LYLLETTE

LANCE XII

LANCE XII

[ 11/03/590, Rockrune, Theresia ]

Sáng sớm.

Tiếng gà gáy vừa vang lên ở đâu đó trong cái thị trấn Rockrune này. Lance ngồi bật dậy khỏi giường. Vì không thể ngủ nên cậu buộc phải thiền sâu để giữ cho tâm trí không trở nên điên dại.

Lance đứng dậy rồi bước về phía cái công tắc đèn ở góc phòng và bật nó lên. Mỗi lần nhìn cái phòng rộng thênh thang này là mỗi lần máu Lance sôi lên sùng sục. Cái giáo hội Daria chết giẫm đã bòn rút bao nhiêu để dựng lên được một cái nhà thờ nguy nga đến vậy. Lance không biết, nhưng cậu biết những kẻ lạ mặt đã góp lửa cho vụ tấn công của Salan chính là đám lâu la của cái giáo hội quỷ dị kia.

Lance thở dài. Cậu bước qua bức bình phong thêu tay họa tiết cúc họa mi nở rộ để đến chiếc bàn trà giữa phòng. Ánh đèn chùm bằng vàng ròng trên trần nhà rọi xuống thứ ánh sáng ấm áp đến là xa xỉ.

Lance ngồi xuống một chiếc ghế rồi với tay lấy chiếc ấm giữa bàn, châm vào một cái tách sứ thếp vàng thứ nước trà đã nguội lạnh từ lâu. Chỗ trà vàng sẫm dâng đến lưng chừng thì Lance ngưng tay. Xác trà nhuyễn nhừ quay cuồng trong cái tách một chóc thì lắng xuống, Lance không còn thấy họa tiết cúc họa mi dưới đáy tách nữa.

Lance chóng cằm nhìn đăm đăm vào cái tách trước mặt. Cậu đã trăn trở cả đêm qua, việc thiền vì thế mà bị ngắt quãng liên hồi và cái đầu của cậu đang đau như búa bổ. Ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối mịt. Hôm nay, cậu sẽ phải đối diện với con rồng khủng khiếp mà Lance yếu đuối từng cứu khi xưa.

Bi kịch làm sao, Lance nghĩ. Cậu bưng cái tách lên đôi môi khô khốc rồi hớp thứ trà đắng chát đó vào miệng và nuốt xuống. Nếu Dalen tìm kiếm kẻ khù khờ tên Lance thì tiếc thay, đứa trẻ đó đã bị Lance Triumph nuốt chửng mất rồi. Lance chẳng còn trên đời này nữa. Tàn dư sót lại họa chăng là thân xác này cùng một giọng nói phiền nhĩu luôn nhân danh đạo đức để khủng bố tinh thần cậu.

Lance chóng cằm nhìn ra ngoài. Vài tia sáng le lói đằng chân trời. Từ lúc nào vầng thinh không đã không còn đen thâm thẫm một màu u tối mà đã trở nên vàng tía như màu huyết dụ. Lũ sao cũng đã trốn mất  và vầng trăng non cũng đã khuất dạng từ lâu. Chỉ còn mấy gợn mây mỏng tan được tô điểm bởi ánh kim của sớm mai tựa hồ mảnh the vàng giũ mình trong gió.

Lance mệt quá. Cậu ngã người xuống chiếc bàn tròn. Mùi thơm của gỗ trầm thật êm dịu. Lance thèm được ngủ nhưng chẳng được. Sở cầu bất đắc khổ hóa ra là như vậy sao. Lance đã gặp những kẻ trọc đầu, đi chân trần, khoác giẻ lau trong một lần đến Ấn Độ. Họ không thờ thần thánh, họ thờ bản thân họ. Lần đầu tiên trong đời cậu thấy những con người thật sự hạnh phúc và nụ cười trên môi những kẻ ấy không mang tính xã giao giả tạo. “Khổ”, Lance nghĩ, cậu đã vượt qua được cái khổ thể xác nhưng chẳng sao vượt qua được cái khổ trong tâm khảm. Nếu được gặp lại, Lance sẽ hỏi họ cụ thể hơn về cái gọi là “khổ” này.

Nhớ lại những người lao động chân tay mà cậu gặp hôm qua. Có vẻ giáo hội Larra của cậu sẽ nhúng tay vào thị trường bảo hiểm cũng không chừng. Miếng mồi béo bỡ như vậy mà để một mình chính quyền Theresia cắn mất thì phí quá. Tiền thì Lance không thiếu, cái thiếu là sức ảnh hưởng của giáo hội.

Lance bưng tách trà lên miệng. Một tia sáng đâm qua ô cửa kính rọi lên bức tường trắng ngà mấy vệt vàng rực rỡ. Lance đứng dậy, cậu bước phía cửa sổ rồi đẩy chúng ra. Sương sớm tựa thác lũ ùa vào theo cơn gió nhẹ. Làn da khô khốc của Lance như được tắm mát. Cậu nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Mùi hoa hồng nhung thoang thoảng trong không khí, có vẻ làn gió mát lành kia đã mang hương thơm từ hoa viên trên mình.

***

Trưa.

Lance mở cửa phòng tiếp khách của điện thờ rồi bước vào trong. Một bộ bàn trà cao ráo sơn trắng thếp vàng đặt ngay cạnh vách tường thủy tinh hướng ra khuôn viên. Một chiếc dương cầm ở giữa phòng ngay bên trên chiếc thảm nhung đỏ rộng lớn, mỗi đường viền và họa tiết thủy tiên trên nó đều ánh lên sắc hoàng kim rực rỡ. Xa xa, ngay chính giữa vách tường trắng ngà, người ta dựng một cái lò sưởi đốt than. Trên trần nhà treo một chiếc đèn chùm thủy tinh được chế tác cầu kỳ, vô số pha lê có tạo hình như những giọt nước mắt long lanh được treo vòng quanh một cung tròn bán nguyệt, dây chuyền vàng nhỏ xíu kết nối giữa chúng và bệ đỡ trở nên lấp lánh bởi ánh sáng ấm áp từ bấc đèn tròn ở chính giữa.

Lance bước về phía cái quầy trong góc phòng. Cậu bắt một ấm nước rồi bật lửa. Trong lúc chờ đợi, Lance mang bộ ấm tách đến bồn nước để rửa ráy một lượt. Lance đã mua chúng cùng lúc với bốn chiếc điện thoại di động trong một lần đến Catavasley hồi mùa đông năm ngoái.

Bộ tách này đẹp đến kỳ lạ, nó lớn cỡ cái cốc mà Lance hay dùng để pha cà phê khi còn ở dinh thự cũ. Miệng tách bung xòe như những cánh hồng nhung nỡ rộ, không bằng phẳng mà uốn lượn gập ghềnh. Một lằn ranh màu vàng kim bao quanh eo của cái tách ngăn cách phần miệng màu tím sẫm và phần đáy màu trắng ngà. Chiếc ấm cũng cầu kỳ không kém, nó được làm từ pha lê nguyên khối và tạo hình với nhiều đường nét uyển chuyển. Thân ấm được tô vẽ bởi những họa tiết hồng nhung bừng nở trông rất bắt mắt.

Vặn vòi để xả nước ra ngập lưng chừng cái bồn rửa, Lance cẩn thận đặt từng cái tách và đế tách vào trong rồi khua nhẹ để bớt bụi. Cậu dùng một ít xà phòng để đánh bọt. Chỉ một giọt mà cả cái bồn rửa đã ngập ngụa bọt trắng và nhuyễn nhừ như một cụm mây dày trước cơn mưa hồng. Hương chanh sả thơm ngát dậy lên từ chỗ bọt. Lance dùng miếng bọt biển để vệ sinh mọi ngóc ngách của từng cái tách một, vô cùng chậm rãi và tỉ mẫn.

Rửa xong bộ tách thì ấm nước cũng vừa sôi. Lance không pha trà vội, cậu dùng chỗ nước sôi kia để trần qua bộ ly tách một lượt rồi lật úp chúng lại cho khô ráo. Lance với tay lấy cái đĩa sứ trên cái sóng chén gần đó rồi thong dong đi về phía chiếc bàn gỗ.

Kéo cái ghế đế tròn được trải lụa trắng mướt mắt, Lance đặt mông ngồi xuống rồi lấy gói thuốc hút từ trong túi áo ra đặt lên mặt bàn. Một điếu thuốc đầu lọc đầy đặn, to bằng ngón tay út được rút ra và để lên cái đĩa sứ.

“Ồ…”, Lance bất giác cất tiếng.

Cậu vừa nhận ra mình chưa có thuốc phiện để nêm vào đầu đốt. Lance dùng hai ngón tay kẹp đầu lọc bọc vải the rồi đưa lên miệng và châm lửa. Lance rít một hơi. Khói thuốc được lọc bởi nhúm lông cừu đánh mịn bên trong. Tuy không ngon như nữ hoàng Cohiba, điếu thuốc lá nguyên thủy này lại mang trong mình hơi thở hoang dã. Vị thuốc không quá cay nồng mà đượm mùi đất đai và thơm dịu.

Kể cũng gọi là khó nhằn, Lance đã phải tự mình làm lấy chỗ thuốc điếu này vì chẳng có thợ thủ công nào rảnh tay. Hè đã ngã lưng bên thềm nhà, mùa việt quất trổ bông cũng đã đến gần. Thợ thủ công của thị trấn đang ra sức đan lát để kịp vụ sản xuất. Không phải vì Lance thiếu dụng cụ mà vì toàn bộ chỗ rỗ rá đều đã tan nát sau vụ dâu tây vừa rồi. Nông dân có thể nghỉ ngơi nhưng thợ thủ công thì thật sự là vất vả quanh năm.

Lance thở dài một hơi, khói thuốc trắng ngà bay là đà trong không khí rồi bị cửa thông gió rút ra ngoài hoa viên. Lance dõi mắt theo làn khói. Nắng ngoài hoa viên chói chan quá. Ánh sáng rơi rụng trên mấy khóm hoa nở rộ hắt vào ô cửa kính đủ thứ màu sắc rực rỡ. Ong bướm đánh đu qua lại liên hồi, âm thanh chúng bọ làm việc xuyên qua vách thủy tinh nghe rì rầm.

Có tiếng lộc cộc vang đến. Cánh cửa gỗ mở ra. Fouran xuất hiện trong bộ trang phục linh mục bằng vải lụa trắng phi bóng kín bưng.

Fouran đặt một tay trước ngực, nhẹ cúi người, “Chuẩn tướng Dalen cùng trung úy Leen Diantha đã đến sảnh chờ, thưa giáo chủ.”

“Hãy dẫn đường cho họ đến đây”, Lance nói.

“Tuân lệnh…”, Fouran đáp.

Dứt lời, hắn bước ra khỏi phòng và khép nhẹ cánh cửa lại.

Lance dụi điếu thuốc cháy dở lên cái đĩa sứ rồi bưng cả cái đĩa cùng gói thuốc đến quầy nước trong góc xa. Lance đặt nó ở một góc khô ráo và bước về phía chỗ sóng chén. Chiếc ấm pha lê cùng mấy cái tách đã khô ráo. Lance cho một ít bạch hoa trà vào trong ấm rồi châm nước sôi vào. Trong lúc hãm trà, Lance lật mấy cái tách lại rồi mang về phía chiếc bàn gỗ. Ba bộ ly tách vào chỗ thì nước trà đã ngã màu cánh gián rất đẹp mắt. Lance lại trở về quầy nước để lấy cái ấm trà.

Lance vừa chạm tay vào quai ấm thì có tiếng lộc cộc vang đến. Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, chậm rãi như cách mà thế giới này đang dần chuyển mình. Lance không nhìn mặt khách vội, cậu vẫn quay mặt vào trong và bình tĩnh bưng bình trà đến bàn tiếp khách.

“Chuẩn tướng Dalen và Trung úy Leen Diantha đã có mặt, thưa ngài”, Fouran cất giọng.

“Cảm ơn anh đã giúp tôi đón tiếp họ”, Lance đặt bình trà nóng bỏng xuống tấm khăn lụa giữa bàn rồi nhẹ gật đầu, “Anh có thể lui.”

Fouran mở cửa và rời đi.

“Sao hai vị không ngồi xuống đây…”, Lance lên tiếng.

Lance chưa kịp dứt lời thì Dalen đã lao đến ôm chầm cậu vào lòng. Chiếc áo khoác lông sói dày cọm cũng không giấu được thân thể run rẩy của hắn. Lance có thể cảm nhận hai bắp tay của Dalen co giật dữ dội. Vài tiếng nấc nghẹn đã phát ra bên tai cậu. Lance chỉ biết thở dài một hơi rồi quàng tay qua eo Dalen để vỗ nhẹ thay cho lời an ủi.

“Không sao…Không sao…”, Lance nói khẽ.

Cậu với tay vuốt nhúm tóc gáy mát lạnh như bông tuyết của Dalen. Thật kỳ lạ, Lance nghĩ, sao cậu lại cảm thấy dửng dưng như vậy nhỉ. Lance vốn rất ghét đụng chạm nhưng với Dalen thì không cảm thấy thế. Vòng tay Dalen mang đến cho cậu một cảm giác ấm áp và bình yên đến lạ.

“È hèm…”, Leen hắn giọng, “Các vị có thể nào quan tâm người thiếu nữ độc thân này một chốc được không?”

“Đi chết đi”, Dalen nói, tay vẫn ôm chặt Lance.

Leen có vẻ không quan tâm đến pha đáp trả sốc óc vừa rồi của Dalen. Cô ả thản nhiên ngồi xuống một chiếc ghế rồi tự tay châm trà như thể đây là phòng khách nhà cô ta vậy.

“Này Dalen…”, Lance lên tiếng, “Cậu có thể thả tôi ra được chứ?”

Dalen càng siết mạnh hơn. Lance cảm nhận rõ mồn một lòng ngực của hắn nở ra sau tiếng rít mạnh phát ra ở gáy. Thật đáng sợ, Lance nghĩ, loài rồng cũng có thói quen đánh hơi như mấy con hổ hay sao vậy.

Chốc sau thì Dalen cũng thả Lance ra nhưng hai bàn tay vẫn đặt trên vai cậu. Mặt hắn đỏ bừng, hai mi mắt ướt nhem. Ôi cái dung mạo này như thể một bản nâng cấp của chính Lance vậy, mái tóc bạch kim ngã xanh lam suông mượt cùng đôi mắt ngũ sắc tuyệt đẹp như hớp hồn người đối diện.

“Đẹp thật…”, Lance bất giác lên tiếng.

Dalen tròn mắt nhìn Lance, hắn nghiêng đầu hỏi “Cái gì đẹp cơ…?”

Lance giật mình. Cậu vội với tay che miệng rồi nhẹ xoay đầu giả vờ nhìn ra vườn hoa.

“Nắng đẹp ấy mà”, Lance mỉm cười.

Nguy hiểm quá, Lance nghĩ, suýt thì bị cái dung nhan này làm cho lú lẫn. Lance bất giác đặt một tay trước ngực. Khen ngợi một người có dung mạo y hệt mình là xinh đẹp thì thật là trơ trẽn, như thể gián tiếp nâng bản thân lên vậy.

“Màu mè quá trời quá đất”, Leen chế giễu, “Hai người là tình nhân lâu ngày gặp lại hay sao thế?”

Dứt lời, Leen lại bưng tách trà lên thưởng thức.

“Cô vẫn độc miệng như vậy nhỉ?”, Lance nói.

Cậu chạm nhẹ lên bàn tay của Dalen rồi ngồi xuống chiếc ghế của mình. Dalen cũng an vị đối diện cậu. Leen nhanh nhẩu châm trà cho cả hai. Hương bạch hoa trà lan tỏa khắp không gian. Ngoài hoa viên, nắng trở nên gắt gỏng, bướm hoa cũng vì thế mà trở nên rực rỡ hơn.

“Chính anh đã ngăn chặn cuộc chiến hồi mùa thu năm ngoái phải không?”, Leen hỏi.

“Ai lại bắt đầu một cuộc gặp gỡ thân mật bằng một câu hỏi chất vấn chính trị thế?”, Lance càu nhàu, “Cô nghiện công việc đến vậy sao?”

“Đúng vậy”, Dalen gật đầu, “Cô quá cứng nhắt rồi, Leen à.”

“Câm mồm đi Dalen”, Leen cười khẩy, “Tôi cần phải thỏa mãn trí tò mò, nếu không tôi sẽ không thể ngủ yên.”

Lance bưng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ. Dalen vẫn nhìn cậu chằm chằm như thể hắn đang muốn ăn thịt cậu vậy. Salan gọi con rồng ngốc nghếch này là diệt thế ma long phải không nhỉ, Lance tự hỏi. Cái gì mà thảm họa di động, cái gì mà hung thần sứ Elyndor, cậu chỉ thấy một con mèo hoang thèm khát tình cảm thôi.

“Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?”, Lance hỏi.

“Cũng chẳng có gì hệ trọng cả”, Leen đáp, “Tôi chỉ muốn gửi lời cảm ơn đến người hùng đã cứu mạng cả chục ngàn binh sĩ khỏi cái chết vì giá rét ấy mà.”

“Ồ…”, Lance mỉm cười, “Tôi nghĩ người hùng kia cũng không biết mình được đội ơn nhiều đến vậy.”

Lance bưng tách trà lên nhấp một ngụm. Cậu thấy rõ mồn một cái tạch lưỡi đầy cay cú của cô ả. Nếu Leen đã thích chơi trò nói nước đôi thì Lance cũng không ngại đáp trả tương tự. Xem chừng cô ả lắm lời này không phải là một thư ký tầm thường, Lance nghĩ, có thể ả giữ một vai trò cao cấp trong giới chóp bu Seth. Suy cho cùng thì một trung úy như cô ta không thể nào ăn nói bỗ bã như vậy với một chuẩn tướng như Dalen.

“Lance…”, Dalen cất tiếng, “Cậu đã ở đâu trong suốt bốn năm qua?”, hắn hỏi bằng giọng dịu dàng sến rện.

Lance mỉm cười, tay vẫn nâng chiếc tách gần miệng.

“Nếu nói ra, tôi sợ mình sẽ bị cô Leen đây dẫn độ vì tội phản quốc mất”, Lance nói.

“Cậu đã làm gì vậy?”, Dalen hỏi với vẻ sốt ruột.

Lance đặt cái tách xuống bàn, nói “Tôi đã đào ngũ và sống ở Ytuth-Syrit như một người hành khất, dần dà tôi tự giác ngộ cho mình một tư tưởng và mang nó đến đây để truyền bá”, Lance nhìn Leen và nở một nụ cười mỉm, nói tiếp “Hi vọng bà trung úy đây sẽ bỏ qua cho một kẻ mộ đạo như tôi.”

Lance thấy một cái nhíu mày nhẹ trên trán Leen. Có vẻ cô ả này sẽ không dám làm điều gì đó gây bất lợi đối với cậu.

“Thứ thuốc mà anh đã cho tôi uống là gì vậy?”, Leen hỏi.

“Chỉ là thảo mộc lộn xộn nấu với nhau rồi để cho nguội thôi, chẳng có gì đặc biệt cả”, Lance nhún vai nói.

Một lý do vô lý đến mức không thể cãi được. Lance đã lườn trước sẽ có ngày này nên cậu đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi. Ngay sau đây, cô ả sẽ hỏi kiểu như “Vô lý” và gào lên vì không tin cho mà xem, Lance nghĩ.

“Vậy à”, Leen gật gù, “Nếu tôi và ngài Dalen đây có việc cần, nhờ ngài pha lại thứ thuốc đó giúp chúng tôi nhé.”

“Không thành vấn đề”, Lance đáp.

Một con cáo quỷ quyệt, Lance nghĩ. Trông vẻ ngoài chỉ độ hai mươi nhưng ả đàn bà này đúng là sắc xảo. Nếu có thể trở thành bạn bè thì tốt, nhưng nếu đứng ở hai đầu chiến tuyến thì hẳn sẽ là một mối đe dọa không nhỏ.

Chợt Lance liếc mắt nhìn Dalen, ngay khoảnh khắc đó hắn cũng nhìn cậu. Ánh mắt chạm nhau làm Lance giật mình, vội quay mặt ra hoa viên để tránh một cuộc khó xử. Lance nhẹ nghiêng đầu rồi nhìn trộm Dalen bằng khóe mắt, hắn vẫn đang nhìn cậu. Ngoài con nhỏ Leen Diantha láo cá này, Dalen còn một ả đàn bà khủng khiếp khác ở bên, Deva Lindsey, nếu Lance nhớ không nhầm.

“Dalen này”, Lance gọi, “Cho tôi gửi lời xin lỗi đến Deva Lindsey nhé.”

“Cậu không sai, Lance”, Dalen đáp dõng dạt, “Deva đã sai lầm khi gây sự, thậm chí là giết chóc, mà không nói chuyện cho ra lẽ.”

“Cái gì thế”, Leen cau mày, “Tôi không nghĩ Deva sẽ vui khi nghe những lời đó đâu, Dalen.”

“Đó vốn là lỗi của tôi”, Lance bày ra vẻ mặt ủ dột, “Lẽ ra tôi không nên đột nhập dinh thự của cậu trong đêm như vậy.”

Lance cười thầm trong bụng. Món nợ mà cậu vô tình gây ra trong lúc giải cứu Supa giờ đã được hóa giải một cách nhẹ nhàng. Cứ ôm hết lỗi vào người và Dalen sẽ tha thứ cho cậu ngay. Không gì vui bằng lợi dụng tình cảm của kẻ khác để làm lợi cho bản thân mình, Lance nghĩ.

Dalen với tay chụp lấy bàn tay run rẩy giả tạo của Lance. Ấm quá. Bàn tay của hắn mềm mại và ấm áp chứ không lạnh giá như cậu vẫn hằng tưởng tượng. Cái nắm tay vững chãi đầy tự tin, không một chút run động. Lance tròn mắt nhìn Dalen. Hai cái má của hắn ửng đỏ, nhịp thở mỗi lúc một gấp hơn.

“Đừng nói như vậy, Lance…”, Dalen nói, “Tôi biết cậu có lý do riêng…”

“Ừm…”, Lance gật đầu.

Cậu rút tay lại rồi áp nó vào lòng. Chuyện gì vậy, Lance tự hỏi. Cậu không dám nhìn Dalen nữa mà vô thức ngoảnh mặt nhìn ra hoa viên. Nắng đã dịu bớt, ong bướm cũng biến đi đâu mất, vài cánh chim trắng chao liệng đằng góc trời xa. Tim Lance đập nhanh như muốn rớt ra khỏi lòng ngực, mỗi nhịp mạnh dồn máu lên não khiến mắt cậu hoa đi.

“Nhưng làm sao anh đánh bại được Deva Lindsey vậy?”, Leen cất tiếng hỏi.

Lance thấy cái tách của mình đã cạn, cậu đứng dậy rồi với tay lấy cái ấm và châm lưng chừng trà cho tất cả.

“Cô ta không kể lại cho các vị sao?”, Lance hỏi.

“Quái vật…”, Dalen cất tiếng, “Deva chỉ thốt lên mấy chữ đó khi nói về cậu.”

“Chà…”, Lance mỉm cười.

Không trả lời vội, Lance bưng tách trà nóng bóc khói lên thổi phì phà vài hơi cho nguội bớt. Cậu nhấp nhẹ một ngụm nhỏ rồi lại đặt cái tách xuống bàn.

“Tôi đã tránh né toàn bộ đoàn phi dao của cô ta rồi giả vờ như bị trúng đòn để phân tán sự chú ý”, Lance diễn giải, “Đợi khi Deva tiếp cận thì tôi tấn công bất ngờ vào điểm yếu và hạ gục cô ta”

“Không thể tin nổi…”, Leen thốt lên, “Deva có thể phi dao với tốc độ của súng trường M16 đấy…”

Đúng là không ngoài dự đoán, Lance nghĩ, con ả Deva Lindsey đó quả nhiên không phải hạng hầu gái chân yếu tay mềm. Có thể dễ dàng tuyển mộ hai cá nhân kiệt xuất như vậy, quả nhiên Dalen không phải một con rồng điên loạn bạ đâu đập đấy như lời Salan kể.

Chợt Leen giật bắn mình. Cô ả rút chiếc điện thoại di động từ trong túi quần ra. Chẳng biết Leen đã đọc được những gì mà mặt mày cô ả dần trở nên tái mét.

“Nguy rồi, Dalen…”, giọng Leen run run, “Theresia đã tiến quân về phía biên giới dưới chân núi Jahirr.”

Dalen thở dài một hơi trĩu nặng, “Về thôi…”

Hắn đứng dậy rồi bước đến gần Lance và dang rộng vòng tay.

Lance nghiêng đầu nhìn Dalen và cau mày với vẻ bối rối. Hắn muốn làm gì vậy, Lance nghĩ.

“Có chuyện gì vậy…?”, Lance hỏi.

Dalen không trả lời. Hắn nhẹ chòm người đến rồi lại ôm Lance một cái thật chặt, đến mức Lance có thể cảm nhận được nhịp tim đập dữ dội trong lòng ngực Dalen.

“Tôi sẽ đến thăm cậu thường xuyên”, Dalen nói.

Một cái giật mình thoáng vụt qua bờ vai của Lance. Cậu không hiểu cảm giác hân hoan này là gì, nhưng cậu thấy vui quá. Chẳng sao cả, có một con rồng mạnh mẽ làm bạn cũng tốt, Lance nghĩ. Mãi một lúc lâu sau, Dalen mới buông cậu ra. Lance nhìn về phía cửa thì thấy Leen đã đứng ở đó từ lúc nào.

“Chào nhé, Victor Spears”, Leen nói bằng giọng cợt nhả thường thấy.

“Chào nhé, Lance”, Dalen nói nhỏ. Tay hắn vẫn không rời khỏi bờ vai cậu.

“Rất mong được gặp lại các vị”, giọng Lance bình thản và êm dịu.

Dalen mỉm cười. Hắn vỗ nhẹ lên vai cậu vài cái nữa rồi quay gót rời đi. Trước khi cánh cửa đóng lại, Lance thấy Dalen ghé mắt qua khe hở để nhìn cậu một chốc nữa rồi tiếng chốt gài lạch cạch mới phát ra.

“Thật ngốc ngếch làm sao?”, Lance nói trong vô thức.

Cậu ngồi xuống ghế của mình rồi chóng cằm đưa mắt nhìn xa xăm ra hoa viên. Cảm giác được yêu quý này thật là xa xỉ, Lance nghĩ. Dưới nắng đục, mấy đóa cúc họa mi nhỏ xíu trong góc sân vườn vẫn khoe sắc trắng ngần thật xinh đẹp.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!