Tập 10: Rồng ẩn nhẫn, gió buồn thương
Chương 3: Dòng máu xưa (part 2)
2 Bình luận - Độ dài: 4,450 từ - Cập nhật:
Part 2
Trong lúc một ngàn quân tiếp viện từ vương đô Solon còn chưa đến nơi thì tin cấp báo từ thành Nedain đã truyền về. Quân phòng thủ Nedain vừa giành chiến thắng. Nhận tin, hoàng đế Guhl quyết định gia tăng áp lực, điều thêm một ngàn rưỡi quân nữa. Đó chính là khoảnh khắc Guhl Mephius nhận ra đại cuộc đang xoay chiều.
Ngặt nỗi, Nedain không có nền tảng thương mại mạnh mẽ như Birac và dĩ nhiên không có khả năng chu cấp cho hàng ngàn lính. Nhu yếu phẩm buộc phải vận chuyển từ nơi khác, vừa tốn kém vừa chậm trễ.
Sẵn nhắc đến quân nhu, vương đô Solon cũng đang phải giải quyết vấn đề tương tự. Quân lính vẫn đang đổ về đây, tập trung lực lượng cho một trận quyết chiến. Tình hình hậu cần hiện vẫn ổn định nhưng về lâu về dài sẽ rất bất lợi. Thành Birac, điểm tựa kinh tế đã mất, chắc gì vương đô đủ điều kiện duy trì quân đội thêm vài tháng nữa?
Vậy nên, suy cho cùng thì hoàng đế Guhl vẫn phải sớm hành động. Biến cố mới đây tại Nedain vừa hay chính là thời cơ thuận tiện.
Có lẽ nào…
Khắp thành Solon, từ dân thường, lính tráng cho tới quý tộc, ai cũng xì xào, rỉ tai nhau cùng một câu hỏi.
Có lẽ nào Bệ Hạ sẽ đích thân xuất chiến, đem quân đi cứu thành Nedain không?
Hoàng đế đã gửi viện binh. Hoàng thái tử ở phía bên kia nhiều khả năng cũng sẽ làm điều tương tự, điều động thêm quân từ Birac và Apta tới đây.
Cứ như thế, Nedain - vùng đất bị thiên hạ coi là quê mùa hẻo lánh – bỗng nhiên trở thành tâm điểm của cuộc nội chiến theo cách mà không ai ngờ.
Ngay sau khi Jarius Abigoal lãnh binh về tiếp viện cho thành Nedain, hoàng đế Guhl đã ra quyết định.
Kể từ bây giờ, vương đô sẽ tập trung cho các chiến dịch quân sự quy mô lớn. Muốn giành chiến thắng, trước hết phải củng cố hậu phương. Mục tiêu cần chú ý không chỉ là các nước láng giềng như Garbera hay Ende mà còn cả trong nội bộ Mephius. Hoàng đế Guhl sẵn sàng dùng biện pháp mạnh để đập bẹp mọi mầm mống phản loạn. Giới quý tộc và tướng lĩnh phải chứng minh lòng trung thành.
“Truyền lệnh tới đại hí trường Solon. Hủy toàn bộ lịch trình giác đấu ngày mai. Thông cáo rằng gia tộc Saian và Lorgo sẽ bị xử tử trước công chúng.”
Đại đấu trường sẽ được mở cửa miễn phí. Dân thường sẽ tham gia, dĩ nhiên, kể cả quý tộc hay binh sĩ tại Solon cũng nên biết điều mà có mặt, trừ phi có lí do chính đáng.
Xử tử làm gương.
Sớm muộn rồi cũng tới. Tuyên bố đó không làm ai ngạc nhiên và không ai là không rợn tóc gáy.
Rouge Saian là một lão tướng dày dặn kinh nghiệm còn Odyne Lorgo là người nghiêm khắc và có thực lực. Hai vị này rất được lòng công chúng. Lại nói, hai đứa con của họ đều còn nhỏ tuổi, mới dự lễ trưởng thành hồi đầu năm.
“Chính mắt tôi nhìn thấy.”
Trong một quán rượu xập xệ nằm lay lắt ở cuối con đường lởm chởm đất đá, một gã đàn ông bự con đang ngồi đó, hai vai run bần bật. Ông này có cửa hàng buôn bán trên phố lớn, ngay sát khu dinh thự quý tộc. Ông đang kể chuyện mình chứng kiến cảnh quân lính xông vào áp giải gia đình tướng Rouge Saian và Odyne Lorgo sau khi phe nổi loạn của tên giả mạo hoàng thái tử chiếm thành Birac.
“Con gái tướng Lorgo mặt mũi xanh lét, tưởng sắp lăn ra ngất luôn á. Đứa con trai của tướng Saian còn nhỏ hơn, thế mà nó có thể động viên con bé. ‘Không sao đâu, có Long Thần chứng giám, phụ thân chúng ta không làm gì đáng hổ thẹn. Họ nhất định sẽ trở về cứu chúng ta.’ Đứa con nít ranh mà còn lớn tiếng nói thế được.”
Con trai tướng Rouge – Romus – và con gái tướng Odyne – Lannie – đều đã tham gia diễu hành trong lễ trưởng thành hồi đầu năm, thành ra dân thành phố đều rõ mặt hai đứa.
“Tôi tưởng bắt bớ thân nhân chỉ để dọa dẫm thôi chứ.”
“Dọa gì nữa, họ sắp bị hành quyết rồi kia kìa.”
“Nah, biết đâu hoàng thái tử sẽ đem quân tới. Điện hạ giờ có khác gì anh hùng trong truyện cổ tích đâu, có khi phép màu lại xuất hiện vào phút chót cũng nên.”
“Thằng ngu này! Cẩn thận cái mồm, muốn cả lũ chết chung à!”
“Mọi chuyện cũng tại hắn mà ra cả. Bỗng nhiên một tên không biết từ đâu xuất hiện, tự xưng là hoàng thái tử, lôi kéo hai vị tướng, làm gia đình họ chịu khổ thay.”
Thực khách tiếp tục mạn đàm, rượu uống ừng ực nhưng sắc mặt ai cũng u ám.
Đêm hôm ấy, người ta đem chuyện đó ra xì xào trên khắp xứ Mephius. Dân thường, quý tộc, kể cả những vị quyền cao chức trọng trực tiếp phụng sự hoàng tộc. Tuy nhiên, không ai dám công khai bàn luận. Nhắc đến chủ đề nhạy cảm này trên bàn ăn hay trong lúc hội họp thật không khác gì rước vạ vào thân. Giả sử có kẻ nào muốn trục lợi, hắn chỉ việc tố giác lên hoàng đế rằng có kẻ này kẻ kia đang tỏ ý bất mãn hay có ý đồ phản loạn và nạn nhân sẽ lãnh đủ.
Giới quý tộc và quân đội đều im lặng trước lệnh hành quyết của hoàng đế. Không ai lên tiếng, ngoại trừ một nhóm thường dân, những gia nhân thân tín của Rouge và Odyne. Họ đến trước cổng hoàng cung, quỳ gối van xin trong nước mắt và nhanh chóng bị lính gác bắt giải tán.
Đêm nay là một đêm dài cho cư dân thành Solon.
Nhất là Simon Rodloom.
Ông là thần tử lâu năm nhất của hoàng đế Guhl. Vì đã lên tiếng can gián hoàng đế về những quyết định liên quan tới hoàng thái tử trong lúc hoàng thái tử được coi là ‘vẫn còn sống’ nên ông bị thất sủng và bị quản chế tại gia.
Dinh thự nhà Rodloom im lìm như nấm mồ. Đang lúc nửa đêm, tĩnh lặng cũng đúng thôi, cơ mà nơi này không tạo cảm giác là có người ở.
Nguồn sáng duy nhất tỏa ra từ cây nến trong thư phòng của Simon. Ông đang ngồi đọc sách bên bàn làm việc. Im lặng. Đơn độc. Phải mãi hồi lâu sau, ông mới phá vỡ khoảng lặng dài lê thê ấy bằng một cái thở dài. Ông gấp sách, đưa mắt nhìn ra sau, lại là một chồng sách khác. Những cuốn sách mà xưa kia ông từng hứng thú nhưng không có thời gian nghiên cứu mà chỉ lệnh cho người hầu mua về, đem cất trong văn phòng.
Giờ thì hết rồi, ông đã đọc hết. Simon đứng đậy, vươn vai thả lỏng. Ông đến bên cửa sổ, đưa mắt lên ngắm bầu trời đầy sao. Ước chừng khoảng ba tiếng nữa là trời sáng.
Một đêm dài.
Tuy rằng ông muốn toàn tâm toàn ý tập trung vào cuốn sách nhưng những ý nghĩ khác luôn có cách len lỏi vào đầu óc ông và chúng bám rễ trong đó, không cách nào tháo gỡ.
Ta còn phải rèn luyện nhiều. Mỗi lần bị phân tâm, ông luôn tự nhắc nhở sự thiếu chín chắn trong mình. Vì những ý nghĩ ngoại lai kia nên ông đã gặp khá nhiều khó khăn trong lúc cố hoàn thành ba cuốn cuối cùng trong bộ sưu tập.
Simon rời khỏi ô cửa sổ, quay lại bên bàn làm việc.
“Xem nào.” Lẩm bẩm một câu bâng quơ, ông cầm cây nến lên…
…và giơ nó trước chồng sách, lơ đãng nghiêng tay cho sáp nóng chảy xuống.
Ông đi qua từng chồng sách một và làm động tác tương tự. Xong xuôi rồi, ông lại ngồi xuống bên bàn, quăng luôn cây nến xuống sàn.
Simon Rodloom nhắm mắt lại.
Khói đen xộc vào mũi ông.
Đôi mắt đã nhắm nghiền vẫn cảm nhận được ánh sáng của đám cháy đang bùng lên.
Khi thời khắc tới, ông sẽ nghĩ gì, sẽ cảm thấy gì? Câu hỏi đó đã lởn vởn trong đầu Simon suốt bao lâu nay. Câu hỏi thú vị đó chứ.
Thế nhưng, rốt cuộc câu trả lời vẫn không xuất hiện. Thời khắc cuối cùng đã điểm và đầu óc ông trống rỗng.
Simon vô thức bật cười. Quá nhiều giông bão, quá nhiều đắn đo, quá nhiều hồi tưởng và toan tính, mọi vấn đề kể từ lúc ông lên kế hoạch cho tới hôm nay. Có thể tâm trí ông đã cạn kiệt trong chuyến hành trình đó rồi.
Ngoại trừ…
Ta muốn gặp hắn.
Ý nghĩ nọ bất chợt vồ lấy Simon.
Kẻ tự xưng là Gil Mephius.
Kẻ tự xưng là hoàng thái tử, dưới một người trên vạn người, kẻ hội tụ cả quyền lực lẫn vũ lực để công khai đối chọi lại đương kim hoàng đế.
Thiên hạ coi y là kẻ giả mạo, rằng Rouge và Odyne thực chất là những kẻ háo danh, cùng hợp tác dựng tên giả mạo lên làm bình phong cho hành động tạo phản.
Nhưng nếu để Simon phán xét…thì Gil Mephius đã có những chuyển biến lạ thường, thậm chí còn khác xa với bản tính vốn có ngay từ khi còn sống và khỏe mạnh ở vương đô.
Hoàng thái tử bị coi là ‘thằng khùng’ trong mắt cha ruột và triều thần. Cũng chính thằng khùng đó đã cứu thoát công chúa Garbera ở thung lũng Seirin, hạ gục tên tướng phản loạn Ryucown ở pháo đài Zaim, âm thầm điều tra và phá vỡ âm mưu đảo chính của Zaat Quark, đem quân đi trấn thủ Apta và đánh bại quân Taulia miền tây.
Dĩ nhiên, không chỉ một mình Simon nảy sinh nghi vấn. Thân là giám hộ của hoàng thái tử, ông thân quên với Gil hơn hẳn những triều thần khác. Cá nhân ông cũng đã đặt ra không ít giả thuyết và tất cả đều có chung một đáp án đơn giản.
Cha nào con nấy.
Trong mắt Simon, những thay đổi của Gil có thể diễn giải là ngài đang dần dần học theo cha mình. Cũng đúng thôi, trứng rồng rốt cuộc luôn nở ra rồng.
Khi nghe tin Gil, kẻ được tuyên bố là đã chết bỗng nhiên sống lại và bắt đầu dấy binh chống đối hoàng đế, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Simon là như thế này.
Chà, đó chính xác là điều Guhl sẽ làm.
Nói cách khác, nếu quay về thời trai trẻ, nếu hoàng đế hành động y hệt như Guhl bây giờ thì khi đó, hoàng thái tử Guhl Mephius liệu có chịu im lặng không? Simon Rodloom tin rằng Guhl sẽ làm tương tự, cũng sẽ dấy binh nổi loạn.
Cũng chính vì thế nên nỗi hiếu kì, niềm khát khao muốn gặp kẻ tự xưng là Gil Mephius kia càng thêm mãnh liệt.
Nếu được toại nguyện, rất có thể ông sẽ công nhận và đứng ra phò tá cho Gil. Đó sẽ là một quốc gia lí tưởng, một tương lai lí tưởng, cái tương lai mà ông và bạn bè năm xưa vẫn thường lôi ra tô vẽ.
Nhưng không.
Simon Rodloom không có cái quyền lực đó. Chính xác hơn là ông không tin mình có khả năng.
Ông còn không giúp được bạn của chính mình, huống chi…
Thời gian thoi đưa, tuổi tác đã lớn. Ngẫm lại, có lẽ bản thân Simon mới là kẻ đầu tiên từ bỏ lí tưởng thời trai trẻ.
Giả sử Gil Mephius thành công thì cái tương lai mới của xứ Mephius chắc chắn không có chỗ cho Simon. Lá vàng tự nhiên sẽ rụng. Thay vì cố chấp bám víu, kéo dài thất bại tất yếu thì kẻ già cỗi biết dừng đúng lúc mới là khôn ngoan.
Cuộc sống sẽ tiếp diễn, tương lai sẽ tiếp tục được viết lên. Đống đổ nát cũ sẽ thành nền móng cho những kì quan mới.
Simon nhớ lại, mới đây thôi công chúa Vileena đã tới thăm ông, cũng ngồi trong văn phòng giờ đang mịt mù trong khói.
Gil và Vileena.
Chỉ nhìn qua là đủ biết hai đứa đã phải lòng nhau.
Thôi, không cần nữa.
Simon duỗi vai thả lỏng. Trên đời này không còn gì làm ông vướng bận, lo nghĩ hay hi vọng nữa.
Trong thoáng chốc, ông bỗng thấy như đang tắm mình trong trận gió lồng lộng giữa vùng hoang vắng.
Tâm trí tuy đã buông bỏ nhưng trái tim vẫn đưa Simon nhìn về quá khứ, về với thời điểm mình đang phi nước đại xuôi theo chiều gió trên lưng con tuấn mã quí giá.
Xứ Mephius không có nhiều ngựa hoang, đồng cỏ tốt để nuôi ngựa cũng hiếm hoi. Simon vừa tậu được một con chiến mã từ xứ Garbera và ông rất lấy làm hãnh diện về nó.
Ông vẫn nhớ y nguyên sắc mặt pha đầy sự ghen tị của người bạn thân cũng đang cưỡi ngựa sát bên mình.
“Bán lại cho ta đi, Simon.”
“Hừm, để coi đã.”
“Nếu ngươi không muốn trả tiền thì ta tự có cách khác. Gì chứ ta biết tỏng ngươi đang ngất ngây cô con gái của gia tộc Evie. Về khoản văn vở thì ngươi tệ quá rồi, hay là để ta viết hộ vài bức thư tình tặng nàng nhé? Mà khoan, ta chỉ cần dùng quyền lực hoàng tộc, ban hôn cho đôi chim câu là xong.”
“Ngài mang tiếng xấu sẵn rồi. Thiên hạ lại được phen đồn đại nhặng lên là Điện hạ lạm dụng quyền lực làm điều xằng bậy nữa thôi.”
“Đừng giả ngu với ta.”
“Oh. Nhìn kìa. Đằng đó đó. Cuối thung lũng, chỗ mỏm núi đá nhô lên như sừng rồng ấy. Ngài mà đến đó trước thì tại hạ sẽ cân nhắc.”
“Vì con ngựa chạy tốt nên ta mới muốn mua. Thế có phải là quá thuận tiện cho ngươi rồi không?”
“Phải thử mới biết được. Đi trước đây!”
“Khoan. Tên láo xược này! Chờ ta đã nào! Chuẩn bị tinh thần đi, ngày ta lên ngôi hoàng đế, ta sẽ đá đít ngươi xuống ngục tối, vĩnh viễn không bao giờ được thấy ánh mặt trời.”
Hai người vừa giục ngựa chạy vừa cười hô hố.
Kí ức vui vẻ làm Simon bất giác bật cười thành tiếng, hít phải khói và ho sặc sụa. Dẫu vậy, ông vẫn ngồi yên đó, vẫn cười, mắt vẫn nhắm.
Guhl Mephius đột nhiên chồm dậy khỏi giường.
Trời mới tờ mờ sáng.
Mấy hôm nay hoàng đế ngủ rất ít. Hôm qua ông cũng thức khuya, mới chợp mắt một lúc thì bỗng nhiên tỉnh giấc. Không ngủ nữa, ông dậy sửa soạn thiết triều. Nhóm thị thần túc trực bên hoàng đế cũng phải thức theo chủ, thành ra ai cũng mệt mỏi thấy rõ.
Dạo gần đây, ngay cả hoàng hậu Melissa cũng không được cho phép vào phòng hoàng đế.
Guhl ngồi một mình trong phòng, giơ tay lau vệt mồ hôi nhễ nhại trên mặt. Sắc diện ông bần thần, ruột gan nhộn nhạo. Có điềm chẳng lành. Hoàng đế tự mình thay quần áo rồi bước ra. Viên thị thần đang chờ sẵn ngoài cửa, sắc mặt tái xanh.
“Nói đi.” Không dài dòng, Guhl hỏi luôn. “Có chuyện gì?”
“Bệ Hạ… Vừa có tin cấp báo của đội vệ binh thành phố. Đêm qua có hỏa hoạn tại tư dinh của đại nhân Rodloom.”
“Cái gì?”
Ánh mắt vốn đã dữ dằn của hoàng đế bỗng trở nên hung hiểm gấp bội, ngỡ như kẻ đang rún ró trước mặt mình không phải tên quan hầu mà là thần chết đến đoạt mạng.
“Simon đâu?”
“Quân cảnh vệ đã nỗ lực chữa cháy, nhưng…” Viên thị thần ngập ngừng, nuốt khan mấy hồi, mặt cúi hẳn xuống. “Đại nhân Rodloom…đã…đã qua đời. Họ tìm thấy thi hài ngài ấy trong đống tàn tích sau đám cháy.”
Guhl chết lặng hồi lâu.
Viên thị thần tiếp tục trình bày, vừa nói vừa giàn giụa nước mắt. Mấy ngày nay Simon rất cao hứng, liên tục tổ chức ăn uống vui chơi với gia nhân tại tư dinh đến tối mịt mới thôi. Tiếng cười đùa vọng tới tận chốt kiểm soát của quân canh bên ngoài, khiến họ nghi ngờ và đi vào kiểm tra. Nhìn qua cửa sổ và cảnh đầu tiên họ thấy là Simon Rodloom đang say bét nhè. “Đến tuổi này rồi ta mới biết thưởng thức rượu đấy.” Ông cười hô hố, sắc mặt còn pha chút hổ thẹn.
Guhl còn lạ gì Simon nữa. Xưa nay ông luôn tránh xa rượu chè. Ấy thế mà đêm qua ông uống đến say khướt rồi bỗng dưng nổi giận. “Cút! Cút hết! Đừng để ta thấy mặt các ngươi nữa!” Ông đuổi hết gia nhân trong nhà ra ngoài. Những người này thoạt đầu còn hoang mang nhưng sau rồi cũng chẳng bận tâm lắm. Say rượu mà, hành động bột phát là bình thường. Nghĩ vậy nên họ ngoan ngoãn vâng lời, rời dinh thự đi chỗ khác tạm nghỉ một đêm, đến sáng mai là đại nhân Simon sẽ tỉnh táo như thường.
Không ngờ đêm qua lại có hỏa hoạn.
Chắc hẳn Simon đã vô tình gây cháy trong cơn say.
“Ngu xuẩn.” Hoàng đế im lặng hồi lâu rồi nhếch mép cười khinh thị, lắc đầu nói. “Đó không phải là Simon. Hắn già, hắn lẩm cẩm nhưng hắn không ngớ ngẩn. Hừ, định bắt chước tên hoàng thái tử giả mạo chứ gì? Tự dàn dựng cho mình chết cháy, chờ cơ hội sau này quay lại hù dọa ta đấy phỏng? Mau đi tìm cho ta, hắn chưa đi xa được đâu.”
Mệnh lệnh vừa rồi khiến mọi người giật mình tự hỏi, chẳng lẽ hoàng đế cũng phát khùng rồi ư?
Vừa hay có sứ giả chạy vào mang theo tin mới. Một người tự xưng là hầu cận của Simon muốn được diện kiến hoàng đế. Người đó đang chờ ngoài cổng hoàng cung.
“Cho hắn vào.” Guhl chấp thuận.
Tin tức dĩ nhiên đã lan truyền rộng rãi. Hoàng cung đang xôn xao bàn tán.
Người được dẫn vào là một chàng thanh niên mặt hiền như đất. Chỉ nhìn qua là biết ngay chủ nào tớ nấy với Simon. Cậu ta ắt hẳn có xuất thân tốt, con nhà gia giáo. Ngay khi biết tin chủ nhân qua đời, cậu đã đến hoàng cung truyền thông điệp, cố hết sức mình để hoàn thành ý nguyện của chủ nhân, cho dù phải đối diện với hoàng đế. Sắc mặt cậu nói lên tất cả, xám ngoét như tro.
“Tâu Bệ Hạ, vào buổi chiều cách đây hai hôm, đại nhân Rodloom giao cho thảo dân một vật và căn dặn rằng: ‘Hai ngày nữa, ngươi hãy đến hoàng cung và trao nó cho Hoàng đế Bệ Hạ.’”
Đó là một hộp gỗ nhỏ, vừa vặn kẹp nách mang đi được. Cậu người hầu thoạt đầu lưỡng lự vì thường dân chắc chắn không có cơ hội gặp hoàng đế. Vả chăng, nhiều bậc đức cao vọng trọng thân cận với Simon còn đang bị cấm ra vào hoàng cung.
Simon trấn an bằng một nụ cười đầy ẩn ý. “Có gì đâu. Đây là một thủ thuật nho nhỏ của ta. Cứ cầm lấy, hai hôm nữa ngươi đem nó đến hoàng cung, Bệ Hạ tự khắc sẽ đồng ý gặp ngươi.”
Nhớ lại lúc ấy Simon rất thoải mái, thái độ đôi phần háo hức ngóng đợi. Cậu người hầu cho rằng đây là một trò đùa giỡn nào đấy nên nhận lời. Có ai ngờ cái thủ thuật ấy hóa ra lại là cái chết chứ.
“Hẳn rồi.” Hoàng đế sẵng giọng quát. “Simon! Dĩ nhiên tên khốn nhà ngươi phải tự tay phóng hỏa đốt nhà của chính mình rồi. Đưa nó đây.”
Xưa nay chưa từng có chuyện hoàng đế trực tiếp nhận thứ gì đó từ tay thường dân. Bình thường luôn phải có quan hầu làm trung gian, kiểm tra an toàn trước rồi mới chuyển đến tay hoàng đế. Lần này là ngoại lệ, Guhl đích thân bước tới và giật lấy cái hộp.
Ông mở hộp và sắc mặt lập tức chuyển biến. Điệu cười khinh thị thường trực suốt nãy giờ đã tiêu tan, thay vào đó là biểu cảm phức tạp, không rõ là sầu hay giận. Guhl lệnh cho người hầu giải tán rồi ôm cái hộp về thư phòng. Xong xuôi rồi, ông ngồi xuống, mở hộp và nhấc thứ cất bên trong ra.
Một khẩu súng lục cầm tay kiểu cổ điển, bóng loáng dưới ánh nắng sớm lọt vào qua khe rèm cửa sổ.
Khẩu súng mới tinh, không tì vết. Với tính cách của Simon thì nó hẳn là vũ khí cất giữ phòng thân và nó chắc chắn chưa bao giờ nhả đạn, bất luận là thử nghiệm hay bắn thật.
Cái hộp chỉ đựng duy nhất khẩu súng này. Không thư từ, không gì khác.
Guhl kiểm tra khóa nòng. Súng không có đạn. Ông xoay ổ đạn, lách cách một tiếng và siết cò. Cạch! Âm thanh khô khốc đáp lại. Cạch! Cạch! Mỗi tiếng động đi kèm với một lần xoay ổ đạn.
“Chà chà…” Guhl hạ giọng lẩm bẩm như thể không muốn ai nghe lén, dù cho ông là người duy nhất trong phòng. “Đây hẳn là thứ đồ chơi phù hợp để ta tự bắn thủng đầu mình đấy.”
Ông thừa hiểu tính cách Simon. Tâm ý của người kia ắt hẳn cũng tương tự như diễn giải của Guhl.
Dùng thứ này để kết liễu ta hoặc chính ngài. Giữa chúng ta, kẻ nào có quyền định đoạt, ngài tự biết. Đó là ngụ ý của Simon.
Hoàng đế dĩ nhiên cũng hiểu tại sao. Việc xử tử thân nhân của hai vị tướng theo phe hoàng thái tử. Khi ban hành mệnh lệnh, ông tin chắc Simon sẽ có phản ứng và quả thật chính ông đã thấy có điểm bất thường khi đối phương im lặng.
“Vì thế mà…”
Đó chính là lí do Simon cầm súng lên và quyết định tự sát. Dùng súng dĩ nhiên sẽ đơn giản và nhanh gọn hơn nhiều. Khi ấy ông sẽ cần viết thư. Một bản cáo trạng chống lại hoàng đế, một tuyên bố oai hùng của Simon Rodloom trước khi tự vẫn bằng một phát đạn vào đầu. Ngôn từ của ông sẽ vang vọng trong lòng những quý tộc và sĩ quan yêu mến ông. Danh tiếng của ông sẽ còn mãi, tên tuổi ông sẽ trường tồn trong sử sách Mephius.
Nhưng không, Simon Rodloom chọn con đường khác. Không thư từ, không màu mè, thậm chí còn sẵn sàng tự làm xấu mặt mình khi phải giả vờ say rượu gây tai nạn.
Lí do đằng sau nó, Guhl cũng thừa hiểu.
Trong giây phút cuối cùng, dù đã quyết ý hi sinh tính mạng, Simon Rodloom vẫn một lòng quan tâm tới người bạn già Guhl Mephius. Thông điệp đó chỉ cần một mình hoàng đế biết là được. Vì thế nên ông mới chọn phóng hỏa.
“Tên khốn nhà ngươi!” Hoàng đế quát lớn. Ông sải bước rầm rập, cơ hồ đang xông tới nắm cổ áo Simon, người tất nhiên đã không còn. “Hay lắm. Đến cả ngươi cũng không hiểu cho ta. Không hiểu gì hết!”
Đôi mắt Guhl long sòng sọc, gò má run run. Ông không ngớt la lối, nước miếng văng vung vãi.
“Tên tặc thần! Ngu si đần độn! Ngu hết phần thiên hạ! Giờ ngươi sung sướng rồi chứ? Tự ý định đoạt cái mạng của ngươi mà không xin phép ta. Trên đó nhìn xuống, chắc giờ ngươi thỏa mãn lắm.”
Hoàng đế giơ khẩu súng lên, chĩa nó vào ngực và siết cò.
ĐOÀNG!
Phát đạn đục một lỗ vào tủ đồ nội thất trang trí tinh xảo.
“Bệ Hạ!”
Tiếng hét thất thanh của đám người hầu vọng vào từ bên kia cách cửa. “Ở yên đó cho ta!” Guhl vừa quát trả vừa đưa mắt nhìn xuống phần nòng súng hãy còn bốc khói.
“Phát súng chào từ biệt dành riêng cho ngươi đó, thằng khốn Simon! Ở trên đấy nhớ phải nhìn xuống và dõi theo ta đấy!”
Sau đó, hoàng đế truyền lệnh đưa thi hài Simon vào trong điện thờ Long Thần.
Đám tang của lãnh chúa Simon Rodloom, cựu trưởng tọa của Hội đồng Nhiếp chính được ưu tiên tiến hành trước. Mọi hoạt động khác đều bị hoãn, trong đó có việc hành quyết thân nhân của tướng Rouge Saian và Odyne Lorgo.
Cái chết của Simon còn đem lại nhiều hệ quả khác.
Ví dụ, các đạo quân đang hối hả hướng về vương đô Solon bắt đầu giảm tốc độ. Lãnh chúa thành Kiluro và Idoro đưa ra nhiều lí do để hoãn điều binh, dẫn tới trì hoãn trong việc thành lập đạo quân tăng viện thứ hai cho vùng chiến địa Nedain.
Trên hết, những tiếng nói ủng hộ hoàng thái tử đang dần rộ lên. Những phần tử cơ hội đã bắt đầu đánh hơi được rằng gió đang xoay chiều. Người ta thì thầm, rỉ tai nhau, bí mật họp bàn để nghiêm túc xem xét lại tình hình.
Đúng.
Gió đang xoay chiều và nó đang ủng hộ cho Gil Mephius.
Không lâu sau cái chết của Simon Rodloom, hai nước Garbera và Ende cũng bắt đầu có phản ứng.


2 Bình luận