Tập 10: Rồng ẩn nhẫn, gió buồn thương
Chương 3: Dòng máu xưa (part3)
6 Bình luận - Độ dài: 5,443 từ - Cập nhật:
Part 3
Zenon Owell, đệ nhị hoàng tử của vương quốc Garbera đang ngồi trên đài chỉ huy của một chiếc mẫu hạm cỡ lớn. Con tàu vừa rời kinh đô Phozon và hướng về phía bắc để thực hiện nhiệm vụ quân sự. Điểm đến là pháo đài biên giới Zaim.
Vì lo ngại nguy cơ kích động nội chiến nên cả nhà vua Ainn Owell lẫn đại hoàng tử Razetta đều đã chần chừ không hành động nhưng Zenon thì khác. Anh quả quyết rằng mình cần phải khống chế Salamad Fogel trước khi hắn kịp hiện thực hóa kế hoạch của mình. Bất luận hắn mưu tính cái gì, nó chắc chắn sẽ trở thành ngòi nổ, gây họa vong quốc cho đất nước Garbera.
Salamad Fogel, phó chỉ huy của hiệp sĩ đoàn Lửng Mật, một kẻ lắm tài nhiều tật. Hắn thần tượng tên tướng phản bội Ryucown và có lập trường thù địch với Mephius, muốn Garbera tiếp tục chiến tranh chống lại Mephius.
Theo như lời hắn thì đó là ‘để bảo vệ phẩm giá của người hiệp sĩ’.
Hoàng tử Zenon của ngày xưa cũng có suy nghĩ tương tự. Giờ thì khác. Mỗi người có một đức tin riêng nhưng nó không có nghĩa là anh đã đánh mất cái gọi là ‘phẩm giá hiệp sĩ’.
Salamad đã kiến nghị với nhà vua rằng Garbera nên đòi đế quốc Mephius trao trả công chúa Vileena, người đang bị đối phương tuyên bố là kẻ phản bội. Tung tích của cô hiện vẫn chưa rõ. Nếu công chúng Garbera biết tin, thiện cảm dành cho phía Mephius nhất định sẽ tụt dốc. Đôi khi áp lực đám đông có thể lẫn át cả giới lãnh đạo, gây ra những hệ lụy khôn lường. Sự việc này nhiều khả năng sẽ trở thành một ví dụ.
Rốt cuộc, nhà vua đã ngả theo ý kiến của cận thần và đồng ý gửi quốc thư sang Mephius. Nhiệm vụ được giao cho Salamad. Y còn thuyết phục nhà vua chấp thuận cho mình đưa thêm một đạo binh mã đến đóng tại Zaim ‘để bọn Mephius thấy rằng chúng ta nghiêm túc'. Y lập luận rằng động thái điều binh tới biên giới cũng là một cách nhắc nhở rằng mối quan hệ giữa Mephius và Garbera thực chất là một liên minh quân sự.
Tuy nhiên, những thông tin tình báo của tiểu thư Rinoa Kotjun và Noue Salzantes cho thấy một bộ phận không nhỏ những kẻ chung chí hướng với Saland đã chuyển lậu một lượng lớn vũ khí tới tới Zaim từ trước. Nhiều khả năng pháo đài đã bị nhóm này kiểm soát.
Salamad, tên khốn.
Chẳng lẽ hắn muốn mượn danh nghĩa nhà vua đem quân đi gây hấn với Mephius? Vừa nghĩ đến đây là Zenon vội mặc giáp phục, vào hoàng cung xin gặp vua cha. Anh một mực yêu cầu ban lệnh thảo phạt Salamad nhưng cả nhà vua lẫn đại hoàng tử đều từ chối. Họ dè chừng vì vẫn chưa nhìn nhận rõ ý đồ của Salamad.
Zenon đành phải trình bày theo hướng khác, cẩn thận lựa từng chữ một. “Con xin phép được lĩnh một đội binh mã nhỏ đến Zaim.” Đề nghị được thông qua. Không chút chậm trễ, Zenon lập tức lên đường cùng hai mươi kỵ sĩ thân tín. Một phi hạm của Rinoa Kotkun đã chờ sẵn, đưa họ thẳng tiến về hướng bắc. Nói lời giữ lời, anh chỉ hành động với một đội nhỏ, còn việc kỵ sĩ đoàn Mãnh Hổ dưới quyền anh cũng đồng loạt nhổ trại di chuyển hoàn toàn là tình cờ. Băng băng trên miền bình nguyên bát ngát của xứ Garbera, các toán quân đều đang hướng về Zaim, tất cả đều có phi hạm chuyên chở và dĩ nhiên tất cả đều do một tay Rinoa Kotjun tài trợ.
Con tàu dừng lại tiếp nhiên liệu tại một dịch trạm nọ. Noue Salzantes đang chờ sẵn tại đó. Gã khẩn trương lên tàu và tìm gặp Zenon trong phòng riêng.
“Chúng ta có tin xấu.” Sau vài câu xã giao chiếu lệ, Noue vào thẳng vấn đề.
“Salamad đã tới Zaim rồi?”
“Chà, chúng ta còn có tin xấu khác.”
“Giá như Phụ Hoàng quyết đoán hơn một chút…Hừ, thôi đành vậy. Nói đi.”
Anh đưa mắt ra hiệu. Hiểu ý chủ, người hầu pha xong trà rồi lập tức thoái lui. Trong phòng giờ chỉ còn hai người. Noue vừa mân mê lọn tóc đen đài ngang vai của mình vừa thông báo một tin tức quái lạ.
“Một kẻ tự xưng là hoàng thái tử Gil vừa xuất hiện tại Mephius và công chúa Vileena ủng hộ hắn.
“Hả?”
Zenon ngẩn mặt ra trong thoáng chốc.
“Gì chứ?”
Anh nhanh chóng thay đổi thái độ, nhiều dòng cảm xúc trái chiều hiện rõ trên nét mặt.
“Em gái ta còn sống, đó phải là tin tốt mới đúng. Xấu ở chỗ nào? Mà khoan, kẻ nào tự xưng là hoàng thái tử cơ? Hắn chết lâu rồi, bị một tên phản thần ám toán. Có kẻ giả danh hắn à? Thế thì tại sao em gái ta lại về phe tên giả mạo? Ta không hiểu gì hết, ngươi giải thích xem nào.”
Zenon nói liền một mạch không ngừng. Noue gật đầu và trình bày vắn tắt những thông tin nghe ngóng được từ phía Mephius. Zenon im lặng nghe rồi cất lời.
“Thú vị đấy. Nghe như mấy chuyện li kì ở mấy xứ sở la lơ xa lắc nhưng giờ nó đang xảy ra ngay sát nhà ta. Ngươi nghĩ sao, Noue? Tên hoàng tử tự xưng đó là thật hay giả? Cả Vileena nữa?”
“Hiện giờ thần vẫn chưa có bằng chứng xác đáng. Tuy nhiên, cá nhân thần tin rằng hai người họ là thật. Rouge và Odyne, hai viên tướng người Mephius vừa nổi dậy tại Apta đều nổi tiếng là những người trọng đạo nghĩa. Việc họ đứng lên chống lại chính sách độc tài của hoàng đế Mephius là hoàn toàn có thể nhưng những người như thế chắc chắn sẽ không bao giờ đem ai khác ra làm cái cớ. Dựng một kẻ nào đó lên làm bình phong, lại còn mạo phạm tới hoàng thái tử đã khuất, họ nhất định sẽ không làm.”
“Lại nói, việc giả danh công chúa Vileena là rất bất hợp lí. Ngược lại là đằng khác, nếu họ tuyên bố rằng công chúa không may tử nạn vì bị vướng vào cuộc giao tranh giữa Mephius với miền tây thì sẽ hiệu quả hơn nhiều. Họ sẽ vừa tranh thủ được cảm tình của dân thành Apta vừa bóc trần chính sách độc ác của hoàng đế. Mối quan hệ với Garbera sẽ dễ hàn gắn hơn nhiều nếu họ thừa nhận công chúa đã chết và khẳng định sẽ báo thù thay vì liều lĩnh đi dùng đến kẻ giả mạo.”
“Ừm...”
Zenon gật đầu đồng tình nhưng sắc mặt vẫn trầm tư. Anh dĩ nhiên rất phấn khởi khi biết em gái mình còn sống. Còn thằng em rể Gil Mephius, hai người tuy chỉ gặp mặt đúng một lần nhưng gã đã để lại ấn tượng sâu sắc.
Thiên hạ cười hắn là thằng khờ còn ta thì thấy một con cáo gian manh.
Không lâu sau cuộc gặp đó, khi Zenon đã quay về kinh thành thì bỗng có tin báo rằng Gil Mephius bị một cận thần bắn chết.
Và giờ thì hắn còn sống.
Nếu tin tức là thật thì Gil Mephius đã chủ động giả chết. Chuyện hoàng thái tử bất hòa với hoàng đế cũng theo đó mà lộ tẩy, không còn là thuyết âm mưu nữa. Đây ắt hẳn là một kế hoạch táo tợn của Gil và phe cánh ủng hộ hắn. Vileena, em gái anh nhiều khả năng cũng có mặt trong nhóm này.
Chung quy lại, Mephius hiện giờ đang bị chia rẽ sâu sắc. Không, theo như tin báo về thì một cuộc nội chiến đã bùng nổ.
“Và?” Zenon nhìn thẳng vào Noue dò hỏi. “Ta không muốn nhắc lại đâu, chuyện này tệ là tệ thế nào?”
“Salamad hẳn cũng đã biết tin. Đồng thời, thần dám khẳng định tin tức này sẽ gây không ít sóng gió tại hoàng cung.”
Mephius lâm vào nội chiến, giới chức quân sự Garbera tất nhiên sẽ coi đó là cơ hội vàng để can thiệp. Họ thậm chí còn có thể danh chính ngôn thuận mà động binh khi công chúa của Garbera đã công khai chọn phe, ủng hộ hoàng thái tử Gil chống lại triều đình của hoàng đế Guhl.
Thời cơ quá thuận tiện cho Garbera.
“Xuất quân chiếm lãnh thổ Mephius dễ như trở bàn tay.”
“Rất có thể.” Noue bỗng hạ giọng thì thầm, cho dù trong phòng không có ai khác. “Không những thế, tình trạng loạn lạc còn tạo điều kiện thuận lợi để ám toán một số nhân vật quan trọng, những người đủ khả năng tái lập trật tự sau chiến tranh hay phản đối hành động xâm lược của Garbera.”
“Ý ngươi là Gil chứ gì?”
“Là công chúa Vileena, thưa Điện Hạ.”
Đôi môi Zenon tách ra, ngạc nhiên đến nỗi suýt nữa không kìm chế được mà kêu to thành tiếng.
“Đế quốc Mephius sau nội chiến chắc chắn sẽ bị suy yếu nghiêm trọng, bất luận hoàng đế hay hoàng thái tử thắng. Giả sử công chúa Vileena, biểu tượng của hòa bình giữa Mephius và Garbera gặp chuyện không may, hoặc mất tích trong cơn loạn lạc thì đó chính là thời cơ cho những phe đảng hiếu chiến ở Garbera. Thần dám chắc bọn chúng sẽ đòi hỏi chiến tranh tổng lực với Mephius. Xin thứ lỗi thần nói thẳng, ngay cả đức vua ở kinh đô cũng khó lòng khước từ, hay đúng hơn là không có lí do nào hợp lí để khước từ bọn chúng.”
“…”
Giả sử viễn cảnh đó thành sự thật thì Garbera sẽ chỉ có lợi chứ không có hại. Tuy nhiên, tư tưởng của phe hiếu chiến đó đối nghịch với Zenon. Cứ coi bọn chúng là đối thủ chính trị đi. Sau một hồi cân nhắc, Zenon nói.
“Đem quân đi tiêu diệt nước khác, bất chấp cái giá phải trả là làm tổn hại đến hoàng tộc nước mình, đó không phải là chính nghĩa của hiệp sĩ Garbera. Bọn chúng sẽ không xây dựng được tương lai tốt đẹp nào cả.”
“Chí phải.” Noue gật đầu hưởng ứng. Gã đang cư xử như một thanh niên yêu nước nhưng bất cứ ai từng biết Noue Salzantes hồi xưa nếu chứng kiến cảnh này sẽ phải lắc đầu tặc lưỡi.
Thằng đạo đức giả chết giẫm.
Chính Noue khi xưa đã bày mưu tính kế, toan thí mạng công chúa Vileena vì đại nghĩa.
“Tạm bỏ qua chuyện của Vileena.” Zenon giơ nắm đấm lên ngang ngực. “Salamad. Không nghi ngờ gì nữa, hắn là tên phản tặc dám coi thường hoàng gia. Hắn ngoan cố không chịu dừng tay và chúng ta phải ngăn chặn âm mưu của hắn bằng mọi giá, bằng không miệng lưỡi rắn độc của hắn sẽ tiếp tục bỏ bùa đức vua.”
Và nếu Zenon thắng trận này...
Gil Mephius. Chính mắt ta phải kiểm chứng xem ngươi là thật hay giả.
---
Phi hạm của Zenon bay một mạch tới vùng ngoại vi pháo đài Zaim mà không gặp trắc trở gì.
Con tàu di chuyển thoải mái, công khai, đường đường chính chính hạ cánh trong tầm quan sát của lính canh. Cờ hiệu của hoàng gia Garbera vẫn bay phấp phới trên tàu, dấu hiệu cho thấy trên tàu có thành viên hoàng tộc nhưng bên phía pháo đài lại không cử quan chức ra đón tiếp mà thay vào đó mà cả một đội lính vũ trang đầy đủ.
Zenon Owell đường hoàng bước xuống, cùng đội vệ sĩ tháp tùng rảo bước về hướng cổng chính.
“Cung nghênh điện hạ Zenon, chúng thần đợi Người đã lâu.”
Zenon ngoảnh sang, liếc qua hàng giáo mác sáng lóa với thái độ tò mò thích thú.
“Ồ, té ra lũ các ngươi biết mình đang chĩa giáo vào ai đó nhỉ?”
Im lặng. Không ai hồi đáp.
Đám lính này, sắc mặt tên nào tên nấy cũng tái xanh tái mét, chỉ trừ đôi mắt là hừng hực ánh lửa.
Vậy là Zaim lại một lần nữa rơi vào tay quân phản loạn. Ý nghĩ nhá lên trong đầu vị hoàng tử xứ Garbera.
Zaim, vùng đất định mệnh, nơi tên phản đồ Ryucown trỗi dậy và cũng là nơi hắn bỏ mạng.
“Salamad đâu? Hắn không chịu ra à?”
“Nếu ngài ấy ở đây, Điện Hạ sẽ khó lòng toàn mạng ra về.”
“Ồ, thật sao? Các ngươi hóa ra cũng biết nghĩ cho an nguy của ta à?” Chà, thôi vậy, ta sẽ quay lại sau.”
Zenon không thích trao đổi dài dòng. Anh quay lại tàu, tấm áo choàng bay phần phật trong gió.
Quân lính lặng lẽ nhìn chiếc phi hạm cất cánh, bay vù lên bầu trời, sắc mặt ai cũng căng thẳng vì vừa phạm tội khi quân, đồng thời cũng nhẹ nhõm vì đã đạt được mục đích ban đầu.
Coi như chúng ta đã tranh thủ thêm đươch chút thời gian.
Thế nhưng…
“Báo động! Có địch tấn công!”
Chưa đầy một giờ sau, một chiếc phi thuyền tuần tra bỗng bay vòng lại pháo đài cùng tin cáo cấp.
Lính canh cổng nhanh chóng xác nhận thông tin. Một cột khói bụi dày đặc đang ùn ùn kéo đến. Kỵ binh. Quân kỳ của hiệp sĩ đoàn Mãnh Hổ ngạo nghễ tung bay dưới nắng chiều.
Zenon Owell cất công tới trước cổng pháo đài rồi lại quay về rốt cuộc chỉ để làm tròn lời hứa hôm trước.“Con xin phép được lĩnh một đội binh mã nhỏ đến Zaim.” Cả nhà vua lẫn Salamad đều không ngờ Zenon có thể ra đòn nhanh đến thế nhưng đối với Zenon bây giờ thì chuyện đó không quan trong.
Hiện anh đang có một một ngàn quân sẵn sàng chiến đấu, được chuyên chở tới đây bằng năm con tàu thuộc sở hữu của Rinoa Kotjun. Ngoài ra còn có một phi hạm đầy đủ vũ trang ở tuyến sau với vai trò làm kỳ hạm chỉ huy.
Bên phía pháo đài Zaim, bầu không khí hỗn loạn đang bao trùm.
“Báo! Địch giương cờ hiệu của Hiệp sĩ đoàn Mãnh Hổ!”
“Không thể nào! Quá nhanh! Chẳng lẽ ngay từ đầu hoàng tử Zenon đã muốn dùng vũ lực tấn công chúng ta sao?”
“Dẹp đi! Nghĩ ngợi để sau! Báo động! Báo động!”
Lần đầu tiên kể từ sau cái chết của tướng Ryucown, chiến tranh lại tới gõ cửa pháo đài Zaim.
“Zenon đem quân tới rồi?”
Tin cấp báo tới tai Salamad Fogel đúng lúc công tác chuẩn bị nhu yếu phẩm vừa hoàn tất. Quân của y đã tập hợp đầy đủ, chuẩn bị lên ngựa xuất chinh.
Tuy nhiên, đoàn quân 800 người vẫn chưa rời khỏi cổng tây pháo đài Zaim. Y quả thật không ngờ Zenon có thể phát động tấn công nhanh đến thế. Dự định của y là đợi tới đêm mới khởi hành. Một phi hạm của Zaim sẽ phối hợp, áp sát đồn biên phòng bên phía Mephius và tiến hành ném bom. Trong lúc đối phương rối loạn, y sẽ dẫn binh vượt biên, lẻn qua vùng đồi Bruno.
Tóm lại, việc Salamad xung phong đi dâng thư chỉ là cái cớ. Ngay từ đầu y đã có toan tính riêng.
Nhưng phản ứng của hoàng gia lại đến quá sớm, cụ thể là Zenon Owell.
Trong mắt Salamad, cuộc chiến với Mephius đã khiến hoàng gia Garbera trở thành một lũ yếu bóng vía, ngoại trừ hoàng tử Zenon là vẫn có chút bản lĩnh.
“Đại nhân Salamad, chúng ta nên làm gì?” nhóm thuộc hạ trong hiệp sĩ đoàn Lửng Mật hỏi với nét căng thẳng hiện rõ trên mặt.
“Các trạm gác của Mephius sớm muộn rồi cũng sẽ phát hiện có chiến sự tại Zaim và sẽ tăng cường cảnh giới. Chúng ta sẽ tiếp tục chứ? Hay là ta lập tức triển khai phi hạm, tiến hành tấn công phủ đầu khi vẫn còn yếu tố bất ngờ?”
“Không, pháo đài phải có đủ quân trấn giữ. Phải trì hoãn Zenon càng lâu càng tốt. Ngay khi phá được thành, hắn sẽ lập tức tổ chức truy lùng chúng ta.”
Trước đám binh sĩ đang xôn xao bàn tán, Salamand thôi không lên ngựa nữa, bỏ chân khỏi bàn đạp yên và ngồi phịch xuống đất. Y đã học hỏi nhiều kinh nghiệm từ tướng Ruycown năm xưa. Trong giờ phút cam go, người chỉ huy càng phải vững như bàn thạch. Y nhắm mắt lại trong thoáng chốc rồi đột nhiên mở lớn.
“Ưu tiên củng cố phòng ngự cho pháo đài.” Y lớn tiếng truyền lệnh. “Zaim sẽ không dễ dàng sụp đổ, dù cho đối phương đông gấp đôi gấp ba chúng ta đi chăng nữa.”
Ở chiều ngược lại, việc chiến sự xảy ra trên đất Garbera tự nhiên sẽ dụ các đạo quân Mephius đóng tại biên giới rời vị trí để xác định thực hư. Mạng lưới phòng ngự trên lãnh thổ Mephius sẽ theo đó mà lộ sơ hở, tạo cơ hội cho Salamad xâm nhập trước khi các đạo quân ở hậu tuyến kịp lấp chỗ trống.
Salamad đứng phắt dậy, bộ chiến giáp xếp lớp nặng nề theo đúng chuẩn truyền thống Garbera kêu rổn rảng.
“Vào vị trí chiến đấu!”
---
Zenon Owell lệnh cho phi hạm bắt đầu pháo kích, tín hiệu mở màn trận chiến.
Tuy nhiên, pháo đài Zaim rất kiên cố, là tấm khiên che chở cho Garbera trước xứ Ende ở mặt bắc và xứ Mephius ở phía đông. Một nơi trọng yếu như vậy không thể muốn phá là phá. Pháo kích nhìn chung chỉ dừng ở mức hù dọa.
Đạn pháo nổ tung, để lại những hố sâu hoắm trên mặt đất, khói bụi tung mù mịt.
Trận chiến đã bắt đầu, Zenon truyền lệnh cho hiệp sĩ đoàn Mãnh Hổ xung phong công thành.
Tuy nhiên, Zaim rốt cuộc vẫn là thành trì kiên cố bậc nhất vương quốc Garbera. Nguyên nhân đến từ vị trí của nó. Chỉ có duy nhất một con đường dẫn vào pháo đài từ hướng nam, muốn áp sát phải vượt qua công sự, chướng ngại vật dưới làn mưa đạn trút xuống từ các tháp canh và lỗ châu mai bố trí dày đặc trên tường thành. Chưa nói gì đến kỵ binh hay bộ binh, ngay cả phi thuyền bay trên trời cũng không thể lại gần.
“Pháo đài Zaim quả là danh bất hư truyền. Xem ra chúng ta đã quá chủ quan khi công thành chỉ với một ngàn lính bộ binh.” Noue Salzantes lẩm bẩm. Anh đang quan sát chiến sự bằng ống nhòm tại mạn đuôi kì hạm chỉ huy.
Quân phòng thủ chống đỡ rất ung dung, thậm chí còn không cần phải mở cổng xuất chiến vẫn dễ dàng đánh bật được đợt công kích.
“Thắp đèn hiệu.” Sau một hồi quan sát, Noue đã nắm rõ tình hình. Anh cho tàu hạ cánh và truyền lệnh. “Ngưng chiến. Chúng ta rút lui.”
Trận công thành kéo dài chưa tới hai giờ. Hiệp sĩ đoàn Mãnh Hổ bắt đầu thoái lui. Tiếng hò reo chiến thắng của quân phòng thủ nghe rõ mồn một bên tai.
Trong lúc các toán quân về tập kết quanh kỳ ham, Noue vẫn không rời mắt khỏi pháo đài Zaim.
“Phải có cách nào đó để dụ chúng đem quân ra ngoài thành.”
Noue quay về tàu, lên đài chỉ huy báo cáo với Zenon.
“Thằng khốn Salamad. Hắn muốn đóng cổng cố thủ à?” Zenon chửi rủa cái tên của kẻ phản bội.
“Cũng không ngoại trừ khả năng đó.” Noue giơ một ngón tay lên ngang cằm. “Salamad đã công khai chống đối hoàng gia, đáng lẽ hắn phải tận dụng mọi cơ hội mới phải. Hắn biết Điện Hạ sẽ tới nhưng không tìm cách bắt giữ mà lại cho Người đi. Đằng nào thì hắn cũng đã phạm tội khi quân, không thể thoải mái lập kế hoạch được nữa. Hắn không những chấp nhận giơ lưng chịu đòn mà còn từ chối chiếm thế chủ động, không phản công khi quân ta thoái lui. Rất lạ.”
“Ý ngươi là?”
“Zaim chỉ là kế hoãn binh. Trong lúc chúng ta mất thời gian phá thành, quân của Salamad sẽ thoải mái băng qua biên giới.”
Từ ‘biên giới’ vừa thốt lên là sắc mặt Zenon lập tức đanh lại. Phỏng đoán của Noue và Rinoa Kotjun rất giống nhau, rằng Salamad muốn tấn công Mephius. Hắn sẵn sàng liều chết hòng thắp lên mồi lửa, đẩy hai quốc gia Mephius và Garbera vào cảnh chiến tranh.
"Thế thì ta cũng không kén cá chọn canh nữa.” Zenon nói với ánh mắt đầy quyết tâm. “Phải dùng biện pháp mạnh. Trong pháo đài chắc chắn không có nhiều phi thuyền. Ta sẽ cho kỳ hạm nã pháo, bắn nát cổng thành, kết hợp cùng bộ binh tổng tấn công.”
“Hãy khoan.” Noue lắc đầu, mái tóc dài mượt bồng bềnh đu đưa. “Điện Hạ, chúng ta nên kiên nhẫn là hơn.”
“Ngươi muốn chờ á?”
“Chính xác. Điện hạ tới sớm hơn rất nhiều so với dự tính của Salamad. Kế hoạch của hắn ắt phải thay đổi. Kiên nhẫn một chút, đối phương tự khắc sẽ nóng ruột và sẽ mở cổng thành đánh chúng ta.”
Noue nói một hồi với gương mặt thản nhiên như không. Gã vừa đề nghị chủ tướng chờ đợi trong khi chính mình vừa phân tích rằng đối phương đang cố ý câu giờ. Zenon thoạt đầu còn bán tín bán nghi nhưng rồi cũng nhanh chóng bị lí luận của Noue thuyết phục.
Quả thực, Salamad Fogel giờ như đang ngồi trên đống lửa. Quân phòng thủ đã sẵn sàng chống đỡ thêm nhiều đợt công kích nhưng quân của Zenon chưa đánh đến lần thứ hai đã quay đầu rút lui. Các toán quân biên phòng Mephius cũng chỉ đứng ngoài quan sát và không có động tĩnh gì đáng kể. Bọn chúng cẩn trọng cũng đúng thôi. Mephius đang có nội loạn. Giả sử tình hình chuyển xấu, cần gọi chi viện thì cũng chưa chắc có đạo quân nào sẵn sàng hỗ trợ.
Chính vì như thế nên đây mới là cơ hội tốt. Salamad nghiến răng ken két, trông không khác gì hình ảnh con lửng trên cờ hiệu.
Kế hoạch ban đầu của y là dùng phi hạm để đánh lạc hướng lính biên phòng Mephius. Ngặt nỗi, nếu dùng đến con tàu thì pháo đài Zaim sẽ mất một bộ phận đáng kể quân trấn thủ. Tiến hành kế hoạch với Zenon Owell đang nhăm nhe đánh tập hậu là hạ sách.
“Zenon, tên khốn!”
Cứ như thế, hai ngày đã trôi qua. Salamand nhận ra mình đang phí thời gian. Càng kéo dài, thòng lọng càng siết chặt. Khi tướng Ryucown nổi loạn, pháo đài Zaim vẫn đảm bảo được tiếp tế thông qua công quốc Ende ở phía đông, còn y bây giờ thì hoàn toàn đơn độc. Một khi lương thực cạn kiệt, lí tưởng hiệp sĩ cao quý cũng theo đó mà tiêu tan.
Đã vậy…
Salamad có ý chí hơn người. Đêm hôm ấy, y cho mở kho tàng, đem hết rượu trong hầm ra khao quân.
“Uống! Uống!” Y hào hùng động viên. “Tráng sĩ nào muốn là người đầu tiên noi theo tấm gương anh dũng của tướng Ryucown, hãy bước lên. Rút kiếm ra và ta sẽ cho các ngươi toại nguyện.”
Salamad lựa ra ba trăm người, lập thành một đội cảm tử cùng mình xông ra ngoài.
Sang ngày thứ ba, quân của hoàng tử Zenon vẫn lập trận như cũ. Bỗng nhiên, cổng pháo đài Zaim bật mở theo đúng cách nó đóng lại trước mắt Zenon cách đây ba hôm. Quân lính ùa ra như thác. Một hành động liều mạng của Salamad, dùng tính bất ngờ làm lợi thế hòng áp đảo đạo quân đang bao vây bên ngoài thành.
Đội hình quân bao vây bỗng tách ra hai bên. Ở hướng chính diện là kỳ hạm của Zenon đang thuận đà lao tới theo triền đồi thoai thoải. Mũ trụ và mặt nạ cũng không thể che giấu nổi sự sửng sốt trên nét mặt quân lính bên phía Salamad. Họ đã bị bắt bài. Zenon rõ ràng đã biết trước họ sẽ mở cổng xông ra và đã dàn quân chờ sẵn.
Chiếc phi hạm cất cánh, bỏ qua cuộc giao tranh giữa hiệp sĩ đoàn của Zenon với bộ binh của Salamad. Con tàu nhanh chóng lấy độ cao, nhằm thẳng hướng Zaim mà tiến. Hỏa lực trong pháo đài đang tập trung yểm trợ bộ binh, có muốn chuyển sang bắn chặn cũng không kịp nữa.
Các họng pháo trên chiếc phi hạm khạc đạn. Hàng loạt tiếng nổ liên hồi, mặt đất rung chuyển dữ dội, đến cả bầu không khí cũng tưởng như sắp vỡ thành từng mảnh. Vừa bắn hết loạt đạn là con tàu lập tức lượn ra xa nhằm tránh hỏa lực đáp trả từ trên tường thành, để lại bên dưới đống đổ nát từng là cổng phía nam pháo đài Zaim và các lô cốt lân cận.
Ngay sau khi xác định thiệt hại đã gây ra, chiếc phi hạm bay vòng lại và bắt đầu triển khai phi thuyền nhỏ. Trái với chiến thuật thông thường, đội thuyền này không uy hiếp pháo đài mà chỉ bay vòng quanh, giữ vai trò cảnh giới trong khi phi hạm hạ cánh. Vừa đáp xuống đất là con tàu lập tức triển khai thứ vũ khí tiếp theo: một đội kỵ binh.
Sự xuất hiện của đạo quân từ trên trời rớt xuống này đã dồn quân của Salamad vào cảnh trên búa dưới đe. Đồng thời, hỏa lực yểm trợ từ trong pháo đài cũng lần lượt bị bom đạn của đội phi thuyền trên bầu trời vô hiệu hóa.
Thẳng tay phá hoại một thành trì trọng yếu bảo vệ biên cương của chính tổ quốc mình là một hành động bạo lực quá đáng. Thế nhưng, Zenon đã biện minh như thế này: “Chẳng sao cả, chỉ cần mặt thành phía bắc không bị tổn hại là được.” Hoàng tử muốn dùng biện pháp mạnh nghĩa là sẽ có biện pháp mạnh. Bắn nát bét một góc phía nam để đoạt lại toàn bộ pháo đài, đó có thể coi là cái giá phải chăng.
Nhìn cảnh quân lính của Salamad sụp đổ, hoàng tử Zenon thúc ngựa, quát lớn:
“Xung phong!”
Ngài đích thân dẫn đầu ba trăm kỵ binh tiến về hướng pháo đài Zaim.
---
“Khốn nạn!” Salamad chửi rủa. Hắn nhận ra quân của mình đã bị đối phương xỏ mũi quá dễ dàng. Dẫu vậy…
“Được thôi, đã đâm lao là phải theo lao. Mở đường máu xông lên! Chúng ta đã gây ầm ĩ đến mức này, bọn Mephius chắc chắn sẽ không nhắm mắt bịt tai mãi được đâu.”
Một quyết định dứt khoát đến từ một chỉ huy dày dặn, kẻ có năng lực khiến cho hoàng tử Zenon cũng phải công nhận. Chuỗi hành động liều mạng này rốt cuộc đã tạo nên lợi thế cho Salamad, kẻ đã bị vận xui bủa vây suốt nhiều ngày ngay.
Giả sử y trì hoãn mệnh lệnh thêm chút nữa thì khi đó lính biên phòng Mephius đã lập đội hình cảnh giới trên tuyến đường dẫn tới pháo đài Zaim. Đạo quân năm trăm người của hẳn chắc chắn không đủ sức xuyên phá. Tuy nhiên, phản ứng bên phía Mephius lại quá chậm so với tính toán của Zenon và Noue. Thay vì tập trung, họ đã nháo nhào cả lên khi phát hiện thấy khói lửa bốc lên từ Zaim. Đó chính là cơ hội cho quân cảm tử của Salamad băng qua biên giới, áp sát vị trí của lính biên phòng Mephius từ bên mạng sườn.
Salamad không nhất thiết phải diệt sạch lính Mephius. Dù sao thì truy binh của Zenon vẫn đang ở ngay phía sau. Chưa biết bọn chúng có dám đuổi theo y qua biên không nhưng miễn là Salamad duy trì khoảng cách thì y sẽ rất có lợi. Sự hiện diện của chúng sẽ càng làm quân Mephius thêm hoang mang.
“Nhanh lên! Hết tốc lực!” Salamad gào bể họng, không ngừng đá hông ngựa. Y xoay người né mũi giáo của một gã lính bộ binh người Mephius, đồng thời thuận tay lia một kiếm chém bay đầu đối phương.
Vì Ryucown tướng quân! Vì tương lai của Garbera!
Máu phun như suối, Salamad không bận tâm, trong lòng liên tục lặp lại một suy nghĩ như thể đang cầu khấn. Y muốn xâm nhập vào thật sâu trong lãnh thổ Mephius, càng sâu càng tốt. Đánh vào tận trái tim của xứ Mephius, đánh thẳng vào mặt đạo quân chủ lực trấn thủ vương đô Solon, khi ấy có chết y cũng mãn nguyện.
Tin tức sẽ lan truyền rằng Salamad đã anh dũng hi sinh trong nỗ lực giải cứu công chúa Vileena. Lòng dân Garbera sẽ theo đó mà chuyển biến, chĩa mũi dùi về phía Mephius. Chiến tranh là tất yếu.
Cũng trong lúc này, Zenon Owell đang bận tiêu diệt tàn dư của quân Salamad tại pháo đài Zaim. Thắng thua đã ngã ngũ nhưng quân địch vẫn ngoan cố kháng cự, khiến anh phải mướt mồ hôi xử lí. Như thể bị ma xui quỷ khiến, chúng điên cuồng chiến đấu, những con người bị bóng ma của Ryucown ám ảnh.
Ngươi sẵn sàng tiến xa đến mức đó ư?
Zenon bước vào pháo đài Zaim với bộ chiến giáp đẫm máu. Điều anh lo sợ đã trở thành sự thật, quân trấn thủ pháo đài chỉ đang cố câu giờ cho Salamad đem quân chủ lực rời đi theo hướng khác. Sứ giả ngay lập tức được phái sang Mephius báo tin. Đã quá trễ, Salamad đã xâm nhập thành công, đã giao tranh với lính biên phòng Mephius và gây thương vong. Phía Mephius vì thế đã trở nên cảnh giác cao độ. Họ hầu như sẽ không chấp nhận hợp tác với Zenon và vẫn giữ nguyên vị trí với thái độ dè chừng, chỉ đưa non nửa lực lượng đuổi theo Salamad.
Không còn cách nào khác, Zenon đành phải từ bỏ ý định truy đuổi, chuyển sang sử dụng sứ giả báo tin cho Solon. Anh chọn ra vài cá nhân gan dạ, chia thành nhiều nhóm, mỗi nhóm đi một đường riêng rẽ.
Mãi đến khi đã truyền lệnh xong xuôi, anh mới nhận ra mình vẫn đang cầm thanh kiếm đỏ lòm máu. Anh tra kiếm vào vỏ, trong lòng thầm nghĩ, nếu Salamad thành công, hắn sẽ xé đôi đất nước Garbera.
Phụ Vương…
Zenon sợ rằng nhà vua Ainn Owell sẽ ngả theo số đông, chấp nhận gây chiến với Mephius để tránh làm trầm trọng thêm những chia rẽ nội bộ. Anh hiểu đó có thể coi là một quyết định đúng đắn dưới góc nhìn chính trị. Tuy nhiên, vì sợ hãi mà chọn nhượng bộ, chiều theo yêu sách của một số kẻ to gan gây hấn sẽ để lại một vết nhơ khó bỏ, một đòn giáng nặng nề lên uy danh của hoàng gia Garbera.
Ryucown.
Pháo đài Zaim vẫn còn ngập ngụa trong khói súng. Giữa màn sương dày đặc ấy, Zenon tưởng đâu mình vừa trông thấy hình bóng của gã chiến tướng trẻ tuổi, cao lớn hơn người trong bộ giáp phục cầu kì.


6 Bình luận