The Outer One
Jrrn68
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 34: Khúc Dạo Đầu Của Máu

0 Bình luận - Độ dài: 3,567 từ - Cập nhật:

Callum khịt mũi, mắt không nhìn theo nhưng buông một câu như thể đang lật giở một trang sách nhàm chán.

Một nhát cắt vô hình vào lòng tự trọng của Josh, nhưng ông không quay lại, cũng không đáp.

"Ta cứ tưởng… sau vụ chân gãy, lão sẽ khôn ngoan hơn một chút." Hắn cười nhạt, một kiểu cười chỉ phát ra từ kẻ vốn dĩ không còn cảm giác gì và đã quen đạp lên người khác.

Callum thổi một vòng khói tím lững lờ lên trần, rồi nghiêng đầu nhìn Gen với vẻ thích thú đầy mỉa mai: "Ngươi muốn ta buông tha cái nhà trọ mục nát đó?"

"Tham gia trò chơi của ta."

"Chỉ là một vòng... giải trí. Mười người của ta, tay không, ngay giữa sàn kia."

Giọng Callum lúc này lạnh lùng và dứt khoát hơn, gã nói trông khi chỉ tay về phía khoảng trống được sắp xếp ngay giữa quán.

"Nếu ngươi sống sót, mẹ con chúng sẽ được yên. Ta thậm chí sẽ quên luôn sự tồn tại của nơi đó, nó chẳng đáng để ta bận tâm." Hắn cười nói, như thể đang ban ơn.

"Còn nếu ngươi chết... Thì ta được một buổi tối vui vẻ."

Gen không trả lời ngay, hắn cầm ly rượu lên nhấp thử một ngụm.

Chất lỏng nóng nhẹ chảy xuống cổ họng, vị chát khô và cay sộc lên mũi. Không hậu vị, cũng không có chiều sâu. Hắn đặt ly xuống bàn, mắt không nhìn Callum, chỉ buông ra bằng chất giọng phẳng lặng: "Rượu nhạt."

"Cũng giống như trò chơi của ngươi."

Một khoảng lặng bao trùm, như thể có thứ gì đó đang rạn nứt trong bầu không khí.

Callum nhướng mày, nụ cười trên môi thoáng biến mất.

"Ngươi vừa nói gì?" Hắn lên tiếng hỏi, như thể đang xác nhận lại việc mình vừa bị xúc phạm.

"Ta nói…" Gen chậm rãi kéo ống tay áo lên: "Trò chơi của ngươi rất ngu xuẩn, ngươi nghĩ ta sẽ cúi đầu chui vào cái vòng xiếc khỉ đó à?"

Nghe vậy, tên thuộc hạ đứng gần nhất nhanh chóng bước tới, bàn tay còn chưa kịp rút ra con dao thủ sẵn bên hông để đe dọa thì Gen đột ngột đứng phắt dậy, cánh tay siết lấy mép dưới của chiếc bàn gỗ mun to nặng, thứ phải cần bốn người mới khiêng nổi.

Không điềm báo trước, Gen giật mạnh cánh tay và hất ngược chiếc bàn lên như thể nó chỉ nặng bằng một tấm vải bạt.

ẦM!!!

Tiếng va đập rền vang khi khối gỗ nặng nề đập trọn vào thân tên lính, hất hắn ngược lại như một bao rơm, cơ thể văng ngược ra phía sau, rồi bị chính chiếc bàn đổ ập lên người nghiền xuống nền gỗ mục.

Một vài mảnh ly vỡ bay lên không trung, rơi xuống như mưa đá vỡ vụn.

Cả căn phòng đông cứng lại.

Ánh mắt của đám thuộc hạ Callum đồng loạt co rút. Không một ai kịp phản ứng, bởi vì không ai tưởng tượng nổi, một kẻ nhìn như không cao lớn lại sở hữu lực tay như vậy.

Không khí thoáng chốc thây đổi, hiện trường đã không còn lời nói.

Chỉ còn tiếng máu nhỏ giọt bên dưới chiếc bàn bị lật úp và ánh mắt của Gen, lạnh như đá, không buồn nhìn kẻ vừa bị đè nát.

"Ngươi thích trò chơi?"

"Vậy bắt đầu thôi, nhưng luật sẽ là của ta." Gen xoay cổ tay, khớp xương kêu răng rắc.

Hai cô gái ngồi cạnh Callum, người vừa phút trước còn ép mình vào vai hắn như thể đó là nơi an toàn, giờ đã biến sắc. Một người thét khẽ, tay ôm ngực, đứng dậy nhanh đến mức suýt vấp té. Họ không hẹn mà cùng chạy ra khỏi ghế, váy áo xộc xệch, rồi lao về phía góc khuất sau quầy rượu, biến mất như thể chỉ cần chậm một nhịp là sẽ bị cuốn vào cơn bão trước mắt.

"Giết hắn!" Tiếng thét xé rách không khí bật thốt lên từ trong đám thuộc hạ của Callum.

Tiếng hét như thể tiếp thêm sức mạnh, một tên vừa rút rìu ra khỏi lưng nhưng chưa kịp giơ lên, Gen đã xoay người, một cú đấm móc ngược lên cằm, đủ lực để hất cả thân thể gã lên không trung, rồi rơi xuống gãy cổ ngay giữa sàn.

Một tên khác la lên, chém tới bằng con dao lưỡi dài. Gen né nhẹ sang trái rồi trực tiếp đấm thẳng vào ngực gã một cú như búa đập vào tường.

Rắc!

Xương ức vỡ, tim ngừng đập.

Chưa tới mười giây, ba tên, ba cái xác nằm bất động. 

Tiếng ồn ào của quán rượu tắt lịm như bị bóp cổ. 

Không ai dám thở mạnh.

Callum vẫn đang ngồi, nửa thân thể nghiêng về phía trước, mắt mở lớn. Không phải vì sốc, mà vì sự sỉ nhục.

"Đủ rồi." Hắn gằn giọng, giọng điệu không còn vẻ cười cợt. Tay chỉ thẳng vào Gen như đang chỉ vào con chó điên cần bị loại bỏ.

"Giết hắn! Dùng hết thẩy vũ khí, dồn hắn vào góc. Ta không muốn thấy hắn còn sống bước ra khỏi đây!"

Tiếng ghế đổ vang lên loảng xoảng, như hiệu lệnh bắt đầu cuộc săn.

Khoảng mười mấy tên còn lại xông tới, lần này tất cả đều rút vũ khí, rìu, dao, kiếm, thậm chí một tên còn cầm dây xích sắt.

Bàn ghế bị đá văng, chướng ngại được dẹp sang một bên, bọn chúng dàn hàng với ý định muốn dồn Gen vào một góc tường.

Nhưng Gen vẫn đứng yên, máu nhỏ từ tay hắn xuống sàn gỗ từng giọt, từng giọt.

Hắn nhìn quanh rồi nhếch mép cười.

Cả đám không đợi hiệu lệnh thêm lần nữa.

Tiếng thép rít lên trong không khí, tiếng bước chân dồn dập vang dội như một bầy sói đói lao đến con mồi cuối cùng.

Tên đầu tiên tới gần, dây xích sắt vung mạnh, tiếng vù vù xé gió như đòn trừng phạt quật qua đầu. Gen ngả người lùi nhẹ, bàn tay chộp lấy đoạn giữa sợi xích khi nó còn đang bay rồi giật mạnh, tên lính mất đà ngã chúi người về phía trước. Cú đầu gối của Gen đập thẳng vào mặt hắn, máu phun như bể vỡ, răng văng ra lả tả như hạt ngô.

Hai tên khác xông lên từ hai bên trái và phải, kiếm dài rực lóe lên ánh sáng từ ngọn đèn dầu. Gen nhích người, quơ tay bắt lấy cổ tay tên bên phải, kéo gã ngã lật ra trước, rồi dùng chính cơ thể tên đó làm lá chắn, chặn nhát chém của tên còn lại.

Trong chớp nhoáng, lưỡi kiếm cắm sâu vào lưng đồng bọn.

Không đợi kẻ còn sống kịp hiểu chuyện gì, Gen đạp mạnh vào đầu gối hắn. Tiếng xương gãy lập tức vang lên chói tai. Gã ngã xuống, ôm lấy đầu gối của mình trong sự đau đớn.

Một tên khác từ sau lưng lao đến, rìu giơ cao. Gen cúi người xoay vòng theo bản năng chiến đấu thuần túy, rồi vung cùi chỏ ra sau, trúng thẳng vào thái dương đối phương.

Gã đó ngã xuống như cây chuối bị đốn gốc, đầu đập vào sàn, nằm co giật.

Cả đấu trường nhỏ biến thành một bãi chiến trường đầy máu, rên rỉ và tuyệt vọng.

Chỉ còn năm, rồi bốn, rồi ba tên can đảm lao vào như thể không muốn sống.

Những tên còn lại không còn dám xông tới nữa, dù vũ khí vẫn nắm trong tay. Ánh mắt chúng nhìn Gen như đang nhìn một sinh vật không thuộc về thế giới này.

Gen buông thõng hai tay xuống, tim hắn vẫn đập chậm, hơi thở vẫn đều, như thể chỉ vừa mới khởi động.

"Còn ai?" Hắn hỏi, giọng khản đặc như tro tàn sau một trận cháy lớn.

Không ai trả lời.

Chỉ có Callum mặt tái xanh.

Gen liếc hắn một cái, như thể đã đọc được toàn bộ kết cục.

Hắn cười.

Không phải kiểu cười vui thú, cũng không phải vì chiến thắng.

Mà là nụ cười lạnh tanh, trống rỗng, pha chút chán chường như thể vừa giải xong một bài toán nhàm chán lặp đi lặp lại.

"Chỉ vậy thôi à?"

Gen lẩm bẩm, mắt liếc xuống một gã thuộc hạ đang bò lết, với tay tìm kiếm lưỡi dao rơi cách đó vài bước. Hắn đá nhẹ vào đầu tên đó, không đủ mạnh để giết, vừa đủ khiến gã ngất đi.

"Ta có thể kết thúc tất cả trong hai giây." Giọng hắn khẽ nói, như đang tường thuật với không khí: "Một đòn ma thuật, một nhịp thở, tất cả sẽ sập. Cả cái sàn này, cả mấy cái cột gỗ mục nát..."

Ánh mắt Gen lướt qua Callum, rồi dừng lại ở Josh — người bị Callum đàn áp, nhưng vẫn cố giữ chút phẩm giá cuối cùng.

Ông ấy đứng nép sau quầy, hai tay vẫn ôm chặt cái khay rượu rỗng như thể nó là thứ chắn được mọi tai họa. Ánh mắt ông không sợ, mà là lo lắng. Không cho bản thân, mà cho cái quán rượu cũ nát này.

Gen thở ra một hơi dài, rồi nhìn về phía Callum.

"Nhưng nơi này không phải của ngươi." Gen chỉ tay vào sàn gỗ dưới chân: "Nó là của một người đã bị ngươi làm gãy một bên chân."

Callum siết chặt quai hàm, mắt ánh lên vẻ tức giận khó mà che giấu nổi. Hắn rít qua kẽ răng, giọng đủ lớn để tất cả đều nghe rõ: "Lũ ngu này!!! Chẳng lẽ không biết dùng kỹ năng sao?! Hay mỗi ngày ẩu đả với nhau như lũ ngoài chợ khiến tụi bây quên bén đi mất kiến thức rồi hả??!"

Như vừa bị tạt một gáo nước lạnh. Một vài tên bắt đầu lẩm nhẩm câu niệm cường hóa, hơi thở trở nên sâu và mạnh. Làn sáng vàng nhạt bao lấy cơ thể họ, đường gân xanh nổi rõ dưới lớp da, gân cơ căng cứng như những sợi thép sẵn sàng bật tung.

Tiếng xương khớp răng rắc vang lên khi họ siết chặt vũ khí. Mùi kim loại lạnh lẽo trộn lẫn với mùi mồ hôi nồng nặc, đẩy bầu không khí trong quán xuống thành một nỗi đe dọa hữu hình.

Nhưng sự hỗn loạn chưa ngừng lại ở đó.

Bên ngoài quán rượu, mười mấy kẻ vốn đang tụ tập ở khoảng sân trống đã nghe thấy tiếng quát tháo. Chúng bỏ dở trận đấu tay đôi, ném lại đồng xu đang đặt cược, xô đẩy nhau chạy về phía quán rượu.

Cửa gỗ bật mở với một tiếng rầm, gió đêm lùa vào mang theo mùi mồ hôi, mùi máu và mùi rượu trộn lẫn càng thêm dày đặc. Bọn mới tới vừa vào trong đã thấy cảnh tượng Gen đứng giữa đống xác, máu nhỏ từng giọt xuống sàn, trong khi một đám khác đang vây chặt hắn nhưng chưa dám lao vào.

"Chết tiệt… nó một mình giết gần cả chục thằng à?" Một tên trong nhóm sau khi nhìn rõ tình huống thì gầm lên.

"Xông vào! Xé hắn ra!"

Chỉ trong vài nhịp thở, Gen bị kẹp giữa hai vòng vây, bên trong là đám đã rút vũ khí và cường hóa — loại kỹ năng có thể mua được ở bất kỳ đâu trong Đế Đô, bên ngoài là những kẻ vừa xộc vào, mùi máu trên tay Gen như khơi bùng cơn hận thù.

Tiếng bước chân liên tục không ngớt, bọn chúng như một đàn thú hoang đang nuốt dần mọi khoảng trống xung quanh Gen.

Nhưng rồi... 

Giữa cái sự hỗn loạn mùi máu và mùi rượu trộn lẫn ấy.

Cánh cửa quán rượu bất ngờ khẽ bật mở.

Không phải tiếng phá cửa ầm ầm, chẳng phải động tác vội vã như đám thuộc hạ vừa rồi của Callum. Chỉ là tiếng bản lề gỗ cũ rít lên, nhưng lại khiến không khí bên trong chùng xuống như vừa có ai đặt một tảng đá nặng vào giữa căn phòng.

Người vừa bước vào cao lớn, mái tóc đen nhánh chải chuốt gọn gàng, từng sợi như được đặt vào đúng vị trí. Bộ râu quai nón bạc phơ ôm gọn khuôn mặt góc cạnh, tương phản sắc nét với làn tóc đen ấy, khiến ông ta trông vừa uy nghiêm vừa toát ra vẻ phong độ khó che giấu.

Chiếc áo bào đen tuyền khoác hờ trên bờ vai rộng, dài tới gót, gợi nhớ bóng dáng những chiến binh Thập Tự Chinh thời xa xưa. Lớp vải rộng thùng thình, vóc dáng vạm vỡ và cơ bắp ẩn dưới vẫn hiện lên rõ rệt, như thể bộ áo chỉ đang cố che giấu điều đấy nhưng thất bại.

Aaron dừng lại ngay khung cửa, vẻ mặt nghiêm túc quét một vòng khung cảnh trong quán rượu. Không ai nghe thấy tiếng bước chân, dù ông đã đi thêm ba bước vào trong, sàn gỗ vốn kẽo kẹt dưới sức nặng bất kỳ giờ lại im lìm dưới trọng lượng của ông ta.

Mùi máu, mùi rượu, tiếng rên rỉ… tất cả đều phản chiếu trong đôi mắt ấy, rồi dừng hẳn lại ở Gen. Một cái nhìn vừa cân đo, vừa dò xét, như muốn xác nhận rằng người đang đứng đấy thực sự là kẻ ông từng biết.

Callum thấy ra kẻ lạ mặt xen ngang liền nhướng mày, nghiêng đầu dò xét: "Ông già, tìm nhầm chỗ rồi."

Aaron không trả lời ngay. Ông đứng thẳng, bờ vai như chắn ngang cả cửa vào, giọng khàn trầm cất lên, vừa đủ để cả quán nghe rõ: "Không, ta tìm đúng chỗ."

Một vài tên thuộc hạ cầm rìu và kiếm khựng lại, bản năng cảnh giác trỗi dậy trước khí chất đè nặng từ người đàn ông này, dù ông ta chưa hề rút vũ khí.

"Muốn xen vào chuyện của ta sao?" Callum híp mắt, giọng điệu đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Aaron chỉ liếc qua Callum, cái liếc lạnh và chậm rãi giống như nhìn qua một vật cản tầm thường.

"Không. Ta chỉ đến… để xem một tên lính đang làm cái quái gì ở đây."

Đôi mắt ông ta lại quay về trên người Gen, nặng như đá tảng, nhưng không hề thù địch.

"Chuyện gì đang diễn ra ở đây?" 

Aaron cất giọng hỏi thăm, trên mặt chưa  bao giờ xuất hiện nét cười.

Gen hơi nghiêng đầu, cười gượng, giọng cố ý run nhẹ: "Không có gì đâu, thưa ngài. Chỉ là… hiểu lầm nhỏ thôi."

Hắn hạ ánh mắt, giấu đi tia sắc bén và sự bình tĩnh của kẻ vừa hạ gục mấy người. Trong mắt người ngoài, hắn chỉ như một kẻ đang cố thoát thân khỏi rắc rối.

Callum bật cười, tiếng cười trầm nhưng lộ rõ ý khinh miệt: "Hiểu lầm à? Ở đây, hiểu lầm nghĩa là kẻ lạ mặt bước vào lãnh thổ của ta, ngồi vào bàn của ta… và từ chối trả giá."

Hắn nói rồi liếc sang Aaron, nụ cười nhếch mép: "Ông già, chuyện này không liên quan đến ông. Trừ khi ông muốn chết chung với nhau."

Aaron không nhúc nhích, nhìn thẳng vào Callum: "Ta hỏi lại. Tại sao một tên lính quèn lại bị bao vây như sắp hành hình?"

Callum hất hàm về phía Gen: "Bởi vì hắn nghĩ mình có thể chống lại ta. Ở đây, đó là lý do duy nhất để chết."

Gen nhún vai, khẽ lắc đầu: "Hắn… đang phóng đại thôi... tôi không làm gì cả."

Callum tức khắc gằn ra từng chữ: "Không làm gì à? Hắn đã hạ gục người của ta chỉ bằng tay không. Ông nghĩ kẻ như vậy là vô tội sao?"

Aaron vẫn nhìn Gen, ánh mắt dò xét, rồi quay lại phía Callum: "Nghe giống như một lời khoe khoang hơn là sự thật."

Callum nheo mắt, hơi lùi lại, rồi phất tay ra lệnh: "Giết hắn. Trước mặt ông già này, để ông ta hiểu đây là luật của nơi này."

Sau mệnh lệnh cực đoan ấy, một trận chiến bùng nổ ngay tức thì, đám thuộc hạ đồng loạt xông lên, hoàn toàn phớt lờ Aaron.

Gen hơi nhích chân, nhưng rồi bất ngờ kìm lại.

Hắn biết nếu bản thân ra tay quá mạnh, Aaron sẽ nhận ra ngay. Thế nên hắn đứng im, chỉ né những đòn chí mạng, để vai và lưng mình hứng vài cú đánh trông có vẻ đau đến mức phải quỵ xuống.

Aaron thở dài. Một tiếng thở già nua nhưng nặng như tiếng đá rơi xuống giếng sâu.

Chỉ trong khoảnh khắc, Aaron chớp mắt lao đến, bờ vai ông hơi xoay, bàn tay trần gạt phăng một lưỡi rìu đang bổ xuống Gen. Một cú đẩy nhẹ nhưng khiến tên cầm rìu bay ngược vào tường và ngất lịm.

Rồi tất cả diễn ra như không kịp chứng kiến một cơn bão đến. Aaron di chuyển không ồn ào, nhưng từng cú đánh, từng cú đá đều nặng tựa ngàn cân. Chỉ vài nhịp thở ngắn, sàn quán đã la liệt thân người bất tỉnh.

Callum tránh vội sang một bên. Đôi mắt hắn chạm vào ánh nhìn lạnh lùng của Aaron thì lập tức cụp xuống.

Mọi thứ kết thúc quá mức chóng vánh, chỉ với nắm đấm cơ bản và những cú đá gọn gàng, ông quét sạch cả lũ như đang hất văng đám tượng gỗ trong trò chơi trẻ con.

Sàn gỗ vẫn còn rung nhẹ sau những cú quật của Aaron. Tiếng rên rỉ yếu dần, bàn ghế gãy nằm chỏng chơ như xác của một trận bão đêm. Cả căn phòng nặng trĩu, chỉ còn tiếng hơi thở gấp gáp của kẻ sống sót.

Aaron đứng thẳng, chỉnh lại vạt áo bào đen của mình. Đôi mắt già nua nhưng sắc lạnh quét một vòng khắp căn phòng lần nữa.

Nhưng… có một điều không đúng.

Ông bước chậm hơn, đưa mắt nhìn kỹ. Những tên ông vừa hạ vẫn còn rên rỉ hoặc bất tỉnh, nhưng ít ra chúng vẫn còn thoi thóp. Riêng với mấy thân thể khác… lại lặng thinh, không một hơi thở. Vết thương của chúng không phải từ dao kiếm. Xương mặt sụp xuống, cổ gãy ngoẹo, lồng ngực lõm sâu như bị một lực khủng khiếp nghiền nát.

Aaron cúi xuống, khẽ hất chân lật nghiêng một thi thể. Vết thương sạch sẽ, gọn gàng và chí mạng.

Aaron im lặng vài giây, tiếp theo ánh mắt xoáy thẳng vào Gen.

"Bằng tay trần…" Ông trầm giọng, chậm rãi hỏi: "Ai làm?"

Mang theo sự chắc chắn của một người từng đếm mạng sống bằng con số trên chiến trường.

Gen không trả lời ngay. Hắn khẽ cúi đầu, như đang cố nhớ lại, rồi mới ngẩng lên, ánh mắt hướng sang Callum.

"Khi họ kéo tôi vào đây, tôi bị kẹp chặt giữa hai hàng người. Trước mặt, sau lưng đều là lưng áo và tiếng la hét. Khi vào được trong, tôi đã thấy vài người nằm bất động. Tôi… không biết chuyện gì xảy ra trước đó."

Hắn nói chậm, hơi thở đứt quãng, tay siết lấy vết thương giả tạo ở sườn, một đòn hắn cố tình hứng lúc trước để hợp lý hóa dáng vẻ này. Ánh mắt hắn thấp thoáng sự bất lực của kẻ quá yếu trước bạo lực, không còn gì để giấu… ít nhất là trong mắt người ngoài.

Hắn dừng một nhịp, rồi thêm bằng giọng bình thản: "Ngài Callum ở đây từ trước, có lẽ biết rõ hơn tôi."

Câu nói nghe như một sự nhường lời vô hại, nhưng lại đẩy quả bóng sang tay Callum.

Ánh mắt Aaron xoay sang Callum. Chỉ thấy hắn đứng nghiến răng, quai hàm giật liên hồi. Nếu hắn nói thật, sẽ phải thừa nhận rằng đã để gần chục thuộc hạ bị giết trước mặt mình mà bất lực. 

Callum nuốt xuống cơn tức, im lặng.

Aaron nhìn cả hai, đôi mắt sâu thẳm không để lộ cảm xúc.

"Vậy sao…" Ông ta đáp, khẽ phủi bụi trên tay áo. Giọng nói bình thản, nhưng ánh nhìn lại hằn thêm một tia lạnh lẽo.

Một thoáng im lặng kéo dài, tiếng rên rỉ của mấy kẻ còn sống trở nên rõ mồn một giữa khoảng lặng.

Rồi Aaron quay đi, như tạm chấp nhận câu trả lời. Nhưng trong đầu, từng chi tiết của quán rượu, vị trí xác, hướng đổ, dấu vết trên sàn đều được khắc vào trí nhớ. Không bằng chứng, nhưng trực giác chiến trường thì gióng lên hồi chuông — Tên lính quèn này… không đơn giản.

Gen nhìn bóng lưng ấy, khóe môi nhếch nhẹ, không biết là mỉm cười hay tự cảnh báo bản thân.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận