Rakuin no Monshou
Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 ) 3
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Rồng ẩn nhẫn, gió buồn thương

Chương 4: Can thiệp (part 1)

1 Bình luận - Độ dài: 3,711 từ - Cập nhật:

Rakuin no Monshou

Tập 10

Chương 4: Can thiệp

Part 1

Mười ngày đã trôi qua và tình hình tại Nedain không có gì thay đổi. Một ngàn quân phe hoàng thái tử và một ngàn rưỡi quân phe hoàng đế vẫn đang khóa chân nhau.

Hoàng thái tử Gil – hay thực ra là Orba thì vẫn ở Birac. Một loạt báo cáo vừa tới.

Đầu tiên, lãnh chúa Simon Rodloom đã qua đời trong một vụ hỏa hoạn tại vương đô Solon. Hai tướng Rouge và Odyne đều không kìm được nước mắt khi hay tin. Uẩn khúc đằng sau cái chết của ông đã bị che đậy nhưng họ cũng hiểu phần nào vì ngay sau đó là thông báo rằng mọi sự kiện công cộng tại vương đô đều bị hoãn trong thời gian cử hành tang lễ, bao gồm cả việc xử tử gia quyến của họ.

“Tại hạ còn nghĩ ngài Rodloom có thể trở thành một đồng minh quan trọng của chúng ta.”

Rouge nhắm mắt lắc đầu trước lời cảm thán của Odyne.

“Không. Ngài ấy luôn là người thân cận nhất, kiên trung nhất là tận tụy nhất bên cạnh Bệ Hạ. Ngài ấy quen biết Bệ Hạ lâu hơn bất cứ ai. Trái tim ngài ấy chắc chắn không bao giờ chấp nhận ý nghĩ phản bội.”

Simon…

Ngay cả Orba cũng nhất thời choáng váng.

Cậu thật sự không đến mức gọi là thân quen với Simon. Vì ông có vai trò tương tự như một người giám hộ cho Gil Mephius nên hai người đã tiếp xúc và trò chuyện với nhau vài lần. Ông thuộc mẫu người hòa nhã dễ mến, không có sức lôi cuốn của bậc lãnh đạo hay cá tính bùng nổ để hành động. Dẫu vậy, Simon Rodloom vẫn có một chỗ đứng đặc biệt trong trí nhớ của Orba, giữa vô vàn những tay quý tộc vương giả mà cậu đã chạm mặt trong suốt thời gian qua.

Như cậu được biết thì Simon luôn đi đầu giải quyết vấn đề. Mephius xảy ra biến cố? Người ta hỏi ý kiến ông trước tiên. Trong giới quý tộc xảy ra mâu thuẫn? Ông là người đầu tiên được nhờ cậy tổ chức hòa giải. Nói chung là nơi nào cần Simon có, việc nào khó gọi Simon.

Orba phần nào hiểu tại sao.

Một người quan trọng đã chết.

Cậu cũng hiểu Simon đánh đổi mạng sống để cứu gia đình của Rouge và Odyne. Có thể ông hi vọng hoàng đế sẽ hồi tâm chuyển ý.

Không ngờ cái chết của người này lại làm cậu chao đảo đến thế.

Đó không đơn thuần là cảm xúc. Chính những hành động của Orba đã gián tiếp khiến Simon bị thất sủng. Khi cậu đích thân dẫn quân đi hỗ trợ cho Garbera bất chấp mệnh lệnh của hoàng đế, ông đã đứng ra bênh vực cho cậu và bị phạt giam lỏng tại nhà. Vì Gil Mephius sống lại – hay đúng hơn là Orba đội mặt nạ mang tên Gil – nên Rouge và Odyne mới nổi loạn. Simon tự sát để cứu mạng gia đình hai người họ. Nguyên nhân đều bắt nguồn từ Orba.

Lỗi tại mình.

Nhưng không, Orba đã giũ bỏ lối suy nghĩ tự đổ lỗi cho bản thân.

Giống như Rouge và Odyne, Simon cũng có chuẩn mực, có niềm tin của riêng mình. Hành động của ông hoàn toàn do cá nhân ông quyết định.

Dẫu vậy, sự hi sinh của Simon làm Orba liên tưởng tới hình bóng của một vị nữ vương cao quý nọ, cũng như những vị anh hùng cậu đã gặp tại miền tây Tauran.

Trong mắt cậu của ngày xưa, quý tộc và quân lính Mephius chỉ là kẻ thù, là đối tượng để thống hận, để nhấn chìm trong biển lửa. Giờ đây, với nhãn quan rộng mở hơn, cậu đã nhận ra bên cạnh những kẻ mình thù ghét còn có không ít anh hùng.

Một trong số đó vừa tự sát để cứu vãn đất nước Mephius. Một cú sốc nặng nề khiến cậu không nói nên lời.

Không chỉ Orba và các tướng, giới quý tộc và cả dân thường Mephius cũng tương tự. Ai cũng hiểu Simon Rodloom là rường cột gánh vác cả quốc gia. Người ấy đã qua đời, tương lai càng lúc càng u ám.

Vào những lúc như thế này, con người ta cần cái gì đó mới mẻ. Một lãnh đạo mới. Một anh hùng mới.

Trớ trêu thay, cái chết của Simon chính là cơ hội cho Orba. Thời thế đang đứng về phía cậu.

Tại vương đô Solon…

“Kẻ tự xưng là hoàng thái tử…”

“Hắn đã thắng trận và chiếm thành Birac, bản lĩnh chắc chắn không tồi.”

“Nghe nói hắn không xử tử những tướng quân đã chống lại mình, kể cả chủ tướng Folker. Ông cho rằng một tên mạo danh có thể rộng lượng đến thế à?”

Minh chứng chính là việc ý kiến đám đông đang dần ngả về phía Orba. Đồng thời…

“Bệ Hạ muốn đàn áp bằng vũ lực, nhưng nghĩ mà xem, chẳng phải mọi việc sẽ êm xuôi hơn nhiều nếu Người chấp nhận đàm phán, cho phép kẻ tự xưng kia vào yết kiến.”

“Đúng lắm. Hoàng thái tử là thật hay giả, chỉ cần nhìn tận mặt là biết ngay. Cớ gì phải đổ máu vô ích chứ?”

-những tiếng bàn luận đang nổi lên trên toàn thành phố.

Quả thực, thời thế đang ủng hộ vị anh hùng mới nổi, Gil Mephius. Thế nhưng, đà phát triển đó bỗng khựng lại vì một biến cố nọ.

“Quân Garbera ở pháo đài Zaim đánh lẫn nhau?”

Ngồi trong văn phòng, Orba nhíu mày nghĩ ngợi. Đây là tin tức tiếp theo cậu biết sau cái chết của Simon.

Bản thân cậu có khá nhiêu duyên nợ với Zaim, pháo đài ở biên giới phía đông bắc xứ Garbera. Đó là nơi Gil Mephius đã lãnh đạo chiến dịch đầu tiên, tiêu diệt tên phản tướng Ryucown và không lâu sau lại tiếp tục đem quân tới can thiệp, ngăn nơi này trở thành chiến địa giữa Garbera và Ende.

Theo như tin báo, quân đội Garbera dưới quyền hoàng tử Zenon Owell đã giao quanh với quân trấn thủ Zaim do một kẻ tên là Salamad Fogel lãnh đạo. Sau trận chiến, Salamad dẫn tàn quân đào tẩu, vượt biên giới và hiện đang xâm phạm lãnh thổ Mephius.

Lí do hắn đưa ra cho rằng hành động xâm lược này là ‘để giải cứu công chúa Vileena’.

“Lũ Mephius đã chà đạp lên uy danh của tổ quốc ta.” Salamad hùng hồn tuyên bố. “Hôn phu của công chúa điện hạ, hoàng thái tử Gil đã qua đời, ấy vậy mà lũ Mephius vẫn năm lần bảy lượt ngăn cản, không cho công chúa trở về. Hoàng đế Mephius muốn đánh miền tây, hắn không muốn bị Garbera phản đối nên đã cố ý giữ công chúa làm con tin. Bọn bắt cóc đó còn dám loạn ngôn, vu khống Người tội phản bội.”

Phía Mephius rõ ràng đang ở thế bất lợi vì công chúa Vileena đã mất tích khá lâu trên lãnh thổ của họ. Thiên hạ đồn rằng cô bị cuốn vào chiến sự giữa Mephius và miền tây Tauran, cho tới khi cô tái xuất bên cạnh Gil Mephius thì tình hình lại càng thêm rối rắm.

“Ngay từ đầu, lũ Mephius đã không muốn hòa bình với chúng ta. Bọn chúng đề nghị liên hôn giữa hai hoàng tộc đơn giản là để hoãn binh, vì khi đó bọn chúng sắp thua mà thôi. Vương quốc Garbera yêu cầu đế quốc Mephius trao trả công chúa Mephius ngay lập tức. Những ân oán còn lại, chúng ta sẽ giải quyết rốt ráo trên chiến trường.”

Đó là nội dung thông điệp được Salamad gửi tới vương đô Solon. Hoàng đế hồi đáp bằng việc chặt đầu sứ giả.

Phản ứng đó nhìn chung không nằm ngoài dự kiến của Salamad. Quân của hắn ngang nhiên chiếm đóng một làng trên cao nguyên Vlad và đang ráo riết đào hào đắp lũy với ý đồ chiến đấu lâu dài.

Quân đội Mephius dĩ nhiên sẽ không nhắm mắt cho qua. Ngặt nỗi, nếu Salamad chết, Mephius và Garbera sẽ có chiến tranh. Yêu sách đòi trao trả công chúa Vileena cũng không thể đáp ứng vì cô hiện đang về phe hoàng thái tử Gil.

Lũ Garbera đốn mạt, dám nhân lúc cháy nhà vào cướp của.

Miệng lưỡi rắn độc, chẳng phải chính bọn chúng đã nghị hòa trước còn gì? Té ra bọn chúng sẵn sàng hi sinh một nàng công chúa để câu giờ, đến khi Mephius sa sút sẽ quay lại đánh lén.

Tương tự như Garbera, trong nội bộ đế quốc Mephius cũng có không ít phần tử bất mãn với cái kết thỏa hiệp của cuộc chiến mười năm. Chỉ một số ít dám lên tiếng vì e ngại chính sách chuyên quyền độc đoán của hoàng đế nhưng tâm lí hiếu chiến đó vẫn tồn tại. Phần đông công chúng vẫn thầm tán thành phương án giải quyết dứt điểm mâu thuẫn với vương quốc Garbera bằng vũ lực.

Chung quy lại, hành động của Salamad chính là đổ thêm dầu vào lửa, làm dư luận ở cả Mephius lẫn Garbera nghiêng hẳn sang ủng hộ chiến tranh. Sự hiện diện của hoàng thái tử Gil Mephius bỗng dưng trở thành vật cản. Những lợi thế ngài có đã biến mất, thời cuộc đã quay sang chống lại ngài.

Về phần hoàng đế Guhl, vẫn chưa có tin tức gì về phản ứng của ông. Nghe nói ông đã phái sứ giả sang làm rõ sự việc với nhà vua Garbera, đồng thời tăng cường binh mã cho vương đô, mục đích dĩ nhiên là nghiền nát Salamad.

Chuyện này càng để lâu sẽ càng thêm phiền phức cho mà xem.

Trước mặt các tướng, Orba bề ngoài vẫn bình thản nhưng kì thực là đang nghiến răng trèo trẹo.

“Cái gã Salamad này, nhiều khả năng hành động của hắn là do Bệ Hạ giật dây.” Rouge nói. Trông ông rất nghiêm túc, không biết là đùa hay thật.

“Nếu đúng thế thật thì ta cũng không bất ngờ lắm đâu.” Orba đáp với thái độ dửng dưng. “Khốn nỗi, tình hình này buộc chúng ta phải án binh bất động, lại phải ngồi chờ xem diễn biến tiếp theo.”

Cũng trong lúc này, Gilliam mang báo cáo từ mặt trận Nedain về. Gã không giấu nổi sự chán nản khi nghe hoàng tử thông báo sẽ phải tiếp tục chờ đợi.

“Đéo gì vậy, chán thế.” Suy nghĩ hiện rõ rành rành trên mặt Giliiam. “Còn cái thằng Raymond nữa, hắn coi bộ sắp hết nhẫn nhịn nổi rồi. Cũng đúng thôi, hắn có em gái và nhiều thân nhân bị giữ trong thành Nedain. Hừ, phải cẩn thận, coi chừng hắn nổi khùng, một mình một ngựa xông ra liều mạng thì mệt.”

“Đơn giản, cứ tận dụng tấm thân bồ tượng của ngươi ấy. Đè hắn xuống nhấp cho vài nhấp là ngoan ngay.”

[(*) Trans: đoạn này địch đểu đấy, nguyên văn đéo phải đâu nhá.]

“Ay, cha mẹ ban cho thần tấm thân bồ tượng này hóa ra là để phục vụ mục đích đó.”

Bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười nhăn nhở.

Gilliam đột nhiên chồm tới, đưa mặt áp lại gần Orba. “Điện Hạ, nghe nói có thằng cha Salamad gì đó đang gây rối. Hắn có khoảng 600 quân là cùng. Nếu thấy thuận tiện, xin Người hãy ban cho thần 200 binh mã. Một đội nho nhỏ cũng được, thần sẽ đi hỏi thăm, cho lũ chúng nó hiểu vấn đề luôn.”

“Ta sẽ cân nhắc.” Orba đáp ngắn gọn.

Trên thực tế, quân của Salamad có bại dưới tay hoàng đế hay hoàng thái tử thì cũng chẳng làm tình hình bên phía Garbera thay đổi.

Orba muốn tránh tối đa chiến tranh với các nước láng giềng. Vì chính cậu đã gây ra tình trạng xung đột hiện tại nên cậu càng phải tránh rước thêm vạ vào thân.

Khỉ gió!

Kể từ khi chiếm thành Birac, cậu đã thất bại trong nỗ lực chiếm Nedain và bị ép phải lui vào thế thủ, chờ thời gian trôi suốt từ đó tới giờ. Đây là phương án khả dĩ nhất rồi sao? Nếu hấp tấp hành động, mọi công sức có thể sẽ bị phí hoài nhưng chẳng lẽ cậu lại đứng nhìn nước khác đem quân vào xâm lược nước mình? Làm vậy sẽ chỉ gây thêm thương vong vô ích.

Cậu không thể động binh và cũng không thể ngồi yên.

Trong tình thế này, khoảng trống Simon để lại càng thêm rõ rệt. Theo một nghĩa nào đó, ngài ấy thực sự là chất keo gắn kết xứ Mephius còn hơn cả hoàng đế. Trong kế hoạch ban đầu của Orba, cậu sẽ tìm cách liên hệ với Simon, thông qua ông đánh tiếng tới các thế lực chính trị tại vương đô, qua đó gây áp lực nội bộ lên hoàng đế.

Ý tưởng đó giờ đã đổ sông đổ bể.

Trong cuộc cờ trước mắt, nước đi tiếp theo của cậu đã bị hạn chế đi rất nhiều và cũng không còn nhiều phương án hành động.

Một mối nguy vô hình, nguy hiểm hơn nhiều so với bị gươm giáo kề cổ đang dần bủa vây Orba.

Đồng thời…

“Salamad…Chưa nghe qua bao giờ.”

Vileena Owell đang đứng bên ô cửa sổ, miệng lẩm bẩm thở dài. Cô đứng chống nạnh, tay đặt bên hông, nheo mắt nhìn xa xăm, dáng điệu không khác gì một chiến binh.

“Công chúa à, làm ơn đóng cửa sổ lại.”

Tiếc thay, cái thần thái ấy không giúp cô tránh khỏi việc bị Theresia cằn nhằn sau lưng.

“Sức khỏe Người đang không ổn, phơi mình ra giữa gió đêm lạnh như thế…”

“Có gì đâu mà không ổn? Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, sao ta có thể ốm được? Đó không xứng làm chiến binh, chỉ có đồ ngốc mới – Achoo!”

Tuyên bố đầy khí phách của Vileena bị cắt ngang bởi một cái hắt hơi rung cả người. Biết ngay mà. Gương mặt Theresia nói lên tất cả.

“Người là công chúa, không phải chiến binh và càng không phải hề xiếc. Nào, lại đây, thần pha trà nóng này.”

Vileena bị cảm nhẹ đã hai hôm nay. Cô đang ở xứ lạ, thành ra hầu gái Theresia lại càng thêm lo. Cú hắt xì khiến Vileena chịu ngoan ngoãn nghe lời, đóng cửa sổ và ngồi xuống bên bàn.

“Theresia, ngươi có biết kẻ nào tên là Salamad không?”

“Chà, thần là hầu gái, đâu có liên quan gì tới quân binh đâu chứ.”

“Một kẻ ta không biết mặt đang nhân danh ta đem quân đi gây rối trên đất Mephius, không những thế còn luôn miệng rao giảng về cái tình thần hiệp sĩ ích kỉ của riêng hắn. Không chỉ ở Mephius này đâu, kể cả ở Garbera thì ta cũng không bao giờ chấp nhận.”

“Không bao giờ chấp nhận, Người nói nghe như thể sắp xách kiếm đi chém đầu cái tên Salamad gì đó vậy.”

“Hmm, ý kiến hay đấy.” Vileena bình phẩm, tay nâng tách trà nóng. Ngoài mặt thì cô vẫn vô tư cười cợt nhưng trong thâm tâm thì đang có nhiều suy nghĩ, y như Orba vậy.

Theresia đổi chủ đề.

“Nghe nói đại nhân Rodloom đã qua đời.”

“Ta biết.”

Vileena nhâm nhi tách trà, lấy đó làm cái cớ để im lặng. Ngoài vài câu xã giao thông thường, lần duy nhất cô đối thoại với Simon Rodloom là vào lúc cô chuẩn bị lên đường rời thành Solon. Dẫu vậy, cái chết của ông vẫn giáng một đòn nặng lên Vileena.

Simon là người tốt bụng, tử tế. Cuộc nói chuyện hôm ấy làm cô liên tưởng tới quãng thời gian cô ở bên ông nội Jerog.

“Ta từng nghe ngài Simon từng là giám hộ cho hoàng tử gia. Điện Hạ hẳn cũng đau xót lắm.”

“Lúc nãy thần thấy đám đông dân thành Birac tụ tập cầu nguyện cho ngài Rodloom. Ngài ấy rất được lòng người.”

“Ah, ngài ấy vẫn giữ gìn phẩm giá cho đến giây phút cuối cùng. Đó mới là tinh thần hiệp sĩ đích thực. Khi nào gặp tên Salamad kia, ta sẽ ném cái sự thật đó vào mặt hắn.”

“Công chúa uống xong trà rồi nghỉ sớm đi. Người ốm ra đấy, điện hạ Gil lại thêm đau đầu.”

“Ta biết.”

Vileena là nàng công chúa ghét bị coi là gánh nặng. Cô thà cắn răng chịu đựng còn hơn là than vãn, dù có sốt cao tới mức mê sảng, có bị ngứa ngáy đến độ muốn cào xé rách da rách thịt. Theresia còn lạ gì cái nết đó nữa, thành ra bà nằng nặc đòi công chúa phải nghỉ ngơi.

Buổi sáng hôm sau, Layla, một hầu gái khác cũng có mặt trong phòng lúc ấy đi ra chợ Birac.

Cảm lạnh là bệnh thường gặp, cơ mà mỗi vùng mỗi khác, thành ra bệnh lí hay thuốc chữa cũng khác nhau. Layla đi dò hỏi một vòng và một bà bán cá quen mặt nói.

“Có một ông bán thuốc mới tới đây, bán đắt hàng lắm, được khoảng năm hôm rồi.”

Chị tìm đến địa chỉ nọ, hóa ra đó là một sạp hàng trên vỉa hè. Người bán là một ông già, trên sạp bày đủ thứ thảo dược, lá cây khô, thuốc bột thuốc lọ đủ kiểu.

Chỉ nhìn qua là biết ông này người Zerdia. Bản thân Layla đã sống ít lâu ở miền tây, chị thấy người này ăn mặc có phẩn kì quái. Đó không phải là thường phục của dân Zerdia mà là một kiểu bắt chước thì đúng hơn, bắt chước theo cách hiểu của dân Mephius về cách ăn mặc của dân miền tây.

Có thể là dân thành Birac rộng lượng, hoặc là họ đã quá quen với việc buôn bán với người ngoại quốc nên sạp hàng của người này có vẻ rất phát đạt.

Layla tò mò nhìn qua một lượt.

Người đàn ông trước mặt cô đang vừa săm soi mấy món đồ vừa tán gẫu với ông già chủ sạp. Người này mặc sắc phục của binh sĩ thành Birac, khiến Layla phải cảnh giác giữ khoảng cách. Không loại trừ khả năng y là thân cận của lãnh chúa Fedom Aulin hoặc tệ hơn là y biết mặt chị. Cẩn thận cũng đúng thôi, giả sử Fedom biết chị còn sống, chẳng biết lão sẽ gây thêm bão tố gì lên đầu gia đình chị.

“Oh, ngài làm việc trong lâu đài à? Người ta bàn tán quá trời về hoàng thái tử, ngài chắc đã gặp người đó rồi chứ?” Ông chủ hàng tò mò hỏi.

“Ờ thì, đúng là tôi đã gặp.”

“Làm ơn giới thiệu lão với hoàng tử gia. Lão đảm bảo, nghề thuốc của lão nức tiếng khắp miền tây, không, khắp lục địa này luôn á.”

“Nghe hay lắm, mỗi tội Điện Hạ bận việc tối ngày, chắc gì đã chịu mất thời gian để xem ông trình diễn tầm xàm?”

“Trình diễn cái gì? Nè, lão đảm bảo luôn, hoàng tử gia đánh trận liên miên, thể nào cũng bị bệnh này bệnh nọ. Cậu cứ hỏi nhỏ mấy người trong lâu đài mà coi. Chướng bụng, hắt hơi, ngứa ngáy, bệnh nào lão cũng chữa được tuốt. Chỉ cần báo tin thôi, Điện Hạ nhất định sẽ muốn gặp lão.”

“Ông hơi bị dai đấy, ông già.”

Người kia tán chuyện với ông chủ sạp hồi lâu rồi bỏ đi, không mua gì cả.

Layla đợi người kia đi khuất hẳn rồi mới vào, hỏi mua trà thảo mộc làm thuốc. Đang định rời đi thì ánh mắt cô bất chợt lướt qua dòng chữ trên biển hiệu đặt ở góc sạp.

Độc dược.

“Ông bán cả thuốc độc à?”

“Thuốc nào cũng có tính độc, biết dùng thì độc nào cũng là thuốc. Cổ nhân có câu ‘lấy độc trị độc’ đó thôi. Quý cô nương muốn mua không?”

Layla ngần ngừ. Phần đen tối trong trái tim chị đang kêu gào nhưng chị sợ không dám nói, sợ mình sẽ đi quá giới hạn và không thể quay đầu.

Ông già cười nụ. “Cứ từ từ mà xem. Lão còn hàng đống thứ khác đang chất tạm trong căn nhà bỏ không đằng kia kìa. Hiểu biết không chết người được đâu, sau này sẽ hữu dụng không biết chừng.”

Layla không biết từ chối thế nào cho phải. Chị cứ thế tìm tới căn nhà nọ, chỗ này nằm tách khỏi phố chính.

“Chỗ đó có cầu thang. Cẩn thận.” Ông già phăm phăm đi trước. Layla nắm tay ông đi theo trong vô thức.

Trong tích tắc, tâm trí chị bỗng đứt quãng.

“hmmm.”

Không rõ bao lâu đã trôi qua, bỗng một giọng khàn khàn, già nua vang lên sát bên tai chị.

“Một con mồi xinh xắn vừa sa lưới.”

Gương mặt niềm nở của ông già bán thuốc đã tan biến, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo hiểm độc. Cái cách lão đường hoàng ưỡn ngực cho thấy lão có khí chất hơn người, chắc chắn không phải một tay bán rong tầm thường.

Lão già này tên là Zafar, kẻ mới đây còn đứng dưới trướng Garda, tên thuật sư vừa gieo tai họa lên khắp miền tây.

---

[(trans note: các em gái nhớ này, đừng nghe lời người lạ đi vào ngõ tối. Vkl nói bao nhiêu lần rồi.)]

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Lại garda =))
Xem thêm