LYLLETTE

LANCE VII

LANCE VII

[ 06/03/590, ngoại ô Noboris, Theresia ]

Trưa.

Cơn gió xuân kể chuyện loài hoa. Hương thơm diệu ngọt theo làn hơi mát lành bao trùm cả thảo nguyên rộng lớn.

Ngồi trên lưng Salan, Lance phóng tầm mắt ra cánh đồng cúc họa mi trải dài như bất tận phía trước. Bông hoa trắng ngần nhỏ xinh như thế mà lại có thể phủ kín cả vùng đất rộng lớn. Và cũng chính những cánh hoa mỏng manh này đang làm tâm trí vốn vững như bàn thạch của cậu bị dao động. Ôi Lance, Lance nghĩ, giá như ngày đó cậu chưa từng gặp con rồng kia thì tốt biết nhường nào. Lance bất giác đặt tay trước ngực trái.

Hương hoa theo làn gió bay đến làm mái tóc nâu đen của cậu bay bay. Ống quần tay áo nương mình theo hơi ấm của tiết Lập Xuân mà giũ nhẹ. Dưới nắng đục, thứ lụa phi bóng này trông sáng rỡ chẳng kém thứ hoa nhỏ bé dưới chân Salan.

Nắng bỗng trở nên dữ dội. Lance nhìn lên bầu trời, mấy đám mây xám xịt đã tan từ lúc nào, bầu trời quang đãng hơn hẳn và gió cũng không còn dịu êm nữa. Lance đã thấy một gốc cây to, cậu quay người về phía sau.

“Này Jodan, chúng ta nghỉ trưa một chốc nhé?”, Lance nói vọng về phía gã tông đồ duy nhất tháp tùng mình.

“Như lệnh ngài”, Jodan đáp.

Salan rẽ vào con đường mòn dẫn đến cái cây to mọc giữa thảo nguyên. Con hổ nanh kiếm đang chở Jodan cũng nối gót theo sau thủ lĩnh.

Một cổ xe ngựa, loại dùng để chở hàng, đang được đỗ ở đây.

Đến nơi, Lance xuống khỏi lưng Salan, Jodan cũng đã tiếp đất. Lance ngó nghiêng chung quanh. Chẳng thấy người phu xe ở đâu cả, chỉ có cổ xe ngựa với một đống thùng gỗ bên trong cùng một bé trai đang mê man. Có lẽ chủ xe đang cho lũ ngựa uống nước, Lance nghĩ.

Hai con hổ nằm cạnh nhau dưới tán cây, thè lưỡi thở khì khì. Nắng bên ngoài cánh đồng hắt ánh sáng chói mắt vào bên trong bóng cây. Jodan gom mấy hòn đá cuội vươn vãi chung quanh lại. Anh ta xếp chúng thành một vòng tròn rồi đốt lên một đống lửa nhỏ. Trong lúc đó, Lance mở hành lý rồi lấy ra hai tản thịt lợn béo ngậy cho lũ hổ.

“Hổ nanh kiếm suy cho cùng cũng chỉ là mấy con mèo to xác”, Lance nói.

“Chớ có đánh đồng chúng ta với đám vô dụng kia”, Salan vừa ngoạm miếng thịt vừa đáp.

“Vậy à”, Lance mỉm cười.

“Còn không mau lấy nước cho bổn tọa?”, Salan vênh váo nói.

“Ôi chết, bổn tọa quên mất”, Lance ra vẻ thản thốt.

Lance nhìn Jodan như ra hiệu. Anh ta gật đầu rồi bưng cái chậu gỗ ra con suối gần đó. Gió đã dịu lại. Lũ ong bướm trên cánh đồng hoa nhộn nhịp làm việc, Lance có thể nghe thấy tiếng vo ve vọng về từ mọi hướng. Chốc sau, Jodan trở lại cùng với một gã đàn ông và hai con ngựa lớn.

“Trời ơi có hổ…”, gã ta hét toáng lên.

Jodan giật mình bởi tiếng hét, nước trong chậu bị vãi xuống đất một ít.

“Anh đừng sợ…”, Lance cất tiếng trấn an, “Chúng rất hiền lành, sẽ không tấn công bừa bãi đâu”

“Đúng vậy”, Salan nói thêm, “Chúng ta không có hứng thú với một gã xương xẩu như ngươi”

“Trời ơi con hổ biết nói chuyện…”, anh ta hét lớn hơn.

“Có gì lạ sao?”, Salan nói, nó ngáp một hơi rồi tựa đầu lên chi trước và nhắm mắt lại.

Lance lấy lọ ambrosia trong túi ra, nhỏ một giọt vào chậu nước trên tay Jodan. Váng đục và cặn bẩn bên trong được thanh tẩy ngay tức khắc. Chậu nước trở nên trong vắt và ngã xanh lam nhẹ.

Salan ngẩn đầu lên nhìn, nó cười tươi rạng rỡ như một con chó lớn chờ được thưởng xương.

Lance múc nước ra cái ấm rồi đặt lên cái kiềng trên đống lửa. Chỗ nước còn lại dành phần hai con hổ.

Salan không chần chừ mà lao vào uống ừng ực, con hổ kia cũng thế.

“Tôi là Lance Triumph”, Lance cất tiếng, cậu đặt một tay trước ngực và nhẹ cúi đầu, “Giáo chủ của thánh giáo hội Larra del Lawrence”

Lance thấy vẻ thản thốt trên gương mặt người đàn ông trước mặt. Anh ta quỳ gối xuống đất rồi bắt đầu vái lại.

“Tôi là Timbre, thưa ngài…”, gã nói bằng giọng run run, “Xin ngài hãy thanh tẩy lời nguyền cho con trai tôi…”

Lời nguyền gì thế, Lance nghĩ, thế giới này tồn tại loại phép thuật tà ác đó hay sao.

“Thầy thuốc ở làng chúng tôi đã xem qua nhưng không trị dứt được…”, Timbre nói tiếp, “Bất lực… Tôi đành phải đưa thằng bé đến kinh đô để chữa trị…”

Dứt lời người đàn ông nọ lại dập đầu xuống đất.

“Tôi sẽ chữa trị cho thằng bé”, Lance nói bằng giọng trầm ồm,“Nhưng anh phải giữ bí mật về chuyện này. Sống để bụng, chết mang theo.”

Lance không xướng ngôn nhân danh Larra vì gã này có vẻ không mang lại giá trị nào cho giáo đoàn. Thôi thì cứu đứa con trai bệnh tật của gã xem như thù lao cho số thông tin cậu sẽ khai thác. Như vậy là đủ, Lance nghĩ.

“Hãy mang đứa trẻ đến đây”, Lance nói.

Người đàn ông hớt hãi đứng dậy, gã chạy một mạch đến xe hàng rồi bồng đứa trẻ xuống cùng. Jodan trải một mảnh vãi bố xuống nền đất để Timbre đặt đứa bé lên. Lance quan sát một lượt.

“Đứa trẻ này có ăn uống thứ gì kỳ lạ không?”, Lance hỏi.

“Tôi cũng không biết, thưa ngài”, Timbre nói, “Thằng bé nói bị đau đầu, mỏi lưng và buồn nôn. Nó đã không ăn uống được gì cho đến lúc mê man.”

Rõ ràng là sốt bại liệt, Lance nghĩ. Có vẻ gã này đã nghĩ đứa trẻ này bị cảm sốt thông thường nên mới điều trị tại chỗ.

“May cho anh đấy”, Lance cười mỉm.

Jodan múc một cốc nhỏ nước từ cái chậu của Salan rồi mang đến đưa cho Lance. Cậu đón lấy cái cốc, chầm chậm banh miệng đứa trẻ ra rồi đổ nước pha loãng ambrosia vào. Thoạt đầu đứa trẻ không thể nuốt được nhưng chẳng sao cả. Lance biết thừa ambrosia sẽ thẩm thấu qua mô mềm nên cứ từ từ. Chốc sau, đứa trẻ tỉnh dậy, nó ói ra một đống nước rồi thở dốc từng hơi vô cùng khổ sở.

“Aubert…”, Timbre nở một nụ cười hồ hởi.

Lance vuốt nhẹ lưng để trấn an đứa trẻ. Cậu đỡ nó ngồi dậy rồi tiếp tục cho nó uống hết chỗ ambrosia còn lại. Cơn sốt của cậu bé cũng dịu đi và vẻ mặt đã hồng hào hơn thấy rõ.

“Bố…”, Aubert cất tiếng.

Timbre tiến đến gần bên Aubert. Gã nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con trai, nước mắt cứ như vậy mà trào ra.

Lance thở phào một hơi.

Nước trên cái ấm đã sôi, tiếng rít chói tai trên miệng ấm phá vỡ bầu không khí cảm động.

Lance ngồi đâu lưng về phía Salan, Jodan ngồi gần bên, đối diện cậu là cha con nhà Timbre.

“Thưa ngài…”, Timbre lên tiếng, “Tiền chữa trị là bao nhiêu?”, gã vừa nói vừa di di mấy ngón tay trên đầu gối.

“Không tính tiền”, Lance đáp, “Tình yêu của thánh Larra là dành cho mọi người, không phân biệt già trẻ sang hèn.”

Lance thấy vẻ mặt của Timbre trở nên tươi tắn hơn hẳn sau những lời vừa rồi.

“Vậy…Để tôi nấu cho ngài một bữa xem như lời cảm ơn”, Timbre đề nghị.

“Nếu anh nói thế thì tôi xin nhận”, Lance gật đầu mỉm cười.

Lance cần tiền nhưng không phải thứ tiền mồ hôi nước mắt từ những kẻ khốn cùng như Timbre. Lance thích tiền của đám quý tộc hơn, những kẻ ăn trắng mặt trơn vung hầu bao như nước lã mới là lũ khốn đáng bị bào đến tận xương tủy.

Jodan sau khi pha trà cho mọi người thì cũng dẹp cái kiềng đi, nhường chỗ cho cái vĩ nướng của Timbre. Gã mau tay lẹ chân thái thịt rồi ghim chúng lên mấy cái xiêng bằng thép. Xen giữa những thớ thịt mộng nước là vài ba lát rau củ đủ loại. Mỡ lợn tiết ra rơi xuống than hồng cháy già dậy lên mùi thơm thật hấp dẫn. Lance thấy thằng Aubert đã chảy dãi ròng ròng từ lúc nào.

“Anh đến từ đâu vậy?”, Lance hỏi.

Timbre chỉ tay về phía ngọn núi tuyết ở đằng trời phía đông, “Ngài thấy ngọn núi đó chứ? Tôi sống ở ngôi làng ngay dưới thung lũng bên cạnh nó.”

Lance biết về ngọn núi mà Timbre nhắc đến, nó chỉ cách Rockrune có hai mươi dặm xa và con đường kết nối chúng vô cùng bằng phẳng. Chỉ có một vấn đề là thổ phỉ hay xuất hiện nhưng bọn khốn đó đều đã bị bầy hổ của cậu làm thịt hết cả rồi.

“Xe ngựa này là của anh ư?”, Lance hỏi.

“Đúng vậy”, Timbre gật đầu đáp, “Tôi là một thương nhân, thi thoảng tôi sẽ mua vật tư từ những vùng lân cận để về bán lại cho dân làng. Chủ yếu là lương thực như lúa gạo và bột mì.”

“Chỗ anh sống nhờ vào gì vậy?”, Lance hỏi.

“Chăn nuôi gia súc”, Timbre đáp, “Làng tôi có nhiều đồng cỏ lớn như cái thảo nguyên này này. Chúng tôi nuôi bò, dê và cả ong mật nữa.”

“Ồ…”, Lance trầm trồ.

Timbre kính cẩn dâng một xiên thịt cho Lance, một xiên khác cho Jodan rồi mới tháo một ít thịt bày ra dĩa cho Aubert. Anh ta cũng ăn một xiên cùng với phần rau củ bị bỏ lại trên xiên của con trai.

Một món hời tiện lợi thế này chắc chắn là trò của lão già Aether, Lance nghĩ. Cậu cắn một miếng thịt rồi nhai thật kĩ. Thứ thịt này mộng nước và ngon ngọt cho thấy chất lượng rất cao. Một vùng cung cấp thịt và mật ong từ Timbre, đổi lại là nguồn lương thực chất lượng cao từ Jodan. Lance cười thầm, cậu khẽ liếc nhìn Salan một cái. Từ giờ nguồn thịt cho bầy hổ sẽ không còn là vấn đề, và cậu cũng sẽ thỏa thích ăn thịt nướng cả ngày mà không cần phải lo lắng về nguồn cung nữa.

“Timbre này”, Lance gọi, “Anh có muốn làm ăn với Rockrune chúng tôi không?”

“Ngài có thể nói rõ hơn không?”, Timbre đáp.

“Không giấu gì anh, Rockrune của chúng tôi đang gặp khó khăn về nguồn thịt”, Lance giả vờ than vãn, “Lũ bò không lớn nổi với sức ăn của cả đàn hổ thuộc giáo hội”

Lance thấy gương mặt của Timbre đã tái đi.

“Không phải chỉ hai con mà cả đàn ư?”, Timbre lấp bấp.

“Có đến năm mươi con như vậy”, Lance thở dài, “Thành thật tôi cũng không biết phải làm thế nào…”

Kỹ thuật diễn xuất của một kẻ từng là đám phán viên xã hội đen phải nói là đỉnh cao. Lance thấy Timbre khoanh tay lộ rõ vẻ nghĩ ngợi. Vài giọt mồ hôi đã vả ra trên trán gã.

“Tôi nghĩ mình sẽ thảo luận lại với dân làng”, Timbre nói.

“Không sao cả”, Lance nói, “Chúng tôi luôn chào đón những cuộc làm ăn mà đôi bên cùng có lợi.”

Lance lấy một túi gạo hai cân trong túi hành lý ra đưa cho Timbre.

“Đây là lương thực chúng tôi dùng ở Rockrune”, Lance nói.

Timbre đón lấy cái túi rồi mở dây rút ra để xem bên trong. Lance thấy Timbre kinh ngạc không thôi. Gã nhìn chằm chằm mấy hạt gạo như thể nhìn ngọc ngà châu báu.

“Gạo mẩy như vậy, giá hẳn phải cao lắm”, Timbre hỏi bằng giọng run run.

Lance lắc đầu, cậu đáp “Một cân gạo chỉ có giá một lạng thịt”

“Ngài không đùa chứ?”, Timbre tròn mắt hỏi, “Như vậy thì rẻ quá…Còn không đến nửa giá thị trường nữa…”

“Tôi nói thật”, Lance mỉm cười, “Nếu anh không tin, hãy đến Rockrune một chuyến”

“Được…”, Timbre đáp, “Tôi chắc chắn sẽ đến…”

Tán cây trên cao vọng xuống mấy tiếng rì rào. Đằng trời xa, Lance thấy một đám mây đen đã dần thành hình.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!