"Ngươi... được ai phái đến? Là Julia? Hay một băng nhóm nào khác?"
George hít một hơi thật sâu áp chế sự khó chịu trong lòng, giọng vang lên lạnh lùng nhưng kiềm chế.
Mặc dù hỏi vậy, nhưng trong thâm tâm George rất rõ ràng, chẳng có băng đảng nào đủ can đảm uy hiếp ông ta ngoài Julia.
Julia... con sói cái từ thành phố Ravennica, một vùng đất lạnh lẽo ở phương Bắc, nơi bọn người của ả đào khoáng và rèn vũ khí như một đế chế ngầm. Từ lâu ả đã đối chọi với George ở Venezia, lúc ngấm ngầm, lúc công khai, chẳng bao giờ chịu lùi bước.
Julia sở hữu quyền lực từ sắt thép và máu, băng nhóm của ả thống trị nguồn cung vũ khí.
George cai trị bằng thông tin và dòng chảy ngầm, kiểm soát buôn lậu và mạng lưới — thuốc phiện, chất kích thích, độc dược, buôn nô lệ, lính đánh thuê.
Quyền lực thật sự của George nằm trên những con đường buôn lậu trải dài từ biên giới Đế Đô cho tới tận những hải cảng xa xôi. Hắn không rèn thép, cũng không cầm quân. Thứ hắn nắm giữ là những mạch ngầm, nơi thép từ Ravennica và hàng cấm từ phương Đông để rồi chảy đi khắp nơi.
Ở Ravennica, Julia có thể xây dựng binh đoàn với khoáng sản và lò rèn. Nhưng muốn bán vũ khí, muốn đổi thép lấy vàng, ả không thể không chạm vào cái tên George.
Nếu Julia mạnh vì có thép và binh khí thì George mạnh vì mọi kẻ muốn dùng thép đều phải đi qua con đường của hắn.
Chính vì vậy, hai thế lực ấy vừa cần nhau, vừa căm ghét nhau. Julia muốn bóp chết George để không phải nhờ đến hắn làm trung gian. George muốn triệt hạ Julia để độc chiếm cả nguồn thép lẫn thị trường. Cả hai đều hiểu rõ, chỉ cần một bên sụp đổ bên kia sẽ nuốt trọn thế lực còn lại.
Nguồn cơn bắt đầu từ 17 năm trước.
Đế Đô từng là Vương quốc Kakor hùng mạnh, từng độc lập. Nhưng sau khi bị Đế Quốc xâm chiếm, nó bị biến thành thủ đô mới của Đế Quốc, người dân giờ chỉ còn gọi là Đế Đô.
Một số tầng lớp quý tộc cũ bị xử tử, bị gạt sang bên lề hoặc bị lưu vong, sống lay lắt như những bóng ma của thời huy hoàng. Trong số những kẻ bị đẩy ra bên lề ấy... chính là cha mẹ của Gen.
Thị trấn Venezia nằm ngoại biên của Đế Đô, sát vùng giáp ranh với Dungeon.
Đế Quốc coi Venezia là "một vết bẩn khó tẩy" nhưng không thể hoặc không muốn tiêu diệt hoàn toàn, vì nơi này ngầm giữ vai trò như một vùng đệm giữa Đế Đô và mối nguy Dungeon. Chính khoảng trống quyền lực ấy cho phép George vươn lên làm "chúa tể trong bóng tối".
Ravennica ở phía Bắc, sâu trong dãy núi Ironfang lạnh giá nơi có nhiều mỏ khoáng. Xưa kia Ravennica từng nằm trong quyền cai trị của Vương quốc cũ, nhưng khi Đế Quốc chiếm đóng, họ chỉ quan tâm đến khoáng sản chảy về kinh khố. Ravennica vì thế trở thành một vùng bán tự trị, miễn là cống nạp khoáng sản đều đặn. Chính sự bỏ mặc đó tạo điều kiện cho Julia xây dựng "đế chế ngầm bằng sắt và lửa".
George và Julia chính là hai kẻ lợi dụng vết nứt do Đế Quốc để lại. Một kẻ bám vào sự hỗn loạn biên giới, một kẻ tận dụng sự bỏ mặc vùng công nghiệp.
Gen không trả lời ngay. Dưới lớp giáp đen, hắn lặng lẽ đánh giá George.
George có mái tóc vàng uốn lượn như mì sợi và chiếc mũi to dị thường nổi bật, sẽ trông buồn cười nếu nhìn thoáng qua. Nhưng tuyệt nhiên chẳng ai cười nổi trước đôi mắt sắc lẻm như dao mổ của George. Vậy nên, vẻ buồn cười ấy lại thành một nỗi rờn rợn, bởi nó gợi cảm giác người đàn ông này ẩn giấu sau lớp mặt nạ nực cười là sự tàn nhẫn tuyệt đối.
Gen đoán George đã hiểu lầm. Hắn không thuộc bất kỳ thế lực nào, một kẻ đơn độc đi trên con đường của mình. Nhưng thử hỏi, trong thế giới nơi quyền lực vận hành bằng máu và vàng, có ai tin vào một kẻ hành động vì cá nhân chứ?
Cuối cùng giọng Gen vang lên, bình tĩnh mà dứt khoát, cắt phăng những ngờ vực trong đầu George: "Đây là vấn đề cá nhân... chẳng ai sai khiến ta cả."
George cau mày.
"Không ai sai khiến? Vậy tức là ngươi... hành động đơn độc?"
Nói xong, tiếp theo là một tràng cười ngắn, rồi từng từ lạnh lùng bật ra: "Ở Venezia này, không ai đủ sức một mình đối đầu cả một thế lực. Nói đi, rốt cuộc ngươi tìm gì ở đây?"
Gen bước lên một bước. Tiếng giày giáp nện xuống nền đá vang vọng nặng nề như nhát búa dội vào không khí căng thẳng. Hắn ngẩng đầu, giọng vang rền điềm tĩnh đến đáng sợ: "Ta chỉ đến hỏi một câu."
George nheo mắt: "Câu gì?"
"Các ngươi rất thích xuất hiện lúc người khác đang ăn?"
George hít mạnh một hơi, cảm giác lồng ngực như bị thứ gì đó đè nén, mắt ông ta sắc lạnh như muốn xé toạc bóng người trước mặt. Ông ta gằn giọng:
"Ngươi phá cổng, phá cửa... chỉ để nói một câu đùa cợt như thế?"
"Không phải đùa. Ta đang hỏi về chuyện ở nhà trọ."
Gen không đổi sắc, giọng đều và dứt khoát.
Ngược lại, Mo Hamus nghe vậy thì thây đổi sắc mặt. Hắn đột nhiên nhớ đến buổi sáng hôm nay...
"Ngươi..." Mo Hamus kinh ngạc bật thốt, mắt mở to nhìn Gen: "Là kẻ ở nhà trọ..."
George liếc sang Mo Hamus, nhìn phản ứng này, ông ta cũng đoán được đại khái mọi chuyện.
Gen quay sang, ánh mắt dưới mũ trụ hướng thẳng về phía Mo Hamus, giọng nói lạnh tanh: "Đúng vậy, ta đến đây để hỏi... là do ngươi tự ý, hay có kẻ đứng sau?"
Cả sảnh im phăng phắc. Vài lính gác nhìn nhau, tay cầm mũi giáo khẽ run rẩy hạ thấp xuống. Tất cả có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói ấy.
"Hóa ra... ngươi không phải người của Julia."
George chau mày, bàn tay giấu dưới vạt áo siết lại, mặc dù giọng đầy nghi vấn, nhưng trong thâm tâm ông ta đã khẳng định.
"Ngươi xông vào tận đây... chỉ vì muốn hỏi một câu như thế sao?"
"Không. Ta đến đây... để chắc chắn rằng ta tìm đúng kẻ phải trả giá."
Gen bước thêm một bước, tiếng nói không hề bị dao động.
George cảm giác như toàn bộ tính toán được sắp xếp đã bị một bàn tay vô hình cho xé nát. Quân cờ đáng lẽ phải rơi đúng vào vị trí mà ông ta mong muốn. Thế nhưng... lại trượt khỏi quỹ đạo ngoài tầm kiểm soát.
George căm ghét nhất chính là sự hỗn loạn. Thứ cảm giác bị động này như một cái gai cắm sâu vào da thịt. Bao nhiêu năm qua, George luôn là kẻ dẫn dắt, kẻ ngồi trên cao nhìn xuống bàn cờ và quyết định vận mệnh của những kẻ bên dưới. Thế mà giờ đây, ông ta lại đang bị buộc phải ứng phó, bị kéo đi theo nhịp điệu của người khác.
"Trả giá? Ngươi nói vậy là có ý gì? Một kẻ lạ mặt xông vào lãnh địa của ta, lại dám đứng trước mặt ta mà dọa nạt?"
George híp mắt lại, cảm giác bản thân như bị khiêu khích, chẳng lẽ ông ta đã quá hiền từ với đối phương? Đáng lẽ ra nên trực tiếp tận diệt thây vì chỉ sử dụng luật pháp ở Venezia như một con bài, đây chính là kết quả.
Gen vứt ra nghi vấn: "Ở nhà trọ, một gã đã giở trò hèn hạ với một người mẹ và đứa con. Hắn sai thuộc hạ đến... và khi thất bại, có kẻ khác tiếp tục ra tay vào sáng nay. Ta muốn biết... kẻ đó hành động nhân danh chính mình, hay là theo lệnh từ trên?"
George cười khẩy, lạnh nhạt trả lời: "Nhà trọ? Venezia này mỗi ngày đều có vài mạng bị đâm, vài chục kẻ bị bóc lột. Ngươi muốn hỏi ai đứng sau? Vậy thì ta hỏi lại, ngươi nghĩ ta có thời giờ quan tâm đến vài kẻ cặn bã trong cái thị trấn mục nát này sao?"
"Vậy là không phải lệnh của ngươi?"
"Ta không phí thời gian cho những trò vặt vãnh đó. Thị trấn này... còn chưa xứng đáng cho ta rút lấy lợi ích. Ngươi nghĩ ta cần hạ mình chen vào việc dằn vặt vài con dân hèn mọn ở đây ư? Không đáng."
George ánh mắt sắc lạnh, nhấn mạnh từng chữ.
Gen im lặng lắng nghe, rồi mở miệng như một nhát dao thăm dò: "Vậy kẻ kia... Callum, chỉ là một thằng nhãi tự tung tự tác?"
"Ngươi hỏi nhiều quá. Câu trả lời duy nhất là chẳng có ai dám ra tay nhân danh ta mà chưa có lệnh. Nếu có kẻ dám, hắn sẽ không sống sót để ngươi phải tìm đến đây để hỏi."
Giọng nói George nặng hơn, như muốn cắt đứt câu chuyện.
Gen đã nhận ra, George không hoàn toàn thừa nhận, nhưng rõ ràng có một "kẻ được dung túng" đang lộng hành trong thị trấn này.
Gen khẽ nghiêng đầu, giọng nghe như một bản án lạnh lẽo: "Ngươi nói... không ai dám nhân danh ngươi. Vậy tức là, có kẻ được phép nhân danh ngươi?"
George hơi khựng lại, nhưng rồi rất nhanh khóe miệng nhếch thành nụ cười khinh miệt: "Ngươi thông minh đấy. Nhưng ngươi đang bước quá xa trên một sợi dây mỏng manh... Hỏi thêm một câu nữa thôi, ngươi sẽ rơi thẳng xuống vực."
"Vậy ra... kẻ đó mang họ của ngươi?"
George nghe thế thì chẳng cần phải thăm dò nữa, hiện tại ông ta đã thật sự tin tưởng Gen không phải người do Julia sai phái. Vì nếu không, sẽ biết rõ Cullum đích thị là con trai của ông ta.
George bật cười khẽ, cái mũi to hếch lên làm tiếng cười càng thêm vẻ khinh bỉ.
"Ngươi quả thật liều lĩnh. Biết chạm đúng vào một cái tên... và ngươi nghĩ ta sẽ đỏ mặt phủ nhận ư? Sai rồi."
Ngón tay George gõ nhịp lên lan can cầu thang, tiếng nói vang vọng một cách mạnh mẽ, không chút nào kiêng dè : "Đúng, thằng nhãi đó mang họ của ta. Callum là máu mủ của ta. Chính vì thế... hắn có quyền làm điều mà bất kỳ kẻ nào khác trong cái thị trấn rác rưởi này không dám."
Mo Hamus thoáng giật mình, mồ hôi rịn trên thái dương, bởi đây là lần hiếm hoi George công khai buông lời thừa nhận trước mặt người ngoài. Hơn nữa trong mắt George, Gen tựa hồ chẳng phải là mối đe dọa lớn lao.
"Ngươi có thể gọi đó là lộng hành, có thể gọi đó là dung túng. Ta thì gọi đó là... đặc quyền. Callum muốn quấy rối ai, muốn bẻ gãy thứ gì, muốn vứt bỏ mạng sống nào... thì ở Venezia này, tất cả phải cúi đầu chấp nhận. Vì hắn là con ta."
Không khí trong sảnh trở nên khó khăn hít thở hơn. Đám lính gác dù từng chứng kiến không ít cảnh tàn bạo vẫn thấy gai sống lưng.
"Vậy là ngươi thừa nhận. Chính ngươi đã để mặc cho hắn giở trò hèn hạ với một người mẹ và đứa trẻ. Để hắn tùy ý chiếm dụng một quán rượu. Chính sự bao che của ngươi đã đẩy thị trấn này thành nơi chó sói mặc sức cắn xé."
Gen lạnh nhạt tiếp lời, âm thanh từ hắn vang ra dửng dưng, chẳng mang lấy một tia cảm xúc hệt như cuộc tán gẫu vô nghĩa.
"Thị trấn này vốn dĩ đã là nơi chó sói ngự trị. Ta chỉ đơn giản là con sói lớn nhất. Và kẻ nào dám cản đường Callum... tức là đã cản đường ta."
"Ngươi hiểu rồi chứ? Ở Venezia này, luật không nằm trong sách. Luật... nằm trong tay ta."
Khóe miệng George nhếch lên, nói ra một điều đương nhiên.
"Ngươi vừa thừa nhận? Vậy tức là... kẻ ta phải xử lý, không chỉ có hắn."
Gen khẽ nâng đầu nhìn về phía Mo Hamus, sau khi dứt câu, hắn lại nhìn George. Cử động này đã vô cùng rõ ràng.
Khóe môi George nhếch lên, ông ta cảm thấy như mình đang nghe phải một chuyện cười thú vị nào đó.
"Hừ. Ngươi không biết mình vừa đặt chân vào trò chơi nào đâu, kẻ ngoài cuộc."
Nói rồi, George liếc về phía sau lưng, giọng nói rền rĩ khắp sảnh: "Mo Hamus. Lần trước ngươi thất bại... hôm nay ngươi sẽ rửa sạch nỗi nhục đó."
"Tuân lệnh!" Mo Hamus siết chặt đoản đao của mình.
Nhưng chưa đợi gã kịp làm ra cử động, George đã chủ động bước xuống từng bậc thang.
"Đừng tưởng ta chỉ biết ngồi trên ngai vàng mà phán xét, kẻ lạ mặt..."
"Ta! Chính là Đấu giả."
"[Muscle Berserk]."
George trầm giọng đồng thời giơ ra bàn tay phải. Ngay khoảng khắc ấy, một vầng sáng đỏ thẫm chớp lóe quanh cơ thể. Cơ bắp dưới lớp áo bành trướng, thân hình vốn gầy gò lập tức phồng lớn, từng thớ cơ căng cứng, gân xanh trồi hẳn lên như những sợi xích bị nung đỏ.
Mỗi bước đi của ông ta, tiếng gỗ rên rỉ dưới lòng bàn chân như thể từng bậc thang vô tri đấy đang phải chống đỡ lấy một luồng áp lực khổng lồ.
Bước chân của George khiến không khí trong sảnh dày đặc thêm một phần. Lính gác bên dưới bỗng lùi lại theo bản năng, bởi họ biết, đã lâu lắm rồi George mới tự mình đứng ra.
"Ôi... mẹ nó..." Một tên lính gác không kiềm chế được mà bất giác thầm thì, giọng run run.
Những người còn lại mở to mắt, không dám rời thân hình đang bành trướng từng thớ cơ kia.
Cả tòa dinh thự giống như đang nín thở khi George đặt chân xuống cầu thang.
"Julia... hay bất kỳ ai cũng không thể chen chân vào Venezia. Đây là lãnh địa của ta. Nếu ta phải tự mình đứng ra, thì ngươi sẽ chỉ còn con đường duy nhất... chết."
Đã bao lâu rồi ta chưa phải tự mình ra mặt? George nghĩ thầm. Trong sâu thẳm, sự kiêu ngạo xen lẫn chút phẫn nộ dâng trào. Đáng lẽ, những kẻ như Gen phải bị nghiền ép ở bên ngoài bởi quy tắc. Việc ông ta phải bước xuống tận đây... là một sự sỉ nhục, vậy nên sẽ chẳng có cái chết nhẹ nhàng nào dành cho đối phương.
Đấu Giả (Martial Path — Con Đường Võ Sĩ).
Muscle Berserk — Kỹ năng kép thăng cấp từ kỹ năng cường hóa cơ bản Muscle Strength.
Muscle Berserk là một nhánh "thô bạo", thiên về sức mạnh thuần túy, áp chế, uy lực.
Ngoại trừ Muscle Berserk, nhánh thăng cấp khác của Muscle Strength là Muscle Refine — Một nhánh "tinh luyện" dành cho những người không muốn biến dạng cơ thể như George, đặc biệt là nữ giới. Muscle Refine thiên về hiệu suất, sự dẻo dai, tốc độ và sức mạnh gọn gàng.
Sau lưng, Mo Hamus siết chặt đoản đao, đôi mắt bám theo từng bước chân nặng nề của George. Mỗi tiếng gỗ rên rỉ lại khơi dậy trong tâm trí hắn một mảnh ký ức cũ, rõ rệt như thể mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Cảnh tượng này... chẳng khác nào trong Dungeon năm xưa.
Khi đó, George chỉ sở hữu mảnh khởi đầu thô sơ là kỹ năng Muscle Strength. Tương tự như tình huống hiện tại, George bước lên phía trước, khi ấy thân hình nhỏ bé nhưng cứng cỏi, để Mo Hamus có thể tung những nhát đao chí mạng từ trong bóng tối.
Đã nhiều năm trôi qua... giờ đây, cảm giác vẫn vậy. Chỉ khác rằng kẻ đứng trước mặt cả hai đã không còn là quái vật gớm ghiếc trong Dungeon, mà là một con người khoác giáp toàn thân.
Khóe môi Mo Hamus khẽ nhếch lên trong thoáng chốc. Đó không phải là nụ cười chế giễu hay tự tin, mà là nụ cười của kẻ đã chọn xong con đường.


0 Bình luận