Rakuin no Monshou
Tập 9: Rồng thu mình, gió buồn thương
Phần mở đầu
“Điện hạ.” Tiếng gọi của người đàn ông được đáp lại bằng một khoảng im lặng.
Người đang ngồi trước mặt gã chính là hoàng thái tử xứ Mephius. Tuy nhiên, tác phong của tên này rõ ràng không phù hợp với thân phận. Y ngồi ngả ngớn, tay phải cầm vại bia to bự còn tay trái đang mải nghịch ngợm ả gái bán hoa đang quỳ kế bên.
“Bạn của quý khách gọi kìa, mà ‘Điện hạ’ là sao?” Ả gái cười khúc khích, thích thú ra mặt.
Hoàng thái tử Gil Mephius hô hô cười rộ. “Đấy là cách hắn châm biếm á. Nhìn cái mặt hắn đi, đạo mạo học thức ngời ngời. Lần nào hắn muốn lên mặt dạy đời mấy thằng ngu ngu thấp kém như ta là y như rằng hắn lại giở bài này.”
Hoàng tử ngửa cổ tu một hơi hết vại bia, khà một tiếng rõ to rồi mới cúi xuống, sắc mặt bỗng chốc đã chuyển sang bực dọc. Y hất tay gạt ả gái sang một bên bằng thái độ kiểu ta đã chán ngấy rồi.
“Lượn đi, trong này sắp bàn việc quốc gia đại sự. Đàn bà hớt lẻo đi chỗ khác chơi.”
“Gì vậy cha nội?” Ả gái giận phồng má vì bỗng nhiên bị chửi nhưng nhanh chóng chấn chỉnh thành một nụ cười đon đả. “Vậy thôi, hẹn gặp lại ngài, ‘Điện hạ’. Sau này có rảnh, ngài nhớ tìm em nhé.”
Ả đứng dậy, cúi mình thi lễ một cách điệu đà rồi thoắt một cái đã đi mất, chỉ để lại tiếng cười giòn tan, ánh mắt không quên đảo quanh truy tìm con mồi mới. Chỉ vài phút sau đã thấy ả đang ngồi, hay đúng hơn là quỳ bên chân một gã khác rồi.
Bầu không khí nhừa nhựa, sặc mùi đồ ăn đồ uống bỏ mứa, mùi mồ hôi, mùi người, mùi súc vật, cộng thêm âm thanh ầm ĩ của tiếng dân giang hồ cãi lộn, những câu đùa tục tĩu cùng tiếng cười không bao giờ tắt của gái làng chơi.
“Ngươi chẳng biết tùy biến gì cả.” Hoàng thái tử cười khinh khỉnh. “Ăn vận chỉnh tề vào cái chốn này làm gì? Muốn được chú ý đến thế cơ à? Thôi, uống đi đã.”
“Không, thần…”
“Chẳng phải xưa giờ chúng mình là anh em chí cốt, bữa nào cũng phải nhậu tới sáng sao? Uống đi. Ê, đằng kia, lại đây rót một vại đầy cho đại nhân Jurome coi.”
Jurome là cái tên hoàng thái tử đặt cho người kia mỗi khi họ cần che giấu thân phận. Người kia đành thở dài đáp. “Tôi không ăn chơi xuề xòa ở mức đó được nữa, Argos à.”
Gã ‘Argos’ nọ cười nhăn răng. “Nói nghe như ông cụ vậy. Ông hơn tôi có ba tuổi thôi, còn lâu mới đến ba mươi, lo cái gì.”
“Chưa già nhưng cũng không còn trẻ nữa. Ông cũng thế thôi, Argos. Chí ít thì ông cũng nên chú ý an toàn chứ, đêm nào cũng đi chơi rong suốt thế này không ổn đâu.”
“Muốn gợi ý tôi chuyện yên bề gia thất chứ gì? Ông làm trước đi. Tôi cẩn thận vốn sẵn tính trời. Ông lấy vợ xong xuôi đi, chờ thêm đôi ba năm nữa, tôi sẽ nhìn bài học của ông mà rút kinh nghiệm, đến khi đó mới tới tôi. Cứ từ từ.”
“Gì đấy? Đại nhân Argos đang tính lấy vợ đấy à?”
Một gã ngồi chung bàn chợt ngoảnh lại bắt chuyện. Đầu gã quấn mấy vòng băng vải, che đi vết thương vẫn đang rỉ máu bên dưới. Không chỉ mình gã, hơn chục người khách trong quán này cũng đang bị thương ở mức nặng nhẹ khác nhau. Mới cách đây vài hôm, cũng chính những người này đã tham gia vào một trận quyết chiến long trời lở đất.
“Lấy vợ á, xuống vùng vịnh phương nam vồ ngay một em cho tao. Gái xứ đó, nhất là ở xứ Zonga nó xinh thôi rồi, vòng nào ra vòng nấy nhá. Vừa xinh vừa dữ như chằn, em nào cũng được bố dạy đánh kiếm từ bé, có đánh nhau là nhiều khi chồng phải ra cản chứ không đùa.”
“Mồm thằng này chỉ biết quảng cáo cho con vợ nó thôi chứ nó có biết gì hay ho hơn đâu mà nói.” Một gã khác chen ngang. “Nè, đại nhân, gì chứ gái gú đúng là chuyên môn của tao rồi. Bữa trước tao có chơi với mấy em quê ở vùng đảo Baroll. Phê thôi rồi, cái cảm giác nó như kiểu có lửa cháy trong người ấy.”
“Sai bét, gái quý tộc Ende mới là đẳng cấp nhá. Cao sang, có học, không hay lèm bèm như mấy bà cô Mephius. Quan trọng nhất là mấy gái ấy da mượt như lụa luôn á. Nghe đồn bọn thương nhân giàu sụ vùng vịnh phương bắc sẵn sàng mua nữ quý tộc Ende bằng số vàng nặng bằng người luôn cơ.”
Thế là cuộc trò chuyện nhanh chóng biến thành cãi lộn với hàng chục cái mồm góp vào khoe khoang gái gú xứ này xứ nọ. Riêng người đầu têu câu chuyện, ngài Jurome nọ là không tham gia, chỉ đang ngẩn ngơ ngắm mấy làn khói đang vẩn vương trên trần nhà.
Những thành phần đang ngoác mồm cãi lộn kia nhìn chung đều là những gương mặt thân quen cả. So với bữa tiệc ‘mừng công trước chiến thắng’ cách đây mấy hôm, cũng tổ chức trong một quán rượu tồi tàn xập xệ không khác chỗ này là mấy thì số lượng người tham gia đã ít đi nhiều.
Họ vừa thua trận.
Cái cảm giác súng đạn bắt sượt qua sau gáy, tiếng rít đặc trưng của gươm giáo khi đâm chém vẫn rõ mồn một trong tâm trí Jurome và Argos. Bất luận có uống bao nhiêu rượu đi nữa thì cảnh tượng chiến hữu bị bắn ngã ngựa ngay trước mắt vẫn còn ám ảnh Jurome. Argos ngồi bên cạnh thì vẫn cười hô hố, nốc rượu ừng ực, vui chơi hết cỡ không khác gì bữa tiệc trước trận chiến mấy hôm trước.
Trùng hợp thay, trận chiến này diễn ra đúng tại nơi mà Argos – hoàng thái tử của đế quốc Mephius – đã có trận chiến đầu tiên trong đời binh nghiệp của mình. Tám năm trước, khi đó Mephius đã đoạt lấy vùng đất này khỏi tay nước láng giềng Garbera. Lần này, vua Jerog Owell của Garbera đã đích thân dẫn quân đến đòi lại lãnh thổ.
Quân Mephius nhanh chóng bị rơi vào thế yếu, dần bị đối phương bào mòn lực lượng. Dẫu vậy, Argos vẫn một mực nhắm tới chiến thắng, muốn đánh tới cùng chứ nhất quyết không chịu thu binh. Rốt cuộc, đích thân hoàng đế phải phái sứ giả tới truyền lệnh rút lui. Và việc đầu tiên Argos làm sau khi chiến bại trở về là đi giải sầu trong quán rượu.
Sau rồi, Argos đứng dậy trả tiền, đồng thời ra hiệu bảo Jurome đi theo. Hai người tìm tới chuồng ngựa. Vốn tính hào phóng, Argos bo luôn cho thằng bé chăn ngựa còi cọc một túi tiền nặng ịch. Bỏ ngoài tai tràng lời cảm ơn đến độ líu lưỡi của thằng bé, Argos đến bên con chiến mã vẫn đang được buộc nguyên trong chuồng của mình và nhảy lên lưng nó.
Một lúc sau, Argos đang giục ngựa phóng nước đại, miệng không nói câu nào, khác hẳn với lúc nãy ngồi ăn chơi trong quán. Jurome lặng lẽ theo sát phía sau.
Hai người chỉnh ngựa, giảm tốc độ xuống nước kiệu nhỡ. Họ đang ở trên đỉnh đồi cho tầm nhìn bao quát ra toàn khu vực miền trung Mephius. Nơi này tất nhiên có lính canh nhưng giờ thì không có ai cả. Lúc nãy Argos đi ngang qua nhóm lính tuần và đã ‘thuyết phục’ họ để phần việc tuần tra cho mình lo liệu.
Đằng xa kia, tách khỏi những ánh đèn của nhà cửa phố phường là tòa tháp đen Mephius.
“Chuyện lúc nãy…” Argos thả mình nằm thẳng cẳng trên thảm cỏ. Jurome thong thả đến bên và hạ mông xuống.
“Chuyện gì lúc nãy cơ?”
“Chuyện lấy vợ ấy.”
“À…” Argos đáp một tiếng rõ dài, ra chiều cụt hứng rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.
“Nghiêm túc coi nào. Ông đến tuổi rồi á. Vì ông nay đã là hoàng thái tử nên đây không còn là vấn đề của cá nhân ông nữa đâu.”
“Nhất định phải thế à?”
“Nhất định. Sớm muộn rồi ông cũng sẽ trở thành hoàng đế. Xứ Mephius sẽ thành…ờ…coi như nó là con ông đi. Đứa trẻ cần phải có mẹ. Người cha có giỏi giang cách mấy thì cũng không thể thấu suốt mọi việc. Người cha có sức mạnh để bồng bế nhưng đứa trẻ luôn đòi hơi ấm của mẹ.”
“Ầy, thôi bỏ đê.” Argos cười khùng khục, cho rằng đây là chuyện tiếu lâm. “Rồi, ngươi dám mở mồm càm ràm tiếp là ta phản công đấy. Ta chỉ cần hỏi một câu thôi: Thế ngươi thì sao? Trong lòng đã để ý cô gái nào chưa?”
“…Ầy, bỏ qua.”
“Còn bày đặt lo chuyện tầm xàm thêm lần nữa là ta sẽ có biện pháp mạnh. Bằng quyền lực của hoàng thái tử, ta sẽ đứng ra chọn vợ hộ ngươi luôn. Khi đó, hừ, ta sẽ đi điểm mặt từng nhà quý tộc một, chọn đứa con gái nào xí nhất, trông phát tởm nhất rồi ban hôn cho ngươi.”
Quý tộc Mephius khi kết hôn thường phải có sự chấp thuận của hoàng tộc. Argos có thể chỉ nói cho vui nhưng kì thực hoàng tộc Mephius quả thật có quyền áp đặt hôn sự, thậm chí bắt buộc li hôn nếu cần thiết. Thế nên giới quý tộc khi kết hôn thường ‘tự nguyện’ đóng góp một khoản thuế, cốt yếu là để hoàng tộc không có cớ ‘thi hành luật’. Nhìn chung, cái quyền lực kì quặc này rốt cuộc là một cách bóp nặn tiền của. Giống như quyền hưởng đêm tân hôn, nó là một luật tồn tại trên giấy tờ chứ chẳng bao giờ thực sự có hiệu lực. Về phần Jurome, anh chàng chỉ biết cười trừ, trong lòng thầm tự hiểu ông bạn của mình muốn làm gì cũng được.
Argos cười hô hố một hồi rồi lại im lặng.
“Bệ Hạ càng ngày càng hèn nhát.” Hoàng thái tử đột nhiên đổi giọng. “Ta từng nghe khi Phụ hoàng đích thân ra chiến trường, chí ít thì ngài vẫn có chút khí chất. Như trận vừa rồi đây, đúng là quân ta thua và bị địch truy đuổi nhưng cơ hội chiến thắng vẫn còn. Đáng lẽ chúng ta phải bám trụ, phải tiếp tục chiến đấu.”
“Quân Garbera có quá nhiều phi hạm.” Jurome đáp với sự cẩn trọng trong từng câu chữ. “Quân ta thì lại thiếu kỵ binh, sức cơ động yếu hơn hẳn quân địch. Bệ Hạ ắt hẳn đã thấu suốt tình hình và bình tĩnh ra quyết định hợp lí nhất. Đừng nôn nóng. Chúng ta mới thua một trận này thôi. Thua keo này ta bày keo khác. Lần sau chúng ta sẽ có phương án đáp trả và sẽ lật ngược thế cờ.”
“Thất bại làm lòng quân giảm sút. Về lâu về dài nó sẽ gây hại đến đoàn kết quốc gia.”
“Oh…”
“Gì thế Simon?” Hoàng thái tử ngoảnh lại, gọi người kia bằng tên thật với gương mặt tỏ ra bực bội thấy rõ. “Lần nào ngươi giở cái giọng đó là y như rằng ngươi sẽ hành xử như mấy lão già cho coi.”
“Ôi, chà…Vậy để thần hỏi ngài một câu xem.” Simon Rodloom nheo mắt lại. “Điện hạ Guhl, ngài muốn nói một khi ngài đã ngồi lên ngai vàng là ngài sẽ luôn chiến thắng, bất luận cuộc chiến vì cớ gì, bất luận kẻ địch là ai ư?”
“Tất nhiên.” Argos – hay thực ra là Guhl Mephius – đáp thẳng.
Oh… Simon trầm ngâm. “Hoàng đế không phải là thần thánh. Ngài có ngôi vị độc tôn trên toàn cõi Mephius, có quyền hiệu lệnh thiên hạ nhưng như thế không có nghĩa là ngài có thể tùy ý định đoạt mọi việc, có thể quyết định sống chết cho tất cả thần dân.”
“Không, thế thì hoàng đế chỉ cần tiến thêm một bước, trở thành thần thánh là được.” Guhl bỗng đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn thẳng, rút thanh gươm bên hông ra. “Hay chí ít thì thần dân chỉ cần nghĩ hoàng đế là một vị thần trong cõi người là được. Chỉ cần một suy nghĩ đó thôi là đất nước này sẽ tụ về một mối, thống nhất, mạnh mẽ, không gì có thể đối chọi lại. Khi đó sẽ chẳng còn đau thương, không có xâm lược, cũng chẳng có nội loạn gì nữa.”
“…”
“Dĩ nhiên, Phụ hoàng ta có ý tưởng của riêng mình còn ta có ý tưởng của ta. Ngươi…hừm, ngươi coi xứ Mephius là đứa trẻ phải chăm lo. Ta muốn nuôi dạy con ta theo cách của ta.”
“Điện hạ…”
“Còn chuyện lấy vợ, để sau hẵng bàn.” Guhl đánh mắt liếc xéo Simon khi này cũng đã đứng dậy. “Thiệt tình, ta chưa bao giờ nghĩ đến cái chuyện lằng nhằng đó cả. Nhìn coi, giờ ngươi có khác gì vợ ta đâu.”
Guhl nhắm mắt lại. Những gì ngài đang thấy hẳn cũng giống như những hình ảnh đã lởn vởn trong tâm trí Simon trong quán rượu. Như để chứng minh điều đó, Guhl lẩm bẩm.
Ngươi không chết là tốtrồi.


1 Bình luận