LYLLETTE

JODAN V

JODAN V

CHƯƠNG 26: JODAN

[ 10/03/590, Kinh đô Noboris, Theresia ]

Chiều.

Jodan cùng ngài giáo chủ ngồi trên cổ xe ngựa đi băng băng trên con đại lộ hướng thẳng về phía trung tâm kinh đô.

Tháp đồng hồ đằng xa phát ra ba tiếng chuông thì ngớt. Nắng dữ như đổ lửa xuống mặt đất. Tia nóng xuyên qua khung cửa sổ của cổ xe ngựa rọi trực tiếp lên đôi giày da làm Jodan phải đổi thế liên tục để khỏi nóng. Gió thổi mạnh khua hai hàng khế dọc lối đi nghe xào xạc.

Ngài giáo chủ đang chóng cằm lên khung cửa đưa mắt nhìn đăm chiêu ra vệ đường. Jodan nhìn theo thì thấy mấy đứa trẻ chơi trò đuổi bắt trông thật vô tư và vui vẻ. Hắn tự hỏi tuổi trẻ của ngài giáo chủ là như thế nào, liệu ngài ấy có tuổi trẻ không hay từ lúc sinh ra ngài ấy đã đạo mạo như vậy. Jodan không biết nhưng hắn cũng chẳng dám hỏi.

“Anh có tâm tư gì sao?”, Lance hỏi với đôi mắt liếc sắc lẻm đầy thông tuệ như nhìn thấu được lòng người.

Jodan giật mình. Lẽ nào ngài ấy nghe được suy nghĩ của hắn, Jodan tự hỏi.

“Không phải tôi đọc được tâm trí anh hay gì đâu”, Lance nói rồi lại liếc mắt ra ngoài cửa sổ.

“Vậy sao…”, Jodan cất tiếng hỏi.

Lance cắt lời “Anh cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy thì hẳn là có chuyện muốn nói phải không?”

“Ừm…”, Jodan nhẹ gật đầu, đắn đo suy nghĩ một hồi hắn mới dám cất lời tiếp, “Trước khi gặp chúng tôi ở làng Oak thì ngài là ai?”

Jodan thấy một cái trợn tròn mắt kinh ngạc hiện lên trên gương mặt thuần hậu của ngài giáo chủ. Có vẻ nó là một câu hỏi ngu xuẩn chẳng đáng để trả lời. Ngài giáo chủ chợt bật cười thành tiếng.

“Anh đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?”, Lance hỏi.

Một câu hỏi khó. Ngài giáo chủ có vẻ ngoài của một thanh niên ngoài hai mươi, thậm chí là gần độ tam tuần. Nhưng cách nói chuyện và giọng điệu của ngài lại cho thấy sự trưởng thành vượt bật như thể dung mạo trẻ trung kia là kết quả của quá trình tu tập khắt nghiệt.

“Trên dưới ba mươi”, Jodan đáp.

“Trông tôi già đến vậy sao?”, Lance hỏi.

Jodan gật đầu, “Thú thật, trong lần đầu gặp tôi cứ nghĩ ngài là một thiếu niên chưa hết tuổi dậy thì. Nhưng sau thời gian sống gần ngài, tôi nghĩ mình đã lầm.”

Lance không đáp vội. Ngài ngồi thẳng dậy, chân vắt chéo, hai tay ốp lên nhau đặt trên đầu gối.

“Tôi từng là một binh nhì trong lục quân Seth”, Lance đáp, giọng trầm ồm, “Trong một chiến dịch vào bốn năm trước, tôi đã bị trúng đạn và suýt chết giữa trận địa.”

“Với quyền năng như thế ư?”, Jodan hỏi gấp.

“Từ từ đã nào…”, Lance dựng bàn tay phải trước mặt Jodan để ngăn hắn lại, “Để giữ mạng, tôi buộc phải tráo đổi quần áo với một cái xác của tử sĩ Ytuth-Syrit và được quân y bên phía đó cứu về. Tôi phục vụ trong quân đội Ytuth-Syrit trong ngần ấy thời gian với cái tên của người đã ngã xuống. Trong một lần tôi dằm mưa dưới chiến hào thì không may bị sốt nặng và chết đi.”

“Chết ư?”, Jodan không khỏi kinh ngạc, “Nhưng ngài vẫn còn sống đấy thây?”

Lance mỉm cười, “Thánh Larra đã hồi sinh cho tôi và ban cho tôi quyền năng của Thệ ước Ambrosia. Hễ tiếng thơm của ngài còn tồn tại thì quyền năng trong tôi sẽ không bao giờ tiêu biến. Đó vừa là ân sủng, vừa là hành trình khổ hạnh của tôi ở thế giới này.”

“Thật vĩ đại…”, Jodan buộc miệng.

Jodan đã đúng. Ngài giáo chủ là một tồn tại vượt chuẩn. Ngài ấy có ân sủng của thần với tri thức vượt ngoài khuôn khổ mà một kẻ phàm mắt thịt như hắn có thể thấu hiểu. Jodan bất giác nhìn Lance, ngài ấy lại đưa mắt nhìn đăm chiêu ra ngoài. Trong khoảnh khắc, hắn thấy một cái cong môi kêu hãnh vụt qua trên gương mặt ngài giáo chủ. Jodan không hiểu hết những toan tính của Lance, nhưng hắn biết chỉ cần đi theo một người vĩ đại như ngài ấy thì phước lành sẽ được lan tỏa khắp muôn nơi.

Xe đi băng băng trên con lộ thênh thang. Chưa phải giờ tan tầm, người qua kẻ lại vẫn còn thưa thớt. Thi thoảng có vài chiếc xe hơi vượt qua họ, mụi than từ ống khói hình phễu phía sau xe tuông ra như con thác đen ngòm chảy ngược. Tiếng máy xe lớn đến ù tai, lũ ngựa cũng vì thế mà chùn chân. Con quái thú cơ giới đi xa rồi thì cổ xe ngựa mới có thể lăn bánh tiếp.

Tháp chuông đằng xa đã đánh đến tiếng thứ tư. Hồi chuông cuối cùng vừa dứt thì xe cũng đi chậm dần và dừng hẳn. Có vẻ đã đến nơi, hắn nghĩ. Quả thật, người phu xe tội nghiệp đã bước đến cửa ra vào của cổ xe từ khi nào. Anh ta mở cánh cửa gỗ đã cũ kỹ ra, đôi tay run run. Khổ, hắn nghĩ. Ngài giáo chủ đã thuê anh ta với giá cao. Hi vọng chỗ tiền nọ sẽ giúp anh ta được phần nào.

“Đã đến trung tâm giới thiệu việc làm, thưa ngài”, người phu xe nói với điệu bộ khúm núm.

“Cảm ơn anh”, Lance mỉm cười đáp trông đến là hiền từ.

Theo chân ngài giáo chủ, Jodan bước xuống vỉa hè rồi đi đến cánh cổng sắt mở toang của một tòa nhà cao hai tầng. Có vẻ ngài giáo chủ sẽ đăng tin tuyển dụng ở đây chứ không tự mình tìm người. Ngài ấy luôn như vậy. Nếu có thể giải quyết bằng tiền, ngài giáo chủ tuyệt nhiên sẽ vung ngay mà không tỏ ra chần chừ. Đúng là tầm nhìn của một vĩ nhân, Jodan nghĩ.

Họ bước qua cánh cổng để vào sân trước rồi đến bên trong sảnh chờ. Hàng dài người đang ở đây, phần lớn là người lao động tay chân, họ cầm trên tay đủ thứ giấy tờ. Jodan biết về thứ này, chúng là đơn xin nhận trợ cấp thất nghiệp, một dạng bốc lột được tô hồng. Cha hắn từng nói về cái gọi là bảo hiểm này, những người lao động yếu thế bị trả ít lương hơn để nộp vào quỹ bảo hiểm. Và khi họ thật sự bị mất việc, số tiền họ nhận lại chỉ bằng một nửa, hay thậm chí là ít hơn, chỗ tiền đã nộp. Jodan đã luôn bất mãn với chính sách bất công này. Nhưng khốn nạn thay, hắn chỉ là một tử tước vùng biên, không đủ quyền lực để can thiệp vào các quyết sách mang tính quốc gia như vậy. Nghĩ đến đây, Jodan vô thức tạch lưỡi một cái.

“Anh thấy khó chịu ở đâu à?”, Lance hỏi.

“Tôi thật vô dụng”, Jodan nói.

“Nếu anh muốn giúp những kẻ này thì tôi sẽ chỉ cho anh con đường”, Lance nói, “Nhưng nó sẽ là một hành trình dài và đầy trắc trở.”

“Thật ư?”, Jodan hỏi.

“Phải”, Lance nhìn Jodan với một nụ cười trông rất đắt ý, “Nhưng chưa phải là bây giờ, hãy nhẫn nhịn…”

Jodan không thể kiềm chế cảm xúc mà nhoẻn miệng cười. Dù không phát ra thành tiếng, tiếng cười của hắn thật sự vang dội trong lòng ngực. Jodan vui quá, ngài giáo chủ đã cho hắn cơ hội để cứu rỗi những con người đói khổ này.

“Này Jodan”, Lance gọi, “Tước vị của anh có thể giúp chúng ta được ưu tiên, đúng chứ?”

“Nếu chúng ta làm vậy, những người này sẽ phải chờ đợi lâu hơn”, Jodan đáp.

“Một chút thời gian của những người này sẽ không thể lay chuyển thế giới”, Lance nói bằng giọng trầm ồm vang dội, “Nhưng nếu chúng ta trễ một buổi thì cơ hội để những kẻ này được hưởng phúc lợi sẽ chậm đi một buổi, hay thậm chí là không thể nữa.”

Ngài giáo chủ nhẹ quay đầu nhìn hắn, rồi nở một nụ cười vui vẻ. “Anh thấy tôi nói có đúng không?”

“Ngài nói không sai”, Jodan cung kính đáp.

Dứt lời, hắn cầm theo cái huy hiệu tử tước cất từng bước về phía người tiếp tân đang ngồi nghỉ ở góc sảnh. Cũng như những nhân viên khác, cô ta cũng vận com lê xanh và đeo một cái nơ đỏ ở trước cổ. Mồ hôi của cô ta đổ dữ quá, mái tóc bết ướt đẫm và lớp phấn nền cũng lem luốt hết cả.

“Xin chào, cô gái xinh đẹp”, Jodan cất tiếng.

“Muốn gì thì ra ngoài kia xếp hàng, không thấy tôi đang nghỉ giữa ca hay sao?”, nữ nhân viên nọ tỏ rõ thái độ hằn học, cô ta phẩy phẩy tay trước cổ, lẩm bẩm “Đám dân đen dốt nát đúng là rách việc.”

Jodan không tỏ ra giận dữ trước thái độ xấc xược của cô ả. Ngược lại, hắn cảm thấy tội lỗi vì đã phá hỏng giờ nghỉ ngơi hiếm hoi của nữ nhân viên nọ. Công việc vất vả hẳn đã bào mòn tâm lý của những con người này, hắn nghĩ.

Jodan chìa cái huy hiệu trước mặt nữ nhân viên. Hắn đặt tay còn lại trước ngực và nhẹ cúi người.

“Tôi là tử tước Osa Lycano, hi vọng quý cô đây có thể sắp xếp cho tôi được làm việc riêng với người quản lý.”

Nữ nhân viên nọ xanh mặt ngay lập tức. Cô ả vội đứng dậy và quay người vào trong tường để chỉnh trang lại quần áo. Quay ra với gương mặt tươi cười sượng trân, nữ nhân viên chìa tay về phía lối đi và nhẹ nghiêng người.

“Mời… Mời ngài lối này…”, cô ả nói bằng giọng run run.

Jodan bước theo. Lance cũng nối gót ngay sau đó.

Họ đi qua hàng dài người đếm không sao xuể. Ai nấy đều ăn vận rách rưới, có người già và có cả trẻ nhỏ, ngồi thu lu trên dãy ghế dài bằng gỗ sát vách tường. Jodan không dám nhìn nữa, hắn chỉ gắn mắt vào gáy của nữ tiếp tân ngay trước mặt và lẳng lặng mà bước đi. Nhưng những hình ảnh đói khổ đó vẫn không khỏi lọt khỏi khóe mắt của hắn.

Đi hết con đường thống khổ rồi leo hết hai cái cầu thang đá để lên tầng lầu, nữ tiếp tân dừng trước cửa của một căn phòng đóng kín. Cô ta gõ mấy tiếng lên cánh cửa gỗ rồi vặn tay nắm cửa bước vào. Jodan cũng vào theo. Chợt từ bên trong một cô ả nhân viên khác áo quần xộc xệch chạy vụt ra ngoài. Một mùi hương mị hoặc tỏa ra từ mái tóc rối bời của cô ta. Rồi ngay sau đó, mấy quyển ghi chú bị ném thẳng về phía nữ tiếp tân khốn khổ.

“Chẳng phải tôi đã nói không được tự ý vào đây rồi sao”, một giọng đàn ông quát tháo.

Gã thậm chí còn không mặc lại quần áo mà cứ tồng ngồng như vậy chửi bới.

Jodan chưa kịp phản ứng thì ngài giáo chủ đã lao đến túm cổ gã đàn ông rồi quật mạnh xuống đất. Jodan như chết đứng, nữ nhân viên nọ cũng thế. Hai người họ lặng lẽ đóng cửa phòng lại rồi nép sát vào vách tường để quan sát.

“Dâm ô, ngạo mạn, lộng quyền…”, Lance gằn giọng, ngài vừa bóp cổ gã đàn ông vừa răn, “Tội lỗi của ngươi đáng tội lăng trì thị chúng, tùng xẻo nhét miệng, cắt lưỡi treo cổ…”

Gã đàn ông dẫy dụa, mặt đỏ bừng, miệng bắt đầu trào bọt trắng. Jodan thấy rõ gân máu nổi dày đặt trên vầng trán tím tái của gã.

“Xin…hãy…tha…cho…tô…i”, gã cố mấp mấy miệng để vang xin, hai tay bấu chặc lấy cánh tay của ngài giáo chủ.

“Ngươi sẽ không bao giờ được tha thứ, hỏa ngục sẽ giày xéo ngươi đến vĩnh hằng,…”, Lance tiếp tục lời răn, “Ngươi sẽ đọa thành loài súc sanh, bị người đời phỉ nhổ, bị cắt tiết và xẻ thịt vô hạn kiếp… Ngươi sẽ phải sống trong khổ nhục hết kiếp này đến kiếp khác, không một ai nghe được lời than tiếng khóc của ngươi…”

Mỗi lời ngài giáo chủ phát ra vang vọng và chậm rãi như tiếng chuông ngân. Đây không phải là lần đầu Jodan thấy cảnh này. Ngài giáo chủ từng hành quyết kẻ đã mạo phạm thánh thể ở làng Oak. Tuyệt nhiên những kẻ này đáng tội chết, không cần bàn cãi.

Chốc sau, gã đàn ông nọ thật sự đã chết. Gã nghẹo cổ qua một bên, lưỡi thè ra và mặt mũi cũng tím tái lại.

“Chết người rồi...Á…”, nữ nhân viên hét lên.

Jodan ngay lập tức bịt miệng cô ta lại.

“Chờ đã…”, Jodan nói, hắn chỉ tay còn lại về phía ngài giáo chủ,

“Nhìn kìa…”

Cô ả trợn tròn mắt nhìn Lance và cái xác chết. Ngài giáo chủ lấy lọ Ambrosia trong túi ra rồi banh miệng gã đàn ông, nhỏ vào trong đó một giọt.

“Resurrect…”, Lance lẩm nhẩm.

Nắng chiều ngoài cửa sổ rọi lên cơ thể đã cứng đờ của gã đàn ông nọ. Mày hắn khẽ nhúc nhích. Một tiếng ho khô khốc vang lên. Gã mở mắt rồi lết thật mau vào góc tường, da mặt gã xanh trành cắt không còn giọt máu. Lance túm lấy mảnh vải trên bàn làm việc ném xuống cho hắn.

“Nếu ngươi còn ngạo mạn, bổn tọa không ngại cho ngươi chết thêm một lần nữa đâu”, Lance nói bằng giọng nhẹ như làn gió thoảng, “Hãy nhớ lấy.”

Jodan nghe rõ mồn một từng tiếng nuốt nước bọt của gã. Hắn quay sang nhìn nữ nhân viên thì thấy cô ả đang đổ mồ hôi nhễ nhại, mắt trợn tròn không giấu được sự kinh hãi.

“Này cô gái kia”, Lance cất tiếng rồi đứng dậy, “Hãy tìm cô gái lúc nãy, ta có chút việc cần…”

Thấy cô ả vẫn đơ người, Jodan khẽ chạm tay lên vai để kéo cô ta ra khỏi cơn kinh hoàng. Jodan thấy một cái giật nảy mình của nữ nhân viên nọ.

“Được…được…tôi sẽ đi ngay”, cô ả rối rít.

Lance đặt một ngón trỏ trước miệng, nói với một nụ cười mỉm “Cô có thể không trở lại đây, nhưng hãy giữ bí mật giúp bổn tọa nhé. Ta không muốn giết một ai đó chỉ vì người ấy lỡ miệng”, Lance nhẹ nghiêng đầu như đợi câu trả lời.

“Vâng… Vâng… Tôi không biết gì cả…”, cô ả vái lại lia lịa rồi tông cửa bỏ chạy.

Lance đã ngồi vào chiếc sô pha giữa phòng. Jodan bước đến đở gã đàn ông kia dậy rồi đặt gã xuống đối diện. Xong xuôi, hắn lại về bên ngài giáo chủ.

“Ngài dùng trà chứ?”, Jodan hỏi.

“Phiền anh”, Lance gật đầu nói.

Jodan đứng dậy rồi bưng cái ấm trà nguội lạnh theo mình để đến cái quầy nước trong góc phòng. Thật may mắn, cái bình thủy vẫn còn chút nước nóng vừa đủ để hãm một bình trà tử tế. Jodan đổ hết xác trà cũ đi, cho lá trà khô vào ấm và châm nước lưng chừng. Trong lúc chờ đợi trà chín, hắn tiện tay vơ thêm một ít kẹo đường đậu phộng. Jodan bưng ấm trà mới cùng đĩa bánh về phía bàn trà và ngồi xuống.

Ba tách trà được châm. Mùi thơm nồng đượm bay trong không gian. Nắng chiều đã ngã vàng. Không gian trở nên nóng bức khó tả. Vài giọt mồ hôi đã đọng trên trán hắn.

“Ngươi tên gì?”, Lance hỏi.

“Ki…Kilam…”, hắn đáp bằng giọng run rẩy.

Kilam liên tục vặn vẹo mình mẩy, mặt gã vẫn đỏ bừng và hai tay thì quơ quào khắp nơi để gãi như thể gã đang mắc một thứ bệnh da liễu nào đó. Jodan thấy gã cứ rút người lại như đang che giấu thứ gì trong bụng. Mảnh vải mà ngài giáo chủ ném cho hắn không đủ để che đi cơ thể vạm vỡ đầy cơ bắp kia.

“Ngươi giấu gì thế?”, Lance hỏi.

“Tôi…”, Kilam có vẻ ngập ngừng.

“Ngồi thẳng đậy, ngay”, Lance trừng mắt ra lệnh.

Một cách đầy miễn cưỡng, hắn dũi cái lưng tôm để cơ thể được thẳng thóm hơn. Jodan cau mày, hạ bộ của Kilam đang cương cứng một cách khó hiểu. Đã rất lâu từ lúc Jodan đi pha trà mà hắn vẫn chưa thoát khỏi dục vọng thì thật là kì lạ.

“Ngươi đã dùng bột tím đúng không?”, Lance hỏi bằng giọng trầm.

Kilam lãng tránh ánh mắt của của ngài giáo chủ, hắn có vẻ không muốn trả lời.

“Miệng?”, Jodan hô lớn.

“Đúng…”, Kilam giật mình, “Đúng vậy… Tôi đã dùng bộ tím để tăng khoái cảm…”

Lance mỉm cười đầy ẩn ý. Jodan không hiểu nụ cười kia là gì nhưng có vẻ ngài giáo chủ đã nghĩ ra được chuyện gì rất cao siêu.

Jodan bưng tách trà đưa lên miệng để hớp một ngụm. Vị trà này thật quen thuộc, có vẻ nó cùng loại với thứ trà ở ngân hàng. Khi pha trà, Jodan đã thấy mấy lát khế khô bên trong túi lá, và chắc cũng vì thế mà nó mới để lại dư vị chua thanh độc đáo như vậy.

Jodan vừa đặt cái tách xuống thì có tiếng gõ cửa. Cô nhân viên lúc nãy đã trở lại cùng một cô gái.

“Tôi xin phép…”, cô ả cúi người rồi đóng sầm cửa lại.

Jodan nghe rõ mồn một dư âm của gót giày đập xuống nền gạch men ngoài hành lang.

Cô gái nọ đứng nép mình sát vào cánh cửa. Jodan có thể thấy lắp ló dưới lớp phần nền dầy cọm kia là mấy vết bầm tím, ở cổ có dấu răng và cơ man những vết tích khác ở phần da bên trên ngực áo. Tội lỗi, Jodan ngay lập tức niệm một trăm linh tám điều răn sau khi suýt thì rơi vào dục vọng.

“Hãy đến đây”, Lance cất tiếng, “Và ngồi bên cạnh con lợn nọc kia…”

Cô gái có vẻ rụt rè không dám cất bước. Jodan liền đứng dậy chìa một tay ra để cô ả bắt lấy rồi dẫn về phía chỗ ngồi. Hắn cảm nhận rõ mồn một sự run rẩy trên đôi bàn tay mảnh khảnh.

“Tên?”, Lance hỏi.

“Alice…”, cô ả đáp.

“Cô có dùng bột tím không?”, Lance hỏi.

“Tôi…”, Alice ngoảnh mặt nhìn Kilam rồi lại nhìn Lance, “Tôi…”

“Cô cứ nói sự thật, không cần phải sợ gì cả”, Jodan nói.

“Tôi bị ngài Kilam ép dùng để…để…”, Alice ôm mặt bật khóc.

Đúng là khốn nạn, Jodan chửi trong bụng.

“Tức là cô chỉ mới dùng chứ chưa nghiện?”, Lance hỏi.

Alice vội dùng tay áo để chậm nước mắt.

“Tôi chỉ mới dùng vài lần…”, Alice đáp, “Tôi bị ép chứ không phải nghiện.”

“Được…”, Lance nói.

Ngài giáo chủ nhỏ một giọt Ambrosia vào tách trà đã ngụi của ngài rồi đưa cho Alice.

“Hãy uống cạn chỗ nước này”, Lance nói.

Alice bưng cái tách lên rồi hớp từng ngụm đầy khổ sở. Uống được nửa chừng thì cô ả đặt cái tách xuống bàn, một tay bụm miệng như để kiềm chế cơn nôn ọe đang làm cơ thể khẳng khiu kia co giật liên hồi.

“Tôi không uống nổi nữa…”, cô ả nói với giọng điệu lấp lửng vô cùng khổ sở.

Chợt cô ả tròn mắt. Alice sờ soạn một lượt quanh mặt và cổ rồi nhìn quanh như tìm kiếm thứ gì. Chợt cô ả chòm dậy để soi bản thân trên tấm kính thủy tinh của chiếc bàn trà trước mặt.

“Lành…Lành rồi…”, Alice run run.

Jodan châm một tách trà khác cho Lance. Hắn bưng tách trà của mình lên để thưởng thức trong lúc vắt chéo chân và ngã người ra lưng ghế. Jodan nhìn Alice, một cô gái khốn khổ, nhan sắc xinh đẹp đôi khi mang đến không gì hơn ngoài bi kịch cho khổ chủ.

“Cô cảm thấy thế nào?”, Lance hỏi, “Còn thấy ngứa ngáy, nóng rang và ham muốn không?”

Alice ngồi xuống nhìn quanh cơ thể. Cô ả lặng thinh một lúc lâu.

“Không”, Alice lắc đầu, “Tôi không cảm thấy gì hết…”

Lance mỉm cười. Trông ngài giáo chủ vui vẻ như vừa khám phá được điều gì đó rất vi diệu. Chợt ngài ấy đứng dậy, bưng nửa tách trà thừa của Alice rồi cán thẳng vào miệng Kilam.

“Nếu dám lãng phí một giọt nào, bổn tọa sẽ phanh thây con lợn nhà ngươi”, Lance vừa thồn nước trà vừa răn đe.

Kilam run bần bật. Gã nuốt từng ngụm không hé nửa lời. Xong xuôi, Lance trở về chiếc sô pha rồi tiếp tục thưởng trà. Kilam cũng giống Alice, hắn co giật và nôn ọe. Kilam dùng hai tay bịch kín mũi miệng. Nước trà vàng xanh trào ra và tiết thành dòng trên khóe mắt gã. Mãi một lúc lâu thì Kilam mới nuốt được hết chỗ thuốc xuống bụng. Hạ bộ của hắn cũng xìu xuống dần dần. Hắn cũng thôi không còn gãi khắp người nữa.

“Thấy thế nào?”, Lance hỏi.

Y như Alice, Kilam cũng nhìn quanh cơ thể một lượt. Hắn tự tạy chụp xuống hạ bộ rồi mân mê nó như để kiểm tra.

“Tôi không còn thấy ngứa ngái và nóng rang nữa. Ham muốn cũng đã biến mất…”, Kilam nói.

“Vậy ngươi còn thèm bột tím nữa không?”, Lance hỏi.

Kilam nuốt nước bọt nghe rõ một tiếng ực.

“Không…”, gã đáp.

“Vậy à…”, Lance cười nhẹ một tiếng rồi đặt tách trà xuống bàn.

Nắng ngoài cửa sổ đã tắt hẳn. Có tiếng chuông vọng đến, âm thanh dòng người tan tầm bắt đầu ồn ào hơn. 

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!