Sannes từ từ mở mắt ra, khắp người run lên vì lạnh. Hơi ấm của buổi đêm hôm qua ấy đã không còn trong vòng tay anh nữa rồi.
Anh vội vàng bật dậy, ngó nghiêng xung quanh. Trời đã tờ mờ sáng. Lửa đã tàn. Còn Aelyra đã biến mất.
Lóng ngóng đứng dậy, anh cầm rìu lên, miệng định gọi to tên nàng nhưng cuối cùng lại im bặt. Anh sợ ai đó ở gần sẽ phát hiện ra. Thế là anh vừa đi vừa dáo dác nhìn xung quanh.
Và rồi, sau một tảng đá lớn ở con suối gần đó, anh đã nhìn thấy nàng. Chỉ có điều... nàng không mặc gì và đang thả mình dưới dòng suối nông và trong vắt.
Trong tới nỗi mà anh có thể thấy rõ mọi thứ ở dưới đó vậy. Kể cả...
“Aaa... đồ dâm tặc! Biến khuất mắt ngay cho tôi!!!” Nàng hét lên, lấy tay che ngực và quay lưng về phía anh.
“À... tôi đi ngay đây...”
Vậy là anh chạy té tới đằng sau tảng đá. Tim anh đập thình thịch, và có vẻ như thứ gì đó trong quần đang trồi lên.
‘Nhưng... tại sao đêm hôm qua mình lại không có cảm giác ấy nhỉ? Nàng còn cho mình chạm vào người cơ mà...
Phải rồi, là do lúc ấy mình đã nhớ lại ngày hôm đó và kể lại với nàng...
David.’
“...Này, anh đang ở phía sau tảng đá đúng không?”
Anh khẽ giật mình rồi ậm ừ đáp lại.
“Giờ anh đã bình tĩnh hơn rồi chứ?”
“Chuyện... gì cơ?”
“Người ta không thể căng thẳng và bình tĩnh cùng một lúc được.”
“Thế thì... rồi.”
Vài giây im lặng trôi qua. Chỉ còn tiếng suối róc rách chảy và tiếng chim líu lo ở đâu đó.
Nàng đang ngập ngừng. Hẳn là thế. Vì nàng vẫn sợ anh sẽ phải khó xử vì gợi lại chuyện đêm qua. Thật sự sẽ xấu hổ lắm.
“Nếu... David tỏ tình với anh và sau cùng sẽ sống sót, thì anh định đáp lại cậu ta như thế nào?”
“Tôi sẽ từ chối cậu ấy.”
“Thế thì... tại sao...”
“Vì tôi không thích con trai. Con người tôi là vậy. Nhưng dẫu cho có thế, tôi vẫn không muốn cậu ta phải hy sinh mạng sống của mình vì một kẻ tầm thường như tôi. Nếu có thể, sau khi từ chối, tôi vẫn muốn cả hai làm bạn với nhau như bình thường.”
Nàng thở phào một hơi dài, thấy lòng mình nhẹ nhõm. Nàng đã lo lắng thái quá rồi.
“Vậy là anh thích con gái hả? Con gái chính hiệu ấy.”
“Ừm. Kể cả cô nữa, Aelyra.”
“H-Hơ!?”
Cảm thấy mình như lỡ lời, anh đứng phắt dậy rồi vô thức gãi gãi đầu, giọng lắp bắp.
“Y-Ý tôi là... Tôi cũng thích cả nữ elf như Aelyra nữa... À nhầm...”
Nàng nghe vậy, rồi cười khúc khích, không giấu nổi vẻ thích thú.
“ Hì hì... Thôi được rồi. Giờ tôi cũng quên mất ai là người cầu hôn tôi chiều hôm qua luôn nè.”
Sau đó nàng bước ra khỏi tảng đá và đi tới gần anh. Tất nhiên là nàng đã mặc đồ tử tế. Một chiếc váy trắng có hơi ướt nhưng khá sạch vì nàng đã giặt chúng khá kĩ, cộng thêm tẩy trắng bằng phép thuật đã tích trữ cả đêm của mình. Giờ đây nó không còn dính màu máu và đất nữa.
“Anh cũng đi tắm đi, rồi chúng ta sẽ đi tiếp.”
“Nhưng mà... đi đâu mới được?” Anh quay lại nhìn cô, nhưng lại bắt gặp cảnh tượng có hơi ướt át ấy, anh lại hướng mắt về phía con suối.
“Trước tiên ta sẽ về lại ngôi làng đó và tìm xem có ai còn sống hay đã trở về đó không.”
“Cô không sợ bọn chúng vẫn còn ở đó và có khả năng sẽ quay lại sao?”
“Sợ thì sợ chứ, nhưng nếu ta cứ trốn tránh mãi mà sống ở đây thì cũng có ngày sẽ bị phát hiện thôi. Nếu như bây giờ không phải là mùa hè mà là mùa đông, thì có lẽ hai ta đã chết rét trong đêm qua rồi.”
“Nếu như hôm qua mỗi đứa ngủ một góc thì chắc không cần đợi tới mùa đông đâu. Ha ha, dù sao thì, cảm ơn vì đã ngủ với tôi nhé, Aelyra. Đã lâu lắm rồi tôi mới ngủ ngon với một cơ thể lành lặn như thế này.” Anh đáp lại, mỉm cười nhìn vào mắt nàng.
Tim nàng bỗng hẫng lại một nhịp. Một người vụng về trong khoản giao tiếp với phụ nữ bây giờ lại có thể mỉm cười và cảm ơn nàng một cách chân thành như vậy. Và anh cũng thật là tinh tế khi không nhắc lại chuyện ôm ấp hôm qua nữa chứ.
“T-Thôi đi tắm mau lên. Trong lúc đó thì... tôi sẽ đi ra chỗ khác dùng phép thuật của mình giặt áo cho anh. Hôm qua người anh đúng là hôi chết đi được.”
Vì nàng đã giấu chuyện khi giặt đồ thì bản thân cũng phải vò tay sơ qua nên Sannes đã đồng ý ngay tắp lự. Anh để lại cây rìu ở đó rồi nhảy xuống chỗ suối mà Aelyra đã tắm hồi nãy, cởi hết đồ rồi ném ra đằng sau tảng đá.
“Đừng có ném vậy chứ! Mất công tôi phải nhặt từng cái đây này.”
“À, xin lỗi xin lỗi.” Anh cười trừ.
“Chả thành thật gì hết.”
Rồi nàng cũng lén mỉm cười một cái và nhặt đồ của anh lên mang ra dòng suối khuất qua một đoạn giặt, rồi lén ngửi áo anh vài lần như để ghi nhớ mùi của anh.
Mũi của elf có vẻ như nhạy hơn mũi của con người một chút.
Một cảm giác xao xuyến kì lạ vừa dâng lên trong nàng. Tim nàng lại đập thình thịch.
...
“...Tôi để quần áo anh ở đây nhé. Anh có với tới được không?” Nàng để bộ quần áo đã giặt sạch, gấp gọn lên trên tảng đá, trong khi rón rén cúi người thấp xuống, cố không nhìn qua bên kia.
“Được mà. Cô cứ để đó đi.” Nói rồi anh đứng bật dậy, với tay lấy quần áo. Hình như tảng đá thấp với anh quá, nên anh đã thấy nàng đứng ngay trước mặt.
“Ồ... Cảm ơn...”
Aelyra giật mình rồi quay người ra đằng sau. Nàng ngại lắm chứ, dẫu sao thì nàng chưa thấy đàn ông khỏa thân bao giờ. So với tuổi đời của loài elf, thì nàng vẫn còn bé nhỏ quá.
“Xong rồi này, đúng là tắm suối buổi sáng mát quá nhỉ.”
Nàng vẫn không chịu quay lại.
“Nãy tôi định nói là cảm ơn cô vì đã giặt quần áo cho tôi, thế mà cô quay đi mất. Bộ cô giận tôi chuyện gì à?”
“Chẳng giận gì cả.” Nàng đáp lại, giọng tỉnh bơ.
“Thế à... Mà trên gáy cô có gì này...” Anh vô thức đưa tay tới gần.
Bỗng nhiên nàng hất tay anh ra, nhưng rồi lại thu tay lại, đầu khẽ cúi xuống.
“...Tôi xin lỗi. Chỉ là phản xạ tự nhiên thôi. Hình xăm này tôi hiếm khi cho ai xem.”
“Hình xăm ư?” Anh đáp lại, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
“Đúng vậy. Đó là gia huy của dòng tộc tôi. Đây cũng là dấu hiệu chứng minh rằng tôi là một High elf thuần chủng.”
Nói rồi nàng quay lưng lại, tay vén tóc lên, để lộ làn da trắng ngần sau gáy là một hình xăm hình tròn với những đường nét tinh xảo, mực ánh màu xanh đen lấp lánh huyền ảo, giống như màu của trời đêm vậy. Chính giữa là lá cây thường xuân, biểu tượng cho sự vĩnh cửu, bất diệt, xung quanh có ba hình thập tự đầu nhọn nằm đối xứng với nhau, nhưng xếp theo chiều lớn dần, tượng trưng cho ba đẳng cấp với vai trò khác nhau trong loài, nhỏ nhất là Wood elf, là thợ săn và nông dân; kế tiếp là Metal elf, làm thợ rèn, chiến binh, thương nhân; và cuối cùng là High elf, sở hữu sức mạnh phép thuật cao nhất, thông minh nhất và trên hết là mang dòng dõi hoàng tộc. Ở trên đỉnh hình tròn nằm dọc phần gáy chính là hình thập tự đầu nhọn lớn nhất và dài nhất. Nhưng cũng có vẻ nó giống ba ngôi sao băng với ba kích cỡ khác nhau theo một cách nhìn nào đó. Bên dưới thì là dòng chữ Aelyra được viết một cách nắn nót, cẩn thận.
“Cô có bảo rằng hiếm khi cho ai xem mà... Để tôi xem vậy có được không?”
“Đằng nào thì sau này cũng sẽ thấy thôi. Giấu anh làm gì chứ.”
Nói rồi nàng nắm lấy tay anh, mắt nhìn thẳng vào anh nói một câu dõng dạc:
“Ta đến ngôi làng đó thôi. Đến nơi mà em đã từng sinh sống.”
...
“Này... không phải là ta sẽ đi bộ à?” Sannes rụt rè hỏi.
“Đi bộ thì biết bao giờ mới tới. Lại còn có nguy cơ bắt gặp người lạ nữa.”
“Nhưng mà... thế này trông cứ kì kì sao ấy.”
“Chẳng phải cũng giống như chiều qua à.”
“Vậy... cô... có thấy tôi nặng lắm không?”
“Chân anh vẫn còn chạm đất mà. Nên là em thấy anh nhẹ lắm. Thật đấy, Sannes à.”
Nàng nhấn mạnh từ “em” khiến anh lại càng thêm đỏ mặt. Lí do cho cuộc trò chuyện có phần gượng gạo, nhất là từ Sannes, ấy là anh đang được cõng trên lưng bởi Aelyra, một cô gái có phần mảnh mai hơn một gã lính tráng như Sannes. Lại còn tự nhiên xưng hô thân mật đến vậy cơ chứ.
“Ôm chặt lấy em nhé. Ta sẽ bay tới đó.”
Anh cũng ôm chặt hơn lấy nàng. Cảnh tượng này cứ giống như một cặp tình nhân đang ôm ấp nhau trong rừng vậy.
Anh nghĩ vậy, rồi lại thấy ngại kinh khủng.
Thực ra thì nàng cũng ngại chẳng kém gì anh, mỗi tội là anh chả biết điều đó. Thế nên phải mất một lúc sau, khi đã lấy lại bình tĩnh, nàng hít một hơi sâu, gió bắt đầu xoáy xung quanh nàng, và những chiếc lá xanh trên cây cũng chuyển vàng rồi rụng xuống, xoáy tung lên theo chiều của ngọn gió.
Cả nàng và anh đều bay lên khỏi mặt đất, cao tới gần chạm đến những tầng mây rồi phóng như tên bắn trong không khí.
Sannes như bị choáng ngợp bởi luồng gió mạnh thốc thẳng vào mặt. Kể cả những lần hiếm hoi anh được cưỡi ngựa, anh cũng không cảm thấy gió mạnh như thế này. Những ngôi nhà ở thành phố mọc san sát, bé xíu ở dưới kia, với những cánh đồng lúa mì lác đác xung quanh đó làm anh thấy vui đến kì lạ. Lần đâu tiên anh mới biết cái cảm giác được bay lượn trong không trung tuyệt vời đến mức nào.
“Mà này, em có hơi tò mò một chút, tại sao anh lại mang rìu chiến theo trong khi không thấy mặc giáp đâu vậy? Còn con dao nhỏ ở thắt lưng nữa?”
“À thì... anh tính sau này nếu trốn được vào một nơi nào đó thì ít nhất cũng phải có vũ khí phòng thân và dùng cho cả sinh tồn nữa... À mà gia huy đó có ý nghĩa gì vậy? Ý là những hình ảnh biểu tượng của nó ấy.”
“Ý nghĩa của hình xăm này chỉ có ai là gia đình em mới được biết thôi.”
“À, xin lỗi... đáng ra anh không nên tọc mạch...”
“K-Không phải vậy đâu... Ý em không phải vậy... Em sẽ kể cho anh nghe mà. Đằng nào chả thấy mất rồi.”
Thế là nàng kể lại ý nghĩa của nó cho anh nghe, trong lòng có chút lo lắng vì sợ anh phát hiện ra ý đồ vừa nãy của nàng. Anh cũng chỉ im lặng ghé tai gần mặt nàng, chăm chú lắng nghe trong khi vẫn còn mơ hồ về những lời nói khó hiểu của nàng khi nãy.
Ngôi làng đó không cách quá xa nơi đây. Nó nằm trong vùng trung du nhỏ dày đặc rừng cây trong cao nguyên Florant, chỉ cách chỗ anh và nàng qua đêm khoảng vài chục dặm, và từ xa, cả hai đã thấy những vệt cháy đen sạm, những thân cây bị đốn hạ xung quanh, chỉ còn trơ mỗi gốc. Ít ra thì nơi đó không có hiệp sĩ nào canh gác, hơn nữa việc không nhìn thấy thứ gì đó kiểu như một núi thi thể làm cho cả hai cũng nhẹ nhõm đi phần nào.
Nhẹ nhàng hạ xuống đất, nàng thả Sannes xuống, nhìn xung quanh một lúc rồi mới ngồi xuống thở hổn hển, người bắt đầu chảy mồ hôi.
Thấy vậy, anh với lấy túi nước buộc ở thắt lưng ra và đưa nó cho nàng.
“Đây, cô... không, em uống nước đi.”
Nàng nhìn anh một lúc rồi nghiêng đầu mỉm cười, tay định đưa ra cầm lấy túi nước, nhưng ngay lúc đó, một thứ gì đó nhanh như cắt vút qua nàng. Tới khi nàng nhận ra, thì Sannes đã bị đè xuống đất bởi một nam elf mặc áo khoác đen, với mái tóc vàng kim dài đến ngang vai. Tức thì hắn ta quay lại về phía Aelyra, quát lớn:
“Công chúa Aelyra, tại sao tên loài người hạ đẳng này lại đi với công chúa vậy!? Nàng có biết là nguy hiểm lắm không!?”
Rồi hắn đưa mặt sát vào Sannes, trong khi lấy con dao găm ra kề vào cổ anh.
“Là mày đã đe dọa công chúa chở mày bay tới đây đúng không? Mày có âm mưu gì!? Nói mau!”
Mái tóc vàng kim, làn da trắng trẻo và đôi mắt xanh ngọc ấy làm anh sững người đi một lúc. Trong vô thức, anh đã quên đi rằng hắn ta đang đe dọa anh và một con dao găm sắc lẹm đang lăm lăm ngay bên cổ anh. Trong khoảnh khắc ấy, dường như anh chỉ suy nghĩ về một thứ duy nhất.
“David...”
Hắn ta không hiểu anh nói gì, ngẩn người ra một lúc, tự hỏi rằng chuyện quái gì vừa mới xảy ra thế.
“Làm thế quái nào mà... mày biết tên em trai tao?”
Chợt hắn ta bay ra khỏi người Sannes, lăn trên đất một vài vòng trước khi đâm sầm vào thân cây gần đó.
“Sannes là người đã cứu ta thoát chết! Chris, anh không được tấn công anh ấy!”
Lồm cồm bò dậy, hắn đã thấy công chúa đứng ngay trước Sannes che chắn cho anh ta, một tay giơ lên làm phép tạo lớp phòng thủ. Mắt hắn trân trân nhìn vào cảnh tượng mà hắn cho là kì lạ đó, vẻ mặt không giấu nổi ngạc nhiên.
‘H-Hả!? Từ thuở sơ khai cho tới tận bây giờ, ta chưa bao giờ thấy một High elf đứng ra bảo vệ một loài người thấp kém cả, huống chi là một gã đàn ông to con đeo rìu chiến sau lưng như thế kia.’
“Vậy... tại sao tên đó lại... cứu nàng vậy?”
Sannes vẫn nằm co rúm người, ho khù khụ vì bị siết cổ.
“Ừ thì... chuyện dài dòng lắm nên trước tiên ta sẽ tóm gọn lại là... Sannes cứu ta vì anh ấy muốn... cưới ta về làm vợ.”


0 Bình luận