Dyan và Carla đi theo những thành viên của phe Hòa Nhập cho tới khi đến nơi mà có những con ngựa tụ tập ở một bãi đất trống nhỏ gần thành phố của loài người, được canh giữ bởi vài tên choàng áo đen. Nhìn kĩ hơn thì họ còn thấy cả vài chiếc xe kéo và một con đường mòn khá phẳng ở phía trước.
Như vậy thì dù cho số dân làng gia nhập hiện tại nhiều hơn gấp đôi thì vẫn có thể đủ sức chứa.
Chợt tên elf đi đầu, kẻ mà đã ra đón tiếp hai bọn họ đi tới chỗ hành lý treo trên lưng một con ngựa gần đấy rồi ném ra cho Carla. Bàn tay cô đang nắm cũng rời ra.
“Phát cho mọi người choàng vào. Nhớ trùm kín đầu lại đấy.”
Đó là một đống áo choàng màu đen giống hệt như bọn họ.
Carla chỉ gật gật đầu rồi đưa áo cho Dyan và mình mặc trước, sau đó nhanh chóng phân phát cho mọi người trong làng. Nhìn kĩ hơn thì, những dân làng trốn thoát cùng cô phần lớn là những bà mẹ góa phụ dắt theo con nhỏ. Cũng có cả các thương binh nữa, nhưng cũng không đến mức phải nằm lại trong trại quân y. Và trong những số ấy, đâu đó một vài cặp đôi trẻ lặng lẽ đứng dựa vào nhau. Giống như cô và Dyan.
Bọn họ đều chỉ im lặng nhận lấy áo choàng, một số thì khe khẽ nói lời cảm ơn. Còn về bọn trẻ con thì dùng loại áo nhỏ hơn. Bọn trẻ có nhiều đứa ngáp ngắn ngáp để, cũng có một số em bé đang được ẵm trên tay thì khóc oai oái. Có vẻ như sự mệt mỏi này còn thêm cả buồn ngủ nữa.
Chờ cho tất cả đều lên hết xe kéo, đoàn elf bắt đầu đi dọc theo con đường mòn hướng thẳng về phía thành phố.
“Chúng ta sẽ tới điểm kết nạp thành viên của phe Hòa Nhập chúng ta. Đừng lo, nó nằm ở rìa ngoài thành phố nên sẽ không gặp vấn đề bất trắc gì đâu. Nhưng mà để đề phòng, chúng tôi vẫn khuyên mọi người nên trùm kín đầu vào, kẻo bị lính tuần tra phát hiện.”
Không ai đáp lại lời của tên thủ lĩnh, họ đều chỉ đưa hai tay giữ lấy mũ trùm đầu cho nó khỏi bị gió tốc đi mất.
Chàng thương binh và nàng bác sĩ giờ đây đã tìm được chỗ để ngồi kề với nhau. Họ cũng như bao bà mẹ với đứa con, hay như bao cặp đôi khác ở đây, trên những chiếc xe kéo đang lăn bánh lướt đi, rung lắc dữ dội này, chỉ tựa vai vào nhau mà thiu thiu ngủ. Còn những thương binh, những thiếu nữ, những lão già đơn độc, họ chỉ ngồi tựa vào thành xe kéo mà ngẩng lên nhìn về phía bầu trời đầy sao xa xăm đằng sau những tán cây dần dà thưa thớt. Vì con đường mà họ hướng tới đang nằm ở nơi thảo nguyên chỉ độc toàn cỏ và hoa dại, trải dài bát ngát tới điểm giao nhau tận cùng của đất trời. Một nơi thoáng đãng bao la nhưng cũng trơ trọi và chơi vơi đến bất an.
…
“Dừng lại. Chúng ta đến rồi.”
Tên thủ lính giơ tay ra hiệu dừng lại. Phía trước đoàn elf hiện tại là một ngôi nhà bằng gỗ to cỡ trung bình nằm trên vùng thảo nguyên bao la gần rìa thành phố. Phía sau căn nhà còn có đàn cừu đang thiu thiu ngủ trong một cái chuồng khá lớn. Vài con chó chạy tới sủa nhặng lên, làm mấy đứa bé đang được ẵm trên tay mẹ chúng khóc ré lên.
Chợt tên thủ lĩnh nhảy xuống ngựa và cúi xuống trước mặt lũ chó chăn cừu.
“Im lặng.”
Lũ chó bỗng nhiên ngừng sủa và cúi đầu im thin thít, đuôi cụp lại nhưng vẫn khẽ ve vẩy qua lại.
Tên thủ lĩnh không nói gì nữa, chỉ xoa đầu ba con chó một lúc.
Một nụ cười mỉm nhẹ hiện lên mờ ảo trên khuôn mặt anh, được phản chiếu bởi bầu trời lấm tấm sao và ánh sáng vàng leo lét từ căn nhà gỗ gần đó.
Sau một lúc nghịch với mấy con chó, anh đứng dậy, đi về đoàn dân làng rồi nhẹ nhàng nói một câu.
“Mọi người ở đây đợi một lúc, tôi sẽ đi nói chuyện với chủ nhà, rồi mọi người sẽ được ngủ qua đêm ở đây trước khi bắt đầu nghi lễ gia nhập vào ngày mai.”
Nói xong, anh đứng lặng một lúc. Đôi mắt anh rơi xuống đứa bé đang được ẵm trên tay mẹ nó, giờ đã thôi khóc vì tiếng chó sủa từ khi nào. Nó đang nằm hơi nghiêng về phía bụng mẹ. Một cái tai dài nhọn bé xinh lộ ra. Trong vô thức, anh đưa tay về phía đứa bé ấy. Chiếc tai dài nhọn bé xinh đó. Người mẹ cũng khẽ xoay người về phía anh tỏ ý bằng lòng.
Nhưng khi sắp chạm tới rồi, anh đột nhiên khựng lại, tay khẽ buông xuống. Sau đó anh quay lại đi tới gõ cửa vào căn nhà gỗ ấy. Như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Cộc cộc.
“Ai đó?” Một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía bên kia cánh cửa.
“Là tôi, Bồ Câu đây.”
“...Đợi tôi một lát.”
Một lúc sau, cánh cửa mới chậm rãi mở ra. Đó là một ông lão đầu đã hói và tóc cũng bạc hết cả, tai cũng trông giống như tai người. Nếu như là elf thì chắc cũng phải trên 450 tuổi. Ánh sáng vàng ấm cùng với mùi thơm của thức ăn làm mấy dân làng elf đang ngồi trên xe kéo đều thấy đói đến cồn cào.
Lão già chỉ nói chuyện với Bồ Câu một lúc rồi vẫy tay mời cả đoàn vào nhà.
Số dân làng ở đây có khi cũng phải lên tới bốn mươi, nếu như không tính các trẻ sơ sinh. Đấy là còn chưa kể mười mấy tên mặc áo choàng đen đang cưỡi ngựa. Thế nhưng may thay là căn nhà cũng không phải quá nhỏ nên khi tất cả mọi người vào thì vẫn đủ rộng rãi. Một phòng khách khá lớn với một cái lò sưởi đang cháy tí tách. Chùm đèn nến trên trần đang chiếu những ánh sáng vàng leo lét xuống mặt sàn bằng gỗ. Lão già lại đi vào trong góc bếp tiếp tục nấu ăn, trong khi những tên đồng đội của Bồ Câu cũng cởi bỏ chiếc áo choàng đen ra, bê gọn bàn ghế, thảm trải sàn cất vào gọn một góc. Tất cả những tên đó đều là những đàn ông elf, với mái tóc màu tối dài đến ngang vai, mang dòng máu thiên về Wood elf là chính.
Sau khi đã thu dọn xong xuôi, bọn họ mới bảo những dân làng elf quây lại thành một vòng tròn lớn.
Dân làng cũng đoán được lí do nên không ai bảo nhau điều gì, họ đều làm theo lời bọn họ yêu cầu.
Cho tới khi bọn họ đi vào trong bếp, cả vòng tròn mới rầm rộ lên.
“Chà… trong này ấm quá nhỉ… Mà mọi người có đoán được bữa tối hôm nay sẽ là gì không?” Một chàng trai trẻ lên tiếng.
“Tôi chịu. Chắc là thức ăn của loài người nên có mùi hơi lạ. Nhưng cũng biết là ngon rồi.” Anh bạn bên cạnh ngồi phía bên kia vòng tròn cũng nhanh nhảu đáp lời.
“Họ có cho chúng ta một ít rượu của loài người để uống thử không nhỉ?”
“Tôi chịu. Nhưng mà có lần tôi được uống thử thứ rượu nho của phe Hòa Nhập mang về hồi còn ở Snowelf, thấy đúng là ngon tuyệt hảo.” Anh bạn đó vừa nói, mắt vừa lim dim, liếm môi như để nhớ lại hương vị đó.
“Này, nói mới nhớ, có mấy món hải sản mà phe Hòa Nhập mang về lúc còn ở Snowelf nữa, nào là toàn những con gì kì lạ, tên cũng lạ nữa, hình như là cua hay mực thì phải, nhưng ăn vào thì ngon lắm. Mà có khi nào bọn họ đang nấu món đấy không nhỉ?” Một người mẹ hai con hào hứng góp chuyện.
“Còn cả trái cây nữa. Nói chứ nếu chỉ cần ăn mỗi nho không mà không cần phải làm rượu thì cũng đã quá ngon rồi.”
Toàn là những chuyện tầm phào về thức ăn, trái cây và rượu được bàn tán sôi nổi. Cứ như thể họ đã quên mất rằng bản thân đang ở trong một cuộc đào thoát nguy hiểm để bước vào thế giới loài người vậy. Hoặc cũng có thể, họ thực sự thấy vui vì đã từ bỏ tất cả mọi thứ phía sau để bắt đầu một cuộc sống mới.
Việc họ sẽ bị cắt tai và đây là con đường không thể nào đảo chiều có lẽ đã bị lãng quên mất rồi.
Trong những bốn mươi elf ấy, có một vài người chỉ lặng lẽ ngồi nhìn, nhưng cũng không thể làm giảm đi sự náo nhiệt lạ thường này. Vì họ đói, họ mệt, họ cảm thấy bất an, nhiều thứ lắm, nhưng chủ yếu có lẽ là do họ mệt và còn đang ngái ngủ.
Như Dyan và Carla lúc này.
Một thương binh nằm liệt giường vừa trốn viện và một cô bác sĩ cũng trốn viện còn đang dựa đầu vào bệnh nhân của mình tiếp tục ngủ say mê như thể nơi này là túp lều quen thuộc của cô với chồng mình trong những đêm trường từ thuở còn xa xưa vậy.
***
Cả đoàn lại lộc cộc vó ngựa chạy tiến về phía trước. Dẫn đầu cả đoàn bây giờ không phải Elena nữa mà là công chúa Aelyra. Dưới màn đêm thấm đẫm ánh trăng và hằng hà sa số các vì sao, mái tóc bạch kim ấy cứ vậy mà phấp phới theo làn gió, lạnh lùng băng băng trên đỉnh đồi trống trải. Không ngoảnh lại hay nói gì nữa, dù chỉ là một chút.
Còn Sannes, anh chỉ thúc ngựa ngay sau cô như một cái bóng, đôi mắt đăm đăm nhìn vào mái tóc dài phía trước ấy. Phía sau anh là Elena, đang trầm ngâm ngước lên ngắm nhìn bầu trời, phía sau lưng được giắt cây rìu chiến của anh.
Ban đầu lúc đi nhờ ngựa, anh định hỏi về sức mạnh ném rìu của cô khi ấy, nhưng rồi lại thôi.
Không ai nói với ai câu gì nữa.
Nàng Thượng Tiên đã quyết định bỏ mặc Ryan bị thương nặng một mình. Không sơ cứu hay làm bất cứ cái gì để chữa trị cho hắn cả. Nàng sau khi nghe cái tin sét đánh từ miệng hắn ta thì chỉ đứng ngây ra một lúc rồi nhảy lên ngựa và lạnh lùng ra lệnh cho mọi người đi tiếp.
Từ lúc ấy, bầu không khí của cả đoàn từ căng thẳng, sợ hãi đã dần dần chuyển sang nặng nề, trầm lặng đến ngột ngạt.
Và cũng từ lúc Aelyra xuất hiện cho tới giờ, nàng đã không nói gì với Sannes, thậm chí một ánh nhìn dành cho anh cũng không có.
Có lẽ trong tâm trí của nàng khi ấy, Sannes đã không còn hiện diện như mục đích ban đầu tới đây của nàng nữa rồi.
Nghĩ tới đây, anh lại cảm thấy buồn đến ghê gớm. Tia sáng mà anh khao khát muốn vươn tới giữa biển máu và mưa tên trước kia, bây giờ cũng không còn là một thiên thần hay một thiếu nữ nữa, mà chỉ còn là một High Elf với bản tính cô ngạo, vị kỷ, tàn nhẫn đến đáng sợ, sẵn sàng giết chết hay bẻ gãy tứ chi của bất kỳ ai nếu dám chống lại ý muốn của nàng.
Quả thực như Ryan đã nói.
Sannes bây giờ thấy mình chả khác nào một “công cụ sinh đẻ” chỉ để nhằm mục đích phục vụ cho dã tâm thống trị thế giới của loài elf cả.
0 Bình luận