The Outer One
Jrrn68
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 35: Khoảng Lặng Trước Ngòi Nổ

0 Bình luận - Độ dài: 3,659 từ - Cập nhật:

Callum đứng lặng đó, trong lòng hắn không còn sự bốc đồng khi nãy, thay vào đó là bắt đầu tính toán.

Người đàn ông trung niên này là ai? Callum tự hỏi.

Một người đủ sức hạ gục cả đám người như đang chơi đùa... ắt hẳn không phải hạng người bình thường.

Hắn biết rõ luật chơi ở Venezia, kẻ mạnh chưa chắc đã là kẻ quyền lực, nhưng kẻ quyền lực thì thường có cả sức mạnh lẫn hậu thuẫn. Nếu hắn chưa biết chắc hậu trường của Aaron, việc khoe ra người đứng sau mình chẳng khác nào tự cởi áo giáp.

Callum cất tiếng, giọng trầm ổn và bình tĩnh khác xa vừa rồi: "Ngài... từ đâu đến?"

Aaron vẫn đứng thẳng, ánh mắt lướt qua Callum như nhìn một con thú đang cố đoán xem trước mặt mình là ai.

"Không quan trọng ta đến từ đâu. Điều quan trọng là ta không thuộc về nơi này... và cũng không phải người mà ngươi nên tìm cách biết quá nhiều."

Câu trả lời giản đơn nhưng sắc như dao mỏng, vừa đủ để đặt một ranh giới vô hình.

Callum hơi ngập ngừng.

Không khoe quyền thế, cũng chẳng sợ hãi... Nhưng giọng nói kia cho thấy ông ta biết rõ cách đặt mình ở thế trên. Nếu là một kẻ lang thang, sao lại tự tin đến mức này?

Hắn không hỏi thêm nữa, vì đối phương không chịu tiết lộ. Mọi thứ càng khiến chân dung của ông ta trong đầu hắn thêm mờ ảo.

Gen đứng bên, cảm nhận rõ lợi thế đang nghiêng về phía mình. Câu trả lời của Aaron đã vô tình gia cố cho lời nói dối của hắn lúc trước, biến mọi nghi ngờ thành làn khói mờ khó nắm bắt.

Aaron bước qua một xác người, bùn đất từ giày ông in lên vệt máu trên sàn. Ông dừng lại trước mặt Gen, đôi mắt như soi tận đến tận đáy suy nghĩ của hắn.

"Ngươi, ra ngoài. Gọi một đội binh sĩ từ trạm gác gần nhất rồi mang họ đến đây."

Giọng ông không to, nhưng trong đó là thứ áp lực khiến những kẻ quen nghe lệnh chỉ có thể gật đầu.

Gen đứng yên nửa nhịp, rồi mới đáp: "Vâng... nhưng thưa ngài, tôi không rõ vị trí trạm gác ở đây. Sợ sẽ mất thời gian tìm..."

Aaron cắt ngang: "Nếu không tìm được, nghĩa là ngươi không đủ nhanh để giữ mạng trong đêm nay."

Gen mím môi, cúi đầu, cố che đi ánh nhìn tính toán. Lão già này... đang thử mình.

Hắn nói tiếp, giọng nhỏ lại: "Vậy... xin ngài cho tôi vật gì để chứng minh tôi đến thay mặt ngài. Nếu không, lính gác sẽ hỏi nhiều, tôi sợ sẽ chậm việc."

Aaron không trả lời ngay. Ông nhìn hắn thêm vài giây, đủ để khoảng lặng trở nên khó chịu. Rồi Aaron mới móc từ trong áo ra một miếng phù hiệu kim loại hình khiên tam giác viền bạc, chính giữa khắc nổi hình rồng hai đầu quấn quanh một thanh trường kiếm. Đôi mắt rồng được nạm hai viên hồng ngọc nhỏ, khi ánh đèn dầu hắt vào liền lóe lên thứ ánh sáng đỏ như đang sống. Đây là dấu hiệu của Nguyên soái Thượng viện, quyền lực chỉ đứng sau Quốc Vương.

"Ngài sẽ không phải thất vọng."

Gen đưa ta ra, nở một nụ cười nhạt đầy vẻ khiêm nhường.

Aaron buông phù hiệu. Trong ánh nhìn của ông, không có sự tin tưởng tuyệt đối, chỉ có sự ghi nhớ từng phản ứng nhỏ của Gen.

Gen quay lưng, bước ra ngoài. Vai hơi khom, bước đi chậm rãi hệt như một kẻ vừa thoát chết. Nhưng bên trong, hắn bình thản đến lạnh lùng.

Aaron có thể nghi ngờ, có thể quan sát. Nhưng nghi ngờ mà không bằng chứng... chỉ là hư không.

Khi đi ngang qua xưởng rượu bỏ hoang, bước chân Gen hơi chậm lại, hắn nở nụ cười nhạt rồi lặng lẽ bước vào bên trong.

"[Umbral Avatar]."

Giọng nói hắn nhẹ nhàng vang lên.

--

Tiếng bước chân vội vã vang lên trước cửa của quán rượu. Gen đi trước, bước chân trầm ổn như chẳng hề để tâm tới không khí khẩn trương phía sau. Một nhóm lính tuần của thị trấn theo sát, ai nấy còn mặc nguyên bộ giáp nhẹ, tay siết chặt cán thương.

Người lính trẻ dẫn đầu cảm thấy nỗi bất an âm ỉ lan dọc sống lưng. Trong đầu anh vẫn còn nguyên ký ức khi Gen bất ngờ xuất hiện trước mặt họ, không cần nhiều lời giải thích, hắn chỉ rút ra một tấm phù hiệu nặng trĩu, ánh kim lạnh lẽo hắt lên gương mặt điềm tĩnh của hắn.

Phù hiệu này... thuộc về tầng cấp chỉ huy cao nhất của quân đội Đế Đô... sao lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh này?

Sự hoảng sợ mơ hồ len vào trong tim, không phải vì Gen có thể làm gì, mà vì ký hiệu ấy đồng nghĩa với việc có quyền điều động binh lực vượt xa khả năng tưởng tượng của một đội lính thị trấn.

Khi họ bước vào quán rượu, mùi máu phảng phất vẫn còn trong không khí. Và rồi... ánh mắt người lính trẻ đông cứng lại.

Ở giữa đống hỗn độn ấy, một người đàn ông mặc áo bào đen đứng thẳng, dáng bình thản đến lạnh người, khiến người khác thấy mình trông nhỏ bé.

Không thể nào...

Hình tượng này...

Ký ức lập tức trỗi dậy, những câu chuyện truyền miệng trong quân ngũ, về một vị tướng quân đã từng một mình chặn cả cánh quân phương Bắc. Họ gọi ông là "Bức Tường Sắt của Đế Đô". Một huyền thoại mà hầu hết binh sĩ trẻ đều tin là phóng đại để tô vẽ lịch sử.

Thế nhưng... giờ đây, ông ta đang đứng trước mặt anh.

Người lính vô thức nuốt nước bọt, cảm giác như vừa bước chân vào một câu chuyện cổ, nhưng lại là câu chuyện mà anh không chắc mình muốn trở thành nhân vật trong đó.

Hơi thở người lính trở nên gấp gáp. Không kìm được anh buột miệng, gần như thì thầm: "Ngài... Aaron."

Cái tên ấy rơi xuống như một nhát dao bổ vào không khí nặng trĩu.

Callum đứng cách đó không xa, ánh mắt hắn thoáng giật mình. Ban đầu, cái tên ấy chẳng gợi lên gì rõ ràng... nhưng chỉ một nhịp sau, các mảnh ký ức vụn ghép lại thành một hình ảnh đáng sợ.

Aaron - tướng quân của Đế Đô.

Ánh mắt ông khẽ lướt qua Callum, bình thản như mặt hồ, nhưng lại khiến hắn cảm giác như bị soi thấu từng ý nghĩ.

Mồ hôi lạnh thấm dọc sống lưng Callum.

Không lý do gì một người như Aaron lại xuất hiện ở cái thị trấn hẻo lánh này. Nhưng rồi một ý nghĩ lóe lên như sét đánh...

Ngoài quảng trường, đội quân của Celestia đang đóng trại.

Và quan trọng hơn... ông ấy là cha của Celestia.

Tim hắn đập thình thịch. Mọi sự tự tin, mọi tính toán bỗng chốc như bốc hơi.

Người lính trẻ đứng nghiêm, hơi khom đầu: "Ngài Aaron... xin chỉ thị."

"Bắt giam người kia." Aaron đưa cằm về phía Callum, ánh mắt lạnh lẽo như đã định sẵn số phận hắn: "Tội danh tụ tập ẩu đả, gây chết người và phá hoại tài sản."

Người lính trẻ thoáng chần chừ: "Thưa ngài... có cần báo cáo lại cho trạm chỉ huy thị trấn không?"

Ánh nhìn Aarn cắt ngang mọi phản đối: "Không. Ngươi sẽ giao hắn trực tiếp cho người quản lý thị trấn và bảo ông ta, trong ba ngày phải bồi thường toàn bộ thiệt hại cho chủ quán rượu này."

Người lính trẻ trả lời: "Rõ... nhưng thưa ngài, số tiền ấy..."

Aaron ngắt lời, giọng vẫn đều và bình thản: "Không quan trọng là bao nhiêu. Nếu quản lý thị trấn không làm được... thì hãy hỏi ông ta muốn mất chức hay mất mặt."

Không ai dám thốt thêm lời. Mệnh lệnh đã được ban ra, giản đơn và tuyệt đối.

Callum nhếch môi, cố giữ cho nụ cười mỉa không biến thành cơn cười điên dại.

Bắt hắn? Trao cho người quản lý thị trấn?

Người quản lý thị trấn... vốn chỉ là con rối trong tay cha hắn. Một thương nhân bình thường trong mắt dân chúng, nhưng trong bóng tối, ông ta nắm giữ cả mạng sống lẫn miếng ăn của từng gia đình ở Venezia.

Callum không ngu đến mức phản ứng ngay.

Hắn cúi đầu, để mặc binh sĩ áp giải, đôi mắt chỉ thoáng lóe lên tia lạnh lẽo đầy hứa hẹn.

---

Con đường lát đá dẫn về quảng trường được bao phủ trong hơi lạnh đầu đêm. Sương chưa dày, nhưng đủ để ánh đèn dầu từ các trụ đèn hắt xuống mặt đường thành những vệt vàng nhạt, lúc rõ lúc mờ theo từng làn gió.

Aaron đi trước, bóng áo bào đen kéo dài trên nền đá. Gen theo sau nửa bước, mắt thỉnh thoảng liếc những ngôi nhà tối om hai bên.

Đi được một đoạn, Gen tăng tốc bước ngang lên, rút từ trong áo ra miếng phù hiệu kim loại. Ánh sáng đèn đường quét qua, làm đôi mắt rồng nạm hồng ngọc trên phù hiệu lóe đỏ như máu.

"Vật này." Hắn chìa ra, giọng bình thản: "Ngài đã cho tôi mượn, giờ trả lại."

"Không giữ lại... để phòng thân?" Aaron đưa tay nhận, xoay nhẹ miếng phù hiệu trong lòng bàn tay, giọng không chứa nhiều cảm xúc.

Gen nhún vai, khóe miệng nhếch lên:

"Vật quá quý, giữ lâu sẽ khiến người ta tò mò. Mà tôi thì không thích ánh mắt soi mói."

Aaron cất phù hiệu vào áo, im lặng vài bước rồi mới cất giọng: "Ngươi... tại sao lại ở thị trấn này?"

Gen đáp chậm rãi, như thể đang kể một câu chuyện không quan trọng: "Sau khi rời khỏi đó, tôi vô tình gặp Celestia. Cô ấy... không cho đi. Kết quả là tôi bị kéo vào đội quân cô ấy."

"Và rồi ngươi tách ra?" Ánh mắt Aaron khẽ nheo lại.

Gen mỉm cười, không nhìn Aaron mà hướng về phía xa: "Gọi là... thất lạc. Đường trong Dungeon không giống bên ngoài, một lối rẽ sai... là mất dấu nhau. Hơn nữa, ngài quên việc tôi không nhớ gì cả sao?"

Aaron im lặng, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo hắn, như thể đang cân đo từng chữ vừa nghe.

Tiếng bước chân hòa vào tiếng gió lùa qua mái nhà. Phía trước, ánh sáng của quảng trường bắt đầu loang rộng trong màn sương đêm.

Ánh sáng nơi quảng trường rực rỡ hơn hẳn con đường lát đá dẫn về đây. Những lều vải dựng thành hàng ngay ngắn, cột buộc chặt, cờ hiệu Đế Đô tung bay nhẹ trong gió đêm hòa lẫn tiếng người lính trò chuyện nhỏ giọng vang lên khắp nơi.

Aaron dừng bước ở mép quảng trường, ánh mắt lướt qua đội hình như thể chỉ một cái nhìn đã ghi nhớ từng vị trí gác, từng khu vực đóng trại.

Ông quay sang Gen: "Ngươi... nghỉ ngơi ở đây. Sáng mai, tất cả sẽ rời thị trấn."

Gen hơi nghiêng đầu, môi nhếch nhẹ: "Vâng, thưa ngài."

Aaron không nói thêm, chỉ bước ngang qua hàng lính gác.

Nhưng khi ông tiến sâu hơn vào khu trại, vài người lính tình cờ ngẩng đầu và toàn bộ sự bình thản trong ánh mắt họ lập tức vỡ vụn.

Một người lính trẻ trợn mắt, bàn tay đang mài lưỡi kiếm khựng lại giữa không trung.

"...Không thể nào..."

Tiếng xì xào lập tức lan ra như đốm lửa bén cỏ khô.

"Đó... đó là..."

"Tướng quân Aaron...?!"

Họ nhìn nhau, vẻ kinh ngạc không che giấu nổi. Trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh đều lắng xuống, nhường chỗ cho một khoảng lặng nặng trĩu.

Aaron bước qua họ như thể chưa từng nghe thấy gì, nhưng từng ánh mắt, từng biểu cảm đều lọt vào tầm quan sát của ông.

Phía đối diện quảng trường, ánh đèn từ tầng một của một nhà hàng hắt ra ấm áp. Đó là nơi Celestia và Charlotte đang nghỉ ngơi.

Gen bước vào khu trại, ánh mắt lướt qua từng gương mặt lạ lẫm dưới ánh đèn dầu. Hắn tìm kiếm theo bản năng, như đang dò lại hàng cuối cùng của đoàn quân hôm qua.

Phần lớn những người hắn từng thấy đã không còn ở đây. Không phải do nghỉ ngơi ở đâu đó. Gen biết rõ với Dungeon, "không còn ở đây" thường đồng nghĩa với việc đã nằm lại trong bóng tối sâu thẳm.

Hắn chỉ tìm được hai, ba gương mặt quen thuộc. Một gã binh sĩ trẻ tuổi đang sửa lại mảnh giáp bị nứt. Một kẻ khác thì ngồi im, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không như vẫn bị mắc kẹt ở đâu đó và chẳng thể thoát ra được.

"Vẫn... sống à." Giọng hắn nhỏ nhẹ, không rõ là câu chào hay một lời xác nhận.

Gã binh sĩ trẻ ngẩng lên, vẻ mặt sửng sốt khi thấy hắn: "Ngươi... hôm qua ở hàng cuối..."

Gen chỉ nhếch nhẹ khóe môi, không trả lời. Hắn không nói về cách mình mượn bóng tối trong Dungeon để tách ra, không cần thiết. Trong quân đội, sống sót đã là câu trả lời rõ ràng nhất.

Tiếng xôn xao phía xa vẫn chưa tan. Sự xuất hiện của Aaron như một cơn gió mạnh cuốn qua, khiến cả trại rung động. Nhưng bên trong đám đông ấy, vài người lính vẫn kín đáo liếc về phía Gen, khó hiểu vì sao hắn lại xuất hiện ngang nhiên đi cùng vị tướng lừng danh kia.

Ở phía trước, Aaron vẫn bước thẳng, không ngoái lại. Ông tiến về nhà hàng nơi Celestia và công chúa đang nghỉ, để mặc Gen hòa mình vào đám binh lính như thể đó là vị trí vốn dĩ của hắn.

Khi bàn tay Aaron đặt lên cánh cửa, có một thoáng chần chừ, nhưng rồi ông đẩy cửa bước vào.

Tiếng trò chuyện bên trong lập tức ngưng bặt, mọi ánh mắt dồn về phía cửa.

Bên kia quảng trường, hiện tại đang diễn ra một cảnh tượng khác.

Trong căn phòng rộng lớn nhưng ánh sáng chỉ gom lại quanh bàn làm việc, ngọn đèn dầu lay lắt hắt bóng George lên bức tường phía sau. Tiếng gió đêm rít qua khe cửa sổ hòa cùng tiếng đồng hồ gõ nhịp, tạo nên một thứ nhịp điệu lạnh lẽo.

Ầm!

George đập mạnh xuống mặt bàn gỗ sẫm màu, tiếng va chấn vang dội như xé toạc bầu không khí.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Giọng ông ta nặng trĩu, kéo dài âm cuối trong câu nói, chứa thứ áp lực khiến người nghe muốn quỳ xuống.

"N-ngài George... cậu... cậu chủ Callum đã bị bắt vào nhà giam..." Tên thuộc hạ cúi đầu sát ngực, mồ hôi ướt đẫm gáy, không dám nuốt nước bọt.

Một thoáng im lặng, chỉ còn tiếng lửa đèn dầu khẽ nổ lách tách. George nghiến răng, từng thớ cơ trên quai hàm giật mạnh. Bên cạnh, Mo Hamus - cánh tay phải của ông ta vẫn đứng như một bức tượng, đôi mắt sắc lạnh chỉ chờ một ánh mắt ra hiệu.

"Kể lại mọi thứ ngươi biết." George hạ giọng, nhưng cái giọng trầm ấy khiến câu nói càng nguy hiểm hơn.

"Thưa... tôi... tôi không biết gì thêm, chỉ thấy cậu chủ bị lính áp giải..."

George nhắm mắt, ngả lưng vào ghế.

"Giết hắn."

Câu lệnh nhẹ tênh, nhưng Mo Hamus đã bước lên như bóng ma.

Tên thuộc hạ sững người. "N... Ngài George! KHÔ-"

Rắc!

Âm thanh xương gãy vang lên giòn ta, cổ tên thuộc hạ bị bóp nát chỉ trong một cái siết tay. Cái xác đổ sập xuống nền, mắt vẫn trợn trừng.

George ngồi xuống, trầm ngâm thật lâu. Trong đầu ông không ngừng xoáy quanh một câu hỏi. Ai đủ gan và đủ lực để tống con trai ta vào nhà giam...?

Khoảng vài phút sau, khi hơi thở đã ổn định, George mới gọi khẽ: "Mo Hamus."

"Đi tìm hiểu chuyện này. Ta muốn biết tất cả, ngay tối nay... Đem cả thứ rác rưởi này ra ngoài." George lạnh nhạt phất tay.

Mo Hamus gật đầu, kéo lê cái xác rời khỏi căn phòng. Cánh cửa khép lại, để lại George một mình.

Nửa giờ sau, khi Mo Hamus quay lại, George vẫn ngồi bất động, mắt dán ra cửa sổ như đang nhìn xuyên màn đêm.

"Đã có kết quả?"

"Vâng, thưa ngài. Chuyện này bắt nguồn từ một người ngoài... và... từ sự xuất hiện của Aaron."

"Aaron? Ngươi chắc chứ? Ở Venezia?"

George lập tức quay phắt lại, ánh mắt thoáng vẻ kinh hoàng hiếm thấy.

Mo Hamus gật đầu.

Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong phòng như bị nén lại, mọi âm thanh bên ngoài đều bị nuốt mất. George siết chặt tay vịn ghế, khớp ngón tay trắng bệch.

"Quả nhiên... không sai mà..."

Cơn giận dữ dâng trào khi ông ta nhớ tới lời cảnh báo dành cho Callum: "Không gây chú ý vào thời điểm này."

Và giờ... cái tên ngu ngốc ấy lại chọc vào phiền phức không nhỏ.

Nhưng may mắn, hay đúng hơn là một ân huệ từ số phận, Aaron vẫn chưa tìm đến tận đây.

"Aaron vẫn còn ở đây chứ?" George ngẩng đầu, giọng không cao nhưng nén chặt, như thể mỗi chữ là một viên đá rơi xuống giếng sâu.

"Vâng, thưa ngài. Tôi đoán là sáng mai tất cả họ sẽ rời đi." Mo Hamus đáp, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mà kẻ yếu tim sẽ không dám nhìn lâu. Hắn biết rõ vì sao George hỏi câu đó, cũng hiểu rõ rằng một câu trả lời khác sẽ khiến đêm nay Venezia chìm trong máu.

George dựa lưng vào ghế, vai buông lỏng. Sự căng thẳng trong từng sợi cơ chậm rãi giãn ra. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ông ta cảm nhận rõ mình vừa thoát khỏi một lưỡi dao kề cổ. Khi Aaron ở đây, Venezia chẳng khác gì một thùng thuốc súng và George thì ngồi ngay trên nắp. Chỉ cần một tia lửa thôi... mọi thứ sẽ tan thành tro. Nhưng rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên như nhát chém ngang đầu.

"Khoan..." George hơi nghiêng người, ánh mắt hẹp lại: "Ngươi vừa nói Aaron sẽ rời Venezia. Vậy... thằng nhãi gây ra mọi chuyện cũng sẽ rời đi cùng với lão ta?"

Câu hỏi vang lên như tiếng nấc của một con thú vừa phát hiện con mồi.

Mo Hamus không trả lời, nhưng ánh mắt đã đủ để George đọc được sự thật.

Trong mắt Mo Hamus, Gen chẳng là gì ngoài một con thỏ non, một sinh vật yếu đuối đang cố sống sót giữa bầy sói. Nhưng khổ nỗi, con thỏ ấy lại đang nấp sau một con hổ mà ngay cả sói đầu đàn cũng phải né tránh. Muốn ra tay ư? Chỉ cần chậm một nhịp là móng vuốt của hổ sẽ xuyên qua tim mình.

"Xem như tên đó gặp may..." George khẽ gằn từng chữ, vừa như chấp nhận, vừa như ghi nợ.

Một câu nói nhẹ nhàng, với George, đây không phải là sự tha thứ. Đó là lời tuyên án hoãn thi hành. Khi con hổ kia rời đi và bầu trời Venezia lặng gió... con thỏ sẽ không còn đường chạy.

"Ngài muốn tôi giải cứu cậu chủ?" Mo Hamus hỏi, giọng như đang chờ lệnh kết liễu một con mồi.

George khoát tay: "Không. Để nó ở đó vài ngày... xem như một bài học. Nếu Aaron vẫn còn ở đây, ta không được phép để hắn chú ý tới mình. Hãy để việc này lắng xuống."

Một thoáng sau, ông ta híp mắt: "Nhà nghỉ trong con hẻm kia, nơi chứa chấp tên nhãi ranh đó, ta muốn ngày mai chúng biến mất."

Mo Hamus mỉm cười, môi nhếch lên như lưỡi dao. "Ngày mai, chúng sẽ không còn tồn tại."

George đứng lặng bên khung cửa sổ lớn, ánh đèn dầu trong phòng lay động yếu ớt, chiếu lên gương mặt lạnh lùng và đầy suy tư. Dưới quảng trường, những chiếc lều vải dựng thành hàng ngay ngắn, ánh sáng đèn dầu hắt ra như những đốm lửa nhỏ trong màn đêm lạnh giá.

Ông nhìn xuống đám binh sĩ trú quân, mắt không chớp, từng ánh nhìn như quét qua mọi ngóc ngách, mọi bóng người đang nghỉ ngơi, trò chuyện nhẹ nhàng hay gác đêm im lặng. Trong mắt George, họ chỉ là những quân lính bình thường, những con số trong một bàn cờ lớn mà ông chưa từng để tâm đến chi tiết nhỏ nhất.

Quảng trường rộng lớn yên tĩnh, bầu không khí tĩnh lặng như ngưng đọng giữa nhịp thở của đêm. Không có gì nổi bật, chỉ là một khoảng lặng thăm thẳm, một phần của dòng chảy không thể thay đổi.

George thở dài, khép nhẹ cửa sổ lại, bóng ông ta lặng lẽ tan vào bóng tối của căn phòng, để lại sự im lặng nặng nề như một lời cảnh báo chưa thành lời.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận