Quyển 1: Tàn Tro Của Lời Nói Dối
Chương 08: Sứ mệnh bất đắc dĩ
0 Bình luận - Độ dài: 2,932 từ - Cập nhật:
Sannes sau khi ngủ trưa một lúc lâu thì tỉnh dậy, trong người cảm thấy khoan khoái lạ thường, khác hẳn với những lần uể oải mỗi khi ngủ quá giờ trưa vào những ngày được nghỉ phép về nhà. Anh lồm cồm bò ra khỏi lều, thấy mặt trời đã rơi xuống trên những ngọn cây, có vẻ như đã tới giữa chiều rồi. Đánh mắt xung quanh, anh hơi ngạc nhiên vì cảnh tượng ồn ào khác hẳn so với khi vừa mới tới đây: Đám trẻ con ngồi trên những tấm da thú, bi bô đọc những chữ cái trên tấm bảng gỗ mà anh chả hiểu gì. Còn về các binh lính, có người thì thi vật tay với nhau, có người thì nằm ườn ra thảm cỏ ngủ say sưa, cũng có người thì cặm cụi mài dao kiếm trên những phiến đá ướt.
Vì thấy tò mò, anh đứng dậy định lân la đi xung quanh làng xem họ đang làm cái gì nữa. Bỗng nhiên có ai đó gọi anh từ bên cạnh.
“Dậy rồi hả?”
“Chris… Định đi tham quan làng thôi, có được không?”
“Tôi đi cùng được không?” Chris tươi cười hỏi.
“À… Được chứ.” Sannes gật gật đầu.
Cả hai cùng tản bộ xung quanh ngôi làng. Trong tầm mắt của Sannes, anh thấy có một vài đứa trẻ liếc qua anh với ánh mắt tò mò, trong khi cô giáo ở trên đứng cạnh tấm bảng gỗ ra sức giảng giải cho tụi nhỏ. Hình như cô giáo cũng liếc nhìn anh một cái. Phía xa hơn, bên đám lính cũng có những ánh nhìn hướng vào anh. Tất cả đều không nói gì về anh cả. Cũng không có vẻ căm ghét hay hào hứng gì.
Hoặc cũng có thể là họ không thể hiện rõ điều đó ra mặt thôi.
“Không cần quá để ý tới ánh nhìn của họ đâu, Sannes. Họ chưa hiểu rõ về cậu và vừa mới chỉ gặp cậu trưa nay, điều này là tất nhiên rồi. Cậu cứ thư giãn đi, sẽ không có ai xông tới chửi rủa hay đánh đập cậu đâu. Cậu có tôi hộ tống kia mà.”
Sannes nghe Chris nói thì cũng nhẹ lòng hơn hẳn. Anh hướng mắt về phía trước, nơi có những hàng cây cao, tán lá xanh mướt bên phải và bên trái là những căn lều da thú im lìm trong nắng ấm.
Anh chưa bao giờ ngờ tới rằng cuộc đời mình sẽ thay đổi theo cách này.
Miễn là nơi nào mà anh không cảm thấy cô độc, có lẽ nơi đó mới chính là nơi mà anh thuộc về, dù rằng nơi ấy thậm chí không có một bóng dáng của đồng loại hay chẳng phải là nơi mà anh sinh ra đi chăng nữa.
Nhắc mới nhớ, hình như anh vừa sinh ra đã bị vứt xó ở một con hẻm cụt vắng tanh kia mà.
“Này, Sannes, cậu có muốn gặp Aelyra không?”
“Nàng ấy đã khỏi bệnh rồi sao?” Sannes mở to mắt, không giấu nổi vẻ hồi hộp.
“Khỏi hẳn thì chưa. Thế nhưng công chúa lại tới chỗ các chị em chơi đùa với mấy bọn trẻ con rồi. Ở đó cũng có mấy binh lính nữa.”
“Thế ta ra đó đi. Elena cũng ở đó mà, phải không? Thế cho nên cậu mới gợi ý cho tôi gặp Aelyra, đúng chứ?”
Chris hơi giật mình, rồi cũng cười gượng thú nhận.
“...Thì đúng thế. Mai tôi phải đi ra chiến trường rồi, thế nên tôi muốn dành chút thời gian với cô vợ mới cưới của mình.”
Cả hai đi tới một căn lều khá lớn, bên ngoài còn có nhiều trẻ em chơi đùa với nhau, xung quanh là các ông bố bà mẹ đang ngồi nhìn con của họ chơi đùa. Phần lớn họ đều trông khá trẻ, chắc có khi còn trẻ hơn Sannes nữa, anh đoán thế. Rồi trong trường nhìn của anh bỗng nhiên lọt vào hình ảnh Aelyra cột tóc hai bím đang cõng trên vai một đứa trẻ chạy đi chạy lại xung quanh, theo sau đó là một đám trẻ em cười cợt chạy theo cùng với Elena trông rõ là hốt hoảng.
“Oa… Cao quá! Haha! Chị chạy nhanh nữa đi!” Đứa bé đang được cõng vừa cười vừa nói tít cả mắt.
“Như này là nhanh chưa!?” Aelyra lại chạy nhanh hơn một chút, làm nó hét lên đầy thích thú.
“Chị vẫn chưa khỏi bệnh hoàn toàn đâu đấy chị Aelyra! Lo mà nghỉ ngơi hồi sức đi!” Elena chạy theo đằng sau, vừa chạy vừa nhìn dưới chân tránh va vào mấy bọn trẻ.
“Chị cho em cõng với!”
“Em nữa! Em nữa!”
“Công chúa tết tóc hai bím cho em giống như của công chúa đi!”
Chợt công chúa chạy chậm lại rồi dừng hẳn, làm bọn trẻ ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Rồi nàng đặt đứa trẻ đang cõng trên lưng xuống dưới đất, đưa tay xoa đầu nó và nói với đám trẻ bằng giọng dịu dàng:
“Chị mệt rồi. Các em tự chơi với nhau nha. Còn Alice, em nhờ Elena nha, chị ấy cũng biết làm tóc hai bím như chị đấy.”
Bọn trẻ tiu nghỉu một lúc rồi lại quay sang bàn nhau đi chơi tiếp. Alice hình như bị cuốn theo trò chơi mà cả bọn vừa mới nghĩ ra, liền đi theo mà không quan tâm gì tới chuyện tóc tai hồi nãy nữa. Elena thấy vậy, tự nhiên thấy có chút hụt hẫng. Nàng nhìn xung quanh tìm Aelyra, thì thấy công chúa đang ngồi cùng Sannes và Chris dưới một tán cây gần đấy. Một tiếng gọi tên nàng vang lên.
“Elena! Tới đây với anh.” Chris vẫy tay gọi nàng.
Mắt nàng chợt sáng rỡ lên, rồi vẫy tay đáp lại, trong khi chân lon ton chạy tới.
“Cả hai vừa mới tới à?” Elena ngồi xuống gần họ.
“Mới tới thôi. Mà đừng có ngồi xa thế. Xuống đây ngồi với anh.” Chris xịch về phía Sannes, đập đập tay xuống chỗ trống vừa mới giãn ra giữa anh và Aelyra.
Elena chỉ cười mỉm một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Chris.
“Gọi vợ qua đây có việc gì vậy?” Elena ngả người về phía chồng mình, đưa mặt sát lại gần mặt anh.
“Đến chơi thôi. Phải có việc mới được qua đây sao?” Chris thản nhiên đáp.
“Chơi gì?”
“Ừm thì… cũng không hẳn là chơi mà là muốn gặp nhau rồi nói chuyện với nhau một chút.”
“Với em hả? Chuyện gì chuyện gì?” Elena tự nhiên hào hứng lên hẳn, thậm chí trèo lên cả người chồng mình. “Em cũng đủ tuổi rồi. Nếu là chuyện đó thì hai tụi mình vào lều bây giờ cũng đượ…”
Chris bịt miệng Elena lại, mặt mũi đỏ cả lên.
“Không phải chuyện đó. Còn có hai người nữa ở đây mà.”
Anh nhìn sang phía bọn họ, thấy cả hai đều ngơ ngẩn nhìn đi chỗ khác, trong khi mặt cũng nóng ran không kém gì anh.
“À mà nói mới nhớ, hình như trưởng làng đang xem xét chuyện cho hai người kết hôn với nhau đấy.” Elena gỡ tay Chris ra thản nhiên buông ra một câu, trong khi vẫn trèo lên người anh.
“H-Hả!?” Cả hai đều đồng thanh.
“Sannes thì đã đành, nhưng chị lại không biết sao?”
“Thì… lúc đó ta cũng ngủ quên luôn mà. Thế nên giờ mới khoẻ re nè.”
“Có vẻ như trưởng làng đã ngầm dụng ý rằng miễn là hai người muốn kết hôn với nhau thì ngài ấy sẽ cho phép.”
“Ừm... ra là vậy…”
Aelyra liếc nhìn Sannes một cái. Sannes cũng vậy. Cả hai đều im lặng, và dường như cả hai đều có chung một suy nghĩ.
“Sannes… Anh thấy sao?”
“A-Anh á!? Ừm…”
‘Không lẽ là Aelyra hỏi như thế là ngầm có ý gì đó với mình? Cứ giống như ông vua vậy. Chẳng lẽ…’ Sannes nghĩ vậy rồi miệng tự nhiên cứng lại, không nói được gì nữa.
“Mà, trưởng làng cũng bảo là để xem hai người như thế nào cái đã, nên em cũng chưa chắc chắn hoàn toàn về điều ấy được.”
“A-À, đúng rồi nhỉ? Để xem như nào cái đã. Đúng không, Sannes?”
“Hả? À… ừm, đúng thế, để xem như nào cái đã.”
Cả hai sau đó cũng lén thở dài một hơi. Có lẽ cái sức mạnh tình yêu, đúng hơn là cảnh chim chuột giữa ban ngày ban mặt từ cặp vợ chồng trẻ mới cưới kia đã gây ra ảnh hưởng không hề nhỏ tới phản ứng của họ vừa rồi.
“Thôi xuống khỏi người anh đi. Nặng chết đi được.” Chris đẩy vai vợ mình ra.
“Hả!? Anh vừa nói gì cơ!? Dám chê tôi nặng à? Thế tối nay ra ngoài bãi cỏ ngủ nhé.” Elena vừa nói vừa đạp đạp cả người lên đùi chồng mấy cái.
“Ấy không, anh lỡ lời ấy mà. Em nhẹ lắm, chỉ tại em đạp lên người anh nên anh thấy hơi đau thôi.” Chris vừa khoác vai vợ vừa an ủi.
“Thế chỉ cần không đạp là được chứ gì?”
Nói rồi Elena lại ngồi gọn vào lòng chồng mình, đầu dụi dụi vào ngực anh, khiến cho hai khán giả đang xem phải quay hẳn người về phía đám trẻ đang chơi đùa.
“Ừm… Trời hôm nay đẹp quá nhỉ, Aelyra?”
“À ừm… Đúng là đẹp thật. Cả mấy đứa nhỏ đang chơi ngoài bãi cỏ kia nhìn cũng vui nữa.”
“Nhìn chúng dễ thương quá ha?”
“Ý anh là… lũ trẻ đúng không? À ừ thì… chúng đúng là dễ thương thật.”
“Hyaa…”
Một tiếng kêu khe khẽ chợt vang lên từ phía sau, hình như là của một cô gái. Cả hai đều bất giác giật mình nhưng vẫn không dám quay lại.
“E hèm… Thôi được rồi, vào chủ đề chính này.”
Cả hai liếc qua, thấy Elena vẫn ngồi gọn vào người Chris nhưng không hiểu sao lại lấy tay che môi lại, cả khuôn mặt đỏ ửng lên. Có lẽ nó còn đỏ hơn cả hai người hồi nãy nữa.
“Sannes, công chúa Aelyra, từ mai hai người sẽ tách ra khỏi bọn tôi và đi tới khu tập trung lớn nhất của khu Bảo Tồn, là dãy núi Snowelf sinh sống ở đó. Nơi đó cũng được coi là tuyến phòng thủ vững chắc nhất và cũng là tuyến phòng thủ cuối cùng của cả loài elf nên hai người sẽ được bảo đảm an toàn gần như tuyệt đối.”
“Vậy… còn anh thì sao?”
“Tôi và cả đội ở đây sẽ làm nhiệm vụ bảo vệ cho đường đi của phe Bảo Tồn trong làng và cả những làng lân cận khác về lại nơi đó. Dù sao thì với tình hình hiện tại, lối sống du mục đã không còn khả thi cho quy mô dân số quá đông nữa. Vụ ngôi làng bị đốt sạch và công chúa bị bắt bởi giáo hội Nhân giáo là đã quá nguy hiểm rồi. Chúng tôi không còn dám đánh liều đưa phụ nữ và trẻ con đi theo nữa. Chí ít là chỉ giữ lại một vài phụ nữ không bận việc con cái làm hậu cần mà thôi.”
“Thế nhưng… Một người từng là lính, chinh chiến suốt sáu năm như tôi lại không thể giúp ích được gì cho các anh sao? Tôi không thể ra chiến trường với các anh sao?”
“Không,” Chris quả quyết đáp. “Cậu còn phải có một sứ mệnh cần phải làm. Cậu biết nếu như elf lai với người thì sẽ ra sao rồi chứ?”
“Vậy… ý anh là…” Sannes nuốt khan. Không hiểu sao anh lại liếc qua Aelyra một cái. Nàng cũng liếc lại anh cùng một thời điểm. Và khi hai đôi mắt ấy nhìn vào nhau, chỉ một khoảnh khắc thôi, có vẻ như họ đã ngầm hiểu đối phương muốn truyền đạt điều gì đến với mình.
“Anh, một loài người thuần chủng, Sannes, với vị hôn thê của mình, sẽ mang sứ mệnh sinh thành ra những Nephilia đời tiếp theo của thế giới, mang sứ mệnh phục hưng dân tộc elf và phá vỡ thế áp đảo của phe cánh loài người. Nói theo một cách khách quan thì, anh sẽ phải phản bội loài người và quay sang phe elf, đó là một tương lai bắt buộc phải xảy ra, vì hiện tại anh đang ở trong thế bị động hoàn toàn, không còn lựa chọn nào khác. Nếu không sự tồn vong của giống loài chúng tôi sẽ chẳng còn bao lâu nữa đâu.”
Quả nhiên là gọi nhau ra đây nói chuyện không phải chỉ để thư giãn chơi chơi mà. Giờ ngay đến cả Elena vừa nãy còn nghịch ngợm cười đùa rồi đến ngượng ngùng xấu hổ thì giờ đây, nhìn nàng cũng có vẻ nghiêm túc và suy tư hơn hẳn. Cả Aelyra cũng thế.
“Công chúa thì còn hiểu được, nhưng em có bận việc con cái đâu. Cho em theo cùng đi mà…”
“Ờm… Nhưng mà sắp tới sẽ có đấy. Elena, về với bọn họ cho anh nhờ.”
“Thật không!? Em vui lắm! Nhớ là phải về nhà thường xuyên đó nhé!” Elena xoay người ôm chầm lấy Chris.
“Biết rồi biết rồi. Anh sẽ về nhà thường xuyên mà. Khổ lắm cơ.” Chris khẽ cười, nhìn Elena đầy âu yếm và nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng như một đứa trẻ.
Có khi cũng là vậy thật. Vì Elena chỉ mới mười tám tuổi thôi kia mà. Cái tuổi mà kể cả một con người vẫn còn đang trong độ ham ăn ham chơi, và thanh xuân vẫn còn phơi phới. Nhưng mà cũng không hề gì đâu, vì nàng thực sự muốn được như vậy kia mà.
“Còn chị nữa, Aelyra. Chị cũng đã hai tư tuổi, bằng tuổi với Sannes rồi đó. Chị cũng lo mà tính từ bây giờ đi.”
“T-Tính gì mà tính!? Cái con bé này!!!” Aelyra tức điên lên, chân đạp bình bịch như thể hồi nãy chẳng có suy tư gì vậy.
Hoặc cũng có thể chính bởi vì cái suy tư ấy chăng?
Trong cái cảnh hỗn loạn chẳng hề đúng với bối cảnh trước đó ấy, Sannes đã lén đi mất từ khi nào. Chris khi ấy cũng phát hiện ra anh, nhưng có vẻ như anh sẽ không định trốn thoát khỏi đây hay làm mấy chuyện xấu gì cả. Giả dụ nếu như anh lén trốn thoát, thì lớp ma thuật bao bọc xung quanh sẽ cảnh báo cho tất cả mọi người ở đây biết mà thôi. Việc Sannes đang hoàn toàn ở thế bị động không phải là lời nói dọa dẫm không có căn cứ.
Khi đã cảm thấy yên tâm rồi, anh mới tươi cười quay lại và hoà giải cho cuộc cãi nhau giữa nàng vợ mình và nàng công chúa. Nội dung chỉ toàn là trêu chọc vì sao công chúa Aelyra tới tận hai mươi tư tuổi rồi, là cái tuổi mà một elf bây giờ có năm sáu đứa con là bình thường, mà đến bây giờ vẫn chưa thể kiếm được một vị hoàng tử cho riêng mình.
…
Sannes mạnh dạn một mình tiến tới phía căn lều trắng cỡ vừa ở trung tâm, nơi trưởng làng và cũng là đức vua Skarius đang nằm nghỉ ở trong đó. Nắng chiều đã hạ tới những tán cây, bầu trời từ xanh biếc dần chuyển sang sắc đỏ cam huyền diệu, có phần sắc nét hơn khi phản chiếu trên những cụm mây mỏng dàn trải đều trong một góc trời bao la ấy. Anh tiến tới và rung chiếc chuông nhỏ xíu bên ngoài lều.
“Thưa đức vua, tôi có chuyện muốn gặp ngài.”
Cửa lều màu trắng mở ra chậm rãi, hiện lên trong đó là một người đàn ông có hơi già dặn so với tuổi của elf, đôi mắt trong nhưng sâu thẳm, dường như đã trải qua biết bao nhiêu trận chiến, biết bao nhiêu mất mát và biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời. Tuy nhìn ông có vẻ trầm mặc, có chút hoài niệm và mang theo ít nhiều nỗi buồn trong đôi mắt ấy, nhưng nhìn ông, Sannes vẫn cảm thấy ông thật hiên ngang và kiêu hãnh đến lạ thường, như thể cũng luôn mang theo trong mình một ý chí kiên cường tồn tại song song.
“Chuyện gì thế, Sannes?”
“Tôi đã nghe Chris nói về sứ mệnh của tôi sau này, là kết hôn và sinh con với loài elf, để tạo ra những nephylf có thể phục hưng dân tộc elf và giành lại được vị thế đã bị đánh mất khỏi ta loài người. Và vì biết dù bản thân không muốn tuân theo thì cũng không thể chống lại được kết quả của tương lai ấy, vậy nên tôi chỉ xin ngài một chuyện.”
“Là chuyện gì vậy? Nếu như trong khả năng của mình thì ta sẵn sàng đáp ứng.”
“Vậy tôi có thể… tự do chọn vị hôn thê cho riêng mình được không? Kể cả đó là công chúa Aelyra, con gái của ngài?”


0 Bình luận