Khói bụi dần tan, từng cuộn mờ đục lơ lửng rồi tản ra, để lộ cảnh tượng tưởng như đã khắc vào ký ức của tất cả những kẻ đang chứng kiến.
George vẫn giữ nguyên tư thế ra quyền, cắn chặt hàm răng, ngỡ như chỉ cần gắng thêm một hơi lực nữa thôi là sẽ nghiền nát kẻ thù ngay trước mắt. Nhưng hơi thở lại nghẹn cứng trong lồng ngực, tim đập dồn dập liên hồi và một cảm giác lạnh lẽo, phi lý trào dâng trong tâm trí ông ta.
Bởi kẻ lẽ ra phải quỵ ngã, vẫn đứng đó.
Sừng sững giữa khói bụi, lưng thẳng, đầu hơi cúi, tựa như một pho tượng bất động giữa cơn cuồng phong. Phần giáp ngực nơi nắm đấm George giáng xuống đã vỡ nát, từng mảnh kim loại cháy sém, méo mó như than đỏ rút khỏi lò rèn. Dưới lớp giáp, làn da hắn đỏ bầm, cháy rát, hơi khói còn âm ỉ bốc lên. Vết thương kia đủ sức hủy diệt một chiến binh thường, nhưng Gen- hắn vẫn thản nhiên như không.
Không gian vừa rồi còn ầm ĩ, tiếng gạch đá rơi rớt lạch cạch thoáng chốc trở nên im phăng phắc. Mấy tên lính gác vốn còn hoảng loạn, cố gắng nuốt lấy tùng chút hơi thở bỗng cảm giác như bị ai đó bóp chặt lấy trái tim mình. Tất cả không khác gì thi thể chết chìm được kéo lên bờ, khuôn mặt trắng bệt với đôi mắt trừng trừng, ai nấy cũng đều cảm thấy da thịt mình như bị một luồng khí lạnh xuyên thẳng qua, khiến xương cốt rùng mình.
Đôi mắt George mở to, cái nhìn như vết dao khắc xuống mũ giáp của kẻ đối diện, muốn nhìn thấu khuôn mặt ẩn phía sau. Bản thân ông ta đã từng nghĩ, với tuổi đời và bao năm từng trải, bản thân có thể xem nhẹ những khiêu khích thường tình, vậy mà lúc này, lời lẽ và thái độ dửng dưng kia chẳng khác nào một nhát gươm xoáy thẳng vào niềm kiêu hãnh đã được tôi luyện hơn nửa đời người.
George cảm thấy nặng trĩu nơi lồng ngực.
Cơn gió từ phía ngoài quảng trường thị trấn thổi vào, lướt qua khung cửa chính mở toang trong đống gỗ đổ nát như tiếp sức cho tâm trạng ấy. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức mỗi tiếng gió lùa nghe như tiếng thì thầm của những bóng ma trong quá khứ, nhắc nhở George về những năm tháng đã sống, những kẻ từng dám khinh thường ông ta rồi bị chôn vùi dưới mồ đất lạnh.
Nhưng ngày hôm nay, George phải tự hỏi rằng, liệu chính mình đang đối mặt với thứ gì vậy?
Mo Hamus đứng cách xa sau lưng Gen một đoạn, không khó để trông thấy biểu cảm của George. Bụi khói tan ra không nhanh, nhưng đối với hắn, từng nhịp khói mờ đang lùi dần chẳng khác nào tiếng chuông tang từ từ gõ xuống.
Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt để làm dịu cổ họng khô khốc tựa sa mạc. Đoản đao trong tay run run, lưỡi thép khẽ rung lên phát ra âm thanh nhỏ đến mức chính Mo Hamus nghe như tiếng rên của một kẻ hấp hối. Hắn từng sát hại vô số người, từng nhìn thấy kẻ mạnh gục xuống, máu nhuộm đỏ cả phiến gạch dưới chân. Nhưng giờ đây, hắn nhận ra mình đang run như một tên lính mới lần đầu bước vào chiến trường.
"Ngươi... rốt cuộc là ai? Một tên Spellblade, một kẻ như ngươi vậy... sao có thể vô danh? Tại sao... ta chưa từng thấy một dòng mật báo, hay một ghi chép nào nhắc đến ngươi?"
Đó là câu hỏi hắn buột miệng thốt ra, nhưng thực chất cũng chính là tiếng lòng uất nghẹn của George.
Gen không đáp ngay. Hắn chỉ khẽ nâng thanh Drywood Fang, một động tác nhỏ mà lại khiến không khí căng đến nỗi George lập tức bật lùi lại, thân hình cường tráng của ông ta co chặt như một con mãnh thú lần đầu tiên biết sợ trước lưỡi kiếm đối phương.
Hắn chậm rãi quay đầu lại. Không phải để nhìn kẻ vừa chất vấn, mà ánh mắt hắn vượt qua tất cả, dừng lại nơi khung cảnh bên ngoài.
Tiếng động kinh hoàng đã thu hút người dân xung quanh và những kẻ nghe tin đến chứng kiến.
Bên ngoài quảng trường Venezia mở ra trong tầm mắt.
Hàng trăm ánh nhìn từ đám đông đã đổ dồn vào, thường dân, lái buôn, đám mạo hiểm giả khoác giáp trụ loang lỗ, tụ tập thành từng nhóm, tiếng bàn tán xì xào dấy lên như sóng biển.
Một tốp lính giữ trật tự thị trấn cũng đã có mặt. Họ đứng tản ra bên rìa, trường thương trong tay hơi run lên theo từng đợt gió lùa. Chẳng một ai dám tiến thêm nửa bước. Lòng trung thành với nhiệm vụ buộc họ có mặt, nhưng bản năng sinh tồn lại gào thét phải lùi xa. Những người lính vốn quen với cảnh trấn áp đám cướp vặt hay giải tán những kẻ gây rối trong thị trấn, nay chỉ cảm thấy bản thân quá nhỏ bé trước khí thế ngút trời đang đè nén.
Có kẻ lặng lẽ nuốt nước bọt, có kẻ giữ chặt cán thương để che đi sự run rẩy, nhưng tất cả đều chung một điểm, không ai dám can thiệp. Họ chỉ có thể đứng như những tượng gỗ, trở thành nhân chứng bất đắc dĩ cho cuộc chạm trán vượt ngoài phạm trù của quyền lực nơi một thị trấn nhỏ bé.
"Thú vị đấy. Nếu ta giết các ngươi tại đây... liệu kẻ đứng đầu thị trấn sẽ làm gì?"
Gen dừng lại một thoáng, để câu hỏi rơi xuống như hòn đá ném xuống hồ, khuấy động tâm tình của George và Mo Hamus.
"Trả thù cho các ngươi sao? Hay sẽ giả câm giả điếc, tiếp tục ôm chặt chiếc ghế của mình mà làm ngơ?"
Mỗi chữ như được cân nhắc, cố tình để cả hai nghe thấy.
"Ngươi..." George khẽ thở gấp, ý nghĩ lóe sáng trong đầu khiến sống lưng ông ta lạnh toát: "Ngươi muốn biến cái chết của ta... thành một màn hành quyết công khai..."
Kẻ này, gã Spellblade vô danh, không chỉ muốn mạng ông, mà còn muốn một cú tát thẳng mặt vào thị trưởng của Venezia?
Trong khi George như bị dồn vào ngõ cụt trước từng lời của Gen, Mo Hamus lại chẳng mấy bận tâm đến cuộc đấu khẩu kia. Tai hắn nghe, nhưng đầu óc đã lặng đi.
Hắn cũng phát hiện mảnh giáp ngực của đối thủ đã vỡ tung, thép cháy sém để lộ ra lớp da đỏ rát.
Đó... chính là khe hở.
Ý nghĩ ấy lóe lên, ánh mắt đến từ một kẻ mang chức nghiệp Assassin trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Hắn biết rõ một khi cơ hội mở ra, chỉ cần nhát đâm ấy chuẩn xác và sâu, chưa chắc mọi công sức trước giờ đã vô nghĩa.
Mo Hamus siết chặt đoản đao, hít sâu một hơi để kìm lại nhịp tim hỗn loạn. Hắn đã giết quá nhiều người, đã nhìn thấy quá nhiều gã khổng lồ gục xuống chỉ vì một vết cắt đúng chỗ. Vậy thì kẻ trước mặt dù đáng sợ đến đâu, thì vẫn là bằng xương bằng thịt.
Gen lia ánh mắt nhìn về phía Dolly. Không biết từ khi nào, con búp bê đã đứng chễm chệ nơi khung cửa vỡ nát.
Có lẽ nó bị sóng xung kích hất văng tới đó, cũng có thể chính cơ chế phòng ngự ẩn giấu bên trong đã chủ động tính toán và tránh né đòn đánh. Không ai biết chắc.
"Giết!"
Gen đưa mũi kiếm chĩa thẳng vào Mo Hamus.
Hắn không chút nào lo lắng, nhờ tiêu diệt đám Dead Trees level 90 trong Rừng Chết, nên level hiện tại của Dolly hoàn toàn không hề kém cạnh Mo Hamus.
Dolly động.
Từng bước chân nhỏ như gõ nhịp trên sàn đá, nhưng tốc độ lại nhanh đến khó tin. Sợi roi cuộn tròn trong tay nó bật ra như lưỡi rắn, vung mạnh, phát ra một tiếng chát chúa rợn óc.
Cú quất lao thẳng vào Mo Hamus, dứt khoát và không hề có lấy một thoáng do dự.
Mo Hamus gầm khẽ, dồn hết sức lao lên. Hắn biết, nếu để bị dồn ép bởi một thứ vũ khí tầm xa như roi, việc chiến đấu sẽ cực kỳ bất tiện.
Đoản đao trong tay vung loang loáng, thân hình ép sát mặt đất như một bóng thú săn mồi.
Nhưng Dolly chẳng hề để tâm. Mỗi đường roi của nó đều lạnh lẽo, chính xác đến mức vô cảm. Sợi roi trong tay bật ra từng nhát quất sắc bén, không phải kiểu tấn công bản năng của con người, mà như những thuật toán hoàn hảo đã được lập trình sẵn. Không gian trước mặt Mo Hamus chằng chịt những đường roi chớp sáng ánh tím, khiến nội tâm hắn nghĩ đến việc xuyên qua trở nên chẳng hề dễ dàng.
"Chết tiệt!"
"[Blood Lotus - Liên Hoa Huyết]."
Mo Hamus nghiến răng, tay trái khẽ xoay, trong thoáng chốc năm con dao bay vút khỏi tay, rít gió xé toang khoảng cách.
Vẫn là đòn tấn công không theo quỹ đạo nào.
Dolly không hề nao núng. Cổ tay nó giật nhẹ, sợi roi vút lên thành hai vòng cung giao nhau. Chát! Chát! Hai lưỡi dao đầu tiên bị đánh văng, xoay tít rồi găm vào bức tường. Nhưng ba lưỡi dao còn lại, lợi dụng quỹ tích hiểm hóc, vẫn lao thẳng đến.
Thế nhưng Dolly khẽ xoay người. Âm thanh rít ken két của kim loại vang lên, một tấm khiên thép dày cộp bật ra che kín toàn thân nó. Keng! Keng! Keng! Ba lưỡi dao cắm sâu vào mặt khiên, tạo nên những vết lõm nhưng chưa bị xuyên thủng.
Âm thanh chiến đấu vang ra khỏi sảnh, dội thẳng vào quảng trường Venezia. Tiếng roi vun vút, tiếng dao bật ra khỏi thép và âm thanh va chạm chói tai cứ thế rền rĩ. Đám đông như bị mê hoặc bởi cuộc chiến đang diễn ra giữa Mo Hamus và Dolly. Những Mạo Hiểm Giả đứng gần đó, vẻ mặt biến chuyển theo từng nhịp đòn. Họ không thể rời mắt khỏi cảnh tượng này, sự hồi hộp lấp lánh trong mỗi ánh nhìn, như đang theo dõi một màn trình diễn đỉnh cao.
"Trời ạ... cái tốc độ kia..." Một mạo hiểm giả tóc hoa râm, trên người khoác giáp da đã sờn, khẽ lẩm bẩm. Hắn từng lăn lộn qua vô số thành thị, từng chứng kiến nhiều chiến binh đẳng cấp cao giao đấu, vậy mà vẫn phải rùng mình khi nhìn thấy lối tấn công ấy. "Phản xạ ấy... chẳng khác gì dự đoán trước chuyển động của đối thủ..."
Một kẻ khác, pháp sư trẻ tuổi, mắt mở trừng trừng sau cặp kính mảnh: "Không, không phải dự đoán. Là tuyệt đối chính xác! Như thể từng nhát roi được tính toán từ trước, không hề có độ trễ..."
Những tiếng xôn xao dấy lên, càng lúc càng dữ dội.
"Các ngươi có thấy vóc dáng của nó không? Nhỏ bé, nhưng phản ứng lại nhanh hơn cả những kẻ mang chức nghiệp Thief."
"Người lùn! Chắc chắn là người lùn! Ta từng nghe nói về một số tộc lùn ở phương Bắc, không chỉ rèn vũ khí mà còn huấn luyện ra những chiến binh tuyệt hảo."
"Người lùn ư? Nhưng từ bao giờ người lùn lại dùng roi?!"
"Biết đâu đó là dị lưu, một nhánh thất truyền. Người lùn vốn nổi tiếng về kỹ nghệ, ai dám chắc họ không tạo ra những phong cách chiến đấu riêng?"
Đám thường dân thì chỉ biết run rẩy, nhưng các mạo hiểm giả lại nhìn nhau, ánh mắt vừa hốt hoảng vừa hưng phấn. Trong thế giới mà sức mạnh quyết định tất cả, bất kỳ dị tộc nào sở hữu kỹ năng hiếm có đều trở thành huyền thoại sống.
Phía bên kia, George lôi ra hai lọ MP cấp thấp, vội vã dốc ngược vào miệng. Dòng chất lỏng nhạt thếch lướt qua cổ họng, vừa kịp thời khơi lại dòng ma lực đang tụt dốc không phanh trong huyết quản. Kỹ năng cường hóa Muscle Berserk khiến cơ bắp toàn thân căng phồng, sức mạnh tăng vọt, nhưng cũng đồng thời hút cạn ma lực với tốc độ khủng khiếp.
Ông ta biết rõ, chỉ cần để MP về 0, cơ thể sẽ lập tức sụp đổ vì phản chấn.
Đôi mắt George chầm chậm hướng về Gen, ánh nhìn nghi hoặc ẩn chứa một tia nặng trĩu.
"Ngươi... có gì đó rất quái lạ." Giọng George vang lên một cách nặng nề: "Level của ngươi chắc hẳn không thấp, thậm chí phải vượt xa so với thứ mà một Spellblade tầm thường có thể đạt được. Nhưng ma thuật của ngươi..."
Ông ta ngừng lại một nhịp, hơi thở dồn dập nhưng không rời mắt.
"... Đều là căn bản. Nguyên tố ma thuật ngươi sử dụng cũng chỉ dừng ở mức sơ cấp. Nếu không phải kỹ năng phòng ngự Iron Fist Guard của ta đã được tôi luyện, chưa chắc ta có thể cản được đòn gió vừa rồi."
Nói đến đây, George khẽ lắc đầu như không tài nào lý giải nổi nghịch lý trước mắt. Vẻ mặt ông ta vừa nặng nề, vừa pha chút bất an, bởi lẽ điều khiến ông run rẩy không phải là sức mạnh cụ thể, mà chính là sự bất minh trong nguồn gốc của kẻ đang đứng trước mặt.
Ở thế giới này, hệ thống kỹ năng được phân bậc vô cùng rõ ràng. Mỗi kỹ năng, từ khi người ta sở hữu cho đến lúc thành thục, đều được chia thành bốn cấp độ gọi chung:
Từ level 1 đến 3 là sơ cấp - uy lực thông thường.
Level 4 đến 6 là trung cấp - nơi kỹ năng bắt đầu mang lại hiệu quả thực sự trong chiến đấu, đủ để phân định sự khác biệt giữa kẻ tầm thường và kẻ có tài năng.
Level 7 đến 9 là cao cấp - những kỹ năng đã chạm tới ngưỡng mà một chiến binh hay ma pháp sư dày dạn kinh nghiệm phải kính nể, bởi chúng vượt xa chuẩn mực thông thường.
Và cuối cùng, level 10 được gọi là siêu cấp - ngưỡng cửa trước khi kỹ năng tiến hóa thành một dạng mới, nơi kỹ năng không chỉ còn là kỹ năng nữa, mà trở thành một "thứ sức mạnh" vượt lên trên định nghĩa. Nhưng chính tại đây, mỗi bước tiến, mỗi 1% tăng lên là thử thách gian khổ, một bài toán nan giải đến mức một đời người chưa chắc đủ để vượt qua.
Thế nhưng, Gen, chính hắn cũng chẳng biết rốt cuộc bản thân có được xem là một Ma Kiếm Sư hay không. Bởi lẽ, Ma Kiếm Sư vốn là sự kết hợp hoàn hảo của hai con đường, các kỹ năng kiếm thuật thuần thục của một Kiếm Sĩ và ma thuật tinh vi của một Ma Thuật Sư.
Những Hybrid Path đều được ca ngợi như thiên tài song hành vì sự khó khăn của việc dung hòa cả hai hệ thống.
Gen nhìn thẳng vào ánh mắt nghi hoặc của George, khóe môi khẽ nhếch: "Có quan trọng không? Điều ngươi cần quan tâm lúc này là cố gắng sống sót... mặc dù sẽ chỉ vô ích mà thôi."
Hắn quỳ một chân xuống, để bàn tay mình chạm xuống nền.
"[Walls Land]."
Ầm!
Nền đá khẽ rung chuyển rồi lập tức nứt toạc. Chỉ thoáng chốc đá vụn bị bật tung, từ trong lòng đất, một khối đất bề mặt lởm chởm trồi lên, dựng thẳng đứng thành một bức tường đất thô ráp, chắn ngang hoàn toàn tầm nhìn giữa cả hai.
George giật mình, bản năng lão luyện lập tức thôi thúc ông ta lùi lại, cơ bắp căng cứng, đôi mắt dán chặt vào khối chắn vừa mọc lên.
Nhưng còn chưa kịp định thần...
Một vệt lóe sáng như sao băng rạch ngang không trung.
Gen sử dụng kỹ năng Light Flash, nhảy vọt qua bức tường đất vừa dựng lên.
Trong khoảnh khắc ấy, George chỉ kịp thấy bóng đen đổ ập, phủ xuống như một điềm báo xấu, bộ giáp đen phản chiếu ánh sáng chập chờn, tựa như vực thẳm đang nuốt chửng bầu trời.
George gầm khẽ, cơ thể theo bản năng cuộn lại, nắm đấm siết chặt, cánh tay vươn lên trong tư thế tất sát, sẵn sàng cho cuộc chiến khốc liệt.
"Trận đấu này..." Giọng nói Gen vang lên, lạnh lùng, điềm tĩnh, như mang theo sức nặng của một nhát búa nện xuống linh hồn: "...Kết thúc ở đây thôi."
"[Shop Time]."
Mọi chuyển động của George ngừng lại, vẫn giữ nguyên tư thế chuẩn bị ra đòn, nhưng đôi mắt mở to như cả thế giới đã bị khóa cứng lại.
Chỉ một nhịp tim trôi qua.
Khi luồng sức mạnh của Stop Time tan biến, thời gian lại cuộn chảy.
Trước khi George kịp hiểu bản thân vừa bị giam hãm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối, lưỡi kiếm dị dạng kia đã xuyên phập qua lồng ngực như một cú sốc không thể kháng cự.
"Cái... quái quỷ... gì?!"
George quỵ gối. Đôi mắt già nua mở to, chứa đầy ngỡ ngàng và khó tin. Ông ta nhìn xuống ngực mình, nơi thanh kiếm lạnh lẽo đang cắm chặt, hơi thở gấp gáp, máu trào ra đỏ tươi từ khóe miệng.
"Không thể nào... kỹ năng đó... chẳng lẽ là...?"
George thì thào, ánh mắt chứa đầy sự mê man chỉ biết trăn trối nhìn.
Tinh linh Hỏa, Phong, Thủy, Mộc, Thổ, Thời gian, Bóng tối, Ánh sáng.
Cội nguồn, Vô sắc, Mộng Huyễn.
Nếu bảy Tinh linh đầu là "Trụ cột thế giới", thì ba tinh linh sau vượt trên vai trò chiến đấu đơn thuần - Chúng mang sắc thái siêu nguyên tố, thuộc về tầng "bản nguyên", những khái niệm không còn gói gọn trong thế giới vật chất, giống như bí mật ẩn giấu sau tấm màn thực tại.
Nhưng... điều đó không có nghĩa các Tinh linh còn lại không thể sánh bằng, ví dụ như Tinh linh Thời gian.
Stop Time - ngưng đọng thời gian của một cá thể trong một giây - đây chỉ là mầm mống sơ khai, tầng bề mặt thô ráp nhất mà Tinh linh Thời gian để lộ ra.
Bởi Tinh linh Thời gian còn nắm giữ kỹ năng độc hữu là Tears of Time - Giọt Lệ của Thời Gian.
Một kỹ năng cấp bậc thần thoại, vốn chỉ thuộc về một trong hai Anh Hùng được triệu hồi từ thời kỷ nguyên hỗn mang. Người ấy đã được Tinh linh Thời gian ban phước, trở thành kẻ duy nhất từng bẻ cong khoảnh khắc, dùng một giây để viết lại số mệnh của muôn người.
George rùng mình. Ông ta đã từng cho rằng Tears of Time chỉ là một đoạn huyền thoại phóng đại, một ký ức được thần thoại hóa theo năm tháng. Vậy mà giờ đây...
Máu rỉ ra nơi khóe môi, George run rẩy nghĩ.
Nhưng không thể không thừa nhận, đối với người bình thường thì Stop Time là một kỹ năng đáng sợ, có thể lật ngược thế trận vào những khoảnh khắc sinh tử.
Thì ra... đây mới là con át chủ bài của tên Spellblade này sao...?
Gen lạnh lùng rút thanh Drywood Fang khỏi ngực George, hất tung máu đỏ tươi vẽ thành một vòng cung lạnh lẽo trên không.
Vẫn còn chưa ngã gục, George cố gắng gân cổ, gồng cứng cơ thể như muốn dồn nốt hơi tàn để đứng dậy lần cuối.
Nhưng...
Thanh kiếm vung xuống.
"– Guhhh!" George gào lên một tiếng khản đặc.
Soạt–!
Một đường chém cắt phăng từ vai xuống ngang bụng. Tiếng xương và thịt bị xé toạc bởi thanh thép nghe rợn người đến cực điểm. Thân thể khổng lồ của George bật ngửa, máu phụt ra thành dòng, đỏ sẫm cả phiến đá dưới chân.
Gen không nhìn lại. Hắn khẽ lắc cổ tay, để từng giọt máu trên lưỡi kiếm nhỏ xuống nền như từng giọt mưa đen.
Cả đại sảnh chết lặng.
Chỉ còn tiếng thở gấp của lính gác và tiếng máu nhỏ tong tong hòa cùng tiếng kim loại lạnh buốt của thanh Drywood Fang.


0 Bình luận