Nephilim Lied
Nephilia
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Tàn Tro Của Lời Nói Dối

Chương 09: Mặt Trăng và Sao Kim

0 Bình luận - Độ dài: 2,896 từ - Cập nhật:

“Được thôi. Nếu cậu muốn cưới Aelyra làm vợ thì ta cho phép đó.”

“D-Dạ!? Được sao?”

“Ừm. Tất nhiên là được.” Skarius mỉm cười nói.

“Nhưng mà,” ông vẫn vui vẻ nói tiếp. “Phải có sự đồng ý của cả Aelyra nữa. Nếu như tối nay cậu dẫn con bé ra gặp riêng với ta và cam kết lại một lần nữa, ta sẽ chính thức đồng ý cho cả hai kết hôn với nhau.”

Tối hôm đó, cả làng elf như tất bật lên hẳn. Đám lính elf vừa săn được một con hổ về, nhìn chắc phải to gấp rưỡi con nai hồi trưa. Vậy là một đám tụm lại với nhau làm thịt, lột da con hổ, trong khi vài người còn lại thì nhóm lửa và dựng hai cây gỗ cao và to hơn hai cái cây gỗ nướng nai hồi trưa. Họ sẽ xiên nướng gần như nguyên con hổ bằng một que sắt dày và có đầu cạnh sắc nhọn. Màng bảo vệ bằng ma thuật xung quanh làng còn có khả năng phân tán khói đều ra xung quanh trên cao nên về đêm chúng gần như tàng hình với đôi mắt của con người. Xung quanh đống củi đang dần bén lửa là những tấm da thú lớn, trải rộng ra, là chỗ ngồi để mọi người ngồi ăn chung với nhau tối nay. Những thùng rượu hoa quả và rượu ngâm động vật cất trong lều chứa đồ cũng được lấy ra, xếp ở một góc bên ngoài rìa vòng tròn.

Sannes ngồi thẩn thơ cạnh Chris trên tấm da thú, ngay đối diện đống củi, mắt hết nhìn xung quanh rồi lại tia sang Aelyra, bấy giờ đang bận chạy tới chạy lui rửa và cắt rau rừng mới được hái về. Gần đó là Elena đang đứng đun một nồi thức ăn lớn trên đống củi nhỏ cháy liu riu. 

“Này Chris, cậu có chắc là tôi chỉ cần ngồi chơi và chả cần phải làm gì không?”

“Tôi đã nói rồi mà, cậu có quen gì với họ đâu. Cậu mà vào giúp chỉ tổ làm người ta thấy khó chịu thôi. Có khi còn vướng chân vướng tay nữa.”

“Vậy cậu cũng thế à?” Sannes cười mỉa. “Cậu có quen với họ kia mà. Hay là cậu vào giúp chỉ tổ…”

“Tôi còn phải trông coi cậu. Vì vậy họ không cho tôi cùng vào làm. Như thế thì họ mới yên tâm nấu nướng được. Cứ như trẻ con ấy.” Chris ngắt lời anh, giọng có chút gì đó bực bội.

Cả hai lại im lặng không nói gì, đôi mắt đều ngẩn ngơ nhìn vào ngọn lửa đang dần bén vào những thanh gỗ dày và cháy lớn hơn, trên đó treo lên một con hổ đã được chặt đầu, moi ruột và lột da sạch sẽ. Bên phía nồi thức ăn cũng đã nấu xong xuôi. Thùng rượu cũng được khui ra và rót vào những chiếc cốc lớn chia cho những người ở mép ngoài vòng tròn.

Sannes chống hai tay ngả người về đằng sau, mơ màng ngước lên bầu trời đêm trong vắt. Ánh trăng tròn dịu dàng tỏa ra từ trên cao ấy không hiểu sao làm anh nhớ tới Aelyra.

“Nè, hai anh ăn bát súp này khai vị trước chờ món thịt hổ nướng nhé. Súp từ nấm và rau rừng với cả nước xương hổ hầm đấy.”

Cúi đầu xuống, anh thấy Aelyra đang đưa hai bát súp còn nóng hổi trên tay đưa cho cả hai.

“Ừm. Cảm ơn.” Chris khẽ đáp lại.

Sannes im lặng nhìn nàng một hồi rồi cũng đưa tay nhận lấy. Trong ánh mắt anh, dường như  nàng trở nên bí ẩn hơn khi ngồi trước mặt ngọn lửa. Bóng đổ của nàng hắt lên người anh, làm cho khuôn mặt nàng trở nên tối tới mức anh không thể nhìn thấy rõ ràng, kể cả khi có sự hiện diện của vầng trăng tròn đang lơ lửng tỏa sáng trên đầu kia.

“Có chuyện gì mà nhìn em chằm chằm vậy, Sannes?”

Quả nhiên anh đang thực sự ở thế khó rồi. Buổi chiều nay trưởng làng đã nói như vậy thì anh lại càng không thể chần chừ thêm được nữa.

“...Không, chỉ là… tối nay sau khi ăn xong thì em có rảnh không?”

“Có, em rảnh mà.”

“Thế… hai chúng ta sẽ gặp riêng với nhau sau khi ăn xong nhé. Anh muốn nói với em một chuyện.”

Aelyra không nói gì thêm. Nàng chỉ ngồi đó, trước mặt anh, và bóng đổ hắt ra từ đám lửa đã đỡ tối đi một chút. Chắc là do mắt anh đã quen với bóng tối rồi. 

Dưới ánh trăng vàng nhạt và chút sắc cam thẫm của ngọn lửa óng ánh trên mái tóc bạch kim, anh thấy nàng đang dịu dàng mỉm cười nhìn anh. Ánh mắt đầy âu yếm ấy có vẻ như cũng đã đoán ra được tất cả và ngầm chấp nhận điều đó rồi.

Dù cho anh sẽ mãi mãi không thể trở về lại cuộc sống ngày xưa được nữa, nhưng miễn là được ở bên Aelyra, anh sẽ chắc chắn có được một cuộc sống hạnh phúc đúng nghĩa mà trước giờ anh luôn ấp ủ trong lòng. Một mong ước đơn giản thôi. Anh sẽ lấy vợ, sinh con và sống một cuộc đời bình thường.

Tự đáy lòng mình, anh nhận thấy rằng anh thực sự muốn làm điều đó, dù cho có ai ép buộc hay không đi chăng nữa. 

Bỗng nhiên nàng tiến tới gần anh, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo và thì thầm vào tai bằng một giọng ngọt ngào và ấm áp mà anh chưa bao giờ từng nghe trước đây.

“Hẹn anh ở lều của em nhé. Ăn xong bát súp đó thì đi luôn. Thịt hổ nướng còn lâu mới chín… Em sẽ chờ…”

Rồi nàng đứng dậy và chạy đi, để lại Sannes cùng với bát súp nóng đang bốc hơi ngào ngạt trên tay.

Sau khi vừa thổi vừa ăn bát súp một cách vội vàng, anh cũng đứng dậy toan đi tới nơi Aelyra hẹn gặp.

“Này, Sannes.”

Anh giật mình, khẽ quay ra đằng sau đáp lại.

“Chỉ lần này thôi, Chris. Cậu không cần phải hộ tống tôi mãi như thế đâu. Tôi sẽ không làm gì xấu mà.”

“Cố gắng lên nhé.” Chris chậm rãi ăn bát súp, đầu không quay lại.

“Ừm… Cảm ơn cậu. Tôi sẽ lấy hết dũng khí mà cầu hôn Aelyra thêm một lần nữa.” 

“Không phải chuyện đó. Cậu nên lo chuyện trước mắt thì hơn. Tôi xin lỗi, chuyện này thì tôi không thể giúp cậu được rồi.”

“Là sao cơ-”

“Này, tên con người kia.”

Cái cách dằn từng chữ một với lời nói đầy đe dọa đó làm anh chỉ dám liếc một bên mắt về phía sau. Ở trong một góc tối dưới thân cây thông cao chót vót, anh thấy một elf có thân hình cao lớn với mái tóc vuốt ngược lòa xòa về phía sau cùng với đôi mắt có con ngươi đỏ như máu, lóe sáng lên một cách đầy kiêu hãnh khi được phản chiếu bởi ánh trăng tròn trên cao.

“...Có chuyện gì sao?” Sannes nuốt khan.

“Đi theo ta nói chuyện. Chỉ mình ngươi thôi.”

Thế còn buổi hẹn thì sao? Rồi lỡ hắn làm điều gì xấu với anh thì sao? Chỉ một mình, lại còn tay không tấc sắt thế kia, nếu như đấu tay đôi với hắn thì chỉ có tan xương nát thịt. Vậy thì… có nên trốn không đây? Hay là gọi trưởng làn…

“Đi theo cậu ta đi. Thiên binh tướng Ryan rất ghét những tên lính hèn nhát, không chịu tuân lệnh.”

“Nhưng tôi đâu phải lính của…”

“Và cả con người nữa.” Đoạn Chris liếc qua anh, ánh mắt đã trở nên vô cảm lạnh lẽo từ bao giờ. 

Thế nhưng không hiểu sao, chiếc thìa gỗ lại đang run lên trong tay anh, đập vào miệng bát tạo những âm thanh loạn nhịp, đầy bất an.

Thực sự Sannes không biết Chris trong thâm tâm đang cảm thấy gì nữa.

“...Thế thì tôi đi vậy.” Anh ngập ngừng một khắc rồi cũng đưa chân rảo bước đi theo Ryan. Anh vừa đi vừa nắm hờ đôi tay, chân bước nhỏ nhưng nhanh, chuẩn bị sẵn tinh thần tạo thế thủ, mắt vừa nhìn Ryan vừa liếc nhanh xung quanh, sẵn sàng chuẩn bị những tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Tới khu đất trống ngoài rìa làng, nơi mà hồi chiều đám trẻ con chơi đùa ở đây, Ryan mới dừng lại. Sannes cũng dừng lại, người hơi cúi về phía trước, mắt dán chặt vào lưng hắn. Bấy giờ hắn mới từ từ quay về sau, khuôn mặt góc cạnh và thô cứng ấy đã giãn ra hẳn so với hồi nãy. Bình thản có lẽ là đáp án đúng nhất cho biểu cảm của Ryan hiện giờ.

“Ta đã nghe được cuộc nói chuyện giữa ngươi với trưởng làng rồi. Thực lòng mà nói, ngươi nên tránh xa Aelyra và lấy một nữ elf bình thường thì hơn.”

“Tại sao!?” Sannes cố kìm nén cơn giận, nhưng rốt cục không thể. “Loài elf các ngươi đã bắt ta sinh con với chủng tộc các ngươi, vậy mà đến cả việc chọn một elf mà mình yêu lại không được sao!?”

“Đừng so sánh công chúa với các nữ elf khác. Công chúa mang trong mình dòng máu hoàng tộc thuần khiết, được nuôi dưỡng và truyền lại biết bao đời nay từ thuở loài người các ngươi chỉ mới biết canh tác lúa mì là gì. Vậy mà bây giờ sự thuần khiết ấy sẽ bị ô uế bởi một gã loài người tàn bạo và thô thiển như ngươi? Đúng là ngươi đã cứu công chúa về đây nhưng đòi kết hôn với nàng ấy là điều không thể chấp nhận được, kể cả khi có được trưởng làng cho phép đi chăng nữa.”

“Tàn bạo!? Ta có thể thô thiển, nhưng mà ngươi không có quyền nói với ta như thế khi chính ngươi cũng phải dùng sự tàn bạo để giết những con ngườ…”

“Ngươi còn nhớ lão chủ quán dầu hỏa mà ngươi đã thiêu sống không?” Ánh mắt Ryan bỗng trở nên sắc lạnh như xuyên thấu trái tim của gã loài người đối diện.

Chỉ còn lại tiếng gió xào xạc trên những tán cây tối tăm, và cả tiếng những elf cười nói vui vẻ văng vẳng đằng xa.

Thật sự thì, Sannes chưa bao giờ để ý tới chuyện này. Vậy mà cái đêm đốt lửa trại trên ngọn đồi ven một con suối gần đấy, anh chỉ nghĩ rằng bản thân mình thật cao cả, thật tự tôn làm sao.

“Ta biết, đó là ngươi đã dùng mạng đổi mạng để cứu lấy một nữ elf mà ngươi đem lòng say đắm. Nhưng ít ra thì với bọn ta, ngươi là một người tốt. Một con người tốt. Không một ai trong số bọn ta nói những lời tiếc thương đối với lão chủ quán dầu hỏa đó cả. Trái ngược hẳn với bản án mà ngươi phải đối mặt một khi đồng loại phát hiện ra ngươi. Lúc đó, ngươi sẽ mang tội danh cao nhất là tội giết người và tội chống lại loài người. Ngươi hiểu ý ‘tàn bạo’ là như thế nào rồi chứ?”

Sannes giờ chỉ dám nhìn xuống đất, bãi cỏ mềm lấp loáng ánh trăng cũng nhòe đi tựa chìm vào hư ảo. Vài giọt nước mắt rơi xuống chân anh, lạnh ngắt. 

Anh thực sự là một con người tàn bạo sao? Tại vì trên chiến trường anh đã phải giết bao nhiêu tên lính rồi, nên một lão chủ quán cũng chẳng nhằm nhò gì… không biết nữa. Không, anh không biết, không muốn nghĩ gì nữa! 

“T-Thế giờ… tôi phải làm gì đây?” Giọng Sannes khàn đặc lại.

Giọng Ryan trở nên dịu hơn một chút.

“Anh muốn làm gì cũng được, đó là quyền tự do của anh, kể cả việc tiếp tục trốn chạy bản án tử hình mà anh đã gây ra ấy. Tôi nói thế để anh hiểu rằng, bây giờ anh chỉ có chúng tôi để dựa vào, và hơn hết là…” Ryan ngập ngừng, có vẻ như còn không chắc chắn điều gì đó. “Và hơn hết là, về linh hồn, theo cách gọi của loài người các anh, thì về cơ bản là giống hệt loài elf chúng tôi. Đúng vậy, về phần tàn bạo, tôi cũng chả khác gì anh cả.”

“Y-Ý anh là sao?” Sannes ngơ ngác, không hiểu anh ta vừa mới nói gì.

“Cho tôi hỏi anh một câu. Anh có cảm thấy bản thân mình như một công cụ sinh đẻ để chống lại loài người không?”

“Nếu như tôi được cưới Aelyra làm vợ thì chắc chắn là không.” Sannes đáp lại, giọng chắc nịch.

“Dù cho sẽ mang tội danh chống lại loài người mãi mãi về sau? Điều đó sẽ không thay đổi đâu.”

“Tôi mặc kệ. Loài người chẳng cho tôi nổi một cuộc sống yên bình, thì việc gì tôi phải quan tâm. Được tự do theo đuổi vận mệnh mà mình muốn hướng tới, thì chả phải không còn gì đáng sống hơn thế sao?”

Ryan ngớ người ra một lúc trước lời của gã loài người này vừa nói. Rồi anh bỗng nhe răng ra cười một cách đầy khoái chí. Gã thiên binh tướng elf này chưa bao giờ thấy một con người thú vị dường này trước đây. Xem ra trong đầu tên này đâu chỉ có giết và giết như bọn Thánh hiệp sĩ của Nhân giáo ngoài kia.

“Ahahaha… Hay lắm! Đúng thật là tàn bạo đấy, Sannes à!”

Có vẻ như giờ gã loài người trước mặt Ryan không có ý phản bác gì nữa.

“Được rồi, xin mời công chúa Aelyra và đức vua Skarius bước tới đây.”

Sannes giật mình toan nhìn xung quanh, thì thấy Aelyra và trưởng làng hiện lên sau lưng Ryan. Aelyra chạy tới ôm chầm lấy anh, còn trưởng làng thì nhìn anh mỉm cười đầy hài lòng.

“Xong chuyện rồi đấy, cũng tạm coi là tôi tin được anh rồi. Giờ tôi qua chỗ Chris chơi đây. À quên mất, chuyện tôi nói với anh là nên kết hôn với nữ elf khác là nói dối đấy, chỉ là để gợi chuyện chính muốn nói với cả thử lòng anh xem có chấp nhận từ bỏ công chúa và tuân theo sự sắp đặt của người khác hay không thôi. Còn cái lý do giữ lại sự thuần khiết cho dòng máu hoàng tộc thì bây giờ nó không còn quan trọng nữa. Anh biết rõ mà, Sannes.”

Ryan nhẹ nhàng rảo bước đi tới phía ngọn lửa lớn đang cháy bập bùng, đầu không ngoảnh lại. 

“Xin lỗi, nhưng mà tên đầy đủ của anh là gì vậy?” Sannes gọi với theo.

“Ryan Scarlett. Thiên binh tướng của quân đoàn Skyria.” Gã thiên binh tướng tóc đỏ chỉ vẫy tay nhẹ, trong khi vẫn bước đều tới phía trước.

Vế sau có vẻ như không liên quan lắm… mà thôi kệ đi. Chỉ là muốn khoe khoang chút ấy mà. Điểm này thì có vẻ trông giống Chris quá.

“Nghe em nói này, Sannes.”

Một giọng nói quen thuộc kéo anh về nơi mình đang đứng. Aelyra nãy giờ vẫn ôm anh mà anh lại để ý tới Ryan quá. Rồi anh cũng đưa tay ôm lại nàng, áp mặt vào gần mái tóc bạch kim mềm mượt ấy. Tóc nàng thật thơm làm sao, cái mùi hương nữ tính ấy và cả cơ thể mềm mại đang ôm chầm lấy anh ấy làm anh nhớ tới buổi đêm cả hai ngủ bên nhau trong rừng với đống lửa trại nhỏ quá. 

“Gì vậy, Aelyra?”

“Hai chúng ta… kết hôn với nhau đi.”

“Được thôi. Anh đồng ý.”

“Vâng… Em vui lắm.”

“Anh cũng thế, Aelyra à. Anh cũng vui lắm.”

Cả hai cứ thế mà ôm lấy nhau một hồi lâu, cho tới khi trưởng làng đang đứng gần đấy phải ho mấy cái nhắc nhở.

“E hèm… Thôi chúng ta đi ra ăn đi. Ta cho phép hai đứa kết hôn với nhau đó. Tí nữa có cần phải thông báo cho mọi người biết không?”

“Thôi hãy để sau cái đã, phụ thân à. Con không muốn hoàng tử của con bị say mèm vào tối nay đâu.”

“Hahaha… Thế thì để sau vậy.” Trưởng làng cười trừ, khẽ thở phào một hơi. Vai ông đã thả lỏng hẳn, không còn căng cứng nữa. Ông ngước nhìn lên bầu trời đêm thăm thẳm, và bỗng thấy Mặt Trăng đã có một ngôi sao sáng nhỏ xíu bên cạnh từ lúc nào. Quả nhiên, chỉ có sao Kim là không bị át đi ánh sáng khi ở gần Mặt Trăng như thế này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận