Rakuin no Monshou
Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 ) 3
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Rồng ẩn nhẫn, gió buồn thương

Chương 2: Nedain (part 4)

1 Bình luận - Độ dài: 3,144 từ - Cập nhật:

Part 4

Buổi sáng ngày thứ tư kể từ khi Raymond rời thành Nedain, anh đã tới trước cổng thành Birac. Anh đã tận dụng tối đa thời gian, giục ngựa phi nước đại cả ngày lẫn đêm, tất nhiên là vẫn có những khoảng nghỉ lấy sức.

Sắc mặt Raymond hiện rõ sự mệt mỏi. Dẫu là thanh niên trai tráng đi nữa thì như thế vẫn là quá sức. Trong đầu anh chỉ muốn đặt lưng xuống ngủ nhưng hình bóng đứa em gái cùng những người chung chí hướng bỗng hiện lên, xua đuổi mọi ý nghĩ nghỉ ngơi.

Đang buổi sáng sớm, Raymond khẩn trương tìm tới tư dinh của lãnh chúa Fedom Aulin, trình báo lai lịch cùng đề xịn xin yết kiến hoàng thái tử với lính gác cổng. Raymond chờ đợi, tự hỏi không biết phải chờ bao lâu…

“Điện hạ sẽ gặp ngài ngay.” Hồi đáp tới nhanh bất ngờ. Hoàng thái tử đồng ý tiếp kiến.

Chỉ hai giờ sau khi đặt chân tới Birac, Raymond Peacelow đã ngồi trước bàn làm việc của hoàng thái tử Gil Mephius. Mặt trời vừa lên mà hoàng tử đã làm việc, trên mặt không có dấu hiệu gì gọi là mỏi mệt hay buồn ngủ.

Người này…

Dĩ nhiên Raymon biết hoàng thái tử nhưng phải nhìn tận mắt thì anh mới nhận ra.

…còn trẻ quá.

Thật khó có thể tin nổi rằng cậu thiếu niên này lại là hoàng thái tử, người đã lập nhiều chiến công hiển hách chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Đồng thời, Raymond cũng phải thừa nhận rằng mặt đối mặt với Gil đem lại cảm giác cực kì choáng ngợp.

Hai bên trao đổi mấy câu xã giao rồi-

“Nào, một quan chức dưới quyền lãnh chúa thành Nedain có vấn đề gì mà lại cất công tới gặp ta, kẻ bị vương đô treo thưởng như một tên tội phạm đây?” Gil Mephius hỏi thẳng cùng động tác đưa tay lên phạt ngang qua cổ. “Muốn thực thi chính nghĩa, lấy đầu ta đem về lãnh thưởng à?”

“Hạ thần không dám. Như thế thật quá hoang đường.”

“Nói đi.”

Mới mở lời mà Raymond đã bị đối phương áp đảo. Anh trình bày về tình hình ở Nedain và những hành vi ác độc của lãnh chúa Jarius. Gil lẳng lặng nghe từ đầu chí cuối mà không tra hỏi hay bình luận gì. Raymond bắt đầu bàn việc chính thì…

“Bữa sáng tới.” Bỗng có giọng nói vọng vào từ ngoài cửa.

“Để lúc khác.” Gil sẵng giọng đáp nhưng không hiểu sao lại ngừng ngang. Ngài ho một cái, nghe như tiếng gầm gừ rồi mới nói vọng ra, giọng điệu mềm mỏng hơn hẳn.

“Mời vào.”

Cánh cửa bật mở và một cô gái tóc bạch kim bước vào.

Ah. Raymond bật ra một tiếng kêu trầm trồ, đứng thẳng dậy theo phản xạ và thi lễ với người kia bằng thái độ kính cẩn, thậm chí còn nghiêm trang hơn lúc anh chào hoàng tử nữa.

Công chúa Vileena Owell vào phòng cùng một khay đồ ăn được hầu gái thân tín Theresia cầm trong tay. Về phần hoàng tử Gil, ngài đưa mắt nhìn cái khay hãy còn nóng bốc khói với nét mặt đưa đám.

“Cớ sao công chúa lại ghé thăm?”

“Ta tình cờ biết được rằng hoàng tử gia chưa ăn sáng mà đã ngồi vào bàn làm việc. Hăng say lao động là tốt, cơ mà tự hành xác như thế sẽ gây tổn hại sức khỏe. Và đây, phần ngài Peacelow.”

Công chúa cười duyên dáng và thi lễ với Raymond. Chưa hỏi mà đã biết tên khách thăm, mấy lời hoa mĩ kia chung quy lại thành một câu cảnh cáo. ‘Đừng tưởng ta không biết.’

Trong khi đó, Gil ở bên kia cái bàn chỉ biết thở dài.

“Đây là lần đầu ta có vinh dự được gặp ngài.”

“Dạ.” Raymond vẫn đang đứng nghiêm. “Ơn cứu mạng của công chúa, hạ thần tuyệt đối không quên. Ngặt nỗi, lâu nay hạ thần vẫn chưa có cơ hội được bày tỏ lòng cảm kích. Như vậy thật quá bất kính với Người.”

“Có gì đâu.” Công chúa đích thân rót sữa vào hai cái cốc. “Nào, ăn đi khi đồ ăn còn nóng.”

“Ta không có ý gì đâu, nhưng mà… Bữa sáng này có lẽ nào là do công chúa làm? Không phải đâu chứ?”

“Không phải à?” Công chúa quay sang Gil cùng một nụ cười tươi rói. “Vậy theo ý điện hạ, thế nào mới là phải?”

“Kh-không có gì.”

Sau bữa điểm tâm bất ngờ, công việc lại bắt đầu. Có điều, công chúa Vileena vẫn đang ngồi yên đó, không chịu đi. Raymond ban đầu còn chần chừ, cho tới khi thấy Gil ra hiệu bằng một cái lắc đầu ngao ngán.

Cứ kệ đi.

Raymond trình bày về kế hoạch sắp tới. Theo hiệu lệnh của anh, dân thành Nedain sẽ nổi loạn. Lãnh chúa Jarius sẽ bị buộc phải đem đại quân ra đàn áp. Phe nổi loạn sẽ rút lui vào mỏ đá trong núi, kéo quân lính ra khỏi thành. Khi đó, nếu hoàng thái tử đem quân tới…

Gil nghe từ đầu tới cuối rồi uống cạn cốc sữa còn trong tay mình. Như một thói quen cố hữu, ngài ngả người, giơ cốc ra sau, động tác ra hiệu cho người hầu rót thêm. Cơ mà trong văn phòng không có người hầu, chỉ có công chúa Vileena thôi. Cô bước tới, cầm lấy cái cốc và quay ra rót thêm sữa. Gil nhìn theo bằng ánh mắt chua chát trong thoáng chốc rồi nhanh chóng chuyển thành thái độ nhu mì chịu trận.

“Thú vị đấy. Nếu mọi việc suôn sẻ, ta sẽ có thêm một thành Nedain mà không tốn mấy công sức. Raymond, kinh nghiệm quân sự của nhà ngươi như thế nào?”

“Nói ra thì thật đáng hổ thẹn, hạ thần chỉ biết cơ bản.” Raymond cúi mặt. “Gia phụ và tổ phụ đều đã từng trải trận mạc nhưng hiện giờ gia tộc Peacelow không có tư binh, ngoại trừ một nhóm người hầu nhỏ. Hạ thần cũng không được may mắn được trao cơ hội chứng tỏ bản thân trên đường binh nghiệp.”

Chỉ vài câu đó thôi đã cho Gil một cái nhìn tổng thể về hoàn cảnh của Raymond. Ngài cầm cốc lên, nhấm nháp thêm một ngụm và nói.

“Hừm, Nedain có thể trở thành một vị trí chiến lược trong nay mai.”

Về phía Raymond, anh bắt đầu thấy hơi hoang mang.

“Có điều…” Gil bỗng nghiêm mặt đổi giọng. “Như ta vừa nói, hoàng đế coi ta là một tên giả mạo không hơn không kém. Vì cớ gì mà ngươi lại đi đặt niềm tin vào tên giả mạo này đây?”

Cách ngài đặt câu hỏi tựa như một phép thử nhằm thăm dò ý đồ của đối thủ. Raymond nhất thời bị lấn át nhưng rồi cũng nhanh chóng hồi đáp.

“Thưa, dĩ nhiên là vì hạ thần tin Điện hạ sẽ đem lại công lí-“

“Ta muốn ngươi trả lời chứ không phải nịnh bợ.” Gil dứt khoát cắt ngang. Ánh mắt Raymond nhất thời ráo hoảnh.

“Tiếp tục đi chứ. Có vấn đề gì à?”

“Xin thứ lỗi hạ thần nói thẳng.” Raymond ngẩng lên, mặt đối mặt với hoàng thái tử, không bồn chồn, không sợ hãi, thốt ra những suy nghĩ từ trong gan ruột. “Tại hạ thật sự không tin tưởng ngài. Tuy nhiên, tại hạ một lòng kính trọng hôn thê của ngài, công chúa điện hạ. Vì công chúa tin tưởng ngài nên có thể, không, chắc chắn ngài đích thực là hoàng thái tử Gil.”

“Oh.” Gil và Vileena trao đổi ánh mắt. “Tốt. Vì ngươi đã tin tưởng công chúa nên ta sẽ đặt niềm tin nơi ngươi vậy.”

Một binh sĩ của thành Birac cải trang làm người bán rong đến thành Nedain cùng với một tin nhắn.

Đôi tay của Dolph run rẩy nhận lấy lá thư.

Ngay trong đêm nay, thành Birac sẽ động binh. Trong vòng hai ngày nữa, đạo quân sẽ vào vị trí sẵn sàng bên đường cái. Đó chính là thời khắc tiến hành kế hoạch, nhử lãnh chúa Jarius đem quân rời pháo đài Nedain.

Thời cơ đã chín muồi. Thời cơ để giải phóng thành Nedain khỏi bè lũ cường quyền tàn bạo, cũng là cơ hội để Dolph báo thù rửa hận.

Quãng nửa đêm ngày hôm sau, toàn bộ những người chung chí hướng đều đã tụ họp tại khu mỏ đá. Họ đang chuẩn bị hành trang rồi sẽ di chuyển vào thành theo từng nhóm nhỏ, khoảng năm chục người một nhóm. Sau khi xâm nhập thành công, họ sẽ quậy phá, phóng hỏa, đốt nhà bỏ hoang hoặc những cửa tiệm thuộc về đám thương nhân chống lưng cho lãnh chúa Jarius. Ngay khi quân trong thành có phản ứng là họ lập tức phân tán rồi về tập trung tại mỏ đá. Kế hoạch là như vậy.

Dolph khui thùng rượu đã được cất từ lâu dành riêng cho dịp này.

“Cuối cùng…” Mọi người nâng li và vỗ vai Dolph. Ông gật đầu đáp rồi ngửa cổ uống cạn li. Dolph vốn có tửu lượng tốt, riêng đêm nay thì một cữ rượu không thể làm ông say nổi.

Đủ loại vũ khí được thu nhặt về đang được xếp ngay ngắn trên vách hang đá. Ngoại trừ vài thanh kiếm và giáo ra, còn lại đa số là cuốc, liềm, gậy gộc…Trong mắt Dolph, số vũ khí ít ỏi đó không khác gì biểu tượng chiến thắng.

Bông hoa giấy nọ vẫn được treo ngay ngắn trên tường. Nếu em trai ông còn sống, giờ này nó đã lấy vợ, cô dâu ắt cũng đeo một vòng hoa tương tự trong lễ cưới.

Dolph một tay cầm li rượu, tay kia quẹt đi dòng nước mắt.

Cùng lúc đó, một bóng người mặc áo choàng loạng choạng đi trên con đường mòn hướng về khu mỏ đá. Xa xa phía sau gã còn có hàng loạt những bóng đen khác đang bám theo.

Cảnh giới bên ngoài thì vẫn y như cũ mà làm, cũng là một người giả bộ say xỉn bước ra cản đường.

“Ay, người mới à? Có rượu hông?”

Từ tối hôm trước đã có thông báo từ trước rằng một nhóm ba mươi người sẽ tham gia vào tối nay. Đó là thành quả của Molt, một người đã hợp tác với Dolph suốt từ thủa ban đầu. Người này xuất thân là nông dân, tính cách không có gì nổi bật, thế nên khi anh ta nói đã vận động được thêm ba mươi người cùng tham gia thì ai cũng trầm trồ, khen ngợi mãi không hết lời.

Nhóm người vừa xuất hiện đó do Molt dẫn đầu.

“Chúng ta sẽ uống ở Solon.”

Phía bên kia đáp đúng mật khẩu, người cảnh giới lập tức thả lỏng, quay lưng đi về hướng mỏ đá.

Một lưỡi gươm thò ra từ trong tấm áo choàng.

“Nhưng mày sẽ không có phần đâu.”

Nạn nhân chết không kịp kêu. Tấm áo choàng đẫm máu bị vứt sang một bên.

“Lên!”

Kẻ dẫn đầu vung gươm thét lớn, tín hiệu cho quân lính phía sau hò reo xông lên.

Súng nổ liên hồi.

Bị tấn công bất ngờ, phe nổi dậy nhanh chóng thất thế, mất tinh thần, thậm chí là bị những tiếng gào thét vang khắp xung quanh làm cho hoảng loạn chôn chân tại chỗ. Rốt cuộc họ đều chỉ là dân thường, hoàn toàn không có cơ hội chống trả lại quân lính đầy đủ vũ trang. Đạo quân đó dĩ nhiên đến từ thành Nedain và do Boyce Abigoal chỉ huy.

Hết người này đến người khác bị gươm chém, giáo đâm, bị đạn găm trúng đầu chết gục tại chỗ. Các hang đá bên trong khu mỏ nhanh chóng biến thành tử địa, xác nằm la liệt.

“Lũ khốn!”

Dolph đang lăm lăm thanh gươm, điên cuồng chống cự. Một tên lính áp sát, vung một nhát kiếm chém lìa bàn tay của ông lên không trung.

“Á!” Thét lên một tiếng đau đớn như con cóc bị giẫm bẹp, Dolph ôm tay lăn lộn dưới đất. Máu tươi văng lên tường, biến bông hoa giấy trắng tinh thành màu đỏ sẫm.

Cuộc tàn sát tiếp tục.

“Giờ này chắc đằng đó đã bắt đầu rồi chứ?”

Boyce Abigoal lẩm bẩm, mắt ngước nhìn bầu trời đầy sao trên cao kia. Gã không trực tiếp chỉ đạo quân tấn công mỏ đá. Mục tiêu của gã đêm nay là tư dinh của gia tộc Peacelow.

“Raymond, thằng ngu.” Gương mặt điển trai của gã nhăn nhở nặn ra một nụ cười hiểm độc.

Tuy đã được tha bổng sau khi bị tống giam vì đắc tội với lãnh chúa, Raymond vẫn bị giám sát chặt chẽ. Được một thời gian rồi cũng nguôi dần, đến khi quân lính thôi không canh chừng nữa thì y cũng nhanh chóng lơ là, không phòng bị gì hết.

Ngay sau vụ treo cổ kẻ loạn ngôn trong thành Nedain, mạng lưới giám sát quanh Raymond đã được tăng cường, phòng trường hợp y bổn cũ soạn lại. Phán đoán không sai, y quả thật đang ủ mưu. Một âm mưu động trời, vượt xa mọi tưởng tượng.

Vùa hay, đúng là cơ hội tốt.

Boyce đã thuyết phục cha mình cứ nhả cho Raymond tiếp tục mưu còn mình sẽ tương kế tựu kế, chờ quân từ Birac xuất hiện sẽ phục kích tiêu diệt. Việc lãnh chúa Jarius lên vương đô quả đúng là để xin viện binh, đồng thời cũng tạo cái cớ để ông vắng mặt, tự khắc Raymond sẽ nghĩ đó là thời cơ.

Nếu ta đánh bại tên hoàng tử mạo danh kia mà không cần đến viện binh của Solon thì uy tín của gia tộc Abigoal trong mắt Bệ Hạ chắc chắn sẽ lên cao. Boyce cao hứng nghĩ tới những phần thưởng đặc biệt, ví dụ như đề nghị trao danh hiệu tướng quân chẳng hạn. Folker và Yuriah, hai trong số mười hai tướng quân vừa bị tên hoàng tử giả kia đánh bại đó thôi.

Lửa tham vọng nhuộm đen trái tim của Boyce Abigoal. Xưa nay gã chưa bao giờ có chút thương cảm nào dành cho bọn dân đen. Tính cách y chang phụ thân gã. Trái tim gã hoàn toàn dửng dưng, không hề có chút gì gọi là xót xa khi biết rằng ngoài kia đang có hàng trăm người đang tụ họp, bàn mưu lật đổ cơ đồ của cha con gã.

Boyce nhanh chóng tìm ra điểm yếu để khai thác. Một tên nông dân tên là Molt có mẹ đang ốm liệt giường. Bằng một cử chỉ hoàn toàn trái ngược với tính cách, đó là bỏ tiền túi đưa y sĩ từ vương đô tới thăm bệnh cho người mẹ và thế là Boyce đã mua đứt tên nông dân hèn mạt kia làm gián điệp cho mình.

Giờ này ở mỏ đá chắc đang náo nhiệt lắm. Máu ham mê săn bắn nổi lên, hối thúc gã sang bên đó săn vài mạng nhưng không, gã có con mồi khác đang chờ.

Phải rồi.

“Bắt đầu.” Gã ra lệnh. Quân lính vũ trang xồng xộc tiến về phía cổng nhà Peacelow.

Bên trong dinh thự nhanh chóng vang lên tiếng la hét. Tuy nhiên, đó không phải là tiếng hét báo động. Người bên trong không lường trước được mình sẽ bị tấn công.

Trước khi lên đường, Raymond đã đưa khoảng hơn chục đứa trẻ là con cái của những người tham gia nổi loạn đến ở trong dinh thự, hoàn toàn là để đề phòng bất trắc mà thôi. Lũ trẻ tất nhiên không biết gì ngoài một lời giải thích đơn giản của cha rằng mình phải đi làm xa vài ngày.

Đám trẻ này khoảng từ năm tới mười tuổi. Ban đầu thì đứa nào cũng ngoan nhưng đã là trẻ con thì đứa nào cũng hiếu động. Một phần vì lạ nhà, được ở trong dinh thự quý tộc nên bọn trẻ lại càng phấn khích, nửa đêm rồi mà vẫn mò ra sân chơi trốn tìm với nhau.

Và…

“Raymond đâu?” Boyce dẫn quân xông vào dinh thự khiến đám trẻ hoảng sợ chạy tán loạn.

“C-Các người muốn gì? Đêm hôm thế này…”  Một người hầu lớn tuổi của nhà Peacelow bước tới toan nói lí lẽ. Boyce vung cánh tay lực lưỡng gạt người nọ sang một bên, thậm chí còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.

“Lục soát! Tìm cho bằng được Raymond cho ta! Phải treo cổ tên phản tặc đó lên!” Gã vừa quát tháo vừa sải bước tiến vào trong khu nhà, lật tung phòng ốc, tiện tay đập phá tùy thích.

Raymond không có nhà. Dĩ nhiên, Boyce biết thừa.

Gã hùng hổ leo lên tầng hai. Đám trẻ con hồi nãy đều đang trốn trên đó. Chúng nó bắt đầu thi nhau khóc.

“Ngài Boyce! Thế này là thế nào? Tại sao lại mạo phạm-“ Lousie chạy tới, mặt tái xanh.

Boyce quay ngoắt lại, ánh mắt rực lửa. Con mồi của gã ở đây chứ đâu. Gã đã để mắt tới cô ta từ lâu lắm rồi. Nhất là sau cuộc gặp trong lâu đài hôm trước, làm sao gã quên được hình bóng ấy, hơi ấm và mùi hương ấy khi gã đ ingang qua cô.

Dục vọng chỉ có thể lên chứ không xuống, chỉ có thể bùng nổ chứ không hạ nhiệt. Ý đồ của gã rõ như ban ngày, tất yếu phải đến.

“Raymond. Anh trai ngươi. Hắn đâu? Tại sao hắn không có mặt?”

Lousie giật thột, ánh mắt bồn chồn ráo hoảnh. Boyce nghe rõ tiếng cô nuốt khan.

“Anh trai tiểu nữ hiện đang vắng nhà. Một làng gần đây vừa xảy ra biến cố-“

“Hừ, đừng giả ngây giả ngốc. Ngươi nghĩ ta không biết à? Đám bạn phản tặc trong mỏ đá của các ngươi chắc cũng thế.”

Lousie xanh mặt, không kìm được mà run lẩy bẩy.

“Ngài…chẳng lẽ…”

“Nhìn coi, đây rõ ràng là thái độ biết mà không khai báo. Lại đây! Bổn đại gia ta phải đích thân khảo vấn ngươi mới được.”

Boyce sỗ sàng vồ lấy cánh tay Lousie, dùng vũ lực lôi cô vào trong phòng.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Oh, shit.
Xem thêm