sau khi mặt trời lặn, đoàn quân đã tới gần khu vực mỏ đá. Odyne cho dừng hành quân, đồng thời điều kỵ sĩ đi kiểm tra.
Tin báo về rằng quanh mỏ đá có rất nhiều lửa trại.
Đó chắc chắn là quân lính trong thành Nedain. Kế sách đã thành công, bọn chúng đã rời thành.
Ngồi trên lưng ngựa, Raymond cảm nhận rõ khí huyết trong người đang nhộn nhạo. Anh tự hỏi phải chăng đây chính là bầu không khí chiến trận. Tuy chưa bao giờ ra chiến trường nhưng anh có cảm tưởng rằng trong mình như có lửa, cái cảm giác háo hức muốn xông lên chém giết hàng chục hàng trăm mạng.
Tướng Odyne truyền lệnh tiến quân. Ông sắp xếp xạ thủ lên trước, dàn hàng ngang bắn loạt đầu. Khi súng đã nổ thì cũng chẳng còn lén lút gì nữa. Toàn quân sẽ xung phong, xông vào đánh tập hậu.
Đến giờ Raymond mới nhận ra mình đang lăm lăm cầm thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ từ bao giờ. Suốt hơn mấy tiếng đồng hồ anh đã nắm chặt chuôi kiếm đến nỗi đau cả tay. Nỗi căng thẳng như có thể sờ thấy được.
Boyce, thằng khốn. Mày đang ở đây đúng không?
Raymond tin chắc như thế. Nếu được, anh muốn chính tay mình chém chết hắn.
Raymond, một người chưa từng biết đến chiến trận đang có một ngộ nhận nguy hiểm chiến thắng đã nằm chắc trong tay mình. Anh nhẹ nhàng thúc ngựa tiến lên…
Bỗng có tiếng sấm nổ đùng đoàng, hay đúng hơn là lí trí của Raymond diễn giải như vậy vì nó quá đột ngột, quá bất ngờ.
Bùm! Chớp nổ chói lóa. Kỵ sĩ bị hất ngã ngựa. Màn đêm đen tĩnh lặng lập tức bị xé toạc bởi tiếng ngựa hí, tiếng người la hét và máu.
Chớp lửa súng trường nổ đùng đoàng bên cánh trái. Đoàn quân đã quá chú ý vào đống lửa trại trước mặt mà không nhận ra mình đang chui đầu vào bẫy. Kẻ đi tập kích giờ bỗng hóa con mồi.
Một kỵ sĩ ngã ngửa ngay bên cạnh Raymond. Máu tuôn thành dòng trên đầu, miệng há hốc, lưỡi thè ra. Raymond sượng trân, đầu óc trống rỗng. Anh rùng mình, giật tâm trí thoát khỏi cơn hoảng loạn, ánh mắt vẫn nhìn kẻ xấu số bên cạnh trượt khỏi lưng ngựa. Con chiến mã lồng lên bỏ chay, kéo lê cái xác vô hồn vẫn đang kẹt chân trên bàn đạp yên theo sau.
Thêm một loạt súng nổ rát, quân lính ngã xuống như rạ.
Đầu óc Raymond vẫn nghĩ đây là sấm chớp nhưng ở trước mặt, tiếng hò reo chiến trận đang áp sát rất gần.
Một toán kỵ binh dẫn đầu bởi Boyce Abigoal.
Đội xạ thủ trên hàng đầu của Odyne hoàn toàn không có cơ hội chống trả.
“Tướng quân!”
Giliiam đã tung mình nằm sát xuống đất. Gã không cần phải gọi lần hai.
“Rút! Rút mau!” Tướng Odyne vẫn ngồi trên lưng ngựa, không ngừng gào thét truyền lệnh.
Cả người lẫn ngựa nối đuôi nhau tháo chạy. Raymond thì vẫn chết sững tại chỗ, bị bỏ lại…
“Làm cái gì đấy thằng kia! Đi mau!”
Người đi cuối hàng – Gilliam – chạy tới, tóm lấy cương ngựa kéo đi. Raymond vẫn ngồi yên đó, cơ hồ bất tỉnh, nước mắt, nước mũi, mồ hôi đầm đìa trên mặt. Trái tim anh đập loạn xạ, tưởng đâu muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Cảm giác háo hức đã không còn, tinh thần hiếu chiến muốn xông lên chém giết đã tắt ngúm tự bao giờ. Trong đầu Raymond giờ chỉ có một suy nghĩ: chạy, chạy thật nhanh, thật xa, xa khỏi tiếng súng, tiếng gào thét.
“Ê! Mày ở đó đúng không? Raymond!” Giọng oang oang của Boyce Abigoal gầm vang phía sau. “Bớ Raymond! Thằng hèn! Chạy cúp đuôi rồi à? Con em quý hóacủa mày đang trong tay tao này.”
Mãi hồi lâu sau Raymond mới phân biệt được đó là thật chứ không phải ảo giác sinh ra trong cơn hoảng loạn.
Quân lính của Odyne chen nhau tháo chạy cứu thân trên con đường hướng về Birac. Trong nhóm bộ binh bị tụt lại, một số đã dũng cảm tổ chức cản hậu. Tiếng gào thét, tiếng súng nổ ầm ĩ phía sau. Đó là tiếng chiến trận hay tiếng kêu hấp hối của kẻ xấu số?
Một thất bại thảm hại đúng nghĩa.
Đoàn quân chạy dài vài chục cây số, đến bờ sông Zwim thì dừng lại. Tạm thời đã thoát được quân truy kích nhưng binh lực còn lại chỉ khoảng non nửa. Tổn thất quá nặng nề.
“Ta phải cử người về báo tin cho Điện Hạ.” Tướng Odyne vừa nói vừa truyền lệnh chỉnh đốn đội hình.
Raymond xung phong xin đi. Đầu óc anh đã hoàn toàn tỉnh táo. Cơn bấn loạn lúc tháo chạy đã tan biến và nhanh chóng bị thế chỗ bởi cảm giác cay đắng và tự dằn vặt.
Bọn chúng chưa bao giờ thôi nghi ngờ mình.
Anh đã cố hành động cẩn thận hết mức có thể. Hiềm nỗi giấu đầu hở đuôi, kẻ vốn dĩ không quen làm chuyện mờ ám tất nhiên luôn để lại dấu vết. Anh đã phạm sai lầm chí tử, đưa đồng minh thẳng vào chỗ chết.
Odyne ngoảnh lại, trừng trừng nhìn thẳng vào mắt Raymond trong thoáng chốc. Gương mặt ông loang lổ vết máu và bùn đất.
“Đi đi.” Ông nói ngắn gọn.
Raymond nghiêm chào rồi lại một lần nữa giục ngựa phi nước đại về hướng Birac.
Ba ngày sau, anh đã tới nơi và đang quỳ gối trước hoàng thái tử Gil, lần này mang theo tin dữ.
“Xin Điện Hạ thứ tội. Vì sự kém cỏi của hạ thần mà-“
Raymond vừa nói vừa khóc, nước mắt rơi lộp độp xuống sàn. Bức tường kiềm tỏa cảm xúc trong anh đã đổ vỡ. Những người ở khu mỏ chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Có thể họ đã bị tàn sát, không ai sống sót. Và còn…
“Tư gia của hạ thần cũng bị tấn công. Có rất nhiều trẻ con đang tạm trú ở đó. Chuyện gì đã xảy ra? Lousie, em gái thần… Boyce, lâu nay hắn đã để mắt đến em ấy…” Raymond nói mãi, mong sao hoàng tử động lòng.
Tín ngưỡng Badyme cấm con người tự sát. Lousie là con chiên ngoan đạo, dù đang bị đại họa giáng xuống đầu thì nó cũng sẽ không làm chuyện dại dột. Đó có thể coi là điều may mắn, đồng thời cũng là bất hạnh. Phụ nữ theo đạo Badyme bắt buộc phải kết hôn với người đàn ông mà họ đã ăn nằm cùng. Bị hạ nhục, tuyệt vọng, bị giằng xé giữa đức tin và danh dự, nỗi thống khổ mà Lousie phải chịu đựng là không gì diễn tả được.
Công chúa Vileena cũng đang ở trong phòng. Sắc mặt cô buồn rầu, chỉ im lặng nhìn Raymond khóc lóc.
“Điện Hạ.” Raymond bò tới, bám lấy vạt áo Gil. “Xin Người hãy cấp cho thần hai trăm, không, một trăm binh sĩ cũng được. Thần sẵn sàng đánh đổi cái mạng này, nhất định thần phải giết cho bằng được Jarius và Boyce Abigoal. Điện Hạ, làm ơn-“
“Hoàng tử!” Vileena bỗng kêu lên thảng thốt.
Gill hơi ngả người rồi bất thần vươn tay bóp cổ Raymond, nhấc anh đứng dậy. Bốp! Ngài đấm một cú vào mặt Raymond, khiến anh ngã lăn quay.
Gil hầm hầm bước tới, tưởng đâu muốn giẫm thêm mấy cái vào đầu Raymond.
“Cho ngươi thêm hai trăm người, thêm hai trăm người phải uổng mạng vô ích.”
“Điện hạ…”
“Ngươi nghĩ ngươi phải chịu trách nhiệm cho thất bại này à? Tên tiểu tốt nhà ngươi có cái tôi hơi bị to đấy. Quyết định là ở ta. Quân lính của ta chết tại vì ta.”
“…”
“Gọi Rouge tới đây.” Gil truyền lệnh cho người hầu đi triệu tập tướng Rouge Saian.
Hoàng tử phổ biến vắn tắt tình hình và chỉ hỏi một câu: “Ngươi đi được không?”
“Rõ!” Viên tướng già đứng nghiêm, giậm gót giày cộp một tiếng. Ông đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi có lệnh là đi.
“Lập tức đem quân yểm trợ cho Odyne. Tiêu diệt tất cả các toán lính cảnh giới trên đường. Đối phương hiện chỉ có đám thân binh của gia tộc Abigoal, nghĩa là viện binh của Solon đang trên đường tới.”
“Rõ.”
“Nếu bọn chúng lui vào giữ thành, đừng cố tấn công mà hãy bao vây. Vị trí ở đây…” Gil – hay thực ra là Orba – trỏ tay vào một điểm trên bản đồ. “Tiến hành đi. Quân lính đi đường bộ, pháo binh sẽ có phi hạm chuyên chở.”
Thất bại này đích thị là một đòn đau cho Orba. Vốn dĩ cậu chọn con đường chinh chiến vì cậu căm ghét lũ cầm quyền bạo ngược. Cậu không có gì khác ngoài nỗi bất bình và giận dữ dành cho cha con nhà Abigoal. Chính vì thế nên lần thứ hai này cậu càng phải thận trọng và bình tĩnh.
Gọi đây là thất bại – nó quả thực là cái tát vào danh dự của hoàng thái tử. Nếu để tin tức lan truyền thì mọi lợi thế Orba giành được sau chiến thắng tại Tolinea sẽ thành công cốc. Nó sẽ ảnh hưởng đến thái độ của giới quý tộc và tướng lĩnh cho tới giờ vẫn đang đứng ngoài cuộc. Nhất định phải có phản ứng tức thời.
“Raymond.”
“C-Có.”
“Ngươi thông thạo địa hình Nedain. Đi theo hỗ trợ tướng Rouge bố trí lực lượng.”
“R-Rõ.”
“Jarius đã biết trước kế hoạch nổi dậy của ngươi, hắn tất sẽ khủng bố các làng trong vùng. Rouge, chú ý vừa bảo vệ dân thường vừa động viên họ về phe ta. Nếu tình hình khả quan, ta sẽ có thể đe dọa Jarius từ bên trong thành Nedain.”
Rouge cúi đầu vâng lệnh.
Nhìn chung, cả vương đô Solon và Nedain đều đang nhận định rằng hoàng thái tử đang muốn dốc sức tấn công vào thành Nedain. Động thái đó tự nhiên sẽ gây tác động lớn. Một sự khích lệ không nhỏ cho những ai đã và đang phải khổ sở dưới ách cai trị của Jarius Abigoal.
Không chần chừ thêm nữa, tướng Rouge Saian cùng năm trăm bộ binh và hai phi hạm lập tức khởi hành.
Cũng trong lúc này, Boyce Abigoal vẫn đang tận hưởng cái khoái lạc sau chiến thắng. Gã vừa đánh đuổi quân của tên hoàng thái tử giả mạo, đạo quân mới đây còn thắng một trận giòn giã ở Birac. Dưới danh nghĩa ‘truy lùng đồng đảng của lũ nổi loạn’, gã tung quân ra ckhắp vùng, mặc sức cướp phá, tàn bạo độc ác như thể đang gây chiến trên đất kẻ thù.
Gã tìm đủ thứ lí do để tịch thu của cải, hoặc đơn giản hơn là thẳng tay cướp của giết người, đàn ông thì giết, đàn bà thì hiếp. Trong mắt gã, cái mảnh đất Nedain này đã chẳng còn giá trị nữa rồi. Mắc gì phải thương xót khi mai này gã được phong lên làm tướng quân chứ?
Đang hì hục chơi bời trong kho rơm của một nông trại nọ, Boyce bỗng giật bắn mình vì tiếng pháo nổ. Tướng Rouge và Odyne đã hợp binh và bắt đầu phản công.
“Lính gác đâu? Chúng nó mù hết rồi chắc?” Gã tức giận quát tháo, buông tha cho cô gái và đứng dậy.
Đã quá trễ. Khác với Raymond, người thường xuyên qua lại giữa các làng, Boyce hầu như mù tịt về địa hình trong vùng. Gã bố trí lực lưởng lỏng lẻo, đầy sơ hở. Đồng thời, luận về trình độ thì một gã thanh niên tập tành cầm quân tất nhiên không có cửa so sánh với hai vị chiến tướng dày dặn như Rouge và Odyne được.
Sau một thoáng giao tranh ngắn, mọi sự kháng cự nhanh chóng đổ vỡ. Rốt cuộc, chỉ huy Boyce phải cắm đầu chạy về thành Nedain trong bộ dạng đến cái đai quần cũng không kịp thắt cho đàng hoàng. (*)
[ (*)Trans: nguyên văn là ‘áo quần xộc xệch’ nhưng theo ngữ cảnh thì lúc nãy thanh niên còn đang nhấp hông nên đúng ra phải là ‘trần như nhộng’ mới đúng.]
Đúng như Orba dự đoán, các làng xung quanh thành phố lập tức hưởng ứng cuộc tấn công. Hơn năm trăm thanh niên kéo nhau tới doanh trại xin tình nguyện tham gia chiến đấu. Những người này không chỉ căm phẫn mà còn lo sợ nếu để cha con nhà Abigoal tiếp tục làm lãnh chúa thì mọi ngôi làng sớm muộn rồi cũng thành mồi lửa.
Theo kế hoạch đã định, Rogue và Odyne không tấn công mà chọn giữ khoảng cách, lập trại cách thành Nedain chừng 30 kilomet về hướng tây.
Raymond Peacelow theo sát hai vị tướng, giới thiệu cho họ những vị trí đáng chú ý, những nơi hiểm yếu cần lưu tâm. Mấy ngày sau, vào khoảng chiều muộn, anh cùng vài binh sĩ đi vào khu mỏ đá.
Hàng loạt thi thể vẫn bị bỏ mặc cho thối rữa ở đó. Quá ác độc. Trong số tử thi có Dolph. Ông chết mà mắt vẫn trợn trừng, có thể là do hối hận.
Raymond chôn cất những người xấu số. Không kìm được, anh khóc như mưa.
Xong rồi, đi vào trong hang đá nơi nhóm thợ ngủ nghỉ, Raymond thấy bông hoa giấy vẫn còn đó, vẫn treo ngay ngắn trên tường. Màu trắng tinh khôi đã bị nhuộm thành màu đỏ sẫm của máu khô.
Raymond nhẹ nhàng gỡ nó xuống, kết thành cặp cùng bông hoa giấy anh đeo trên ngực rồi đặt nó trên đỉnh đồi, trước mộ phần của những người xấu số.
Ta thề.
Raymond lẩm nhẩm trong tim. Anh biết mình sẽ không nói nổi thành lời. Những gì sắp tuôn ra nơi đầu môi chỉ là những tràng khóc lóc, thống thiết và hèn nhát.
Giờ ta chỉ có cặp hoa giấy này để tế bái mọi người. Ta thề nhất định sẽ trở lại với cái đầu của Jarius và Boyce Abigoal. Ta thề!


1 Bình luận