Người dẫn đầu nhóm Bảy hít một hơi thật sâu, ánh mắt không rời khỏi đôi mắt đang ẩn sau mũ thép của Gen.
"Vậy… nghĩa là ngươi đang thừa nhận?" Giọng hắn trầm xuống, không còn giả vờ xã giao nữa.
Gen như thể đang cân nhắc câu trả lời, rồi lắc đầu, nói: "Không… Ta chỉ nói một giả thiết. Nhưng xem ra, các ngươi vừa xác nhận nó giúp ta."
Một vài thành viên phía sau nhóm Bảy trao đổi ánh nhìn ngắn ngủi. Có kẻ đã đặt tay lên vũ khí.
Người dẫn đầu hơi bước lên, giọng lập tức cứng rắn lại: "Lệnh bắt giữ đã được ký. Ngươi đi theo chúng ta, hoặc…"
Gen cắt lời, giọng trầm thấp nhưng lấn át hẳn: "Hoặc thế nào? Để rồi các ngươi kéo lê ta qua phố, như một chiến lợi phẩm cho kẻ đã trả tiền mua máu ta?"
Người dẫn đầu cau mày: "Ta không quan tâm ai muốn cái đầu của ngươi. Chúng ta chỉ làm việc theo lệnh."
Gen khẽ bật cười, tiếng cười khô khốc va vào lớp mũ giáp vang lên lanh lảnh: "Lệnh… là thứ để các ngươi vịn vào khi tay mình nhuốm máu kẻ khác, phải không?"
Hắn bước lên một bước, khoảng cách giờ chỉ còn vài tấc. Không khí giữa hai người như bị ép chặt lại. Rồi, hắn nghiêng đầu rất khẽ, cử chỉ của kẻ thách thức: "Ta không đi đâu cả... Và nếu các ngươi muốn thử… "
"…Thì cứ bước tiếp."
Âm thanh lọt qua khe mũ giáp nghe như tiếng chốt khóa vừa lạnh lùng đóng sập.
Cơn gió buổi sáng luồn qua con ngõ, cuốn theo mùi kim loại lạnh và hơi ẩm của đá lát đường. Dây xiềng thép trong tay nhóm Bảy khẽ rung. Chỉ còn chờ một cái siết tay, hoặc một nhịp thở gấp… trận chiến sẽ nổ ra.
Bàn tay bọc giáp của Gen khẽ xoay. Từ chiếc nhẫn không gian được đeo trên ngón tay hắn, một khối kim loại khổng lồ hiện ra.
Đó là một cây búa lớn màu đen, cán dài vươn qua tận vai, đầu búa to và nặng như có thể nghiền nát bất cứ thứ gì. Lớp kim loại đen tuyền không mịn, mà sần sùi như đá núi.
Gen vác cây búa lên vai.
Keng!
Tiếng cán búa chạm nhẹ vào giáp vai vang lên trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo như hồi chuông tử thần. Một vài thành viên nhóm Bảy theo phản xạ lùi một bước.
"Ta nói lại lần nữa…" Giọng hắn trầm xuống, như từ vực sâu vọng lên. "…Bước tiếp, các ngươi sẽ biết thứ gì đang chờ ở cuối đường."
Người dẫn đầu nhóm Bảy không lên tiếng. Bàn tay thả lỏng chuôi kiếm, đổi sang siết chặt xiềng thép rồi đột ngột quất tới.
Nhưng Gen đã di chuyển.
Chỉ bằng một bước, tốc độ xé rách khoảng cách. Cây búa từ vai vung xuống, mang theo âm thanh gió bị xé và sức nặng như muốn nghiền nát cả con phố.
ẦM!
Xiềng thép bị búa đánh vỡ tung, mắt xích văng ra như mưa. Kẻ dẫn đầu không kịp tránh, ngực hắn lõm xuống trong một tiếng rắc ghê rợn, thân thể bay ngược, đập mạnh xuống mặt đường lát đá.
Máu phun ra thành vệt dài đỏ thẫm trên nền gạch.
Kẻ thứ hai lao vào từ bên hông, tốc độ nhanh hơn cả một mũi tên, xiềng thép cuộn như con rắn muốn quấn lấy cổ con mồi. Gen không lùi cũng không tránh né, hắn chỉ nhấc búa, quất một cú chếch từ dưới lên, cuốn theo gió và mùi máu của gã vừa bị kết liễu.
RẦM!
Cả thân người đối thủ bị hất bổng, đập thẳng lên mái nhà bên cạnh, gạch ngói vỡ nát. Máu nhỏ xuống như mưa đỏ từ trên cao.
Hai kẻ khác lập tức tách hướng, ý định kẹp chéo đối thủ. Nhưng bước chân Gen chỉ xoay một lần, cây búa quét ngang một vòng tròn.
Âm thanh thịt và xương bị nghiền vỡ vang lên cùng lúc, cả hai bị hất văng như con rối, một tên bay ngược lại hướng đầu ngõ, tên còn lại đập đầu xuống nền đá, hộp sọ vỡ ra như vỏ hạt dẻ.
Ba người còn lại sững sờ trong thoáng chốc, nhưng bản năng vẫn buộc chúng lao vào. Một kẻ trượt thấp đến, dao găm lóe lên. Kẻ khác phóng vọt lên và tấn công từ trên mái. Tên cuối cùng tung xiềng vào chân Gen.
Hắn chẳng thèm nhìn.
Búa chuyển sang tay trái, tay phải chụp lấy dây xiềng và kéo mạnh. Kẻ cầm dây bị giật về phía trước, chỉ vừa kịp thấy đầu búa đen phủ xuống tầm mắt mình.
BỐP!
Không còn đầu nữa, chỉ còn một khối thịt đỏ văng ra.
Tên trên mái chưa kịp đáp xuống, Gen xoay búa một vòng, dùng đà vung lên như muốn bổ trời. Cú va chạm giữa búa và cơ thể tạo ra tiếng nổ khô khốc, thứ từng là một người giờ chỉ còn là đám thịt rách bay tung tóe lên không trung.
Kẻ cuối cùng ngồi bệt xuống, tay vẫn cầm dao nhưng không còn sức để cử động. Ánh mắt hắn chạm vào mũ thép của Gen và chỉ thấy phản chiếu hình ảnh của chính mình, bé nhỏ, run rẩy và sắp biến mất.
Gen nhấc búa lên vai, cúi nhẹ đầu:
"Bảy… giờ chỉ còn một, muốn sống thì biến đi."
Tiếng bước chân tên đó bỏ chạy loạng choạng vang xa, để lại con ngõ đầy máu và xác chết. Gen quay người lại, mang theo Dolly đi về hướng quảng trường, bước chân bình thản như thể vừa dọn xong một mớ rác.
Trong dinh thự của George nơi quảng trường, ánh sáng lọt qua rèm dày thành từng vệt vàng mờ. George ngồi sau bàn, một tay cầm ly rượu sóng sánh, một tay khẽ gõ nhịp đều lên thành ghế, đôi mắt nửa nhắm nửa mở như đang tính toán điều gì đấy.
Mo Hamus bước vào, thuận tay đóng cửa lại sau lưng. Tiếng bản lề khép lại khẽ vang, như đóng kín cả thế giới bên ngoài.
"Thưa ngài, đội Bảy đã nhận lệnh. Nếu tên đó phản kháng, lính thị trấn sẽ có cớ… Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch." Hắn nói, giọng trầm đục.
George khẽ nghiêng ly, nhìn ánh rượu đỏ chảy xoáy bên trong: "Ta không muốn máu của thuộc hạ ta vấy ra ngoài phố nếu không cần thiết. Nếu hắn ngoan ngoãn chịu trói, càng tốt. Nhưng…"
Gã xoay ly rượu, ánh đỏ hồng lắc lư trong thủy tinh: "… Nếu hắn dám chống lại luật của Venezia, thì sẽ có cả trăm kẻ tình nguyện băm hắn ra để được chạm vào đồng tiền của ta."
Mo Hamus gật nhẹ, song ánh mắt sắc lên như lưỡi dao mới mài: "Hắn là một kẻ mạnh, tôi đoán loại người như vậy không dễ đặt cổ vào thòng lọng."
George bật cười khẽ, tiếng cười lạnh như lưỡi kéo cắt qua vải: "Chính vì vậy ta không cần hạ mình tới gần. Luật pháp là cái lưỡi dao sạch sẽ nhất, cắt cổ ai đó mà không cần phải rửa tay."
Mặt trời đã lên cao, ánh sáng dội qua quảng trường như một tấm gương chói lòa.
Cuộc trò chuyện giữa George và Mo Hamus mau chóng kết thúc, cả tòa dinh thự chìm lại trong nhịp sống thường nhật của nó. Bên dưới tầng lầu, lính gác đổi ca, người hầu đi lại với những khay bạc sáng bóng, tiếng bánh xe ngựa lăn đều trên đá lát ở bên ngoài.
Không ai trong số họ biết, ở một góc gần khu chợ Venezia, mùi máu đang ngấm xuống kẽ đá.
Phải mất một lúc lâu sau, tiếng bước chân vội vã vang lên kèm theo tiếng leng keng của giáp trụ. Một tốp lính thị trấn lao đến từ phía ngoài khu chợ, hơi thở gấp gáp, lưỡi kiếm chưa kịp rút hết khỏi vỏ.
Rồi họ khựng lại.
Cả con ngõ dài biến thành một bức tranh nhuộm máu. Những tấm áo khoác xám giờ chỉ còn là những mảnh vải rách dính thịt vụn, xương trắng lẫn lộn với mảnh gạch vỡ, như thể ai đó đã nghiền nát mọi thứ thành đống hỗn tạp.
Một người lính trẻ nuốt nước bọt, bàn tay run đến mức lưỡi kiếm kêu lách cách vào bao.
"Là… nhóm Bảy?" Anh ta lẩm bẩm, như thể tự hỏi câu trả lời sẽ khác đi nếu mình nói khẽ.
Người chỉ huy lớn tuổi hơn bước tới, đôi mắt vốn đã quen với máu nay bỗng thoáng co lại. Ông quỳ xuống, dùng găng tay lật một mảnh vải xám lên, dưới đó là một khuôn mặt bị bẹp dúm, chẳng còn nhận ra được nữa, nhưng chiếc nhẫn sắt ở ngón tay thì không thể nhầm lẫn được.
"Là họ." Giọng ông khàn khàn, không phải vì xúc động, mà vì hiểu rõ hậu quả: "Trong thị trấn này… không ai có thể làm được chuyện này. Người gây ra chuyện này ắt hẳn không phải người thường."
Một khoảng lặng nặng nề phủ xuống.
"Nhưng… tại sao? Ai lại muốn giết cả nhóm Bảy? Chẳng lẽ có thù oán gì sao?" Một binh sĩ khác khẽ nói, mắt vẫn không rời những mảng thịt nát.
Một người lính khác thì thào, giọng nghẹn lại: "Có lẽ là kẻ địch từ ngoài vào, nhưng nếu là người trong thị trấn… thì rốt cuộc là ai đủ sức làm chuyện này?"
Người chỉ huy cau mày, bàn tay siết chặt găng da: "Đừng nói nữa. Suy đoán chỉ khiến đầu các ngươi rối loạn thêm. Chúng ta không biết và cũng không cần phải biết… ít nhất là lúc này."
Xa xa, tiếng chợ Venezia vẫn ồn ào, nhưng ở đây, thời gian như ngừng lại.
Người lính trẻ dè dặt: "Chỉ huy… chuyện này, chúng ta… báo thẳng cho người quản lý thị trấn chứ?"
"Ừ..." Ông liếc nhìn quanh, như muốn chắc chắn rằng không có tai lạ nào nghe thấy. Ông ta không muốn xuất hiện sự hỗn loạn trong dân chúng: "Chúng ta không biết ai làm… vậy nên tốt nhất là đừng đoán."
Ông không nói tiếp. Chỉ quay lưng, ra hiệu thu dọn thi thể. Mỗi bước chân dẫm qua vũng máu đều để lại dấu giày đỏ thẫm, như thể chính họ cũng vừa đặt một chân vào vòng xoáy không thể thoát.
Tin tức nơi đây chưa kịp vượt qua những bức tường để lọt vào tai người khác.
Nhưng gió thì không bị chặn lại, nó mang theo hơi lạnh lạ lùng, luồn qua các con hẻm, bò lên bậc thềm đá của dinh thự George.
Và rồi sau đó…
Tiếng bước chân trong bộ giáp kim loại nặng nề vang lên trước cổng.
Người lính gác ngoài sân hơi nheo mắt lại khi bóng người bí ẩn từ xa dần dần bước tới.
Trong khoảnh khắc ấy, tim hắn chợt khựng lại. Bộ giáp kia không giống thứ quân lính bình thường có thể mua được. Nó không phải là sắt thô hay thép rẻ tiền được rèn cho lính tuần tra, mà là thứ gì đó mượt, chắc, lạnh lùng như nuốt trọn ánh sáng quanh nó. Đắt đỏ. Chắc chắn là cực kỳ đắt đỏ. Thậm chí chỉ riêng phần kim loại bóng mờ ấy cũng có thể đổi được bằng cả gia sản của hắn.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tên lính canh: Một kẻ khoác bộ giáp như vậy, làm sao có thể chỉ là khách vãng lai? Là hiệp sĩ thuê? Là sát thủ ngầm được nuôi bằng vàng?
Người lính gác cau mày, đưa tay lên cán giáo, gằn giọng: "Đây là dinh thự của ngài George, ngươi đến tìm ai?"
Bóng người ấy không đáp.
Người lính gác siết chặt cây giáo hơn, bước tới một bước, tiếng đế giày va vào nền sỏi khô khốc: "Ta hỏi, ngươi muốn gì ở đây?"
Trong thoáng chốc, một mảnh vải xám rách nát rơi khỏi tay kẻ mặc giáp toàn thân rồi lật phật đáp xuống nền đất. Lính gác chỉ kịp thoáng nhìn, tưởng như đó chỉ là giẻ rách, chẳng thể nào ngờ nó từng là dấu hiệu của nhóm Bảy khét tiếng.
Cổng thép cao ngất, từng thanh kim loại đan chặt như tường thành.
Nhưng—
Tên lính trông thấy kẻ mặc bộ giáp đen kia đã đưa tay chạm vào, siết chặt lấy song sắt.
Âm thanh rít khàn khàn, tiếng kim loại rống lên. Từng khớp nối của cánh cổng rên siết, rung bần bật như linh hồn sắt thép đang tuyệt vọng gào thét.
Chỉ một cú giật mạnh.
ẦM!
Cánh cổng sụp đổ như bức tường giấy, từng thanh thép cong vặn, gãy gập như cỏ khô, rơi xuống nền đá với âm thanh nặng nề.
Người lính gác chết lặng, đôi mắt mở trừng không tin nổi, cả cột trụ của bức tường liên kết với cổng thép kiên cố đã đổ sập chỉ bởi đôi tay trần bọc giáp.
Bóng người khoác áo choàng đen không ngừng lại, hắn đi vào khuôn viên dinh thự, chân dẫm lên những thanh sắt méo mó. Tiếng kim loại rên rỉ dưới bước chân, từng nhịp bước nện xuống các mảnh đá vụn khiến chúng vang lên lạnh lùng như từng tiếng nhịp búa dội vào tim người đứng gần.
Người lính gác lùi lại, chân run lẩy bẩy chẳng thể tin nổi sự áp đảo đang hiện diện trước mặt. Cả người hắn cứng đờ, gương mặt tái nhợt đi trông thấy.
Và rồi, không một lời báo trước—
ẦM!!!
Chiếc búa khổng lồ xuất hiện. Kẻ mặc giáp đen nâng búa quét ngang, va thẳng vào cánh cửa gỗ chính của dinh thự. Gỗ dày nứt toác theo từng đường vân, bản lề văng tung tóe, mảnh vụn bay tứ phía như mưa sỏi. Tiếng ầm vang vọng khắp tầng lầu, âm thanh rùng rợn hơn cả sắt thép bị giật sập trước đó khiến lũ chim trên quảng trường hoảng loạn bay vút lên, rối rít kêu la.
Người lính gác chưa kịp thốt lên lời nào đã lảo đảo ngã nhào xuống nền đá, cánh tay run lẩy bẩy, mắt mở trừng ngơ ngác nhìn cánh cửa bị phá tan như tờ giấy mỏng. Trong thoáng mù bụi gỗ, ánh sáng chói lòa từ quảng trường hắt vào, bóng người khoác áo choàng đen bước qua ngưỡng cửa, từng bước đi chậm rãi nhưng mang tính áp đảo và lạnh lùng.
Trên tầng hai, George nhấc ly rượu, ánh mắt tràn đầy nét suy tư.
Bỗng nhiên, một tiếng ầm khổng lồ từ phía dưới dội lên rền vang, xuyên qua sàn gỗ và tường dày của dinh thự. Ly rượu trong tay George rung lên, sóng đỏ lăn tăn chảy theo vết tròn của chiếc ly, ánh mắt ông mở to, thoáng xuất hiện sự bất ngờ.
"Cái gì đó…?" George thì thầm, nhưng giọng vẫn đày sắc lạnh. Ông đặt ly xuống, từng ngón tay siết chặt thành nắm.
Rất nhanh Mo Hamus đang ở đâu đó trên tầng hai vội đi vào, giọng hắn trầm thấp, pha lẫn chút căng thẳng: "Ngài… có nhận thấy không? Cánh cửa… dường như bị phá tan tành."
Mo Hamus nheo mắt lại, giọng trầm hơn: "Đây là một vụ tập kích. Nhưng… giờ này, ban ngày, giữa quảng trường… chuyện này rất bất thường."
George không trả lời ngay, lắng nghe từng rung động còn sót lại từ tầng trệt. Tiếng rền vang như nhắc nhở rằng có người đang bước vào quyền lực của ông ta.
George hít sâu một hơi nhầm áp chế cơn tức giận, tiếp theo nhìn ly rượu đỏ xoáy trong tay, lạnh lùng cất giọng như đang trò chuyện với chính bản thân: "Một vụ tập kích… Nhưng tại sao chúng lại dám? Chẳng lẽ đây là sự thách thức?"
George lắc đầu: "Dù sao, thị trấn này chỉ là căn cứ. Quyền lực thật sự chỉ nằm ở những con đường buôn lậu nơi tiền bạc chảy mạnh."
Mo Hamus nhíu mày, nghiêng đầu suy đoán: "Có thể là các băng nhóm đối lập. Đặc biệt là Julia. Ả vẫn luôn gây áp lực, muốn đoạt quyền kiểm soát để cắt nguồn lợi. Nhưng dù là ai… lúc này họ không đến để nói chuyện."
George cất tiếng cười lạnh: "… Không quan trọng. Quan trọng là chúng đã đụng tới nơi ta ở. Chúng muốn thăm dò hay khiêu chiến… thì sẽ phải trả giá. Ta cần biết, ai đứng dưới sân… và mục đích là gì."
Nói xong, George đặt ly rượu xuống bàn, đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Cả hai lập tức bước ra ngoài.
Mo Hamus thì đi chậm một nhịp, ánh mắt căng ra như muốn dò xét từng góc khuất.
Sảnh lớn của dinh thự vốn là niềm kiêu hãnh của George. Nền lát gạch hoa cẩm thạch đen trắng, mát lạnh và trơn bóng như gương soi. Trần nhà cao, bên trên buông xuống một chiếc đèn chùm bằng pha lê tinh xảo, hàng trăm mảnh thủy tinh nhỏ lấp lánh, phản chiếu ánh sáng vàng mờ ảo. Hai bên sảnh là đôi cầu thang uốn cong, chạy song song và nối thẳng lên tầng lầu, khiến toàn bộ tầng trệt như một khán đài uy nghi của kẻ quyền lực.
George và Mo Hamus vừa đặt chân xuống những bậc cầu thang thì sảnh lớn như đông cứng lại. Mọi âm thanh ngừng bặt. Ánh sáng từ cánh cửa chính vỡ òa, trải dài trên nền gạch cẩm thạch lạnh lẽo, phơi bày rõ rệt hai thân hình lạ lẫm đứng bất động chính giữa sảnh.
Một lớn, một nhỏ.
Cả hai đều khoác bộ giáp đen kín từ đầu tới chân, lớp kim loại như nuốt hết ánh sáng xung quanh để lộ ra thứ khí chất nặng nề đến khó thở. Bọn họ đứng im lìm, không cử động, chẳng thốt một lời. Trông chẳng khác nào hai pho tượng u ám được cố tình đặt ở đó để uy hiếp bất kỳ kẻ nào đang hiện diện ở đây.
Vài lính gác đứng rải rác trong sảnh, lưỡi kiếm họ đã rút ra nhưng ánh thép chẳng hề tạo thêm an toàn nào. Bàn tay run rẩy làm mũi gươm khẽ rung, phát ra thứ âm thanh rền rĩ mỏng manh. Không ai dám bước tới. Ánh mắt họ dán chặt vào hai bóng hình đang đứng sừng sững, như thể chỉ cần sơ sẩy thôi cũng có thể bị đôi tượng sống kia nuốt chửng.
Có người cố làm dịu cổ họng khô rát, bật lên tiếng "ừng ực". Âm thanh nhỏ bé ấy vang vọng đến mức khiến chính người phát ra cũng rùng mình. Họ chỉ mong một ai đó, bất kỳ ai, phá vỡ màn tĩnh mịch nặng nề, bởi sự im lặng lúc này giống như một lưỡi dao kề ngay yết hầu.
Một người hầu bàng hoàng lùi lại, đôi tay bám vào khay bạc còn nguyên ánh sáng sáng loáng. Bàn tay run run đến nỗi mép khay kêu lạch cạch, như muốn buông rơi mà không dám.
Trên cầu thang, bàn tay George siết chặt vào lan can, các đốt ngón tay căng ra trắng bệch. Không phải sợ hãi, mà vì tức giận. Đôi mắt ông lướt qua khắp sảnh, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết, từ lính gác đang sợ hãi, người hầu run rẩy cho đến ánh sáng phản chiếu trên bộ giáp của hai kẻ lạ mặt. Mọi chuyển động, dù là nhỏ nhất đều rơi gọn vào trong tầm mắt lạnh lẽo của ông ta.
Toàn bộ khung cảnh bây giờ không còn là sảnh đường xa hoa của một dinh thự quyền thế mà biến thành một vũ đài kỳ lạ. Vũ đài của sự tĩnh lặng, chỉ có những ánh nhìn đan xen như những mũi tên vô hình chờ khoảnh khắc bùng nổ.


0 Bình luận