LYLLETTE

LYLLETTE II

LYLLETTE II

[ 09:15 09/03/590, Rockrune, Theresia ]

Sáng.

Tanarii, chính xác hơn là “Tanarii”, ngồi trên cái ghế chủ tọa bên cái bàn tròn trong phòng họp của các tướng lĩnh. Ngoài Lyllette và “Tanarii” thì chưa có ai ở đây cả. Cuộc họp còn mười lăm phút nữa mới bắt đầu nên nàng sẽ tranh thủ chuẩn bị mọi thứ. Trà, bánh và một chút hương hoa là không thể thiếu.

Chiếc bàn tròn đóng từ gỗ hương đá được phết dầu nổi vân vô cùng bắt mắt đặt ở chính giữa phòng. Chung quanh có sáu chiếc ghế cả thảy, mỗi cái có một hoa văn khác nhau tượng trưng cho các chủng binh. Trừ một ngoại lệ. Đó chính là chiếc ghế mà “Tanarii” đang ngồi, nó cao hơn và lưng ghế được chạm trổ cả một vườn hoa thủy tiên nở rộ.

Lyllette bước về phía mấy cái rèm nhung rồi thu gọn chúng lại. Nắng sớm ấm áp lập tức tràn vào như thác lũ và lấp đầy không gian bằng sắc vàng ấm áp. Lyllette mở toang cửa sổ để gió lùa vào cho thoáng. Nàng tựa mình bên khung cửa sổ nhìn xuống dưới. Kinh đô Noboris hiện lên như một chiếc bánh táo cháy xém, toàn bộ nhà cửa lợp ngói đen cách đều nhau tựa hồ lớp vảy kêu hãnh của loài mãng xà.

Có tiếng cửa mở, ngay sau đó là vài âm thanh gót giày gõ lên nền gạch men vọng đến.

“Chào buổi sáng, ngài tể tướng”, tư lệnh lục quân Valma lên tiếng.

“Ngày mới tốt lành, ngài tể tướng”, tư lệnh hậu cần Iris cũng cất lời chào.

“Chào các vị”, Lyllette đáp với một nụ cười mỉm.

Valma ngồi xuống cái ghế đối diện “Tanarii”, Iris ngồi bên phải anh ta. Lyllette bước đến quầy nước trong góc phòng và hãm một ấm trà.

“Bệ hạ vẫn khỏe chứ, ngài tể tướng?”, Valma hỏi.

“Vẫn ăn uống đầy đủ”, Lyllette nói vọng lại, “Chẳng phải hắn đang ngồi trước mặt anh hay sao?”

Valma cười lớn đầy giễu cợt. Nắng ngoài cửa sổ rọi lên mái tóc muối tiêu lấm tấm bạc của anh ta trông thật rực rỡ. Valma ngoảnh mặt nhìn Lyllette, đôi mắt xanh đen sâu hoắm như đại dương kia thật sự làm người ta bị mê hoặc. Một gã đàn ông trung niên chín muồi trong cả sự nghiệp và tâm sinh lý, nếu Lyllette là một cô gái bình thường ở cái Noboris này thì chắc nàng đã mê hắn như điếu đổ.

“Ngài định khi nào đến thăm lãnh địa của tử tước Osa Lycano thế?”, Valma hỏi.

“Ồ…”, Iris chợt lên tiếng, “Tôi cũng rất tò mò về việc đấy.”

“Sao thế?”, Valma hỏi.

Iris nhún nhẹ vai làm bộ quân phục sờn màu bị lệch nhẹ để lộ hai cái xương quai xanh vô cùng quyến rũ.

“Theo một vài nguồn vật tư bí mật của tôi thì Rockrune giàu có đến kỳ quái”, Iris nói, “Tôi nghi ngờ có một vụ rửa tiền đang diễn ra ở đấy.”

Iris khoanh tay ngã người ra sau. Vóc dáng nhỏ bé của cô ả nằm lọt thỏm vào cái lưng ghế như một đứa trẻ con lần đầu được ngồi vào bàn ăn gia đình. Iris hướng đôi mắt tím ra bậu cửa sổ, làn da kia vốn đã mịn màn lại càng được ánh sáng làm cho rạng ngời hơn nữa.

Lyllette đặt ba bộ tách sứ xuống bàn. Nó là bộ tách mà nàng thích nhất, được tạo hình giống như một đoán hoa tím nở rộ. Riêng ấm hãm trà lại được gọt dũa từ pha lê nguyên khối vô cùng tinh tế và sang trọng. Nước trà đã ngã màu vàng cánh gián đẹp mắt, Lyllette bưng nó đến chiếc bàn tròn và châm lưng chừng trà vào mấy cái tách. Dù cửa sổ mở và gió thoảng nhè nhẹ nhưng hương trà nồng đượm vẫn chiếm lĩnh không gian.

Lyllette đặt ấm trà ra giữa bàn, ngay gần bên chiếc bình hoa đã được cắm một bó thủy tiên trắng ngần. Lyllette chậm rãi bước ra sau “Tanarii” và đứng ngay cạnh hắn.

“Tôi đã thử tiếp cận gã tử tước kia”, Lyllette nói.

“Kết quả thế nào?”, Iris vừa hỏi vừa nghịch nghịch một lọn tóc dài quá vai.

“Thất bại”, Lyllette đáp, “Hắn có một thứ lý trí tường thành đến mức vượt qua được cả sắc dục.”

Valma đang nâng cái tách lên miệng thì ngưng ngang. Hắn cau mày nhìn nàng.

“Ngài đã quên dùng nước hoa hay sao?”, Valma hỏi.

Lyllette lắc đầu. Nàng nhẹ nhàng biến ra một cục băng nhỏ trên lòng bàn tay rồi thả xuống tách trà trước mặt.

“Tôi đã dùng gấp đôi liều lượng đấy”, Lyllette vừa đáp vừa khuấy nhẹ viên băng trong cái tách.

“Không thể tin nổi”, Iris thốt lên, “Hắn có còn là con người không vậy?”

“Tôi cũng không biết”, Lyllette đáp nhẹ như gió thoảng.

Một con bạch xà nhỏ xíu trường ra từ miệng “Tanari”, và rồi hàng loạt con rắn nhỏ khác cũng chui ra theo. Chúng bò lên bàn rồi đặt miệng lên cái tách trà và nhấp từng ngụm nhỏ. Thân người mấy đứa trẻ bung xòe trông như một bông cúc họa mi xinh đẹp.

“Thật khủng khiếp”, Valma dè bĩu, “Khi tôi chết, tôi sẽ yêu cầu cấp dưới thiêu xác mình để không bị biến thành con rối của ngài…”

“Tôi cũng vậy”, Iris gật gù, “Tôi thà nằm trong cái quách nhỏ xíu còn hơn trở thành một con cúp bế vô hồn.”

“Hai người độc mồm thế?”, Lyllette vừa nói vừa dùng ngón trỏ xoa xoa đầu mấy đứa trẻ.

Lũ rắn uống đến khi số trà vơi đi quá nửa thì lại chui vào trong cơ thể của “Tanarii”. Lúc này “Tanarii” mới có thể ngồi thẳng dậy và nở một nụ cười vô hồn thường thấy. Nhìn vẻ mặt của gã vua bù nhìn này làm Lyllette sôi máu, nàng ghét cay ghét đắng cái loại xu nịnh. Nàng lại nhớ về lần đầu gặp mặt, Tanarii vốn chỉ là một gã nghèo khổ sắp chết vì đói. Nếu lần đó hắn không bán cả sạp hàng toàn khế chín thì nàng đã bỏ mặt hắn và cả cái làng vô danh nọ rồi. Kể cũng gọi là tài, từ một gã bán trái cây vô danh bên lề đường mà có thể trèo lên vị trí vương tế rồi hiển nhiên đăng cơ hoàng đế sau khi nữ hoàng qua đời. Phần vì có nàng đứng sau lưng mách kế to nhỏ, phần cũng là nhờ cái mồm linh hoạt xu nịnh như ca hát của hắn.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, ba tiếng cộc cộc đều băng băng vô hồn như máy móc. Cánh cửa mở ra, tư lệnh hải quân Levitina bước vào trong bộ trang phục thủy thủ xanh dương kẻ sọc trắng mát mắt. Cô ả đội cái mũ beret trắng đính một viên ngọc trai to tướng. Ở cái độ tuổi tứ tuần già nua xấu xí mà cô ta vẫn dám ăn vận như thiếu nữ thế này thì Lyllette không biết gọi là gì cho phải. Thi thoảng tự tin và ảo tưởng chỉ cách nhau bởi một suy nghĩ cảm tính.

“Ngày mới tốt lành, thưa bệ hạ”, Levitina nói bằng giọng kính cẩn rồi nhẹ cúi người trước “Tanarii”.

“Chào khanh”, Tanarii đáp, “Bà đô đốc vẫn xinh đẹp như ngày nào.”

“Bệ hạ quá khen”, Levitina mỉm cười.

Valma và Iris nhìn nhau rồi đặt tay trước miệng để giấu đi những nụ cười mà Lyllette thừa biết chúng sặc mùi khinh bỉ và miệt thị. Nàng bước về phía cái quầy để lấy cho Levitina một cái tách tiện thể chuẩn bị một ít bánh bích quy để thiết đãi các tướng lĩnh. Lyllette đặt mấy cái đĩa bánh nhỏ xinh trước mặt tất cả, rồi đặt cái tách trước mặt bà đô đốc và châm lưng chừng trà vào.

“Cảm ơn bà tể tướng”, Levitina nói khẽ.

“Chỉ là chút việc vặt ấy mà…”, Lyllette đáp với một nụ cười mỉm.

Lyllette đặt cái ấm ra giữa bàn. Nàng chậm rãi trở về vị trí của mình. Levitina có vóc người vạm vỡ nên nhìn thoáng qua cứ như đàn ông mặc váy. Xem chừng xuất thân từ làng chài đã làm nên một đô đốc hải quân rắn rỏi như vậy, Lyllette nghĩ. Levitina có vẻ là một người đơn giản, cô ta trung thành với nữ hoàng tiền nhiệm, khi ả băng hà thì cô ta chuyển mục tiêu sang Tanarii. Người chân phương như vậy sẽ trở thành hòn đá cản đường nếu dùng sai cách, thà không dùng còn hơn.

“Đô đốc Levitina”, Iris gọi, “Lô đạn bảy li mà tôi tiếp tế hồi tháng trước có vấn đề gì không?”

Levitina lắc đầu, “Không có vấn đề gì cả.”

“Có chạm trán trên biển ư?”, Valma cất tiếng hỏi.

“Không phải”, Levitina đáp, “Chỉ là quý bà Miridiana Claes muốn xem duyệt binh”

“Một động thái đe dọa ngầm ư?”, Iris thở dài.

“Có lẽ Ytuth-Syrit đã làm gì đó khiến bà tổng bí thư lo lắng”, Levitina nói, “Quốc đảo Serene của bà ta thuê ngoài hải quân của Theresia chúng ta kia mà. Dù sao thì khách hàng vẫn là thượng đế…”

Lyllette nghe rõ tiếng thở dài não nề của cả Iris và Levitina. Con cáo già Lyandry có vẻ ngứa đòn nên mới sinh sự với một thế lực khủng khiếp như Aron Frizt. Nhưng với nàng thì đó là một chuyện tốt. Dầu sao thì những kẻ không nắm giữ căn nguyên như Lyllette và Lyandry vẫn nên nhe nanh giơ vuốt với con quỷ đó thì vẫn hơn. Nếu để hắn rảnh tay, nàng không chắc cái đầu rắn của mình sẽ rơi lúc nào.

Chợt cánh cửa mở ra, hai kẻ khó ưa cuối cùng cũng xuất hiện. Tư lệnh không quân Eldric và tư lệnh lực lượng đặc biệt Celius. Lyllette không thích những thành phần phản loạn, và hai gã đàn ông già đời này đã không ít lần chống lại nàng.

“Chào buổi sáng, thưa bệ hạ”, Eldric nhẹ cúi người trước “Tanarii” nhưng đôi mắt lục bảo gớm ghiết của hắn lại hướng về phía nàng.

“Ngày mới tốt lành, thưa bệ hạ”, Celius cũng lặp lại hành động tương tự gã tư lệnh không quân.

“Trẫm chào các khanh”, “Tanarii” cất lời kèm một cử chỉ giơ nhẹ tay trái lên.

Eldric ngồi bên cạnh Levitina, đối diện Celius. Điệu bộ ung dung và tự tin như thể hắn là kẻ quyền lực nhất ở đây. Lyllette lại mang hai cái tách sứ đến và cẩn thận châm trà cho hai ông tướng mới đến.

“Ai không biết còn tưởng bà tể tướng đây là người hầu riêng của hoàng đế đấy”, Celius nói lớn với tông giọng cao vút đầy cợt nhả.

“Là do tôi đa nghi hay thật sự là bà tể tướng đang chăm lo cho hoàng đế quá đà nhỉ?”, Eldric mỉa mai, “Đế mức chen chân vào một cuộc họp quân sự chẳng hạn”, dứt lời hắn cười khẩy một cái.

Hai gã đàn ông, kẻ tung người hứng như thể họ căm ghét nàng đến tận xương tủy vậy. Lyllette chẳng nề hà mà để bụng. Nàng châm xong hai tách trà lưng chừng thì trở về bên cạnh “Tanarii”.

“Thái tử vẫn khỏe chứ, chuẩn tướng Eldric?”, Lyllette cất tiếng hỏi bằng giọng dịu dàng.

“Vẫn an no ngủ kỹ. Ngài ấy luôn sẵn sàng cho một cuộc chiến lớn, bất kể trong ngoài”, Eldric đáp với vẻ đắc ý.

Tư lệnh không quân thản nhiên bưng tách trà lên sau những lời lẽ đầy thách thức vừa rồi. Hắn ngã người ra lưng ghế, một tay khoanh ngang bụng, một tay giữ cái tách vô cùng thong dong như một quan chép sử tận hưởng giờ giải lao.

Lyllette thoáng giật mình. Gã đàn ông chết giẫm này ngang nhiên đe dọa nàng trước mặt các tướng lĩnh. Một cuộc đảo chính là hoàn toàn khả dĩ, nhưng Lyllette chẳng mảy may lấy làm sợ hãi. Đời sống xã hội ổn định như vậy thì lòng dân hẳn vẫn vô cùng dịu êm. Thái tử không thể có được lòng dân nếu dám làm càng.

Lyllette nở một nụ cười nhẹ, đáp “Nghe thái tử vẫn khỏe mạnh, thân làm tể tướng như tôi thật lấy làm vui mừng.”

“Vậy sao…”, Eldric nhấp một ngụm trà nhỏ rồi đặt cái tách xuống bàn, “Tôi thấy vài con rắn chui lủi trong góc tối ở quận bắc của kinh đô, không biết có liên quan gì đến tể tướng không?”

“Rắn ư?”, Lyllette cười mỉm, “Làm sao tôi có thể biết được…”

“Có tin đồn”, Eldric cắt lời, “Mấy con rắn đó bò ra từ giáo hội Daria và đã ngoạm mất không ít thiếu nữ của kinh đô rồi.”

Tóc gáy của Lyllette dựng lên hết cả. Da đầu nàng tê dại và gân máu trên thái dương cũng bắt đầu nổi lên. Lyllette vẫn giữ nụ cười mỉm trên mặt, cố giữ cho vẻ bề ngoài tĩnh lặng như mặt hồ.

“Rắn gì mà ghê thế, ngài làm tôi sợ đấy…”, Lyllette nói bằng giọng yếu đuối và rụt rè.

“Tôi nghĩ ngài tể tướng đây sẽ không ưa kẻ đứng sau cái giáo hội thờ rắn kia đâu nhỉ”, Eldric lại cười nhếch mép một cái đầy vẻ khinh bỉ, “Và những người dân mất con cái ngoài kia cũng không ngoại lệ.”

Eldric lại bưng tách trà đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ nữa. Cái điệu bộ đạo mạo và trải đời của hắn làm Lyllette rợn da gà mỗi khi nhìn thấy. Nàng tự hỏi một con người sống không quá nửa thế kỷ như hắn làm sao có thể tu tập ra thứ óc phán đoán chuẩn xác đến vậy.

“Tanarii” nhẹ giơ tay phải lên rồi dùng ánh mắt vô hồn nhìn Eldric.

“Đủ rồi…”, “Tanarii” cất lời, “Nói chuyện phím bấy nhiêu là đủ, hãy quay lại việc chính…”

Lyllette thấy rõ mồn một những cái cười khúc khích của Valma và Iris. Rất nhanh, họ đã chỉnh lại tư thế và ngồi thẳng lưng, hướng mắt về phía hoàng đế. Levitina, Eldric và Celius cũng vậy.

“Ytuth-Syrit đã đầu hàng vô điều kiện sau khi nhận tối hậu thư của Seth”, Lyllette cất tiếng, “Tôi nghĩ mọi người ở đây cũng đã đoán ra được kết cục này.”

“Tôi không nghĩ việc đập vào bụng Seth lúc này là hợp lý, thưa bệ hạ”, Valma nói bằng giọng nghiêm nghị.

“Đỉnh Jahirr vốn thuộc về Theresia chúng ta”, “Tanarii” nói bằng giọng ngang như cua bò, “Việc chiếm lại nó là nghĩa vụ mà chúng ta phải hoàn thành để tiền nhân được nguôi ngoai cơn giận.”

“Một mình tôi không kham nổi, thưa bệ hạ”, Valma nói rồi nhẹ xoay đầu nhìn Eldric, “Nếu có sự yểm trợ từ hạm đội trực thăng của ngài chuẩn tướng Eldric đây thì may ra.”

“Không thể”, Eldric giơ một tay lên ngăn Valma lại, “Trực thăng bắn tỉa là lực lượng phòng thủ cuối cùng của kinh đô. Những phi cơ khác cũng đang thực hiện nhiệm vụ ở Serene theo yêu cầu của bà tổng bí thư nên hầu như chẳng còn ai ở lại tổng bộ cả. Nếu chúng tôi mà cũng rời đi thì lấy ai phòng thủ trước Elyndor? Các người có đủ sức chống lại hàng chục, hay thậm chí hàng trăm con wyvern biết khè ra lửa hay khạt ra băng không?”

Cả phòng họp im bặt. Eldric nói không sai. Đế quốc ma pháp Elyndor bề ngoài là một quốc gia ôn hòa nhưng họ vẫn luôn ngấm ngầm cử gián điệp đến Noboris. Lyllette đã nhiều lần bắt gặp chúng lảng vảng ở kinh đô và dòm ngó vào những điện thờ của giáo hội nàng. Cũng không loại trừ khả năng chúng sẽ tấn công nếu Noboris sa đà vào cuộc chiến với Seth.

“Nếu vậy thì tôi có thể chi viện một tàu khu trục S-115”, Levitina giơ tay nói.

“Ổn không thế?”, Iris hỏi rồi nhướng một mày nhìn Levitina, “Cô định vòng qua biển nam để đến bờ đông Seth hay sao?”

“Không”, Levitina lắc đầu, “Chúng ta sẽ đi vào cửa sông, rồi băng qua Rockrune để đến tiền tuyến”

“Chỗ đó là vùng phi quân sự đấy”, Valma nói, “Mang cả tàu khu trục đi ngang chẳng khác nào nhận một cái thẻ vàng từ liên hợp quốc.”

Cả phòng họp lại thở dài một hơi não nề.

“Nhưng vì sao anh nhất quyết phải có yểm trợ vậy?”, Iris cau mày hỏi.

“Có một bầy hổ nanh kiếm lảng vảng ở quanh đó”, Celius lúc bấy giờ mới lên tiếng, “Chúng hành động theo bầy đàn và dường như được ai đó nuôi dưỡng như những vệ thần chứ không đơn giản là thú hoang.”

“Chỉ là vài con hổ mà nguy hiểm đến vậy sao?”, Eldric hỏi.

“Chính chúng đã tàn sát thị trấn Rockrune đấy”, Celius nói, “Dù tôi không hiểu vì sao ngọn lửa lại xuất hiện nhưng các điệp viên có thể đảm bảo rằng lũ hổ đã thật sự nổi giận.”

Tim của Lyllette bị hẫn một nhịp sau những lời vừa rồi. Thuộc hạ của Celius đã có mặt vào lúc đó và có thể hắn đã biết những nữ tu của nàng đã phóng hỏa. Lyllette cắn răng đến mức cơn ê buốc đã xuất hiện. Chó sủa là chó không cắn, nàng nghĩ, và Celius là một con chó chỉ mở mồm khi cần.

“Chúng ta sẽ tấn công vào ngày mai”, “Tanarii” lên tiếng dập tan cuộc tranh cãi, “Hai mươi bốn tăng thiết giáp vẫn ở gần tiền tuyến đúng không, Valma?”

“Đúng vậy, thưa bệ hạ”, Valma gật đầu đáp, “Lữ đoàn lục quân số năm đã lùi vào thảo nguyên và dựng doanh trại trong suốt mùa đông vừa rồi.”

“Và rất tốn vật tư, thưa bệ hạ”, Iris nói rồi nhẹ liếc mắt nhìn Lyllette như một lời buộc tội dịu dàng.

“Thế có thể tiến quân ngay không?”, “Tanarii” hỏi.

“Miễn cưỡng vẫn đến được bình nguyên dưới chân núi Jahirr”, Valma đáp, “Chúng tôi sẽ đi đường vòng để tránh mặt lũ hổ, có thể trưa mai thì mới có thể khai hỏa”

“Được”, “Tanarii” gật đầu, “Càng sớm càng tốt…”

“Như lệnh ngài”, Valma đáp.

Lyllette rất muốn thở phào một hơi nhưng không dám. Nếu chiến dịch này thành công, nàng có thể kiểm soát đỉnh Jahirr và gây sức ép vô cùng lớn đối với Aron Frizt nói riêng và cả đế quốc Seth nói chung.

Lyllette nhìn ra cửa sổ. Đằng trời xa, mây mù bủa vây. Gió thổi mạnh làm lá cờ in hình hoa thủy tiên vàng trên nóc tòa nhà gần đó bị giũ dữ dội.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!