Rakuin no Monshou
Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 ) 3
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Rồng ẩn nhẫn, gió buồn thương

Chương 4: Can thiệp (part 3)

0 Bình luận - Độ dài: 3,957 từ - Cập nhật:

Part 3

Đại cuộc đang có nhiều chuyển biến phức tạp.

Chẳng mấy chốc mà tin đồn nội loạn tại Ende cùng sự xuất hiện của hạm đội Allion đã lan truyền khắp lục địa. 

Người đầu tiên phản ứng là Salamad Fogel, kẻ đang ngoan cố đóng quân trên đất Mephius. Gã ra lệnh nhổ trại di chuyển, thậm chí còn lịch sự trả tiền bồi thường cho dân làng nơi gã đóng quân. Đoàn quân di chuyển dọc theo sông Wendt về phía tây rồi ngoặt lên phía bắc, hướng về Idoro, pháo đài bảo vệ điểm cực đông Mephius.

Lãnh chúa Julius thành Idoro cấp tốc báo tin cho vương đô. Tuy nhiên, do binh lực trong thành phố đã suy yếu nhiều nên Julius tỏ thái độ lần lữa, tìm đủ lí do để trì hoãn thi hành chỉ đạo của hoàng đế. Ông ta đang giữ mình, chờ xem gió xoay chiều nào sẽ ngả theo chiều đó.

Trên đường tiến lên phía bắc, Salamad phải cắt ngang qua địa phận phía đông thành Kiluro. Lãnh chúa Kiluro – Indolph York – là đồng minh của lãnh chúa Fedom thành Birac và đã chọn về phe hoàng thái tử chống lại hoàng đế. Ông ta đang toan tính nổi loạn, không hơi đâu mà để tâm đến một đám quân ngoại quốc đang di chuyển qua địa phận của mình. Thế là ông ta án binh bất động, cứ thể bỏ qua cho Salamad thoải mái di chuyển.

“Ngạc nhiên chưa…” Salamad cười hềnh hệch trên lưng ngựa, toàn thân gã căng tràn nỗi khoái trá. “Rõ ràng là số mệnh đã an bài cho ta thành công đây mà.”

Salamad Fogel đem quân vào đất Mephius với ý định liều chết. Gã sẵn sàng lao đầu vào đạo quân đầu tiên cản đường và đánh thí mạng. Tuy nhiên, tình hình đã thay đổi, rõ ràng là các thành trấn như Idoro và Kiluro đang từ chối chấp hành mệnh lệnh của vương đô.

Ta có thể đánh một mẻ lưới lớn hơn nhiều. Gã nghĩ thầm.

Tình trạng nội chiến đã biến đế quốc Mephius thành một con bệnh nằm liệt giường, có muốn cử động cũng không được. Minh chứng rõ ràng nhất chính là việc Salamad có thể thoải mái hành quân trên đất Mephius như chốn không người.

“Anh em! Đây chính là dấu hiệu! Tướng quân Ryucown trên thiên đàng đang phù hộ chúng ta!”

Salamad vung tay lên trời, hét lớn. Binh mã phía sau thi nhau hò hét hưởng ứng, một số thậm chí còn xúc động bật khóc. Đạo quân này hầu hết đều là những người ủng hộ Ryucown.

“Nhìn cho kĩ đi! Một ngày nào đó, miền đất này sẽ thuộc về vương quốc Garbera. Tinh thần hiệp sĩ Garbera sẽ dẫn lối cho chúng ta đến với chiến thắng!”

Cùng lúc, tại công quốc Ende…

Triều đại mới vẫn chưa thể chính thức bắt đầu vì lễ đăng cơ đã bị hoãn. Vương tử Eric vẫn tiếp quản quyền lực của đại công tước và tiến hành triệu tập giới quý tộc và sĩ quan Ende tới hoàng cung. Trong danh sách dự họp còn có những thầy tế chiến binh, những người chịu trách nhiệm quản lí các điện thờ trên đất Ende, cầu nguyện các Linh Thần hộ vệ cho quê hương xứ sở.

Theo như tin mới nhận thì hạm đội của Allion đã bắt đầu vượt biển, điểm đến dĩ nhiên là các cảng của Zonga. Có gây áp lực đòi Zonga đứng ngoài cuộc cũng vô ích, đám người đó chắc chắn sẽ chối bỏ mọi liên đới.

Đồng thời, vẫn chưa có xác nhận gì về việc hạm đội kia có phi hạm yểm trợ, nghĩa là không quân Allion vẫn chưa tham chiến, có thể là do vấn đề hậu cần.

Một điểm sáng hiếm hoi. Eric nghĩ thầm.

Đế quốc Allion có là siêu cường thì cũng không thừa thãi nhiên liệu Ether tới mức sử dụng không quân để tiến hành xâm lược quy mô lớn. Dù sao Allion cũng vừa mới kết thúc một cuộc chiến đẫm máu cùng với kha khá tin đồn về những cuộc đấu đá trong nội bộ.

Đạo quân hai ngàn người đang vượt biển của hoàng tử Kaseria Jamil vẫn ở trong tình trạng sứt mẻ, không có sức mạnh tối ưu.

Nghe nói quốc vương Allion thoạt đầu đã phớt lờ đề nghị của Jeremie. Về sau, đích thân Kaseria đã ra sức thuyết phục, khiến ông ta thay đổi thái độ, cho phép hắn điều động binh mã.

Con ác thú khát máu.

Có nhiều tin đồn xoay quanh Kaseria Jamil. Hắn là người đa tài, đam mê thi ca, đàn bà và chém giết. Theo đuổi đam mê chính là khoái lạc và khoái lạc đến với hắn tự nhiên như hít thở. Thiên hạ đồn rằng cứ đôi ba ngày là hắn phải giết vài mạng cho đỡ ngứa tay, hoặc không hắn sẽ ăn mất ngon.

“Địch quân chỉ khoảng hai ngàn. Giả sử chúng có tăng viện thì cũng khó có thể lên quá bốn ngàn.”

Các tướng đang lớn tiếng bàn luận phương án chiến tranh.

“Chúng ta nên huy động đại quân tại Dairan. Phải đánh vỗ mặt chúng.”

“Không được. Hiện nay, cả Mephius lẫn Garbera đều đang rất rối ren. Không thể huy động toàn quân, làm vậy nghĩa là bỏ ngỏ biên giới, bọn giặc cỏ sẽ tràn vào phá hoại.”

“Vả chăng…” Một vị đô đốc lớn tuổi với bộ áo choàng dài vướng víu vừa nói vừa liên tục chớp mắt. “Chúng ta có thể tiêu diệt một hai ngàn quân, không vấn đề nhưng lần sau chúng quay lại với một hai chục ngàn quân thì sao? Thắng một trận thì dễ thôi nhưng chiến tranh có phải phương án tốt không?”

“Cốt rễ vấn đề là vương tử Jeremie, à không, mong Điện hạ thứ lỗi, vấn đề là tên tội nhân Jeremie. Hắn đã bị kết tội phản quốc, mọi tước danh của hắn đã bị hủy bỏ. Chỉ cần chúng ta bắt được hắn đem về Saffia trị tội thì Allion cũng không còn lí do để can thiệp nữa.”

“Lí do ấy hả?” Một viên tướng tóc tai bù xù bật cười hô hố. “Ngài tưởng bọn người Allion hiểu đạo nghĩa lắm ấy. Bọn chúng không cần lí do, miễn có cái cớ thuận tiện nào là lôi ra dùng thôi. Lũ con hoang thối tha đó muốn chiến tranh nghĩa là sẽ có chiến tranh. Nhìn lại lịch sử đi, tấm gương vong quốc của Liên minh thần thánh Dytiann và ‘nhà vua câm’ Shazam rõ rành rành đấy.”

“Các vị tiểu vương vùng vịnh phương bắc có thể sẽ hỗ trợ chúng ta. Họ sống nhờ vào thương mại, sự bành trướng của Allion chính là mối quan tâm chính của họ suốt nhiều năm nay.”

“Ông muốn Ende cộng tác với chúng? Lũ ngoại đạo tôn thờ quái thai dị tượng năm đầu mười tay đó ấy hả? Báng bổ! Linh Thần sẽ bỏ rơi xứ Ende.”

“Đây là lúc để ông nói chuyện tín ngưỡng à? Vận mệnh quốc gia đang lâm nguy!”

“Càng cùng quẫn bĩ cực nghĩa là càng phải mạnh mẽ. Công quốc Ende có đứng trước đại họa cũng không được hèn yếu! Phẩm giá và uy phong của chúng ta phải tỏa sáng hơn bao giờ hết”

Lịch sử và truyền thống lâu đời của Ende nhiều khi cũng cản trở suy nghĩ trong đầu óc con người.

Chỉ trong một khoảng thời ngắn mà vương tử Eric đã ngộ ra nhiều điều. Ngài đã nhiều lần tham gia chiến nghị, hầu hết là trong doanh trướng trên thảo nguyên vùng Dairan. Chỉ có ba vấn đề được đem ra thảo luận: làm sao để giết địch, làm sao để tránh thương vong cho quân mình, tiệc mừng chiến thắng ăn món gì. Thế thôi. Đơn giản, ngắn gọn, hiệu quả. Đó là trải nghiệm của Eric còn cuộc họp hôm nay thì ngược lại. Người ta bàn chuyện đại sự, những quyết định có thể thay đổi dòng chảy lịch sử bằng những lời sáo rỗng, dài dòng, không đâu vào đâu. Nó nực cười thế nào ấy.

Hừ, rõ là thối tha nhưng nó cũng hài hước mới tệ chứ.

“Im lặng!” Eric vươn tay ra hiệu, dập tắt cuộc đấu khẩu của triều thần.

Mọi người đều giật mình, nháo nhác đưa mắt hướng về vị trí của vị vương tử kế vị với vô số những toan tính và mong đợi. Không ai không muốn được thăng tiến, muốn tranh thủ thiện cảm của tân công tước. Họ muốn tìm hiểu xem gã thanh niên lớn lên ở thảo nguyên Dairan quê mùa sẽ đối phó với cơn khủng hoảng vô tiền khoáng hậu này như thế nào. Vài kẻ đơn giản chỉ đang háo hức chờ đợi tuyên bố chiến tranh.

“Yêu cầu vùng vịnh gửi tiếp viện là ý hay. Chúng ta đã duy trì quan hệ hợp tác lâu dài với họ. Nhờ bạn bè giúp đỡ lúc gian khó là bình thường, không có gì đáng hổ thẹn. Lịch sử cũng ghi nhận nhiều trường hợp tương tự rồi. Các ngươi nghĩ sao?”

“Điện hạ phán xét rất đúng.” Quần thần thi nhau gật đầu.

Ngay cả những người lúc nãy còn cực lực phản đối vì lí do thần thánh nọ kia cũng hiểu hợp tác với phương bắc là phương án khả thi nhất để đối phó với mối nguy trước mắt. Họ phản đối phần nhiều vì tính cố chấp, vì lòng tự tôn lịch sử, vì trách nhiệm phải đứng lên phản đối những ý nghĩ phi truyền thống.

Tạm thời thôi. Muốn thắng lợi thì phải biết dùng thủ đoạn. Muốn đối phó với quân Allion, Ende phải chấp nhận đánh đổi. Bầu không khí trong sảnh nghị triệu trở nên nghiêm trang, kiên định hơn.

“Còn hai nước Mephius và Garbera.” Tuyên bố tiếp theo của vị công tước tương lai làm cả sảnh đường phải sửng sốt. “Ta sẽ phái sứ giả yêu cầu họ chi viện.”

“Cái gì?”

“Điện hạ, Mephius đang có nội chiến. Garbera cũng đang có nhiều dấu hiệu tương tự. Làm vậy e rằng…“ Một viên tướng lên tiếng can ngăn.

Mới đây thôi quân đội Ende cho chính Eric chỉ huy đã giao tranh với quân Garbera. Trận chiến kết thúc trong cảnh bất phân thắng bại, phần nhiều vì sự xuất hiện của quân Mephius đã buộc cả hai bên phải xuống thang. Ngay sau đó, một bầy rồng hoang làm loạn tại vùng Dairan khiến Eric phải vội vàng kéo quân về tiêu diệt. Sự kiện này rốt cuộc lại là điềm may mắn, tạo ra tiếng vang lớn. Nếu khi đó Eric chỉ đơn giản thoái lui thì ngài chắc chắn sẽ bị chê cười là đồ thất bại, cơ hội tranh vương vị cũng bị ảnh hưởng.

Vương tử Eric đáp lại bằng một nụ cười.

“Mephius, Garbera cũng như mọi quốc gia trên lục địa này đều thừa hiểu mục tiêu thật sự của Allion không chỉ có mỗi Ende. Họ đang có nội loạn, ta biết, họ không thể điều binh, chuyện thường. Ta muốn một tuyên bố chung rằng các quốc gia trên lục địa sẽ sát cánh cùng Ende. Cái đó mới là quan trọng và sau này sẽ hữu ích.”

Eric đứng dậy, đảm bảo tất thảy triều thần cũng đứng lên rồi phát biểu thêm.

“Hỡi anh em binh sĩ, giờ là lúc để cầm vũ khí. Sẵn sàng mọi thứ cần thiết, quân trang, lương thực, cung, kiếm, súng, đạn...Hỡi các quan chức, giờ là lúc các ngươi phải tận tâm làm việc. Hãy đảm bảo mọi thành bang, mọi quốc gia gần xa đều nhận được quốc thư của Ende. Từng câu chữ, từng lời nói phải thật cẩn thận, thật hoa mĩ, tranh thủ thiện cảm cho mục tiêu chung. Chúng ta đang có chiến tranh, ta mong đợi tất cả các ngươi sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ quê hương xứ sở.”

Eric vốn không giỏi khoản ăn nói, bài phát biểu này đã được soạn sẵn. Ngài vẫn không giấu được nét ngập ngừng trong lời nói nhưng đại ý vẫn được truyền tải đầy đủ. Ánh mắt ngài lướt qua một lượt trước bá quan văn võ đang cung kính cúi đầu.

“Cầu mong Linh Thần phù hộ chúng ta.”

“Cầu mong Linh Thần phù hộ chúng ta.” Tất cả cùng đồng thanh hưởng ứng.

---

Trong khi xứ Ende vẫn đang xoay sở trong lề xưa thói cũ thì tại thành Birac xứ Mephius, một con mãnh hổ mới nổi đang chuẩn bị cho một phen chọc trời khuấy nước.

Tin tức về cuộc tranh đoạt quyền lực tại Ende cùng với sự can thiệp của Allion lan truyền từ đông sang tây, đi qua vương đô Solon rồi rốt cuộc cũng tới tai Orba tại Birac. Đi kèm với nó, cậu cũng biết được phản ứng của vương đô.

Tệ rồi đây.

Orba đang sải bước đảo qua đảo lại trong văn phòng hoàng thái tử tại tư dinh của lãnh chúa Fedom.

Lâu nay cậu đã nhẫn nhịn chờ thời cơ. Tình hình vừa mới sáng sủa hơn được đôi chút thì đã chuyển xấu. Salamad xông vào đất Mephius làm loạn rồi đến vụ việc Ende cứ thế nối tiếp nhau xảy ra, làm tắt lịm những luồng ý kiến ủng hộ hoàng thái tử. Tình thế biến động, lòng người đổi thay. Cậu sợ Gil Mephius sẽ bị coi là kẻ mưu toan gây chia rẽ nội bộ trong hoàn cảnh các quốc gia cần phải đoàn kết hơn bao giờ hết.

Uy tín của Gil sẽ còn tiếp tục tụt dốc nếu quân Allion đổ bộ hoặc Salamad dẫn quân tấn công vào thành phố của Mephius. Kế hoạch của cậu sắp bị phá sản theo cách không thể nào ngờ tới được.

Câu chuyện đùa hôm trước giờ đã hết cười nổi rồi. Orba nghĩ thầm, nhớ lại lời bình luận của tướng Rouge rằng ‘Salamad hành động theo chỉ đạo của hoàng đế’.

Dĩ nhiên tướng Rouge không ám chỉ hoàng đế Guhl cho phép Salamad đem quân vào lãnh thổ Mephius. Trên thực tế, phản ứng của hoàng đế đối với Salaamd có thể coi là khá nhân nhượng, thậm chí còn có đôi phần dung túng. Để mặc một đạo quân ngoại quốc tự do di chuyển trên lãnh thổ nước mình sẽ làm tổn hại đến uy danh của hoàng tộc Mephius nhưng đó sẽ là một cái giá hợp lí để chuyển hướng dư luận. Hoàng đế muốn tạo cảm tưởng rằng mình không hành động vì phải lo đối phó với quân phản loạn và hoàng thái tử Gil mới chính là gốc rễ của vấn đề.

Tin đồn đang lan truyền tại vương đô Solon rằng Salamad đã có một giao kèo nào đó với Gil. Đạo quân phản loạn của tên hoàng thái tử giả mạo đã cấu kết với miền tây Tauran và xứ Garbera để xâu xé đất nước Mephius. Giả sử phe cánh của hoàng đế đã tung tin thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Orba không thể ngồi yên. Cậu muốn hành động nhưng trước tiên cậu phải đối phó với một ngàn quân của hoàng đế đang kìm chân mình tại Nedain. Khốn nỗi, nếu phát động tấn công, cậu sẽ mang tiếng xấu là thừa nước đục thả câu, nhân lúc loạn lạc để trục lợi.

“Rất hợp lí.” Tướng Rouge nhận xét. Ông vừa giao nhiệm vụ huấn luyện cho cấp phó để đến tham vấn với hoàng thái tử.

“Bệ Hạ chỉ chờ chúng ta mất lợi thế là sẽ điều quân tinh nhuệ đi đánh dẹp Salamad. Khi đó dư luận sẽ nhìn nhận rằng hoàng đế rốt cuộc vẫn là người chịu trách nhiệm bảo vệ đất nước. Có thể hành động đó sẽ dẫn tới chiến tranh với Garbera nhưng nó sẽ chỉ là vấn đề thứ yếu so với cuộc nội chiến trước mắt. Vả chăng, công chúng đều coi việc Salamad xâm phạm lãnh thổ là hành động khiêu khích có ý đồ của Garbera và sẽ ủng hộ chiến tranh.”

“Phía Garbera cũng không dám tuyên chiến trong tình hình hiện tại, khi mà xung đột Ende – Allion đang sắp sửa bùng nổ.”

Garbera sẽ muốn ưu tiên giữ gìn lực lượng để đảm bảo an ninh quốc gia. Đó sẽ là một chiến thắng nữa cho Guhl Mephius, tiếp tục khẳng định vai trò bảo vệ quốc gia của hoàng đế.

Orba đã nhẫn nhịn chờ thời cơ, nào ngờ chờ đợi lại càng làm tình hình thêm rối rắm.

Quân Allion nghiêm túc tới cỡ nào? Chẳng lẽ Garbera chịu nhìn Salamad làm càn làm quấy mãi à? Còn hoàng đế Guhl, ông ta đang toan tính gì?

Orba vắt óc suy nghĩ. Quá nhiều vấn đề, quá nhiều mối lo. Cậu phải mở rộng tầm nhìn…đúng, nhưng cậu không quen giải quyết nhiều việc cùng lúc. Nó còn khó khăn hơn nhiều so với việc một mình đối phó với hàng ngàn quân. Cậu dồn hầu hết thời gian vào việc tìm giải pháp, đăm chiêu nghĩ ngợi trong lúc nghe báo cáo thường ngày, trong giờ ăn, lúc họp chiến nghị…kể cả khi ngồi trong nhà xí.

Trong những lúc hiếm hoi trò chuyện với công chúa Vileena, Orba cũng thường xuyên lơ đãng, không biết người kia đang nói gì. Cậu luôn tự nhủ - không được mất tập trung khi gặp cô ta – nhưng rốt cuộc vẫn chứng nào tật nấy.

Chết tiệt.

Với tính cách của Vileena thì một là cô sẽ lớn tiếng chấn chỉnh cậu, hai là chuyển sang thái độ lạnh lùng xa cách. Lạ thay, công chúa không hề tỏ ra giận dỗi, hoặc cũng có thể là con người nhiệt huyết ngút trời như cô cũng phát mệt với việc chỉnh đốn tên hoàng thái tử này.

“Điện hạ, nghe rõ trả lời?”

“À, ừ.” Orba giật thột như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê.

“Ơn giời, ngài vẫn còn ở đây.” Người đang đứng trước mặt cậu là đội trưởng Pashir.

“Tình hình lính mới thế nào?”

“Xét tới những biểu hiện khả nghi thì… Hiện thời, đám lính mới đã có thể tạm gọi là binh sĩ. Đã biết phối hợp, biết nghe lời, cơ mà nếu ra chiến trường là ít nhất phân nửa sẽ đào ngũ.”

“Oh?”

“Hầu hết chúng nó tham gia vì nổi máu anh hùng là chính. Những câu chuyện giật gân phóng đại rằng hoàng thái tử từ cõi chết trở về rất lọt tai đám thanh niên. Thần dám chắc chúng nó đều cho rằng chỉ cần gia nhập là sẽ được gặp điện hạ, có cơ hội thăng tiến rồi thành anh hùng. Hào hứng cho lắm rồi vỡ mộng cho đau, chưa được mấy ngày mà đã có hơn trăm thằng bỏ trốn vì không chịu được huấn luyện rồi.”

Pashir vừa nói vừa nhìn chiếu tướng Orba. Hoàng thái tử đáp lại bằng ánh mắt đôi phần thích thú.

“Phải chăng Điện Hạ có điều muốn nói?”

“Ta đang tự hỏi, cớ sao kẻ thức thời như ngươi lại không biết khôn mà chạy cho sớm?”

Hả? Pashir thộn mặt ra.

“Ta không dọa dẫm gì ngươi, cũng không giữ Mira hay đám đấu sĩ nô lệ làm con tin nữa. Ngươi biết khôn thì nên trốn lẹ đi. Hay là đồng lương sĩ quan quá hậu hĩnh, xứng đáng để ngươi bán mạng?”

“…Biết đâu đấy…Chẳng qua tại hạ không cho rằng hoàng tử gia sẽ đâm đầu vào một cuộc chiến mà mình không nắm chắc phần thắng.”

“…Để rồi xem.” Orba đáp rồi lại tiếp tục nghĩ ngợi.

Xét về thái độ thực dụng nhìn thẳng vào thực tiễn thì Folker, viên tướng đã đối đầu với Orba tại Tolinea cũng tương tự như Pashir. Cả hai đều nhận định rằng Gil Mephius sẽ gặp kết cục thê thảm nếu còn tiếp tục án binh bất động.

“Hay là ta đi Solon một chuyến nhỉ?” Một câu lẩm bẩm của Orba khiến Pashir giật mình. Hiếm khi gã biểu lộ cảm xúc ra ngoài mặt.

“Nói giỡn thôi.” Orba xua tay rồi lại thả mình xuống ghế.

Một lúc sau, cậu thay trang phục rồi rời phòng, tâm trí lại quay về với câu đùa hồi nãy. Đó là đùa hay thật. Một câu nói mông lung nơi đầu môi mà chính cậu cũng không hiểu.

Lại nói, ‘thay trang phục’ ở đây không phải là trang phục của hoàng thái tử. Orba đeo bộ hộ giáp đen tuyền, đi ủng, găng tay sắt và mặt nạ. Trước khi lên đường rời thành Apta, cậu đã đặt hàng ông thợ rèn Sodan một bộ giáp phục cho đồng bộ với chiếc mặt nạ sắt. Orba Hổ Sắt đã có ít nhiều thay đổi so với hồi ở miền tây Tauran.

Đôi khi Orba sẽ dùng thân phận đấu sĩ đi dạo quanh thành Birac. Ngồi trong văn phòng nghe báo cáo cũng được nhưng cậu tin rằng tự mình đi nghe ngóng vẫn tốt hơn. Cậu sẵn sàng bỏ công sức để mở rộng tầm nhìn, dù chỉ một chút ít. Vả chăng, tính cách cậu vốn không ưa chờ đợi, ra ngoài tự kiểm chứng tình hình cũng là một cách vận động, giúp tinh thần cậu nhẹ nhõm phần nào.

Orba lượn quanh khu doanh trại rồi chuyển sang bãi đỗ phi thuyền. Viên phó quan của tướng Rouge đang trổ tài, ra sức hành đám tân binh ra bã. Tàu thuyền có nhiều, đa số được công ty của Zaj Haman cung cấp, trong đó còn có vài chiếc có xuất xứ từ Garbera.

Tuy rằng đó không phải là lí do tại sao-

Linh cảm nhắc nhở Orba có người đang áp sát sau lưng cậu. Kẻ đó khẽ khàng bước tới, cảm giác đôi chút chần chừ.

Kết quả là…

“Lúc nãy hoàng tử điện hạ còn nhắc tới công chúa đó.”

“Ối!”

Vileena Owell đã đến sát sau gáy Orba nhưng rốt cuộc chính cô lại bị dọa cho giật mình hét lên. Cậu ngoảnh lại, vừa kịp nhìn thấy cô đá một cái que gỗ đi xa. Rõ ràng là cô đã hoảng hốt tới mức đánh rơi cả món đồ chơi khăm trong tay.

“Thì ra công chúa điện hạ có thói quen đánh người để giải sầu.”

“Đừng chọc quê ta nữa.”

Vileena mặt đỏ lựng mà vẫn cố ưỡn ngực làm bộ cứng cỏi. Tất nhiên là cô xấu hổ vì trò chơi khăm không những bị đối phương phát giác mà còn phản tác dụng.

“Phải chăng công chúa đến để huấn luyện binh sĩ?”

“Hứ, đã bảo là đừng chọc quê ta nữa.”

Vileena phụng phịu nói rồi thả mình ngồi xuống cạnh Orba. Hai người cùng đưa mắt lên trời, ngắm nhìn đội phi thuyền đang bay lượn.

Dẫu cho tình thế đang bất lợi, Orba cũng không thể phủ nhận làn hơi ấm kế bên giúp cõi lòng cậu thanh thản hơn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận