Rakuin no Monshou
Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 ) 3
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Rồng ẩn nhẫn, gió buồn thương

Chương 4: Can thiệp (part 2)

3 Bình luận - Độ dài: 4,113 từ - Cập nhật:

Part 2

Đại công tước Malcho Le Doria đã qua đời.

Ngài và quốc vương của công quốc Ende, quốc gia nằm sát bên Mephius và Garbera.

Triều đại của Malchio có thể tóm tắt bằng hai chữ: bình lặng. Không có công trạng gì nổi bật, đồng thời cũng không có sai lầm gì đáng kể. Trong lúc Mephius và Garbera mải miết đánh lẫn nhau suốt hơn mười năm ròng thì Ende đứng trung lập. Trước tin đồn rằng thành bang Zonga vùng viễn bắc đang tài trợ cho các bộ lạc du mục thù địch thường xuyên quấy rối biên giới, nhất là ở vùng Dairan, đại công tước chỉ đơn giản phất tay cho qua. Ông nhẹ nhàng trấn an triều đình rằng đây chỉ là sự hiểu lầm, không cần thiết phải dùng tới binh đao. Một phái đoàn ngoại giao được phái tới Zonga và nhanh chóng giải quyết vụ việc.

Những nhận xét về đường lối chính trị của ông thường chia ra thành hai hai thái cực.

Vị hiền vương một vòng bảo vệ hòa bình.

Hoặc ngược lại.

Ông ta ôn hòa trung dung đến mức quá đáng.

Ende có lịch sử lâu đời, kế thừa di sản văn hóa đồ sộ của Vương triều Ma thuật. Cầm, kì, thi, họa, không một môn nghệ thuật nào mà xứ Ende lại chịu thua kém so với các nước lân bang. Có điều, đời sống của dân thường ở Ende khó có thể coi là sung túc. Vì lẽ đó, trong suốt thời kì chiến tranh mười năm giữa Mephius và Garbera, triều đình Ende đã không ít lần tranh cãi. Một bộ phận quan chức đề xuất Ende nên chủ động chọn phe, đánh một trận dứt điểm cuộc chiến. Thắng lợi là chắc chắn, vừa có danh tiếng vừa có của cải.

Kì thực, đại công tước đã có động thái đáp lại. Chỉ một lần duy nhất trong suốt mười năm, ông đưa ra lập trường rõ ràng qua đề nghị hôn nhân chính trị với Garbera. Công chúa Vileena của xứ Garbera sẽ thành hôn với vương tử Eric Amon Doria, con trai thứ hai của ông.

Sẵn nhắc tới đây, công quốc Ende xưa nay vốn không hoan nghênh chuyện hôn nhân với dân ngoại lai. Họ rất, rất tự hào về quá khứ lừng lẫy của tổ tiên, rằng mình là hậu duệ của Vương triều Ma thuật, thế lực từng một thời thống trị thế giới.

Malchio tất nhiên có toan tính riêng. Ông biết thọ mệnh của mình đang như đèn treo trước gió. Sức khỏe ông sắp suy kiệt, hễ làm việc được ba ngày là lại phải nằm bệnh một ngày. Trong hoàn cảnh đó, ông toan tính…

Thôi thì ta đánh liều một phen.

Công tác chuẩn bị cho hôn sự được tiến hành trong bí mật tuyệt đối. Quân đội nhận lệnh sẵn sàng chiến đấu, chuẩn bị chống lại cuộc tấn công của Mephius trong tương lai gần. Rốt cuộc Garbera đã quyết định từ chối. Hành động đó đã khiến cả đại vương tử Jeremie lẫn nhị vương tử Eric nổi giận và công khai chỉ trích rằng đây là một cái tát vào danh dự của công quốc Ende. Cha của hai người, Malchio, thì lại không lấy làm bận tâm.

Chà, đã đánh bạc thì phải biết có thắng có thua. Thua thì phải chịu.

Như một động thái xin lỗi, phía Garbera cử nhị hoàng tử Zenon sang thăm Ende. Đại công tước Malchio đích thân chào đón chàng cùng vô vàn những tuyên bố khẳng định tình bằng hữu giữa hai nước.

Hai con trai của ông, dĩ nhiên, vẫn ôm bụng bất mãn.

Khi tướng Ryucown của Garbera nổi loạn, vương tử Jeremie đã bí mật gửi tiếp tế cho hắn. Không lâu sau, đến lượt vương tử Eric viện cớ ‘muốn dạy đám Garbera bất kính đó một bài học’ để điều động binh mã, gây một phen sóng gió tại biên giới. Quân đội hai bên đã giao tranh một trận trước cổng thành Zaim và Eric suýt chút nữa đã đánh tới tận vị trí của tổng chỉ huy, hoàng tử Zenon. Quân Garbera đáng lẽ đã thua tan nát nếu không có sự can thiệp kịp thời của quân Mephius.

Đại công tước Malchio khi ấy đã nằm liệt giường, hoàn toàn không còn khả năng kiểm soát đại cuộc. Muốn gọi hai đứa con trai cùng đến thăm cha còn khó. Tin đồn rằng đại công tước đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Trước tình hình đó, bộ máy chính trị Ende lại đang bận chia bè kéo cánh, ủng hộ một trong hai vị vương tử, gây ra tâm lí trì hoãn, thiếu quyết đoán trong hành động. Vương tử Jeremie thanh tao, quý phái, am hiểu văn hóa và phong tục Ende nên rất được lòng giới tinh hoa. Ở chiều ngược lại, vương tử Eric thuộc kiểu chiến binh, nhanh trí đi kèm với tật nóng nảy. Quãng thời gian dài ở vùng chiến địa Dairan đã trui rèn cho ngài tác phong của bậc lãnh đạo cùng kinh nghiệm quân sự sau nhiều phen chiến đấu chống quân du mục phương bắc. Đổi lại, Eric không thông thạo chuyện chính trị.

Một cuộc đối đầu không khoan nhượng đang âm thầm hình thành trong lòng công quốc Ende. Ai cũng muốn phe mình ủng hộ giành chiến thắng, ai cũng muốn dự phần trong trang sử huy hoàng sắp tới. Mọi vật cản, mọi kẻ ngáng đường đều phải bị loại bỏ bằng mọi cách. Bằng vũ lực, bằng tiền tài, bằng mưu kế, bằng máu…

Hai vị vương tử thường xuyên đả kích, chê bai lẫn nhau, đồng thời liên phục phô trương thanh thế, khẳng định rằng mình sẽ là người thừa hưởng tước vị Đại công tước.

Người cha, người duy nhất đủ quyền lực để kiềm chế hai anh em thì đã quá yếu, chỉ nằm một chỗ, lực bất tòng tâm.

Chuyện gì tới rồi cũng phải tới. Ai cũng hiểu, ai cũng chờ đợi cái kết tất yếu. Chính vì thế nên kẻ nào cũng vồn vã, vận động càng nhiều người về phe mình càng tốt, cứ có cơ hội là lại bu quanh một trong hai vị vương tử, tìm cách tranh thủ thiện cảm của ngài.

Ngày hôm ấy, rốt cuộc thần chết cũng đến rồi lại đi trong im lặng.

Suốt từ sáng sớm, dân thành Saffia thi thoảng lại bồn chồn nhìn lên trời. Họ cùng dõi mắt về phía xa khỏi thành phố. Nằm tách biệt trên một ngọn đồi ở bên kia bờ hồ là hoàng cung Ende, nơi luôn tắm mình trong ánh phản chiếu lấp lánh, rực rỡ tựa hào quang. Ngày hôm ấy, vầng hào quang rực rỡ bỗng mờ phai, cảnh vật nhuốm màu u ám, buồn thương.

Lá cờ của Vương triều Ma thuật, biểu tượng cho tính chính thống của gia tộc đại công tước Ende vẫn tung bay trên cột cờ của tòa tháp cao nhất hoàng cung. Ngày hôm ấy, lá cờ bay phần phật dữ dội, quăng quật trong gió. Đến quãng trưa, một tiếng chuông dài ngân vang, báo hiệu rằng đại công tước đã qua đời.

Trên phố, người ta quỳ sụp xuống khóc thương, thì thầm cầu nguyện, khấn tên các Linh Thần, cầu mong cho đại công tước được yên nghỉ và Ende tiếp tục được bình yên.

Buổi sáng hôm sau, nhóm các cận thần tâm phúc của đại công tước gửi lệnh triệu tập triều đình Ende tới dự họp tại thần điện Thiên Nga, tên thường gọi là Điện Thủy Thần, nơi thường được chọn để tổ chức những nghi lễ long trọng.

Quý tộc thành Saffia không ai là không tới. Dĩ nhiên, hai vị vương tử cũng có mặt, cùng đứng ngang hàng, song song với nhau trên bậc thềm.

Đúng giờ đã định, nhóm cận thần tháo niêm phong, tuyên đọc di nguyện của đại công tước.

Mặt sàn khảm pha lê tinh xảo, tưởng như có thể nhìn rõ dòng sông đang cuộn chảy bên dưới, còn ở bên trên, cảm giác căng thẳng như sắp đè nát tâm trí con người. Một vài quan khách đã bắt đầu xám mặt, sắp ngất tới nơi. Jeremie một tay nghịch bím tóc, Eric khoanh chặt hai tay, cả hai anh em đều nóng lòng chờ đợi chiến thắng.

“Tước vị Đại công tước của công quốc Ende sẽ được trao cho…”

Viên cận thần già nua đọc dõng dạc, rành mạch, từng từ từng chữ vang đến mọi ngóc ngách trong sảnh đường.

“…Eric Le Doria.”

Sảnh đường lập tức trở nên ầm ĩ trong khi hai vị vương tử thì vẫn đứng chôn chân tại chỗ như thể bị bỏ bùa. Nhìn theo phản ứng của họ thì không thể biết được ai thắng ai bại. Một thân tín giật giật vạt áo Eric, giục anh trả lời. Sau một thoáng chần chừ, Eric bước lên.

Viên quan hầu già nua đứng trước mặt anh, cung kính cúi chào và nói.

“Từ ngày hôm nay, tên của ngài không còn là Amon nữa. Ngài có quyền tự xưng niên hiệu. Từ nay về sau, ngài không có gì thuộc về riêng ngài nữa. Mọi hành động, lời lẽ, suy nghĩ…tất cả đều là đại diện cho công quốc Ende. Từ giờ trở đi, ngài chính là công quốc Ende. Những năm tháng quá khứ của ngài không còn ý nghĩa gì nữa. Ngài sẽ gánh vác trọng trách của người thừa kế Vương triều Ma thuật, tiếp tục viết nên trang sử tiếp theo. Cầu mong Linh Thần ban phúc, giúp ngài-“

“Hoang đường!” Vương tử Jeremie lớn tiếng cắt ngang. Lớp trang điểm đậm nhằm che đi gương mặt phẳng lì xương xẩu cũng không giấu được nơi thịnh nộ đang bùng nổ. Jeremie chỉ thẳng mặt Eric.

“Tên tặc tử này bị cáo buộc tội giả mạo ý chỉ của Đại công tước để có cớ triệu tập binh mã đi gây chiến với Garbera. Ai có thể đảm bảo hắn không giở trò tương tự với di ngôn của Phụ thân ta chứ?”

Trong đám đông tất nhiên cũng có vài người lao xao ủng hộ rồi nhanh chóng tắt ngúm. Đám đông đang có mặt tại Điện Thủy Thần rốt cuộc chỉ đáp lại cáo buộc đó bằng thái độ im lặng. Vương tử Jeremie vốn rất giỏi phán đoán tâm lí và quả thật, riêng về mặt này thì ngài giỏi hơn em trai nhiều. Tự biết tình hình bất lợi, Jeremie nghiến răng trèo trẹo, sắc mặt méo mó như sắp biến thành kẻ khác. Ngài xoay gót và hầm hầm bỏ đi khỏi sảnh đường với nhóm tâm phúc vội vã theo sau, tổng cộng lại còn chưa đến chục người.

Phe cách của Jeremie dĩ nhiên đông hơn nhiều. Những kẻ ở lại đều là kẻ thức thời, đều là trang tuấn kiệt. Trong chính trị, lật mặt trở cờ là chuyện thường nhật và xứ Ende không thiếu ví dụ lịch sử về những con cáo già và rắn độc. Jeremie chưa đi bao xa, tai vẫn nghe rõ ràng những tiếng cười, tiếng hoan hô sau lưng. Phe cánh của Eric, cả cũ lẫn mới phải tranh nhau xếp hàng, chờ đến lượt được bắt tay chúc mừng ngài tước gia.

---

Chiều tối cùng ngày sẽ tổ chức lễ đăng cơ cho tân công tước. Eric vẫn nán lại trong Điện Thủy Thần để chuẩn bị. Ngài quỳ gối cầu nguyện trên mặt sàn phủ pha lê suốt từ sáng tới giờ, quên cả ăn ngủ.

Trong lễ đăng cơ, Đại công tước sẽ làm điều tương tự. Nhắm mắt, cầu nguyện, lắng nghe những thông điệp của Linh Thần, những tinh linh phù hộ độ trì cho công quốc Ende. Khi ngài đứng dậy, ngài sẽ tái sinh thành con người mới, chính thức trở thành đại công tước xứ Ende.

Trong bóng tối, thời gian trôi chậm chạp. Đầu óc Eric ngổn ngang suy nghĩ.

Đại công tước…

Ta…sẽ trở thành Đại công tước ư?

Eric đã dồn toàn tâm toàn ý để tranh giành ngôi vị đó nhưng cái ý nghĩ rằng từ ngày mai mình sẽ trở thành một con người khác, trở thành người gánh vác vận mệnh của quốc giá nó thật quá khác thường, không rõ là thực hay hư. Trái tim ngài thoáng chùng xuống.

Liệu ta có xứng đáng không?

Thân xác Eric đã được trui rèn trong chiến trận nhưng tâm trí thì vẫn không thoát được nỗi ngờ vực. Ngài run rẩy tự hỏi. Suốt bao lâu nay, chưa bao giờ ngài nghĩ rằng mình đủ sức cạnh tranh với Jeremie.

Ende có lịch sử lâu đời. Nghĩ lại, người như hoàng huynh có khi vẫn phù hợp với tước vị hơn. Hay là ta từ chối, nhường đại quyền cho hoàng huynh còn bản thân quay về Dairan, tiếp tục làm tướng quân cùng anh em đồng đội?

Trong bầu không khí im lặng hoàn toàn, Eric không nghe thấy gì khác ngoài nhịp đập của con tim mình. Những viên ngọc quý khảm trên trần sảnh đường tỏa sáng nhàn nhạt, lung linh huyền ảo dưới tác dụng của chất Ether. Ánh sáng phản chiếu lên mặt sàn pha lê, tôn rõ dòng nước đang cuộn chảy bên dưới, giúp cho tâm trí đang lung lạc của Eric ổn định phần nào.

Gì chứ, từ khi nào mà ta lại trở nên ủy mị vậy?

Hai gương mặt bỗng hiện lên trong tâm trí Eric, những kẻ đã đối đầu với ngài trên đất Garbera. Zenon Owell, nhị hoàng tử xứ Garbera và Gil Mephius, hoàng thái tử xứ Mephius. Cả hai đều còn trẻ, riêng phần Gil, có bảo y còn non choẹt cũng không sai. Thế nhưng y lại không hề sợ hãi, thậm chí còn chủ động đàm phán, tự tin ra điều kiện với Eric và Zenon.

Khi nghe tin Gil bị ám sát, thoạt đầu Eric còn tưởng mình nghe nhầm. Đồng thời, ngài cũng nhanh chóng nhìn nhận sự thật.

Loại người như hắn chắc chắn đã gây thù chuốc oán không ít.

Mới gần đây thôi, bỗng có tin Gil Mephius sống lại và xé đôi đế quốc Mephius trong một cuộc nội chiến. Dĩ nhiên, Eric cũng đang theo dõi sát sao sự việc. Cũng như phần đông công chúng, ban đầu ngài cho rằng kẻ này rốt cuộc chỉ là một tên giả mạo, nhưng rồi…

Nếu hắn đúng là Gil thì sẽ càng thú vị.

Một hoàng tử dám đối nghịch lại vương quyền, kẻ nguy hiểm đến mức bị chính bề tôi của mình ám sát. Kẻ đã chết bỗng đội mồ sống dậy, tập hợp binh mã tiến về vương đô.

Hắn là đồ vô học, thô bỉ, ngông cuồng, ấy thế mà...Eric bỗng thấy có một sự tương đồng kì lạ giữa mình và Gil. Ngài giờ đã là chủ nhân của Ende, cái xứ sở cổ hủ và bảo thủ như bức tượng phủ đầy rêu phong.

Trách nhiệm của ta là đổi mới.

Eric hít một hơi sâu, chỉnh lại tư thế, quỳ thẳng lưng hơn, mắt vẫn nhắm, tiếp tục cầu nguyện.

Hoàng huynh đã sớm biết ta và y sẽ trở thành đối thủ. Y thả rồng vào đất Dairan hòng triệt hạ ta. Nếu lúc đó ta chậm chân một chút thôi thì toàn vùng Dairan đã chìm trong biển máu. Ta không thể để vận mệnh quốc gia rơi vào tay loại người như y được.

Cơn sóng ngầm trong lòng Eric dần lắng xuống.

Sáng sớm hôm sau…

Eric đón bình minh đầu tiên của quyền lực với tâm thế sẵn sàng. Có điều, trong lúc ngài đang bận chuẩn bị cho lễ đăng quang thì bên phía kinh thành Saffia bỗng xảy ra biến cố.

“Cái gì?”

Một binh sĩ chạy vào mang tin cáo cấp, vội vàng đến nỗi vấp chân ngã sõng soài. Đại công tước Eric Doria nhận tin, sắc mặt rắn đanh lại. Đại vương tử Jeremie Amon Doria đã hành động. Y đã chọn phương án tồi tệ nhất mà Eric có thể tưởng tượng ra. Trước lúc bình minh, y đã tập hợp một nhóm thân binh ít ỏi, quyết liều một phen.

Nếu y tấn công vào thần điện nhằm giết Eric trước khi ngài hoàn thành lễ đăng quang thì viễn cảnh đó vẫn còn chấp nhận được. Eric sẵn sàng chiến đấu, coi như đỡ mất công giải quyết hậu họa.

Đánh thì đánh. Hoàng huynh à, hai ta đấu một trận, xử lí rốt ráo mọi ân oán một lần dứt điểm luôn đi.

Tuy nhiên, Jeremie có kế hoạch khác. Nhân cơ hội Eric phải ở lại thần điện, y đã dẫn quân xâm nhập hoàng cung. Mục tiêu là tòa tháp trung tâm, vị trí cột cờ. Y đã đánh cắp quốc kì của Vương triều Ma thuật, thứ sẽ được Eric sử dụng trong lễ đăng quang.

Nạn nhân đầu tiên là nhóm vệ binh tòa tháp. Họ nhận ra vương tử Jeremie đang tiếp cận và ra hiệu dừng bước với thái độ nửa đề phòng nửa hoang mang. Đáp lại, Jeremie lấy ra một cái túi từ trong ngực áo và ném tới. Cái túi bung ra, một đám bụi trắng xóa bao phủ, người nào hít phải cũng bủn rủn tay chân, cay mắt, ngạt mũi. Thuộc hạ của Jeremie chỉ chờ có vậy, lập tức xông vào tàn sát nhóm vệ binh.

Hiện giờ, Jeremie đang giương cao lá cờ đẫm máu trên đường đào tẩu. Y đã rời thành Saffia và đang hướng tới biên giới.

Đó là những thông tin được báo lên cho Eric. Đồng thời, trong lúc hoàng cung đang náo loạn thì một khu vực khác trong thành Saffia cũng gặp tai họa.

Bộ Pháp Thuật, tổ chức huyền bí vốn luôn tránh xa chuyện chính trị đã bị tấn công. Mật thất, nơi Bộ Pháp Thuật có toàn quyền quản lí đã bị đột nhập. Vô số tạo vật ma thuật, những báu vật vô giá được khai quật từ những di tích cổ xưa, những cổ vật được lưu giữ từ thời Vương triều Ma thuật, những thứ mà ngay cả vương tử cũng không thể tùy tiện động chạm mà không có sự cho phép của Đại công tước đã bị cướp đi.

Đại sư Wodan, trưởng tọa của Bộ Pháp Thuật đang nổi giận lôi đình. Nghe nói một pháp sư tên là Hezel đã đào tẩu.

Eric lập tức ban lệnh phong tỏa biên giới nhưng Jeremie đã nhanh hơn một bước. Y đã thành công vượt biên tiến về hướng bắc, về hướng thành bang Zonga. Y di chuyển bằng phi thuyền và rất có thể tên pháp sư phản bội kia đã tiếp tay cho y.

Lễ đăng quang bị hủy bỏ. Tính chính danh của nó gắn liền với quốc kì của Vương triều Ma thuật. Phải đoạt lại báu vật bằng mọi giá.

Eric khẩn trương tổ chức truy đuổi. Trước tiên, ngài phái sứ giả đến trao thư cho Zonga. Ngặt nỗi, Zonga là thành bang giàu có với nhiều hải cảng và vị trí then chốt kết nối với vùng vịnh phương bắc. Họ có tiền, có quyền và cũng có tiếng là chuyên gia nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Đám người trịnh thượng, tự cao tự đại này luôn trưng ra thái độ bàng quan giả tạo trước cái gọi là ‘những tranh chấp vặt vãnh ở lục địa’.

Jeremie, đồ đốn mạt. Hóa ra mi đã chuẩn bị sẵn.

Chắc chắn Jeremie đã lên phương án đề phòng trường hợp y không được phụ thân lựa chọn. Tính toán chu đáo lắm, ấn tượng lắm và Eric càng có bằng chứng để từ chối tham vọng của y. Hạng người này làm phụ tá thì có thể chứ tuyệt đối không được cầm quyền.

“Chưa vào trận mà đã tính kế thoái lui, hắn không xứng làm thủ lĩnh.” Eric tuyên bố. Từ nay hai anh em chính thức trở thành kẻ thù và Jeremie chắc chắn không phải là đối thủ dễ chơi.

“Chẳng lẽ hắn muốn mượn quân của Zonga để xâm lược Ende?”

Mối bận tâm hàng đầu của Eric không phải là sự can thiệp của Zonga mà là tung tích của báu vật bị đánh cắp. Lá cờ của Vương triều Ma thuật có ý nghĩa hơn nhiều so với môt tên vương tử Jeremie.

Sẵn nhắc đến Jeremie, vị vương tử, hay chính xác hơn là cựu vương tử xứ Ende cũng đang ngổn ngang suy nghĩ. Trên đường đào tẩu, y đã dằn vặt rất nhiều. Tự y cũng hiểu rằng hành động cướp đoạt quốc kì này chính là phương án tồi tệ nhất, thô thiển nhất mà y có thể nghĩ ra.

Đến cảng Zonga, y lập tức phái người đi bắt liên lạc với đế quốc Allion phương đông.

“Eric Doria không xứng đáng thừa hưởng di sản của Vương triều Ma thuật. Quốc kì cổ xưa của Vương triều hiện đang do ta cất giữ. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mọi chuyện, thống nhất dưới chung một ngọn cờ.” Nội dung bức thư của Jeremie đại khái như vậy.

Hai tuần sau, phía Allion gửi hồi đáp. Trong thư, Kaseria Jamil – đệ nhất hoàng tử của đế quốc Allion – tuyên bố sẽ đem quân tới trợ chiến ‘nhằm bảo tồn di sản và tính chính thống của Vương triều Ma thuật’.

Một hạm đội cùng không dưới hai ngàn quân sẽ sớm vượt biển tới Zonga. Hai ngàn quân do đích thân hoàng tử Kaseria chỉ huy, đạo quân khét tiếng man rợ, tàn ác, sẵn sàng thẳng tay tàn sát bất cứ ai chống đối.

Đọc thư, Jeremie không kìm được cảm xúc, đôi tay mảnh khảnh run lẩy bẩy. Cảm giác hối hận dâng tràn trong tim, thể hiện rõ ràng trong ánh mắt y.

Đưa quân Allion vào can thiệp đồng nghĩa với tương lai đen tối đang chờ đợi Ende: bị chà đạp, bị đô hộ. Allion xưa nay luôn thèm khát một chỗ đứng chân vững chắc tại miền trung tâm lục địa. Nội loạn tại Ende và lá thư của Jeremie chính là thời cơ không thể thuận lợi hơn.

Khoan đã…Allion hồi đáp quá nhanh.

Đôi tay Jeremie đột nhiên buông thõng. Y vỡ lẽ.

Không thể nào. Chẳng lẽ tất cả đây đều là tính toán của Hezel?

Gã pháp sư thân cận, thường xuyên cố vấn cho vương tử, thậm chí còn bằng lòng ra tay hỗ trợ cho hành động điên rồ của y…

Chẳng lẽ hắn chính là tay trong của Allion? Hắn là pháp sư, bản chất của hắn là theo đuổi tri thức ma thuật. Tính cách đó đã thấm vào máu, đến nỗi hắn đã cất công sang miền tây Tauran xa xôi chỉ để xác minh tin đồn về một tên thuật sư tự xưng là Garda đang hoành hành. Hắn nghĩ là làm, không thông báo, không xin phép, thậm chí cũng chẳng hỏi ý kiến của cấp trên là Bộ Pháp Thuật hay trình bày ý đồ với thân chủ là Jeremie.

Với lối tư duy đó, rất có thể hắn sẽ cho rằng sự thống nhất của hai quốc gia hậu duệ của Vương triều Ma thuật sẽ có lợi cho mình. Hắn sẽ có quyền nghiên cứu ma thuật, đọc sách vở, cổ thư của hai quốc gia thay vì một.

Dẫu vậy…

Cứ đà này, thiên hạ sẽ coi ta là trò cười. Ta sẽ vĩnh viễn bị cười chê như đồ phế vật. Bằng mọi giá, ta phải chiến thắng, phải đoạt lấy vương vị. Trong một ngày thôi cũng được, ta nhất định phải khắc ghi tên mình vào sử sách.

Jeremie hạ quyết tâm.

Đã đâm lao thì phải theo lao.

Sự đã rồi, có hối hận cũng chẳng cứu vãn được.

Đó là sự thật và không có thứ quyền phép nào trên đời có thể thay đổi được.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

TRANS
Thank trans
Xem thêm
Tfnc
Đoạn đầu thì có cảm tình thằng mưu mẹo, đoạn sau hơi vỡ lẽ =))
Xem thêm
Còn tỉnh nhưng cơn quẩn trí đã thắng
Xem thêm