[ 10/03/590, ngoại ô Noboris, Theresia ]
Trưa.
Chiếc điện thoại trong túi quần Lance rung lên.
“A-lô, ai vậy?”, Lance bắt máy.
“Tông đồ Fouran, thưa ngài”, người bên kia đầu dây lên tiếng.
“Có việc gì thế?”, Lance hỏi.
“Hai kẻ có vẻ là chuẩn tướng Dalen và trung úy Leen Diantha vừa vào thành, thưa ngài”, Fouran nói bằng giọng ngang đều đều.
“Hắn mò đến rồi sao?”, Lance nói, “Hãy chăm sóc hắn cho đến khi tôi và Jodan trở về thị trấn.”
“Tuân lệnh”, Fouran đáp.
Lance gác máy.
Con rồng đó đã tự mình hiến thân thì cậu chỉ biết xin phép nhận chứ sao nỡ từ chối, Lance nghĩ. Cậu bưng tách trà nóng đưa lên miệng. Cơn gió thảo nguyên mát rượi thổi qua muôn vàng đóa cúc họa mi mang theo hương thơm diệu ngọt đi khắp nơi. Gốc cây cổ thụ trơ trọi giữa đồng hoa này là nơi Lance đã gặp cha con nhà Timbre, nay được cậu ghé lại để dừng chân, tránh đi cơn nắng trưa quái ác.
“Thật độc ác”, Salan chế giễu.
Vua hổ đang nằm sau lưng Lance. Nó đã được ăn một bữa thịt ngon lành và đang nằm thở khì khì cạnh gốc cây.
“Bé cái mồm thôi, Jodan nghe được đấy”, Lance cười khẩy đáp.
“Hắn ngủ như chết vậy”, Salan nói chắc nịch.
Quả thực, Jodan sau khi dùng xong bữa trưa thì cũng đã tựa mình lên thân cây và đánh một giấc. Từ lúc nào không hay biết, lồng ngực của anh ta đã phập phòng từng nhịp đều đặn.
“Jodan đã làm việc rất tận tụy”, Lance khen ngợi, “Anh ta mệt là chuyện dễ hiểu.”
“Ngươi lúc nào cũng tự bao biện”, Salan nói, “Sao ngươi không nói là vì Jodan đã phải thức đêm thức hôm để học thuộc quy trình sản xuất độc dược của ngươi hả?”
Thi thoảng Salan lại nói trúng tim đen làm Lance chột dạ vì không thể cãi được. Có thuộc hạ để làm gì trong khi bản thân phải chạy đôn chạy đáo nhỉ, Lance nghĩ, cứ dồn hết cho chúng và cậu chỉ việc cầm trịch là được. Thấy tách trà trong tay đã cạn, Lance với tay lấy cái ấm đang treo trên đống than đã tàn, rồi tự châm cho mình một tách lưng chừng. Cậu hớp một ngụm nhỏ rồi thở phào một hơi.
“Ngươi đúng là ác mồm thật”, Lance nhún vai, “Đó nào có phải độc dược, chỉ là chút thú vui cho cuộc sống thêm màu sắc thôi…”
“Nếu nó gây nghiện giống với thứ bột kích dục của tử diện Lyllette thì nó còn hơn cả độc ấy chứ”, Salan nói.
“Thuốc của bổn tọa chỉ gây an thần và ảo giác nhẹ”, Lance giải thích, “Nó không gây kích thích mạnh như của ả ta đâu, ngươi đừng lo…”
“Nhưng có thật là Ambrosia của ngươi giải trừ được cơn nghiện không thế?”, Salan hỏi bằng giọng nghi hoặc.
“Nếu có người để thử nghiệm thì tốt biết mấy”, Lance than thở.
Nhờ Salan mà Lance biết về Lyllette và thứ độc dược của ả ta. Thoạt đầu, cậu đã thoáng hốt hoảng vì nghĩ thuốc phiện của giáo hội sẽ không thể đấu lại được thứ hoa Ophellia kì quái kia. Nhưng Ambrosia trong người cậu có khả năng tái tạo chức năng cơ thể và thúc ép quá trình đào thải. Biết đâu nó có thể giải trừ sự phụ thuộc vào thuốc của nạn nhân cũng không chừng, Lance nghĩ.
“Dalenijoria”, Salan chợt cất tiếng, “Đừng phản bội ngài ấy, đó là điều duy nhất ta xin ngươi, Lance.”
“Ngươi nghĩ bổn tọa là cái loại lòng lang dạ sói gì vậy?”, Lance cau mày.
“Hơn cả lòng lang dạ sói”, Salan đáp.
***
Xế chiều.
Lance và Jodan thuận lợi qua cổng. Mỗi người xách hai cái vali da thuộc đựng đầy tiền giấy bên trong.
Lance vào được kinh đô thì mặt trời đã ngã mình ở đằng trời tây. Nắng chiều gắt gỏng xồ thẳng lên da mặt làm Lance khó chịu.
“Chúng ta thuê xe chứ, thưa ngài?”, Jodan hỏi trong khi quay mặt về phía một đoàn xe ngựa đang đỗ ở một bãi đất rộng rãi bên cạnh tường thành.
“Ừ…”, Lance gật đầu.
Thay vì tự mò đường sao lại không nhờ người bản địa đưa đến tận nơi, Lance nghĩ. Theo chân Jodan, Lance tiếp tục cất từng bước nặng trĩu bởi cơn gió khô nóng nghiệp chướng cứ thổi ngược chiều.
Một gã phu xe đã thấy Lance. Hắn đang ngã lưng trên băng ghế lái thì vội vội vàng vàng đứng dậy rồi chạy xồng xộc về phía cậu. Lance khẽ chau mày, trông dáng vẻ lôi thôi lết thếch này đúng là phường mạt rệp. Vóc người của hắn cũng chẳng lấy gì làm cao lớn, tay chân mảnh khảnh, bọng mắt thâm quầng. Lance không hiểu nổi với cái vóc người như que củi thế này thì cầm cương kiểu gì.
“Hai vị có muốn thuê xe ngựa không?”, hắn rối rít hỏi, “Để tôi xách hành lý giúp cho”, hắn chọp lấy cái vali trên tay Jodan, vừa lôi kéo vừa nói gấp, “…Nào…Lối này… Mời các vị lối này…”
“Anh có biết đường đến ngân hàng nhà nước Theresia không thế?”, Jodan hỏi.
“Biết…Biết chứ…”, hắn đáp.
Cái kiểu khúm núm này làm Lance gai người. Nó nhắc cậu về những gã đàn em lắm lời, những kẻ tâng bốc cấp trên mọi lúc và lối sống thượng đội hạ đạp. Bố cậu đã bắn vỡ sọ không biết bao nhiêu tên như vậy trong đời. Rặt một lũ giòi bọ vô sĩ, chỉ vì chút tiền bạc và quyền lực hèn mọn mà sẵn sàng làm đủ chiêu trò, Lance nghĩ.
Không chỉ mỗi mình Lance cảm thấy khó chịu. Cậu cảm thấy rõ mồn một những ánh mắt đố kị của vài con chim ngủ muộn hướng về phía mình, chẳng ai khác ngoài những gã phu xe chậm chân còn lại. Tiếc nhỉ, Lance nghĩ, miếng mồi ngon ngay trước miệng lại bị cướp mất bởi một kẻ nhanh chân hơn.
An vị trên chiếc ghế gỗ dài bên trong cổ xe ngựa, Lance đặt hai cái vali nép sát vào chân ghế, động tác nhanh và dứt khoát theo thói quen. Jodan ngồi đối diện, anh ta cũng lặp lại tương tự nhưng có chút lọng cọng và phải chỉnh lại mấy lần thì hai cái vali tiền mới đứng vững. Tiếng quật roi chát chúa phát ra, ngay sau đó là tiếng hai con ngựa hí vang và âm thanh lộc cộc dưới nền đá. Cổ xe bắt đầu lăn bánh.
Dọc đại lộ, Lance thấy hàng dài những cây khế to lớn, tán lá xanh rì che bóng mát kín cả vệ đường. Hoa khế nhỏ xíu rụng quanh gốc cây, tuy nhỏ bé nhưng chúng cũng mang đến cho vỉa hè trải đá khô khan chút ít sắc tím mát dịu ngọt. Người ta treo đèn lồng đỏ khắp nơi, họ vẽ lên nó những hình thù trăn rắn uốn lượn màu vàng kim trông rất bắt mắt. Thật quỷ dị, Lance nghĩ, giáo hội Daria đã ăn sâu vào đời sống của người dân Noboris đến vậy rồi sao.
Một cơn gió lùa qua khung cửa sổ mang theo hương thơm mị hoặc quen thuộc vào trong xe. Lance rùng mình. Lyllette như một bóng ma ám lấy cái kinh đô này vậy, Lance nghĩ. Nhìn dòng người tấp nập trên vệ đường, lòng Lance lại thấy xao xuyến khó tả. Hình ảnh một con rồng băng oai vệ trên cánh đồng cúc họa mi lại hiện lên trong tâm trí cậu. Lance yêu Larra, điều đó là bất di bất dịch, nhưng thứ cảm xúc kỳ lạ khi nghĩ đến Dalen này là gì vậy. Lance không hiểu và cũng không muốn hiểu, cảm xúc dành cho con cờ là điều không nên có.
Chiếc xe đến vòng xuyến lớn rồi rẽ vào một con lộ khác. Lance thoáng thấy một bức tượng nữ thần y hệt bức tượng cậu đã thấy ở cái điện thờ Daria vô danh trong lần đầu đến đây. Bức tượng nguy nga đứng giữa vòng xuyến, vây quanh bởi đủ thứ hoa cỏ rực rỡ sắc màu. Giờ thì Lance đã hiểu Daria chính là Lyllette, và ánh nhìn trịnh thượng của con rắn kia là đại diện cho sự thống trị của ả đối với cái kinh đô này. Thật trơ trẽn khi tự phong bản thân thành thần thánh để người đời thờ tự, trong khi chính ả đã gieo rắc không biết bao nhiêu khổ đau cho chính cái xã hội đang tôn thờ ả.
Cổ xe chợt đi chậm lại rồi dừng hẳn.
“Đã đến ngân hàng, thưa ngài…”, người phu xe nói vọng vào.
Lance bước xuống trước, Jodan xuống theo.
“Bao nhiêu tiền cả thẩy?”, Lance hỏi.
“Sáu…sáu mươi đồng, thưa ngài”, hắn đáp lắp lửng.
Quá đắt, Lance nghĩ, sáu mươi đồng đáng giá hai mươi cân gạo ở Rockrune, và một quãng đường chưa đến hai dặm xa không thể tính phí đắt như vậy. Cậu sẽ trừng phạt gã này sau, bây giờ thì hắn vẫn còn giá trị sử dụng nên cứ làm thin trước đã.
“Tôi sẽ trả anh hai nghìn đồng”, Lance mỉm cười, “Từ đây đến khi chúng tôi xong việc, anh hãy làm phu xe riêng của chúng tôi, anh thấy có được không?”
“Được…được chứ…”, hắn đáp vội.
Lance thấy một nụ cười đầy tham lam vụt ngang trên gương mặt hóc hác của gã. Lũ dòi bọ này chỉ cần chút mật ngọt là lộ ngay bản chất hèn mọn, Lance nghĩ. Cậu rút ra năm trăm đồng đưa cho gã phu xe. Hắn đón lấy bằng đôi tay xương xẩu rồi nhìn Lance chăm chú.
“Ôi…nhiều quá…”, hắn nói.
“Xem như tiền đặt cọc”, Lance mỉm cười nói, “Rủi chúng tôi có đổi kế hoạch thì thời gian chờ đợi của anh cũng không bị phí hoài. Anh thấy tôi nói có đúng không?”
“Đúng…Đúng vậy…”, hắn đáp bằng giọng run run ngập ngụa sự khúm núm.
“Vậy chúng tôi vào trong, anh chịu khó đợi một chóc nhé”, Lance nói bằng giọng dịu dàng.
Dứt lời, Lance quay bước đi đến cánh cổng đá của ngân hàng. Dạ dày cậu quặng từng cơn sau khi phun ra những lời vừa rồi. Cảm giác xướng ngôn nhưng không thu lại được gì quả thật là khó chịu.
Cả một tòa nhà dựng bằng đá vôi trắng tráng lệ không sao tả nổi. Hai cột trụ khổng lồ chống đỡ cho mái hiên hình cung tròn chạm trổ đầy họa tiết trăng sao bắt mắt. Người ta trồng một hàng khế dọc chiều dài của mặt tiền ngân hàng và treo lồng đèn đỏ lên chúng.
Có hai cảnh binh đang trực ở đây, họ được trang bị vũ trang y hệt lục quân chuyên nghiệp. Thật khoa trương, Lance nghĩ.
Xách hai cái vali tiền đi vào sảnh chờ, Lance không khỏi trầm trồ vì thứ kiến trúc cổ kính nhưng không kém phần sang trọng bên trong. Đèn sứ ốp tường sáng rỡ, chậu cảnh tươi tốt đặt bên cạnh những cột trụ có tạo hình tinh xảo. Dọc các bức tường treo cờ trắng in hình hoa thủy tiên thếp vàng.
Ngoài nữ tiếp tân đang đứng trực ở đây thì chẳng có ai cả, điều này làm Lance khó hiểu. Cả một cái quầy hình con lươn to đùng mà chỉ có một nhân viên làm việc. Bầu không khí bên trong cũng yên ắng đến quái dị.
“Chào buổi chiều, thưa ngài”, nữ tiếp tân cất tiếng.
Trên ngực trái bộ com lê đen của cô ta có mang một cái bảng tên in chữ Clare được viết tay rất đẹp. Lance đoán đó là tên của nữ tiếp tân nọ.
“Chào cô”, Lance mỉm cười gật đầu, “Tôi là Victor Spears”
“Clare Anthorn”, cô ả nói rồi cúi sâu người, đoạn đứng thẳng dậy nói tiếp “Tôi có thể giúp gì cho ngài?”
“Tôi muốn quy đổi tiền giấy ra vàng miếng”, Lance nói.
Clare chìa tay về phía cái màn hình treo trên tường, nói “Một lượng vàng có giá mười hai nghìn bốn trăm chín mươi chín đồng, thưa ngài”
Vừa tròn bốn trăm lượng vàng, Lance nghĩ. Vốn chỉ định mua hơn ba trăm lượng và số còn lại để tuyển người nhưng có vẻ kế hoạch sẽ phải thay đổi một chút. Chẳng sao cả, Lance vẫn còn một trăm nghìn trong túi riêng và chỗ đó dư dả để mua được thứ niềm tin vốn rẻ mạc ở cái kinh đô này.
“Có giới hạn số lượng mỗi giao dịch không?”, Lance hỏi.
“Không có, thưa ngài”, Clare đáp, “Chúng tôi rất hoan nghênh những giao dịch kiểu như vậy để kiểm soát tình trạng lạm phát”
“Chúng tôi sẽ mua bốn trăm lượng vàng”, Lance nói.
“Ôi…”, Clare thốt lên, “Mời…Mời ngài đi lối này…”, cô ả bỗng trở nên lắp bắp.
Clare vừa chỉ tay vừa bước đi với một nụ cười sượng trân trên mặt. Lance có thể thấy mấy giọt mồ hôi đã lăn dài trên thái dương nữ tiếp tân nọ. Theo chân Clare, Lance và Jodan đi dọc dãy hành lang dài để đến một căn phòng riêng phục vụ khách quý. Bên trong vô cùng rộng rãi, nền trải thảm nhung, trần nhà treo đèn chùm thủy tinh. Một bộ sô pha hạng sang đặt ngay bên cạnh vách tường thủy tinh hướng mặt ra hoa viên.
Clare bước đến bộ sô pha rồi chìa tay về phía nó.
“Mời hai vị ngồi nghỉ một chốc, tôi sẽ trở lại ngay”, Clare nói.
Dứt lời cô ả tông cửa chạy đi, bộ dạng gấp gáp và run rẩy.
“Chỉ có năm triệu tiền giấy mà cô ta làm gì phải kích động đến vậy nhỉ?”, Lance nói bằng giọng chế giễu.
Cậu ngồi xuống chiếc sô pha rồi ngã người ra lưng ghế. Jodan ngồi xuống đối diện.
“Lạm phát là gì vậy, thưa ngài?”, Jodan hỏi.
“Nói cho gọn thì nó là sự tuột giá của đồng tiền vì có quá nhiều tiền bạc lưu thông trên thị trường”, Lance đáp.
“Nếu xả hết năm mươi triệu tiền trong kho bạc của chúng ta thì có ảnh hưởng đến lạm phát không?”, Jodan hỏi.
“Nó chỉ là một gợn sóng nhỏ thôi”, Lance đáp, “Để gọi là đủ lớn thì phải đến vài chục, thậm chí là vài trăm tỷ”
Jodan ra vẻ nghĩ ngợi. Anh ta đưa mắt nhìn về phía hoa viên ngoài xa. Lance cũng chẳng biết gã tử tước non trẻ này có hiểu gì hay không. Nắng chiều đâm xuyên qua ô cửa kính rọi xuống nền gạch men trắng sữa. Ánh sáng từ đó hắt ra khắp chung quanh làm không gian trở nên sáng rỡ. Hơi lạnh từ chiếc máy điều hòa không khí trên tường thổi xuống làm dịu bớt cái oi.
Có tiếng lộc cộc vọng đến, cánh cửa gỗ lớn mở ra. Một nhân viên khác đẩy xe điểm tâm vào. Cô ta đặt một tháp đồ ngọt lên cái bàn gỗ và lần lượt châm trà cho cả hai. Mùi trà thơm lừng lan tỏa khắp không gian. Xong xuôi, nữ nhân viên nọ cúi người một cách cung kính rồi đẩy cái xe rỗng rời đi.
Cánh cửa đóng lại.
“Nhưng làm thế nào để có vài trăm tỷ, tôi không hiểu?”, Jodan nói.
“Có nhiều lý do”, Lance đáp, “Thường là để bồi thường chiến tranh, quốc gia thua trận sẽ bị buộc phải chi trả những khoảng tiền khổng lồ. Anh đoán xem họ sẽ làm gì để có tiền?”
Jodan lắc đầu. Anh ta rõ ràng là chẳng hiểu gì sất.
“Họ in tiền”, Lance đáp, “Đó là biện pháp ngắn hạn để vượt qua khủng hoảng, nhưng hậu quả về sau là siêu lạm phát và nguy cơ sụp đổ cả nền kinh tế.”
“Thì ra là vậy…”, Jodan nói nhỏ.
Jodan bưng tách trà đưa lên miệng, vừa dùng trà vừa nhìn đăm chiêu ra vẻ nghĩ ngợi. Lance cũng nhấp một ngụm nhỏ để thưởng thức thứ nước vàng sẫm trong cái tách trên tay. Vị trà đắng nhẹ, chát và ngọt vừa phải. Lance cảm nhận rõ dư vị chua thanh ở cổ họng, có vẻ một loại trái khô nào đó đã được thêm vào xác trà.
“Vì vậy mà ngài chọn mua vàng?”, Jodan hỏi.
“Đúng vậy”, Lance đáp.
Tiếng gõ của lại vang lên, Clare xuất hiện với một chiếc xe đẩy khác. Ngăn trên là hai mươi lăm thỏi vàng có đóng số hai mươi trên thân và một cái túi da nhỏ bên cạnh. Ngăn dưới chứa một cái máy đếm tiền. Sau lưng cô ta là một trong hai cảnh binh mà Lance đã gặp ở cổng. Clare mang một tờ thỏa thuận ủy quyền đặt trước mặt Lance.
“Mời ngài ký vào thỏa thuận ủy quyền để chúng tôi được phép đếm và kiểm tra lại số tiền trước khi giao dịch”, Clare nói.
Lance chìa tờ giấy về phía Jodan. Anh ta gật đầu rồi đón lấy và đọc qua một lượt. Trong lúc Jodan đọc tờ ủy quyền thì Lance mang bốn cái vali đặt ra bàn. Cậu cẩn thận mở khóa từng cái một để bên ngân hàng tiện bề làm việc.
“Không vấn đề, thưa ngài”, Jodan nói.
Lance gật đầu. Jodan ký tên và đưa lại tờ giấy ủy quyền cho Clare.
Phía ngân hàng bắt đầu đếm tiền. Từng sấp dầy cọm mới tinh được đưa vào máy. Âm thanh lạch tạch của chiếc máy thật là làm con người ta dễ chịu. Lance thư thả dùng trà bánh trong khi Jodan nuốt nước bọt ừng ực nhìn chằm chằm vào chỗ tiền. Lance đã thực hiện quá nhiều giao dịch như vậy nên đã không còn biết căng thẳng là gì nữa, nhưng Jodan có vẻ là lần đầu nên vẫn còn sốt ruột. Chẳng sao cả, Lance nghĩ, cứ làm nhiều vào thì chẳng mấy mà quen việc.
Nửa giờ sau, xấp tiền cuối cùng cũng được đưa vào máy.
“Đúng năm triệu đồng”, Clare nói bằng giọng hồ hởi, “Hoàn toàn hợp lệ và không có tờ tiền giả nào cả”
“Vậy bắt đầu giao dịch được rồi chứ?”, Lance hỏi.
Cậu đặt cái tách xuống bàn.
“Tất nhiên là được, thưa ngài”, Clare gật đầu đáp.
Cô ả không giấu được nét phấn khích trên mặt. Vội vàng lấy tờ giấy còn lại đưa cho Jodan, Clare còn cẩn thận đưa thêm cây bút mực bằng hai tay. Sau đó, Clare trích ra bốn trăm đồng thừa ra từ chỗ tiền rồi đặt cạnh cái tách của Jodan. Lance thấy rõ sự co giật trên đầu ngón trỏ của cô ta trong suốt quá trình.
“Cô được chia bao nhiêu trong vụ này mà vui thế?”, Lance hỏi.
“Một phần trăm thôi ạ”, Clare nhe răng cười tinh nghịch.
“Chà…”, Lance mỉm cười.
Jodan ký tên rồi đưa cho Clare. Cô ả đọc qua một lượt rồi cúi sâu người.
“Chân thành cảm ơn các vị”, Clare nói, “Mọi người có thể nán lại để dùng bữa tối thân mật với chúng tôi, nếu muốn.”
Lance chống gối đứng dậy. Cậu ném hết chỗ vàng vào cái túi da rồi quăng nó cho Jodan.
“Cảm ơn vì lời mời”, Lance đáp, “Chúng tôi còn có việc riêng cần phải giải quyết. Lần giao dịch sau, chúng tôi nhất định sẽ không từ chối hảo ý.”
“Chúc ngài thuận buồm xuôi gió”, Clare nói trong khi vẫn giữ tư thế kính cẩn.
“Cảm ơn cô”, Lance mỉm cười đáp.
Dứt lời, cậu cất bước rời đi. Jodan cũng nối gót theo sau.
0 Bình luận